Thứ Năm, 27 tháng 6, 2024
Vọng tiếng kèn dủ dẻ
Chiều rụng. Đó là một chiều xuân già nắng vương vãi óng vàng. Phía trời tây vài ụn mây đủ hình hài nhởn nhơ. Vành trăng chiều thanh mảnh nhợt nhạt như lưỡi liềm ai đó bỏ quên bên trời. Con gió nhẹ mơn trớn làm bông hoa dâm bụt đưa mình lắc lư trước ngõ. Có tiếng kèn lá của đứa trẻ nào đó thổi. Tích… te… te… te… te…. Cái âm thanh kèn lá dủ dủ nghe ấm quá, chợt sống lại ngày xưa với những kỉ niệm cũ càng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Người chạy xe ôm bến Ninh Kiều
Người chạy xe ôm bến Ninh Kiều Khoảng gần ba giờ chiều tôi rời khách sạn Ninh Kiều, cuối đường Hai Bà Trưng, nhìn ra sông Cần Thơ. Trời ha...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét