Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2024
Bên kia đường
Tôi bỏ sách xuống giường. Rượu và thuốc lá chỉ còn in dấu lờ
mờ, tôi suy nghĩ về trường hợp Chatterley. Nhiều uẩn ức, nhiều bức thúc, nhiều
dày vò. Thân phận con người quằn quại trong những đau khổ muôn hình, người này
làm khổ người kia, ai cũng là nạn nhân vừa là kẻ tác nhân gây khổ. Người đàn bà
quí phái rơi vào vòng tay của anh gác rừng khỏe mạnh, người đàn bà đó có tội lỗi
không? Người chồng trí thức sang trọng và phẩm cách cao quí đó có tội lỗi gì
trong việc xô đẩy vợ mình phạm tội ngoại tình? Chiến tranh. Chiến tranh không
phải là một người có một khuôn mặt và mang một danh tánh để nhận chịu trách nhiệm
trực tiếp. Chiến tranh là một tập thể. Chiến tranh đã tàn phá một nửa cơ thể của
hầu tước Chatterley biến chàng thành kẻ bất lực. Và người đàn bà lấy chồng
không phải để chuyên môn làm y tá suốt đời cho chồng, do đó mà anh gác rừng
thành kẻ phản bội và kẻ chiến thắng. Giã từ lâu đài, giậm xéo danh dự chức tước,
xóa bỏ hết, đập nát hết, Chatterley phu nhân chỉ cần sống đích thực cho dẫu là
sống đơn giản với bánh mì, nước, không khí và tình yêu.
Quỳnh bỡ ngỡ đứng nhìn chung quanh. Người đàn bà ngồi ở quầy
có đôi môi dày bôi đỏ như máu. Chiếc áo kỳ pủ thật mỏng in hình hoa màu nóng
che không hết những mảnh da thịt trắng mát tròn lẳn. Ba quân nhân ngoại quốc ăn
ở một góc. Đến một gia đình người Việt đông con. Đứa nhỏ mang theo cả quả bóng
và chạy luồn sau quả bóng giữa những bàn chân ghế và chân người. Hai thương gia
béo phệ chầu hai bên một chai rượu chắc là đắt tiền. Hai điếu xì gà to như hai
con mực ống.
Quỳnh đi thẳng lại một góc phòng. Tôi kéo ghế mời nàng ngồi rồi
đưa mắt tìm chỗ nào có nhiều bạn quen đàn ông để lại ngồi chung với họ. Nàng
ngước nhìn tôi rồi chìa tay chỉ cái ghế bên cạnh:
- Ít lắm, tôi sống có chừng mực nên không cần đến rượu.
Bà Chính tuân theo lệnh chồng một cách thản nhiên bình tĩnh.
Gần hai mươi năm chung sống, mỗi lần nghe chồng bàn tính công việc, bà chỉ biết
dùng chữ “vâng” chữ “ờ” như để chấm câu cho chồng nghỉ hơi. Không phải vì bà khờ
nhưng mà vì bà biết chồng mình khôn ngoan lanh lợi mình không thể nào bì kịp.
Đưa ra ý kiến nào cũng bị chồng chê là non, là vụng, rốt cuộc bà trở thành e
dè, gần như thụ động. Sự thụ động trong tâm hồn đã ảnh hưởng mạnh đến thể xác của
bà. Bụng và ngực sệ xuống, dường như những sợi đàn hồi trong các mô liên kết
không còn đủ ý chí để thắt gọn lên được nữa. Mắt hay nhìn xuống đất và những
khi phải ngó lên thì hai tròng đen nhìn lác hẳn đi. Ngày mới lấy ông Chính thì
mắt bà đâu có lác nặng như thế? Giọng nói cũng mỗi ngày một uể oải rụt rè, rụt
rè cả ngay khi bà sai bảo đầy tớ.
Được mấy số phách, ông Chính lân la lại các tiểu ban: tiểu
ban Toán, tiểu ban Công dân Giáo dục, tiểu ban Pháp văn… Tìm cho biết được bài
thi của con mình thuộc về tay ai chấm, thật không phải là dễ. Nhưng ông Chính
là một người chịu khó. Đầu tiên ông gặp được xấp Pháp văn có bài con ông rơi
vào tay anh Khoa, một bạn đồng nghiệp đã cùng dạy với ông mấy năm ở trường Trần
Hưng Đạo. Ông rỉ tai:
Ừ! Abdul đã gián tiếp nhắc tôi. Anh là một tảng đá chắc chắn,
khó lòng mà gió, mưa, nóng, lạnh có thể làm xao xuyến được. Huống chi, bên
trong cái cơ thể rắn chắc đó, tinh thần của anh xem ra như cũng kiên cố chẳng
kém. Đôi con mắt sáng, bình tĩnh của anh, đó là sự bình tĩnh của mặt nước hồ im
lặng phản chiếu vòm trời thêu thùa mây trắng và cành cây lá cỏ mọc ở ven bờ. Đó
là sự trang nghiêm đầy khí lực của mặt biển màu tím ngoài khơi, giữa trưa khi
nước óng ánh như dầu đặc. Xung quanh tôi, những cặp mắt thường xao xuyến, dao động,
mỏi mệt. Cuộc sống khó khăn, nhiều phiền toái, nhiều bất trắc làm con người lo
lắng rụt rè. Những cử chỉ không dứt khoát, không đích xác. Cái nhìn lướt lờ đờ
trên những mục phiêu di chuyển. Người ta không biết mình muốn gì, mình nên làm
gì và cái gì dành cho phần mình.
- … À mùa này có hột sen tươi đây, món tráng miệng sẽ là chè
hột sen. Trang lo bóc vỏ này. Thằng Đức lấy cái tăm nhỏ mà đẩy cái ngòi sen đắng
ra này. Ừ, có lẽ nên mua thêm một cái liễn to để đựng xà-lách. Lũ nhỏ đã lớn rồi
nên chúng đã bắt đầu ăn to.
Qua hôm sau, con gà bỏ ổ đứng dậy. Bốn con vịt con lao nhao sợ
hãi miệng kêu chíp chíp. Đức bế gà mẹ bỏ xuống đất và lần lượt lùa bốn con vịt
vào giữa kẹt ngón tay mà bổ xuống theo. Gà mẹ dõng dạc bước đi, miệng kêu túc
túc. Bốn con vịt đi theo, chíp chíp luôn mồm. Bước gà mẹ quá dài khiến vịt con
phải chạy theo mới kịp. Nhưng vì chưa biết chạy ra làm sao, chúng cứ nhảy choi
choi. Gà mẹ đóng vai một cách tự nhiên gặp chỗ nào nó cũng đứng lại bươi. Đôi
chân vạm vỡ hất tung từng búng rác, hất tung cát đất lên phủ đầy mình bốn con vịt
con ngơ ngác. Bới một lát gặp một miếng mồi, nó túc vịt con lại nhưng vịt không
nghe tiếng gà nên chúng cứ đứng ngẩn ngơ và không ngớt mồm kêu. Sợ chúng đói, mấy
đứa nhỏ lấy ruột bánh mì xé nhỏ ra cho chúng ăn. Tuy vậy, chừng hai ngày thì vịt
đã quen tiếng mẹ và đi đứng đã có chiều nhanh nhẹn vạm vỡ. Đôi chân nhỏ hoạt động
không ngớt. Cái mỏ màu nâu đen mềm và mướt bạ chỗ nào cũng rỉa. Cái thân hình
mang lông tơ nõn, nhẹ tưởng chừng một cơn gió mạnh có thể thổi bay đi cũng hoạt
động quắn quít theo bước chân và cái mỏ.
Chiếc xe Lăm-bết-ta chạy vun vút bấp chấp những lỗ ổ gà lớn bằng
cái rổ, bằng cái thúng. Trong xe chỉ có một người thanh niên, một chị đàn bà bế
con nhỏ, một chú “ết” và Thuận. Tất cả sức nặng của đám hành khách nhỏ nhoi này
không đáng gọi là sức nặng nên bốn người tha hồ nhảy nhót trên hai cái băng. Phải
bám hai tay vào thanh sắt lắp dọc theo trần xe. Phải gắng dồn tất cả trọng lượng
của mình xuống mông. Nếu không sức vồng sẽ đẩy cả bốn người lọt xuống sàn xe.
Thật khác xa với mươi ngày trước đây khi đoàn người xin nước Thánh ùn ùn kéo về
Suối Đỗ. Xe Lăm-bết-ta Nha Trang - Thành chạy từ bốn giờ rưỡi sáng khi Ấp chiến
lược chưa kịp mở, chạy đến bảy giờ tối. Xe nào cũng đầy ắp người. Số hành khách
luật định là sáu người nhưng tài xế xếp đến mười ba, mười bốn. Thùng thiếc đủ cỡ
lớn nhỏ, đòn gánh góp nhặt đủ kiểu treo ngổn ngang ở móc, xếp có ngọn trên mui
xe, bỏ lổn ngổn dưới sàn xe. Người đi xin nước Thánh có khi là những người đàn
bà da vàng như nghệ, những cụ già tê liệt đi phải có người đỡ, những ông nông
dân vạm vỡ bắp thịt tỏa ra sức chiến đấu. Có tin chính quyền được lệnh làm khó
dễ những người đi xin nước từ ngày Bầu Quyền ở Quảng Nam linh thiêng. Viện
Pasteur phân chất nước suối tuyên bố trên báo là nước có nhiều vi trùng. Phóng
viên địa phương của một số nhật báo viết những bài phóng sự và lập luận theo
thông cáo của chính quyền. Nhưng dân chúng nô nức đi lấy nước bất chấp khoa học
và vệ sinh, mặc kệ binh lính cản ngăn, lớp đi bằng xe Lăm-bết-ta, lớp đi bằng
xe ngựa, lớp đi bộ. Những chiếc xe “ca” lớn chở đầy khách từ Sài Gòn ra, từ Đà
Lạt xuống. Xe Lăm-bết-ta tha hồ chạy. Xe chạy đường Cần Đá, đường Đồng Đế cũng
bất chấp luật lệ chở khách chạy thẳng về Suối Đỗ. Thật là thời đại hoàng kim của
xe Lăm-bết-ta. Xe chạy ì-ạch, chạy hết nổi, mỏi mệt rã rời. Người ngồi chen
nhau, đùi cạ vào nhau không day trở được. Tài xế nói cười như con sáo. Những
chuyến về, xe đã ì ạch càng ì ạch thêm. Ngoài những thùng nước đầy ứ, người
hành hương còn mang theo về những củ bí kỳ nam quăn quẹo sù sì chất đầy cả sàn
xe. Người ta chuyền miệng cho nhau ca tụng về dược tính quí giá của loại củ
này. Xắc mỏng ngâm rượu hoặc sấy lấy nước uống thì trừ được chứng tim yếu, hồi
hộp, máu xâm, mất ngủ. Người dân địa phương khéo bao trùm xung quanh củ đó một
màn sương huyền bí linh thiêng:
Gió thổi mát. Nắng vàng rung rinh. Những đứa nhỏ trong xóm tập
trung lại đứng bên xe nhớn nhác nhìn, trong khi các con mắt nôn nóng chong
chong nhìn về cái ngõ xóm sâu thăm thẳm rồi mất hút sau vòng rẽ. Thuận tưởng tượng
thấy một đứa nhỏ nằm quấn trong khăn kín mít và do người mẹ nặng nhọc bế đi ra.
Cũng có thể là đứa con lớn hơn nằm trên cái võng, cũng quấn kín trong một chiếc
chăn dạ và do hai người khiêng. Người mẹ chạy hơ hãi một bên. Nhưng tha hồ cho
anh tưởng tượng, con đường vẫn vắng ngắt, mịt mù. Thỉnh thoảng có những bóng
người hiện ra nhưng đều là những bóng con nít hiếu kỳ chạy ra coi một chuyến xe
bất thường. Bác tài xế sốt ruột đi cùng cậu “ết” vào thẳng trong xóm.
Tôi bỏ sách xuống giường. Rượu và thuốc lá chỉ còn in dấu lờ
mờ, tôi suy nghĩ về trường hợp Chatterley. Nhiều uẩn ức, nhiều bức thúc, nhiều
dày vò. Thân phận con người quằn quại trong những đau khổ muôn hình, người này
làm khổ người kia, ai cũng là nạn nhân vừa là kẻ tác nhân gây khổ. Người đàn bà
quí phái rơi vào vòng tay của anh gác rừng khỏe mạnh, người đàn bà đó có tội lỗi
không? Người chồng trí thức sang trọng và phẩm cách cao quí đó có tội lỗi gì
trong việc xô đẩy vợ mình phạm tội ngoại tình? Chiến tranh. Chiến tranh không
phải là một người có một khuôn mặt và mang một danh tánh để nhận chịu trách nhiệm
trực tiếp. Chiến tranh là một tập thể. Chiến tranh đã tàn phá một nửa cơ thể của
hầu tước Chatterley biến chàng thành kẻ bất lực. Và người đàn bà lấy chồng
không phải để chuyên môn làm y tá suốt đời cho chồng, do đó mà anh gác rừng
thành kẻ phản bội và kẻ chiến thắng. Giã từ lâu đài, giậm xéo danh dự chức tước,
xóa bỏ hết, đập nát hết, Chatterley phu nhân chỉ cần sống đích thực cho dẫu là
sống đơn giản với bánh mì, nước, không khí và tình yêu.
Tôi xoay một chiếc nỉa đặt trước mặt và tôi âm thầm tự giải
thích cho tôi: "Phức tạp lắm. Phức tạp lắm". Thực tế thì chả có gì phức
tạp hết. Khi tôi được hoãn dịch vì lý do con một thì Lan hăng hái yêu tôi. Khi
chính phủ điều chỉnh lại quy chế động viên. Tôi được lệnh phải đi Thủ đức thì
Lan chọn Thái thay tôi. Thái vừa được giải ngũ chừng vài tháng nay. Mới thoáng
đó mà Thái đã làm xong bốn năm quân dịch. Từ xạ trường Thủ đức lăn đi khắp các
nẻo chiến trường. Thái vạm vỡ và bạo dạn không sợ khó nhọc, không sợ đàn bà như
hồi còn ở văn phòng. Trước ngày động viên, Thái còn đỏ mặt mỗi lần nói chuyện với
đàn bà và hai bàn tay cứ vặn vào nhau. Bây giờ thì Thái có nhiều kinh nghiệm để
mà chinh phục họ. Thái hút "píp", đánh xì tẩy và khiêu vũ. Mỗi kỳ nghỉ
phép rời mặt trận về đô thị, Thái biết tiêu hết nửa tháng lương để la cà ở các
phòng trà và hộp đêm. Ðàn bà thời bây giờ thích những người đàn ông "chịu
chơi hết mình" như vậy. Các cô bạn gái thường bao vây Thái bắt tổ chức du
ngoạn và nhờ dạy nhảy. Tôi xót xa nhưng không lấy làm lạ khi nhận thiệp báo hỉ
của Lan-Thái. Hôn nhân đời nay đi mau với tốc lực siêu thanh của phi cơ phản lực.
Khi nghe tiếng nổ thì máy bay đã vượt xa mình rồi.
- Chị Lan tìm ông để mời ngâm thơ nhưng không ai tìm thấy ông
ở đâu. Người ta đoán ông đã đi về trước.
Không phải là một con chim có hạnh phúc, tôi nghĩ vậy. Gia
đình này tan rã chỉ vì giàu, giàu gấp ráp, vội vã, bất ngờ. Đang buôn thua bán
lỗ, tôn sắt chất đống nghẹt kho thì chợt vật giá lại cao vọt lên, hàng họ khan
hiếm. Tha hồ kiếm tiền. Tiếp theo sau, tiền đẻ ra tiền và cặp vợ chồng này trở
thành mười lần triệu phú. Hữu chạy theo đàn bà, bao gái nhảy, chiếm đoạt vợ người
khác. Khi thành công được trong địa hạt tài chánh, người đàn ông thường tăng
thêm tự tin để xông xáo vào các địa hạt khác. Có người thì nhảy ra làm báo. Có
người thì chợt thấy mình có nhiều kiến thức chính trị nên nhất định ứng cử vào
Hội đồng Tỉnh, vào Quốc hội. Những tấm danh thiếp được lật đật in lại, ghi thêm
chức vụ mới. Địa hạt ái tình thì dành chung cho mọi người. Đồng tiền làm cho họ
đẹp đẽ và hoạt bát. Đàn bà cũng vậy. Nhàn có mặt trong những buổi tiếp tân, những
party và Nhàn có nhiều nhân tình. Họ bình đẳng với nhau trong việc hưởng thụ và
đồng ý xé nát gia đình ra làm hai mảnh.
Câu chuyện không làm tôi thoải mái. Huyền mới học seconde. (1
) Tôi nghĩ rằng thành phố này phải trí thức hơn cái lối làm tình ái ồn ào đẫm mồ
hôi của những đô thị lớn, của những tỉnh miền nóng. Ở những nơi đó người t a mặc
áo hở cánh tay, hở, cổ; da lưng, da bụng hiện qua lớp vải mỏng trong suốt và thịt
nổi cuồn cuộn làm bật tung những chiếc khuy áo. Ở những thành phố xô bồ đó,
không khí sặc mùi da thịt. Người ta sống gần nhau quá, sát vách sát rào, chung
chia từng mảnh sân hẹp từng khối không khí đứng theo chiều cao. Đà Lạt không
khêu gợi dục vọng. Áo che kín đáo. Da tươi mát không đẫm mồ hôi. Không hiểu bị
ám ảnh nào mà tôi có thành kiến rằng mồ hôi hay khơi dậy dục vọng. Tôi xoay
mình gián tiếp tỏ một sự mệt mỏi và bảo Huyền:
Tôi giật mình. Một năm nữa! Sao tôi có đủ can đảm đợi chờ một năm nữa? Làm như cuộc đời người dài hàng sáu trăm, bảy trăm lần khoảng thời gian đó. Tôi sẽ làmgì trong khoảng thời gian đợi chờ? Sống thật? Sống bơ phờ qua ngày? Tôi nhìn ánh mắt sáng của Nhàn và tự nhiên thấy thêm nghị lực.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hoa Khích - Truyện ngắn của Nguyễn Khương Trung
Hoa Khích - Truyện ngắn của Nguyễn Khương Trung Thường thì những bài đồng dao khó hiểu, câu chữ nhiều đoạn như đánh đố, bí hiểm. Ấy nhưng ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét