Thứ Hai, 28 tháng 3, 2022
Bí mật bị thời gian vùi lấp 3
Chương 12
"Tôi còn có bạn chờ ở bên kia, xin nhờ hai người chiếu cố
Tô Mạn một lúc, lát nữa tôi sẽ quay lại."
Sự bi thương đó làm người ta không thở nổi, giống như ngưng tụ
hết thảy hắc ám nơi thế gian, khiến người ta cảm thấy chủ nhân của ánh mắt này,
cho dù có đứng dưới ánh mặt trời sáng lạn tới đâu, kỳ thật vẫn như đang sống dưới
bóng đêm dưới đáy địa ngục.
Làm một người kiểm toán chuyên tìm ra những chứng cứ giả mạo,
am hiểu sâu nhất chính là nguyên lý việc lập lờ đánh lận, thật giả lẫn lộn một
lúc, thời gian, địa điểm sự kiện đều vô cùng ăn khớp, ngay cả chính tôi còn tin
rằng sự thật đúng là như vậy, huống chi là Ma Lạt Năng? Lúc này đây Ma Lạt Năng
hoàn toàn tin rằng người tôi yêu là Lục Lệ Thành. Vẻ mặt nàng như rất khó chịu,
vẻ như sắp khóc tới nơi. Tôi mỉm cười vỗ vỗ tay nàng, nói rất chân thành:
Ký ức về mối quan hệ giữa tôi và Ma Lạt Năng lập tức nhảy lên
trong đầu. Chúng tôi quen nhau trên mạng, chúng tôi nói chuyện rất nhiều, sau
đó dần phát triển ra ngoài hiện thực, cùng đi dạo phố, cùng ăn cơm, cùng đi du
lịch, cùng làm rất nhiều chuyện.
Tống Dực giơ tay vẫy taxi, tôi dựa đầu vào vai anh mỉm
cười, đây đúng là một giấc mộng hạnh phúc! Giữa những bông tuyết bay mù mịt đầy
trời, tôi thoáng thấy bóng chiếc Mục Mã Nhân của Lục Lệ Thành, cả chiếc xe như
đã được phủ kín một chiếc áo choàng bằng tuyết, cửa kính xe mở một nửa, bên
trong thấp thoáng một bóng người mơ hồ.
"Anh ấy là người rất thông minh, chắc mình mới vào công
ty được một thời gian thì đã phát hiện ra tình cảm của mình đối với anh ấy,
nhưng chắc tính cách của mình cũng không phải loại mà anh ấy thích, nên anh ấy
vẫn làm bộ như không biết, còn cố tình điều mình sang phòng của Tống Dực.
"Đêm giáng sinh, công việc bận như vậy, thế mà anh ấy cố
tình ngồi máy bay hơn mười mấy tiếng tới New York gặp tôi, chỉ vì muốn cùng tôi
đón Giáng sinh, ngày hôm sau lại ngồi máy bay hơn mười mấy giờ quay lại Bắc
Kinh.
Lục Lệ Thành lại lấy một điếu thuốc nữa, châm lửa giúp tôi,
sau đó lại đưa cho tôi:
Tôi đẩy cửa phòng ngủ ra, Lục Lệ Thành đeo tạp dề đang bận rộn
trong phòng bếp, múa xẻng vung dao, tư thế rất thành thạo, thấy tôi tóc tai bù
xù trợn tròn mắt nhìn anh ta ngẩn người, liền nói:
"Lúc mới nghe cũng thoáng giật mình, cũng hơi nổi
giận, nhưng giật mình nhiều hơn. Bây giờ thì không có cảm giác gì nữa rồi."
Anh ta đi về thư phòng, đóng cửa lại. Tôi ngồi thừ ra một
lát, không biết làm sao đã lại đắc tội anh ta rồi, không hiểu vì sao vừa biến sắc
mặt là biến luôn, vì thế liền đứng dậy ra gõ cửa.
Tôi như tìm được cứu tinh, vội vàng chạy trốn qua chỗ
Tinh Tinh, chị gái và chị dâu đều dặn dò vọng lại:
"Trong này cũng có hoa của em nhé, đây, đây, đều là do
em tưới nước hết."
"Tốt ạ, năm nay giá của mẫu đơn bì và đỗ trọng giảm,
nhưng may mắn là rễ bản lam và thiên ma giá lại không tệ."
Đào tử kêu tôi tự chọn bồn hoa cho mình, tôi liền chọn một cái bồn bằng sứ màu trắng hình bát giác, lại hỗ trợ cậu ta thả hoa vào lèn đất cho tốt, xong xuôi đang định quay đầu lại gọi Lục Lệ Thành tới xem.
Đang tìm thẻ điện thoại, Lục Lệ Thành đã đưa di động của anh ta cho tôi:
"Sao lại không có ý nghĩa chứ? Chắc chắn là cha anh tự
hào vì anh lắm, tôi tin là mỗi lần ông ấy nhớ tới anh đều vô cùng vui vẻ."
Anh trai Lục Lệ Thành tuyên bố bắt đầu bữa cơm tất niên, mọi
người cùng ngồi vào đúng chỗ của mình theo thứ tự, một cái đĩa lớn đựng đầy sủi
cảo còn nóng hầm hập đã được bưng lên, khắp phòng đầy những tiếng cười, ba chữ
"Cơm tất niên" hàm nghĩa tam đại đồng đường [1] [81] trên cùng một
mâm cơm đã có dịp thể hiện cụ thể. Ăn xong bữa cơm tất niên, mọi người cùng xúm
lại ngồi xem chương trình tất niên trên TV, tôi và Tinh Tinh, Miêu Miêu ra sân
đốt pháo, chỉ một lát lại thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, làm
tai cũng thấy ông ông, mà trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Anh ta chầm chậm cúi xuống, cái hình ảnh tôi nho nhỏ kia lớn
dần lên. Pháo hoa rực rỡ, bóng trúc lòa xòa, khung cảnh xinh đẹp rực rỡ đó như
một giấc mộng, tôi giống như trúng cổ độc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, kệ hơi
thở anh ta quấn quýt quanh tôi, cánh tay anh ta ôm lấy tôi, môi anh ta chậm rãi
áp xuống môi tôi.
Tôi ngồi bệt xuống đất, cố gắng ấn mạnh tay vào phần gốc
dạ dày, hy vọng có thể giảm bớt sự đau đớn.
"Biết một chút, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được
niềm vui của thú chơi mạt chược. Tôi thích chơi bài hơn, lúc tốt nghiệp đại học,
đánh tới mức trời hôn đất ám, đi qua hành lang nhìn chỉ thấy toàn ổ bạc."
Lục Lệ Thành chân đi ủng, lưng đeo sọt, tay cầm cái liềm, đi
từ trong rừng ra. Tôi vẫn đang cầm nắm đường trắng, giả trang làm thiên nữ tung
hoa, vừa nhìn thấy anh ta, lập tức đứng thẳng lên đầy nghiêm túc, ném nắm đường
vào trong hố, nhanh chóng lấp lại. Đào tử nhìn thấy Lục Lệ Thành liền ôm bụng hỏi:
Lại leo hơn một tiếng, rốt cuộc mới tới đỉnh núi, tôi
tìm một tảng đá bằng phẳng, lập tức ngồi phệt xuống, cổ họng khô khốc cả, không
ôm hy vọng lắm hỏi:
"Không! Không! Có điều vì không cãi nhau, nên mình
mới càng thấy lạ" "Mình không hiểu"
"Ngay từ đầu, mình muốn đùa giỡn, mới thử làm một số
chuyện quái dị, muốn chọc cho anh ấy nổi giận. Càng ngày, mình càng thấy khủng
hoảng, càng ngày càng quá quắt, có điều mình làm bất kỳ điều gì, anh ấy cũng
không hề nổi giận. Nếu mình kể cho người khác, chắc người ta sẽ mắng mình
"đang có phúc mà không biết hưởng phúc", một người đàn ông vĩ đại như
thế đối xử tốt với cô như thế, còn muốn thế nào nữa? Mỗi khi chuyện đã qua,
mình đều vô cùng đau khổ, mình không hề nghĩ tới việc gây thương tổn cho Tống Dực,
cũng tự nhủ rằng mình tuyệt đối không thể làm như vậy, có điều mỗi khi nhìn thấy
thái độ bao dung vô hạn của anh ấy đối với mình, mình lại không thể không phát
điên, mình cảm thấy mình đúng là một kẻ điên, Mạn Mạn, mình phải làm gì bây giờ?"
Trong bóng lửa bập bùng, nhìn qua ánh lửa, chúng tôi đều
không thấy rõ được cảm xúc nơi đáy mắt nhau, chỉ nhìn thấy bóng lửa bập bùng
ánh lên trong từng con ngươi đen thẳm.
Tôi chỉ đành ngoan ngoãn nằm nghe hai người bọn họ nói chuyện,
mới đầu còn có thể hiểu bọn họ đang nói gì, đại khái là Đào tử đang kể cho Lục
Lệ Thành nghe về kế hoạch sau khi tốt nghiệp của cậu ta, lại hỏi ý kiến của anh
ta. Cậu ta muốn lợi dụng chính sách ưu đãi của chính phủ dành cho những sinh
viên đại học mới tốt nghiệp muốn tự xây dựng sự nghiệp, đăng ký một nhãn hiệu,
chuyên về bồn hoa, vốn ban đầu cậu ta tự bỏ ra một phần, một phần vay từ ngân
sách chung của làng. Sau lời bọn họ cứ nhỏ dần, tôi chỉ còn thấy hai bóng người
chập chờn trong ánh lửa hắt lên vách đá.
"Đồ đạc chính tôi đã sắp xếp ổn rồi, cô mau nhặt nhanh
nốt những vật dụng tùy thân của cô là được."
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét