Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2021
Người xây lò
Tôi không nhớ ai là người giới thiệu cho tôi vào làm việc ở
công ty thủy tinh. Hiện tôi là một công nhân viên thuộc công ty. Một công nhân
viên không biên chế, nghĩa là một anh cu li, nếu nói theo thời thực dân tôi là
một thằng cu li hạng bét. Có được việc làm thời mới giải phóng miền Nam là may
mắn rồi, bao nhiêu người thất nghiệp, hoặc bị ngưng việc ngang, công việc làm
không thích hợp hoặc chưa thể thích hợp được, vì chưa được học tập đường lối
chính trị của nhà nước. Nhưng lao động là vinh quang, lang thang là chết đói,
hay nói thì ở tù. Khẩu hiệu khuôn vàng thước ngọc đã đề ra như vậy, đừng có lôi
thôi. Anh làm bất cứ nghề gì, miễn là có việc làm, lại được cơ quan nhà nước chứng
nhận là công nhân viên, lương hướng dù không đáng bao nhiêu, nhưng cũng đáng kể
đấy. Người không chê việc mà việc không chê người. Đừng có ỷ ôi lựa chọn, kiểu
việc này thích hợp, kiểu việc kia không thích hợp. Mọi con người bình đẳng.
Hình như hiến chương Liên Hiệp Quốc đã ghi, bác Hồ đã nói trong tuyên ngôn độc
lập như vậy. Người ta sẽ tìm ra ngọc trong đá thôi. Anh có thể trả lời với nhà
cầm quyền ở phường anh là người lao động có cơ sở chứng minh, không ăn bám ai cả,
công an và mấy vị chức sắc ở phường để anh yên thân, anh không bị đòi lên Công
An phường làm kiểm điểm vì tội chây lười lao động, hoặc anh bị tống đi làm thủy
lợi đào kinh vét mương, tự anh lo lấy miếng ăn cho anh, đuổi khỏi nhà anh cho
đi xây dựng vùng Kinh Tế Mới, một công việc được coi là ăn cơm nhà vác ngà voi.
Không chấp hành thì anh phải trốn chui trốn nhũi ra chợ trời buôn gian bán lận.
Tất cả đều là quốc doanh. Ắn tô phở phải mua phiếu, phải đứng xếp hàng chờ cả
tiếng đồng hồ, đồng một loạt phở bò lèo tèo mấy tiếng thịt chín, nước lèo lạt
thếch, đục ngầu ngầu, lại phải tự hầu lấy mình, bưng tô lấy đũa. Ôi còn đâu thuở
ăn phở tái chín nạm gầu, nước béo hành trần, tương ớt rau giá ăn thả cửa. Thuở
đó cách nay không lâu, nhưng cũng coi như lâu lắm rồi. Một kỷ niệm khi nghĩ đến
khiến chảy nước mắt, nhưng chỉ nên khóc thầm thôi, anh khóc thật thì bị mang tội
phản động đấy, liệu cái thần hồn. Tư tưởng anh lệch lạc anh có thể được đi học
tập cải tạo mút mùa Lệ Thủy, khi nào anh học tập tốt nhà nước khoan hồng cho
anh về sum họp với gia đình. Anh chọn cách sống nào thì chọn, tôi chọn làm
thinh.
Lao động suốt tám tiếng đồng hồ một ngày, tôi đẩy hàng mấy chục xe thủy tinh vỡ
bể vào nhà kho cho mấy chục nữ công nhân lựa chọn, mầu thứ nào ra thứ nấy. Tiếng
bánh xe sắt ở chiếc xe cút kít tôi đẩy nghiến trên đường cót két như một điệp
khúc buồn nản. Cán bộ chấm công đứng dọc đường đi miệng quang quác hối thúc, động
viên:
"Khẩn trương, khẩn trương nên, không được nề mề, vượt chỉ tiêu nào...
Anh ta chính là cai cu li, trên tay chỉ thiếu cái roi quất cu li túi bụi, nhưng đủ khiếp rồi, lời anh hót còn sót sa còn hơn roi vọt. Chớ ngu dại mà gọi anh là cai cu ly, mang họa đấy. Phải gọi anh là trưởng ban thi công cho ra vẻ cách mạng. Cũng đừng gọi anh ta là "đại ca" xách mé giang hồ kiểu Đơn Hùng Tín của người miền Nam. Tốt hơn hết là làm thinh, mặt mũi ngu độn một chút cho hợp thời. Ngu độn thôi chứ đừng làm mặt khổ. Không ai chấp nhận cái mặt khổ của anh, có cuốn sổ chấm công, giá một xu một xe đẩy đầy có ngọn. Cũng chẳng thiếu gì người vượt chỉ tiêu, được phong anh hùng lao động. Thèm một đĩa cơm bình dân đầu đường ghê, mà tôi không mua nổi. Cơm cũng phải bán "chui" ngoài cửa xí nghiệp. Ly cà phê bắp rang cháy cũng vậy. Cũng bán chui. Tôi không dám ăn uống thứ lương thực xa xỉ ấy. Bữa cơm trưa của tôi là mấy củ khoai lang sùng đắng nghen nghét và bình nước lạnh mang theo. Khoai mẹ tôi phải đứng xếp hàng mua ở tổ Hợp Tác Xã phường. Không có tên trong sổ lương thực, anh phải có tên trong hộ khẩu. Cái tên đó có thể bị gạch xóa đi bất cứ lúc nào, nếu anh bị ghét bỏ, phường không chịu quản lý con người anh nữa thì bỏ mẹ. Không khí hãi sợ trùm lên tất cả mọi người. Tôi ở tuổi 40 rồi, sức lao động cũng kém đi, chưa bao giờ tôi đạt chỉ tiêu qua những chuyến xe đẩy thủy tinh vỡ. Tôi là nhà văn tự gác bút, mấy anh bạn đồng hành đẩy xe với tôi, người là luật sư, dược sĩ, người là nhà giáo "mất dậy", thay phiên nhau đứng hạng bét, dù cố gắng thế nào cũng không đạt chỉ tiêu trên đề ra, chứ chẳng mong gì đạt chỉ tiêu hoặc vượt chỉ tiêu. Anh hùng lao động chỉ là điều mơ ước, khó còn hơn làm luận án thi tiến sĩ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chùm truyện ngắn thiếu nhi của Yury Koval
Chùm truyện ngắn thiếu nhi của Yury Koval Yury Iosifovich Koval (1938-1995) là một trong những nhà văn thiếu nhi nổi tiếng và được yêu thí...

-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Qua bài thơ "Không đề" hiểu thêm tính sâu sắc của Văn Cao Nếu như ai đã từng thả bộ trên đôi bờ của một con sông, sẽ thấy mỗi b...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét