Tiểu luận và chân dung văn học 2
TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN
(trích)
Lỗ Tấn dựng truyện ngắn, gồm tất cả hai mươi lăm truyện xếp
làm ba tập. Nhiều truyện có thể chuyển sang truyện phim để quay. Một truyện ngắn
đã được dựng thành kịch bản điện ảnh và phim truyện cũng mang đúng cái tên
nguyên thủy của nó: phim Chúc phúc. Ở chương này, tôi muốn bàn về truyện
ngắn Thuốc của Lỗ Tấn mà theo chủ quan tôi, tôi cho là rất có khả
năng thành truyện phim và phim truyện. Trước khi bàn về truyện Thuốc, hãy xin
nói về Chúc phúc của Lỗ Tấn đã dựng lên thành phim màu.
Tôi vốn là một độc giả trọng và mến Lỗ Tấn và đối với một số truyện của Lỗ Tấn,
tôi rất thích, có thể đọc đi đọc lại nhiều lần mà vẫn thấy hứng thú, như kiểu
người ta đọc đi đọc lại nhiều lần một đoạn thơ. Chúc phúc để lại ở tôi một ấn
tượng có cạnh góc. Cho tới lúc phim màu Chúc phúc ra đời, tôi đi xem ba lần, và
sau đó lại về đọc lại truyện. Và cảm thấy tiểu thuyết văn học và điện ảnh, ra mỗi
bộ môn nghệ thuật nó cũng có những cái đặc tính và cái khả năng riêng biệt của
mỗi ngành thật. Cũng một đề tài ấy, cũng một chủ đề ấy, cũng một câu chuyện đó
với những tình tiết éo le khúc mắc, ra văn chương vẫn có cách thể hiện riêng biệt
của nó, cũng như điện ảnh vẫn có một nghệ pháp riêng để đưa cái thực tế đó lên
màn ảnh.
Có người xem xong phim Chúc phúc bảo rằng phim vượt hẳn tiểu thuyết, vì câu
chuyện rành rọt hơn, nhân vật đậm nét hơn về cái hướng đi tới, lập trường rõ
hơn. Có người thì cho rằng phim chưa đạt được cái sâu thẳm và cái bao la của tiểu
thuyết nguyên thủy Chúc phúc. Họ vừa kêu vừa bào chừa cho điện ảnh: "Tiếng
nói của điện ảnh, bản chất nó không phải là nông nổi hời hợt, nặng ngoại cảnh
và nhẹ nội tâm. Trong những cảnh ngộ nhất định nào đó, điện ảnh có những cái sâu
sắc và khỏe mạnh hơn văn chương. Cũng như ngược lại, thì hình thức văn chương lại
có dư ba và tác động tinh vi bao quát hơn hình thức xinêma". Chuyển một
truyện văn học sang thành một vở kịch bản xinêma để quay phim, thực ra có nhiều
cách. Có khi kịch tác gia điện ảnh tôn trọng từng chi tiết từng trình tự sự việc,
từng câu đối thoại của nhân vật, từng chi tiết về đoạn gói câu chuyện. Ví dụ
như trường hợp Bondartchouk Loukine dựng Số phận con người của
Cholokhov. Có khi thì kịch tác gia làm khác đi, đánh nhòe mảng này, tô đậm mảng
kia, đảo lên lộn xuống phớt mặt này của truyện mà nhấn mạnh vào yếu tố kia của
truyện, nó cũng là tùy theo cái quan điểm nghệ thuật của người dựng xênariô.
Như trường hợp Chúc phúc đây.
Ở tiểu thuyết, ngoài nhân vật chính là Tường Lâm, còn có một nhân vật chính nữa
mà trong phim không thấy đưa ra. Ấy là nhân vật - tác giả, tức Lỗ Tấn. Nhân vật
- tác giả ở tiểu thuyết nguyên thủy rất có quan hệ với nhân vật trung tâm Tường
Lâm. Những mẩu đối thoại giữa Tường Lâm và tác giả, mặc dầu là vắn tắt, nhưng
có một giá trị đặc sắc trong cái cơ cấu của truyện ngắn Chúc phúc. Chính những
câu đó tác động mầu nhiệm đến nhỡn quan đến nhân sinh quan của người đọc sách,
và chính cái đó tạo một cái khí hậu riêng biệt cho những phong cảnh và tâm tình
do Lỗ Tấn cấu tạo nên. Ở truyện phim và phim truyện trên màn ảnh màu, cái ống
thu hình camêra (phối hợp chốc lát với phần thuyết minh) đã thay thế cho vai
trò nhân vật - tác giả. Và chính vì thế mà phim đã phần nào làm mất đi cái ý vị
sâu sắc của văn chương Chúc phúc. (Nhắc tới điểm này, cũng là để bật lên khả
năng của văn chương, khả năng của điện ảnh nó có những cái khác nhau, mỗi bộ
môn nghệ thuật đều bị lệ thuộc vào những điều kiện diễn tả riêng biệt của nó).
Ở tiểu thuyết Chúc phúc, chính những câu đối thoại giữa Tường Lâm và Lỗ Tấn đã
có một vang hưởng thống thiết vào lòng người đọc. Sách gập lại rồi, mà vẫn văng
vẳng dư âm những lời của Tường Lâm. Không riêng gì tác giả Lỗ Tấn phải lúng
túng giải đáp cho Tường Lâm, mà ba câu hỏi của Tường Lâm kia cũng là cho tất cả
độc giả chân chính của Lỗ Tấn phải bồn chồn. Chúc phúc là loại truyện đọc không
phải "để giải trí để mua vui", mà nó là loại truyện đọc để mà không
thể cầu an trong sự sống, để mà không thể cẩu thả tạm bợ với cuộc sống hàng
ngày. Đọc Chúc phúc, thấy bồn chồn, muốn tìm thêm một điều gì quan hệ, muốn làm
thêm một việc gì có nghĩa lý có tác dụng. Cái giá trị của Chúc phúc là thổi cái
nghĩa khí vào những tâm hồn yêu sống, lay thức mọi thiện chí, và mớm cái hơi phẫn
nộ nó dẫn tới hành động cách mạng.
Chúc phúc theo nghĩa hẹp của nó, là tên một ngày lễ cuối năm, mọi nhà, và nhất
là những nhà giàu phong kiến đều cầu quỷ thần giáng phúc cho họ, mặc dầu họ đã
vơ vét xí đoạt hết mọi hạnh phúc của chung quanh. Lễ chúc phúc pháo nổ rền
trong nhà địa chủ chú Tư chủ nuôi Tường Lâm, pháo nổ ran trên sự chịu đựng đau
khổ của số đông nông dân Trung Quốc trước đây, và "giời đất quỷ thần đã
hâm hưởng những rượu thịt và hương khói, đều say gật gù đi khệnh khạng giữa khoảng
không, sẵn sàng ban phát cho mọi người ở Lỗ Tấn nhưng hạnh phúc vô ngần".
Phim ảnh đã nhấn mạnh vào những cảnh nổ pháo lấp liếm một thứ hạnh phúc giả tạo
này. Và ba lần hành lễ Chúc phúc khét lẹt inh tai và khói mù pháo tan xác, cũng
là bật lên ba cái đoạn đời tôi đòi Tường Lâm lộn ra lộn vào cửa nhà địa chủ ác
nghiệt. Cái mảng này, tôi cảm thấy cái ưu thế của khả năng điện ảnh trong việc
phản ánh thực tế Chúc phúc hơn hẳn câu văn của truyện nguyên thủy: ở phim, cũng
thấy bật rõ lên cái phẩm chất của Tường Lâm, một người đàn bà nghèo, thiết tha
với lao động, thiết tha với đời sống có hạnh phúc. Ở phim cũng bật tóe lên cái
dơ bẩn và tàn khốc của phong kiến đối với tất cả những người đàn bà nghèo của
Trung Quốc phong kiến: người phụ nữ lao động chỉ là một hóa phẩm dùng chưa hỏng
đã vứt bỏ, một thứ hiện vật bán đi mua lại. Người ta bán đi một người con dâu
trưởng để đi mua một người con dâu thứ cho em chồng Tường Lâm, người ta bóc lột
một người đầy tớ gái cho tới lúc Tường Lâm đó kém sức lao động thì tống ra khỏi
cửa cho nó phải trở nên một người ăn mày chết đường.
Ở truyện, cái đoạn người ăn mày Tường Lâm hỏi thẳng tác giả ba câu hỏi, nó
chính là cái bi thống cao độ của văn chương Chúc phúc. Và đấy cũng là cái chỗ
phải nói trắng ra là điện ảnh thua hẳn văn chương, ảnh pháp của điện ảnh có cao
tay đến bực nào đi nữa cũng khó mà thể hiện được.
Lỗ Tấn vốn là người đinh ninh rằng văn nghệ là thuốc cứu bệnh, và muốn lấy văn
nghệ chữa cái bệnh tinh thần của dân tộc mình. Ông thầy thuốc Lỗ Tấn đã gặp con
bệnh nặng Tường Lâm, và cái kẻ ăn mày đói khát hạnh phúc ở cuộc đời thực tại ấy
liền chụp lấy mà hỏi luôn nhà kỹ sư tâm hồn Lỗ Tấn: "Sau khi một con người
chết đi rồi, thực ra còn có linh hồn hay là không có?" Nhà kỹ sư tâm hồn
phải miễn cưỡng trả lời một cách khẳng định, thì Tường Lâm lại hỏi dồn: "Vậy
thì cũng phải có địa ngục chứ?". Rồi lại dồn nữa: "Vậy thì những người
cùng trong một nhà mà chết đi thì có thể gặp mặt nhau chứ?". Sau khi hỏi
xong thì mụ Tường Lâm yên tâm mà đi ra khỏi cuộc sống. Sau khi trả lời gượng gạo
xong thì Lỗ Tấn cũng vội bứt đi khỏi cái nhà có kẻ vừa giết người vừa nổ pháo
ăn mày phúc đức với quỷ thần. Chỉ có những người độc giả chúng ta là không an
tâm chút nào, là không bỏ đi đâu được vì những câu hỏi của nạn nhân Tường Lâm
day dứt đuổi theo mình như những lời giối giăng để lại cho người đọc cứ ám ảnh
mãi không thôi. Cái hay của truyện, cái lớn của truyện, cái ý vị của truyện
cũng là ở đó. Theo tôi, ở phim, vắng hẳn cái ý vị của cái ám ảnh tích cực đó.
Và đây cũng là cái chỗ vừa giống nhau vừa khác nhau giữa một cái truyện ngắn
Chúc phúc và một cái phim truyện Chúc phúc.
Nếu mà cho phép đi sâu vào chi tiết trong quan hệ giữa tiểu thuyết Chúc phúc
nguyên thủy và truyện phim phát triển ra, thì có một vài điểm thứ yếu mà nhân
đây tôi cũng muốn động tới. Có những chỗ phim tô đậm lên như cảnh hạnh phúc Tường
Lâm Hạ Lục làm ăn và vui cái vui, mong cái mong của người dân lao động bình thường;
như cảnh ghép hai cái chết Hạ Lục và A Mao dồn dập vào một lúc để tăng thêm mật
độ cho cảnh ngộ oan trái; tôi cũng đồng tình với cách đó. Nhưng có những chỗ
phát triển mà tôi phân vân tự hỏi xem ta có nên phát triển như vậy không. Chẳng
hạn như cái đôi câu đối kèm hai bên bức đại tự chủ "Thọ" treo ở nhà địa
chủ chủ nuôi chị Tường Lâm. Trong tiểu thuyết, Lỗ Tấn nói rành rọt là "hai
bức liễn con thì một đã rơi xuống, cuộn lại phồng phồng trên chiếc bàn dài, một
thì còn treo, nó là "Sự lý thông đạt tâm khí hòa bình". Trong
phim thì lại cả hai bức cùng treo, rành rọt cả hai vế đối và theo kịch bản phim
thì vế đối sau có những chữ "Phẩm tiết tường minh đức tính kiên định".
Đây là Hạ Diễn phát triển ra, sáng tạo ra vế này, hay là tìm thấy vế đó ở trong
bản thảo cũ nào của Lỗ Tấn? Cho là ở nguyên cảo Chúc phúc Lỗ Tấn có làm cả hai
vế câu đối, thì có nên cho treo lên đủ cả đôi liễn, khi mà ở văn bản đã ấn định,
Lỗ Tấn đã chua rõ "một bức đã rơi xuống cuộn phồng phồng lại"? Sự thật
đây chỉ là một chi tiết nhỏ nhưng cái chi tiết ấy lại do chính tay Lỗ Tấn ghi
vào văn kiện. Lỗ Tấn thường nói rằng tiên sinh không bối cảnh, không tả tỉ mỉ,
đối thoại không dài dòng. Và tiên sinh dẫn chứng rằng đó là cái truyền thống
dân tộc Trung Quốc: ở kinh kịch, chẳng là như vậy sao? Sân khấu không có bài
trí phông cảnh, chỉ có vai tuồng là cái chính 1. Một người đã chủ trương như thế, đã có ý thức
như thế về phương pháp diễn tả tân hiện thực, một khi phải sử dụng chi tiết cụ
thể, hẳn là phải có một dụng ý nào đó.
Ở rạp chiếu bóng ra, tôi tìm đến một hiệu cao lâu nhỏ của Hoa kiều Hà Nội. Ngồi
trong hiệu ăn, lại cứ thấy phảng phất cái không khí truyện của Lỗ Tấn. Cái bà
đi đi lại lại ở bếp than lò xèo xèo khói mỡ kia, trông hình thù sao cứ gợi gợi
một cái gì của Tường Lâm nhỉ! Cái ông già bán phá sang ở ngoài phố chạy vào đây
bán cho khách đang nhắm rượu, dáng điệu sao cũng cứ gợi gợi đến một Khổng Ất Kỷ,
Khổng Ất Dĩ nào! Đủ thấy cái bút lực của Lỗ Tấn thừa sức đưa nhân vật mình qua
mọi thời gian và qua nhiều biên giới, biên giới của bất tử. Hiệu cao lâu ồn ào,
nhưng trong đêm lạnh tôi tưởng như vẫn còn nghe nổ rền những tràng pháo Chúc
phúc bắt đầu châm ngòi từ ban nãy, từ trong bóng tối của các rạp chiếu bóng thủ
đô đang chiếu Chúc phúc. Chao ôi, những tràng pháo của dĩ vãng, những tiếng
pháo Chúc phúc đã thuộc về lịch sử.
Tiếng pháo ấy nổ ở Thiệu Hưng Hàng Châu quê Lỗ Tấn cách đây gần nửa thế kỷ,
nhưng tại sao tôi cũng thấy nó như là rền kêu trong cái tuổi trẻ của tôi nó
cũng đã từng có nhiều mảng xám xám và nhạt nhẽo một cách đen tối.
Tôi cầm chén rượu nhìn đêm lạnh ồn ào, thấy nhớ Lỗ Tấn như là trước đây chính
mình đã có lần nắm vào bàn tay của đích thân Lỗ Tấn.
Văn phẩm Lỗ Tấn gồm nhiều mặt thể tài văn học.
Riêng về tiểu thuyết, thì những truyện này thường mang cái hình thù truyện ngắn.
Song le có những truyện của Lỗ Tấn - theo chỗ thiển nghĩ của tôi về danh và
hình thì gọi là truyện ngắn nhưng bản chất đúng là cái cốt của truyện dài.
Không phải cứ đem tãi rộng ra hoặc đem pha loãng ra như cái kiểu bỏ một quả lê
Trương Công Nghệ vào nồi ba mươi đầy nước ninh, thì nó sẽ thành ra truyện dài,
mà thu gọn nó về đem cô nó lại thì nó thành truyện ngắn. Ở đây tôi muốn nói rằng
có một số truyện ngắn rất đúc của Lỗ Tấn có thể gợi đến không khí truyện dài,
nó tiềm tàng một sinh lực đòi hỏi sự phát triển, nó gợi đến bút pháp truyện dài
và kích thích kỹ thuật truyện dài.
Cũng như một số truyện ngắn khác của Lỗ Tấn lại rất nhiều chất liệu về kịch
nói, về điện ảnh, về các môn nghệ thuật tạo hình. Dưới một hình thái khiêm tốn
nhưng bừng bừng nhiên lượng dưới cái danh từ nhẹ nhõm truyện ngắn, tiếng nói của
Lỗ Tấn có sức dội tới và kích động những bộ môn nghệ thuật khác. Có lẽ đấy cũng
là một cái chuẩn nếu không là một cái dấu hiệu để nhận chân những thiên tài văn
nghệ. Và đấy cũng là khía để kính yêu thêm Lỗ Tấn. Nội dung tư tưởng của một số
truyện ngắn Lỗ Tấn hình như đang chờ tiếng hòa điệu của các thể tài các bộ môn
văn nghệ khác, nhất là chờ ở sân khấu và màn ảnh. Tôi không biết lúc viết ra
cái truyện ngắn Chúc phúc cách đây ba mươi lăm năm cho tới lúc Lỗ Tấn vĩnh biệt
phần đời để bước lên phần bất diệt cách đây hai mươi ba năm, không biết lúc học
thuốc ở Nhật và xem chiếu bóng ở trường thuốc chiếu lên những con vi trùng bệnh,
có khi nào Lỗ Tấn nghĩ rằng sau này, từ tờ giấy, văn của mình sẽ chuyển thành
bóng người cử động hành động trên màn ảnh để phát triển cụ thể và linh hoạt hơn
nữa cái phẫn nộ, cái khí tiết của mình gửi gắm vào cuộc sống Trung Quốc? Điều ấy
tôi không được rõ, nhưng cái mà tôi thấy được rõ ở tiểu thuyết Lỗ Tấn là một số
truyện ngắn Lỗ Tấn có rất nhiều kịch và tính điện ảnh. Tôi muốn bàn sang cái
truyện ngắn khác của Lỗ Tấn. Một cái truyện ngắn Lỗ Tấn khác mà tôi cho là phẩm
chất nó chứa đựng nhiều chất liệu điện ảnh. Truyện ngắn Thuốc (hoặc Vị
thuốc) trong tập Nột hám của Lỗ Tấn. Ví đem dựng truyện Thuốc lên
thành phim, thì phim truyện Thuốc sẽ thành công không kém gì Chúc phúc. Mà tôi
tin nó còn có thể tác động quần chúng mạnh hơn Chúc phúc về ý thức về tất yếu của
cách mạng xã hội chủ nghĩa, bồi dưỡng thêm phẩm chất chính trị và phát huy thêm
nữa những cảm tình cách mạng.
Truyện Thuốc, như tên truyện đã trực tiếp gợi lên, là câu chuyện của một số người
tìm thuốc bán thuốc và uống thuốc (đúng với truyện, thì là ăn thuốc). Thuốc chữa
bệnh lao. Con bệnh là một đứa nhỏ bị lao. Người bán thuốc là một thằng cha đao
phủ. Vị thuốc lấy ở máu tim một chính trị phạm vừa bị thi hành án tử hình. Mới
nghe tưởng đâu như Thuốc là một truyện của văn phái siêu thực kỳ quái hoặc của
một trường phái tượng trưng nào, nhưng chính là một truyện hiện thực phản ánh
thực tế Trung Hoa cách đây nửa thế kỷ. Đọc xong nó, ví người độc giả kia có là
một anh cầu an yên thân, cũng cứ thấy nó day dứt thế nào ấy. Thuốc, đọc xong gấp
lại, càng thấy bồn chồn cái bồn chồn của loại truyện Chúc phúc.
Trước khi đi thêm vào cơ cấu và phẩm chất truyện Thuốc, ta cũng nên nhớ lại một
chút về con người và những hoài bão sinh bình của tác giả tiểu thuyết Thuốc.
Hẳn những độc giả của Lỗ Tấn kính yêu, hẳn những người nghiên cứu nhiều ít về
tiểu sử văn hào Lỗ Tấn đều nhớ rằng lúc sống, trước khi chọn nghề văn, Lỗ Tấn
đã đi vào một nghề khác nó cũng rất gần gũi với sự sống như nghề văn. Lỗ Tấn đã
từng học thuốc, đã học trường thuốc ở Nhật Bản, mong rằng sau này về nước, sẽ
mang cái nghề ấy ra mà cứu người mà chữa chạy cho đời sống quanh mình. Về mặt
này thấy đời Lỗ Tấn có một cái gì đáng yêu quý nó giống như cuộc đời văn hào
Nga Tchekhov vậy.
Nhưng Lỗ Tấn đã bỏ y tế một cách có ý thức, mà chạy sang văn nghệ cũng rất là
có ý thức. Đành thôi không đi theo con đường của Hoa Đà, Lỗ Tấn có bảo rằng:
"... Tôi thấy học thuốc cũng không phải là việc cần kíp: hễ là thứ quốc
dân hèn yếu, thì dù cho thân thể có mạnh mẽ đến đâu, vạm vỡ đến đâu, cũng chỉ
có thể làm tài liệu và khán giả của cuộc thị chủng không có ý nghĩa gì hết, đau
và chết đi bao nhiêu kẻ, cũng không cần cho đó là sự đáng buồn. Thế thì cái điều
cần kíp thứ nhất của chúng ta là ở sự biến đổi tinh thần của họ, mà muốn biến đổi
được tinh thần, bây giờ tôi nghĩ không gì bằng dùng văn nghệ...". Nhìn ra
chung quanh một cái xã hội Trung Quốc trước và sau Cách mạng Tân Hợi, trước và
sau phong trào Ngũ Tứ (4-5-1949), Lỗ Tấn thấy không biết bao nhiêu là con bệnh
thời đại, người nước và thế nước đều đắm chìm trong u mê oan trái. Bóng tối lễ
giáo phong kiến trùm lên thời bệnh. Xã hội nấu nung một áng khổ, buồn, cái môi
trường ấy cứ ngày tấy lên như một nhọt bọc khổng lồ, như một ung thư gan ruột.
Ông thầy thuốc Lỗ Tấn đã cầm bút. Lòng sôi lên yêu dấu nhưng tay lạnh lùng, óc
tỉnh táo. Lỗ Tấn giải phẫu.
Nghệ thuật và phẫu thuật. Đoản thiên tiểu thuyết Thuốc là một chặng của một quá
trình giải phẫu ấy.
Truyện Thuốc nằm trong một tập tiểu thuyết mang một nhan đề thật là hàm dưỡng
thật là kích động, nhất là đối với số độc giả Trung Quốc nào mà lòng chưa tuyệt
đối dửng dưng với mọi bệnh trạng mình. Ấy là tập Hò reo. Hò reo lên cùng người
đồng bệnh đồng điệu, hò reo làm hậu thuẫn cho các lực lượng chính trị mới, hò
reo mà chẩn mạch, hò reo mà gọi bệnh mà kê đơn cho một nước Trung Hoa phong kiến
nửa thuộc địa và mại bản.
Trong cái khí hậu ẩm ướt một thứ máu lạnh lên mốc như thế, trong cái không khí
lịch sử ấy, ta đọc truyện Thuốc. Truyện Thuốc rất có tính kịch và theo chủ quan
tôi, đưa lên màn ảnh rất có triển vọng. Cũng là thể truyện ngắn như Chúc
phúc... nhưng lại còn ngắn hơn nữa. Nó ngắn, vì chất nó đúc lại, nó hội tụ lại
những cái gì là sự sống bị trùm bít và phủ lấp đi. Truyện Thuốc là thứ truyện
có tính chất phát động quần chúng nổi lên, và như tôi hằng nghĩ và nói, nó có
tác dụng xô nhào các thứ tượng đá tượng đồng xây trên vô lý trên bất công và
trên áp bức bưng bít. Nó giông giống cái kiểu thơ - mìn nổ chậm của Bertold
Brecht. Truyện chia thành bốn đoạn. Tôi tạm tóm tắt câu chuyện lấy thuốc xin
thuốc bán thuốc ấy.
Ấy là một đứa trẻ bị ho lao. Bố mẹ con bệnh lao mở tiệm trà và cũng mê tín như
số đông ở nước Tầu hồi ấy.
Chủ tiệm tin rằng máu người sẽ chữa bệnh lao phổi.
Những dịp có án chém tù là cơ hội có một không hai để mua thứ thuốc máu. Đao phủ
đã chốc lát trở nên một thứ ông lang có người đặt thuốc từ trước.
Không hiểu tại sao cứ đến mùa thu người ta mới đem chém người. Gọi là thu quyết.
Vậy là một buổi sớm mùa thu, chủ tiệm ra pháp trường mua "thuốc" từ
tay đao phủ, đem về cho con. Nhưng máu người chết chém vẫn không chữa khỏi chứng
lao như họ mê tưởng. Cho nên mặc dầu có dùng đến thuốc máu, đứa bé lao vẫn chết.
Ấy là truyện xảy ra trong một mùa thu tử hình. Kế đến một ngày mùa xuân tiếp thừa
cái mùa thu đó. Lại cũng vẫn cảnh buổi sớm. Cuối cảnh là một bãi tha ma.
Nhân vật, nếu không kể cả những người chết trong mả dưới mả, thì vẻn vẹn chỉ có
hai người. Hai bà mẹ. Bà mẹ thứ nhất chính là người đã tin và đã mua máu tử tù
làm thuốc hoàn sinh cho đứa con đang nằm trong cái mả mới kia. Bà mẹ thứ hai,
chính là người đã sinh ra người con bị chết chém, chính là mẹ cái người mà máu
mất đầu đã được bán đi làm thuốc chống lao. Hai bà mẹ. Hai nấm mộ trong một
ngày tết Thanh minh mà một thì có bó hoa.
Một mẩu đối thoại ngắn giữa hai người mẹ. Một đoạn độc thoại của bà mẹ tử tù tự
hỏi sao mộ con mình lại có hoa tươi, thân thích bạn bè sợ liên lụy, còn ai dám
thăm viếng đưa hoa; "Vậy thì, thế là thế nào?". Hết.
Nét lớn câu chuyện có vậy, mạch lạc truyện dung dị, nhưng sự việc bên trong rất
phiền phức. Phải nói luôn ra rằng người bị chém trong truyện đây là một người
hoạt động cách mạng mà để tránh kiểm duyệt, Lỗ Tấn đã phải thay đổi tên họ và
kín đáo bóng gió mà biểu hiện. Máu chiến sĩ cách mạng, sự mê muội đương thời đã
biến thành ra thuốc nước, thành bánh bao, thành thứ nước chấm, chấm cái bánh
bao vào (như ta thì có thể nói: chan máu vào bát cơm và và ùa đi) mà nuốt để chống
lao. Cái bánh bao còn nóng máu người ấy "đầy rẫy một mùi thơm quái lạ"
đến nỗi những người đói bụng chung quanh phải kêu lên "Thơm quá! Món điểm
tâm gì thế? Cái bánh bao tẩm máu cách mạng, vỏ cháy sém, trong tay những người
nghèo khổ lạc hậu, "phụt ra một luồng hơi trắng" và con bệnh thiếu
nhi cầm lấy cái bánh bao dính máu "như là tóm được tánh mạng mình". Từ
cái bánh-bao-vị-thuốc-máu, truyện lại hết ở một cái nghĩa địa mà mồ mả kẻ chết
chém kẻ nghèo hèn đều san sát như "bánh bao của nhà sang trọng khi làm lễ
chúc thọ". (Tôi gạch dưới câu này. Ng.T) Chua thay! Khích nộ thay! Dữ
thay? Cái nhìn tạo hình của Lỗ Tấn, tôi phải gọi là bậc thầy, cái nhìn tạo hình
của Lỗ Tấn, ở một vài cái chấm phá, y hệt lối khắc bản gỗ và hao hao một cái gì
của Cổ Nguyên Như dựng thêm không khí cho những cái-mả-bánh-bao. Lỗ Tấn khắc
nét gỗ mộc bản vào cái nghĩa địa của người bất đắc kỳ tử: "Cỏ khô đứng thẳng
như những sợi tơ bằng đồng", hoặc "giữa cảnh trơ trụi, rụt cổ con quạ
trông như là bằng sắt đúc". Rồi "trên nấm, cỏ còn chưa khô", lại
thấy "rõ ràng có một vòng hoa đỏ và trắng trùm lên", cho đến nỗi
chính bà mẹ hiền người nằm dưới đó cũng phải kêu lên rằng: "Hoa này không
có gốc, không phải tự nó nở ra... Trẻ con cũng không đến chơi. Còn bà con họ mạc
cố nhiên là không đến rồi. Vậy thì thế là thế nào?". (Tôi gạch chữ cố
nhiên. Ng.T.). Cái câu "như thế là thế nào", trong đoạn cuối truyện
láy đi láy lại như là một điệp khúc nó cũng tác động đến cảm nghĩ của người đọc
y như điệp khúc kể khổ trong Chúc phúc: "... Tôi thật khờ, khờ quá... Tôi
chỉ biết lúc sa tuyết, những thú rừng không có gì ăn trong hốc núi, nó mới xuống
đến làng. Tôi có ngờ đâu qua mùa xuân rồi...". Trong Chúc phúc, cũng là một
bà mẹ đau khổ, bâng khuâng mà tự trách. Trong Thuốc, lại một bà mẹ đau khổ
khác, cũng vấn vương mà tự hỏi "như thế là thế nào?". Người đọc yên
sao được trước những câu hỏi như thế của nhân vật truyện. Hình như nhân vật
truyện hỏi thẳng ngay vào chính mình. Có những câu hỏi của nhân vật nó ám ảnh độc
giả rất là bền lâu. Tôi đọc truyện Thuốc cách đây lâu và tồn tại mãi trong đầu
một câu hỏi đó của bà mẹ nước Tàu cũ. Cho tới một ngày gần đây, tôi đọc một bài
thơ ta gửi từ miền Nam Việt Nam ra đăng ở tạp chí Văn nghệ miền Bắc. Bài
thơ Mồ anh hoa nở của Thanh Hải. Tự nhiên, tôi cảm thấy như có mối
liên quan thiêng liêng gì giữa hai sự kiện văn học rất là xa cách nhau trong
không gian thời gian. Tôi cảm thấy như lời và ý thơ Mồ anh hoa nở (làm ra trong
năm 1956) là để giải đáp trực tiếp cho một bà mẹ Trung Quốc khoảng năm Tân Hợi
thấy vòng hoa đỏ và trắng trên mộ con mình mà cứ tự hỏi mãi rằng "Như thế
là thế nào? Sao lại còn có ai dám đến tận đây mà đặt hoa?".
Tôi trích bài thơ Mồ anh hoa nở, coi đó như trả lời câu hỏi của bà mẹ ở truyện
Thuốc nọ:
...
Thằng này là cộng sản
Không được đứa nào chôn!
...
Mộ anh trên đồi cao
Cành hoa này em hái
Vòng hoa này chị đơm
...
Bông hồng nở và nở
Hương thơm bay và bay
...
Bông hồng đỏ và đỏ
Như máu nở thành hoa
...
Trong một truyện ngắn của Lỗ Tấn, thường thấy rằng cái ngán ấy chứa chất bao
nhiêu sự sống, bao nhiêu là cuộc đời nhân dân lao động Trung Hoa úa héo đi như
đám cỏ bốn nghìn năm bị đè dưới đá tảng lịch triều. Lỗ Tấn viết truyện ngắn, đứng
vào chỗ cái đám cỏ úa ấy mà viết, và muốn đem sinh khí sự sống nguyên chất đến
cho cỏ kia xanh tươi lại thổi lùa cái chất sống tiềm tàng vào cho đám cỏ hất
hòn đá kia đi mà vồng ngọn lên. Truyện Thuốc, theo tôi nghĩ, đã đem được cái
xanh rất khỏe vào đám cỏ úa, cái đám cỏ lụi của nước Tàu cũ, của nước Tàu xưa
mà quần chúng đông đảo còn bị sống trong u tối và mê tín. Truyện Thuốc cũng như
những truyện khác trong các tập Hò reo và Bàng hoàng, mới đọc,
thấy nó như u uất bi phẫn suông, nhưng thực ra nó phát động ý thức cách mạng và
báo hiệu một bình minh, cái bình minh sau mỗi làn đêm sầm tối hẳn lại. Trong
truyện Thuốc, cái người bị chém đầu kia, thật ra vẫn không chết, cái tinh thần
người ấy vẫn còn sống trong chung quanh, vì hoa vẫn tươi trên mộ, đúng như Lỗ Tấn
vẫn thường nói:
"Người chết chỉ thật là chết, khi nào họ chết hẳn trong lòng người sống".
Trở lại cái phần tính nghệ thuật của truyện Thuốc viết ra từ trước ngày Ngũ Tứ
một tháng. Thuốc tuy là phong cách truyện, nhưng phẩm cốt thật là của sân khấu
và màn ảnh. Thời gian và không gian của Thuốc rất được lọc chọn công phu. Ở Thuốc
có cả một ngày mùa thu và một ngày mùa xuân. Có ba buổi sáng sớm. Mỗi buổi sáng
nằm ở một bài trí khác nhau. Một buổi sớm pháp trường. Một buổi sớm tiệm trà. Một
buổi sớm bãi tha ma.
Buổi sớm pháp trường mở đầu cho buổi sớm tiệm trà, đông người và đều ồn ào hơn
buổi sớm nghĩa trang. Thuốc dựng cái không khí tiệm trà Trung Quốc thật là độc
đáo.
Tôi chắc chắn không phải là do ngẫu nhiên mà Lỗ Tấn lồng truyện vào cái khung
tiệm trà điển hình của cuộc sống Trung Quốc. Giữa cái tiệm nước - cái nơi tụ họp
hàng ngày của nhiều thứ người đủ các tầng lớp xã hội - nghênh ngang một anh đao
phủ đang dương dương tự đắc về chỗ máu đem từ pháp trường vào đây.
Với tất cả những điều kiện tạo hình sẵn như thế trong truyện Thuốc, với tất cả
một nội dung tư tưởng mà tôi cho là dựng được người đọc lên mạnh hơn cả Chúc
phúc, tôi thấy thèm làm phim truyện cho truyện Thuốc quá. Bởi vì tôi vẫn tin rằng
trong một số trường hợp nhất định, điện ảnh có khả năng hỗ trợ cho tác phẩm văn
chương. Và điện ảnh có một cách để diễn tả được một số khía cạnh của vấn đề của
câu chuyện mà ở văn học nó chưa bật lên thật là cụ thể, thật là trực tiếp bằng
khối hình và ảnh động. Tôi rất tin ở cái chất tốt của truyện Thuốc về tính liệu
điện ảnh. Và song song với truyện văn học, phim Thuốc rồi sẽ làm cái việc truyền
cảm về tư tưởng và nghệ thuật của Lỗ Tấn một cách có hiệu lực.
Tôi cũng mới chỉ được đọc Lỗ Tấn một phần nào thôi, và am hiểu Lỗ Tấn cũng mới
có bấy nhiêu thôi. Nhưng, về tiểu thuyết Lỗ Tấn, tôi có thể tự nhận gọn ghẽ
ngay rằng tôi không bỡ ngỡ chút nào với nhân vật truyện Lỗ Tấn. Có lúc tôi đã tự
nhủ rằng hình như mình đã từng chung chạ va đụng với những nhân vật này ở quanh
quất đâu đây. Hình như tôi cũng đã phần nào sống quen thuộc lắm với cái không
khí tỏa lên ở các truyện Lỗ Tấn. Phải chăng đấy là cái lớn và cái tài tình của
người sáng tạo Lỗ Tấn? Mắt đọc, mà lòng mà chân mình cứ bước theo mãi vào cái
thế giới Lỗ Tấn - một cái thế giới thức gợi sự khám phá thêm nữa của xinêma.
Văn học, tháng 10-1959
--------------------------------
Theo Vladimir Dneprov, bài "Phương pháp và những bút
pháp" ở Tạp chí Văn học Xô viết. |
ĐỐTXTÔI
(Trích)
Đốt như một rừng đại thụ. Nay giới thiệu Đốt mà trích một vài
đoạn tiểu thuyết, có khác gì định đưa ra một cành cây, một thân cây để giới thiệu
cả một cái rừng già phức tạp, thăm thẳm, mênh mông một triền rừng đại ngàn.
Nhưng tôi tạm đưa ra nét lớn một tác phẩm để thấy cái cách Đốt biểu hiện tư tưởng
qua nghệ thuật. Tội phạm và trừng phạt nói tới đây, chưa là tác phẩm
tiêu biểu nhất của Đốt, nhưng vẫn mang những ý chính về nhân sinh quan Đốt. Vả
chăng cũng là một tác phẩm nhiều người trên thế giới đọc, và độc giả Việt Nam
cũng đã từ lâu nhiều người có đọc qua bản dịch tiếng Pháp.
Tội phạm và trừng phạt là một truyện dài mới đọc thì tưởng đâu như là một tiểu
thuyết trinh thám có giết người, có tìm ra kẻ sát nhân và xã hội đã bỏ tù kẻ giết
người. Nhưng đọc kỹ Tội phạm và trừng phạt cũng như khi đã đi sâu vào hệ thống
tư tưởng và phương pháp tư tưởng nói chung của Dostoievsky trong toàn bộ sáng
tác của Đốt, thì thấy được cái chủ đề của tiểu thuyết.
Đây là chuyện một chàng sinh viên nghèo, cuồng chữ, đòi hỏi một thứ tự do tuyệt
đối, rất ngông trong nhân sinh quan, và cái lý luận rất ngông kia đã đưa anh ta
vào việc giết người. Sinh viên Raskolnikov nhân vật chính của tiểu thuyết có một
cách nhìn cuộc đời, và chia con người ra làm hai thứ: 1. Hạng tầm thường; 2. Hạng
thoát tục. Hạng tầm thường chỉ sống để mà tuân theo cuộc đời mặc dầu cuộc đời ấy
là nhố nhăng không đạo lý. Hạng thoát tục là những người dám nghĩ và dám tợn tạo
làm ngược lại tất cả những cái mà những người tầm thường khác nép mình theo mà
sống một cách cẩu thả.
Lý luận như thế, và tự cho mình phải bạt thiệp xuất chúng, anh sinh viên
Raskolnikov đã cầm búa chém chết một mụ già cầm đồ lấy lãi. "Ta giết mụ ấy,
số tiền lớn kia sẽ tán phát ra dùng được vào bao nhiêu việc tốt ở đời. So với
trăm ngàn cuộc đời từ đây sẽ cứu vớt khỏi nghèo khổ, thì cái sinh mệnh mụ già bỉ
ổi kia, có nghĩa lý gì trên cán cân thế sự?". Raskolnikov say sưa với những
ý nghĩ anh hùng chủ nghĩa kiểu Nã Phá Luân đó.
Đối với Raskolnikov, mụ cầm đồ kia là một trở lực mà những kẻ siêu phàm như anh
phải vượt, mà chỉ có cách vượt bằng việc diệt nó đi. Raskolnikov bảo rằng
"không phải là tôi hành thích một mạng người, mà chính là tôi đã tiêu diệt
một cái nguyên tắc". Diệt xong cái gọi là nguyên tắc ấy, anh sinh viên cho
là sẽ được toại nguyện trong cuồng vọng làm siêu phàm. Nhưng trong thực tế, từ
sau khi anh muốn thoát ra ngoài những điều kiện làm con người, thì chính là lúc
anh sinh viên kia tự thấy mình bị câu thúc tâm hồn và thân thể mình hơn lúc nào
hết, hơn ai hết. Anh khổ sở và đã thú tội. Anh chỉ thú tội với một người tri kỷ
thôi. Người mắt xanh đó là chị Sonia, một người mãi dâm vì phải nuôi cha và dì
ghẻ.
Sonia bảo Raskolnikov là bây giờ đã như thế, thì chỉ còn có ở tù để đền tội, nhận
lấy sự khổ thống và tự cải tạo mình trên cái cơ sở đau khổ tự giác ấy, lấy hối
hận mà chuộc lại lỗi lầm và lấy nó ra mà mua lại cái tự do thật sự cho tâm tư
mình. Và Sonia đã tự nguyện đi theo kẻ tội đồ Raskolnikov sang đất trích Tây Bá
Lợi Á và tự nguyện góp phần mình vào công cuộc tái- sinh làm người của
Raskolnikov.
Truyện còn nhiều nhân vật khác, nhưng nói chung, đều là những con người phá
cách hết thảy. Và ánh sáng tỏa ra, ở đây, lại là từ cái tâm hồn một cô gái trụy
lạc Sonia mà Raskolnikov tôn trọng và gọi là "hiện thân của tất cả sự thống
khổ nhân loại".
Nói qua loa về Tội phạm và trừng phạt, để mong muốn độc giả Việt Nam chúng ta
còn có dịp đi vào pho truyện Anh em Karamazov nó biểu hiện cái thế giới
thị dục tới một mức khủng khiếp, và nó chứng thực cái thiên tài tạo tác của Đốt
về mặt dựng truyện từ kiếp người.
Anh em Karamazov là một thiên tuyệt tác của Đốt, hoàn thành nó xong thì Đốt tắt
nghỉ, nghìn sau còn ngân mãi cái dư ba tiếng hát con thiên nga.
° ° °
Nếu nhân vật của nhà tiểu thuyết Pháp Balzac có thể chia
thành hai loại: một thuộc về hạng người có tài, hai là những con người thuộc về
hạng người có chí, thì nhân vật của nhà tiểu thuyết Nga Dostoievsky cũng có thể
chia làm hai loại: một là những con người khiêm nhượng, hai là những con người
ngạo mạn. Tiểu thuyết bao giờ cũng cấu tạo những quan hệ giữa người này với người
nọ, những quan hệ gia đình xã hội, những quan hệ giai cấp. Riêng với
Dostoievsky, ta lại còn thấy có thêm một mối quan hệ nữa: mối quan hệ giữa cá
nhân nhân vật với đích thân họ. Những nhân vật của Dostoievsky là những con người
đại diện cho cái thế giới của lòng dục không bờ bến. Họ là những con người đòi
hỏi những điều kiện làm người ở ngoài thực tại này. Dostoievsky đã tập hợp họ lại,
rọi ngang vào họ một thứ ánh sáng. Mỗi nhân vật đều có một vùng bóng tối rất
quan trọng cho phạm vi hoạt động của họ, họ tẩm vào cái bóng ấy mà suy nghĩ hoặc
hành động. Những tranh biếm họa của Leonard de Vinci cho ta thấy tất cả những
cái gì là dị thường trong một thân hình con người, nó khác với cái thân thể
bình thường hàng ngày. Cũng cái kiểu Leonard de Vinci đó, Dostoievsky đã tóm
con người đúng vào cái phút nó cuồng nhiệt nhất, kích động nhất, đúng vào cái
giây phút con người muốn vượt qua cái giới hạn những khả năng của con người.
Đánh giá kỹ thuật Dostoievsky dùng luật tương phản giữa ánh sáng và bóng tối để
hiện thực con người, một nhà phê bình văn học đã so sánh kỹ thuật ấy với bút
pháp tạo hình của họa sư Rembrandt cũng sử dụng ánh sáng tương phản với bóng tối.
Nhân vật tranh Rembrandt là những vị thánh trong Kinh Thánh, nhưng lúc vẽ các
thánh thì họa sĩ đã đi tìm mẫu người ở ngay những con người nhân dân lao động
khuân vác ở bến tàu.
Những mẫu nhân vật của Dostoievsky lấy ra ở những người nông dân Nga, và những
người can án, những người cờ bạc rượu chè, và dưới cái nhỡn quan của
Dostoievsky, những con người hạ đẳng của thời áp bức ấy đã trở nên những vị
thánh sống đang hành một cái đạo sống. Do chỗ cùng chung một nỗi điêu linh
trong thân thế, cùng bị những thế lực của xã hội tiền bạc xúc phạm và bức hiếp,
cùng bị dồn dập đến cái chỗ đáo để nhất của sự sỉ nhục về nhân tình thế cố, mà
hai con người họa sĩ Rembrandt và văn sĩ Dostoievsky, trong cách biểu hiện thực
chất con người, mặc dầu xa cách nhau trong thời gian và không gian đã cùng
chung một nhận thức, một phương pháp về hiệu lực sáng tạo của thuật tương phản.
Trong những hình thù đê hạ nhất của cuộc sống, cả hai người đều tin ở cái phẩm
chất con người đều gạn ra được những cái chất đẹp, chất quý. Cũng như
Rembrandt, từ trong những chỗ tối tăm, Dostoievsky đã lọc gạn ra những nét sáng
của con người.
Dostoievsky là một người không thích những gì là hòa hợp, và thường hay đưa ra
những cái tương phản nhau. Bên cạnh những cái rất bay bổng, rất thiêng liêng, Đốt
kèm vào những cái rất phàm tục thô bạo.
Dostoievsky đã dùng lời nói để đi sâu vào con người. Lời nói tâm tư là cái công
cụ có hiệu lực nhất để Đốt làm những cuộc thám hiểm vào lòng người. Có những
nhà văn diễn tả chủ yếu bằng mắt. Đốt diễn tả bằng tai, đôi tai rất lạ của Đốt.
Hình như Dostoievsky tự đặt cho mình một phương pháp làm việc chung với nhân vật
mình, giao ước với nhân vật: các anh, các chị, các ông, các bà, tất cả lũ bay cứ
nói đi. Dostoievsky có cái tật nói nhiều, lắm lời, nói rất nhiều, bởi vì nhân vật
của Dostoievsky vốn nói dài, có những đoạn độc bạch (monologue) rất dài. Đốt lắng
nghe rất kỹ và sau đó viết lại cho họ những lời họ đã nói. Cuộc sống của nhân vật
hiện lên đầy đủ nhất là những lúc họ được nghĩ to lên, họ được say nói. Có một
số tác phẩm Dostoievsky được đưa lên sân khấu như các tiểu thuyết Tội phạm
và trừng phạt, Anh em Karamazov, Chàng ngốc. Những phóng tác kịch dựa trên tiểu
thuyết nguyên thủy của Dostoievsky chứng tỏ cái khía ngôn thoại thần tình của
tác giả. Những mảng lớn tác phẩm của Đốt là những đoạn giao thoại rất có tính kịch,
như là có thể cứ thế mà đưa lên sân khấu. Những người sành đọc tiểu thuyết của
văn hào Tolstoi thường nói rằng trong tiểu thuyết chúng ta nghe thấy
nhân vật động tiếng, có tiếng nói, vì chúng ta đã trông thấy nhân vật
đó. Với Dostoievsky, chúng ta chỉ trông thấy được họ sau cái khi nghe thấy họ
nói chuyện một mình một bóng, hoặc nói chuyện với nhiều người khác. Nhân vật
Dostoievsky lúc im lặng, khi họ mà còn chưa cất tiếng lên chữ nào thì họ đều là
những cái bóng cô hồn. Người đọc Đốt có cảm tưởng như mình bước vào một căn
phòng mờ mờ tối, sự vật và con người đều lờ mờ hình nét, và trong đó người ta
nghe thấy xì xào, không rõ những lời lẽ phào phào đó là của những ai. Rồi người
ta quen dần dần với những con người đó. Hiệu năng gợi cảm và truyền cảm do lời
nói của Dostoievsky làm cho nhân vật của Đốt hiện dần lên và rực sáng lên như
những thỏi sắt nung đỏ. Nhờ có thị dục mà nhân vật Dostoievsky hiện lên rừng rực.
Hình ảnh nhân vật Dostoievsky chỉ đọng chung quanh những vấn đề gì thuộc về dục
tính. Ngoài dục tính, nhân vật Dostoievsky rất nhạt nhẽo, và thị dục đó, khi được
nhân vật Dostoievsky biểu hiện một mình hoặc giao tranh với nhiều người khác,
và lại được Dostoievsky lên tiếng thêm cho, thì những lòng dục ấy trở nên sống
động một cách ghê gớm. Lời nói của Dostoievsky có những thần hiệu đặc biệt về mặt
hiện thực. Mỗi chữ trong câu, và từng tiếng đã chọn lọc đều có cương vị nhất định.
Nếu trong một câu có những tiếng bỏ đi hoặc không phát âm lên là đều có nguyên do
tâm lý, đều có sự bố cục. Những đoạn ngập ngừng, những lời lắp đi lắp lại, những
chỗ giọng ngọng nghịu, cũng là những điều cần thiết cho sự tính toán của nghệ
thuật diễn tả. Lời nói dùng trong câu văn của Dostoievsky có những dáng dấp lúc
bóng gió, lúc nặng nề ưu tư, lúc hồi hộp vì lo âu, lúc ghê sợ vì âm mưu nó dồn
dập bao nhiêu những hành động sắp xảy ra. Qua lời nói của nhân vật Dostoievsky,
không những người đọc biết nhân vật sắp làm gì mà lại còn thấy được cả những việc
họ định giấu giếm, những cái ý nghĩ họ không dám thốt ra.
Khung cảnh bài trí ra để nhân vật Dostoievsky hoạt động, không phải là những
phòng khách to, những khách sạn lộng lẫy, những lâu đài những bàn giấy sáng sủa.
Dostoievsky toàn dắt chúng ta vào những căn nhà tồi tàn như sắp sụp đổ, nồng
lên một mùi cồn rượu, những căn phòng chật như quan tài thửa sẵn cho một số người
sống.
Dostoievsky đưa ta vào những cái phố cái ngõ tối om, những cái cầu thang gác
nhiều bóng đen cám dỗ của tội lỗi, những xà lim ngục tối, xóm chơi, nhà chứa.
Đôi lúc Dostoievsky cũng nói đến một cái bóng trăng suông trong đêm dài. Nhưng
cái chính mà Dostoievsky muốn nói và chuyên nói đến vẫn là con người, con người
và những chốn hạ tầng nhất trong nội tâm những người uất ức, đói khát ở linh hồn.
Những con người của Dostoievsky hiện lên trên một cái nền u ám của sự nghèo
túng. Họ không được tự do xê đi xích lại trong cuộc sống thật, họ ở trong cái
vô biên của thị dục. Nhân vật Dostoievsky đủ hạng: nhà quý tộc, gái đĩ , những
viên chức các công sở, ông già, con trẻ, sinh viên, lái buôn, đám tôi tớ, những
người đàn bà ho lao, rồi những người du thủ du thực, những người ngông nghênh,
những người bất đẳng và vô sở bất chí mà vị trí xã hội rất là phiền phức. Dưới
nhiều hình thù các tầng lớp xã hội, nhưng họ vẫn chỉ là những hóa thân của một
thứ con người khát vọng tìm chân lý của sự sống.
Không còn gì quái rợn bằng cái sự tương phản giữa cái tiều tụy bên ngoài như thế
với cái say sưa có tính chất trí tuệ và sự phong phú trong tấm lòng của các
nhân vật chính và phụ của Dostoievsky. Đốt thường đem đối lập những cái cao
siêu với những cái thông tục và đã kích động vô cùng sự cảm nghĩ của người đọc.
Cái không khí tiểu thuyết Dostoievsky rất hiện thực. Nhưng nó lại tạo cho người
đọc có một cảm tưởng bỡ ngỡ, cho như đó là những sự việc xảy ra ở một cuộc đời
nào ở ngoài cái cuộc đời ta đang thực sự sống đây. Tác phẩm Dostoievsky vừa cuốn
hút người đọc, vừa làm người đọc khó chịu muốn lánh nó. Đọc Dostoievsky rất
căng não và mệt trí. Cái khuyết điểm của cả cuộc đời Đốt và cả nghệ thuật Đốt nữa,
là không có sự nghỉ hơi. Trong các sách của Đốt, không có thiên nhiên. Đốt cũng
lại là một người không chan hòa với âm nhạc và hội họa. Phong cảnh thiên nhiên,
Đốt không bao giờ chú trọng đến. Tự nhiên và vũ trụ của Dostoievsky chỉ đóng
khung vào con người, một thứ con người u ám, một thứ phong cảnh thê lương trong
nội tình một con người "nhân dục vô nhai", cuồng tín, có lúc cổ lỗ
trong tình ý cảm giác, sống sượng đòi hỏi vô biên cho xúc giác. Họ là những con
người toàn tâm linh và toàn thần kinh. Không bao giờ ta thấy nhân vật Đốt ngồi
ăn ra sao, uống ra sao, và hình như không thấy lúc nào họ ngủ. Họ toàn là thức
giấc. Họ đứng sững lại trong cuộc sống, họ chợt nhớ ra điều ấy để chạy như ma
đuổi. Họ nói, họ cảm, lúc nào cũng như lên một cơn sốt rung cả một cuộc sống
bên trong lên. Họ đều là những người ngoa ngoắt, và trong nhân sinh quan, đều mắc
cái bệnh viễn thị. Họ sống với cái tâm lý của người định làm tiên tri.
Nàng Nastassia Philipovna, một nhân vật chính trong tiểu thuyết Chàng ngốc của
Đốt đã nói: "Anh đẩy tất cả mọi cái lên thành ra sự khát vọng đắm đuối".
Đốt sáng tạo trong mê sảng, cũng như sống trong mê sảng, suy nghĩ trong mê sảng.
Thế giới Đốt là do thị dục sáng thế ra. Cho nên muốn thông cảm được và đánh giá
nó đúng, người đọc cũng cần phải dịch mình vào gần những xuất phát điểm thị dục
ấy.
Chúng ta chớ nên quên rằng tâm trạng họ là những tâm trạng người Nga giữa và cuối
thế kỷ XIX, vừa mới rút ra khỏi những tập tục của chế độ thị tộc, và họ đang ở
tình trạng một nước chuyên chế chính trị, và chế độ nông nô chỉ mới chính thức
bãi bỏ từ năm 1865.
Những cái thảm kịch của mọi con người nhân vật "ngồi không yên ổn đứng
không vững vàng" kia, không tách rời vận mệnh của cả dân tộc. Họ đang
hoang mang tìm đường. Trong một cái thế giới chưa biết rồi đây sẽ ra sao, họ có
những khát vọng, và những câu hỏi họ đặt ra đều chưa có sự trả lời. Ví phỏng
trước mắt họ đã là hạnh phúc rồi, thì họ cũng vẫn chưa chịu ngừng đứng lại đâu.
Họ cứ cho thế giới của họ phải là ở cái nơi đâu đâu nó đau thương khổ não kia.
Họ là những con người của một cuộc khởi hành. Họ là những con người của một buổi
giao thời. Mỗi nhân vật đều muốn duyệt lại các vấn đề căn bản của cuộc sống,
duyệt lại các giá trị tinh thần và vật chất.
Trên con đường đạo lý cắm mốc từ mười chín thế kỷ rồi, mỗi nhân vật đặt xuống một
cái thạch tiêu riêng của mình, mỗi người tự đặt riêng lấy một cái ranh giới cho
thiện ác. Cho nên lấy lý trí, lấy cái lẽ thường ra mà tìm hiểu họ, thì khó mà
thấy. Mà phải vận dụng rất nhiều đến cảm tính. Một nhà phê bình đã gọi họ là bệnh
nhân của một nhà thương điên. Dưới thời đại tàn bạo Nga hoàng nó cưỡi lên ngồi
lên nhân phẩm con người như thế, không điên sao được! Cái điên này, phảng phất
cái kiểu điên trong truyện Nhật ký người điên của Lỗ Tấn. Cái thế giới
Nga mà Đốt dựng lên là một sự hỗn mang mênh mông. Họ là những người lý luận cao
siêu nhưng cũng là những tâm hồn ngô dại, thơ mơ, hồng hoang. Họ muốn nhiều thứ.
Họ là những người kích thước quá khổ với cỡ loài người. Họ ầm ầm đi tới, xô tới,
bất kể là trèo những đỉnh cao siêu hoặc sa xuống vực thẳm. Họ khởi hành từ lòng
nhiệt ái, từ một điểm đắm đuối gì, rồi đi tới hối lỗi, từ hối lỗi lại đi tới
hành động, từ tội ác đến thú tội, rồi ngây ngất và gục xuống. Nhân vật của Đốt
là những con người "đã không biết sống làm vui - tấm thân nào biết
thiệt thòi là thương". Đó là những con người lôi thôi của một cuộc trường
chinh ngoài thực tại. Nhân vật của Đất không ai hiển đạt cả - hiển đạt hiểu
theo cái nghĩa thông tục hệ lụy của cuộc đời. Họ là những người được sinh ra chỉ
để mà sinh sự với cuộc đời. Họ sống để nêu một số vấn đề mà cả đời họ không giải
quyết được. Cuộc sống có lúc muốn níu họ ngừng lại, nhưng họ bứt áo đi thẳng. Với
cái khí chất xlao của dân tộc, họ đi trên những vùng thảo nguyên vô tận.
Họ không đi vào thực tế, mà họ lại muốn vượt ra khỏi thực tế. Đời của họ, chỉ
có ý nghĩa riêng đối với cái tâm tư khổ thống của họ. Danh vọng quyền thế, tiền
bạc, những cái vưu vật ở thế gian này không có nghĩa gì đối với họ.
Mới nhìn qua, thấy họ như là những kẻ dại dột. Trong nhân sinh quan vũ trụ quan
của một nhân vật, trong cái nhân vật phức tạp ấy, tình cảm xung khắc và những ý
trái ngược nhau đều được chung sống. Những cái đó cùng chung sống nhưng không
chung sống hòa bình. Những con người siêu phàm trác tuyệt ấy không tạo cho người
đọc một phút nghỉ ngơi nào. Những con người bất nhất trong cảm tính lý tính ấy,
đúng là những con người của một giai đoạn giao thời của nước Nga đang chuyển
mình trong những quan hệ mới của xã hội tư bản Nga.
Nhân vật Đốt, không người nào bình tĩnh yên thân và thành tựu. Chả có người nào
tới đích cả. Họ là bệnh nhân của một thứ thời bệnh tại nước Nga quê hương của
đau thương. Hãy nghe lời than của người say rượu Marmeladoff trong truyện Tội
phạm và trừng phạt: "Anh có hiểu được cái nghĩa của câu này không: chẳng
còn có nơi đâu mà đi về nữa?".
Tác phẩm của Dostoievsky là những chứng cớ sâu sắc và lớn rộng, nó chỉ cho
chúng ta sinh sau đẻ muộn trong một xã hội mà công lý và nhân đạo đã thắng thế,
được thấy hết cái thảm kịch của nhân dân Nga sống trong sự sỉ nhục của một thời
chuyên chế. Nhân dân nước Nga sống dưới sự roi vọt, dưới bóng các tròng treo cổ.
Sống trong sự tan rã của các mối quan hệ phong kiến đang nhường chỗ cho các mối
quan hệ tư sản, hằng triệu con người thường dân Nga quằn quại. Gorki đã nói về
Dostoievsky: "Không thể không xuất hiện một con người, một thứ người mà
tâm hồn phải là sự hiện thân của hồi ức về những đau khổ ấy và phản ảnh được
cái kỷ niệm đó" Gạt ra xong một số sai lầm của Đốt, rồi đặt Đốt
vào bên cạnh Tolstoi, Gorki đã viết: "Vì hiệu lực của tài năng mà hai văn
hào ấy đã hướng sự chú mục kinh ngạc của cả châu Âu vào nước Nga".
Ngày nay, thời gian đã gột rửa cho Đốt cái điều mà, vì quen một nếp nghĩ, người
ta vẫn ghê tởm đối với tác phẩm của Đốt. Đốt mà người ta đã liệt vào loại tác
giả bất lương vô đạo. Có lúc người ta còn mệnh danh Đốt là "nàng thơ
của trại hủi". Cũng như có lúc những người chủ quan đã nghiêm khắc phê
phán nhân vật Đốt là một lũ người sống không có ý chí, một bọn thiếu tinh thần
trách nhiệm với sự sống của đích thân mình và đối với cuộc sống nói chung của tất
cả chung quanh. Người ta hẹp hòi nói rằng những nhân vật ấy không có giá trị đại
diện gì cho sự sống và chúng chỉ là những cơn ác mộng.
Đúng thế đấy, những con người ấy là những cơn ác mộng của nhân loại. Những cơn
ác mộng của nhân loại ấy, ở một tỷ lệ hẹp hơn, cũng đã từng diễn ra ngay trên đất
nước Việt Nam chúng ta trước ngày có Tổng khởi nghĩa, có cách mạng giành lấy
chính quyền. Ngày nay chúng ta chớ nên nhân danh cuộc sống đang được đà tiến
lên mạnh này mà đã vội quên mất đi cái xã hội trước đây của chúng ta. Có thử
nhìn lại cuộc sống chúng ta trước đây mười mấy năm thì chúng ta mới đánh giá
đúng những thành quả của cuộc đời nhiều triển vọng của chúng ta ngày nay.
Trước đây, ta là những người rất khổ sở, khá nhiều cuộc đời Việt Nam chúng ta
cũng phảng phất những tâm trạng nhân vật Đốt. Cuộc sống hồi ấy là một sự giẫy
giụa quằn quại trong nhục nhằn, đau thương, tức thở, phẫn uất. Xã hội ta hôm
nay là cái xã hội có trật tự, nhưng ngược lên mười hai năm trước đây, là tất cả
một sự ối a ba phèng và thối nát, sự sắp xếp bảng giá trị con người rất là lộn
nhào. Thời đại lúc ấy là thời của những thằng mật thám bắt người yêu nước, có
những năm, tù chính trị lên tới mười ngàn người và, tử hình lên tới 699 án. Thời
đại lúc ấy có những thằng chỉ làm bồi săm mà lại có quyền xin mề đay cho quan
An Nam. Có những cô gái điếm mà nhân phẩm lại cao quý hơn những bà được triều
đình Huế tặng bảng "tiết hạnh khả phong". Có những con người ngày
ngày soi gương vuốt mũi cho nhọn và ép mẹ ra tòa cứ khai là Tây hiếp để được
vào làng Tây. Có những con mụ trùm chợ đen chợ đỏ, dựa vào phát xít để hành hạ
những người tiểu thương đi điều khiển giá hàng lậu, xe hòm kính hai bên hai cờ
Nhật. Có những con mụ tích trữ giấy in nhật trình hống hách hơn cả sở kiểm duyệt
thực dân. Rồi những học thuyết định mệnh được in ra rất nhiều. Giấy bạc lạm
phát nhiều hơn cả lá rừng. Trường nữ sinh là một chốn để con mụ đốc học ăn tiền
hoa hồng dắt gái cho một tên Thống sứ quỷ sứ không có lông mày. Người ta nhảy đầm,
người ta đánh cá ngựa, người ta lột nhau trong sòng tài sửu, người ta làm nghệ
thuật vị nghệ thuật. Cuộc sống rất là thiểu não nhưng người ta hát vang "Sầm
Sơn vui thú biết bao?". Trại tập trung ngày càng nhiều, bạn bè đi lưu xứ
phát vãng cứ vợi vợi đi. Sự khủng bố của đế quốc lại có những khía tinh vi có hệ
thống. Cờ bài rượu, cờ bài thuốc phiện mở ra rất nhiều để đắp vào khoản ngân
sách tiêu cho bộ máy chỉ điểm, đội xếp lính tập mỗi ngày một tăng. Những người
khinh bỉ cay độc nhất cái bọn bất lương làm với Tây để hại ta nhất thì, trào
phúng rớt nước mắt thay? Lại chính là những người đã bỏ tiền túi ra nuôi chúng,
họ đã hút rất nhiều thuốc phiện, họ đã uống rất nhiều rượu ty. Trong một năm
1939 (tức là năm có đạo dụ cấm tuyên truyền chủ nghĩa Cộng sản, và cũng là năm
Toàn quyền Đông Dương ký nghị định tịch thu và phát mại các tài sản của Đảng Cộng
sản Đông Dương) - chúng nó đã bán ra gần 39 triệu rít rượu cồn và 70 tấn thuốc
phiện ty. Lúc ấy trông đến cái gì cũng thấy sợ. Ai ai cũng bắt nạt ăn hiếp được
mình. Trong cái cuộc sống lộn tùng phèo nhức xương ấy, có nhiều chàng trai thời
ấy đã đọc Dostoievsky. Có nhiều thanh niên trí thức vào tù ra tội vì nghĩa lớn,
đã thương cảm sâu sắc với cuộc đời và tác phẩm Đốt. Cũng có những chàng trai
chưa có ý thức làm cách mạng nhưng đã là những người đồng điệu nổi loạn của Đốt.
Họ đã gặp những cái tư tưởng nổi loạn của Đốt nó chống lại cả một thứ trật tự
giả tạo bất công, chống lại một thứ luân lý trái đạo lý làm người và cuối cùng
họ đã gặp những cái triết lý về sự khổ thống nó bàng bạc trong tiểu thuyết Đốt.
Qua tác phẩm, hình như Đốt đã bảo riêng những người độc giả Việt Nam lỡ độ đường
hồi ấy: "Chúng ta đau khổ, vậy là chúng ta tồn tại!", hoặc: "Trên
mặt đất này, chỉ trong đau khổ người ta mới thấy sự yêu thương nhau". Nhiều
lúc sự đau khổ kia đã đẩy người ta đi sâu vào thói quen tật xấu và tà dâm. Có
người cũng muốn bắt chước những linh hồn siêu phàm bạt tục ngạo mạn như
Raskolnikov của Dostoievsky.
Người ta nguyền rủa cái xã hội Việt Nam đã bắt đầu lấy tiền bạc ra để nạt người
để giết người như trong tiểu thuyết Chàng ngốc của Đốt. Rồi vẫn cái tiếng nói của
Đốt nhắc lại mãi "Ngươi cứ đau khổ đi đã, vậy là ngươi tồn tại đó".
Nhưng mà ngày nay đây, chúng ta nhìn Đốt phải khác đi, rộng rãi hơn và sâu sắc
hơn, đúng hơn. Ta đến với tác phẩm Đốt bằng cái thái độ của một người muốn góp
cái phần thiện ý và chân cảm của mình vào một việc sửa sai đối với một giá trị
văn hóa đã được Hội đồng Hòa bình Thế giới khôi phục trước nhân loại. Cái vấn đề
chính của Đốt không phải là tại vì cái triết lý nào đó nêu ra trong truyện,
không phải là tại vì đã nêu ra một phương pháp duy tâm sai lầm nào để giải quyết
sự sống trắc trở.
Cái vấn đề của Đốt chính là nằm ở cái chỗ đã giúp ta thấy được những khát vọng
cao cả của con người đối với chân lý, với tình yêu, với hạnh phúc. Cái thiên
tài sáng tạo của nhà nghệ thuật vĩ đại Dostoievsky đã át hẳn con người tư tưởng
ở Đốt. Con người tư tưởng ở Đốt có lầm lệch vì đã sống trong một thời tăm tối,
chưa lần ra ánh sáng. Cũng như Tolstôi. Đốt nhìn rõ cái đêm sâu, trong đó quằn
quại nhân dân Nga; nhưng Đốt không chỉ cho mọi người thấy được các ngôi sao
sáng vẫn nhấp nhánh trong đêm tối. Cái giá trị của Đốt vẫn là nhận được ra cái
đêm dài thế kỷ đó, và đánh thức mọi người chờ sáng.
Vươn lên một cuộc đời toàn đắng cay ấy, Đốt vẫn có những điều tin yêu lạc quan
với sự sống. Đốt đã từng nói: "Con người lang thang thất thểu của nước
Nga thấy cần phải có hạnh phúc cho tất thảy thiên hạ thì mới nguôi lòng".
Ngày nay con người Việt Nam vừa kinh qua một cuộc cách mạng, vừa qua một cuộc
kháng chiến, đã nhận thức đầy đủ cái ý nghĩa của sự chết, sự sống qua một cuộc
chiến tranh bom đạn lửa, ngày nay con người Việt Nam có những kinh nghiệm thực
tế về xây dựng cuộc sống. Thời đại này người Việt Nam có những khát vọng khác,
có những tấm lòng nhiệt ái khác, có những lo nghĩ khác. Đọc Đốt, không còn có
cái cảm xúc ghê sợ nữa. Mà chúng ta cảm thấy như là vừa đi tham quan một cái bảo
tàng viện về tâm khổ của con người thời tiền cách mạng.
Cái cảm xúc lớn lao ấy do thiên tài nghệ thuật Đốt tạo cho chúng ta. Mới hay Đốt
đã vận dụng được bao nhiêu yếu tố của trí tưởng tượng mênh mông của mình để phụng
sự cho chủ nghĩa hiện thực, xứng đáng làm người thừa kế về truyền thống hiện thực
của Pouchkine, Gogol.
Con số hai mươi vạn trang in sáng tác lúc nào cũng vội vàng liên tiếp viết ra
cho đến lúc sáu mươi tuổi tắt nghỉ, chứng tỏ một sức lao động phi thường của
văn hào Dostoievsky. Bằng lao động nghệ thuật, Đốt đã tham gia vào cuộc sống xã
hội. Đốt đã đưa ra những sắc thái độc đáo của chủ nghĩa nhân đạo và trong sự
nghiệp lập ngôn, có nhiều kỳ công. Tác phẩm của Đốt là một ký sự trường thiên về
cuộc đấu tranh của con người chống lại những bạo lực của bóng tối. Ở ta cái
bóng tối ngày nay vẫn còn đe dọa cuộc sống một nước Việt Nam nửa hòa bình nửa
chiến tranh. Tác phẩm Đốt đã gợi nhắc, đã cảnh cáo cho ta thấy được con người
đã có thể hôn mê sa xuống vực thẳm đến như thế nào. Đọc lại Đốt hôm nay, có
nghĩa là ta được yên trí sống cuộc đời có ánh sáng bây giờ, và đồng thời rất có
ý thức trong việc chặn lại mọi bàn tay máu của bóng tối muốn quờ quạng vào sự sống
đang vươn lên của tất cả mọi người.
Hà Nội, Câu lạc bộ Đoàn kết 21-12-/956.
Tái bút: Về thiên tài Picátxô, về thiên tài Đốtxtôi, thiên hạ
ở Âu ở Mỹ viết rất nhiều. Đếm sao cho xuể những bài những cuốn viết về Đốtxtôi,
những tiểu luận về bậc thầy kỳ tài Đốtxtôi. Ở Hà Nội đã khối người say Đốtxtôi;
thuở ấy tôi cũng là một chàng trai mê Đốt.
Những năm nhiễu nhương Nhật Pháp lùng bắt nhiều người An Nam, Tây cho tôi vào
tù. Ngoài quà bánh gởi vào sở Liêm phóng cho tôi, cha tôi còn gởi một lá số tử
vi; và có cả ba cuốn tiểu thuyết Nga cùng là cuốn ký sự trại giam Xibêri (theo
lời yêu cầu của tôi) . Thằng mật thám ta đắc lực của Tây xem lá số tử vi, xem
xem bốn cuốn của Đốtxtôi, cười cười rất lưu manh: "Số của ông tuy có quý
nhân phù trợ, nhưng vẫn không thoát tù đày... Vào đây mà còn mang sách tác giả
Nga vào theo, đi tù, còn oan nỗi gì..."(...).
Tù về, quản thúc, lại vẫn đọc tiếp Đốtxtôi và đến kháng chiến chống Pháp, lên rừng,
bẵng đi không nghĩ thêm gì về Đốt nữa. Cho tới sau đại hội lần thứ hai mươi Đảng
Cộng sản Liên Xô, mới thấy chỗ này chỗ kia nói rằng truyện của Đốtxtôi tái xuất
hiện nhiều nhiều ở các thư viện nơi quê hương Đốt, và sau tiếp quản thủ đô hai
năm, tôi được mời tới buổi lễ kỷ niệm Đốtxtôi để nói về đại văn hào. Vừa nói vừa
đọc (như trên).
Sách đã viết về Đốtxtôi rất nhiều, tôi cũng chỉ biết được một số nào thôi, cuốn
nào cũng đều có phân tích về thế giới tiểu thuyết, về bút pháp về kỹ thuật nghệ
thuật của Đốtxtôi. Tôi ngờ rằng một số từ một số ảnh cùng là hình tượng nào đó
đã nhập vào trong bài viết tôi đọc ở buổi kỷ niệm gần ba chục năm nay. Lấy và
mượn của ai, ở đâu ở chọn nào thì cứ dẫn ra thôi, chứ có gì và có sao đâu Tội một
nỗi là chỉ mang máng ngờ ngợ, chứ thật ra cũng không nhớ được ở đâu và là của
ai nữa.
Vậy mong bạn đọc lượng tình cho.
1982
TRUYỆN NGẮN ĂNGĐỚCXEN
Văn hào Ăngđớcxen (Hans Christian Andersen) của nước Đan Mạch
sinh tại thành phố Ođenxơ vào đầu thế kỷ thứ XIX, tức là cái thế kỷ đặc biệt nổi
bật lên ở châu Âu hai luồng văn chương lãng mạn và hiện thực. Năm mười bảy tuổi,
Ăngđớcxen đã viết một tập kịch thơ, và liên tiếp sáng tác trong năm mươi ba năm
liền cho đến cái ngày không cầm bút được nữa. Lúc thôi viết, thọ bảy mươi tuổi.
Ăngđớcxen xuất thân ở tầng lớp nghèo thành thị. Bà mẹ muốn con mình trở thành một
người thợ may lành nghề. Nhưng Ăngđớcxen sớm có chí lớn và hoài bão sống bằng
nghệ thuật và sống cho nghệ thuật. Năm mười bốn tuổi đã xin mẹ đi một mình lên
lập thân ở thủ đô Copenhaghen. Trong một tiểu thuyết tự truyện, Ăngđớcxen đã
tâm sự với bạn đọc: "Tổ quốc tôi, nước Đan Mạch là một đất nước nên
thơ, có rất nhiều cổ tích thần thoại phương Bắc, nhiều tập tục, nhiều điệu hát.
Những rừng sên um tùm, những cánh đồng cỏ và đồng lúa mì phì nhiêu phủ kín các
mặt đảo.
(...) Cha tôi rất chiều tôi. Ngày chủ nhật, cha tôi cắt những miệng bìa làm những
phong cảnh bài trí từng mảnh tháo rời được và lắp lại được. Cha tôi làm cho tôi
cái sân khấu tí hon. Cha tôi đọc cho tôi nghe từng đoạn kịch trích ra, và đọc
cho nghe những chuyện Thiên phương dạ đàm (...). Ở trường, giờ ra
chơi, tôi ít dự vào trò chơi của bạn học; một mình ở trong lớp. Ở nhà, tôi thiếu
gì đồ chơi cha tôi đã làm cho tôi rất nhiều. (...) Cha tôi làm nghề thợ giày mất
sớm. Mẹ tôi đi giặt thuê quần áo. Tôi làm thợ may, thích nghề này, vì nó cho
tôi có những mảnh mụn dạ xanh đỏ để may áo cho búp bê (...). Chỉ đến các rạp
hát là tôi mới thấy dễ chịu hơn bất cứ ở đâu Thường tôi ít được ai đưa đến rạp
hát. Tôi đánh bạn với người phát chương trình, ngày nào anh ta cũng cho tôi một
bản. Tôi lánh ra một chỗ, đọc đi đọc lại, căn cứ vào tên vở và nhân vật tuồng
diễn mà hình dung ra cả nội dung của vở. Đó là những bài thi ca thô sơ đầu tiên
của tôi (...). Sau, đọc những bản dịch các vở tuồng Sếchxpia. Và lấy những đồ
chơi đem diễn trên sâu khấu con múa rối. Tôi viết một vở, có rất nhiều người chết.
Tôi có giọng hát và muôn trở thành con hát. Tôi theo gánh tuồng, đóng những vai
chạy hiệu (...) Tôi có viết những vở kịch, đưa các hý viện, nhưng không được nhận
diễn... ".
Năm hai mươi tư tuổi, Ăngđớcxen đi khắp nước Đan Mạch, vừa đi vừa thâm nhập vào
cái tâm hồn Tổ quốc yêu quý, vừa đi vừa cảm thông với đời sống và tập truyện của
nhân dân. Đến năm hai mươi tám tuổi, Ăngđớcxen đi nước ngoài, bắt đầu sang nước
Đức; sau đó sang Thụy Sĩ, sang Pháp và sang Ý. Xuất thân từ nhân dân lao động
nên, dù ở trong nước hay lúc ra nước ngoài, cái nhìn của Ăngđớcxen bao giờ cũng
quyến luyến với con người quần chúng làm ăn. Trong các chuyến đi ra ngoài Ăngđớcxen
rất chú ý đến đời sống các dân tộc. Trong sáng tác, khung cảnh của nhân vật
truyện Ăngđớcxen rộng từ Hy Lạp đến Thụy Sĩ, và tác giả sử dụng luôn cả các vốn
cũ dân gian các dân tộc Thụy Điển, Đức và phương Đông. Những bút ký tiểu luận về
các chuyến đi đều nổi lên những nét hiện thực chứng tỏ một quan điểm nhân dân đầy
xúc động. Ký sự Tập ảnh không vẽ chứa chan những tư tưởng dân chủ và
bác ái của tác giả đối với mọi người và mọi dân tộc. Có một truyện tả lại cái
thảm kịch của những người nông dân nghèo phải bỏ nước ra ngoài để tìm hạnh
phúc. Tiểu thuyết Người ứng khẩu xây dựng cái uy tín trứ tác cho Ăngđớcxen,
là một tiểu thuyết tả sinh hoạt của nhân dân Ý, nhân vật chính từ trong quần
chúng nhân dân hiện lên và tha thiết giúp ích cho đời. Trong các truyện dài
khác, nhân vật của Ăngđớcxen cũng đều là những người khao khát làm lợi cho nhân
dân. Năm ba mươi tuổi, tập truyện ngắn đầu tiên của Ăngđớcxen ra đời. Ngày tết
năm đó, Ăngđớcxen viết cho bạn: "Từ nay, tôi bắt đầu sáng tác cho các trẻ
em. Anh nên nhớ, tôi làm việc cho những thế hệ tương lai". Từ đó, năm nào
cũng có những sáng tác mới cho thiếu nhi. Có lúc Ăngđớcxen đã nói ra: "Người
người đều hờn dỗi với tôi, mỗi lần tôi để cho cái tháng chạp qua đi, mỗi lần
người ta không có tác phẩm mới của tôi mà trẻ già đều ưa thích và treo lên cành
cây thông tết Noel". Truyện ngắn ba tập đã được rất nhiều người nhắc luôn
luôn tên tuổi Ăngđớcxen. Mười năm sau, tác giả đổi tên sách, không gọi là truyện
thiếu nhi nữa, bởi vì lúc ấy, ngoài nhưng độc giả trẻ em, có vô số người đứng
tuổi đọc truyện ngắn Ăngđớcxen.
Truyện ngắn Ăngđớcxen có những riêng biệt đặc sắc. Nó không nghịch ngợm hoặc đỏm
dáng như truyện kể của Perôn nước Pháp, nó cũng không kỳ quái huyền ảo như truyện
của nhà văn lãng mạn Đức. Mà nó dung dị, đậm ý vị thơ, bừng sáng trước cuộc sống
xám mờ, dâng trào mãi mãi lên sự yêu quý con người. Truyện hấp dẫn người xem
chính là ở đấy. Những bài học của truyện Ăngđớcxen (ví dụ những truyện ngắn Chim
họa mi; Truyện một bà mẹ; Áo mới của Hoàng đế v..v.) từ lòng câu chuyện kể
mà toát ra, chứ không giáo điều ép gượng.
Người ta hay nói đến tấm lòng thơm thảo và xúc động tinh vi của Ăngđớcxen. Thực
ra, những đức tính ấy của nhà văn chỉ hiện lên khi nào nhà văn đề cập đến những
con người quần chúng mình yêu mến. Cái khía cạnh khác ở truyện Ăngđớcxen, là
cũng rất cay độc, châm biếm, chửi đời sắc cạnh. Chẳng hạn như đối với những cái
hợm mình rởm đời thô tục, những cái đã ngu mà lại ác bạo của đám cửa quyền
phong kiến và thượng lưu tư sản.
Đi vào cuộc đời nghệ thuật, Ăngđớcxen đã thử qua nhiều lối văn, nhiều thể cách:
đã từng làm thơ, đóng kịch, viết tiểu luận, viết vở nhạc kịch ca kịch, viết
truyện dài. Nhưng truyện ngắn là một hình thức sở trường và thành tựu nhất để
Ăngđớcxen đột phá vào cuộc sống. Ăngđớcxen đã nổi danh vì truyện ngắn, và nội
dung và hình thức truyện kể ấy đã tạo được vui sướng cho mọi lứa tuổi bạn đọc,
trẻ em cũng như người lớn. Đúng như lời nhà phê bình Nga Biêlanhxki đã nói về
truyện thiếu nhi: "Sáng tác đi, viết cho thiếu nhi; nhưng phải viết thế
nào để cả những người đứng tuổi cũng đọc và thấy thú vị...". Một em nhỏ
nào đã đọc qua truyện ngắn Ăngđớcxen thì trọn đời không khi nào quên và dửng
dưng với thơ ca, mộng ước, tình thương yêu và lòng công bằng. Còn trứng nước,
người độc giả tý hon thấy ở truyện Ăngđớcxen cái thế giới tưởng tượng xa xôi có
yêu tinh nhưng cũng có Nàng Tiên, và sớm biết rằng kẻ ác dù oai tợn đến đâu rồi
cuối cùng cũng cứ lăn chiêng đổ nhào. Lớn dần lên, tưởng tượng dồi dào hơn, người
bạn đọc sẽ thấy nhân vật là những người cố gắng vượt khó để tiến gần lên công
lý và nhích mãi tới chân lý. Đứng tuổi rồi thì người bạn đọc sẽ thấy ở truyện
ngắn đó bừng lên những kinh nghiệm về lẽ đời và đạo người, thấy cái triết lý
sinh động của sự sống, và cái lý giải chân xác về cuộc sống. Ở người độc giả lớn
tuổi, Ăngđớcxen đã biết tỉnh gợi được lại cái phần hồn nhiên trong trắng vẫn đọng
chìm, đánh thức lại những cái bồng bột chân chất của tuổi măng trứng để mà đối
soi vào thực tế phiền phức.
Ngay cả ngày nay, bây giờ đây, với chúng ta đây, cuộc sống so với thế kỷ của
Ăngđớcxen đã có nhiều tiến bộ, nhưng vẫn còn căng thẳng, vẫn còn nhiều bóng đen
muốn chụp vào ánh sáng, chúng ta vẫn thấy cái giá trị hiện thời của truyện Ăngđớcxen
lúc nào cũng ca ngợi Hòa bình và Dân chủ.
Ăngđớcxen là một văn hào nổi tiếng trong nước, và danh vang ra nhiều nước ngoài
như Nga, Đức, Thụy Điển, Anh, Pháp, Mỹ. Lúc sống đã như vậy và sau lúc nằm xuống,
lại càng lừng lẫy. Sinh thời Ăngđớcxen là bạn thân của Henri Heine nước Đức,
Victor Hugo nước Pháp, Charles Dickens nước Anh; Gorki là người rất thích truyện
ngắn Ăngđớcxen. Ăngđớcxen đã nói: "Tôi rất sung sướng thấy tác phẩm của
tôi được đọc nhiều ở nước Nga vĩ đại và hùng cường mà tôi đã hiểu phần nào về
văn học súc tích từ Karamzine, Pouchkine đến những thời cận đại". Tự hào về
cái phần của Tổ quốc Đan Mạch mình đóng góp vào văn học thế giới, Ăngđớcxen rất
tha thiết với những thành quả của các nền văn học các nước.
Ăngđớcxen đã được dịch ra từ lâu rồi ở trên thế giới, trong khối dân chủ và cả ở
nhiều nước tư bản. Riêng ở Liên Xô, đã dịch ra ba mươi ba thứ tiếng khác nhau,
xuất bản một trăm chín mươi lần gồm hơn bảy triệu cuốn, đã phổ nhạc cho kịch viện
thiếu nhi, các hý viện soạn truyện thành kịch, và đài truyền thanh có những buổi
phát thanh cho trẻ em Liên Xô và dành riêng cho các truyện Ăngđớcxen.
Truyện Ăngđớcxen có một sức mạnh kỳ diệu. Tư tưởng nghệ thuật và tư tưởng nói
chung của Ăngđớcxen thể hiện qua truyện ngắn đã ảnh hưởng đến văn học dân chủ
trong nước Đan Mạch và tác động đến trào lưu văn học nước ngoài lúc bấy giờ.
Cho tới ngày nay, những truyện ngắn ấy vẫn còn tác động rất sâu và rất xa. Vì
tác giả ấy đã là một nhà thơ rất hiện thực, nội dung truyện kể luôn luôn đi vào
nhũng chủ đề lớn: Sự sống còn; tình yêu thương; và sự lao động làm ra hạnh phúc
con người.
Ăngđớcxen đã dựng lại cuộc sống thực tế với những quan hệ xã hội thực, có người
giàu, người nghèo, với những cái bất bình đẳng và trái với công lý. Cái xã hội ấy
nghễu nghện những địa chủ trọc phú quyền chức, những tên tư bản thủ đoạn, rất tự
mãn và ngu tối. Xuất thân là người bình dân, lớn lên trong lao khổ, phải chịu đựng
những bất công, Ăngđớcxen đã kiên quyết phấn đấu cho tất cả những người nghèo bị
bóc lột và khao khát hạnh phúc chính đáng. Truyện ngắn Ăngđớcxen đã cụ thể hóa
những hoài bão của tác giả. Càng am tường về sự mục ruỗng và đê tiện của đám
quyền tước thống trị, mà tác giả lại càng nhận thức sâu sắc được về bản chất
thuần phác của những con người nghèo, đói sạch, rách thơm, và tâm hồn có nhiều
điểm rất cao quý.
Truyện nào của Ăngđớcxen cũng phụng sự cho những người thường dân làm lụng, rất
nhiều thiện ý những cũng rất nhiều đau khổ. Cái xấu, các ác, tủi thương khổ não
vẫn bao vây con người, nhưng nhà viết đoản thiên kỳ tài của chúng ta vẫn là người
tin chắc ở tương lai hạnh phúc, vẫn giữ độc giả mình đứng sát vào điều Thiện.
Cái lòng lạc quan ở Em bé bán diêm ấy cũng là bao trùm toàn bộ trứ
tác. Cái lớn của Ăngđớcxen là đã đưa vào văn học Đan Mạch lúc ấy cái hình ảnh
hiện thực của con người bình dân làm việc nhiều, nhiều sáng kiến và nhiều đức
tính. Thêm nữa, vạch cho mọi người thấy được chất thơ trong đời sống nhân dân.
Đất nước Đan Mạch nhiều rừng sến, nhà gianh, cồn cát, lâu đài cổ hoang, và có rất
nhiều truyền thuyết dân gian, ghi lại trong lòng dân chúng cái lịch sử nhân dân
nhiều võ công nhưng cũng nhiều đầy ải. Dân ca là cái nguồn phong phú để Ăngđớcxen
tìm chủ đề và nhân vật. Cái ngữ pháp chứa chan cảm xúc và rất sống mà tác giả vẫn
dùng để kể chuyện, có rất nhiều nét hồn nhiên nhưng được người lớn rất thưởng
thức, vì nó phản ảnh được cái tư tưởng thâm thúy của tác giả. Thêm một lẽ khác
nữa, mọi người đọc đều yêu thích cái ngữ pháp ấy là bởi vì đó là cái tiếng nói
rất giàu có tươi lành của nhân dân; nó hiền, nó sáng, nó rất phổ cập. Bất chấp
sự dèm pha của bọn phê bình tư sản, Ăngđớcxen lúc đã nổi tiếng rồi, vẫn đứng
trên sân khấu mà đọc truyện mình viết cho thợ thuyền và nhân dân lao động thưởng
thức. Bọn quyền quý ve vãn, đãi cái này cái nọ, nhưng nhà văn đã nổi tiếng ấy vẫn
giữ vững cái tính chất nhân dân của mình và đã viết trong một tâm thư:
"Tính chất dân tộc của tôi là đã dùng tiếng nói của quần chúng trong sáng
tác".
Lại còn phát biểu: "Tôi cảm thấy cái sứ mệnh của nhà thơ có khả năng nói
cho hàng ngàn người nghe, là cao cả và thiêng liêng biết bao?". Ngay cái
cách dùng thể truyện kể để truyền đi tư tưởng dân chủ và bác ái của mình, cũng
biểu hiện cái tính chất nhân dân của tác giả, bởi vì "truyện ngắn bao giờ
cũng chứa chất nhiều khát vọng lớn lao của nhân dân" (Pôlêvôi) và nhân dân
vẫn quen thuộc với thể truyện kể, và dễ cảm thông với nó.
Ngoài những đức tính dân tộc, nhân dân nói trên, Ăngđớcxen còn là một văn hào rất
yêu tin khoa học. Nhà thơ mộng ước về tương lai ấy vốn là một người viết truyện
hiện thực, rất yêu cuộc đời và luôn luôn hướng vào sự cải thiện cuộc sống con
người. Một mặt, tác giả dựng lại cái không khí thời trung cổ của Đan Mạch với tất
cả những xâu xé phong kiến, áp bức nông dân, đả tất cả những cái lãng mạn phản
động ca tụng dĩ vãng, mê tín và ngu dân.
Mặt khác, ca ngợi con người chinh phục thiên nhiên; ca tụng việc đặt đường điện
tín qua đại dương và nối liền tư tưởng con người giữa hai cõi đại lục Âu và Mỹ;
ca ngợi sự phát triển kỹ thuật như dây thép, máy ảnh và đường xe lửa giúp cho đời
sống. Trong truyện Ông tằng tổ Ăngđớcxen cảm động mà bộc lộ tấm lòng
biết ơn đối với khoa học. Rất yêu tin khoa học và kỹ thuật, nhưng Ăngđớcxen là
người rất ghét chiến tranh, đã từng lên tiếng ghét thù nó, và đã gọi chiến
tranh là "một con quái vật ghê tởm khát máu và nuốt các thành phố bốc lửa".
Ăngđớcxen là một văn hào lớn cách đây hơn một thế kỷ đã tự xếp mình vào hàng
ngũ những nhà văn chiến đấu bảo vệ giá trị con người. Tuy chưa nêu lên được cái
cách để giải quyết cụ thể những vấn đề của cuộc sống, nhưng đã rất tin tưởng ở
quần chúng nhân dân, ở tương lai hạnh phúc nhân dân, luôn luôn nêu lên cái tinh
thần khoa học, dân chủ và dân tộc. Giàu lòng yêu đất nước mình, Ăngđớcxen đã gợi
lên cái tình hữu nghị các dân tộc và tha thiết với sự trao đổi văn lóa giữa các
dân tộc.
Ăngđớcxen thù ghét chiến tranh, cũng là trên cái tinh thần bảo vệ cho bằng được
mọi công trình văn hóa các dân tộc cần phải tăng thêm sự gìn giữ và sự trao đổi.
Báo Văn nghệ, 1955
TÔNXTÔI
Nếu chúng ta ví văn học Nga như một cái rừng đại ngàn, thì
văn học Nga thế kỷ XIX có những đỉnh chót vót mà ngày nay mỗi lần ngước lên cao
và trông ra xa, hình như ta không bao giờ cạn hết được lời yêu mến quý trọng.
Tính theo trật tự ngày sinh thì Đôxtôiépxki ra đời năm 1820; Tônxtôi năm 1828;
Sêkhốp năm 1860; Gorki năm 1868. Mỗi người một nhỡn quan riêng, một phong cách
riêng, một cuộc phong ba riêng trong ý ăn nết ở cách làm, không ai dặn ai nhưng
hình như họ chia nhau mà chạy tiếp sức cho tới cái tận cùng của thế kỷ XIX ở nước
Nga và chạy lấn cả sang thế kỷ sau nữa.
Trong rừng văn đại ngàn nước Nga, Tônxtôi sừng sững và chót vót như một đỉnh
Thái Sơn trường tồn cho đến ngày nhân loại du hành vũ trụ đi hết lên các tinh cầu
khác.
Văn Tônxtôi không bốc nhưng mà ngấm dần, cứ bình bình mà dâng lên như nước triều
biển đại dương. Một nhà văn trứ danh nước Áo có so đọ Tônxtôi với Đôxtôiépxki
(cũng lại là một cái đỉnh Thái Sơn nữa!). Hai văn hào cùng một nước một thời
này đều là những bậc tư tưởng tận tụy cả đời vì chân lý, hai người đều là những
người hành hương đi tìm chân nhân, đi tìm chân lý để cứu thế độ nhân. Ở mỗi người,
sự lĩnh hội chân lý có khác nhau, cái đúng cũng khác nhau, cái lầm cũng khác
nhau, nhưng đều là tha thiết với cuộc sống thiên hạ. Tônxtôi và Đôxtôiépxki tâm
tính và tài năng khác nhau. Bên này là một người thừa tiền bạc thừa lực cơ thể,
cứ tuần tự mà lao động nghệ thuật, với sự kiên trì với cách nghệ cách làm rất
lô gích. Bên kia là một người thanh bạch, bệnh hoạn kinh niên nan y, ngật ngưỡng
như con lật đật mà viết, cảm xúc như nhân vật ốp đồng vào ngòi bút. Một người
thì rất tỉnh, lấy cái tỉnh táo ngũ quan mà phản ánh thực tế. Một người thì hay
mê sảng với nhân vật, tạo những trận mơ dữ dội cho tác phẩm, dựa lên não cân mà
phát triển khí hậu văn. Tônxtôi viết văn (cho truyện ngắn cũng vậy, cho tiểu
thuyết trường giang cũng vậy) cứ đều đều bước như người Mèo leo núi leo dốc,
thong thả đều đặn và liền bước, đi ra đi, nghỉ ra nghỉ, không bị mỏi, không tỏ
vẻ mệt, hơi thở và tim đập đều đều cho tới đỉnh; và khi tới đỉnh thì mới thấy
cái bao quát vĩ đại chưa thấy được lúc bắt đầu leo. Còn như Đôxtôiépxki thì
khác hẳn, hoàn toàn khác hẳn. Vào truyện của Đốt là thấy tối mặt xẩm mày lại
ngay. Thấy nhân vật vất vả, thấy tác giả nó cũng khốn khổ vì đám người mình đẻ
ra kia, và ngay cả người đọc cũng ù tai nước mắt nước mũi giàn giụa theo với
hành trình vào đêm tối của nhân vật Đốt! Nhân vật Đốt thở hồng hộc, Đốt như lên
chứng động kinh, hơi truyện vụt lóe như tia chớp đêm dông, rồi người độc giả Đốt
cùng lăn ềnh ra chiếu với những nhân vật bất đắc kỳ tử của Đốt. . .
Nghệ thuật của Tônxtôi rất nhiều tưởng tượng rất nhiều nội tư nhưng cũng rất
nhiều quan sát. Mỗi con người nhân vật của Tônxtôi là sự tập thành của nghìn
cái chi tiết, và mỗi cái chi tiết đó là kết quả của sự quan sát hàng biết bao
nhiêu cái vi ti khác. Nét bình dị kỳ diệu của truyện Tônxtôi là sự thành công tổng
hợp lại mọi quan sát về mọi mặt sống quanh mình. Tônxtôi hành văn chính xác như
soi kính hiển vi để tìm cái sâu sắc cho những chi tiết báo hiệu những chất tâm
lý. Đã có biết bao người đàn bà trên thế giới, người lôi thôi cũng như người
bình dị, đã phải sợ phải phục người đàn ông Tônxtôi đó sao lại tài đến thế, biết
cả đến (mà lại biết rất sâu) những cái mà tưởng rằng chỉ trong giới nữ mình biết
với nhau thôi. Chính tài và từ quan sát này đã giúp Tônxtôi phát triển những
tài liệu lịch sử dùng trong Chiến tranh và Hòa bình; bên cạnh những sự kiện
lịch sử vón cục, Tônxtôi đã đưa vào mọi chi tiết tâm lý cần dùng để sinh hóa và
nâng cái tài liệu đó thành hòn máu sống. Thế giới tạo hình của Tônxtôi là một
kho tàng nhân tình tích lũy sau một quá trình quan sát cả rộng cả sâu.
Con người tài hoa quán thế Tônxtôi cũng là một con người đau khổ không bờ bến,
có những lúc tự mình phải chôn khóa súng đi săn của mình lại cho kỹ, đề phòng
cho những lúc phải lấy quyên sinh ra mà giải quyết đấu tranh tư tưởng trong
mình. Rồi phân phối hết đi ruộng đất rồi cho đi tiền bạc, cúng đi tiền tác giả
vào hội thiện (lúc bấy giờ có đến nửa triệu rúp). Rồi cày lấy ruộng, may lấy áo
vải, khâu lấy giày da, tuyệt đối không ăn đến thịt vì sợ tội sát sinh. Trong tập Sám
hối, có những trang như: "... Trong chiến tranh, tôi đã giết nhiều người;
tôi đánh kiếm, tôi phá tán tiền bạc đã lột ở tay nông dân, tôi đánh đập hình phạt
nông dân, tôi ăn nằm với những phụ nữ nhẹ dạ và gạt lừa chồng họ. Lừa đảo, trí
trá, ăn cắp, hủ hóa, rượu chè cờ bạc, thô bạo hết cách nói...". Rồi cùng
xuống với nhân dân, vào làng ở với những nông nô vừa được bãi bỏ luật nô lệ, mở
trường dạy con em họ học chữ v.v...
Đọc tác phẩm Tônxtôi mà đọc đến Chiến tranh và Hòa bình cùng là tiểu
thuyết Anna Karênin đó là cần, nhưng chưa đủ để thấy cái giày vò tâm
khảm và thấy cái ác liệt thảm kịch của nhà tư tưởng Tônxtôi. Có lẽ thấy điều đó
rõ nhất trong vở kịch năm màn Ánh sáng lóe trong tăm tối Tônxtôi viết
chưa xong hẳn năm mình gần sáu mươi tuổi, tức là hơn hai chục năm trước lúc chết.
Sau này, Tônxtôi trốn nhà ra đi rồi chết ở một cái ga xép.
Nhưng cái cảnh tượng khủng khiếp đó đã được phản ánh một cách tiên tri vào vở kịch
Ánh sáng lóe trong tăm tối, trong đó nhân vật lãnh chúa Nicolas Sarint Zeff lại
cũng vẫn là đích thân Tônxtôi thôi, cũng như trước đây Pie và Angđơrê đã thay
tác giả mà ngôn mà hành trong Chiến tranh và Hòa bình cũng như Lêvin đã là hóa thân
của tác giả trong Anna Karênin. Trong vở kịch năm màn, nhân vật chính kêu la
lên rằng: "... Không được giữ ruộng đất chớ có sống bám vào sức lao động của
những người nông dân. Nhưng mà tổ chức tất cả những cái đó, tôi chả biết làm ra
sao cả..." Rồi y xuống cùng làm việc với ông phó mộc, vừa bào vừa tâm sự:
"Trước kia, tôi không thấy xấu hổ vì đã sống như thế đó".
Muốn hiểu Tônxtôi tài, lụy, lầm, khổ như thế nào, và vẫn đáng quý như thế nào,
có lẽ chúng ta xem ngay vào sáu bài báo của Lê nin viết vào chỗ Tônxtôi thượng
thọ tám mươi tuổi và nhất là lúc chết sau ngày thượng thọ đó. Tôi trích ra ở
đây mấy đoạn (không theo đúng trật tự của từng bài). Lê nin đã giảng cho ta về
trường hợp Tônxtôi:
"Một cách kỳ diệu, Tônxtôi am hiểu nước Nga nông thôn, đời sống của tên địa
chủ và của ngư nông dân. Trong tác phẩm văn chương của ông, đã có những thiên
mô tả đời sống ấy ngày nay đã trở thành những thiên kiệt tác trong văn học thế
giới. Sự biến đổi kịch liệt của tất cả các "nền móng cũ của nước Nga nông
thôn đã kích thích sự chú ý của ông, làm cho ông quan tâm sâu sắc đến các biến
cố xảy ra chung quanh ông, khiến toàn bộ thế giới quan của ông thay đổi. Do nguồn
gốc xuất thân và giáo dục của ông, Tônxtôi thuộc về tầng lớp đại quý tộc địa
chủ Nga. Ông đã đoạn tuyệt với tất cả các quan niệm thịnh hành trong giới
đó, và trong những tác phẩm cuối cùng của ông, ông đã kịch liệt phê phán chế độ
đương thời về các mặt: Nhà nước, giáo hội, xã hội và kinh tế, dựa trên sự cùng
khổ của họ, trên sự phá sản của nông dân và của các tiểu chủ nói chung, trên bạo
lực và giả nhân giả nghĩa là những cái suốt từ trên xuống dưới đều thấm sâu vào
toàn bộ cuộc sống đương thời (...). Sự phê phán của Tônxtôi không phải là mới lạ.
ông không nói điều gì mà, trong văn học châu Âu cũng như trong văn học Nga, những
người đứng về phía những người lao động lại không nói trước ông từ lâu. Nhưng
cái độc đáo trong sự phê phán của Tônxtôi và tầm quan trọng lịch sử của sự phê
phán đó là ở chỗ nó diễn tả được một cách mạnh mẽ - mà chỉ riêng những nghệ sĩ
thiên tài mới làm nổi - sự chuyển biến trong tâm trạng của quần chúng nhân dân
hết sức rộng lớn ở nước Nga, trong thời kỳ nói trên, tức là ở nước Nga nông
thôn nước Nga nông dân. Vì sự phê phán của Tônxtôi đối với chế độ đương thời
khác với sự phê phán của những đại biểu của phong trào công nhân hiện đại đối với
cùng một chế độ đó, là ở chỗ Tônxtôi đứng trên quan điểm người nông dân chất
phác thời gia trưởng.
Tônxtôi đem tâm lý người nông dân đó vào trong sự phê phán của mình, trong học
thuyết của mình (...) Sự phê phán đó thực sự phản ánh được sự chuyển biến trong
quan điểm của hàng triệu nông dân là những người thoát khỏi ách nông nô vừa mới
được hưởng tự do thì đã thấy tự do đó có nghĩa là những khủng khiếp mới, là phá
sản, là chết đói, là sống không nhà cửa giữa bọn xoay xở quỷ quyệt ở thành thị
v. v. . . Tônxtôi phản ánh tâm trạng của họ trung thực đến nỗi chính ông đã đưa
nào trong học thuyết của ông sự ngây thơ của họ, sự xa rời chính trị của họ, chủ
nghĩa thần bí của họ, ý muốn xa lánh người đời "không chống điều ác",
những lời nguyền rủa bất lực đối với chủ nghĩa tư bản và "quyền lực đồng
tiền".
Lại nghe nữa đi những lời Lê nin phân tích những mâu thuẫn trong con người
Tônxtôi, một con người có công lớn phản ánh tất cả những mâu thuẫn của thế kỷ
XIX ở Nga "(...) Nhưng đồng thời, nhà phản kháng nhiệt liệt, nhà tố
cáo hăng say, nhà phê bình vĩ đại lại tỏ ra, trong những tác phẩm của mình, là
không am hiểu gì về những nguyên nhân của cuộc khủng hoảng đang xảy ra trên nước
Nga và về những phương sách để thoát khỏi cuộc khủng hoảng đó; không am hiểu
như thế, chỉ có anh nông dân ngây thơ thời gia trưởng mà thôi, chứ một nhà văn
có học vấn châu Âu thì sao lại như thế được.
Đấu tranh chống Nhà nước phong kiến và cảnh sát, chống chế độ quân chủ, đối với
Tônxtôi, rút lại chỉ là phủ nhận chính trị, là đưa tới chỗ tuyên truyền
"không chông lại điều ác" (...)
Đấu tranh chông Giáo hội nhà nước thì lại kèm theo việc thuyết giáo một tôn
giáo mới, được tinh lọc, tức là một món thuốc độc mới, tinh lọc, tế nhị dùng để
đầu độc quần chúng bị áp bức.
Phủ nhận chế độ tư hữu về ruộng đất thì lại là dẫn đến chỗ không phải là tập
trung tất cả cuộc đấu tranh chống kẻ thù thực sự là chế độ sở hữu ruộng đất của
bọn địa chủ và công cụ thống trị chính trị của nó là chế độ quân chủ, mà là thở
dài mơ mộng, mơ hồ và bất lực.
Tố cáo chủ nghĩa tư bản và những tai họa do nó đưa đến cho quần chúng, thì lại
kèm theo thái độ hoàn toàn thờ ơ với cuộc đấu tranh giải phóng thế giới mà giai
cấp vô sản xã hội chủ nghĩa quốc tế đang tiến hành (...).
Nhưng những mâu thuẫn đó, trong quan niệm và những lời thuyết giáo của Tônxtôi,
thì không phải ngẫu nhiên mà có, đó là biểu hiện của những điều kiện đầy mâu
thuẫn chi phối đời sống ở Nga trong khoảng thời gian hơn ba mươi năm cuối thế kỷ
XX. Nông thôn dưới chế độ gia trưởng vừa được thoát khỏi chế độ nông nô thì lại
rơi ngay vào tay tư bản và sở thuế nên bị rút rỉa đến cùng cực(...)".
° ° °
Trừ những tập Nhật ký và các tập Xưng tội, kể
về những truyện dài truyện ngắn và kịch nói của Tônxtôi mà nhiều người trên thế
giới và ở nước ta đều có đọc cả, thì phải kể đến tiểu thuyết Chiến tranh
và Hòa bình và tiểu thuyết Anna Karênin 1.
Anna Karênin bàn về hạnh phúc gia đình. Cốt truyện nổi rõ hai đường gân chính.
Một bên là một đôi vợ chồng thấy được hạnh phúc, một bên là một cặp vợ chồng của
thứ luyến ái bất hạnh. Nàng Anna có một người chồng tốt và Anna ngoại tình với
một người khác bay bướm lịch sự, và kết thúc đoạn đời cảm giác vị kỷ của mình bằng
một tấn thảm kịch; còn như cặp vợ chồng Lêvin thì tới được bờ hạnh phúc. Thực
ra, cũng sau nhiều phen bão táp tâm tư mà Lêvin mới thấy được hạnh phúc. Có những
lúc Lêvin đã muốn tự tử, luôn luôn tự hỏi rằng mình sống để làm gì? "Và
Lêvin quả quyết rằng mình không thể sống như thế được. Hoặc mình tìm ra được một
ý nghĩa cho đời sống, hoặc là mình sẽ tự vẫn". Lêvin muốn đi sâu vào ý nghĩa
sự sống và thấy rằng ý nghĩa sự sống là lòng tin, tin vào một tôn giáo, vào một
đức Thượng đế. Địa chủ Lêvin là một trong những nhân vật chủ chốt truyện dài.
Lêvin đây cũng là hóa thân của tác giả Tônxtôi. Cuộc sống nội tâm của nhân vật
Lêvin chẳng qua cũng chỉ là cái tâm tư của đích thân Tônxtôi. Tônxtôi đã mượn bụng
mướn miệng Lêvin mà đi ra cái thắc mắc của mình, nói ra cái băn khoăn của mình
trước sự khủng hoảng của cuộc sống lúc bấy giờ.
Cuộc đời tám mươi hai năm, Tônxtôi có được mười sáu năm yên ổn, yên ổn nếu đem
so với những năm sau đó, càng về sau càng dằn vặt, bão táp trong tâm trong trí
"ngồi không yên ổn đứng không vững vàng". Và lấy ngay nội tâm và tư
tưởng mình ra làm một chốn đoạn tràng mà đêm đêm tìm đến, vừa tìm vừa ghi vào tập Nhật
ký và tập Xưng tội. Những nhà nghiên cứu Tônxtôi thường nói đến cái
năm 1874 bước rẽ ngoặt của Tônxtôi, của nhà nghệ sĩ và nhất là nhà tư tưởng
Tônxtôi! Tiểu thuyết Chiến tranh và Hòa bình cùng là tiểu thuyết Anna
Karênin đều sáng tác ra vào thời kỳ tác giả nó có cái vẻ bình yên, nhưng
thực ra cũng đã mang những cái dấu hỏi, hỏi chung quanh, tự hỏi mình để xác định
một thái độ sống. Thời kỳ khủng hoảng xã hội và khủng hoảng cá nhân Tônxtôi này
cũng là cái thời kỳ hoạt động của chủ nghĩa dân túy của những nhà báo nhà văn
dân túy. Đúng vào giai đoạn những người dân túy thâm nhập xuống nhân dân
Nga 2 thì cũng là cái năm 1874 bước ngoặt của
Tônxtôi. Sau thời kỳ bước ngoặt này, suốt ba mươi năm, Tônxtôi không lúc nào ngớt
cái tiếng kêu khủng khiếp: "Tôi sống thế nào đây? Ta tự cứu ta ra sao
đây". Những băn khoăn tư tưởng của Tônxtôi bắt đầu chớm lên thì đồng thời
cũng được gửi vào tiểu thuyết và gửi vào nội tâm nhân vật Lêvin trong truyện
Anna Karênin. Lo cho những điều trông thấy về kinh tế xã hội, nhân vật Lêvin thốt
lên: "Ở ta hiện nay, một khi mà tất cả những điều đó đã bị đảo lộn và chỉ
mới đang được sắp xếp".
Lê nin đã đem phân tích câu nói đó của nhân vật Lêvin: "Ở ta hiện
nay, một khi mà tất cả những điều đó đã bị đảo lộn và chỉ mới đang được sắp xếp",
- thật khó mà tưởng tượng được một sự nhận định nào đúng hơn về thời kỳ từ 1861
trên 1905. Cái đã bị "đảo lộn" thì bất cứ người Nga nào cũng đều biết
rõ hay ít ra cũng thấy là hoàn toàn quen thuộc. Đó là chế độ nông nô và toàn bộ
"chế độ cũ" phù hợp với nó. Cái chỉ mới đang được sắp xếp thì tối quảng
đại quần chúng nhân dân đều hoàn toàn không biết, nó là xa lạ đối với họ, và
không thể hiểu được (. . .).
Chủ nghĩa bi quan, sự không kháng cự, việc viện đến "tinh thần", là một
hệ tư tưởng nhất định phải xuất hiện trong một thời đại mà toàn bộ chế độ cũ
"đã sụp đổ", mà quần chúng là những người đã từng được nuôi dạy dưới
chế độ cũ đó và đã hấp thụ được cùng với sữa mẹ. những nguyên tắc, tập
quán, truyền thông, tín ngưỡng của chế độ đó thì nay họ không nhìn thấy và cũng
không thể nhìn thấy được cái chế độ mới được sắp đặt ra là chế độ gì những lực
lượng xã hội nào "đang sắp đặt ra nó" và sắp đặt như thế nào, những
lúc tượng xã hội nào có khả năng để giải thoát họ khỏi những đau khổ không sao
kể xiết được và đặc biệt là sâu sắc, mà Chỉ những thời kỳ "chuyển biến dữ
dội mới có".
Đốtxtôiépxki là một người đồng thời và đồng nghiệp của Tônxtôi, cũng đã cảm thấy
cái tư tưởng của Tônxtôi xuyên qua nhân vật Lêvin, Đốt đã viết: "Những người
như Lêvin, có thể ăn ở với nhân dân lâu dài cho đến mấy đi nữa, cũng không bao
giờ trở thành nhân dân: sự hợm mình và cái ý chí đó, dù có là đột hóa đến đâu,
cũng không đủ để mà ôm lấy và thể hiện được lòng muốn chan hòa vào nhân
dân".
Tiểu thuyết An na Karênin, sau này chính Tônxtôi cũng lại phủ nhận luôn nó và gọi
nó là "những sự đểu giả dâm bôn được chế biến và tưới bằng một thứ nước chấm
văn chương ngon miệng".
Phân tích tác phẩm Tônxtôi, Lê nin đã phân tích tư tưởng Tônxtôi và hoàn cảnh lịch
sử của nó:
"Tônxtôi bắt đầu hoạt động trước tác, dưới chế độ nông nô, nhưng thời kỳ ấy
đã là một thời kỳ mà rõ ràng chế độ đó đang sống những ngày tàn. Hoạt động
chính của Tônxtôi là ở vào thời kỳ lịch sử Nga nằm vào giữa hai bước ngoặt,
1861 và 1905. Trong thời kỳ đó, những dấu vết của chế độ nông nô, những tàn dư
trực tiếp của chế độ đó ăn sâu vào toàn bộ sinh hoạt kinh tế (nhất là ở nông
thôn) và chính trị trong nước. Đồng thời, chính thời kỳ đó lại có đặc điểm là
chủ nghĩa tư bản phát triển nhanh chóng ở dưới và thâm nhập vào ở bên trên.
Những tàn dư của chế độ nông nô biểu lộ ra ở chỗ nào? Trước hết và rõ ràng nhất
là trong truyện này nước Nga là nước chủ yếu nông nghiệp, thì nông nghiệp thời
đó lại ở trong tay những nông dân phá sản, bần cùng hóa, dùng những phương pháp
canh tác lỗi thời cổ lỗ, trên những mảnh đất cũ của thời nông nô, đã bị cắt xén
cho địa chủ năm 1861. Mặt khác, nông nghiệp lại ở trong tay bọn địa chủ, bọn
này, ở trung bộ nước Nga, dùng nông dân, cày của nông dân, ngựa của nông dân để
canh tác ruộng đất, ngược lại chúng cho nông dân được sử dụng "đất nhượng
lại", cho quyền được cắt cỏ, quyền được cho súc vật đen trong nước v.v...
Thật ra. đó là chế độ kinh tế cũ của thời nông nô. Chế độ chính trị của nước
Nga suốt trong thời gian đó cũng thế, hoàn toàn thấm sâu tinh thần chế độ nông
nô. Điều đó, người ta thấy rõ cả ở tổ chức của Nhà nước cho đến khi có những
toan tính đầu tiên năm 1905 đinh sửa đổi tổ chức đó, cả ở ảnh hưởng chiếm ưu
thê của bọn quý tộc địa chủ trong các công việc Nhà nước, lẫn ở toàn quyền thao
túng của bọn quan lại mà phần lớn - nhất là ở bên trên, - đều xuất thân từ giai
cấp quý tộc địa chủ.
Nước Nga gia trưởng cũ, sau 1861, bắt đầu tan rã mau chóng dưới ảnh hưởng của
chủ nghĩa tư bản thế giới. Nông dân đói khổ, chết chóc, phá sản, từ trước tới
nay chưa từng thấy bao giờ cả, đã bỏ ruộng đất, trốn ra thành thị. Nhờ
"nhân công rẻ tiền" của các nông dân phá sản, người ta kiến thiết mạnh
mẽ đường xe lửa, công xưởng và nhà máy. Đại tư bản tài chính, đại thương nghiệp
và đại công nghiệp đều phát triển ở nước Nga".
Giới văn học nước ta gần đây nhiều bạn đồng nghiệp hay bàn tán đến chất lượng của
sáng tác và dùng tới danh từ đỉnh. "Làm sao cho văn học Việt Nam chúng ta
phải có được đỉnh này đỉnh khác nó vút lên trên cái bình nguyên của cánh đồng
phong trào thơ truyện v.v..." Nhân đây tôi cũng muốn nói đến một ít chi tiết
về một cái đỉnh văn học sừng sững mây năm sắc trên địa dư văn học thế giới. Tức
là pho tiểu thuyết Chiến tranh và Hòa bình của Tônxtôi mà, theo ý kiến của những
nhà bình luận văn học quốc tế, chưa có tác phẩm nào đọ được trong lĩnh vực dựng
chủ đề hòa bình trên cơ sở đề tài lịch sử về chiến tranh.
Pho truyện ấy dài hai nghìn trang, bao gồm một cái thiên hạ năm trăm năm mươi
chín con người nhân vật do Tônxtôi chế tạo ra vì mục đích bảo vệ hòa bình, nhất
là để chửi bới chiến tranh và phản đối nó với tất cả trí tuệ của một nhà tiểu
thuyết của một nhà tư tưởng. Tônxtôi, trong bốn năm ròng nghiên cứu, đã ngồi
tháo tất cả bánh xe dây cót bộ máy chiến tranh, tháo ra, lắp lại, tháo ra, bản
thảo chữa tới bảy lần. Chưa có bản cáo trạng nào chống chiến tranh xâm lăng dài
đến thế, hay đến thế, lớn đến thế. Gần một thế kỷ sau, loài người mới nghĩ ra
được và tổ chức được Phong trào Bảo vệ Hòa bình Thế giới, nhưng năm 1869
Tônxtôi đã hoàn thành bản án đó, đem tất cả cái tinh hoa ở tài nghệ tuệ trí
mình ra mà chống đối chiến tranh. Hãy nghe đây trang đầu Tônxtôi vào truyện:
"Ngày 24 tháng sáu, những binh đoàn Tây Âu vượt biên giới Nga và chiến
tranh đã nổ ra. Nghĩa là đã xảy ra một sự biến nó trái cả với đạo lý và cả với
bản tính con người. Vì dối lừa, vì phản phúc, vì trộm cướp, thiêu cháy, hủy giết,
hàng triệu con người bắt đầu làm hại lẫn nhau tới cái mức đủ cho mọi tòa án khắp
trái đất họp xử ròng rã hàng thế kỷ".
Nghệ thuật tiểu thuyết cao siêu của Chiến tranh và Hòa bình đã hút cuốn ngàn
ngàn vạn vạn độc giả châu Âu. Có những độc giả hậu sinh của Tônxtôi như Roger
Martin du Gard phải thốt lên rằng trường đại học duy nhất của nhà văn trẻ viết
tiểu thuyết là tìm đọc Tônxtôi.
Người độc giả nói câu đó là một nhà văn trứ danh nước Pháp được giải thưởng văn
chương Nôben và là tác giả pho tiểu thuyết Dòng họ Ti bôn kết thúc bằng
lên án chiến tranh thế giới lần thứ nhất.
Nhân vật của Tônxtôi và đời sống của Tônxtôi là một cảm xúc lớn dư vang đến
ngay cả trong tiểu thuyết Xô viết hiện nay. Trong một tiểu thuyết bộ ba của
Constantin Fédine, một nhân vật của Fédine trong cảnh ngộ Liên Xô bị phát xít Đức
tấn công 1941, lúc sắp tản cư về hậu phương, còn cố gắng thăm viện bảo tàng
Tônxtôi ở Isnaia-Pôliana mà suy nghĩ giữa viện bảo tàng đang đóng hòm chuyển đi
những sách và bản thảo và mọi hiện vật về Tônxtôi: "Tônxtôi có thể bớt bỏ
đi bất cứ một tác phẩm nào trong toàn tập trứ tác của ông mà danh ông vẫn toàn
vẹn. Nhưng nếu không sáng tác ra Chiến tranh và Hòa bình thì ông ắt sẽ trở
thành một tác giả khác. Bởi cái lẽ rằng pho sách đó đề cập đến từng người Nga,
và vì thế mà nó mật thiết với cả thế giới. Nhân vật kịch tác giả năm 1941 đó của
Fédine lại còn tần ngần trước mặt chị thuyết minh nhà bảo tàng, nhớ lại những
đoạn trong tiểu thuyết Chiến tranh và Hòa bình mà liên hệ thêm: "Trong những
cái người ta bỏ lại, có Mạc Tư Khoa. . . Cháy. . . Mạc Tư Khoa giờ đây lại làm
mồi cho khói lửa một lần nữa chăng? Có nộp thủ đô cho giặc nữa không? Mọi sự đều
tái diễn: bọn thanh niên ra trận, bọn già rồi xa mặt trận mà khóc cho những thứ
phải bỏ lại. Nước mắt vẫn chưa ráo cạn hết. Trong các gia đình người ta khóc
than, in hệt như dòng họ Rôstốp đã khóc than. Nhưng, nếu mọi việc đều là diễn lại,
thì ta phải cầm cự được, ta phải chiến thắng chứ lại?". Trong khi đó, vẫn
có một số binh sĩ đóng ở rừng quanh khu bảo tàng và họ cũng nằn nì bà giám đốc
bảo tàng Tônxtôi cho họ vào xem, mặc dù là hiện vật bảo tàng đã đóng hòm sắp
chuyển lên xe cam nhông hết.
Chị nhân viên vội vã và có vẻ bực:
- Ở đây chả có gì mà xem nữa, chỉ còn có mấy bức tường.
Mấy anh binh sĩ trả lời:
- Thì xem mấy bức tường? Cái người đã từng ở trong tường đó, không phải là một
kẻ xoàng xĩnh nào.
Chị nhân viên:
- Có thế, không phải là một kẻ tầm thường nào!
Những bức tường trong đó Tônxtôi đã sống, không phải là chỉ đứng ngó bức tường,
mà nay phải bảo vệ lấy?
Chiến tranh và Hòa bình là một tiểu thuyết dài dựa hẳn vào thực tế lịch sử mà dựng
nên. Dựa vào thực tế lịch sử, nhưng Tônxtôi lại còn tưởng tượng nữa, lại còn vận
dụng tột độ cái quyền lực hư cấu cần phải có ở mỗi nhà văn, nhất là nhà văn viết
tiểu thuyết, nhất là nhà tiểu thuyết ấy lại là nhà văn lớn Tônxtôi. Đối với
thiên tài Tônxtôi, thực tế lịch sử là cần, nhưng lịch sử vẫn là một cái bệ
phóng để phóng lên cái tên lửa hư cấu lớn lao của mình. Trong cơ cấu tác phẩm
Chiến tranh và Hòa bình, có những nguyên liệu chuyển tới bằng lịch sử với những
tiên đề của nó; lại có cả những nguyên liệu của riêng Tônxtôi tự mình xe đến.
Những nguyên liệu do hai nguồn cung cấp khác nhau đó, Tônxtôi đem hỗn hợp lại,
tỷ lệ pha trộn tính theo những yêu cầu xây dựng nhất định của nhà kiến trúc
Tônxtôi. Công thức chế biến đó cũng là đặc điểm riêng của kỹ thuật của nghệ thuật
kiểu Tônxtôi, một thứ nghệ thuật của hiện thực phê phán áp dụng đắc địa vào cõi
tiểu thuyết vào thế giới Tônxtôi. Có thể nói rằng Tônxtôi đã phân bố lực lượng
nhân vật của mình theo hai tuyến nhất định. Một tuyến gồm những nhân vật lịch sử,
những con người thật mang theo những việc thật của họ. Một tuyến khác gồm những
nhân vật không dính dáng mảy may đến lịch sử đương thời; những con người này là
do tác giả tùy tiện huy động tới. Nói giọng nhà nghề thâm niên, tức là trong
Chiến tranh và Hòa bình, có cả người thật có cả người bịa, có cả tuyến nhân vật
hiện diện của lịch sử cung cấp cho, lại có cả một tuyến nhân vật do hư cấu mà bịa
nặn ra. Hai dòng người thật và người bịa ra ấy, đều cho tiến lên một cách song
hành. Thường là hai bên đối chọi nhau nhưng vì cần thiết của diễn biến câu chuyện,
nhiều lúc hai đám người thật và giả ấy lại lèo vào nhau mà nghĩ mà nói mà hành.
Lúc khởi thủy, Chiến tranh và Hòa bình không mang cái hình thù văn chương như
ta đọc hiện nay. Thoạt kỳ thủy Tônxtôi định viết về nhóm Tháng Chạp chống nga
Hoàng năm 1825 và muốn viết về phong trào và nhân vật này, phải nghiên cứu các
trận đánh quân sự, nhất là những trận mạc Nã Phá Luân. Tônxtôi cứ bám xoáy mãi
vào tài liệu, ngừng lại quanh những đề tài trận mạc Nã Phá Luân. Và bắt đầu
hình thành cái chủ đề chiến tranh cùng là hòa bình.
Tônxtôi muốn đưa ra cảnh sinh hoạt của những gia thế thượng lưu quý tộc xã hội
Nga và thái độ họ khi họ phải đứng trước những sự biến lớn của lịch sử. Trong bản
nháp bỏ đi của một cái tự tựa tác giả định mào cho tiểu thuyết Chiến tranh và
Hòa bình, Tônxtôi đã nói rõ là chỉ khung vào cái đám gia thế quý tộc đó mà thôi
bởi vì "tôi không quan tâm và cũng không biết gì về đời sống đám quan lại,
con buôn, tăng lữ và nông dân". Lúc đầu là cũng chỉ định dựng nên cung
cách sinh sống của hai gia đình quý tộc Bôncôngski và Rôstốp và lấy lịch sử
giai đoạn Nã Phá Luân và Nga Hoàng Alếchxăng tương tranh làm bức màn hậu cho tập
ký sự có tính chất của các dòng họ. Ý Tônxtôi là muốn vẽ nên bức tranh sinh hoạt
Nga tại gia và tại ngũ trong thời kỳ những năm đầu của thế kỷ XIX.
Từ chỗ đó, rồi Chiến tranh và Hòa bình chuyển sang thành tiểu thuyết lịch sử, rồi
cuối cùng trở thành một bản hùng ca của dân tộc.
Dựng xong Chiến tranh và Hòa bình Tônxtôi mất vào đó trên bốn năm ròng. Trước
khi cầm bút bắt đầu viết, Tônxtôi đọc sách này sách nọ, như là để luyện để tập
dượt tâm trí trước khi vào thí võ đọ nghệ với trang giấy trắng lạnh. Có khi vì
một chi tiết quân sự, Tônxtôi ngồi trên mình ngựa, tay cầm bản đồ mà đi đi lại
lại mấy ngày liền để xem xét đối chiếu lại với thực địa chiến trường. Công
trình nghiên cứu và sưu tầm tài liệu của Tônxtôi chuẩn bị vào trận viết dài
hơi, cũng là một công việc phức tạp. Vào viện bảo tàng nghiên cứu chân dung các
tướng tá Nga Hoàng. Đọc các sử gia quân sự.
Đến các thư viện. Đọc những gia phả những thư tín riêng của các nhà quý tộc. Đi
thăm và hỏi chuyện các nhà sử học. Rồi lấy ngay người nhà, lấy ngay thân thích
họ hàng, họ gần cũng như họ xa ra mà làm mẫu người.
Lấy máu mủ ruột rà lấy người nhà còn sống ra làm mẫu nhân vật, lấy cả đến những
bậc đã quá cố đi rồi. Bản thảo Chiến tranh và Hòa bình chép đi chép lại đến nỗi
người chép không còn sức chép nữa, đến nỗi rã rời cả tay vợ cả tay con gái. Thợ
nhà in ở Mạc Tư Khoa luôn luôn nhận được những bức điện dài ngoẵng bắt phá đi
những bát chữ in đã lên khuôn và thay vào những trang Chiến tranh và Hòa bình mới,
khác hẳn.
Trong tiểu thuyết dài trường giang Chiến tranh và Hòa bình, Tônxtôi đã đem ánh
sáng của hiện thực phê phán ra mà soi vào kẻ thù. Dưới ánh sáng hiện thực
Tônxtôi, danh tướng bách chiến bách thắng châu Âu Nã Phá Luân chỉ là một tội
nhân, một tù binh. Và ngòi bút sắc sảo Tônxtôi cứ vây lấy kẻ thù, mà phá dần
cái tượng, hạ bệ dần cái tượng lịch sử đó xuống cho tới lúc thần tượng chiến
tranh đó lăn nhào trên bùn cỏ sa trường. Bức tranh trận mạc điểm lên những mảng
đám đông nhân dân chiến tranh và những chân dung du kích. Bức tranh chiến tranh
cuốn lên những đám lửa khói Mạc Tư Khoa tiêu thổ. Trong phần đầu pho tiểu thuyết,
nhân vật nghĩ lấy nói lấy, tự thân họ hành động; phần sau Chiến tranh và Hòa
bình, hình như năm trăm năm mươi chín nhân vật của nó nói vẫn chưa đủ mà chính
Tônxtôi cũng chấp cả luật lệ xưa nay của hiến pháp trong tiểu thuyết mà chen vào
mà xông ra giữa tiểu thuyết để triết lý, để chứng minh thêm cho luận đề chiến
tranh và hòa bình của mình.
Nhân vật chính của truyện dài có hai nam một nữ Pie, Angđơrê, và cô nữ hầu tước
Natasa, Natasa lúc đầu là đính hôn với Angđơrê, rồi lại thoái hôn, Angđơrê chết
trận, Natasa thành ra vợ của Pie.
Angđơrê không tin thần quyền, tâm tính khi thì ngạo mạn nghi ngờ, khi thì ích kỷ
táo tợn; Pie thì hay tư lự một cách trì trệ về lẽ thiện điều ác, và muốn lấy đó
mà tìm thêm nữa cho một thứ giáo lý cơ đốc. Cả hai nhân vật chính Angđơrê và
Pie này cũng đều là đích thân Tônxtôi cả mà thôi. Angđơrê là hóa thân của tác
giả cũng ngang hàng với Pie phân thân của Tônxtôi. Con người Tônxtôi có hai mặt:
một mặt thiết thực và một mặt lý tưởng.
Angđơrê đại diện cho con người Tônxtôi thiết thực cũng như Pie đại diện cho mặt
lý tưởng của Tônxtôi. Ở những vị trí đối lập nhau, hai nhân vật chính ấy đều chống
gậy lên đường mà đi tìm chân lý của sự sống. Angđơrê lao vào đời hoạt động. Pie
thì trầm ngâm suy tưởng. Có những đoạn Chiến tranh và Hòa bình mà Angđơrê và
Pie gặp nhau chuyện trò luận bàn thế sự, và dĩ nhiên là tác giả Tônxtôi phải
theo sát những cuộc đối thoại này giữa hai cái phân thân của mình. Càng về cuối
truyện, càng thấy nhân vật Pie tìm dần được ra phía sáng và tìm được bình an
cho tâm hồn mình. Cũng là nhờ ở Carataép.
Theo ngụ ý của Tônxtôi, cuộc gặp gỡ giữa người lính nông dân Carataép và Pie,
chính là sự bắt tay giữa nhân dân Nga và nhà quý tộc Pie. Tônxtôi muốn cho nhân
vật lính nông dân Carataép là hình ảnh của tính nhẫn trước sức ép của số phận,
cái hình ảnh của tinh thần chịu đựng, bình dị mà nhận lấy cái chỗ của mình đã
được an bài trong cái sống trong cái chết, không cần phải suy nghĩ gì lắm.
Chính vì thấy được cái triết lý ấy tỏa ra từ phong thái và cách nói cách nghĩ của
Carataép đang hành quân kia mà Pie tìm thấy được lối thoát, thoát khỏi chiến
tranh và trở về với hạnh phúc gia đình.
Chiến tranh và Hòa bình là một cái đỉnh văn học tiểu thuyết dựng nên để biểu
dương cái nhẽ sống cái ý sống trong đó những con người yêu hòa bình bảo vệ hòa
bình như tất thảy chúng ta đều xúc động trước mọi cảnh đau khổ đem lại bởi chiến
tranh, trong đó chúng ta đều xúc động trước mọi tiếng than và mọi bài hát của
những con người trầm lặng và hùng dũng nước Nga thời cũ, dưới cái bầu trời mênh
mông những câu hỏi giữa thảo nguyên một nước Nga chưa có cách mạng.
° ° °
"Tônxtôi đã mất rồi, và nước Nga trước Cách mạng đã chìm
vào dĩ vãng. Nước Nga mà tính chất yếu đuối và bất lực đã được biểu hiện trong
triết học, cùng là diễn tả trong các tác phẩm của nhà nghệ sĩ thiên tài. Nhưng
trong di sản của ông để lại, có cái không chìm vào dĩ vãng, có cái thuộc về
tương lai" (Lê nin).
Tônxtôi là một cái tài lớn nay thuộc về di sản chung của nhân loại chúng ta. Và
đúng như Lê nin đã nói đó, trong cái di sản vốn cũ ấy, có những cái không chìm
vào dĩ vãng mà lại còn thuộc về tương lai. Cái tài lớn của Tônxtôi nghệ sĩ thì
rõ rồi. Nhưng còn phải thấy Tônxtôi lớn ở những điều nghĩ về nhân loại, vì nhân
loại cho nhân loại Trong một lúc tối tăm của nhân loại mà cuộc sống chưa biết
nói thẳng chưa dám nói thật ở nước Nga, thì Tônxtôi đã là một trong những người
dám đứng lên và nhân danh cái sống có lý lẽ mà nói. Trong nhiều điều Tônxtôi
nói qua dòng sách qua miệng nhân vật, có những điều không ổn và có những cái
sai mà Lê nin đã phân tích kỹ lưỡng chứ không hồ đồ máy móc như Plêkhanov. Mặc
dầu những vụng về bạc nhược lầm lẫn của Tônxtôi, Tônxtôi vẫn lớn, lớn ở cái
tài, nhất là còn lớn ở cái tâm nữa. Nó đúng như cái cách nhận định giá trị con
người của một nhà thơ lớn nước ta. Trong khi châu Âu khói lửa không có biên
thùy và cuộc giết chém đó sau này đem chế biến vào tiểu thuyết Chiến tranh và
Hòa bình thì Nguyễn Du của văn học Việt Nam thung dung đi sứ sang Bắc Kinh. Rồi
Nguyễn Du đưa về nước ta một nàng Kiều kèm theo 3.254 câu thơ. Và hai câu lục
bát cuối cùng của Truyện Kiều lại như là làm ra để cho ai sau này muốn tập Kiều
về cái thiện căn trong lòng Tônxtôi. Đúng thế, Tônxtôi đã lớn về văn tài mà lại
còn những là "chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài".
Tạp chí Văn nghệ 1960
--------------------------------
Anna Karênin đã được dịch ra tiếng Việt Nam từ trước Cách mạng,
do ông Vũ Ngọc Phan dịch và phiên âm tên sách là An Na Kha Lệ Ninh. |
|
Những người dân túy chống chế độ Nga Hoàng, cho nông dân là
lực lượng chủ yếu của cách mệnh chứ không phải là công nhân; cho chủ nghĩa tư
bản ở Nga chỉ là một hiện tượng ngẫu nhiệm cho lịch sử không phải là do quần
chúng làm ra, không phải là do đấu tranh giai cấp tạo ra, mà lịch sử là do một
số cá nhân anh hùng làm nên. Họ tin tưởng vào "cuộc cách mệnh xã hội chủ
nghĩa nông dân". Họ cho rằng lực lượng nông dân đó là phải do những trí
thức như họ đứng ra lãnh đạo. Đến khi thấ~7 nông dân không theo họ, không hiểu
họ mà theo, thì họ dựa vào lực lượng riêng của tầng lớp trí thức họ không cần
tổ chức đấu tranh của quần chúng, họ không cần đến nông dân, họ chống Nga
Hoàng bằng những vụ khủng bố cá nhân. |
PHỐ PHÁI
Ở một quán nước ven thành Hà Nội mà một chén nước trắng một
xu nay trả giá một đồng, chuyện giữa mấy người uống suông đã thấy bốc dần. Từ
những linh tinh hạ tầng, họ dồn nhau tới thượng tầng: "Thế nào thì mới được
làm người Hà Nội - Thế nào là cái giọng Hà Nội - Tại sao nhiều Thủ đô có văn
hóa trên thế giới, kể cả ta nữa, lại lấy giọng của một Thủ đô để làm chuẩn cho
phát âm cả nước. - Tại sao, thế nào, vân vân". Máy miệng, muốn vui góp
ngay một vài câu, nhưng tôi đã hoàn lại bà quán cái chén tống khô mùi men mong
được trở về ngay với tờ giấy trắng cố hữu của mình.
Vâng, thưa anh, họa sĩ Bùi Xuân Phái đúng là một người Hà Nội "ngàn năm
văn hiến" của chúng ta. Và, mặc dầu không ở Hội âm nhạc (không ở Hội sân
khấu, không ở Hội Nhà văn) Bùi Xuân Phái có cái giọng đầy âm sắc của Hà Nội.
Màu sắc khối hình, trong cái tương phản và hài hòa của cấu trúc bức tranh, nhiều
khi cứ lẳng lặng mà "nói lên" át cả giọng nhạc giọng thơ, có phải thế
không khi nói chung về hội họa?
Riêng Bùi Xuân Phái, chưa mấy ai nghe anh tuyên ngôn này tuyên ngôn nọ về trường
phái gì gì, mà chỉ thấy anh vẽ và vẽ. Vẽ ở toan (toile) căng khung to, vẽ trên
giấy cỡ nhỏ hơn bìa tiểu thuyết, vẽ trên giấy bìa hộp mứt bỏ đi, có bạn tỏ vẻ
am tường tiếng Pháp, còn gọi là minipeinture, vẽ cả trên những miếng giấy
cứng nhỉnh hơn bao diêm. Sơn dầu, thuốc nước, bột màu, đủ cả. Anh vẽ như con
người ta phải hít thở, như người ta phải uống nước đun sôi nước nguội men nồng.
Sổ tay của Bùi Xuân Phái ghi và ghi những nét của vật, của việc của người lúc động
lúc sững lại. Cái miệng cái cổ cái cánh tay bàn tay ai đó đang phát ngôn giữa một
buổi họp. Cái dáng một cô áo đỏ một bà áo xanh đang dấn thân vào tim một ngã tư
ầm ầm xe máy xe đạp. Nhất định những sổ tay tùy thân này đã giúp cho họa sĩ
minh họa cho các tuần báo cần đến ảnh chụp nhưng lại còn cần đến vẽ để khắc gỗ
hoặc vào bản kẽm. Tôi nghĩ rằng nhà văn lúc non tay diễn tả, có lúc tưởng như
mình tuột hết vốn chữ rồi, thì nên tìm mà xem những sổ tay ghi chép bằng nét vẽ
của các họa sĩ sẽ gợi nhiều cho mình và hồi sinh cho mình nhiều chữ tư tưởng
rơi rụng rồi.
Bùi Xuân Phái vẽ rừng vẽ núi vẽ sông vẽ biển, bãi cát, đường rừng, đường làng,
hậu trường sân khấu chèo, nhưng nhiều nhất vẫn là phố. Phố Thủ đô, góc phố Hà Nội,
Hà Nội nội thành. Chả thế mà người quen, - cả những bạn mới quen - đều gọi anh
là Bùi Xuân Phố.
Người thưởng thức hội họa hay nhắc luôn đến phố Phái cũng như thường nói đến đĩa
Sáng (Nguyễn Sáng thi công sơn mài ở mặt bằng tranh, ở mặt trũng lòng
đĩa).
° ° °
Tôi quen Bùi Xuân Phái từ hồi còn làm báo, các thứ báo. Cách
mạng tháng Tám thành công giành chính quyền, tờ "Văn hóa" ra khổ to bằng
cả cái chiếu đông người nằm, có tranh Bùi Xuân Phái. Hà Nội bị chiếm đóng lại,
Phái vẽ phố - phố Hàng Thiếc, lòng phố nghênh ngang một cam nhông nhà binh Pháp
đi bắt lính, bạt che kín bưng. Tranh đề niên hiệu 1952 Hà Nội, tên ký của họa
sĩ còn dài dòng cả tên cả họ cả chữ đệm (nay, họa sĩ đã giản dị hóa chữ ký thu
gọn nét, ý chừng là muốn dành chỗ cho khối và nét vẽ và chỉ ký gọn thon lỏn
Phái). Và Phái càng vẽ phố. Phái ta ít vẽ phố mới có những "mái buồn
nghe sấu rụng" (thơ Chính Hữu). Cũng như mọi người vẽ phong cảnh,
ngoài chuyện vẽ phố, Phái cũng vẽ bờ cát sông, bãi cát biển, đường làng, đường
rừng. Vẽ chân dung, vẽ hoa Tết, vẽ con Ngựa nếu âm lịch là năm Ngọ và con Dê
năm Mùi, vân vân. Vẽ chèo, cô nữ phường chèo, những bộ áo dài màu tươi dân tộc
của chèo, và cả cái hậu trường y phục chèo; nhưng ngắm cho cùng, thì cả cái
gian áo hậu trường chèo ấy cũng chỉ là những ngóc ngách để ra trò, những con hẻm
những lối ngõ. Gì thì gì, Phái vẫn trở về với phố của mình. Cho đến trưởng nam
của họa sĩ Phái cũng vẽ phố Hà Nội (một số tranh vẽ thấy dễ thương) cho đến nỗi
có nhà báo đã đùa: "Chả biết bức nào là của bố, chẳng rõ tranh nào là của
con" . Thế là tranh gia truyền à. Bút pháp gia pháp ấy là nghề nhà à"
(Nhà hiểu theo nghĩa vẽ, hiểu theo cả nghĩa kiến thiết kiến đô Hà Nội).
Tranh Bùi Xuân Phái cho ta thấy mặt nhà, phố cũ và những mái những góc phố cũ.
Những đầu hồi, những cái dấu, những cửa lùa, những mái chồng diêm. Nhưng theo lời
một số bậc già Hà Nội kể lại cho vãn sinh này, thì thấu qua mặt tiền phố Phái,
ta hình dung ra biết bao cái bên trong của lòng nhà Hà Nội xưa. Cứ hiển hiện ra
sân trong có giếng thơi, những tấm cửa bức bàn, các gác lửng, những tấm cửa đảng,
và lan can gác tẩu mã của những ngôi nhà ăn thông từ phố mặt nhà trước ra tới cổng
hậu ở phố nhà sau. Chao ôi, phố cũ Hà Nội nó là như vậy. (Các bốttan bưu thiếp
kiểu Dieu le Fils thời toàn quyền thống sứ đã chụp lại nhưng nó cũng không phải
là như vậy!).
Nhớ về Hà Nội xưa từ thuở còn mang danh là Thăng Long, ta đều cùng biết với
nhau rằng Hà Nội có phường có phố từ các nhà Lý Trần và từ nhà Trần, đã
"Hà Nội 36 phố phường" . Vào cái thuở ban đầu ấy của một cố đô, nhà cửa
Kinh kỳ chỉ có đất trát, đất nung (gạch). Loại tường kiên cố và nhà kẻ sang,
thì vôi vữa có thêm giấy bổi giấy moi (giấy bản dành cho sách vở) muối mỏ muối
biển, và mật mía. Đến Tây sang mới thòi ra cái anh xi măng. Có lẽ trong những nếp
thành cũ kiểu Vô băng (Vauban) của cái ông "vua cõng rắn cắn gà nhà"
Gia Long đó, đã có pha xi măng Phú Lãng Sa rồi.
"Thế những ngôi nhà những mảng nhà những phố Bùi Xuân Phái vẽ kia, đã có
pha xi măng chưa?". Một ông uống cà phê cả buổi sớm cả buổi chiều đã độp
luôn một ông cùng uống. Tường quán cà phê, loáng thoáng vài tấm sơn dầu phố
Phái. Phải nói rằng Bùi Xuân Phái là một họa sĩ bình dân, tranh của Phái có mặt
cả ở những gian lộng gió xóm nghèo.
Một vài người bạn trí thức mình ở các đô ngoài về ăn Tết Tổ quốc thấy các quán
giải khát cà phê đều đây đó treo tranh thật (dĩ nhiên là có cả Phố Phái) đều gật
gù: "Hữu ngạn Sông Hồng (ý nói Hà Nội) kém gì tả ngạn sông Xen (ý nói
Paris)". Một vài khách tỏ ý thích tranh Bùi Xuân Phái nhưng có vẻ kêu là
nhiều mái nhà hay góc phố không được giống với thực địa ở phố. Cũng lại trong số
bạn hàng quen của quán, có người cả tiếng bênh họa sĩ: "Có thể có một số
chi tiết không giống. Nhưng đây là người ta vẽ. Vẽ khác hoàn toàn chụp ảnh.
Sáng tạo hội họa không có nghĩa là chụp ảnh, chộp ảnh kiểu phó nhòm tầm thường".
Rồi chuyện cà phê tranh ảnh kéo sang chuyện như phố mới khu mới của Hà Nội mở
mang thêm từ đây. Đúng, - có người lên giọng - xây dựng Hà Nội mới, không ai lại
đi dập theo nhà cũ phố cũ (Tây thuộc địa ngày xưa gọi là quartier indigène -
khu vực người bản địa, chật chội và thiếu đủ mọi thứ tiện nghi) . Nhưng nên nhớ
rằng sau thế chiến hai, một số thành phố và thủ đô bị san bằng, nay xây dựng lại
như cũ, từng phố từng nhà cất đúng lại như cũ. Mặt ngoài như cũ, và bên trong
thì thiết bị và tiện nghi rất chi là hiện đại.
Ở ta, không có vấn đề tái thiết như thế. Nhưng phải bảo quản lấy một số góc phố
cũ, một số nhà cũ nhất là ở thủ đô Hà Nội. Ví dụ, nên cắm những tấm biển
"cả khu ngõ Phất Lộc này đã được bảo tồn bảo tàng xếp hạng".
Kiến thiết Hà Nội, mở mang phố mới khu mới với nguyên liệu mới và kiểu nhà theo
lối kiến trúc tân kỳ. Nhưng còn giữ được hình dáng khối góc của phố cũ nhà cũ,
cái mảng mới của Tân Hà Nội càng được thêm kích thước không gian thời gian.
° ° °
Tranh Bùi Xuân Phái nhất là phố cũ Hà Nội có một giai đoạn
dùng những màu ấm nóng, nâu đốm nâu nhạt.
Màu gạch tường kinh niên, màu ngói già, trăm năm mưa nắng. Gần đây tranh Bùi
Xuân Phái, màu nhẹ nhõm. Nó chắc nịch cái màu đá, xanh xanh cái màu cựu thạch
khí, lờn lợt cái màu tân thạch khí và thanh thoát cũng vô cùng. Phải chăng nét
bút xuống tay càng già thì màu càng bay lên.
Thủ đô chưa có những tập san có tranh, phụ bản, bài khảo cứu về Hà Nội xưa (trước
đây có tập kỷ yếu Amis du Vieux Huế). Thưởng thức tranh phố Phái, người Hà
Nội - Hà Nội hiểu theo nghĩa Thủ đô toàn quốc tái thống nhất - người ở trong nước
cũng như lênh đênh bốn biển, đều thèm những tập san về Hà Nội cả xưa cả giờ,
kèm nhiều phiên bản tranh phố Phái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét