Thứ Hai, 24 tháng 4, 2017

Cô gái đến từ hôm qua

Cô gái đến từ hôm qua
Có một người bạn đã tặng mình vài dòng về Trần Lê Quỳnh, và bất chợt mình nhận ra, những bài hát mình yêu đều do ông sáng tác!.
Trích dẫn:
Trần Lê Quỳnh sáng tác không nhiều, nhưng mỗi ca khúc anh viết ra đều để lại những dấu ấn rất riêng trong lòng người nghe nhạc Việt. Có thể kể ở đây là “Chân tình”, “Nhớ gấp ngàn lần hơn”, “Cô gái đến từ hôm qua”… Đó là những bài ca có giai điệu lãng mạn và ca từ đẹp như một bài thơ. Nội dung của những ca khúc ấy hầu hết đều xoay quanh sự nuối tiếc trong tình cảm. Tôi được nghe “Cô gái đến từ hôm qua” qua giọng hát Đăng Minh rất tình cờ cách đây hơn một năm. Thật khó lòng diễn tả cảm xúc của tôi vào lúc ấy. Chỉ biết rằng đó là những khoảnh khắc mà tôi thật sự bồi hồi xúc động, như khi được gặp lại cô gái đến từ hôm qua trong câu chuyện của chính mình vậy…
"Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại 
vào một ngày mai như hai người bạn 
Một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau 
cùng năm tháng còn ấu thơ".
Phần nhạc dạo với tiếng piano thanh thoát, chậm rãi đưa người nghe vào không gian của ca khúc. Chàng trai trở về thành phố quê hương vào một ngày đầu mùa Hạ sau nhiều năm xa cách. Thành phố vẫn thế, vẫn những mái nhà cổ nằm yên ả bên những con đường vắng lặng. Ở nơi đó đã từng chứng kiến hai đứa trẻ lớn lên bên nhau với biết bao kỷ niệm đẹp đẽ và đáng nhớ. Cho dù, ở đâu đó quanh đây vẫn thấp thoáng những ký ức thật buồn. Tất cả cứ dần hiện về theo mỗi bước chân của chàng trai khi qua từng con phố xưa… Ngày cuối cùng thời trung học. Đứng bên nhau dưới hàng phượng vĩ trong một buổi chiều mưa tầm tã. Hai người đã nắm thật chặt đôi bàn tay và nhìn sâu vào mắt nhau, hẹn ước một ngày trở lại chính nơi này mười năm sau đó. Vào khoảnh khắc chia xa ấy, bao nhiêu hiểu lầm cũng như sự hiếu thắng trẻ con giữa chàng trai và cô gái bỗng nhiên tan biến hết. Thay vào đó là giọt nước mắt hòa lẫn trong nước mưa lăn trên đôi gò má… Mười năm. Khoảng thời gian mà hai người nghĩ rằng mình sẽ có thể quên đi tất cả, để gặp lại nhau như những người bạn. Nhưng dù có trôi qua nhiều thời gian hơn thế đi chăng nữa, thì làm sao mà hai người có thể quên được tất cả. Bởi vì lời hứa gặp lại nhau cũng chính là một lời chia tay xót xa và nghiệt ngã nhất. Nó như nhát dao khắc sâu rồi tạo nên những vết sẹo thời gian trong trái tim đôi bạn trẻ… 
"Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ 
của ngày hôm qua xa xôi tìm về 
Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh 
như chính em cô gái đến từ hôm qua…"
Giọng ca dần trở nên xao xuyến và xúc động hơn trước. Bước chân 
chàng trai ngập ngừng dừng lại ở nơi có con đường nhỏ, với hai hàng phượng chạy ngang qua mái trường xưa. Trời bỗng đổ mưa rào. Mười năm trôi qua với biết bao nhiêu biến động trong cuộc đời. Nhưng cuối cùng thì chàng trai vẫn đã đứng ở nơi đó bên gốc phượng thứ 18, dưới cơn mưa như ngày nào. Mưa chiều lạnh nhưng lời thề năm nao đã làm lòng chàng trai ấm lại. Cũng như trong suốt những năm tháng xa nhau, hình ảnh cô gái như ngọn lửa tiếp thêm sức mạnh cho chàng trai vượt qua bao khó khăn và thử thách. Nhưng thật ra, cô gái mà chàng trai nghĩ đến có phải là cô gái của hiện tại hay không? Không. Đó là cô gái của ký ức, của những khoảnh khắc mười năm về trước, của ngày hôm qua trong chàng trai mà thôi. Còn thực tại, còn những khoảnh khắc sau mười năm, còn ngày hôm nay của chàng trai thì lại không có sự xuất hiện của cô gái.
"Tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại 
và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại 
Và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa tươi thắm những con đường"
Mưa ngày càng nặng hạt. Nhưng chàng trai vẫn đứng dưới gốc cây chờ đợi cô gái, với một niềm tin sắt đá. Nếu hai người thuộc về nhau thì cô gái sẽ trở lại dù cho tình yêu đầu ấy đã quá xa xôi. Ngoài trời, hoa phượng rơi trong mưa làm đỏ thắm cả một con đường ký ức. Những kỷ niệm theo cơn mưa trở về vây quanh chàng trai… Viết đến đây tôi chợt nhớ đến một hình ảnh tương tự và cũng rất cảm động về sự đợi chờ trong ca khúc “Tie a yellow ribbon round the old oak tree”. Cũng liên quan đến một gốc cây (cây sồi già) và một sắc màu (màu của dải ruy-băng). Nhưng có lẽ, niềm tin của cô gái dành cho người yêu mình trong ca khúc trên, ít vô vọng và có hậu hơn so với hiện tại của chàng trai trong ca khúc này. Màu đỏ hoa phượng trong hình ảnh “hoa rơi như cơn mưa tươi thắm những con đường“, cũng lại làm tôi nhớ đến một ca khúc nằm lòng của tuổi trẻ thế hệ trước mình. “Mỗi mùa hoa đỏ về. Hoa như mưa rơi rơi. Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi. Như nuối tiếc (máu ứa) một thời trai trẻ. Hoa như mưa rơi rơi…”. Nếu như ở “Thời hoa đỏ” thơ Thanh Tùng - nhạc Nguyễn Đình Bảng, người nghe bắt gặp màu đỏ của sự khắc khoải, của sự cồn cào đến cháy bỏng giữa tiếng ve ồn ào. Thì ở “Cô gái đến từ hôm qua”, đó là một màu đỏ mộc mạc và dịu dàng hơn trong cơn mưa, nhưng vẫn không kém phần da diết cũng như thiếu đi sự sâu lắng. Đây chính là phong cách sáng tác thường thấy trong các ca khúc của Trần Lê Quỳnh.
"Dường như là vẫn thế em không trở lại 
mãi mãi là như thế anh không trẻ lại 
Dòng thời gian trôi như ánh sao băng trong khoảnh khắc qua chúng"
Giai điệu trong đoạn điệp khúc này bỗng có nhịp nhanh và gấp gáp hơn. Như chính nhịp đập hồi hộp trong trái tim chàng trai vào giây phút gặp lại cô gái. Và cuối cùng, thì cô gái cũng đã đến. Nhưng đấy mãi chỉ là cô gái… của ngày hôm qua. Còn cô gái của ngày hôm nay, dường như sẽ không bao giờ trở lại nơi đây để gặp anh. Chắc không còn gì tuyệt vọng hơn thế, khi người ta lấy sự không thể quay lại trong thời gian để nói đến sự không thể trở về ở không gian. Một khoảnh khắc chợt đến và chàng trai cay đắng nhận ra điều ấy. Cũng như trong những khoảnh khắc xa xưa, anh biết mình đã yêu cô gái. Nhưng làm sao anh có thể nắm giữ được tình yêu ấy, khi mà tình cảm vốn chỉ như những khoảnh khắc mong manh lướt qua mỗi chúng ta như ánh sao băng vậy… Có điều gì đó nghẹn ngào, nức nở trong lời ca. Những giọt nước mưa lăn nhè nhẹ trên bờ mi chàng trai…
"Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em 
Cuộc đời này dù ngắn, nỗi nhớ quá dài 
Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại như ngày hôm qua."
Vậy đấy. Cuối cùng thì chàng trai cũng đã chấp nhận với thực tại, với sự thật. Anh và cô gái không thuộc về nhau. Cô gái của hiện tại không trở lại. Tất cả những khát vọng tình yêu trong chàng trai sau mười năm xa cách, giờ chỉ còn lại là một ước muốn thật quá đỗi hiền lành và cũng rất trẻ con. Anh mong bé lại để được ở bên cô gái, thế thôi. Quá khứ như một giấc mơ và với chàng trai, dường như tất cả chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Nhưng ngay cả với một mong ước tưởng như rất giản dị ấy, chàng trai cũng không thể nào thực hiện được. Tội nghiệp cho anh nhưng biết làm sao đây khi mà ngày hôm qua không thể là ngày hôm nay, và lại càng không thể là ngày mai. Mưa đã tạnh. Chàng trai không còn đứng dưới cây phượng nữa, anh đơn côi bước đi trên con đường màu đỏ. Con đường ấy hữu hạn và ngắn ngủi như một đời người, nhưng giờ sao mà dài đến thế, đi mãi, đi mãi mà chẳng hết. Con đường của ký ức, của nỗi nhớ chưa bao giờ ngắn… Tông nhạc đến câu hát cuối cùng của bài ca được thay đổi một lần nữa và trầm hẳn xuống. Nghe như một tiếng thở dài…
Tại sao cô gái lại không giữ đúng lời thề? Có lẽ xin được để dành câu trả lời cho bạn đọc. Cá nhân người viết thì vẫn thích một kết cục không có hậu như thế này hơn. Có chắc rằng khi hai người quay lại với nhau, họ sẽ có được hạnh phúc? Người đàn ông khi chưa đạt được mục đích, họ luôn trăn trở, day dứt để tìm cách làm được điều ấy. Khi đạt rồi, có ai biết được họ sẽ đối xử thế nào với chính cái họ đã từng tôn thờ hay không? Thật là may, vì vẫn còn đó những người phụ nữ tỉnh táo. Những người bảo vệ cái đẹp trong tình yêu.
Một ca khúc với giai điệu thật đẹp trên nền piano. Ca từ không quá phức tạp, giản dị thôi nhưng vẫn làm người nghe nhớ mãi. Giọng ca mộc mạc của Đăng Minh cũng là nét đặc biệt của ca khúc này. Một bài ca với những âm thanh phát ra từ kỷ niệm.
Cô gái đến từ hôm qua
Trần Lê Quỳnh - Đăng Minh
Kazenka
Theo http://www.vodoanmy.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sợi thơ vút lên vỡ ráng chiều mộng mị

Sợi thơ vút lên vỡ ráng chiều mộng mị Đèo Prenn ngun ngút sắc trời// Hờ hững ngang chiều dải lụa nàng tiên rơi mùa hội trẩy/ Lả lướt theo ...