Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2024
Con suối mùa xuân
Con suối mùa Xuân
Tôi chán nản, trả lui những cuốn sổ kế toán không cộng nữa. Dẹp
bỏ mọi áp phẹ Ngoài giờ đi làm, tôi ngồi hàng giờ ném ruột bánh mì cho bầy vịt
của tôi. Mỗi lần thấy tôi ra hiên sau, chúng quàm quạp kêu ầm lên chạy lại đòi
ăn. Con đực có chòm lông chơm chởm trên đầu mà tôi gọi tên là "con Chởm".
Con mái lông vàng sạch mướt thích nhảy vào thau nước tắm mà tôi gọi là con
"Công Chúa". Con vịt đen nhọ nồi hồi nhỏ đi tướt phân xanh, tôi phải
nuôi riêng cho uống Ganidan để chữa bệnh và sau này tôi gọi tên là "con Ganidan".
Cùng với năm, sáu con tầm thường vô danh khác, chúng bao quanh tôi, hiếng mắt,
ngẩng cổ, can đảm xông tới, nhút nhát đi lui. Tôi dứ mẩu bánh nơi tay và
"con Chởm" sốt ruột cắn vào cổ, vào đầu mấy cô bạn len lỏi đứng cạnh
nó để chăm chăm lãnh phần cho riêng mình. Tôi nói thầm: Mỹ Khuê ơi, anh yêu em
không giống như con vịt đực này đâu. Anh không nịnh đàn bà được như con gà trống,
nhưng nhất định là anh không ích kỷ như con vịt đực.
Thọ ngồi không yên chỗ. Hay quay qua quay lại. Có lẽ số tuổi
trên đầu còn ít chưa đủ sức nặng để làm thân Thọ đằm xuống. Như một chiếc ghe
chở ít hàng hóa, cứ chao đi chao lại trên sóng. Tôi thích một người đàn ông có
dáng ngồi chững chạc hơn. Má biết tính tôi nên hay nói đùa:
Chiều hôm nay trời ráng đỏ suốt cả một vùng rộng lớn ở phương
Tây. Màu đỏ chói rực rỡ vào phòng tưởng như đâu đây có một đám cháy lớn. Anh
đưa mắt nhìn ra sân, nhìn lên từng mảnh da trời cắt vụn bởi những cành cây và
lá cây. Hàng khuynh diệp đứng lặng yên cam phận trong vị trí dành cho mình và
thản nhiên không tỏ ra một chút xao xuyến. Anh thu mắt nhìn về căn phòng của
mình. Mấy nhân viên chú ý vào công việc, thu hẹp không gian sinh hoạt của họ
trong một khoảng rất nhỏ: tập hồ sơ dưới tay, cái máy đánh chữ trước mặt. Như
những hàng cây, họ cũng thản nhiên không tỏ ra một chút xao xuyến. Một hiện tượng
thiên nhiên như vậy thật quá đỗi thường, không xúc động được ai hết. Nhưng mà
anh thì xót xa cơ hồ như ngón tay nào chạm nhẹ vào một sợi thần kinh của mình.
Cường đang chạy đuổi theo một con dế. Con dế nhảy từng nhảy tới
tấp, chui trốn xuống hang. Cường vạch lá, bới cỏ sục sạo tìm cho được. Khi anh
đi lại can thiệp thì một càng dế đã nằm giữa hai ngón tay của cháu. Sự việc xảy
ra buổi chiều làm tối đó anh không được vui. Anh đưa em đi xi-nê mà tâm hồn để
đâu đâu, thậm chí quên cả việc mua theo gói kẹo mặc dù cô hàng kẹo ngồi ngay ở
cửa rạp. Chúng ta đã chọn một phim ca vũ nhạc với tình tiết và lối bố cục nhảm
nhí rẻ tiền. Cái gì cũng được giải quyết êm thấm, toàn hảo; những dịp may rủ
nhau đến theo kiểu “trúng số độc đắc cá cặp”. Cuộc đời thật nhất định không thể
giống cái xã hội tô màu hồng lòe loẹt này. Anh mới thử bước một chân tới gần em
mà khó khăn đã vội vàng do dự tưởng dựng lên. Dự tưởng và thực tế chắc còn cách
nhau xa. Dự tưởng chắc chỉ trù liệu được một phần tư, một phần năm thực tế.
Cái điệp khúc “Có tin hay ở xa… Gặp bạn tâm tình… Có hoạnh
tài…” chàng đã nghe nhiều lần, hôm nay tự nhiên làm chàng nhíu mày khó chịu.
Thường mấy ngày trước những lời tiên tri đều đến làm cho chàng vui, cái vui giễu
cợt. Đạo nhân bảo đừng nên ra vốn, bất lợi. Thì chàng có vốn bao giờ đâu mà ra?
Đạo nhân bảo “Gặp hoạnh tài”. Hoạnh tài đâu mà gặp? Đã mấy tháng nay chàng
không mua vé xổ số nữa. Trước đây, kỳ nào cũng mua ít nhất hai vé. Không phải
vì mong ở hoạnh tài nhưng mà vì cô bán vé số có đôi mắt đẹp. Cái thú của người
độc thân là mua bán không tính toán. Ngày còn ở Huế, chỉ vì cô bán hàng tạp hóa
đẹp mà hộc bàn nhà chàng đầy những viên xà bông thơm. Đứng nói chuyện vẩn vơ gì
một lát rồi khi bước ra phải mua một vật gì cầm tay. Chỉ có xà bông thơm là tiện
mua nhất. Ngày đổi về Phan Rang thì vì cô thu ngân ở hiệu thuốc tây mà nhà
chàng đầy những hộp Kalmine, vì cô hàng sách Thanh Đạm mà phong bì thư gửi hoài
không hết. Thật cũng dễ tìm biết tâm hồn của một anh chàng độc thân. Cứ nhìn
trong phòng thấy món gì dư một cách khả nghi thì cứ truy nguyên ra là tìm được
manh mối. Nhưng từ khi cô hàng bán vé số lấy chồng thì chàng thôi không còn mua
vé số nữa. Chàng không có số được hoạnh tài. Mua bao nhiêu vé mà chưa lần nào
trúng được một trăm bạc. Thậm chí có vé chàng thử đem dò đến 10 lần xổ mà tuyệt
nhiên không lần nào trúng nổi 2 con số sau cùng. Vậy thì chỉ còn có mục “Tâm
tình” là hơi có thú vị. Ba mươi mốt tuổi rồi mà chưa có vợ thì lẽ tất nhiên là
mục tâm tình phải rất có thú vị. Nhưng đã rất nhiều ần rồi những tâm tình đạo
nhân bảo gặp mà vẫn không gặp, tin hay bảo đến mà nào thấy đến.
- Khi thí sinh nộp bài, cô nhớ xem bài thi có ghi số ký danh
không. Nhận bài xong cô bắt họ ký và cô mới giao trả thẻ thí sinh cho họ. Coi
chừng kẻo họ chưa nộp bài mà đã ra khỏi phòng. Mất bài là nguy lắm. Cô sẽ được
đổi đi, không phải về Sài Gòn như ba cô xin mà về Kontum hay Pleiku đó.
Em chán quá chị ơi. Không biết học trò của chị ra thế nào chớ
học trò của em sao mà chúng làm em nản lòng đến thế. Đêm đêm mình cặm cụi dưới
ánh đèn, soạn bài thật đầy đủ, chấm bài thật kỹ lưỡng và lúc nằm xuống giường sắp
đặt trong óc những điều sẽ giảng sáng hôm sau. Chỉ những lúc ấy là vui. Mình
nghĩ đến những kiến thức ngày mai sẽ rót vào tâm trí của những đứa em của mình.
Thật là phấn khởi biết bao khi mình tưởng tượng rằng sau một giờ nghe giảng dạy
các tâm hồn ấy thấm nhuần những tư tưởng mới, giống tựa những mảnh đất hoang
khô cằn trong phút chốc đã xanh màu búp non, lá mới, trắng, hồng những nụ hoa đầu.
Ấy vậy mà khi vào lớp ngồi giảng bài thì những bực tức ở đâu dồn dập đến đẩy xa
cái cảm giác êm đềm của mình như những cánh bướm yếu dù cố sức chống lại vẫn bị
ngọn gió mạnh cuốn đi mất.
Một số lớn đi dãn ra. Một số khác vẫn bất động. Có tiếng nói
hỗn xược.
Cây keo nơi sân trường đầy hoa trắng. Có một cặp chim cưỡng
véo von cất tiếng hát. Một con chuyền lên cành cây, đu mình bám vào một trái
keo chín muộn mổ từng hồi. Mình chim đong đưa qua lại và đôi cánh xập xòe để giữ
thăng bằng. Một con đi lững thững dưới đất cát, chốc chốc cất tiếng gọi. Chắc
đó là con chim trống vì tiếng gọi vang lanh lảnh. Mỗi lần nghe chim trống gọi,
chim mái ngừng mổ rồi trả lời bằng một giọng ríu rít nho nhỏ. Yên tâm vì bạn
mình còn đó, con chim trống lại thong dong đếm bước rồi một chốc lại gọi. Một
lát sau nó vù cánh bay lên cành keo đứng cạnh chim mái và sung sướng cất tiếng
hót. Tiếng hót vang lảnh lót ấm áp và mơn trớn ngọt ngào có sức quyến rũ như một
tiếng gọi yêu thương. Đôi chim xinh đẹp lông mướt màu trắng nhạt và đôi cánh điểm
lông đen.
- Con đừng tham ăn, xấu lắm. Đã dặn nhiều lần, ai cho cũng đừng
lấy.
Ngoại ngửng mặt lên, đôi mắt đỏ và ướt đầm đìa nước mắt. Ngoại
nói:
Hôm đám cưới tấp nập bên nhà tôi, dường như bên cô Ba không
thắp đèn. Trước hàng hiên nhà cô là một dãy lan can, thường thường tối nào
chong đèn là đứng ngoài thấy rõ bộ ván gõ nơi cô hay ngồi têm trầu, cái bàn thờ
ở giữa và hai bồ lúa lớn quầy chồng lên nhau. Thế mà đêm nay nhìn sang tôi thấy
nhà cô chỉ còn là một khối bóng đen đặc sệt.
Ông Lại mục về hưu có ghé tại nhà cô năm, bảy lần. Đó là một
người đàn ông mặt xương xương, cạo gọt nhẵn nhụi. Đôi vai ngang và mỏng trông
như cái thẻ ngà. Lúc nào cũng đội khăn đóng mặc áo the đen và đi giày hạ. Cái
dù đen cán quang dầu giương ra tròn trặn khác xa với những cái dù đen khác cán
mây và mỏng trẹt. Ông đi từng bước ngắn, thận trọng, tính toán. Thật là một
phong cách quí phái dịu dàng, khác xa hẳn với lề lối thô lỗ của người vùng tôi.
Thuốc lá hút không phải tự tay xé giấy quyến vấn lấy mà đã có người nhà vấn sẵn
xếp thứ tự trong một cái hộp bạc dẹp ông bỏ theo túi áo ngực. Người quê tôi gọi
đó là thuốc sòi. Cô Ba tiếp đãi trọng thể ở gian phòng trong, nơi có nhiều bóng
tối âm u và sự trang nghiêm. Ít ai được đi lọt vào gian này, chỗ cô thờ phụng
và kê cái tủ để tiền bạc. Có lần tôi đi vào đây, sợ hãi nhìn lên cái trang lớn
nơi thờ ông Quan Công, khiếp đảm nhìn mặt Châu Xương có vằn đen như cọp (thú thật
là hồi ấy tôi chưa thấy con cọp chỉ mới nhìn thấy trong hình vẽ) đôi mắt mở trợn
trừng. Cô không dám gọi là ông Quan Công, ông Quan Thánh mà chỉ gọi là “Ông”,
thờ Ông, vía Ông. Sự cung kính có pha chút ít thân tình, tôi nghĩ. Vì thần
thánh trở thành một vị tổ tiên của gia đình, phù trì giúp đỡ.
- Khôn lắm thì rồi khổ nhiều. Nước quá trong không cá, người
xét nét quá không bạn.
Rồi Niền Tồ nước mắt rơi lã chã kể lại trường hợp mẹ y bị con
chó sói cắn nát mình khi vào rừng đào củ về cho con ăn. Kể đến đây, Niền Tồ ngồi
khóc hì hì như cười. Cô Ba lặng lẽ ngồi nhìn Niền Tồ khóc ngon lành như một đứa
trẻ con và cô cảm thấy mình yêu mến Niền Tồ bởi cái tính hồn nhiên hơi trẻ con
đó. Một người đàn ông Việt vào tuổi Niền Tồ thường không biểu lộ xúc cảm một
cách lộ liễu như vậy. Không biết vì họ khô cạn tâm hồn hơn hay vì họ thích làm
bộ anh hùng trước mặt người đàn bà. Vợ chồng Việt hiểu nhau quá nhiều nên họ phải
cố giấu bớt những nhược điểm, cố gắng dối trá đôi chút. Niền Tồ khóc tự nhiên
trước mặt vợ làm như y đang ngồi một mình hoặc như y đang đối diện với một lọ
hoa vô tri hay với một con ngỗng. Cô Ba thấy y hạ mình trước mặt cô và đương
nhiên là y đang cần một tình bao dung che chở. Niền Tồ làm ăn cần cù, tính toán
rành mạch với người ngoài nhưng đối với vợ thì lại xuề xòa tin cẩn. Nhiều khi y
ngồi nhìn cô, ngẩng cái mặt ngây ngô như một người không hề có trí khôn. Chắc
những lúc ấy y suy nghĩ bằng tiếng Tàu và về những chuyện bên Tàu nên cô không
hiểu gì hết trên cái khuôn mặt đó. Niền Tồ có nhiều khuyết điểm mà y không hề
che giấu. Chẳng hạn cái trán và cái ống chân đầy những sẹo. Y nói: “Hồi nhỏ bị
con Sát bấu gần chết”. Di tích còn lại là vết sẹo to bằng nửa bàn tay nằm vắt
ngang màng tang. Da ở vết sẹo láng bóng như có thoa dầu. Vết sẹo ở ống chân thì
do chó nhà giàu cắn. Da túm nhăn lại. Cô Ba thấy lòng thương chồng đậm đà của
mình xuất phát từ lòng thương những khuyết điểm của chồng. Niền Tồ là loại người
để cho người ta thương một cách tự nhiên chớ không muốn buộc người ta kính nể.
Lòng cô Ba thoải mái yên ổn hết sức bên cạnh một người chồng như thế. Không cần
phải cố gắng, khỏi cần phải đối phó. Thật khó mà tìm lại một người chồng như vậy,
sau Niền Tồ. Người Việt như cô đều quá khôn. Cô thấy xung quanh mình dường như
mọi người đều tranh giành nhau một cách hối hả để biểu lộ cái khôn của họ, một
thứ khôn hời hợt có tính chất tinh ranh bẻm mép và láu vặt. Ăn sâu dưới đáy tâm
hồn là sự gian xảo và nói láo. Cô nghĩ: Có lẽ Niền Tồ cũng muốn nói láo nhưng
vì số chữ Việt mà y biết quá ít nên y không biết nói láo làm sao cho gọn, cho
trôi.
Cô đi chùa đều đặn hơn trước và chấp nhận mọi điều mà trước
kia cô ầm ĩ chê bai. Thực tình thì những ngày còn sung sức, cô khó tính đến mức
không chấp nhận được ai hết. Cô chỉ trích thầy trụ trì, nghi thầy bòn rút của
chùa để đem về bới sớt cho gia đình. Thực ra thì nhà chùa có giàu gì cho cam.
Những năm mất mùa, thầy trụ trì phải ăn cơm ghé bắp. Cô chê ông đăng ông điệu
lười biếng, không lo sửa sang chăm sóc vườn chùa sân chùa. Miếng ruộng sạ của
chùa nằm sát con đường xóm, mỗi lần đi qua là cô lên tiếng lẩm bẩm chỉ trích,
dù có ai nghe hay không. Nào là ông đăng ông điệu bỏ cỏ bỏ rác, nào là thiếu
phân thiếu bổi, nào là rào dậu không kỹ. Đối với bổn đạo thì cô hiềm khích. Cô
chê lễ vật của bà này ít: hà tiện; lễ vật của bà kia nhiều: nịnh thầy. Cô dò
xét xoi mói từng cái bánh, từng gói trà, từng cử chỉ lời nói, từng giờ giấc đến,
về. Cô giành phần lễ Phật trước, cô tranh chỗ ngồi khi thụ trai. Cô loay hoay bất
mãn, gieo rắc bực dọc, hành hạ người khác và tự hành hạ mình. Con gấu hung tợn
đó bây giờ đã nhu mì. Vuốt đã hết bén rồi và khí huyết cũng không còn sung mãn
nữa. Con gấu mò về cửa Tam Quan, cúi nhìn xuống thân phận mình và gối đầu lên
cái Chết. Tôi nhìn cô đi từng bước, từng bước nhỏ, chậm chạp, áo hàng nhuộm một
màu đà. Cửa song can thường đóng kín. Có nhiều buổi xế gió nồm phe phẩy và bóng
mát cắt nửa mặt sân, tôi nhìn sang nhà cô vắng lặng, nhìn bầy chó thẩn thơ con
đứng con ngồi. Có khi thì chúng ôm nhau từng cặp, cạ vào nhau, mơn trớn nhau,
chồm lên lưng nhau. Rồi giận dữ chúng lật nhau xuống, cắn nhau thật đau. Đáng
thương bầy chó cô đơn phải bịt tai với tiếng gọi ái tình. Chúng bị ngăn cách với
cuộc đời rộn ràng sinh thú ngoài kia bởi bốn bức tường gạch.
- Mát? Em không có thấy sự liên hệ nào giữa khí hậu và tâm hồn của em hết. Em ở Đà Lạt mà có bao giờ thấy mát đâu? Lúc nào đầu óc em cũng nóng bừng lên. Em ở dưới đồng bằng mà có bao giờ thấy nóng đâu? Lúc nào cũng tâm hồn âm u lạnh lẽo.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hoa Khích - Truyện ngắn của Nguyễn Khương Trung
Hoa Khích - Truyện ngắn của Nguyễn Khương Trung Thường thì những bài đồng dao khó hiểu, câu chữ nhiều đoạn như đánh đố, bí hiểm. Ấy nhưng ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét