Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2022
Mặt trời và ánh lửa
Tập 1
Đan Phượng mở to mắt nhìn bà Đông Phát. Cô chưa gặp ai như bà
lão này cả. Đúng là một vị giám đốc khó tính và lý sự. Nhưng không sao, cuộc đời
đã dạy cô nhiều thứ. Cái mà cô học hỏi được nhiều nhất trong trường đời chính
là sự nhẫn nhục.
Vũ Hoàng cười nhạt. Không lẽ anh phải quát lên với nội của
anh là hãy nhìn thử cô trợ lý của bà đi. Bốn mùa chỉ mặc những chiếc áo màu trắng
đơn giản đến mức tầm thường. Không trang điểm. Không chưng diện. Không duyên
dáng
- Không biết… lượm được cô ta ở đâu mà nội anh bỗng đề bạt
cô ta làm trợ Lý giám đốc cho nội. Chưa hết, nội anh còn cưu mang chuyện nhà
cửa, dành cho cô ta một căn phòng thật tiện nghi không kém gì anh
- Em không tin. Chừng nào anh đuổi con nhỏ Đáng ghét ấy ra khỏi
nhà lúc ấy em mới tin
Rời khỏi Vũ Hoàng, quay phắt nhìn ra cánh cửa đang bỏ ngõ,
Minh Chiêu lạc giọng hỏi:
Cô chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa phòng đã được mở. Trước mặt
cô là một Vũ Hoàng với cơn giận bừng bừng
Vũ Hoàng so vai với vẻ thách thức. Với Lý Hồng, anh cũng chỉ
Cặp bồ cho vui khi Minh Chiêu giận anh
Riêng chú chó số 13 của cô đang cầm đèn đỏ. Một điều an uỉ
Duy nhất cho Đan Phượng là tuy lẹt đẹt chạy sau cùng nhưng nó vẫn có vẻ rất khí
thế, lao về phía trước như 1 … vận động viên biết tôn trọng luật chơI, quyết
không bỏ cuộc nữa chừng dù biết mình thua cuộc
- 13 … 13 …. 13 …. Một cuộc lội ngược dòng. Cố lên 13 …
- Số 9 chiến thắng … Số 9 về nhất ….
- Chỉ Là 1 trò giảI trí cuốI tuần. TôI không quan trọng chuyện
thắng thua nhưng con số 9 đã làm tôI thấy đây là một buổI chiều vô vị Nó đã thi
đấu vớI kinh nghiệm ma mãnh của mình. Chính con số 13 mớI tạo cho tôI 1 ấn tượng
tốt đẹp
- Con hỏI nội 1 câu thật … lãng nhách. Cứ như con là 1 kẻ xa
lạ Từ đâu đến chứ không phảI là một kỷ Sự phụ Trách kỷ Thuật của công ty
- Em biết là anh đang giận em. Mình xí xóa được khôgn anh?
- Có đến chụ chai rượu cho em lựa chọn. Nếu anh khôgn đích
thân chọn, em sẽ tự Chọn cho mình 1 chai
Đang nằm trên chiê”c giường trảI drap trắng toát, Đan Phượng
chợt sững sờ khi nhìn thấy Vũ Hoàng xuất hiện ở ngưỡng cửa
Anh đã chạy theo những hào tầm thường, để 1 ngày chợt nhận ra
rằng cô mớI chính là một nữa còn lại của anh. Những gì mà anh có thể hiện vớI
cô lâu nay hoá ra chỉ Là một sự phủ Định một cách vô vọng tình cảm đang đên đến
trong anh. Anh yêu cô --- một cô gáI dung di ---- nhưng vì bản tính cao ngạo
nên anh đã không muốn thừa nhận nó
Không phảI là mặt trờI, cũng không phảI là mặt trăng. Giọng
cô thật mềm. ĐôI mắt mơ màng của cô vớI cáI nhìn xa vắng,chứ không dữ dội đầy
phản kháng như thế này
- Tại sao tôI phảI trả LờI câu hỏI của anh. Có bao giờ tôI buộc
anh phảI trả LờI những câU hỏI của tôI về những oc^ gáI bạn anh như Lý Hồng,
Minh Chiêu đâu. TôI không hề quan tâm đến họ. Còn câu trả LờI của anh, tôI có
quyền không trả LờI
- Cháu thấy trong ngườI cũng khỏe lắm rồI. Cháu xin phép được
ngồI nóI chuyện vớI bà
Cố thoát khỏi vòng tay đang siết chặt của anh, Đan Phượng nói
như khóc:
Bà Đông Phát đưa mắt nhìn Vũ Hoàng với vẻ ngạc nhiên. Anh
cũng ngạc nhiên không kém bà vì vị khách này anh cũng không hề quen biết
- Điều đó cũng dễ hiểu vì chúc thư đã bị 1 người chú của Đan
Phượng là ông Quốc Đình sửa theo nội dung có lợi cho ông tạ Đan Phượng không hề
hay biết là cô ấy mới chính là người được thừa kế. Bản chính mà ông nội Đan Phượng
đã lập nay còn lưu giữ ở văn phòng chúng tôi. Ông Quốc Đình đang tiến hành thủ
tục bán đi những tài sản mà Đan Phượng có quyền thừa hưởng thì bị chúng tôi phát
hiện và đình chỉ ngay việc mua bán. Sắp tới đây, ông ta phải chịu trách nhiệm
trước pháp luật về chuyện gian dối ấy.
- Sau đúng ba ngày, khi Đan Phượng về lại đây, ta sẽ cho cô
ta nghỉ việc! Tìm cô ta nơi đâu, đó là chuyện của ông. Ông không nên đặt chân đến
đây nữa. Ta không chứa chấp nó, cũng như không bao giờ tiếp ông nữa.
Cô nhếch môi cười buồn. Lạnh lùng gác máy. Rồi nằm dài xuống
giường với mái tóc còn ướt đẫm. Và khóc.
- Ta không phải là người quen giải thích! Ta gọi cho cô để
thông báo mấy việc quan trọng mà ta nghĩ là không thể nào chờ đến ngày cô trở về.
Ta muốn có 1 sự kết thúc, ngay bây giờ!
- Chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Như tôi đã nói với cô hôm
trước, những tài sản thu hồi được theo tờ di chúc sẽ là của cô. Đúng vào ngày
mai, mời cô đến văn phòng chúng tôi để hoàn tất các thủ tục cuối cùng.
- Vâng…Nhưng không sao. Tôi nghĩ là rồi đây tôi sẽ tìm được
việc làm ở nơi 1 nào đó.
- Em sợ bồi thường hợp đồng chứ gì? Nếu luật sư Phùng bắt bồi
thường, anh sẽ lo hết cho em.
Đan Phượng vội đi ra cổng. Cô đoán là Đinh Dự vì anh đã gọi điện nói với cô là tối nay anh sẽ đến. Biệt thự của nội cô không phải là nơi khó tìm!
Đan Phượng ôm lấy mặt:
- Đan Phượng...Em đừng khóc nữa có được không? Anh yêu em.
- Tôi vừa nghe 1 người quen cho biết là Vũ Hoàng bị tai nạn tối
hôm qua. Một chiếc xe chạy ẩu đâm vào chiếc mô tô của Vũ Hoàng khi Vũ Hoàng
đang điều khiển xe với 1 tốc độ khá nhanh
- Cháu tôi như thế nào rồi, thưa b'ac sĩ. Liệu có hy vọng gì
không
- Mọi phương tiện tối tân nhất và những thứ thuốc đắt giá nhất
đều đã dùng trong điều trị. Ta chỉ còn biết phó thác mọi chuyện cho thượng đế.
- Hãy nói cho ta biết, cô vào đây từ lúc nào? Có phải từ hôm
đầu tiên đến nay không?
Chỉ là một giấc mơ kéo dài. Một cơn ác mộng. Và anh đã bước
ra khỏi cơn ác mộng ấy bằng tiếng gọi tha thiết của cô gái mà anh yêu.
- Vũ Hoàng... con chưa được khoẻ đâu. Phượng sẽ quay trở lại.
Giờ thì Phượng phải trở về nhà.
- Anh không tin. ANh sẽ thẳng thắn nói chuyện với nội anh về
chuyện của chúng ta. Anh muốn cầu hôn với em.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mang mùa xuân về
Mang mùa xuân về Máy bay từ từ hạ cánh. Dòng chữ “Cảng Hàng không Phù Cát” in lồng lộng nổi bật trên bầu trời đêm khiến lòng tôi nôn nao k...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét