Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2024
Bướm trắng
Phần thứ nhất
Ngoài cái mong chết vì chán sống, chàng lại mong chết để
thoát được tình yêu của Thu. Chính chàng đã thấy sợ chàng, sợ sẽ có những hành
vi rất xấu đối với Thu, đối với đời, nếu chàng còn sống ít lâu nữa. Chắc chắn
chàng sẽ quấy rầy đến Thu, không thể khác được. Đó là một sự tất nhiên, một sự
định số nếu chàng chưa chết ngay. Chàng còn sợ hãi hơn nữa vì chàng thấy trước
rằng nếu còn sống thì không bao giờ nữa chàng là người có lỗi. Phải, từ nay
"không bao giờ là người có lỗi", chàng không có tội với ai nữa, chàng
hết cả trách nhiệm của một người và có lẽ hết lương tâm của một người biết hối
hận. Trương ngay từ bây giờ đã thấy rõ rằng đó sẽ là sự thực, chàng sẽ trở nên
như vậy. Chàng mở to hai con mắt, khắp người rờn rợn sợ hãi vì lần đầu nhận thấy
rõ căn bản của tâm hồn mình, một căn bản luân khốn nạn, bấy lâu còn ẩn núp che
đậy, giờ mới lộ rõ ra. Tuy vậy, Trương chỉ thấy mình sợ mình chứ không thấy sự
khinh.
Chuông đồng hồ buông năm tiếng ngắn. Qua khe cửa, trời hãy
còn tối. Trương thấy trong người mỏi mệt, nhưng có cái mỏi mệt nhẹ nhõm dễ chịu
của người vừa hết sốt. Trực ngáy đều đều ở giường bên. Ngoài đường cái có tiếng
lăn lạch cạch của một chiếc xe bò đi qua, Trương đoán là một xe rau ở ngoại ô
lên chợ sớm. Lòng chàng lắng xuống và từ thời quá vãng xa xăm nổi lên một hình ảnh
yêu quý của tuổi thơ trong sáng: khu vườn rau của mẹ chàng với những luống rau
diếp xanh thắm, những mầm đậu hòa lan tươi non nhú lên qua lần rơm ủ. Rồi đến
khi luống đậu nở hoa trắng có những bướm rất xinh ở đâu bay về…
Độ ấy Trương hay đến nhà Thu luôn vì chỉ đến đó chàng mới
không thấy mình là một người khốn nạn nữa, lòng chàng đổi khác hẳn, thư thái
đón lấy sự sống bình thường và êm ả. Chàng như đương đi trong đêm mưa được bước
vào một căn phòng vừa ấm vừa sáng, và khi ở đấy ra về tới căn nhà tối tăm,
chàng còn như bị chói lòa và giữ trong mắt hết cả cái ánh sáng lung linh của ngững
phút ngồi cạnh Thu.
Trương có bao giờ mắc bệnh lao đâu. Có thấy anh ấy ho bao giờ
đâu. Vả lại lao cũng khối người khỏi.
Trương nhìn rất lâu vào hai mắt Thu và đột nhiên chàng thấy
đau khổ có cái cảm tưởng mình đã là người của một thế giới cách biệt và Thu như
đứng bên kia đường nhìn sang, mấp máy môi thầm gọi chàng một cách tuyệt vọng.
Tới Hà Nội, Mỹ hỏi Trương ở đâu để đưa về tận nhà, Trương vội
cản, không muốn cho mọi người trông thấy căn nhà tiều tụy của chàng.
Chàng huýt sáo miệng một cách vui vẻ rồi mở cửa gọi xe lên sở.
Nhân, một người bạn cùng buồng giấy thấy chàng vào, ngửng lên hỏi:
Đến giờ tan sở, Trương mở két cất sổ sách. Chàng kiểm lại số
tiền một lần nữa rồi có bao nhiêu bỏ cả vào túi áo trong. Trương thấy mình điềm
nhiên như làm một công việc rất tàm thường, chàng thốt nghĩ đến lúc đưa thư cho
Thu, lúc ấy chàng cũng không cảm động gì cả như bây giờ. Chàng nhớ lại câu:
Trương thở mạnh một cái. Chàng vụt thấy trong người thư thái
như vừa thoát khỏi một cái nợ. Giờ chàng mới biết chính chàng không sợ gì thua
cả, có khi chàng lại mong thua cũng ngang như mong được. Có lẽ chàng sợ nhất là
không thua không được. Trương nhớ lại câu nói của mình lúc nãy:
Thấy Thu vờ giật mình, Trương nghĩ ngay đến khung cửa sổ đêm
qua. Chàng mỉm cười đáp:
Trương thấy hai mắt Mùi sáng hẳn lên và chàng thoáng nhớ lại
cô hàng xén vui tươi vẫn mỉm cười với chàng mỗi lần chàng đi học về qua nhà.
Nhưng lúc này chàng rủ Mùi đi chỉ vì thương hại, chỉ vì sự liên cảm tự nhiên của
hai người quen biết nhau từ hồi còn ngây thơ trong sạch giờ cùng bị đời làm sa
ngã, Chàng không có ý thèm muốn về vật dụng vì không hiểu tại sao bao giớ chàng
cũng lánh xa những gái gặp đêm ở dọc đường, cũng người ấy nếu gặp ở trong nhà
xăm hay nhà chứa thì chàng không thấy ghê tởm nữa.
Muốn lắm chứ. Muốn nhưng đời nào bỏ được. Chẳng có cách gì.
Trương ngồi cho đến sáng viết xong một bức thư rất dài, trong
kể hết duyên cớ những hành vi lạ lùng của chàng đối với Thu. Viết xong bức thư,
Trương thấy mình có thể nhắm mắt được yên tâm. Cái chết chắc chắn đến bấy lâu
xúi dục chàng làm những việc khốn nạn lại là cái cớ để xoá bỏ hết các tội lỗi
đó. Trương nói rõ hết cả sự thực nhơ bẩn trong bức thư, nhưng có cái cảm tưởng
là Thu xem xong không khinh chàng, có lẽ thương chàng, yêu chàng hơn lên.
Trương thấy trước rằng cái đời sống túng bấn của chàng ở Hà Nội
rồi sẽ làm tiêu tan hết đôi chút lương tâm còn lại trong lòng chàng, và sẽ khiến
chàng phạm đến những tội lỗi rất lớn một khi chàng gặp bước liều, không cần gì
cả. Tuy đã bị tù tội vì thụt két, Trương vẫn còn thấy mình là một người lương
thiện; Nhưng một ngày kia, không còn cách gì để sống, nếu cần đến, chàng biết
là khó lòng giũ được lương thiện mãi. Trương mỉm cười loay hoay lấy mũi giày viết
thành chữ xuống đất:
Trương không biết trả lời ra sao nên vờ chưa nghe lọt câu hỏi.
Yêu nhau đến không cần gì cả, không kể đến cha mẹ, đến xã hội.
Chẳng biết Thu có thể là người yêu được đến bực ấy không? Nếu mình là con gái
chắc mình có thể làm được vì phải như thế mới gọi là yêu. Giá không có sự rắc rối,
cứ bằng phẳng, chưa chắc mình đã yêu Thu như thế này.
Trương nhận thấy một việc xấu hổ có thể quên rất dễ dàng nếu
chưa ai biết, vì nếu chưa ai biết, chàng có thể vẫn cử chỉ như một người lương
thiện, không phải luôn luôn bận tâm đến nó như bâ giờ. Ở đây chàng là một người
khốn nạn bị tù tội, nhưng nều đi xa đến một nới không ai quên biết chắc chàng lại
sẽ cảm thấy mình là một người lương thiện, có thể ngửng đầu ngang nhiên nhìn
người khác. Lạ nhất là về tội thụt két, Trương không thấy mình mảy may thẹn với
lương tâm.Chàng không lúc nào bị "lương tâm cắn rứt" như người ta vẫn
nói. Có lẽ việc ngửa tay xin tiền Phương chàng thấy nhục nhã, hại đến nhân phẩm
hơn.
Chàng đến vì đã trót hẹn với Thu, nhưng đến mà không nhìn Thu
một lúc trong khung cửa sổ rồi lại về, lần nầy Trương đã nhận ra rằng cũng hơi
vô lý. Nhất là cách đây không lâu chàng đã nhìn thấy mặt Thu mà nhìn gần hơn,
rõ hơn nhiều. Trương nghĩ ra cách viết một bức thư giơ lên cho Thu trông thấy rồi
giắt ở chấn song sắt hàng rào để Thu xuống lấy. Nghĩ được cách ấy Trương hồi hộp
mở ví tìm ra một tờ giấy cũ để viết thư.
Người vợ không xấu không đẹp, trông mặt dễ thương, nhưng sao
đêm đã khuya nàng vẫn còn phấn sáp đỏm dáng và mái tóc nàng vẫn mượt bóng.
Trương thấy có vẻ bất thường và tự nhiên thương hại đôi vợ chồng có lẽ vì nghèo
quá đã phải quên cả những liêm sỉ của một đời sống bình thường.
Bây giờ anh có thể bớt lo được rồi. Nhiều hy vọng ghê lắm. Có
thể nói là khỏi.
"Vì không cần gì nữa, anh đã tự phá hủy đời anh. Anh bỏ
học và có bao nhiêu tiền anh đem phung phí hết trong các cuộc vui. Anh có thích
gì đâu! Nhưng không lẽ cứ chịu ngồi đấy đợi cái chết đến. Ngồi yên cũng không
thể được. Anh chỉ có một thân một mình, anh không biết lấy ai để an ủi. Có em,
có mình em thôi, nhưng phải xa em ra, cố làm cho em ghét anh.
Đến chuồng hổ, Trương thất vọng không thấy con hổ lớn của
chàng độ trước nữa, chuồng báo cũng bỏ không.
Trương biết Thu đã để ý đến mình. Chàng thấy lạ lắm; lúc đó chàng hồi hộp hơn cả lúc ngỏ tình yêu lần đầu với Thu; chàng thấy lúc đó giống như lúc ở ấp đưa bức thư cho Thu rồi khi đi chơi về, hai người cách nhau bức vách cùng đương lặng nghe nhau.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tiếng chuông tìm lên tháp chuông
Tiếng chuông tìm lên tháp chuông Con nhện gầy, thói quen cũ/ Giăng một sợi, nghe chừng là tơ,/ Sáng nay sáng, sáng không thấy điểm chạm/ P...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét