Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2023

Thảo Phương: Dường như ai đi ngang cửa

Thảo Phương: Dường như
ai đi ngang cửa…

Mới đây, ngồi trò chuyện với nhạc sĩ Phú Quang khi anh làm chương trình âm nhạc “Những chiều thu muộn” ở Hà Nội, chúng tôi đều nhắc tới nhà thơ Thảo Phương, tác giả lời thơ của ca khúc “Nỗi nhớ mùa đông”.
Nhà thơ Thảo Phương
Hai phiên bản từ “Không đề gửi mùa Đông” đến “Nỗi nhớ mùa Đông”
Tôi còn nhớ rõ, bài thơ của Thảo Phương có 2 phiên bản: “Không đề gửi mùa đông” và “Nỗi nhớ mùa đông”. Bản thảo đầu tiên của bài thơ này, nhà thơ Thảo Phương gửi cho tôi cách đây gần ba chục năm có nội dung tương tự với ca khúc phổ thơ của nhạc sĩ Phú Quang sau này. Bài thơ được phổ nhạc có hơi khác một chút với bài thơ “Không đề gửi mùa Đông” trước đó của Thảo Phương. Nhưng nhìn chung, 2 phiên bản “Nỗi nhớ mùa Đông” và “Không đề gửi mùa Đông” của Thảo Phương đều có cùng một nhịp điệu thơ trữ tình xa vắng và buồn thao thiết. Những năm 90 ấy, Thảo Phương viết thư tâm sự với tôi, chị không nguôi nỗi nhớ Hà Nội, thành phố đã từng gắn bó với tuổi thơ của chị.
Ở phiên bản thơ đầu tiên “Không đề gửi mùa Đông”, Thảo Phương viết như sau: “Dường như ai đi ngang cửa/ Hay là ngọn gió mải chơi?/ Chút nắng vàng Thu se nhẹ/ Chiều nay cũng bỏ ta rồi/ Làm sao về được mùa Đông?/ Chiều Thu – cây cầu… đã gãy/ Lá vàng chìm bến thời gian/ Đàn cá – im lìm – không quẫy/ Ừ, thôi… Mình ra khép cửa/ Vờ như mùa Đông đang về!”. Nhịp thơ 6 chữ với cảm xúc trữ tình khá rung động và câu thơ chấm phá xuyên suốt bài là câu “Làm sao về được mùa đông” khi “Chiều thu – cây cầu…đã gãy”. Cảm giác cô đơn trọn vẹn ấy được nhà thơ khép lại ở hai câu thơ cuối như một mong muốn được tìm lại sự chia sẻ nơi mùa đông phương Bắc đã từng gắn bó với mình.
Nhưng chỉ sau đó một thời gian ngắn, Thảo Phương gửi cho tôi phiên bản thơ thứ hai với tựa đề “Nỗi nhớ mùa đông” như sau: “Dường như ai đi ngang cửa/Gió mùa đông bắc se lòng /Chút lá thu vàng đã rụng /Chiều nay cũng bỏ ta đi/ Nằm nghe xôn xao tiếng đời /Mà ngỡ ai đó nói cười /Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy /Giờ đây cũng bỏ ta đi/ Làm sao về được mùa đông /Dòng sông đôi bờ cát trắng /Làm sao về được mùa đông /Để nghe chuông chiều xa vắng /Thôi đành ru lòng mình vậy /Vờ như mùa đông đã về /Làm sao về được mùa đông /Dòng sông đôi bờ cát trắng /Làm sao về được mùa đông /Mùa thu cây cầu đã gãy /Thôi đành ru lòng mình vậy /Vờ như mùa đông đã về” .
Đây chính là phiên bản mà sau này Phú Quang đã phổ nhạc. Bài thơ ở phiên bản thứ hai này có vẻ hoàn chỉnh hơn phiên bản đầu về mặt nhạc điệu, nhưng chủ đề “Làm sao về được mùa đông” vẫn là tứ thơ xuyên suốt bài. Theo tôi, Thảo Phương ở phiên bản thơ thứ hai này đã mở rộng hơn và mở sâu hơn về mặt nhịp điệu cảm xúc nhưng chất thơ có vẻ mỏng đi về mặt tâm trạng so với phiên bản đầu tiên “Không đề gửi mùa đông”.
Có thể, trong quá trình phổ nhạc bài thơ này, Thảo Phương đã trao đổi với nhạc sĩ Phú Quang để chau chuốt lại về mặt ca từ cho “Nỗi nhớ mùa đông”, nên đã tước bớt và bổ sung thêm một số câu thơ. Nhưng theo tôi, việc bỏ đi một số câu thơ hay của phiên bản đầu tiên có thể nói là điều rất đáng tiếc. Trong “Không đề gửi mùa đông”, khổ thơ 4 câu: “ Làm sao về được mùa Đông?/ Chiều Thu – cây cầu… đã gãy/ Lá vàng chìm bến thời gian/ Đàn cá – im lìm – không quẫy” là 4 câu vào loại hay nhất của thơ Thảo Phương. Cái cảm giác không thể trở về với mùa đông trên cây cầu chiều thu đã gãy làm cho nhà thơ rơi vào một vòng xoáy cô đơn nghiệt ngã. Khi ấy, chị chợt ngoái lại nhìn về dĩ vãng và thấy, trên bến bờ thời gian vô tận và lặng lẽ kia, những chiếc lá vàng của hoài niệm ký ức mình đang chìm dần như một đàn cá im lìm xuống đáy sâu thời gian. Sự liên tưởng ấy khá độc đáo và giàu tâm trạng thơ. Rất tiếc, hai câu thơ “Lá vàng chìm bến thời gian/Đàn cá im lìm không quẫy” không được phổ nhạc. Nhưng bài thơ “Nỗi nhớ mùa đông” đã hoàn tất sứ mệnh trữ tình xúc động trong âm nhạc Phú Quang và là một tài sản tinh thần khi ta nhớ về Thảo Phương.
Nhà thơ Thảo Phương – Ảnh: Nguyễn Thái Sơn
Theo tôi, thơ Thảo Phương đọc kỹ, thấy cái lôi cuốn nơi thơ chị chính là sự không chịu bằng phẳng, mòn cũ trong cách viết. Người đàn bà không mềm yếu trong thơ Thảo Phương để lại bước đi rắn rỏi nơi cần đối mặt với thực tế khốc liệt. Tôi vẫn tin ở đâu đó, nơi tận cùng của bất hạnh, thơ đã cứu rỗi và giải thoát con người hơn tất cả mọi năng lực siêu nhiên nào khác: “Ta quỳ bên chiếc lá này/ Nghe trong run rẩy những ngày xa xưa/ Một giọt mưa, một giọt mưa/ Mưa thu chợt rắc xanh bờ thời gian/ Giã từ ơi chiếc lá vàng/ Giã từ ơi tiếng chuông tan mơ hồ/ Đã trông trong bụi mưa mờ/ Ngẩn ngơ sắc biếc chồi tơ nõn nà”. Sau khi đọc mấy câu thơ lục bát hiếm hoi của Thảo Phương nói trên, ta bỗng thấy mình thanh thản hẳn lên để có thể gửi gắm, tri âm đôi điều gì đấy với cuộc đời.
Làm sao về được mùa đông…
Giáp Tết, Hà Nội lay phay rét ngọt, những con phố cuối đông xạc xào rụng lá, những tán lá chưa kịp rụng hết vào những ngày thu. Nhìn thảm lá ven Hồ Gươm, tôi nhớ lại gần 30 năm trước, trên những nẻo đường quanh co nào đó ở khu phố cổ, tôi và Thảo Phương chầm chậm vừa đi, vừa nói với nhau về những dự định sáng tác của mình. 30 năm về trước, chúng tôi vẫn được lớp đàn anh trong văn chương gọi là những “nhà thơ trẻ” mặc dù tuổi tác không còn trẻ trung.
Năm nay, lại thêm một mùa rụng lá, nhưng nhà thơ Thảo Phương đã ở cách xa chúng ta cả một thế giới. Chị không còn được trở về với mùa đông phương Bắc nữa rồi, nhưng tôi vẫn nghe trong gió lạnh đâu đây cái nhịp trầm buồn nhưng trong vắt của một giai điệu: “Dường như ai đi ngang cửa/ Gió mùa đông bắc se lòng /Chút lá thu vàng đã rụng /Chiều nay cũng bỏ ta đi”.
Cảm ơn Thảo Phương và Phú Quang, thơ và nhạc này sẽ còn mãi rung động trái tim những người đã một lần yêu Hà Nội, một lần từng gắn bó với Hà Nội.
Dường như, cuộc đời của mỗi một nhà thơ đều có những dấu ấn thăng hoa và thăng trầm trong sáng tạo, những quãng lặng và những quãng nổi sóng. Cách đây 27 năm, tôi và Thảo Phương quen biết nhau trong cuộc hội thảo “Thơ hôm nay” của Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức tại Văn Miếu – Quốc Tử Giám, Hà Nội năm 1992 sau khi tôi và chị được trao giải thưởng cuộc thi thơ toàn quốc của tuần báo Văn nghệ. Trong cuộc hội thảo Thơ ấy, sự xuất hiện của Thảo Phương với một cá-tính-thơ-mới và bản tham luận của nhà thơ Bùi Chí Vinh từ Sài Gòn gửi ra đã là hai điểm nhấn gây sự chú ý của các nhà văn phía Bắc. Thảo Phương tâm sự với tôi có 2 nhà thơ của thời đổi mới mà chị yêu thích là Ý Nhi và Hoàng Hưng và những bài thơ đầu tiên của chị viết theo hướng cách tân đã được sự góp ý của hai nhà thơ này.
Thôi đành ru lòng mình vậy
Thảo Phương là một người đa cảm và biết chịu đựng, một người thơ đã phải vắt kiệt mình cho mưu sinh nhưng vẫn nuôi dưỡng trong tâm hồn mình “Ngọn lửa thơ” không hề nguội tắt. Thời gian mới quen nhau, Thảo Phương cũng thấy cảm mến tôi từ những bài phê bình đầu tiên tôi viết giới thiệu về thơ chị trên một số tờ báo. Thời gian đầu, Thảo Phương tuần nào cũng viết thư từ Sài Gòn ra và gửi những bài thơ chị mới viết cho tôi, trong đấy có bài thơ “Không đề gửi mùa đông” sau này được nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc. Chữ chị rất đẹp, chữ của một cô giáo đã từng có thời gian mấy chục năm cần mẫn với bảng đen và phấn trắng trước khi đi làm báo. Nhưng rồi sau đó, do hoàn cảnh công việc mỗi người ở một đầu đất nước, nên chúng tôi cũng ít có dịp gặp nhau.
Theo tôi, thơ Thảo Phương là tiếng nói của một người phụ nữ từng trải nghiệm khổ đau và dằn vặt. Nàng nói về nàng và chiêm nghiệm sự hồi sinh từ những đau đớn ấy – Những nỗi đau cần được tôn trọng như chính cái thiên chức được làm vợ, được làm mẹ của mỗi người phụ nữ hôm nay.
Người đàn bà trong thơ Thảo Phương có tất cả những bức xúc và đau đớn mà cuộc đời và số phận mang lại. Nhưng bất hạnh không đè bẹp được họ. Trong các loại hình sáng tạo nghệ thuật-văn hóa thì hành trình khắc nghiệt của văn chương có đôi khi quay lại “tàn phá” thật sự mỗi cá thể sáng tạo, như một sự phải trả giá của chính người nghệ sĩ. Và hiểu như thế, tôi muốn được chia sẻ và thông cảm hơn, nhất là đối với những cây bút nữ, họ đã vắt kiệt hết sức lực và trí não của mình cho văn chương và cho cái thiên chức yêu thương của mình.
Thơ Thảo Phương có một nhịp điệu riêng và dường như chị không mấy quan tâm đến cái ngoài mình, để độc lập hành trình với cái tôi của mình trong những khám phá cần thiết cho một phong cách. Và, với mỗi cá thể sáng tạo, thơ không chỉ là một phạm trù hẹp của sự giải thoát và thể hiện chính mình. Vượt lên cao hơn những giới hạn đó, nhà thơ phải tham dự vào những nỗi khổ đau và buồn vui đã làm nên gương mặt của thời đại mình sống. Và, Thảo Phương với hành trình thơ của mình cho tới ngày cuối cùng, đã vượt cao hơn những giới hạn đó.
23/2/2020
Nguyễn Việt Chiến
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...