Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2024
Trầm mặc cây rừng
Bọt trắng
Vinh Thao bỏ bờ lề đi vào cửa Siêu thị. Nàng thành thạo bước
đúng trên “lối vào”, còn tôi vì giữ lịch sự đi xa cách nàng một chút nên tôi
thành ra đi trên “lối ra”. Nàng kéo ngược tôi lại.
Xe còn trống, mới lác đác có chừng sáu, bảy người ngồi. Tôi
chậm chạp bước lên. Thật dễ chịu khi mình có dư thời giờ trước mặt. Người lơ xe
thu những cái thẻ căn cước. Hành khách lên xe đông lần. Đông cho tới đầy. Cho tới
dư. Tài xế cho kê thêm ghế phụ, những ghế phụ. Hết chỗ đặt ghế phụ thì tới loại
hành khách đứng. Hành khách dẫu sao cũng chỉ có hai chân, cái ghế giản tiện nhất
cũng đòi hỏi đến ba cái chân mới đủ để đứng được.
- Chạy mau đi trời ơi. Xe chạy có gió còn mát chút ít, ngừng
lại một đỗi nực thấu trời.
Giọng chị tỉnh táo không có chút chi xúc động. Không có dấu vết
tang chế trên cái áo bà ba trắng của chị. Đôi lông mày còn in rõ dấu dao cạo
xén thành mũi mác thật bén.
- Đây chỉ biết làm theo lẽ phải. Hôm tháng trước tui mới cự nự
với Đại đội trưởng đó. Ra lệnh cho tiểu đội của tôi tiến lên, nhưng tui nhất định
không tiến. Tiến ẩu kiểu đó, chết đội viên của mình. Chỉ huy là phải sáng suốt.
Tui bị điệu về Sài Gòn, lãnh phạt trọng cấm mười ngày. Mới hết hạn, tui mới đi
máy bay quân sự ra Nha Trang hôm kia.
- Tụi nó vét túi nhà cái mấy lần rồi đó anh. Phàm làm cái xóc
dĩa thì trông ăn nơi mấy nhà con đánh nhỏ. Cứ gặm lần gặm lần. Tới tay mấy con
này thì một ăn một thua, phủi áo đứng dậy.
- Những thành phố nhỏ thường có một con đường chạy dài từ đầu
trên xuống đầu dưới, y như cái cây lụi xiên qua mình một con gà đặt trên lò
quay, xuyên qua một xâu thịt đặt trên lò nướng. Cái cây lụi của Tuy Hòa là đường
Trần Hưng Đạo. Cây lụi của Qui Nhơn là đường Gia Long. Cây lụi của Phan Rang là
đường Thống Nhất.
- Đi Tuy Hòa thì đừng quên con đường xuống Tòa Hành chánh, một
con đường đẹp lý tưởng. Đường rộng trồng toàn cây dương mát. Hai bên đường có một
đoạn có ruộng lúa. Lâu ngày sống xa ruộng lúa nay được ngửi mùi bùn, mùi nước,
mùi lá lúa thật không gì êm mát bằng.
Thân phụ của người học sinh là một nhà hào phú trước kia làm
Chánh tổng nên người thầy vẫn quen miệng gọi là ông Chánh. Phùng, người học trò
cũ của tôi thì đã gia nhập bộ đội và hiện đang chiến đấu ở Đông Mèn, Hạ Lào gì
đó. Quê hương của Phùng là một miền quê xa xôi hẻo lánh, cách con đường ô-tô độ
mươi cây số theo đường chim bay nhưng muốn đi tới nơi thì phải lượn vòng theo
những triền núi, vừa đi vừa chạy tụt xuống những khe suối rồi nhẫn nại vừa leo
vừa thở hổn hển lên những bờ khe suối khác. Tôi chọn miền đó để ẩn cư vì một
nơi sằn dã hẻo lánh như vậy ít có hi vọng bị máy bay oanh tạc chiếu cố hay bị một
trận đổ bộ càn quét tràn qua. Lại nữa, tôi còn chọn ở những miền đồng bằng thị
tứ làm chi, tôi, một kẻ thất nghiệp mà mỗi ngày trôi qua mỗi gặm mẻ lần số tiền
ít ỏi dành dụm được bấy lâu.
- Xin cảm tạ lòng ân cần của cô… Hòa năm nay học lớp mấy?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lỡ một kiếp người
Lỡ một kiếp người Lỡ một kiếp người Anh ta trông thấy tôi, gọi ầm lên như người kêu cứu, làm cho những người đi ở phố đứng dừng cả lại, ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét