Thứ Hai, 28 tháng 3, 2022

Chuyện tình bên Nhà thờ Đức Bà

Chuyện tình bên Nhà thờ Đức Bà

Phần 1
Con đường Lê lợi vẫn như xưa! Từ khu chợ Bến Thành nếu muốn đến bùng binh Nguyễn Huệ và rạp Rex thì phải đi ngang với độ dài gần nữa cây số. Qua đường Đồng Khởi (trước đây là Tự Do) thì đến khu vực Nhà Thờ Đức Bà. Đây là một Nhà thờ lớn nhất nhì thành phố, nhiều năm qua vẫn đứng hùng vĩ nhìn từng đoàn xe qua lại và chứng kiến những thời khắc vinh quang và bi hài của Sài gòn.
Từ cổng trước Thảo cầm viên nhìn có thể thấy nóc chuông Nhà Thờ, hay từ đường Nguyễn Du cũng có thể thấy tượng Đức Mẹ Maria toạ lạc trên công viên Công xã Paris. Hình như chỉ có mỗi duy nhất con đường mà người ta hay qua lại đông đảo là đoạn nối từ Nhà Thờ đến Dinh Thống Nhất, trước đây mang tên đường Thống nhất rất nhiều xe cộ đổ vào cái vòng xoay sau lưng Nhà Thờ.
Không xa lắm là công viên hồ con rùa năm xưa bây giờ đông đúc xe cộ như một đàn kiến chậm chạp bò từng chút. Cứ mỗi buổi chiều xâm xẩm tối từ từ đến, ánh trăng rằm chiếu xuống hòa thêm vào ánh đèn đường gây nên một cảm giác rất kỳ lạ.
Và như vậy nơi đây ngẫu nhiên là nơi tình tự của những đôi tình nhân và người cao tuổi thường hay đi dạo cũng ở con đường vòng quanh Nhà Thờ này và nơi đây trở thành một chỗ lý tưởng dành cho bọn trẻ vào lúc chập choạng. Cứ như vậy ngày qua, từ mờ sáng cho đến gần tối khuya, bên dưới bức tượng của Đức Bà, khi nào cũng có người đi đến quanh quẩn trong khu vực này. Gần bên là Bưu điện thành phố hai bên bán rất nhiều thiệp cho du khách hoặc người đi đường. Chỉ cần ít tiền cũng có thể tìm được một lời chúc nho nhỏ đến người thân quen, yêu dấu.
Hôm nay trời cuối đông trở rét, tuy không lạnh bằng Đà Lạt nhưng cũng làm khó chịu cho người dân thành phố. Nhìn vào buổi sớm sương mù hơi thoảng, người ta thấy có nhiều khách bộ hành đi trên đường với bộ trang phục ấm. Xế trưa trời đổ cơn mưa trái mùa! Những giọt nước lăn xuống từ mái Nhà Thờ gom lại thành những dòng nước chảy dọc thảm cỏ công viên như con suối róc rách. Mưa rơi! Nhìn, suy nghĩ lại chợt nhớ tiết tháng sáu, lòng nghe vang ca khúc Tình xa của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:
“... Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi khi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa
…“.
Đường phố vắng, cảm giác ê chề của Toàn quay lại. Những hạt mưa bỗng nặng hạt, tê buốt cho Toàn mơ hồ nhung nhớ như tưởng rằng mùa hè đang ngủ giữa tiết đông sang. Phải chăng đây là mùa của những cơn gió lạnh, của những cơn mưa rào bất chợt và bầu trời u ám... Bất giác Toàn nghe cõi lòng buồn bã như thấy thiếu một bóng hình.
Chợt chân bước qua đường, tiếng xe thắng kít! Tiếng càu nhàu của người chạy xe xém đụng Toàn. Trong trí anh đang nhớ Huyền cô gái nhỏ mà anh đã gặp trong buổi chiều năm xưa, nghe lòng mình lưng chừng, nao nao cái cảm giác thương nhớ bâng khuâng...
Có lẽ với anh! Huyền là tình yêu duy nhất của cái mùa đông ấy khi cả hai cùng cầu nguyện trong sáng chủ nhật. Chợt thở dài Toàn ngồi xuống băng đá lại nhớ dáng nàng ngồi miệng râm ca khúc Chiều buồn Thánh, cũng của Trịnh Công Sơn mà hai người thích nghe
"... Chiều chúa nhật buồn
Nằm trong căn gác đìu hiu
Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
Trời mưa, trời mưa không dứt
Ô hay mình vẫn cô liêu…“.
Toàn lặng im nghe lòng khắc khoải, không nói gì chỉ nhìn ra ngoài mưa trắng xoá. Tư lự, Huyền bây giờ ra sao! có nhớ hay đã quên anh, kỷ niệm những buổi đợi nhau trong trong Nhà Thờ, nghe vang tiếng nhạc piano thanh thoát... rồi cứ băn khoăn u hoài với câu hỏi ấy trong trí. Đến bao giờ anh sẽ được gặp lại Huyền, nơi chân trời góc biển nào gia đình nàng có sung sướng hay không, như tâm hồn anh ước vọng. Rồi nếu một ngày nào đó lỡ như định mệnh khiến xui gặp lại nhau, hai người sẽ như thế nào! Không hiểu câu nói đầu tiên hai người sau thời gian chia cắt sẽ ra sao… và rồi cứ băn khoăn u hoài với câu hỏi ấy trong tâm trí. Tiếng nhạc thoát ra từ chiếc xe anh bán kẹo kéo vang vang... Hồi tưởng năm xưa trở lại...
Chiều năm ấy! khi ánh sáng chiều vừa đổ xuống vạt nghiêng góc Nhà Thờ. Toàn đi bộ từ trường về, hôm nay anh sẽ đi lễ buổi chiều vì sáng bận học. Cúi người lấy tay sửa lại y phục ngay ngắn chỉnh tề trước khi bước vào buổi nhật tụng trang nghiêm, Toàn chợt nhìn thấy một người thiếu nữ trợt chân té sóng xoàng trên phiếm đá xanh bậc dốc trước công viên. Anh lấy tay nhẹ nhàng đỡ người thiếu nữ
- Có sao không? Cẩn thận té như vầy đau lắm! Câu nói như muốn an ủi
- Dạ, em cảm ơn anh! Cũng hơi đau, em bất cẩn quá. Cô gái nói nhỏ
- Thế cũng đi lễ Nhà Thờ đây à! Toàn hỏi tiếp
- Dạ, em và gia đình vẫn cầu nguyện ở đây anh!
- Thế có còn đi học không?
- Dạ, em học lớp 11 trường Nguyễn Du. Cô gái trả lời và cả hai cùng vào Nhà Thờ nguyện kinh.
Trong buổi nguyện kinh Chiều chủ nhật hôm nay có khá đông người dự, đứng tràn cả ra sân và dĩ nhiên Toàn và Huyền cũng không ngoại lệ. Nhưng cả hai đã đứng bên nhau thầm thì và làm dấu Thánh Giá, trời tối buổi lễ tan! Mọi người ra về trong khuôn mặt vui tươi, hớn hở và hân hoan...
- Chào anh, em phải về rồi! Tiếng nói giọng bắc của Huyền thật nhẹ
- Thế em tên gì vậy?. Toàn hỏi nét mặt thoáng bối rối
- Dạ, em tên Huyền! Mỹ Huyền.
- Dạ, còn anh tên gì ạ! Huyền hỏi lại
-Tôi tên Toàn! hiện học trường kiến trúc ở đường Pasteur
- Cảm ơn anh đã cho biết tên! Huyền nói
- Có gì đâu, tôi cũng hỏi tên em kia mà!
Toàn nói và cùng Huyền sánh bước đi về phía đường Nguyễn Du. Nhà Huyền nằm ở đường Hai Bà trưng, gần hãng nước đá cạnh vòng xoay Bạch Đằng. Tiếng nói cười xen kẽ, giọng Toàn trầm lắng nhưng sôi nổi, bất tuyệt như chưa bao giờ được nói. Ngược lại Huyền vẫn nhỏ nhẹ trong những tiếng dạ, thưa. Đến nhà Huyền và Toàn chia tay trong luyến tiếc
- Chiều mai em có đi tập Thánh Ca chuẩn bị Đêm Giáng Sinh không vậy?. Toàn hỏi thêm
- Dạ có, em là người đánh đàn đệm piano ở Nhà Thờ anh à!
- Vậy ư! Thế thì mai đi học về anh đến để nghe em đàn.
- Vâng, em sẽ đợi anh. Cảm ơn anh vì tất cả. Huyền nở một nụ cười
- Em nói làm anh cảm động quá! nhớ mai gặp nghe, anh sẽ thưởng thức tiếng đàn lời nhạc Thánh của em, thế chắc cũng phải hay lắm.
- Anh khen, làm em mắc cỡ quá!. Đôi má Huyền hồng lên làm tăng thêm nhan sắc, nàng đẹp hơn bao giờ hết.
Trong trái tim Toàn dâng lên niềm sâu cảm, tri kỷ với những gì mà thời gian ngắn ngủi trải qua giữa hai người. Bất ngờ thay! Tâm hồn nơi đâu của lưu luyến bâng khuâng, niềm hoan ái chảy mãi trong suối máu nóng, quả tim theo nhịp rung lên từng hồi... Anh đã yêu ư! Tình yêu sao nhanh đến vậy! Xâm chiếm bằng giây phút hồi hộp, khát khao! Lưu luyến... Vang đâu đó từ nơi sâu thẳm tiếng bài ca "Bao giờ biết tương tư" ấm giọng:
"... Ngày nào, cho tôi biết!
Biết yêu em rồi, tôi biết tương tư
Ngày nào! cảnh thiên đường
đã mở hé! Tình yêu là trái táo thơm
Tôi ghé răng cắn vào! Miệng môi ngọt đắng...
".
Đêm hôm ấy, trăn trở mãi với dáng vóc yêu kiều của nàng, mãi cho đến nửa khuya Toàn mới ngủ được. Sáng hôm sau, như thường lệ Toàn thức dậy và đến trường như mọi hôm. Bóng Nhà Thờ trong buổi sớm im lìm và cổ kính, hơi ngoái đầu nhìn về phía đường Nguyễn Du, chợt nhung nhớ dáng vóc nàng, suy tư xâm chiếm tâm hồn. Dòng xe cộ bắt đầu chạy thoáng chốc chân cũng đưa Toàn đến trường và chiều lại đến. Ai có thể tưởng tượng một người khi yêu và chờ đợi một người, sẽ vui sướng như thế nào khi thấy thời gian trở lại và họ sắp được gặp nhau.
Tiếng đàn Piano thanh thoát vang lên theo những giọng hát đồng ca giao hưởng của những thiếu nữ làm không khí trong Nhà Thờ sinh động hơn. Ngoài Toàn ra cũng có một số người đến xem và dự thính buổi tập hòa nhạc này. Anh đã nhận ra Huyền ngay khi nàng ngồi đàn qua dáng thanh tao của một nghệ sĩ dương cầm nhỏ tuổi. Nàng mặc mặc chiếc áo dài màu trắng tượng trưng cho sự trong trắng của một thiếu nữ ngoan đạo. Mái tóc xoã dài theo hai bờ vai toát lên vẽ đẹp bội phần, đôi tay như có phép thuật lướt trôi chảy trên mặt phím.
Toàn chăm chú thật lâu không chớp mắt khối óc bay theo dòng suối nhạc Thánh ca vút lên Thiên đường mơ mộng. Choàng tỉnh, buổi tập cũng kết thúc,tất cả ra về. Vừa ra cửa Huyền sung sướng khi thấy Toàn chờ nàng, tình yêu của họ chớm nở và nỗi chờ mong hiện rõ lên khuôn mặt từng người
- Em đói chưa! Mình ăn tối em à. Toàn đề nghị
- Đâu vậy anh!…! Huyền hỏi ý còn e ngại và định từ chối
- Yên tâm! Ăn xong anh đưa về nhà em an toàn, không việc gì phải lo. Anh nói khuôn mặt trầm tỉnh
- Dạ, em nghe mình đi thôi anh.
Cả hai chở nhau trên chiếc xe đạp đi về hướng chợ Đa kao, nơi đây có bán nhiều món ăn ngon, và đến tận khuya cho các thực khách lỡ đêm. Cả hai vào một quán bán bánh cuốn, ban đêm khí trời hơi lạnh! Cái hơi nóng từ thức ăn thoát ra làm cho hai người cảm thấy ấm cúng. Toàn nhìn Huyền, Bất chợt! Đôi mắt nàng cũng hướng đến chàng, họ cảm thấy hạnh phúc! Họ cảm thấy gần gũi! Trong một chừng mực nào đó, tình yêu đến rất gần... như một suy nghĩ mênh mông của cơn sóng lòng. Ăn xong Toàn chở Huyền về nhà nàng, đêm nay mộng đẹp sẽ đến với hai người trong từng suy nghĩ riêng tư nhưng chung hướng.
Từ đó họ cũng đã thành một đôi uyên ương son trẻ, ngày ngày đi bên nhau đến trường. Cha mẹ của Mỹ Huyền là người ngoan đạo, rất thương con và cũng quý mến Toàn vì sự lễ phép, ân cần và chịu khó học hành lo lắng tương lai của anh. Hai năm dài trải qua thầm lặng trong những lần đưa đón, những tấm thiệp chúc mừng! Những mùa Giáng sinh đi bên nhau! Trong nhau, nụ hôn tình ái hòa quyện tràn ngập của một đôi người đang say sưa chìm đắm vào giấc mơ yêu thương cao thượng và Thánh Thiện. Tuy nhiên trên cõi đời luôn có những bất công mà tạo hóa cũng không lường trước được. Số phận! Đó là những gì người ta chỉ cảm nhận bằng hai chữ bi thương.
Một hôm tiết trời tháng bảy, mưa rất nhiều và rất lớn. Như mọi khi Toàn dong xe đến để chở Huyền đi học, một chút tư lự khi nhìn thấy cửa đóng khóa kín. Thoáng giật mình! Toàn bỏ xe đi vào trong, không còn ai! Tất cả họ đã ra đi, không lời giã biệt. Trong lòng đau buồn Toàn cố nhìn như tìm kiếm một chút gì sót lại của Huyền, nhưng có chăng là tiếng uất nghẹn của tâm hồn... Rồi tự hỏi thế gian tình là gì! Sao mỗi một con người lại có một lần đau khổ trong đời! Huyền đi rồi, còn gì đây những ngày xưa hoa mộng! Nuối tiếc dâng cao như cơn bão cuốn sâu định thức.
Sự ra đi lặng lẽ của gia đình Huyền đã làm cho Toàn ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Anh lọt thỏn trong chiếc áo đi mưa cứ tần ngần, ngó qua lại quanh quất như tìm một cái gì đang rất thiếu! Bỗng thấy một gói ny lông nằm trong hàng rào bông. Suy nghĩ đôi chút Toàn mới lấy ra, đứng nép vào hiên và mở ra xem! Trong đó có nhiều hình ảnh hai người trong những ngày yên vui và một lá thư. Toàn đặt gói ny lon xuống và vội mở thư ra xem:
"Ngày... tháng... năm...
Anh thương!
Cho phép em gọi tiếng anh yêu lần sau cuối! Rồi bây giờ và mai này mình phải vĩnh viễn chia xa. Đau buồn làm sau cho số kiếp tình yêu của chúng mình. Em đang khóc đây và khóc thật nhiều! Nhưng anh ơi, có ích gì đâu, em giờ đây phải trở thành người phụ tình mà trong lòng thì không thể.
Xót thương làm sao cho tấm thân em! Anh ơi, em phải nói gì đây, phút giây này! Bao nhiêu năm quấn quít giờ sắp chia xa và tan thành mây khói. Em sẽ phải lấy chồng! Một người không hề thương yêu và lớn hơn em gấp hai lần tuổi, Đó chính là định mệnh ác nghiệt mà em phải cố dấu... cho đến ngày cuối cùng. Cha mẹ em làm ăn thua lỗ, nợ nần rất nhiều và ông ấy là người cứu giúp gia đình em. Ông ấy muốn lấy em làm vợ và điều kiện cũng chỉ thế thôi. Bên hiếu bên tình, em biết phải làm sao đây anh. Nếu chối từ thì cha mẹ em chết mất, còn không thì vĩnh viển chia lìa.
Em khóc rất nhiều, nhưng được gì đâu anh! Có chăng là sầu khổ, mà cha mẹ em thì an ủi bảo hãy vui lên khi gặp ông ấy. Nếu trái lời em sẽ trở thành đứa con bất hiếu, xem trọng chữ tình còn ngược lại thì là kẻ phản bội xấu xa. Thôi đành nhắm mắt đưa chân, em chỉ tiếc những ngày của chúng mình, có khi sau này trong mơ em mới tìm thấy được.
Thời gian rồi sẽ trôi! Anh hãy cố quên em, rồi mối tình khác sẽ đến với anh! Trên cõi đời này, em sẽ luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc đến cuối cuộc đời. Em xin phép gọi tên anh lần cuối cùng: "Anh Toàn, Toàn ơi..."
Vĩnh biệt anh
Em
Mỹ Huyền
Đôi mắt thất thần của Toàn ghim sâu vào tờ giấy đẫm nước mưa! Ôi nước mưa hay giọt lệ của trời tống tiễn một mối tình vào trong quá khứ đau thương. Lê bước chân buông mình lên chiếc xe đạp Toàn ngoáy đầu lần nữa nơi chôn lấp mối tình đầu tiên. Đâu kia một âm thanh da diết mang sự thương tâm thoát ra từ một quán cà phê ven đường:
"... Người vừa tặng ta vết thương đau ngọt ngào
Chẳng nợ gì nhau, hãy để tình ta bay cao
Từ vào cuộc vui đã chớm nghe lừa dối
Che dấu trên nụ môi những lời yêu quá tả tơi
Thà một lần đi cách xa nhau ngàn đời
Cho lệ này ngừng rơi, tiếng cười còn vương trên môi
Người vội vàng lên, nhan sắc chưa tàn úa
Mai mốt xa cuộc vui, chẳng còn mong những ngọt bùi
...".
Phần 2
Hôn lễ cử hành không phải ở Nhà thờ Đức Bà, mà tổ chức ở tận Đà Lạt. Cha mẹ Mỹ Huyền lặng lẽ bán nhà, cộng với sự giúp đỡ của chồng Huyền trang trải đủ mọi nợ nần và mua một căn nhà nhỏ gần Nhà Thờ Chính Tòa để ở. Đám cười đơn giản vì họ không muốn nàng đau lòng, nhưng chồng nàng không vui khi thường xuyên nhìn thầy vẻ mặt sầu não cười gượng của Huyền.
Sau đám cưới, cuộc sống gia đình đảo lộn. Mỹ Huyền chỉ ở nhà chăm sóc cho cha mẹ và lâu lâu chồng nàng mới về thăm ít hôm rồi ra đi biền biệt... không lâu sau đó, do buồn rầu gây ra cha mẹ Huyền cũng lâm trọng bệnh và qua đời, khiến cho cuộc đời nàng chồng chất bi thương. Những đêm thâu Huyền thường nhìn lên bầu trời khấn nguyện cho sự an lành của tâm hồn, nhưng làm sao đây! Cuộc đời luôn dậy sóng của nàng làm sao có thể bằng an. Vào năm ấy Huyền sinh một đứa con gái, chồng nàng hầu như không về mà chỉ gửi tiền qua bưu điện.
Cuộc sống bình lặng như thế cũng trải qua mười năm, thời gian luôn đi trước định mệnh của con người. Chồng Huyền lại gá nghĩa cùng một người vợ mới trẻ hơn nàng mươi tuổi, bằng cái thời gian sinh sống với ông. Người ta thường nói: "Có mới, nới cũ".
Từ khi có vợ mới việc chu cấp cho Huyền cũng ít dần và họa hoằn lắm mới có một số tiền nhỏ. Con đã lớn nhiều, mọi thứ đều đổ dồn lên vai Huyền, và nàng phải buôn bán thêm để có tiền xoay sở, nhưng ở xứ lạ quê người, không người thân thích cuộc sống ngày càng thêm khắc khổ. Mỗi đêm về nhìn bóng tối càng nhớ Toàn và xót thương thận phận Huyền chỉ biết khóc và khóc... những giọt nước mắt cứ âm thầm chảy cuốn đi suy nghĩ cuộc đời. Ôi cuộc đời của định mệnh.
Nhưng như thế cũng chưa yên, chồng nàng tiếp tục không về và cũng không chu cấp nữa. Mọi thứ đổ dồn vào vai, cắn răng chịu đựng! Huyền làm quần quật từ sáng sớm đến chiều tối mới có tạm đủ sống qua ngày! Thời khắc thật vô cùng khắc nghiệt và trớ trêu. Thêm mấy năm nữa trôi qua, cuộc mưu sinh ngày càng khó khăn, nàng trở bệnh. Cơn bệnh của một người quá lao lực, đứa con gái cũng khá lớn tuy biết phụ đỡ cho mẹ và đi học nhưng chỉ phần nào.
Rồi một hôm người chồng nàng đột ngột trở về, mang một thân thể ma dại! Thì ra bao nhiêu năm trác táng đã khiến ông phá sản và hôm nay ông về buộc Huyền phải bán căn nhà nhỏ. Để trả lại món nợ truyền kiếp này cho ông, không cách nào khác nàng đành phải đồng ý bán nốt cái tài sản nhỏ bé của hai mẹ con mà sau này chẳng biết bấu víu vào đâu. Ôi! Thật tàn nhẫn và trớ trêu cho tình nghĩa vợ chồng con cái, tất cả! Không qua được tiền. Tiền ư, danh vọng ư! Nàng đâu cần, có chăng đó là ngúm lửa sắp tàn của nàng luôn âm ĩ vọng về Toàn trong định thức.
Một lần nữa nơi xứ người, lâm vào cảnh vô cùng bi đát. Huyền lại phải âm thầm gói ghém cái hành trang nhỏ bé! Cái thân thể yếu đuối và giọt máu bé bỏng rời bỏ Đà Lạt về Sài gòn với những niềm đau không dứt. Lần cuối cùng trước khi đi Huyền đến nghĩa trang thăm mộ, đứng thật lâu rồi Huyền lấy vạt tay áo lau khung hình trên di ảnh của cha mẹ nàng, đâu đó thoang thoảng luồn gió vô tình đưa chiếc lá rơi ngay tay. Nhặt lên, tâm tư xúc cảm! Một chút đầm ấm, mơ hồ của thời gian xưa cũ tìm về! Ôi cái hạnh phúc nhỏ nhoi năm ấy của nàng bên gia đình đầm ấm, bên Toàn... Khẽ nguyện thì thầm những tiếng kinh cầu cứ như vang lên! Như thôi thúc, như xoa dịu, đâu đó cơn sóng tâm hồn cũng bình lặng theo suy nghĩ của Huyền.
Giọt nước mắt trên đôi má xanh xao, gầy guộc với vẻ khắc khổ rơi rất nhẹ nhàng như xoa dịu chút gì nỗi nhọc nhằn của Huyền. Đứa con nàng chỉ đứng nhìn, tuy cũng buồn nhưng vô tư vì đâu biết người mẹ với một khoảng đời khổ hận. Suốt đêm hôm ấy hai mẹ con cứ quanh quẩn nơi đây, như muốn một lần sau cuối gần gũi đại gia đình và quá khứ vui sướng, u uất. Sáng hôm sau trên chuyến xe đầu tiên rời Đà Lạt hai mẹ con ngồi yên trên băng ghế, đứa con Huyền tên Thuận Tiên vô tư nhìn ngắm cảnh rừng rú và những thảm trà trồng dọc theo quốc lộ. Hình dáng Thuận Tiên giống mẹ như đúc kể cả tính tình! Hiền lành và hồn nhiên.
Xe đi qua từng quãng đường, bụi nhiều và không khí ấm hẳn lên so với Đà Lạt. Hai bên đường những hàng bông dã quỳ hoang dại vun vút lùi về phí sau bỏ lại bao la rừng bạt ngàn, lần đầu tiên đi xa cô bé Tiên cứ ngẩn lên, thụp xuống nhìn như muốn ngốn hết các cảnh vật vào trong mắt. Đến ba giờ chiều thì về tới xa cảng miền đông. Mười lăm năm như một cơn mộng! Huyền ứa nước mắt khi nhìn thấy Sài gòn vừa nghe rộn rã, lại thoáng âu lo! Xót xa ư! Chỉ có thế và có như thế... Bước xuống đường do ngồi xe khá lâu, chân tê loạng choạng Huyền vịn vào Tiên và chợt nhận ra con cũng đã lớn gần bằng mình năm xưa! cái mà từ trước tời giờ dù sát bên nhưng nàng không nhận thấy.
Chiếc xe xích lô đạp đưa hai mẹ con Huyền về lại nơi cũ, ngang qua Nhà Thờ Đức Bà. Huyền đưa mắt nhìn! Vẫn như trước Uy nghi và hùng vĩ, lấy tay làm dấu Thánh Giá Huyền khẽ đọc một đoạn kinh với tâm hồn tôn kính. Còn bé Tiên cũng hồn nhiên làm theo mẹ dù không hiểu gì, cứ quay tứ phía xuýt xoa vì ngôi Nhà Thờ lạ lẫm. Xe chạy ngang qua công viên Công xã Paris Huyền thấy nỗi lòng se thắt, nhớ Toàn! Nhớ nhung cái mối tình ngày xưa! Nước mắt nàng bắt đầu rơi, không lã chã nhưng đủ rửa vết thương lòng mà bấy lâu chôn kín.
Huyền về nơi ở xưa, một ít người quen cũng mừng rỡ khi thấy nàng. Chuyện vãn hỏi han một lúc thì từ giã và tiếp tục đi về hướng quận 4, nơi đây Huyền dùng số tiền còn lại thuê một phòng trọ giá rẽ để ở. Bé Tiên con nàng cũng được đi học lại ở trường trung học quận 4, buổi sáng trước khi con đi học Huyền đã phải đi bán rau ngoài chợ Cầu muối. Con bé học cũng khá giỏi, và luôn đứng đầu lớp.
Một năm sau! Sức khoẻ của Huyền ngày càng xấu đi vì căn bệnh lao mà nàng mắc phải ở ngoài Đà lạt do lao tâm lẫn lao lực, cơn ho dai dẳng kéo dài nàng không còn đi bán được và cuộc sống phải dựa vào tình thương của những láng giềng xung quanh. Bé Tiên vẫn đi học và đỡ đần cho mẹ, thuốc thang do viện bài lao cấp nên Huyền cũng bớt khổ cực phần nào. Nhưng căn bệnh lao quái ác kia cứ tái phát liên tục nên Huyền phải nằm Viện thường xuyên.
Chiều năm ấy! khi ánh sáng chiều vừa đổ xuống vạt nghiêng góc Nhà Thờ. Toàn đi bộ từ trường về, hôm nay anh sẽ đi lễ buổi chiều vì sáng bận học. Cúi người lấy tay sửa lại y phục ngay ngắn chỉnh tề trước khi bước vào buổi nhật tụng trang nghiêm, Toàn chợt nhìn thấy một người thiếu nữ trợt chân té sóng xoàng trên phiếm đá xanh bậc dốc trước công viên. Anh lấy tay nhẹ nhàng đỡ người thiếu nữ.
- Có sao không? Cẩn thận té như vầy đau lắm! Câu nói như muốn an ủi.
- Dạ, em cảm ơn anh! Cũng hơi đau, em bất cẩn quá. Cô gái nói nhỏ
- Thế cũng đi lễ Nhà Thờ đây à! Toàn hỏi tiếp
- Dạ, em và gia đình vẫn cầu nguyện ở đây anh!
- Thế có còn đi học không?
- Dạ, em học lớp 11 trường Nguyễn Du. Cô gái trả lời và cả hai cùng vào Nhà Thờ nguyện kinh.
Trong buổi nguyện kinh Chiều chủ nhật hôm nay có khá đông người dự, đứng tràn cả ra sân và dĩ nhiên Toàn và Huyền cũng không ngoại lệ. Nhưng cả hai đã đứng bên nhau thầm thì và làm dấu Thánh Giá, trời tối buổi lễ tan! Mọi người ra về trong khuôn mặt vui tươi, hớn hở và hân hoan...
- Chào anh, em phải về rồi! Tiếng nói giọng bắc của Huyền thật nhẹ
- Thế em tên gì vậy?. Toàn hỏi nét mặt thoáng bối rối
- Dạ, em tên Huyền! Mỹ Huyền.
- Dạ, còn anh tên gì ạ! Huyền hỏi lại
-Tôi tên Toàn! hiện học trường kiến trúc ở đường Pasteur
- Cảm ơn anh đã cho biết tên! Huyền nói
- Có gì đâu, tôi cũng hỏi tên em kia mà!
Toàn nói và cùng Huyền sánh bước đi về phía đường Nguyễn Du. Nhà Huyền nằm ở đường Hai Bà trưng, gần hãng nước đá cạnh vòng xoay Bạch Đằng. Tiếng nói cười xen kẽ, giọng Toàn trầm lắng nhưng sôi nổi, bất tuyệt như chưa bao giờ được nói. Ngược lại Huyền vẫn nhỏ nhẹ trong những tiếng dạ, thưa. Đến nhà Huyền và Toàn chia tay trong luyến tiếc
- Chiều mai em có đi tập Thánh Ca chuẩn bị Đêm Giáng Sinh không vậy?. Toàn hỏi thêm
- Dạ có, em là người đánh đàn đệm piano ở Nhà Thờ anh à!
- Vậy ư! Thế thì mai đi học về anh đến để nghe em đàn.
- Vâng, em sẽ đợi anh. Cảm ơn anh vì tất cả. Huyền nở một nụ cười
- Em nói làm anh cảm động quá! nhớ mai gặp nghe, anh sẽ thưởng thức tiếng đàn lời nhạc Thánh của em, thế chắc cũng phải hay lắm.
- Anh khen, làm em mắc cỡ quá!. Đôi má Huyền hồng lên làm tăng thêm nhan sắc, nàng đẹp hơn bao giờ hết.
Trong trái tim Toàn dâng lên niềm sâu cảm, tri kỷ với những gì mà thời gian ngắn ngủi trải qua giữa hai người. Bất ngờ thay! Tâm hồn nơi đâu của lưu luyến bâng khuâng, niềm hoan ái chảy mãi trong suối máu nóng, quả tim theo nhịp rung lên từng hồi... Anh đã yêu ư! Tình yêu sao nhanh đến vậy! Xâm chiếm bằng giây phút hồi hộp, khát khao! Lưu luyến... Vang đâu đó từ nơi sâu thẳm tiếng bài ca "Bao giờ biết tương tư" ấm giọng:
"... Ngày nào, cho tôi biết!
Biết yêu em rồi, tôi biết tương tư
Ngày nào! cảnh thiên đường
đã mở hé! Tình yêu là trái táo thơm
Tôi ghé răng cắn vào! Miệng môi ngọt đắng...
".
Đêm hôm ấy, trăn trở mãi với dáng vóc yêu kiều của nàng, mãi cho đến nửa khuya Toàn mới ngủ được. Sáng hôm sau, như thường lệ Toàn thức dậy và đến trường như mọi hôm. Bóng Nhà Thờ trong buổi sớm im lìm và cổ kính, hơi ngoái đầu nhìn về phía đường Nguyễn Du, chợt nhung nhớ dáng vóc nàng, suy tư xâm chiếm tâm hồn. Dòng xe cộ bắt đầu chạy thoáng chốc chân cũng đưa Toàn đến trường và chiều lại đến. Ai có thể tưởng tượng một người khi yêu và chờ đợi một người, sẽ vui sướng như thế nào khi thấy thời gian trở lại và họ sắp được gặp nhau.
Tiếng đàn Piano thanh thoát vang lên theo những giọng hát đồng ca giao hưởng của những thiếu nữ làm không khí trong Nhà Thờ sinh động hơn. Ngoài Toàn ra cũng có một số người đến xem và dự thính buổi tập hòa nhạc này. Anh đã nhận ra Huyền ngay khi nàng ngồi đàn qua dáng thanh tao của một nghệ sĩ dương cầm nhỏ tuổi. Nàng mặc mặc chiếc áo dài màu trắng tượng trưng cho sự trong trắng của một thiếu nữ ngoan đạo. Mái tóc xoã dài theo hai bờ vai toát lên vẽ đẹp bội phần, đôi tay như có phép thuật lướt trôi chảy trên mặt phím.
Toàn chăm chú thật lâu không chớp mắt khối óc bay theo dòng suối nhạc Thánh ca vút lên Thiên đường mơ mộng. Choàng tỉnh, buổi tập cũng kết thúc,tất cả ra về. Vừa ra cửa Huyền sung sướng khi thấy Toàn chờ nàng, tình yêu của họ chớm nở và nỗi chờ mong hiện rõ lên khuôn mặt từng người
- Em đói chưa! Mình ăn tối em à. Toàn đề nghị
- Đâu vậy anh!…! Huyền hỏi ý còn e ngại và định từ chối
- Yên tâm! Ăn xong anh đưa về nhà em an toàn, không việc gì phải lo. Anh nói khuôn mặt trầm tỉnh
- Dạ, em nghe mình đi thôi anh.
Cả hai chở nhau trên chiếc xe đạp đi về hướng chợ Đa kao, nơi đây có bán nhiều món ăn ngon, và đến tận khuya cho các thực khách lỡ đêm. Cả hai vào một quán bán bánh cuốn, ban đêm khí trời hơi lạnh! Cái hơi nóng từ thức ăn thoát ra làm cho hai người cảm thấy ấm cúng. Toàn nhìn Huyền, Bất chợt! Đôi mắt nàng cũng hướng đến chàng, họ cảm thấy hạnh phúc! Họ cảm thấy gần gũi! Trong một chừng mực nào đó, tình yêu đến rất gần... như một suy nghĩ mênh mông của cơn sóng lòng. Ăn xong Toàn chở Huyền về nhà nàng, đêm nay mộng đẹp sẽ đến với hai người trong từng suy nghĩ riêng tư nhưng chung hướng.
Từ đó họ cũng đã thành một đôi uyên ương son trẻ, ngày ngày đi bên nhau đến trường. Cha mẹ của Mỹ Huyền là người ngoan đạo, rất thương con và cũng quý mến Toàn vì sự lễ phép, ân cần và chịu khó học hành lo lắng tương lai của anh. Hai năm dài trải qua thầm lặng trong những lần đưa đón, những tấm thiệp chúc mừng! Những mùa Giáng sinh đi bên nhau! Trong nhau, nụ hôn tình ái hòa quyện tràn ngập của một đôi người đang say sưa chìm đắm vào giấc mơ yêu thương cao thượng và Thánh Thiện. Tuy nhiên trên cõi đời luôn có những bất công mà tạo hóa cũng không lường trước được. Số phận! Đó là những gì người ta chỉ cảm nhận bằng hai chữ bi thương.
Một hôm tiết trời tháng bảy, mưa rất nhiều và rất lớn. Như mọi khi Toàn dong xe đến để chở Huyền đi học, một chút tư lự khi nhìn thấy cửa đóng khóa kín. Thoáng giật mình! Toàn bỏ xe đi vào trong, không còn ai! Tất cả họ đã ra đi, không lời giã biệt. Trong lòng đau buồn Toàn cố nhìn như tìm kiếm một chút gì sót lại của Huyền, nhưng có chăng là tiếng uất nghẹn của tâm hồn... Rồi tự hỏi thế gian tình là gì! Sao mỗi một con người lại có một lần đau khổ trong đời! Huyền đi rồi, còn gì đây những ngày xưa hoa mộng! Nuối tiếc dâng cao như cơn bão cuốn sâu định thức.
Sự ra đi lặng lẽ của gia đình Huyền đã làm cho Toàn ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Anh lọt thỏn trong chiếc áo đi mưa cứ tần ngần, ngó qua lại quanh quất như tìm một cái gì đang rất thiếu! Bỗng thấy một gói ny lông nằm trong hàng rào bông. Suy nghĩ đôi chút Toàn mới lấy ra, đứng nép vào hiên và mở ra xem! Trong đó có nhiều hình ảnh hai người trong những ngày yên vui và một lá thư. Toàn đặt gói ny lon xuống và vội mở thư ra xem:
"Ngày... tháng... năm...
Anh thương!
Cho phép em gọi tiếng anh yêu lần sau cuối! Rồi bây giờ và mai này mình phải vĩnh viễn chia xa. Đau buồn làm sau cho số kiếp tình yêu của chúng mình. Em đang khóc đây và khóc thật nhiều! Nhưng anh ơi, có ích gì đâu, em giờ đây phải trở thành người phụ tình mà trong lòng thì không thể.
Xót thương làm sao cho tấm thân em! Anh ơi, em phải nói gì đây, phút giây này! Bao nhiêu năm quấn quít giờ sắp chia xa và tan thành mây khói. Em sẽ phải lấy chồng! Một người không hề thương yêu và lớn hơn em gấp hai lần tuổi, Đó chính là định mệnh ác nghiệt mà em phải cố dấu... cho đến ngày cuối cùng. Cha mẹ em làm ăn thua lỗ, nợ nần rất nhiều và ông ấy là người cứu giúp gia đình em. Ông ấy muốn lấy em làm vợ và điều kiện cũng chỉ thế thôi. Bên hiếu bên tình, em biết phải làm sao đây anh. Nếu chối từ thì cha mẹ em chết mất, còn không thì vĩnh viển chia lìa.
Em khóc rất nhiều, nhưng được gì đâu anh! Có chăng là sầu khổ, mà cha mẹ em thì an ủi bảo hãy vui lên khi gặp ông ấy. Nếu trái lời em sẽ trở thành đứa con bất hiếu, xem trọng chữ tình còn ngược lại thì là kẻ phản bội xấu xa. Thôi đành nhắm mắt đưa chân, em chỉ tiếc những ngày của chúng mình, có khi sau này trong mơ em mới tìm thấy được.
Thời gian rồi sẽ trôi! Anh hãy cố quên em, rồi mối tình khác sẽ đến với anh! Trên cõi đời này, em sẽ luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc đến cuối cuộc đời. Em xin phép gọi tên anh lần cuối cùng: "Anh Toàn, Toàn ơi..."
Vĩnh biệt anh
Em
Mỹ Huyền
Đôi mắt thất thần của Toàn ghim sâu vào tờ giấy đẫm nước mưa! Ôi nước mưa hay giọt lệ của trời tống tiễn một mối tình vào trong quá khứ đau thương. Lê bước chân buông mình lên chiếc xe đạp Toàn ngoáy đầu lần nữa nơi chôn lấp mối tình đầu tiên. Đâu kia một âm thanh da diết mang sự thương tâm thoát ra từ một quán cà phê ven đường
"... Người vừa tặng ta vết thương đau ngọt ngào
Chẳng nợ gì nhau, hãy để tình ta bay cao
Từ vào cuộc vui đã chớm nghe lừa dối
Che dấu trên nụ môi những lời yêu quá tả tơi
Thà một lần đi cách xa nhau ngàn đời
Cho lệ này ngừng rơi, tiếng cười còn vương trên môi
Người vội vàng lên, nhan sắc chưa tàn úa
Mai mốt xa cuộc vui, chẳng còn mong những ngọt bùi
...".
Tiếng nhạc xa dần rồi khuất hẳn sau một khúc quanh, ôi! Khúc quanh giống như lối rẽ của cuộc tình vừa chấm dứt. 
Phần 3
Toàn thẫn thờ ra về, những ngao ngán cuộc đời và tình yêu theo dòng thời gian nguôi ngoai bớt. Toàn lao vào việc học hành như một cơn lốc để quên đi một mối tình sâu đậm. Mấy năm sau do học lực xuất sắc Toàn được học bỗng du học tại Cộng Hòa Pháp. Nơi đây Toàn tiếp tục thể hiện là một du học sinh người Việt tài ba có nhiều luận án và công trình nổi tiếng. Trong thời gian ở nước ngoài có nhiều cô gái theo đuổi nhưng Toàn vẫn không màng đến, trong tâm tư chỉ mong hoàn thành việc học và trở về Việt nam.
Năm năm sau! Toàn về nước và làm việc ở một công ty địa ốc lớn ở Sài gòn. Mỗi buổi chiều thứ bảy Toàn đi lễ ở Nhà Thờ Đức Bà, và trong lễ chàng luôn luôn khấn nguyện cho Huyền được may mắn và hạnh phúc. Bốn năm sau đó công việc làm ăn cũng tiến triển, Toàn được bổ nhiệm làm Phó giám đốc kinh doanh của một công ty liên doanh và sang Đài Loan làm việc. Bây giờ Toàn đã là một người giàu và có một địa vị lớn trong xã hội, ôi! Sự đời thật trớ trêu thay! Hai người yêu nhau say đắm năm xưa bây giờ lại phải đứng ở hai đầu thái cực khác nhau, một người nghèo khổ ngắc ngoải vì cơn bệnh và còn một người đang đi trên tuyệt đỉnh danh vọng.
Làm việc ở Đài loan được sáu năm, Toàn được chuyển trở về Việt nam và lúc này đã trở thành Tổng giám đốc của công ty lớn liên doanh và đặt trụ sở tại Sài gòn mỗi ngày đi làm bằng một chiếc xe hơi sang trọng. Dù vậy mối tình năm xưa với Toàn cũng không hề thay đổi, chàng mua một căn biệt thự gần Nhà Thờ Đức Bà để mỗi sáng, mỗi chiều đi ngang và ngồi ru hồn trên những chiếc ghế đá ở công viên rồi nhìn Tượng Đức Mẹ Maria thì thầm khấn nguyện. Trong cuộc sống Toàn hay giúp đỡ người nghèo khổ lỡ vận, Toàn lại có tên trong hội Chữ thập đỏ thường xuyên đem máu mình hiến giúp đời cho dù bây giờ đã là một doanh nhân thành đạt. Ở con người luôn nhân nghĩa và tế thế thì tình thương, nhân cách hiền hoà của Toàn được nhiều người kính trọng và yêu mến là lẽ đương nhiên.
Một chiều kia vào lúc xẫm tối, Toàn đang ngồi hóng mát trên ghế đá thì có điện thoại đến báo tin phải đi hiến máu gấp ở Viện bài lao. Khi đến nơi thì cũng có năm người tình nguyện như Toàn đang đứng chờ.
- Chào anh! Vì lượng máu dự trữ bệnh viện hiện nay thiếu và phần do người mới vào viện hiện nay rất yếu, thiếu máu nghiêm trọng cho nên chúng tôi không còn cách nào khác là huy động những người có nhóm máo O vì nhóm này khi truyền có thể trực tiếp mà không cần phải thử. Vị bác sĩ khoa tiếp huyết nói
- Dạ vâng! Tôi hiểu và tuỳ ý ông, xin ông cứ yêu cầu miễn sao được việc mà thôi.Toàn nhã nhặn, và vị bác sĩ khoa cấp cứu hồi sức đã đưa anh đến bên giường bệnh. Bên kia Huyền đang nằm thiêm thiếp. nàng có biết đâu dòng máu sắp chảy vào người nàng là một giòng máu đầy tình thương và là nỗi niềm của nàng.
Sau hôm ấy khi truyền máu xong và người bệnh cũng qua khỏi cơn nguy hiểm, Toàn có quay lại bệnh viện nhưng đã quá giờ nên anh không gặp ai cho nên đành nhờ trực ban gửi cho người bệnh một số tiền gọi là giúp đỡ người cơi nhỡ và số tiền ấy được chuyển cho Huyền
- Dạ! Xin cảm ơn chị. Huyền rớm nước mắt nói với người trực ban
- Không phải tôi tặng chị đâu, mà của một người trong nhóm chữ thập đỏ mới hiến máu cho chị hôm qua! Người y tá nói và đi ra.
Trong lòng Huyền nhẹ nhỏm phần vì có chút tiền lo bệnh và lo cho con nhưng nàng cũng băn khoăn vì không biết người giúp mình là ai. Thật khổ cho Huyền! Không có nhà, tứ cố vô thân, người chồng không hôn thú kia cũng bỏ ra đi vĩnh viễn không lần trở lại. Thời gian sau, Huyền xuất viện và sức khỏe có phần khá hơn! Nàng đến làm công cho một tiệm giặt ủi đầu đường với sự bảo trợ của những người láng giềng cuộc sống cũng bới cực khổ.
Còn Toàn sau khi ra về, sáng hôm ấy trong cuộc họp ban quản trị công ty anh tiếp tục sang Cộng Hòa Pháp để tìm đối tác một thời gian. Nơi xứ người Toàn gặp lại nhiều bạn cũ và có thêm nhiều bạn mới trong ấy có nhiều bạn gái rất đẹp và khả ái, nhưng anh cũng không hề mảy may lay động! Trái tim Toàn có lẽ đã khô giọt tình chăng?.
Sau chuyến công du Toàn lên máy bay về Việt Nam. Bước xuống phi trường Toàn lên xe về nhà và không quên đến Nhà Thờ đễ dự lễ cuối tuần. Trong buổi lễ hôm ấy đoàn nữ ca cũng mặc áo màu trắng tinh và tiếng Piano trầm lắng vút cao theo dòng nhạc mừng Chúa. Toàn thần nghĩ, Ô hay! Cũng sắp đến Đêm Giáng Sinh rồi còn gì!
Huyền và con nàng thường đi lễ và làm việc đạo tại Nhà Thờ Xóm Chiếu quận 4, đây là một nhà thờ lớn cũng uy nghiêm trang trọng.Trong những buổi Thánh lễ dàn ca dòng của Nhà Thờ hôm nay có thêm một tay dương cầm mới là Thuận Tiên, tuy còn nhỏ nhưng do học đàn từ thuở bé, phần lãnh hội được những ngón sở trường của Huyền nên Tiên đàn cũng rất hay như mẹ. Thuận Tiên vừa học giỏi lại đánh đàn hay nên trong xóm đạo ai cũng quý mến. Hôm ấy! Đoàn ca của Tiên có việc Đạo phải theo Cha xứ sang Nhà Thờ Đức Bà tập luyện cho Đêm Lễ Chúa Giáng Sinh, tiếng đàn của Thuận Tiên bay vút cao như Huyền năm xưa và nhiều đôi mắt hướng lên chính điện chăm chú theo tiếng đàn hát vang lời Chúa.
Hôm nay! Toàn cũng đến Nhà Thờ, vào trong khi nghe tiếng đàn hồi tưởng quay về, trong lòng ngân nga lời Thánh Ca vang theo nhạc đệm. Bỗng Toàn nghe như quen thuộc và nhìn lên thì thấy thấp thoáng bóng một người dáng giống Huyền năm xưa, Toàn giật mình! há hốc mồm khi nhìn kỹ người ngồi trước Piano mang dáng dấp của Huyền năm xưa đang ngồi đàn. Xong lễ tập, Toàn định tìm hỏi nhưng tất cả đoàn ca đã ra về, và đêm ấy Toàn không ngủ được. Trong lòng bứt rứt, hôm sau Toàn tìm đến Cha xứ và được biết người con gái ấy trong ca đoàn Nhà Thờ Xóm Chiếu. Nhưng do công tác cho nên Toàn cũng chưa đi sâu và tìm hiểu về sự kỳ lạ này.
Hôm nọ, như thường lệ hội Chữ Thập Đỏ lại gọi Toàn trong một lần hiến máu cứu người, Toàn được người Hội trưởng nói lời cám ơn của một bệnh nhân nữ ngày trước mà Toàn đã cho máu và gửi tiền cứu giúp. Tuy không hề quan tâm đến số tiền kia như Toàn giật mình khi nghe nhắc tên Phan thị Mỹ Huyền, qua hỏi han thì biết được rằng đó chính là Mỹ Huyền năm xưa của anh mà bấy lâu tìm kiếm. Toàn vội đi sang Nhà Thờ Xóm Chiếu, nhưng cũng đúng vào ngày Huyền đi dự lễ tang một người cùng xóm đạo nên không có ở nhà. Miên man trong suy nghĩ, bước chân đưa anh đến Nhà Thờ Xóm Chiếu. Hai tay khoanh cúi đầu Toàn cầu nguyện thật lâu dưới chân Thánh Giá và anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm.
Toàn ngồi thật lâu trên chiếc ghế đá trong Nhà Thờ, đôi mắt hướng ra nhìn về phía trường tiểu học đối diện, tiếng trẻ con đùa giỡn ồn ào cộng thêm giọng rao hang của người bán dạo tạo nêm một không khí ồn ào. Hay tay cứ duỗi ra lòng thì miên man suy nghĩ. Toàn nhắm mắt nghe dòng chảy đang từ từ cô đọng trong tâm hồn, bỗng chợt thấy hay cánh tay ươn ướt. Ngước nhìn lên trời hơi tối, bóng của một người đàn bà trước mặt anh đang nức nở khóc! Ôi! Mỹ Huyền... Huyền đấy ư! Em khóc ư! Toàn vội đứng lên nước mắt anh rơi! Anh cũng khóc, khóc cho sự khổ đau của nàng, cho mười lăm năm chờ đợi, cho sự nhẫn tâm của thời gian. Anh ôm lấy Huyền ghì thật chặt như muốn nuốt cái hình dáng gầy guộc bé nhỏ của nàng và nghe tiếng bi thương của nàng cộng thêm sóng lòng sôi sục đau thương. Tình yêu và năm tháng cứ như đùa giỡn với số mệnh con người, lát sau hai người bình tâm trở lại.
- Anh tìm em làm gì, bây giờ thân em nhuốc nhơ mất rồi. Huyền rưng rức khóc tiếp, Toàn lấy khăn thấm đôi mắt nàng. Trong anh đang dâng toả niềm sung sướng! Anh thấy hạnh phúc và chỉ mỗi thứ ấy
- Huyền ơi! Em có biết anh cứ chờ, cứ đợi trong vô vọng bao nhiêu năm không?. Đó là cái ngày mà anh nhận được những gì của em để lại. Anh hiểu tất cả, em nào có lỗi gì! Đó là số kiếp mà mỗi chúng mình phải gánh lấy trong cuộc đời. Hôm anh truyền máu cho em anh không thể biết đó chính là em, là người mà anh luôn tha thiết và chờ đợi tìm kiếm. Toàn nói một hơi như trút đi cái tâm sự sầu thảm của mình.
- Sao anh không tìm một người xứng đáng để có một gia đình. Huyền nói qua nước mắt
- Thôi em! Đừng khóc nữa làm gì, bây giờ chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, không còn ai có thể chia lìa được! Anh làm tất cả vì em. Toàn nói xong hướng mắt nhìn Huyền, khuôn mặt năm xưa bầu bỉnh mơn mỡn nay được thay bằng đôi má hóp và vầng môi khô lợt lạt.
- Anh Toàn em có con rồi. huyền nói cụt lủn
- Anh biết rồi, và đã gặp nó giống em lắm. Toàn bâng khuâng
- Anh Toàn ơi, đó cũng chính là con anh mà. Huyền nói đôi tay lạnh của nàng nắm chặt tay Toàn
- Thật vậy ư! Con anh ư. Toàn ngây người suy nghĩ và khẽ a lên... đúng rồi! Hèn chi anh nhìn trong nó có dáng dấp một chút của anh, giờ em nói anh mới nhớ ra.Thật tội nghiệp cho em!. Toàn an ủn nàng, và Huyền tiếp tục nói
- Em sinh nó vào tháng bảy cái năm mình xa nhau. Ông ấy không đánh em nhưng chì chiết nhiều lần khiến cha mẹ em buồn rầu và qua đời không lâu sau đó. Huyền vừa nói vừa khóc, nước mắt cứ thi nhau từng chút trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Toàn an ủi nàng, trong lòng vui sướng vì anh đã biết Thuận Tiên là con gái anh, cái tiếng con cứ vang mãi trong lòng theo nhịp đập trái tim.
Tan buổi hòa nhạc Thuận Tiên tròn mắt khi thấy người đàn ông lạ đang ôm Huyền, nhìn kỹ thì biết ông cũng là người hiến máu cho mẹ mình.Lặng yên một hồi Tiên hắng giọng thưa
- Thưa mẹ ạ!. Thoáng bối rối, hai người buông nhau ra. Hôm nay Toàn mới có dịp nhìn kỹ Thuận tiên. Khuôn mặt giống mẹ nhưng đôi mắt và đôi chân mày thì không khác anh.
- Đây là cha ruột của con, mới là người có cùng huyết thống và sinh thành ra con, con à! Huyền nói rơm rớm mắt
- Con lại đây chào ba đi con! Huyền nắm tay dục con, còn Thuận Tiên cứ tròn xoe ra nhìn Toàn bắp bắp không ra tiếng. Cha ư! Ôi cha mình đây sao? Thuận tiên ngó Toàn, đôi mắt nhu mì long lanh ngấn lệ rồi ôm chầm lấy Toàn. Tiếng kêu khóc của đứa con hòa lẫn lời trách móc vu vơ khiến suối lòng Toàn thêm quặn thắt. Nhưng hôm nay cả gia đình họ sum họp, không gì có thể đánh đổi hay chia lìa họ được. Và trên kia Đức Chúa Trời hình như cũng đang chúc phúc cho họ, họ đi bên nhau dìu từng bước nhỏ trong lòng vang tiếng kinh cầu. Ngước lên cao nhìn Thập Giá, nhìn Đức Mẹ Maria Đồng trinh, Tâm hồn họ như hồi sinh trong tình thương Thiên Chúa.
Đêm nay! lần đầu tiên trong đời, một gia đình bé nhỏ sum họp trong một căn nhà trọ cũng bé nhỏ nhưng chan hòa hạnh phúc. Toàn khẻ tay vuốt tóc Thuận Tiên và âu yếm nhìn Huyền cả hai bây giờ bên anh, Tất cả cùng hướng về một chân trời mới. Tối nay ngoài kia Đêm Giáng Sinh đã đến, râm vang trong xóm đạo tiếng nhạc Thánh ca du dương trầm bổng. Cả ba người vui vầy bên máng cỏ nhìn Đức Chúa Hài Đồng đang ngự và chung quanh các vị Thánh đang chúc mừng. Cả ba người cùng nắm tay nhau cất lời, tiếng ca vang cao vút trong sự hân hoan sung sướng...
Hôm nay lễ kỷ niệm mười năm sự tái hợp và ngày mà Thuận Tiên lấy bằng tiến sĩ xuất sắc được tổ chức long trọng ở biệt thự riêng của vợ chồng Toàn. cả hai đứng trước cổng đón các quan khách, và những thân hữu từ xóm đạo năm xưa vào dự tiệc. Tất cả đều cùng nâng cốc cụng ly chúc cho sự thăng tiến của Thuận Tiên và hạnh phúc của gia đình họ.
Trên bầu trời, Buổi trưa gắt nắng như dịu lại! Như thầm chúc cho một gia đình đầm ấm sau nhiều năm sóng gió, tưởng như đã vỡ tan như bọt nước. Trên môi họ, nay những nụ cười rất tươi luôn nở hòa theo lời cầu chúc của quan khách. Đến xế trưa tất cả ra về và trong nhà ba người đứng bên nhau, hai mái đầu đã bạc chính giữa là một niềm hy vọng lớn.
Lời nói cho chuyện tình bên Nhà thờ Đức Bà
Trong đời người, tình yêu và số phận trái ngang luôn đặt họ vào một hoàn cảnh bi đát của cuộc sống. Sự chung thủy như một nghị lực phi thường giúp cho họ một mối tơ duyên hội ngộ sau nhiều năm tháng trắc trở. Tuy rằng ngoài xã hội chuyện như vậy rất ít, nhưng không phải là không có và con người nên hướng tới một tâm hồn cao thượng trong yêu đương. Hy sinh vì nhau, nhớ thương nhau và trong cuộc trăm năm chan hòa với nhau bằng tình thân ái
Ngoài kia. xa hơn nữa! Bầu trời vẫn sáng, những chòm mây vẫn bay trong bất tận và vĩnh cữu nhưng thế gian này có như thế đâu! Hãy nhìn... và hãy nghĩ rằng Thượng Đế luôn tạo ra những thử thách mà con người là một số phận.
23/10/2006
Đông Hòa 
Theo https://vnthuquan.net/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tưởng chừng như

Tưởng chừng như (Nói với Gaston,  15.Dec.2013-15.Dec.2020) Đập cổ kính ra tìm lấy bóng Xếp tàn y lại để dành hơi (Khóc Bằng Phi, Vua Tự Đứ...