Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2022
Cho một nụ hồng
Tập 1
Ngồi một mình trong căn bếp rộng thênh thang. Đông An chậm
rãi ăn cơm. Dù bụng đang đói nhưng Đông An không thấy ngon miệng. Được nữa chén
cơm, cô chống càm nhìn ra ngoài vườn. Nơi có bụi hồng tỉ muội thật dễ thương
đang rung rinh trước gió. Trưa nay hồng tỉ muội nở thật nhiều. Sắc thấm. Chợt cảm
thấy lòng nhẹ nhõm hơn và những gì không vui xảy ra từ sáng đến giờ bỗng thoáng
qua như một cơn gió...
- Thưa bà, cháu thật là đáng ghét. Cứ nghĩ gì nói nấy không
suy nghĩ.
Không còn cách nào hơn, Đông An lẳng lặng đi đến gần cuối
phòng. Nơi ấy, có một cô gái tuyệt đẹp với mái tóc thả dài ngang lưng đang ngồi
đối diện với Vĩnh Kha. Dù tâm trạng không vui và thờ ơ với những gì đang diễn
ra chung quanh nhưng Đông An vẫn không thể không ngạc nhiên trước vẻ đẹp hết sức
ngọt ngào quyến rũ của Phi Nhung. Cô chợt nhận ra là cô đã thấy cô gái này
trong ảnh. Nhưng so với tấm ảnh hôm trước bà Phú Tường đưa cho cô xem thì Phi
Nhung ở bên ngoài đẹp hơn ảnh rất nhiều. Ngọt ngào như một thỏi chocolat và gợi
cảm như một minh tinh màn bạc. Chiếc váy ngắn màu cam tươi càng làm nổi bật làn
da trắng như sữa của Phi Nhung.
Ngắt một cành hồng vừa hé nụ. Vĩnh Kha nhã nhặn tặng cho Phi
Nhung.
Một tuần lễ ở Đà Lạt trôi qua thật nhàm chán. Phong cảnh đẹp
của thành phố sương mù mộng mơ cũng không đem lại niềm vui cho anh mặc dù bên cạnh
anh lúc nào cũng có Phi Nhung quấn quýt. Anh cũng chắng hiểu được vì sao khi kết
thúc cuộc đi chơi anh lại cảm thấy lòng nhẹ nhỏm hơn.
- Tôi nghĩ như thế vì cô rất hông minh. Cô rất thích hợp với
vai trò thư ký một giám đốc. Nếu người ta sắp xếp cô làm văn thư, đúng là một sự
sai lầm không thể tha thứ.
- Khi có điều kiện, tôi sẽ mở một nhà hàng chuyên phục vụ
cocktail. Tại nhà hàng của tôi, cocktail được pha chế theo một công thức riêng
mà khôngnơi nào có.
- Ai bảo Đông An thức ăn khuya làm chi. Tối hôm qua, chị thấy
trong phòng Đông An sáng đèn khuya lắm đó.
Phóng thật nhanh vào bếp, Đông An lật đật mở tủ lạnh. Cô thầm
mắng mình. Nếu cô không cao hứng khoe với Vĩnh Kha về tài pha cocktail của cô
thì có lẽ bây giờ cô đã an giấc điệp, không bị ai quấy rầy.
- Anh phải làm gì cho em vừa lòng? Chạy khắp thành phố như một
thằng điên, hay ghé đến nhà hàng để kiểm tra xem người ta đã... sắp xếp bàn ghế
đủ chưa, hay đến tiệm may xem mấy chiếc váy của em đã may xong chưa à?
Đông An vẫn chằm chằm nhìn xuống đất. Trời ạ! Cô mãi xăm xăm
đi một mạch ra đây, đâu nghĩ là họ đang... hôn nhau. Chừng muốn bỏ chạy cũng
không kịp.
- Ta cũng vừa chợp mắt được một giấc. Nghe nói là Phi Nhung
có đến chơi, sao không thấy nó.
Ôi! Phụ nữ có những sở thích có... trời mới hiểu được. Với từng
ấy thứ, anh không biết Phi Nhung sẽ xoay sở ra sao trong lễ đính hôn của hai
người.
- Dễ thương à? Nếu nãy giờ không bận rộn tiếp quan khách, ta
đã cho cô một trận lôi đình về thái độ vô trách nhiệm của cô.
- Cô không hiểu gì cả. Mỗi một chiếc váy có đến bảy tầng. Với
một chiếc váy nặng như thế, làm sao Phi Nhung có thể tự xoay sở được?
- Có gì đâu mà anh kêu trời. Anh cũng ở bên Tây cả mấy năm trời
chứ đâu phải... khách ở quê ra.
Từ một căn phòng ăn thông với đại sảnh, Đông An lén nhìn họ.
Vĩnh Kha thật quyến rũ, đầy phong độ trong bộ veston màu trắng. Mái tóc bồng bềnh.
Trầm tĩnh. Anh cũng đang cười nói thật tự nhiên với quan khách
Bất ngờ trước tiết lộ của cô vì hầu như mọi quan hệ của Đông
An bà đều nắm rõ. Bà Phú Tường hỏi dồn:
- Nhưng cách ăn mặc của cô gợi cho ta một cảm giác là cô biết
thu xếp cuộc sống. Không phải trang phục đắt tiền mới là mốt. Hài hòa và gợi cảm,
đó là cách trang phục của cô.
Bà Phú Tường nhìn sũng Đông An. Đó là một đề nghị hết sức dễ
thương. Bà dịu dàng hỏi:
Bà Phú Tường cũng không hiểu tại sao bà lại đem Phi Nhung ra
so sánh với Đông An. Một cảm giác xốn xang khi cô gái đang ngồi trước mặt bà đầy
hết sức thuần thanh. Tâm hồn cô đang để vào từng lời thơ. Vẻ mặt bâng khuâng.
- Không có phiếu kiểm soát, cô không thể mang hành lý của
Vĩnh Kha ra ngoài. Cô hiểu chưa, Đông An?
Vĩnh Kha cười. Anh từng nghĩ cô hệt như một chú nhím con hiếu
chiến, có lẽ điều đó không sai.
Kìm một tiếng thở dài, Vĩnh Kha cũng không biết định nghĩa
tâm trạng của anh bây giờ là gì nữa. Chỉ biết là sự trống rỗng ghê gớm đang xâm
chiếm lấy anh, làm anh hụt hẫng hơn bao giờ hết.
- Hình như em chẳng hiểu gì về anh cả, cũng như không hiểu gì
về Đông An.
Khi chiếc xe của Vĩnh Kha vừa về đến nhà, bà Phú Tường đang
chăm sóc mấy chậu kiểng. Anh vòng ra trước mũi xe để mở cửa cho Phi Nhung.
- Tên này ít kêu, không ấn tượng chút nào. Sao nội không chọn
một cái tên khác?
- Nói chuyện với anh chán ghê. Sao anh thích chọc quê em thế?
- Ta không hiểu cô nữa. Lẽ ra cô phải vui vẻ với chuyện này
thì cô lại làm ta phật ý. Thôi, đi vào đi, đừng để mọi người phải chờ cô đấy.
Phi Nhung nguýt Đông An một cái thật sắc. Cục tức đang chận
ngang ở cổ của cô. Cô không hiểu vì sao con nhỏ nhân viên quèn lại được bà Phú
Tường ưu ái như thế. Cô vẫn còn nhớ trước đây Đông An luôn bị bà Phú Tường sai
vặt chạy lui chạy tới mệt khờ người.
- Nay mai, Vĩnh Kha lập gia đình và sang bên nhà vợ Ở. Chỉ một
còn mình ta trong ngôi nhà rộng lớn này. Ta không muốn dùng cơm một mình chút
nào. Kể từ nay, cô phải xuống dùng cơm với ta đấy nhé, Đông An?
- Thái độ của Phi Nhung thật kỳ lạ. Ta không nghĩ là nó cư xử
như thế. Kể từ sau lễ đính hôn, Phi Nhung đã thay đổi rất nhiều.
- Cô không thể nói gì khác chữ... vâng....sao. Mọi người, tôi
thấy cô nói như chim sáo sậu mà.
Vĩnh Kha đi đến máy vi tính. Bấm vào con chuột, anh hắng giọng:
Vĩnh Kha suýt phì cười vì cách uống cà phê của cô nhóc này thật
lạ. Cô bưng tách cà phê lên thổi phù phù như người ta vẫn làm như thế khi uống...
nước sôi vừa rót từ bình thủy ra.
Vĩnh Kha kìm một tiếng thở dài. Anh không hiểu tâm trạng của
mình vào lúc này nữa. Có một điều gì đó thật lạ lùng đang xâm chiếm tâm hồn
anh.
- Anh xứng đáng đón nhận những lời nguyền rủa của em. Nhưng
em hày hiểu là Đông An không yêu anh. Đông An không có lỗi trong chuyện này,
nên em đừng oán hận cô ấy.
- Anh im đi! Cút đi! Anh là một tên đàn ông khốn kiếp. Cả bà
nội anh nữa, chính bà ta đã tâng bốc nó lên tận mây xanh, chính bà ta đã nối
giáo cho giặc mà.
- Không. Cô không có lỗi. Cô là một cô gái có tâm hồn trong
sáng, cao thượng.
- Cháu sẽ giải thích mọi chuyện với luật sự. Còn Vĩnh Kha,
cháu nghĩ là anh ấy đã ngộ nhận.
Một chuyến xe đồ cuối ngày đã đưa cô về lại Trà Vinh, nơi tuổi
thơ cô đi qua...
Anh đang đứng trước mặt. Mái tóc bồng bềnh, quần kaki màu tro
và áo pull màu cỏ úa. Ánh mắt ấm nồng đến mức có thể làm một cô gái khá tự chủ
như cô phải bật khóc.
- Nêu chẳng may có một đám cưới giữa anh và cô ấy, đó chính
là sự hủy diệt.
- Anh là một anh chàng hạnh phúc nhất trên thế gian, vì anh
đã có em trong cuộc đời.
Siết nhẹ cô trong vòng tay, Vĩnh Kha bật cười. Với anh, không
có thời khắc nào hạnh phúc như bây giờ. Suýt chút nữa anh đã mất cô. Anh đã có
một tình yêu thật chân thật trường tồn. Đông An là tất cả đối với anh.
Đông An mắc cỡ quay mặt đi. Vĩnh Kha xoay người cô lại, bốn mắt
giao nhau. Vĩnh Kha thì thầm:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mang mùa xuân về
Mang mùa xuân về Máy bay từ từ hạ cánh. Dòng chữ “Cảng Hàng không Phù Cát” in lồng lộng nổi bật trên bầu trời đêm khiến lòng tôi nôn nao k...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét