Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Bình Ba: Bãi Chướng nước độc, bãi Nồm sợ bo bo

Bình Ba: Bãi Chướng nước độc, 
bãi Nồm sợ bo bo
Bình Ba: Đẹp hơn trong ảnh, rẻ hơn Cửa Lò
Năm nay thời tiết mấy ngày đầu tháng 5 khác lạ, đáng nhẽ phải nóng nực như mọi năm thì đợt không khí lạnh cuối cùng lại làm Hà Nội có vẻ như mùa thu, chính thế nên cứ đủng đình mãi chưa quyết được chương trình nghỉ hè năm nay ở đâu. Đùng một cái, ngày cuối tuần thời tiết giở mặt, chuyển qua cái nắng như nung như nấu. Lên mạng tra xem tình cờ thấy có giới thiệu về Tour Tứ Bình ở Cam Ranh nổi tiếng có những bãi biển đẹp gồm Bình Ba, Bình Lập, Bình Hưng và Bình Tiên, trong đấy Bình Ba được giới thiệu là hòn đảo lớn nhất và đủ dịch vụ nhất. 
Tôi chưa từng đi Cam Ranh bao giờ, ấn tượng về Cam Ranh chỉ là chuyến bay đầu tiên khi sân bay Nha Trang được chuyển về Cam Ranh, đường từ sân bay về thành phố Nha Trang, hai bên toàn những đụn cát trắng chạy dài. Tò mò trước địa danh nên quyết định đặt vé, đặt khách sạn nhanh chóng. Chiều hôm sau, tôi đã đặt chân xuống thành phố Cam Ranh để ra đảo. 
Đảo Bình Ba 
Diện tích đảo Bình Ba khoảng 3 km2 nằm án ngữ ở lối ra vào Vịnh Cam Ranh như một pháo đài tự nhiên. Là một vịnh nước sâu ăn vào đất liền đủ để cho các tầu thuyền có tải trọng lớn ra vào, lại gần tuyến đường biển quốc tế, nên vịnh Cam Ranh từ xưa đến nay có ý nghĩa rất quan trọng về mặt quân sự. Kể từ thời thuộc địa Pháp nơi này đã được sử dụng làm cảng cho các tàu quân sự vào tiếp tế. Tôi đọc trên sách vở chiến hạm nước ngoài đầu tiên vào cảng Cam Ranh là năm 1905. Một tàu chiến hạm của Nga đã vào đây để bốc than và mua lương thực. Trong thời gian đấy có ba nhà chí sĩ là Phan Chu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng, Trần Quý Cáp đóng giả khách buôn, chèo thuyền bán trái cây để kiếm cơ lên chiếm hạm Nga thăm thú. 
Hơn trăm năm sau, cảng Cam Ranh giờ đây đã trở thành cảng dịch vụ để cho tàu quân sự các nước ghé thăm. Trong thời gian tôi đến đây, đọc báo thấy có chiến hạm Pháp ghé thăm, ngồi trên cano ra đảo Bình Ba, lúc chạy ngang qua quân cảng cũng cố dõi mắt để xem liệu có thấy chiếc tàu chiến nào. Phải cái cano cao tốc chạy hết tốc độ, nhảy chồm chồm trên mặt nước như trong phim 007, tôi chỉ sợ không bám chặt rơi xuống biển mất nên chả nhìn thấy chiến hạm nào. 
Để ra được đảo, từ cảng thành phố Cam Ranh người du lịch có thể chọn đi đò khách hoặc cano, tôi muốn ra đảo nhanh nên mua vé cano 100.000đ/người. Cano mới và sạch sẽ, mỗi người được phát một cái áo phao, trước khi xuất bến bộ đội biên phòng kiểm tra giấy tùy thân từng người. Cũng phải thôi, đây là vùng quân sự, hiện chưa cho du khách nước ngoài ghé thăm. 
Cano chạy một lát thấy từ đảo Bình Ba, trước khi vào đảo, cano phải len lỏi chạy qua những dãy nhà bè và những tàu cá neo nằm trong vịnh, dân ở đây có nghề nuôi tôm hùm trong các lồng thả dưới biển, nhìn những căn nhà bè nằm sát nhau trên biển tôi nhớ đến những làng chài ngày xưa ở vịnh Hạ Long. Đảo bé nên dân cư ở túm tụm nhau một góc dưới chân núi, cảnh tượng làm tôi nhớ lại Cát Bà chừng 20 năm trước. Du lịch ở Bình Ba mới phát triển từ quãng năm 2013 nên dịch vụ ở đây nói chung hạn chế, chủ yếu do dân chài chuyển qua làm du lịch được cái giá rẻ và dân đảo làm dịch vụ rất thân thiện. 
Người dân tại khu vực bến tàu trên đảo Bình Ba 
Tàu ghé cầu cảng nằm ngay con đường chính của đảo, hầu hết khách sạn ở đây nằm dọc theo con đường nhìn ra bến tàu. Tôi đặt phòng một khách sạn mini giá 500.000đ/đêm, khách sạn cũng mới xây nên mọi thứ còn mới và sạch sẽ, lúc đầu tôi còn nghĩ chất lượng tệ hơn cơ, nhưng so giá tiền và chất lượng với những phòng khách sạn ở các bãi biển ngoài Bắc như Sầm Sơn, Hạ Long, Cửa Lò thấy ổn hơn hẳn. Chủ khách sạn đầu tư một nhà bè nổi để kinh doanh ăn uống. Xung quanh bè là các lồng cá, khách ưng con nào chỉ con nấy bắt lên ăn. Nước biển ở đây trong vắt nhìn rõ tận đáy, ngồi trên bè có thể thấy từng đàn cá con bơi lội xung quanh. Lúc tôi ăn, thực khách bàn bên mượn nhà hàng cái cần câu mà còn câu được cá lên ăn. Giá cả đồ biển thì khá rẻ, đắt nhất là món tôm hùm 1,8 triệu/kg nhưng kể cả tôm hùm so với giá ở Hạ Long tôi vừa ăn trước đấy mấy hôm thì cũng rẻ chán. 
Nhà bè 
Thế nhưng mục đích chính đến Bình Ba đâu phải chỉ ăn với ngủ, mà vì nhìn ảnh quảng cáo trên internet, Bình Ba với những bãi tắm nước biển xanh ngắt được dân mạng ví là Maldives của Việt Nam. Tôi vốn không tin vào ảnh chụp lắm, nhất là thời kỳ photoshop lên ngôi như bây giờ. Thế nhưng kể từ khi đặt chân lên đảo, tôi chính thức công nhận ngoài đời Bình Ba đẹp hơn trên ảnh nhiều. Đảo khá nhỏ, tôi chạy từ đầu này đến đầu kia của đảo khoảng 3km, chủ yếu là núi. Đặc sản thu hút khách du lịch Bình Ba là các bãi tắm. Du khách có thể đến các bãi Nồm, bãi Chướng và bãi Nhà cũ bằng đường bộ. Các bãi khác như bãi Sa Huỳnh, bãi Rùa chỉ có thể tiếp cận bằng đường biển. Mục đích của tôi đi biển lần này còn là tập bơi nên tôi lần lượt đi bơi ở hết các bãi biển. Và từ những cuộc bơi này, tôi mới thấy thứ đang đe dọa hòn đảo này.
Lồng nuôi cá
Bình Ba: Đạp san hô dưới chân, đốt rác thải trên núi
Đường trên đảo 
Tôi vốn là người bơi kém, hồi nhỏ đa phần tôi và các bạn tôi không có cơ hội tập bơi cẩn thận, chỉ có trò lừa nhau chuồn chuồn cắn rốn, đẩy nhau xuống ao hồ, ôm can tập bơi. Sau giờ đi học, trốn gia đình nhảy xuống hồ bơi trộm. Đã có vài bạn tôi sau những chuyến bơi trộm đấy đã ra đi mãi mãi. Bản thân tôi cũng từng chết hụt mấy lần nên đối với bơi, đặc biệt là bơi biển vốn ngại. Có khi một năm đi biển vài lần nhưng chả mấy khi nhúng mình xuống biển, toàn bơi ở bể bơi. Vốn đã tưởng sẽ chấp nhận bơi là một thứ gì đấy cần khả năng thiên bẩm mà mình không có cả đời này. Cho đến khi tôi chạy đường dài, bạn bè rủ tập bơi đường dài đi để thi ba môn phối hợp, tôi mới có ý định tự học bơi. Tình cờ trong lúc đấy, đọc một tài liệu viết về thuyền và biển Việt Nam, một số học giả nước ngoài có quan điểm cho rằng dân Việt không có truyền thống vượt biển, sống gần biển nhưng lại sợ biển, cảm giác như họ nói mình làm tôi càng quyết tâm. Cũng may, kiếm được tài liệu và phương pháp đúng, chỉ một thời gian quyết tâm, tôi từ một người bơi sải không bơi nổi 50m đã có thể bơi sải liên tục 2km. Bể bơi trở thành chật hẹp, tôi muốn tập để vượt qua nỗi sợ bơi biển của mình. 
Bình minh 
Bãi biển đầu tiên ở Bình Ba tôi bơi là bãi Nhà Cũ. Tên gọi ngồ ngộ như vậy, tôi đoán vốn xưa kia có một dãy nhà của quân đội Pháp. Dưới thời Pháp thuộc, khi phát hiện ra tầm quan trọng chiến lược của vịnh Cam Ranh, Pháp đã cho xây một hệ thống lô cốt, tháp pháo, hầm hào dày đặc trên đảo, một số điểm hiện nay đã trở thành nơi tham quan du lịch. Hiện nay dấu tích của những căn nhà ngày xưa đã không còn, cạnh đấy là một doanh trại của Hải quân, thuộc khu vực quân đội nên bãi tắm này không chính thức mở cửa với khách du lịch. 
Khung cảnh bãi Nhà Cũ 
Để đến đây, phải đi bộ qua khu vực doanh trại, du khách cũng không được thoải mái tự do như bãi tắm khác. Chính vì thế nên bãi tắm này rất vắng du khách, dịch vụ thì chỉ lèo tèo dăm cái motor nước và vài cái thuyền thúng đáy kính chở khách đi ngắm san hô. Lúc xuống bơi ở đây, tôi phát hiện ra lý do vắng khách nữa là bãi tắm này có rất nhiều san hô, xác san hô chết nằm đầy ven bờ nên du khách không thích bằng bãi tắm khác. Tôi bơi giữa làn nước trong vắt tận đáy, ra khỏi bờ một chút chợt thấy một quang cảnh như trong phim hoa học, dưới đáy biển có rất nhiều san hô và cá. Những loài cá rạn sống cộng sinh với san hô như cái nhái có mỏ dài, cá đĩa mình dẹp, cá thia biển, cá đuôi gai xanh… vốn chỉ thấy trong các đoạn phim hoặc trong các công viên hải dương đang bơi trước mắt. Có những lúc cả mấy chục con cá bơi xung quanh, tôi quạt nước muốn đuổi theo nhưng phát hiện ra dưới nước con người là loài quá chậm chạp. 
Trước kia, nghe những người bạn tôi chơi môn lặn biển kể về khung cảnh dưới nước, tôi vẫn không quan tâm lắm. Giờ này tôi lại tiếc rằng mình không biết lặn để có nhiều thời gian hơn ngắm nhìn san hô và cá. Chỉ tiếc rằng, sau phút choáng ngợp ban đầu, tôi phát hiện thấy thiên nhiên nơi đây đang bị hủy hoại. Những nhánh san hô bị du khách tham quan đạp nát nằm ngổn ngang, nằm lẫn giữa những cây san hô là vỏ lon, là vỏ chai, vỏ bao nilon và các loại rác nữa. Tôi chợt nhớ một người bạn, trong quá trình đạp xe đi du lịch các bãi biển đã tự nguyện mang dụng cụ để nhặt rác và tuyên truyền cho người dân sở tại về việc giữ gìn môi trường, tiếc rằng có quá ít người như anh bạn tôi. 
Bãi Nhà Cũ 
Bơi chán cũng phải về, những cơn gió thổi mạnh, trời bắt đầu tối nhanh. Nghĩ tới bữa rượu và cá nướng trên bè buổi tối là ham muốn bơi lội của tôi lập tức tắt ngấm. 
Sáng hôm sau, tôi chạy thăm bãi Chướng, hỏi dân trên đảo, họ bảo gọi là bãi Chướng là vì nơi đây thường xuất hiện những cơn gió chướng. Trước khi xuống bãi, tôi chạy ngược dốc, lên đỉnh núi để thăm địa điểm tháp pháo thần công. Phía này đảo giáp với đất liền tại thành một cái eo thắt cổ chai, một cái cổng pháo đài tự nhiên. Ngày xưa chỉ cần một khẩu pháo nằm ở trên đỉnh là có thể kiểm soát ra vào cả vùng biển này. Dấu tích còn lại chỉ còn một cái tháp pháo trơ trọi, nghe nói trước kia còn cả những khẩu pháo cổ nhưng đã bị tháo gỡ đi bán sắt vụn. 
Tháp pháo trên đỉnh núi
Cảnh từ Tháp pháo
Địa điểm này rất tuyệt để ngắm bình minh. Chỉ có điều trên đường chạy, tôi để ý không hiểu tại sao trên ngọn cây có những túi rác nilon vướng đầy. Không hiểu ai lại mang rác, túi nilon vứt lên ngọn cây. Chỉ lúc sau lúc chạy xuống, tôi mới phát hiện, hóa ra trên đỉnh núi là chỗ người ta tập trung rác để đốt. Gió đã mang những túi rác rắc đầy lên những ngọn cây dọc đường. Hòn đảo xinh đẹp này đang thực sự gặp vấn đề về môi trường. 
Bãi đốt rác
Bình Ba: Bãi Chướng nước độc, bãi Nồm sợ bo bo
Bãi Chướng nằm ở phía Đông của đảo, nhìn ra biển, đây là nơi ngắm bình minh lên đẹp nhất ở Bình Ba. Hai đầu bãi Chướng là những bãi đá granit khổng lồ chạy từ đỉnh núi xuống sát mép nước, rất phù hợp cho việc chụp ảnh nên du khách thường dậy sớm chạy ra để selfie với mặt trời. Lúc tôi chạy đến mặt trời chưa nhô khỏi mặt biển, bãi còn vắng, lát sau hàng loạt xe điện chạy đến đổ xuống du khách, các cô gái thi nhau nâng mặt trời, bưng mặt trời, hôn mặt trời… Tôi thì không hào hứng lắm, nhìn thấy bãi tắm vắng người định nhảy xuống bơi nhưng trước khi bơi cẩn thận hỏi một cậu lái xe điện xem có tắm được không. Câu trả lời làm tôi cụt hứng: theo dân địa phương, do bãi Chướng có nhiều gió độc không thích hợp với việc bơi lặn nên người ta chỉ đến đây chiều tối để ăn nhậu. Ven bờ biển là một dãy ô dù, buổi tối du khách và dân địa phương kéo nhau đến đây để ăn nhậu hải sải và hát karaoke.
Bãi Chướng 
Tôi hơi tiếc vì không được bơi ở đây nên đi một vòng hỏi thêm vài người nữa nhưng đều nhận được câu trả lời là dân địa phương không ai bơi ở đây. Tôi thấy tốt hơn hết là nên nghe lời dân địa phương vì chắc hẳn họ cũng đúc rút ra từ kinh nghiệm. Ngắm bình minh xong tôi chạy về cảng chính để ghé thăm chợ cá. Chợ cá ở đảo cũng khá khiêm tốn, nằm ngay sát bên bến cảng. Có dăm con tàu đang trút hàng và độ khoảng chục hàng bán cá.
Thuyền đánh bắt ghẹ và cá 
Khác với chợ cá ở các nơi khác, ở đây chủ yếu họ bán các loại cá bé, ghẹ bé để làm thức ăn nuôi tôm hùm. Dọc bờ biển lúc tôi chạy qua, có rất nhiều người đang ngồi cắt nhỏ cá để làm thực ăn cho tôm. Nhìn số lượng cá con và ghẹ bé li ti hàng ngày dân tiêu thụ để làm thức ăn cho tôm hùm, tôi không khỏi băn khoăn, liệu đánh bắt như vậy có làm tận diệt nguồn hải sản?
Ghẹ làm thức ăn cho tôm hùm
Cá nhỏ cũng là thức ăn cho tôm hùm 
 Chơi xong ở chợ cá, tôi ghé qua cầu cảng thì thấy có một đoàn du lịch đang í ới gọi nhau lên một con tầu vỏ gỗ chuẩn bị đi chơi. Tôi tò mò hỏi người tổ chức tour thì biết họ đang chuẩn bị đi bãi tắm Sa Huỳnh, nghe quảng cáo đây là bãi tắm đẹp nhất ở Bình Ba. Tôi đề nghị được đi ghép đoàn, họ đồng ý luôn vì tàu còn dư chỗ. Chỉ chốc lát sau, tôi đã ngồi trên chiếc tàu gỗ chạy ra khỏi cảng.
Trên đường ra Sa huỳnh 
Tàu du lịch ở đây đa phần là tàu cá hoán cải, đóng thêm mấy hàng ghế ở phía trước và phía sau để chở khách. Khách du lịch hầu như không ai mặc áo phao, tôi do nghĩ mình bơi vẫn chưa giỏi nên kiếm bằng được một cái áo phao để cạnh, khách đi tàu ai cũng nhìn tôi kỳ dị. Đoàn khách này từ Sài Gòn mới đến đảo sáng nay chủ yếu phụ nữ và trẻ con. Do không xa Sài Gòn nên chi phí đi xe khách, đi tàu không lớn nên có rất nhiều tour giá rẻ, cứ cuối tuần là đảo đông nghịt khách. Ngồi trên con tàu gỗ hoán cải tôi nghĩ cũng khá nguy hiểm nếu khách đông nhồi lên cái tàu như thế này. Mấy ngày sau khi từ đảo trở về nghe tin chiếc tàu chở khách lật ở Đà Nẵng mà thấy hú hồn vía là chuyến đi đã an toàn.
Khách du lịch trên thuyền 
Tàu chạy bám dọc theo bờ biển của bán đảo Cam Ranh, phong cảnh núi biển rất hùng vĩ, quả không ngoa khi người ta gọi nơi đây là Maldives của Việt Nam. Chạy được một lát, khách trên tàu lục tục rủ nhau mang đồ ăn vặt ra. Tôi để ý thấy khách du lịch Việt Nam nói riêng và nhiều nước châu Á nói chung rất thích ăn vặt khi đi tàu xe du lịch. Tôi từng nói chuyện với nhiều tài xế xe tour họ nói là mỗi lần chở khách Á là họ phải dọn xe rất nhiều vì nhiều rác do ăn vặt. Được một lát tàu chạy đến một eo biển bắt đầu thả neo lại. Tôi bị choáng ngợp vì lần đầu tiên thấy một bãi biển đẹp đến thế. Cát biển trắng muốt, nước biển màu ngọc bích trong suốt tận đáy nhìn thấy từng đàn cá đang bơi lội. Tôi không thể đợi được thủy thủ thả thang nên từ boong tàu nhảy thẳng xuống làn nước trong xanh. Bơi được vài sải tự nhiên nghe rào rào, quay lại thấy du khách trên thuyền đang thẳng tay vứt vỏ chai nước suối, vỏ bim bim, vỏ hoa quả thẳng xuống biển. Không biết nói gì tôi đành bơi vào bờ. 
Bãi biển vắng ngắt không một bóng người, hầu hết khách bơi kém hoặc không biết bơi mặc áo phao co cụm một chỗ để nghịch nước. Tôi bơi dọc bờ biển nhìn nắng lấp lánh xuyên qua làn nước. Có lúc tôi rơi vào một đàn cả trăm con cá nhỏ như cá cơm, chúng nhảy lao xao cả mặt nước khi tôi bơi qua. Do nước biển trong tôi thỉnh thoảng nhìn thấy một cái vỏ lon Coca, một cái túi nilon nằm dưới đáy. Có lẽ là do một đoàn khách du lịch nào đấy đã vứt xuống trước đấy và chúng sẽ còn nằm ở đấy lâu lắm. Nếu đoàn du lịch nào cũng làm như vậy thi chỉ ít lâu sau bãi biển này sẽ đầy rác. Tôi nhớ lại câu chuyện một người bạn kể cho tôi về việc bảo vệ môi trường ở Cù Lao Chàm. Lúc đầu những người làm dự án cũng rất khó khăn mới thuyết phục được người dân không dùng túi nilon, không vứt rác để bảo vệ môi trường vì người dân thấy phiên phức và tốn kém. Nhưng dần dần, người dân đã hiểu ra, du khách chỉ ghé thăm một vài lần, họ có vứt rác ra thì họ cũng không chịu ảnh hưởng gì, người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là họ, là những người bản địa, người sẽ phải sống ở đấy suốt đời. Họ sẽ phải gánh chịu các hậu quả do ô nhiễm môi trường, bảo vệ môi trường chính là bảo vệ nồi cơm của họ. Chính vì vậy người dân ở Cù Lao Chàm đã đứng ra tuyên truyền, vận động và tuân thủ rất chặt chẽ. Họ không dùng túi nilon, các thuyền chở khách cũng phải đảm bảo khách không được mang túi nilon theo nếu không sẽ bị phạt nặng.
Bãi Sa huỳnh 
Bơi lội chán mọi người bơi lại thuyền để quay về đảo. Tôi đứng sau boong tàu nhìn bãi Sa huỳnh và nghĩ ở Bình Ba những việc rất đơn giản có thể làm được, ví dụ như chính quyền tổ chức cho việc sản xuất và bán các túi hữu cơ thân thiện với môi trường để cho du khách sử dụng, vừa đem lại nguồn thu nhập cho dân đảo, vừa bảo vệ môi trường; Các thuyền trang bị các thùng rác và khuyến cáo khách của mình không được vứt bừa bãi. Trên bãi biển chính quyền cũng nên cho lắp đặt các biển hiệu nhỏ để kêu gọi du khách bảo vệ môi trường. Nếu không hành động sớm một chỉ một vài năm nữa thôi đã là quá muộn. Chúng ta đã có bài học như ở đảo Lý Sơn, từ một hòn đảo thiên đường nay đang trở thành một bãi rác. Vấn đề phát triển du lịch bền vững vẫn mãi chỉ là khẩu hiệu.
Rời Sa Huỳnh 
Thuyền quay trở về đảo, bơi lội nhiều tôi đã đói ngấu, hình như thời tiết đẹp cũng tăng phần tiêu thụ thức ăn hay sao mà đói không chịu nổi. Tôi ghé một nhà hàng bè nổi để ăn trưa. Các khách sạn ở đây thường có một bè nổi để làm nhà hàng cho khách của mình. Bè rộng rãi có thể phục vụ cả trăm khách, xung quanh là các lồng nuôi tôm cá, du khách thích ăn loại gì thì chỉ cho nhân viên lấy vợt bắt lên chế biến ngay tại chỗ. Dọc theo bến tàu có rất nhiều bè như vậy nhưng tôi nghe nói vào dịp cuối tuần những bè này đều kín chỗ. Dạo một vòng quanh các lồng, tôi chỉ nhân viên bắt cho tôi một con cá chim làm mồi nhậu. Không hiểu do đói, do cảnh đẹp, do không khí, do đồ ăn tươi hay do tất cả những thứ ấy mà tôi thấy ngon miệng hẳn.
Con cá chim làm mồi nhậu 
Bãi tắm tiếp theo tôi tìm đến là bãi Nồm. Bãi biển này cũng được ngư dân đặt tên theo tên ngọn gió như trong câu thơ của Hồ Xuân Hương “mùa hè hây hẩy gió nồm đông”. Xem trên bản đồ đảo là một chuỗi đỉnh núi chạy theo hướng Bắc Nam, ở giữa có đoạn thắt eo, địa hình thấp là nơi dân ở tập trung. Bờ Tây của eo hướng về vịnh Cam Ranh là bến tàu, bờ Đông hướng ra biển là bãi Nồm. Do đảo trước kia chỉ có ngư dân nên hầu hết đều tập trung ở khu vực này dẫn đến nhà cửa xây túm tụm, không quy hoạch, chật chội đông đức. Muốn từ bến tàu đi ra bãi Nồm phải chui vào một cái ngõ chật hẹp hai xe máy đi tránh nhau cũng khó, ngang qua chợ rồi mới đến. Khi du lịch phát triển cách đây mấy năm, người dân tự phát xây sửa nhà cửa thành các nhà nghỉ homestay, khách sạn, mạnh ai nấy làm nên khá lộn xộn, không khác gì khu phố cổ ở Hà Nội. Chắc vì cuối tuần đông khách nên tôi thấy đầu ngõ có tấm biển kêu gọi mọi người không đi xe máy vào thứ Bảy, Chủ nhật. Tôi thấy rất may vì không chọn khách sạn ở đây mà chọn khách sạn mới xây nằm ở ngoài rìa trung tâm.
Bãi Nồm 
Bãi Nồm rất đẹp với bờ cát trắng xóa, buổi sáng gió nhẹ nên sóng không to bơi rất tốt, buổi chiều gió Nồm thổi, sóng khá lớn chỉ thích hợp với nhảy sóng. Chỉ có điều ở đây có quá nhiều dịch vụ motor nước (bo bo). Những người lái motor nước vòng vèo trên bãi để tìm khách, thi thoảng có cậu hứng chí vặn ga phóng rất nhanh, mùi xăng khét lẹt, rồi phanh khựng ngay chỗ du khách bơi. Tôi không có nhu cầu đi motor nước nhưng vừa bơi vừa phải từ chối lại ngay ngáy lo bị đâm phải nên cảm thấy rất ức chế. Đáng nhẽ phải có khu vực quy hoạch riêng cho dịch vụ này. Bơi được một lát chán quá tôi đành bỏ lên kêu đồ hải sản ăn và uống bia. Giá cả ở đây rẻ hơn trên các nhà bè. Tôm hùm có hai loại tôm hùm xanh và tôm hùm bông. Tôm hùm xanh cỡ 3 con 1 cân giá khoảng 900.000/kg, tôm hùm bông giá khoảng 1,5 triệu/kg. Do được khuyên trước nên tôi chọn loại tôm hùm xanh. Ngoài ra tôi phát hiện ra nhum ở đây rất rẻ chỉ 15.000/kg, có lẽ tại vì nhiều nhum, lúc tôi bơi ở Bãi Nhà Cũ thấy có nhiều nhum ở trong đám san hô. Tôi vẫn thích ăn nhum, người Nhật gọi nhum là uni, ở các nhà hàng Nhật, món nhum sashimi hay nhum sushi luôn là món đắt tiền nên không dám ăn nhiều. Tôi bèn gọi mấy con nhum ăn sống cho đã trong khi đợi món tôm hùm nướng.
Lời khuyên cho những ai muốn tắm ở bãi Nồm là nên đi lúc thật sớm, lúc sóng vẫn còn lặng và không có nhiều motor nước.
Ảnh và bài: Candid
Nguyễn Hữu Khoáng sưu tầm 
Theo https://sites.google.com/




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mười vạn câu hỏi vì sao - Toán học 2000000

Mười vạn câu hỏi vì sao -  Toán học 2 110. Có phải khi mưa, càng đi nhanh càng ít bị ướt đẫm nước mưa? Thông thường khi đi trong mưa người t...