Tìm lại … một mùa trăng!
Tôi cảm phục em vì em dám sống thực với những ý muốn và tư tưởng
của chính mình. Không buông xuôi theo dòng đời, dù cho đó là những cám dỗ hấp dẫn
về tiền tài, địa vị.
Những câu hỏi mà đã được em đặt ra: “Chẳng lẽ mình sinh ra, lớn
lên, đi học, kiếm tiền, kiếm quyền… chờ ăn, chờ chồng rồi chờ chết”; đó là những
câu hỏi ý thức cao về đời sống của tự thân mình. Nó là những câu hỏi vượt lên
trên đời sống bản năng của con người. Hay nói cách khác, nó vượt lên đời sống
bình thường của con người.
Ngày xưa, Đức Thế Tôn, sau khi mục kích bốn cảnh sanh, già, bệnh,
chết của con người, cũng ưu tư như vậy! Chẳng lẽ đời sống của chính ta cũng
sanh ra, già đi, bệnh hoạn và chết như vậy hay sao? Và Thế tôn đã ra đi để tìm
câu giải đáp và cũng đã giải quyết nỗi ưu tư của chính mình. Mà cũng chính là nỗi
ưu tư cho những ai có sự tỉnh giác cao với đời sống, không chấp nhận sự trầm
luân sanh lão bệnh tử.
Đức Thế tôn dạy chúng ta hãy quan sát về chính thân tâm mình.
Hãy quán thân cho thật kỹ như Ngài đã dạy trong bài pháp Tứ Niệm Xứ. Và cũng
quán tâm cho thật kỹ như Ngài cũng đã dạy trong bài Tứ Niệm Xứ này.
Bạn biết không? Tôi đã thực hành điều này và đã thấy rõ “thân
này không phải là ta, không phải của ta, không phải tự ngã của ta”. Kể từ đó
tôi nếm được một chút mùi vị của giải thoát.
Chính đây là lúc mình xả được một phần chấp ngã của mình. Nếu
có ai đụng đến cái ta của mình, mình cũng điềm tĩnh hơn. Mình sẽ nói nếu lời
nói ấy là lợi mình lợi người, và mình sẽ im lặng nếu biết dù chỉ nói thêm một lời
cũng không có lợi cho hoàn cảnh.
Xả được một phần chấp ngã như thế cũng sẽ giúp cho đời mình vượt thắng được nhiều hoàn cảnh có thể dẫn đến mâu thuẩn, tranh chấp và khổ đau.
Xả được một phần chấp ngã như thế cũng sẽ giúp cho đời mình vượt thắng được nhiều hoàn cảnh có thể dẫn đến mâu thuẩn, tranh chấp và khổ đau.
Con người sở dĩ vẫn còn nhiều mâu thuẩn, tranh chấp và khổ
đau là cũng chỉ vì bảo vệ cái ta không thật của chính mình. Bảo vệ tài sản thì
tài sản cũng ra đi, bảo vệ thân thì thân cũng ra đi, bảo vệ con cái thì chính
mình cũng ra đi, huống hồ con cái. Thế thì cái nào là cái ta thật của mình để bảo
vệ.
Tất cả đều là dòng chảy vô thường, duyên hợp,và tan rã. Tư tưởng
của mình cũng chỉ là sự tiếp nhận và truyền đạt. Chẳng có tư tưởng nào thực sự
là ta, là của ta cả. Tự cột chặt mình vào một tư tưởng rồi xưng là ta, là của
ta…cũng sẽ là đầu mối để dẫn đến mâu thuẩn, tranh chấp và khổ đau.
Hoàn cảnh của em rất tội. Tôi cũng đau niềm đau của em. Bởi
vì chúng ta đang sống trong cõi Ta bà, là cõi mà chúng sanh còn nhiều nghiệp lực.
Chính Đức Thế Tôn đã dạy trong kinh A Di Đà: “Cõi Ta Bà có năm thứ trược: Kiếp
trược, kiến trược, phiền não trược, chúng sanh trược và mạng trược”.
Tuy nhiên một bông hoa từ bi và trí tuệ nào nở thì cũng đều cần
phải được trân trọng, để tự nó được nhân rộng lên. Nếu không thì cõi này vốn ô
trược lại càng ô trược, đen tối thêm.
Rất cám ơn em đã cho tôi cảm hứng để viết bài này.
TÌM LẠI…MỘT MÙA TRĂNG!
Viễn Du
Cuối thu, tiết trời dần se lạnh mang theo những chiếc lá vàng rụng về nguồn cội, đi bộ trên những con đường vào dịp này dưới cơn mưa phùn chúng ta mới cảm nhận hết được sắc thu một nét đẹp rất riêng của Cố Đô. Cảnh vật như yên lặng đến lạ thường, mùa thu ở Huế tuy đến muộn, không dài và rõ ràng như ở Hà Nội nhưng mang một nét đẹp rất trầm tư và đầy triết lý. Mùa thu không khoác lên mình chiếc áo mới mẻ của mùa xuân, sự lớn lên của mùa hạ hay sự kham khổ ngâm mình trong cái lạnh của mùa đông. Mùa thu đến một cách dịu dàng mang theo một bản hoà tấu du dương sâu lắng,nó giúp con người có dịp để ngồi lại thật yên để thấy được sự mầu nhiệm của cuộc sống, dù nó luôn đổi thay qua từng chiếc lá. Hình ảnh ”như lá thu bay” giúp chúng ta cảm nhận rõ ràng và sâu sắc hơn bức thông điệp của mùa thu, một gam màu phản ánh đầy đủ hiện thực của cuộc sống hơn bao giờ hết. Mùa thu còn làm con người có thiên hướng hoài niệm hơn về cuộc sống hay một sự đồng vọng nào đó trong sâu thẳm cõi lòng …
Cuối thu, tiết trời dần se lạnh mang theo những chiếc lá vàng rụng về nguồn cội, đi bộ trên những con đường vào dịp này dưới cơn mưa phùn chúng ta mới cảm nhận hết được sắc thu một nét đẹp rất riêng của Cố Đô. Cảnh vật như yên lặng đến lạ thường, mùa thu ở Huế tuy đến muộn, không dài và rõ ràng như ở Hà Nội nhưng mang một nét đẹp rất trầm tư và đầy triết lý. Mùa thu không khoác lên mình chiếc áo mới mẻ của mùa xuân, sự lớn lên của mùa hạ hay sự kham khổ ngâm mình trong cái lạnh của mùa đông. Mùa thu đến một cách dịu dàng mang theo một bản hoà tấu du dương sâu lắng,nó giúp con người có dịp để ngồi lại thật yên để thấy được sự mầu nhiệm của cuộc sống, dù nó luôn đổi thay qua từng chiếc lá. Hình ảnh ”như lá thu bay” giúp chúng ta cảm nhận rõ ràng và sâu sắc hơn bức thông điệp của mùa thu, một gam màu phản ánh đầy đủ hiện thực của cuộc sống hơn bao giờ hết. Mùa thu còn làm con người có thiên hướng hoài niệm hơn về cuộc sống hay một sự đồng vọng nào đó trong sâu thẳm cõi lòng …
Chiều mưa lá rụng phất phơ
Ngõ hoa nắng tắt khói mờ bóng ai
Đèn soi hiu hắt bên ngoài
Mượn hương trà gửi tình dài tương tư.
Tại sao người thi sĩ không mượn gì khác mà lại mượn trà? Phải
chăng uống trà,ngắm trăng, ngâm thơ và đàm đạo là thú vui tao nhã nhưng mang đầy
nét nhân văn của người xưa.Mỗi sáng sớm thức dậy ngồi thật yên để thưởng thức với
nhau một chung trà,là chúng ta đã có thể cảm nhận được biết bao tình thương mà
cuộc sống hiến tặng cho mình.
Một chén trà ấm lòng người khách lữ
Những vui buồn xin trút cạn vào đây
Xin chúc nhau buổi sáng đầy hạnh phúc
Và trên môi luôn nở một nụ cười.
Chỉ cần chừng đó thôi là chúng ta có thể chế tác cho mình một
niềm vui nho nhỏ để khởi đầu một ngày mới với bao niềm tin yêu và hy vọng rồi.
Vì môi trường, hoàn cảnh của từng người khác nhau nên cuộc sống của mỗi người
đi theo những quy luật riêng biệt của mình, không ai giống ai. Và rất khó để
tìm cho mình một người bạn tri âm, vì có lúc chúng ta cũng không thể hiểu được
chính mình, thì làm sao có thể hiểu và thương người khác một cách trọn vẹn được.
Nhưng khó không có nghĩa là không tìm ra được. Ở đời thường thì cái gì khó sẽ
làm con người ta quyết tâm hơn. Nhưng chỉ với lòng quyết tâm thôi thì bạn cũng
chẳng làm được trò trống gì ngoài hai chữ thất vọng và tri âm mãi mãi là nổi ám
ảnh ngôn ngữ trong lòng bạn mà thôi. Chỉ khi nào con người đến với nhau bằng cả
tấm lòng chân thật để sẻ chia, yểm trợ và cảm thông cho nhau thì may ra chúng
ta mới tìm được hình dáng của người tri âm hay cũng hiểu được một phần ý nghĩa
đích thực của cuộc sống.
Nói như cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: Sống trong đời sống cần có
một tấm lòng, dù không để làm gì cả, dù chỉ để gió cuốn đi..!
Năm tháng lật trang…mới đó mà nụ cười tươi rói của ngày xưa
ít nhiều giờ đã hao gầy theo năm tháng.Thời gian là chất xúc tác để làm
thay đổi cuộc sống, thay đổi con người hay đơn giản là bắt đầu cho một cuộc
hành trình..đổi thay. Nhưng có những cái không bao giờ thay đổi được, đó là sự
chân tình trong cõi mộng.
Thời gian đã mang đi rất nhiều thứ, có khi là tất cả…trải qua
bao mùa mưa nắng nhưng vầng trăng vẫn còn soi sáng cho ta những đêm rằm,chỉ có
đôi mắt trần gian là ít nhiều đã vẫn đục theo năm tháng/???.
Lâu nay rong ruổi đi tìm kiếm
Trăng vẫn muôn đời soi sáng ta.
…Dưới cội thông già, men theo lối nhỏ tôi trở về nhặt lại mấy
viên sỏi trên con đường đất đỏ thân quen, để tìm lại cho mình… một mùa trăng!.
ĐỒNG HÒA
Theo https://notnhaclam.wordpress.com/

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét