Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2022
Nắng muộn thu vàng
Phồn dọn về chỗ ở mới, đó là căn
"flat" có hai phòng ngủ hắn thuê chung với một cặp vợ chồng mới cưới.
Kể ra sống chung như vậy cũng phiền, nhưng được cái đỡ tốn tiền! Hơn nửa, ở một
mình cũng chẳng vui vẻ gì, đêm ngày vò võ chỉ có một mình, quanh ra quẩn vào chỉ
thấy bốn bức tường vôi, buồn có thể chết được! Những thú tiêu khiển thì chỉ có
thể tưởng tượng thôi, vì làm gì cũng cần phải có tiền. Hắn mới đi làm được ít
ngày thì đào đâu ra tiền để tiêu khiển. Vừa dọn dẹp xong là hắn ngả mình xuống
tấm đệm ở góc phòng, định tâm chỉ nằm nghỉ một lúc nhưng rồi ngủ quên luôn, đến
khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Hắn nhận ra điều ấy khi nhìn qua cửa sổ, chân trời
phía tây đã xám lại và ngọn đèn chiếu sáng một khoảng đường trước phòng hắn, hắn
nhắm mắt định ngủ luôn đến sáng nhưng càng nằm càng cảm thấy tỉnh táo nên đành
đứng dậy đi ra ngoài phòng khách bật ti vi ngồi xem. Phòng bên, cặp vợ chồng mới
cưới đã đóng cửa tắt đèn, nhưng hắn vẫn nghe được những tiếng động nho nhỏ và cả
tiếng thì thầm. Hắn đành tắt ti vi trở vè phòng mình. Nhìn lại căn phòng hắn cảm
thấy cô đơn và nhớ đến cô bạn gái hắn mới gặp cách nay ít ngày. Nguyệt cũng chẳng
xa lạ gì đối với hắn vì cả hai cùng ở một tỉnh lẻ lại học chung trường. Hồi đó
hắn chẳng có chút bận tâm nào về Nguyệt, nàng bình thường về mọi phương diện,
nhất là khi đó hắn còn mải đeo đuổi những bông hoa khác đẹp hơn, quyến rũ hơn.
Nhưng tiếc thay hắn lại không đủ điều kiện với các nàng, thành ra hắn luôn luôn
là kẻ thất tình. Người ta thường nói "quả đất tròn" mỗi khi tình cờ gặp
lại nhau ở nơi xa lạ, trường hợp hắn gặp lại Nguyệt cũng như vậy. Một hôm nhàn
rỗi, hắn vào một siêu thị, chỉ cốt ý nhìn hàng hoá cho vui mắt, hắn thấy một
thiếu nữ á đông thỉnh thoảng lại nhìn hắn, đến khi hắn nhìn lại thì nhận ra
Nguyệt ngay: - Có phải Nguyệt không - Ồ! anh Phồn, tình cờ quá nhỉ, anh sang
đây từ bao giờ? Trước đây, khi còn ở quê nhà, mỗi khi gặp nhau ngoài đường hai
người đều làm ra vẻ xa lạ, ấy vậy mà gặp nhau ở đây lại trở nên thân mật một
cách dễ dàng. Khung cảnh thật cần thiết cho các cuộc gặp gỡ, không có nó đôi
khi người ta lúng túng chẳng biết khởi đầu như thế nào. Sau khi nhận ra nhau,
Nguyệt kể lể đủ thứ về cuộc đời nàng cho hắn nghe. Đàn đàn bà mà có nhiều biến
cố quá như Nguyệt, nếu có lấy làm vợ cũng dễ gây ra nhiều nỗi băn khoăn cho cả
hai người, nhưng gần đây hắn vẫn nhớ đến nàng mỗi khi cảm thấy cô đơn. - Hay là
lấy Nguyệt làm vợ cho xong chuyện! Hắn thường nhủ thầm, nhưng rồi cũng chẳng quyết
định được gì. Thật ra hắn lạc quan thái quá, hắn chưa dò ý Nguyệt, ấy vậy mà hắn
nghĩ nếu hắn ngỏ lời thế nào Nguyệt cũng chấp nhận. Đàn bà họ thích làm ra vẻ
quyến rũ đối với đàn ông nhưng khi được hỏi ý thì họ lắc đầu, kinh nghiệm bao lần
đã cho Phồn biết điều ấy, thế mà hắn vẫn không chừa! Hồi ấy hắn yêu Kim, cũng
là bạn của Nguyệt. Lúc đầu khi mới gặp, Kim có vẻ để ý đến hắn, thỉnh thoảng lại
liếc trộm làm hắn có cảm tưởng là mình đẹp trai, nhưng khi hắn ngỏ lời thì nàng
lắc đầu: - Kim chưa nghĩ đến vấn đề đó. Hắn khổ sở vì Kim một thời gian, mãi
sau mới quên được, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy đau như một vết thương đã
lành, nhưng mỗi khi trở trời lại nhức nhối trở lại. Đến bây giờ bình tâm mà
xét, hắn thấy Kim cũng chẳng có gì ghê gớm đến độ hắn phải đau khổ đến thế. Chẳng
hiểu Nguyệt có biết gì về việc hắn tỏ tình với Kim mà bị từ chối không, nàng
cũng có thể chơi lại trò chơi của Kim lắm, đàn bà họ rất giống nhau trong việc
quyến rũ và đối phó đối với đàn ông, nhưng đối với hắn bây giờ thì Nguyệt có ba
đầu sáu tay cũng không làm cho hắn ngất ngư được, hắn tin thế. Vì cặp vợ chồng
mới cưới nên hắn lại lan man nghĩ đến Nguyệt và rồi hắn ngủ lại lúc nào không
biết, đến khi đồng hồ reo hắn mới lật đật trở dậy thay quần áo để đi làm. Khi
ra đến ngoài phòng khách thì đã thấy người vợ đang ngồi chải đầu ở góc phòng, hắn
nhìn thấy mặt nàng qua tấm gương với vẻ vui tươi nhưng thoáng qua một chút mệt
mỏi. Biến cố hôn nhân làm thay đổi mọi sự trên người con gái, họ có vẻ chững chạc,
có vẻ "bà" thực sự dù chỉ qua một đêm ngắn ngủi. Khi thoáng thấy Phồn
đi ngang qua, nàng quay lại: - Tối hôm qua chú ngủ được không? Hắn mỉm cời: -
Tôi ngủ như chết chẳng biết "trời trăng" gì. Hắn đứng lại, quay mặt
nhìn vào gương nơi Nga đang soi, mãi sau Phồn mới biết tên nàng. Nga cũng ngồi
quay lại: - Tối hôm qua nóng quá. Trời đất ở đây thật lạ, hôm nóng hôm lạnh! - Ở
đây còn đỡ đấy, ở Melbourne người ta nói một ngày có đến bốn mùa. Anh ấy đâu rồi?
- Nhà tôi mới đi làm. Nga lấy tay lật mấy sợi tóc lòa xòa ra đằng sau, lọn tóc
được nâng lên khiến hắn nhìn thấy một tảng da trắng ngần nơi gần gáy. Hắn vội
quay đi: - Thôi tôi cũng đi làm kẻo trễ mất. Buổi chiều khi hắn trở về thì thấy
Nga đang lúi húi ở bếp, hắn đi vội vào phòng mình lấy quần áo rồi vào phòng tắm.
Một ngày làm việc cực nhọc khiến hắn mệt nhoài. Hắn mở nước thật mạnh, những tia
nước bắn vào da thịt gây cảm giác khoan khoái dễ chịu. Khi tắt vòi nước hắn nghe
có tiếng nói ở bên ngoài, biết là chồng Nga đã về, hắn vội lau khô người rồi mặc
quần áo đi ra ngoài. Phồn thoáng thấy anh chồng đứng sau lưng vợ, đưa tay vuốt
mái tóc Nga, nàng thì đang xào nấu gì đó, hắn nghe tiếng mỡ reo trên chảo và
mùi thơm bốc ra, hắn định đứng lại nói dăm ba câu chuyện nhưng rồi thấy bất tiện
nên đi thẳng về phòng mình. Buổi chiều mùa hạ, sáu giờ chiều trời vẫn nắng
chang chang, cây cỏ như héo rũ xuống dưới sức nóng thiêu đốt của một ngày. Hắn
nhìn ra ngoài cửa sổ, mụ hàng xóm chỉ mặc mỗi cái quần ngắn và chiếc áo cộc đến
sát nách, lại rộng thùng thình đang thu dọn quần áo trên dây phơi, tấm thân thừa
thãi của mụ rung rinh mỗi khi mụ di chuyển. Dưới bóng cây đào ở cuối vườn một
con chó đang nằm, mõm gác trên đôi chân chụm lại ở phía trước và đang ngước
nhìn mụ. Phồn bỗng nhớ đến những ngày mùa hạ ở quê nhà, những kỳ nghỉ hè ba
tháng khi còn đi học, những chạy nhảy nô đùa của thời niên thiếu mà hắn không
bao giờ quên. Tiếng nói chuyện của cặp vợ chồng ờ chung nhà và người khách lạ
kéo hắn về thực tại. Phồn mặc vội quần áo rồi đi ra ngoài, khi đi ngang phòng
khách hắn khẽ gật đầu chào mọi người rồi đi thẳng, khi đã đi khuất sau cánh cửa
hắn còn nghe được câu hỏi từ trong nhà vọng ra: -Ai đó? Phồn không kịp nghe câu
trả lời nhưng hắn cũng đoán được. Sau khi ăn xong bữa cơm tối Phồn lại trở về,
thấy cửa đóng, hắn móc chìa khóa ra định mở thì cảnh cửa bật ra, hai vợ chồng
người ở chung nhà đi ra, người vợ có vẻ diện hơn mọi hôm, nàng trang điểm khá
khéo nên trông đẹp hẳn ra. Họ có vẻ hạnh phúc, nhưng cuộc hôn nhân nào chẳng hạnh
phúc, nhất là trong giai đoạn đầu. Phồn đứng nép vào một bên đề nhường đường,
sau đó hắn mới b ước vào. Căn phòng khách bây giờ vắng lặng. Ly, tách đã được
dẹp đi, nhưng những vết tròn của chân ly trên mặt bàn nhỏ còn sũng nước, hắn
không về phòng mình nhưng lại ngồi xuống ngay chỗ Nga ngồi khi nãy, hắn như cảm
thấy có gì mất mát trong lòng. - Không thể như thế được! Phồn nhủ thầm, rồi đứng
dậy đi về phòng mình. Bên ngoài, bầu trời nh ư sẫm lại, cây dương trước cửa bây
giờ chỉ còn là một bóng đen sừng sững. Một chiếc xe chạy vội trên con đường vắng
rồi tiếng động nhỏ dần và mất hút, trả lại vẻ tĩnh mịch cho căn phòng hắn đang ở.
Phồn lại bàn, lấy giấy bút để trước mặt, định tâm viết một lá thư cho gia đình ở
Sài Gòn, nhưng hắn vẫn ngồi bất động rất lâu, hắn có cảm tưởng viết thư là công
việc khó khăn cực nhọc nhất chẳng thế mà cả năm nay hắn không viết lá thư nào về
cho bà mẹ già còn ở quê nhà, mặc dầu mỗi lần nhận được thư nhà là mỗi lần bà cụ
nhắc việc hắn phải chăm chỉ viết thư cho cụ. Từ ngày tình cờ gặp Nguyệt trong
siêu thị, hắn gặp Nguyệt luôn, khi ở nơi này khi ở nơi khác. Kể cũng lạ, ở
chung một thành phố cả ba năm, Nguyệt và hắn mới nhận ra nhau, sau đó lại gặp
hoài, phần lớn chỉ do tình cờ. Một buổi sáng chủ nhật, Phồn đến nhà Nguyệt
nhưng không báo trước, hắn ngạc nhiên nhìn Nguyệt không son phấn, nàng già hơn
nhiều. Câu chuyện xoay quanh những ngày còn đi học. Không biết vô tình hay cố ý
Nguyệt nhắc đến Kim, hắn ngồi yên, hy vọng nàng sẽ kể cho hắn nghe hết những
chuyện về Kim. Mặc dầu không còn yêu Kim nữa, hắn vẫn muốn ngời khác kể cho
nghe về người mà một thời hắn mải mê đeo đuổi. Nguyệt như đọc được tư tưởng của
hắn, đang nói chuyện về Kim, nàng đổi đề tài, chuyển sang chuyện khác. Cuối
cùng hắn đành chịu thua: - Bây giờ Kim ở đâu? - Bộ anh yêu Kim lắm hả? - Ai nói
với Nguyệt là tôi yêu Kim? Nguyệt cười: - Cần gì ai nói, các anh mà yêu ai mọi
người đều biết, cả ngày cứ lượn xe đạp quanh quanh nhà người ta! Hắn đành cười
trừ: - Đó chỉ là một kỷ niệm của những ngày còn đi học. Kể từ hôm ấy hắn không
còn mơ tưởng đến chuyện lấy Nguyệt làm vợ, giữa hắn và nàng đã có một sự bẽ
bàng chia cách, không thể đến gần nhau được. Thật ra, hắn chỉ nghĩ đến Nguyệt
khi sống chung với vợ chồng Nga, mẫu người đàn bà mà mới gặp lần đầu hắn đã bị
lôi cuốn không cưỡng lại được. Tiếc thay sự gặp gỡ đã quá muộn màng, hắn muốn
có một hình bóng nào đó để thay thế Nga, nhất là trong lúc này. Trên đường trở
về, khi đi ngang qua khu vườn hoa của cư xá hắn giơ tay ngắt một bông rồi lững
thững bước lên phòng. Lúc đến gần phòng tắm, hắn thoáng thấy trong phòng đèn bật
sáng, và nghe tiếng nước chảy qua bông sen, hắn cắm thêm bông hoa mới hái vào
bình ở phòng khách, rồi về phòng mình. Phồn gieo mình xuống cái đệm, nhìn lên
trần nhà quét vôi đã ngả sang màu vàng, một con muỗi bay ngang trước mặt, hắn
giơ hai tay lên vỗ, con muỗi bay mất về góc phòng bên kia, hắn đảo mắt nhìn
theo nhưng không thấy nữa. Chợt hắn nghe tiếng máy sấy tóc chạy xè xè, có lẽ
Nga đang ngồi ở cái ghế trước tấm gương mà hắn đã thấy hồi sáng, hắn tưởng tượng
Nga đang giơ cái máy sấy ra phía đằng sau, đầu hơi cúi xuống để sấy lọn tóc, chỗ
có mảnh da trắng ngần mà hắn đã thấy khi nàng vén lọn tóc lên. Một lúc sau hắn
không còn nghe tiếng xè xè của chiếc máy sấy nữa, có lẽ nàng đã làm xong mái
tóc và đã trở về phòng vì hắn nghe hình như có tiếng động trong phòng ngủ bên
kia. Hắn trở dậy ra phòng ngoài, ngồi đối diện với cái ti vi nhưng hắn không mở,
nhìn vào tấm gương mà Nga mới sấy tóc lúc nãy, mặt ghế đệm còn lõm xuống in dấu
ngời ngồi, hắn nhìn thấy vài sợi tóc rụng in trên mặt bàn phấn. Bỗng Nga bước
ra, nàng mặc bộ quần áo lụa trắng, mái tóc đã khô hẳn bung ra, những lọn tóc
hơi rung rinh khi nàng đi. - Chú mới cắm thêm hoa vào bình? Hắn khó chịu về tiếng
"chú' Nga thường dùng với hắn nhưng cũng cố nở nụ cười: - Tôi ngắt đại một
bông dưới sân cư xá để tặng Nga. Hắn thấy Nga quay đi chỗ khác khi nghe hắn
nói, chắc là nàng bực mình vì hắn không gọi bằng chị. Hắn nói thêm: - Bông hoa
tôi ngắt đẹp nhất vườn đấy! Nga làm ra vẻ tự nhiên:. - Mấy hôm nay trời nắng
quá, hoa héo hết! Hai người đang nói chuyện thì chồng Nga từ "toilet"
đi ra, Phồn nhấn nút trên "remote control", mặt ti vi nổi hình, hắn
làm ra vẻ chú ý theo dõi chương trình trên màn ảnh nhưng đầu óc hỗn độn. Ngoài
bếp, Nga và chồng đang nhặt mớ cải bẹ xanh, hình như hắn nghe được cả tiếng gãy
ròn tan của bẹ cải mà người chồng đang cầm trên tay, rồi tiếng khua nước trong
bồn rửa, tiếng lép bép trên chảo mỡ. Người chồng khi rửa rau xong, quơ tay lấy
cái khăn lau vội vàng, phát khẽ tay vào mông vợ, rồi đi trở lại phòng ngủ. Hắn
cũng tắt ti vi trở về phòng mình, vẫn thấy bứt rứt khó chịu, hắn mặc vội quần
áo rồi đi ra ngoài. Khi ra đến xe hắn chợt nhận ra việc làm vô lý của mình vì
không biết đi đâu, tuy vậy hắn vẫn rồ máy cho xe chạy. Khi nhìn thấy chiếc đèn
đỏ bật sáng trước phòng mạch của một bác sĩ, hắn mới nhớ ra phải xin một cái
toa để mua thuốc ngủ, vì mấy đêm nay hắn trằn trọc mãi, gần đến sáng mới chợp mắt
được, cứ cái đà này thì chẳng mấy chốc mà thành bộ xương biết đi, hắn tự trách
mình về việc lao đầu vào ở chung với vợ chồng Nga và bây giờ đâm ra nan giải.
Người ta là gái có chồng, mà lại mới lấy nhau, thì còn chỗ nào trong trái tim để
cho hắn có thể vào được! Ngồi ở ngoài phòng đợi, hắn lật chồng báo cũ, tìm tờ
Việt ngữ lật vội mấy trang, nhưng hắn không đọc chì liếc qua mấy tấm hình. Cô
thư ký đang hí hoáy làm việc ở bàn đối diện ngước lên nhìn hắn: - Anh uống nước
trà hay cà phê để tôi lấy. Hắn lắc đầu từ chối: - Cảm ơn, tôi không khát. Hắn
móc ví lấy tấm thẻ được chính phủ Úc cấp, trao cho cô thư ký để bác sĩ tính tiền
với chính phủ. Thấy chờ đợi lâu hắn sốt ruột đứng lên đi ra ngoài hiên nhìn ra
đường. Một chiếc xe trờ tới đậu trước cửa, hắn nhận ra ngay là Triệu, người bạn
cùng trại khi còn ở đảo, bên Mã Lai. - Bộ bệnh rồi hả? - Mất ngủ thôi. Triệu cười
thật lớn: - Phồn-trâu mà cũng mất ngủ thì kể cũng lạ, đi chơi không? - Đi đâu?
- Chỗ nào chơi được thì chơi. Hơi bực mình với Triệu, nhưng nghĩ tới nỗi bực
mình lớn hơn khi phải nhìn thấy thằng chồng của Nga nếu trở về, nên hắn gật đầu:
- Chờ tao được không? - Lâu không? - Khoảng hai mươi phút nữa. - Ô kê, hai mươi
phút nữa tao trở lại. Vừa nói dứt câu Triệu đã cho xe vọt đi. Hôm nay Phồn
xin nghỉ một ngày định tâm sẽ ở nhà chờ cơ hội để tỏ tình cùng Nga. Khi hắn thức
dậy mặt trời đã lên khá cao, qua khung cửa hắn thấy bầu trời xanh chan hòa ánh
nắng. Hắn nằm yên nghe ngóng, bên ngoài phòng khách và phòng bên không có tiếng
động, ngoài tiếng nước nhễu từng giọt ở cái vòi hư trong bếp. Hắn đoán Nga cũng
dậy trễ và chắc giờ này thằng chồng của Nga đã đi làm, có thể nàng cũng đã thức
và đang nghe tiếng nước nhỉu từng giọt như hắn. Hắn ngồi dậy dựa lưng vào tường,
nghiêng người nhìn ra phòng khách, bộ sa lông màu huyết dụ sẫm thêm vì thiếu
ánh sáng, bình hoa để trên bàn một bông đã rũ xuống, bông hoa hắn cắm thêm hôm
qua cao hẳn lên và đã nở lớn hơn, gây ra sự tương phản rõ rệt. Hắn đứng dậy đi
vào phòng tắm, cố tình xả nước thật mạnh để nếu Nga còn ngủ nàng sẽ thức dậy.
Hình như có tiếng động nên hắn tắt nước đứng nghe, hắn thất vọng nhận ra tiếng
động từ căn "flat" kế bên chứ không phải từ phòng khách hay phòng ngủ
của Nga. Khi từ phòng tắm bước ra, hắn liếc nhìn thì thấy phòng ngủ của nàng vẫn
đóng kín, hắn trở về phòng mình ngồi trên cái ghế để cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài,
chiếc xe màu đỏ của chồng Nga không có ở dưới gốc cây như mọi ngày, như vậy là
chỉ còn một mình Nga ở trong phòng ngủ. Thường ngày nàng hay dậy sớm cùng với
chồng, sao hôm nay lại dậy muộn, hay nàng đau ốm gì chăng? Không có lẽ, ngày
hôm qua hắn còn thấy Nga vui tươi như một bông hoa mới nở, hay là nàng đi đâu
đó, có thể lắm, vì thỉnh thoảng hắn thấy Nga đi chợ một mình. Hắn đến trước cửa
phòng ngủ nhìn qua lỗ khóa, một tảng vải trắng trải trên giường hiện ra trước mắt.
Hắn hơi lưỡng lự, giơ tay gõ trên cánh cửa rồi đứng nghe ngóng nhưng chỉ có sự
im lặng trả lời hắn. Buổi trưa hôm ấy hắn không đi ra ngoài, hắn nấu nớc sôi,
ăn mì gói cho xong bữa, nhủ lòng nhất định phải gặp được Nga trong ngày hôm nay
để tỏ tình cùng nàng trong lúc thằng chồng Nga đi làm, hắn hy vọng với hoàn cảnh
thuận tiện biết đâu nàng chẳng xiêu lòng. Nhưng rồi buổi chiều qua đi chậm chạp,
đến lúc hắn nghe tiếng động, quay lại nhìn thì thấy vợ chồng Nga bước vào. Hắn
nghe tiếng hai người nói chuyện với nhau: - Em chờ anh có lâu không? - Tất
nhiên, một ngày chờ đợi dài lắm! Phồn thấy đau nhói ở ngực khi nghe Nga nói. Kể
từ khi thấy thái độ khác lạ của hắn, Nga đã tránh không ở nhà một mình lúc chồng
đi vắng, nên mỗi buổi sáng khi chồng di làm, nàng cũng trở dậy lo cho chàng ăn
sáng, sau đó nàng đến nhà người bạn ở chơi cho đến khi tan sở, chàng về, ghé lại
đón nàng. Nga chưa nói cho chồng biết thái độ khác lạ của Phồn, nàng định tâm sẽ
tìm một công việc nào đó để khỏi phải ở nhà một mình và cũng không phải phiền
người bạn. Vợ chồng Nga vừa về đến nhà thì Phồn cũng chuẩn bị đi ra
ngoài, hắn cảm thấy phải đi, mặc dầu không biết đi đâu. Kể từ khi ở chung nhà với
vợ chồng Nga đến nay đã được bốn tháng. Bốn tháng mà hắn tưởng đã lâu lắm. Hắn
sống trong nỗi băn khoăn khắc khoải, vui ít buồn nhiều. Hắn không hiểu tại sao
hắn lại lao vào cuộc tình đen tối và một chiều như vậy. Miên man suy nghĩ, hắn
đến nhà Triệu lúc nào không biết. Vừa gặp Triệu, hắn đã hỏi: - Tao về ở với mày
được không? - Tất nhiên là được, nhưng tại sao lại đổi? Hắn hơi ngập ngừng: -
Hơi bất tiện! Bất tiện là cái chắc, hơi gì! Thôi về đây ở với tao cho vui. Đêm
hôm đó hắn ngủ lại nhà Triệu, sau khi đã uống vài lon bia với Triệu và mấy thằng
bạn. Chiều hôm sau khi Phồn trở lại tổ ấm của Nga, hắn có cảm tưởng như đến để
gặp Nga lần cuối cùng. Mặc dầu mới đi ra khỏi nhà có một đêm khi trở về hắn như
cảm thấy có gì khác lạ nơi khung cảnh, tòa nhà mà hắn trú ngụ bốn tháng nay
trông cũng như có gì khác trước. Ngước nhìn lên căn "flat" hắn đã ở
cùng vợ chồng Nga bốn tháng qua, hắn có cảm tưởng nơi ấy không còn là nhà của hắn
nữa. Hắn nhận ra mấy khung cửa sổ tối đen, nên đoán vợ chồng Nga đã đi chơi...
Hắn nhủ thàm, lên trên đó làm gì vào giờ này, chẳng lẽ ngồi chờ vợ chồng Nga về
để nói mấy lời từ giã! Nghĩ đến nỗi phải chờ đợi hắn ngại vô cùng. Hắn quay lại
nơi đậu xe và có cảm tưởng hắn không bao giờ trở về đây nữa, mặc dầu hắn chưa
di chuyển đồ đạc của mình ra khỏi nơi này.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mang mùa xuân về
Mang mùa xuân về Máy bay từ từ hạ cánh. Dòng chữ “Cảng Hàng không Phù Cát” in lồng lộng nổi bật trên bầu trời đêm khiến lòng tôi nôn nao k...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét