Đào Duy Từ chăn trâu:
Tuổi ngoài năm mươi với tài năng và trí tuệ siêu quần, Đào Duy Từ vẫn
phải chịu trù dập của mệnh đời nghiệt ngã. Quê ở Thanh Hóa là con nhà kép hát
đào ca - ngang thân phận với những kẻ nô tỳ - ông và gia đình bị sự ruồng bỏ,
khinh khi của vua quan thời Lê Trịnh.
Lý lịch buộc cấm thi vĩnh viễn. Xã hội đương thời với quan niệm hẹp,
bất công - "xướng ca vô loài" - đã gián tiếp thay đổi hẳn
cuộc đời ông. Khi mà lịch sử chưa đủ độ lùi để nghiêm minh phán xét, bấy giờ
khó ai ngờ không chỉ họ Đào mà ngay cả vận nước cũng chuyển biến theo cuộc
thoát ly bất đắc dĩ của một tài năng lớn - tham mưu, chiến lược gia kiệt xuất -
gần cuối cuộc đời vẫn cùng đường tuyệt lộ.
Vâng, làm thế nào để kẻ bất hạnh ấy đem trí tuệ hiến dâng tổ quốc?
Khi mà ngay giữa lòng quê hương yêu dấu, ông không có chỗ dung thân làm bệ
phóng. Trong lúc hạng bất tài vô đức thì nghênh ngang đầy tước lộc quyền uy.
Hơn thế, còn bao kẻ hưởng đặc quyền tiến thân nhờ cha truyền con nối... Với bọn
sâu dân mọt nước ấy - oái oăm thay - thì người tài năng, trí đức nào khác kẻ
thâm thù, là ám ảnh sự an toàn riêng chúng. Vì thế, trù dập tri thức, đố kị
nhân tài là tất yếu trong bối cảnh ngự trị thời hôn quân, bạo chúa.
Đào Duy Từ liều chết bơi ngang qua dòng sông định mệnh, nơi phân
chia đôi bờ Trịnh Nguyễn. Tóc đã hoa râm, ông lưu lạc về nam làm một kẻ giang hồ.
Bậc thượng trí thức thành tứ cố vô thân, người anh tài đành hành khất nơi dọc
đường gió bụi. Đời sau ngậm ngùi thương cảm Đào Duy Từ như thương cảm vận nước
xoay vần sao lắm nỗi điêu linh...
Phải chăng, dù bắc hay nam thì kỳ thị xuất thân rồi cứ vẫn như
nhau? Lịch sử sẽ đứng ở nơi đâu? Thuận theo yêu cầu chung đất nước, mở rộng cửa
đón nhân tài để ích quốc lợi dân. Hoặc lịch sử - bị khống chế bởi giai cấp cai
trị - săm soi lý lịch, vùi dập bao tinh hoa nước Việt...? Qua Đào Duy Từ, hiểu
sâu sắc thế nào là nỗi đau triều đại.
Ông phải tự tìm ra giải đáp. Câu hỏi không chỉ cho một thời hoặc
riêng mỗi mình ông. Lịch sử sẽ trả lời. Vâng, đấy là bài học tiến tới sự tiêu
vong ô nhục - không cứu vãn - của Trịnh Lê sau đó. Đồng thời, làm sáng lên vai
trò đại diện sự nghiệp nam tiến của dân tộc Việt - các chúa Nguyễn -
những anh hùng góp công lớn mở nước từ Hải Vân cho tới mũi Cà Mau.
Trong đó, ổn định phòng ngự mặt Trịnh Lê là quyết định vấn đề. Vị tất
cuộc nam tiến đã tựu thành viên mãn nếu cuộc chiến sau lưng rơi vào thế hạ
phong. Nguyễn Phúc Nguyên, vị chúa thứ hai - với chiến lượt gia Đào Duy Từ phò
tá - làm phá sản sức tấn công trường kỳ từ mạn bắc của triều đình Lê Trịnh.
Khi lang bạt đất Bình Định. Chăn trâu cho nhà phú hộ họ Lê, Đào Duy
Từ dừng bước tìm một nơi tá túc. Mỗi ngày theo sau bầy gia súc, ông có khi nào
thôi ưu tư về trận pháp hành binh..? Mỗi đêm co ro nghiêng mình trong cót lúa,
bao nhiêu lần ông thao thức khắc khoải mái nhà xưa? Lịch sử luận thành bại bậc
anh hùng, xưa nay chỉ chú trọng đến tài năng ít ai lý đến nỗi cô đơn của những
người đặc biệt ấy.
Thế nhân thương hại nhìn kẻ mục đồng tóc đã ngả màu kia hiện ra giữa
đám trẻ con còn để chỏm. Từng vạch ngang dọc chi chít vẽ lên trên các nấm mồ mới
chôn, chưa cỏ mọc. Một mình đánh đáo, chơi ô quan chỗ đồng không mông quạnh ư?
Ông làm gì? Vạch gì? Kỳ diệu nào trong đó?
Ai hiểu nổi "Hổ trướng khu cơ"? Tâm huyết một
đời ông ấp ủ để kính dâng lên tổ quốc. Vâng, không giấy bút, án bàn, không hề
ai đoái tưởng. Một gả khật khùng vô tích sự dưới mắt thế gian chăng? Lão Tử đã
chẳng từng nói "Bậc đại trí dường như kẻ ngu" đó sao. Hai
chữ "dường như" tự nó đã chỉ ra bao nhận định lỗi lầm, bao
đối xử đớn đau của đồng loại với vô số tài hoa. Rồi cuối cùng, cũng vỡ lẽ chữ
"ngu" của Lão Tử... Hủy diệt và chối từ chất xám dân tộc khác gì
tự huỷ diệt sự trường tồn của bộ máy quyền uy, là tự chối từ động cơ đem thăng
hoa về cho quê hương đất nước.
Kẻ chăn trâu ấy từng khiến chủ nhân phải quở trách khi đứng nghe
các danh sĩ mãi luận bàn về sách vở, thi thư. Một cuộc vấn đáp đầy bất ngờ khiến
ai nấy đều bàng hoàng, kinh dị:
- Phận tôi tớ, chăn trâu sao dám đứng nghe lời cao luận của
các nho sĩ,
danh gia?
- Bẩm, có chăn trâu hèn hạ, có chăn trâu anh hùng. Nhà
nho, ngoài
nho tiểu nhân còn bậc nho quân tử.
- Thế nào nho quân tử? Sao gọi nho tiểu nhân?
- Bẩm, nho quân tử là kẻ học rộng đức dày, tài kinh bang
tế thế. Ngoài có thể khiến dân giàu nước mạnh cương thổ mở mang. Trong đủ trí
tuệ tham mưu giúp minh quân an dân, giữ nước. Ví như Hưng Đạo Vương nhà Trần,
Khương Thượng Tử Nha nhà Châu, Khổng Minh thời hậu Hán...
Thưa, còn tiểu nhân nho là những kẻ học từ chương làm mồi câu danh
lợi. Thời thanh bình, vểnh râu tôm tự đắc ăn trước ngồi trên. Gặp vận nước nhiễu
nhương thụt đầu rùa, nhu nhược than dài thở ngắn. Ví như bọn Vương Diễn đời Tấn,
An Thạch thời Tống đem thơ văn mị thời, lỡm thế.
- Còn thế nào là chăn trâu anh hùng khác chăn trâu hèn hạ?
- Bẩm, chăn trâu anh hùng Đinh Bộ Lĩnh, tài dẹp loạn an
dân. Như
Ninh Thích giúp Hoàn Công thịnh vượng được nước Tề. Như Hứa Do đứng bên
khe nước chảy, bàn hết lẽ thịnh suy ngoài cuộc thế.
Thưa, kẻ chăn trâu hèn hạ chỉ khát uống, đói ăn. Ngày ra đồng ưa
hát nghêu ngao vài ba câu nhảm nhí. Đêm ngủ vô tư lự, sao hiểu nổi lý huyền vi
trong thiên hạ...
Từ câu chuyện vấn đáp kia, cuộc đời Đào Duy Từ đổi khác. Qua tâu
trình lên chúa Nguyễn của quan Khám lý Trần Đức Hòa trong lần về Huế 1627, bài "Ngọa long cương" được chính thức biết đến. Anh hùng tương ngộ được anh
hùng. Chúa hiền, tôi giỏi gặp nhau để bắt đầu chuyển dịch một cơ đồ...
Nguyễn Phúc Nguyên không ngần ngại khi phong tước Hầu, chức Nội Tán
quân cơ cho một kẻ chăn trâu, xuất thân từ giai cấp nô tỳ hèn hạ. Với chức vị ấy,
Đào Duy Từ nghiễm nhiên thành quân sư, người cố vấn tối cao cho chúa Nguyễn.
Trịnh Lê đã ruồng bỏ một nhân tài quan trọng mà sau đó chính họ đã
phải trả giá đắc không thể nào lường nổi. Những năm 1648, 1655, 1657 quân Trịnh
Lê toàn thảm bại liên hoàn. Lũy Trường Dục và Lũy Thầy do Đào Duy Từ thiết lập
đã khiến Trịnh chúa phải nản lòng chinh phạt:
"Khôn ngoan qua cửa sông La"
"Hỏi ai có cánh mới qua lũy Thầy"
Quả thật, vị quân sư đã hoàn thành xuất sắc vai trò lịch sử. Khi
chúa Nguyễn Phúc Nguyên gọi kẻ từng chăn trâu ấy là Thầy, cũng có nghĩa điều
lệnh - về tôn xưng khi nói đến tên ông - được ban bố khắp nơi để nhân dân kính
ngưỡng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét