Thứ Năm, 24 tháng 2, 2022
Nguyễn Thị Mai đời và thơ như tôi biết
Nhà thơ Nguyễn Thị Mai sinh ra và lớn lên ở Thủ đô Hà Nội,
nhưng chị lại không có may mắn được hưởng hạnh phúc, niềm vui tuổi thơ như bạn
bè cùng trang lứa ở chốn kinh thành. Bố mất, mẹ đi bước nữa, chị được mẹ và bố
dượng nuôi dạy từ nhỏ trong cảnh nhà nghèo khó đông con, phải chịu đói rét cơ cực,
làm quần quật với đủ mọi thứ công việc. Hàng ngày phải thức khuya, dậy sớm xay
bột, tráng bánh, rồi gánh bánh tới chợ cho mẹ khi còn chưa rõ mặt người. Giờ với
vóc người khoẻ khoắn, trí thức pha chút quý phái, chắc không ai có thể tưởng tượng
ra một cô bé gầy gò lam lũ, 11 tuổi đã đi chặt củi thuê, chặt cây thanh hao làm
chổi bán. Bước vào học cấp ba, 15 tuổi đã phải dầu dãi phơi mình dưới nắng hạ
như thiêu, để bốc dỡ bè nứa thuê lên bãi cát sông Đuống, rồi đóng gạch bê tông
thuê cho phi trường Gia Lâm, làm thợ nấu nhựa: đổ, ép quai guốc, dép suốt ngày
bên lò lửa với hàng nghìn độ nóng. Hoặc có khi, nắng cũng như mưa, nón lá úp sụp,
đứng chầu trực ở đầu cầu Long Biên nhận đẩy thuê xe ba gác nặng vượt dốc lên cầu
cho người chở hàng sang chợ… Nỗi thương cảm ấy theo cách nói xa xót, thì chị là
“người không có tuổi thơ”. Có lẽ chính những khổ đau vất vả đầu đời đã giúp
Nguyễn Thị Mai nghị lực vươn lên, sớm biết tự lập, để sống, để học tập, công
tác và cả để trở thành thi sĩ có những cảm rung viết nên những thi phẩm thấm đẫm
nước mắt sau này: Con đường có tuổi tôi đau/ Là khi cha mẹ chia nhau tháng
ngày/ Bờ vai run bím tóc gầy/ Mắt tôi nhòe ướt hàng cây cuối chiều (Con đường).
Ở vào những tháng năm nhọc nhằn, cam go ấy, nhất là những ngày sơ tán lên miền
núi Mai Sưu, Bắc Giang, phải lao động kiếm sống mới có ăn để học. Với chị, được
học đã là hạnh phúc, nên phải nghiến răng bấm bụng mà học, học như một sự giải
thoát, học để giã từ nỗi khổ nhục đeo bám như nợ tiền kiếp không chịu buông
tha. Nhờ động lực và quyết tâm ấy, Nguyễn Thị Mai đã học xong các cấp phổ
thông, đại học và thạc sĩ ngữ văn năm mới 26 tuổi, ngày ấy con nhà nghèo khó, học
được hết phổ thông đã là quý hiếm chứ phải đâu như sự học bây giờ. Đó mới là vốn
liếng chắt chiu, là tài sản vô giá làm hành trang đưa chị vượt qua mọi biến cố
vô thường. Ngay cả khi đã là cán bộ nhà nước, cô giáo, thạc sĩ Nguyễn Thi Mai,
vẫn phải đầu tắt mặt tối với hàng chục nghề làm thêm để kiếm sống, để nuôi dạy
con và các em. Chị không nề hà làm bất cứ việc gì, nào là đưa diêm thuốc cho
các quán, cắt tóc rong, nguy hiểm hơn là nghề cuộn pháo nổ; Ở một căn nhà khu tập
thể lụp xụp luôn chứa cả vài cân thuốc nổ, nên có thể xảy ra cháy nổ bất cứ lúc
nào… có chấp nhận thế, chị mới lo trọn được cả việc nước lẫn việc nhà. Trong
công tác, Nguyễn Thị Mai cũng long đong, phải thay đổi thuyên chuyển nhiều lần:
Tốt nghiệp đại học ra trường, tình nguyện khoác ba lô lên vùng cao làm cô giáo
Trường Cao đẳng sư phạm Hòa Bình, lăn lóc với núi rừng những năm tháng gian
truân. Rồi bằng đồng lương ít ỏi phải vượt qua nỗi khốn khổ của thời “giá lương
tiền” để học xong thạc sĩ, ra trường về tiếp tục đứng vững trên bục giảng Trường
Cao đẳng sư phạm Hà Tây hơn chục năm trời. Nghề dạy học đã giúp chị góp phần
đào tạo hàng ngàn thày cô giáo, Nay có người trở thành cán bộ chủ chốt của Đảng
và nhà nước, có người trở thành nhà khoa học tài năng… Là nhà giáo có uy tín, lại
có nhiều năm tham gia công tác các đoàn thể nhà trường, nên chị rất có kinh
nghiệm tổ chức vận động quần chúng, do vậy cuộc đời lại được bẻ ghi sang một hướng
khác. Chị tham gia Ban Thường vụ Tỉnh Hội Phụ nữ Hà Tây, rồi cán bộ Trung Ương
Hội Phụ nữ Việt Nam, Ủy ban quốc gia vì sự tiến bộ phụ nữ. Và bến đậu có hậu cuối
cùng, lại trở về nghề cô giáo - Trường Đào tạo cán bộ Phụ nữ Trung Ương. Ở các
cơ quan chị công tác, đều làm nhiệm vụ truyền dạy, giáo dục đào tao con người.
Muốn được khảng định mình, ngoài nỗ lực phấn đấu vươn lên trong nghề, phải rất
mực yêu thương con người, gìn giữ mình như một tấm gương, và thực sự chị đã là
một tấm gương sáng. Việc gì cũng tận tâm, sáng tạo và hiệu quả đạt được mang
tính thuyết phục, để lại những dấu ấn sâu đậm, những tình cảm chân thành với cơ
quan, đồng nghiệp, với những miền đất con người đã từng gặp, từng qua. Một người
luôn chu tất với mọi việc, sống tình nghĩa, tự trọng, đầy đặn, thuỷ chung, tất
phải vất vả lo toan, chịu nhiều áp lực. Chị luôn cởi mở, nhanh nhạy tháo vát,
thông minh, quyết đoán, nhưng biết nhẫn nhịn, chờ đợi, nhận thiệt thòi thương
khó về mình. Những người quen biết, yêu mến chị thường gọi đùa bằng cái tên:
“Nguyễn Thị Tất Bật”.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cái còn lại hóa cái không
Cái còn lại hóa cái không Nhà thơ Tạ Bá Hương vừa được kết nạp hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Anh tốt nghiệp Khóa 7 Trường Viết v...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét