Thứ Năm, 3 tháng 3, 2022

Đường tình em đi

Đường tình em đi

Chương 1
Khi Trúc về đến đầu ngõ thì phố xá đã lên đèn. Trời tối mù mịt mặc dù mới 5 giờ chiều. Cái khánh vàng treo ngoài hiên khua leng keng lên hồi vì những cơn lốc thổi nghe vần vũ. Chắc đêm nay có bảo... Trúc thở dài nhìn trời rồi chán nản đẩy cánh cổng gổ vào nhà. Qua khung cử kiếng mấy đứa em đang ngồi la hét gấu ó với nhau như đám giặc con! Trúc mở khóa. Nghe tiếng động, Hà nhìn ra và reo:
- Chị Trúc... vô đây mau. Chị mau vô mà nghe anh Tú nói có lọt lổ tai hông?
Trúc nhăn mặt:
-- Thôi đi cải nhau, đấu lý cả ngày, nghe mệt lắm... Đừng có méc ta hay bắt ta xử nữa. Bây giờ lôi nhau ra tòa mà gây lộn...
Tú nhún vai:
-- Một con Hà chằng chưa đủ, bây giờ thêm bà Trúc. Con gái nhà này cọp còn sợ...
Trúc hét:
-- Cái gì, nói cái gì? Tao đang bực đây nghe không? Liệu hồn. Táo đánh bây giờ...
TÚ xuýt xoa:
-- Úi cha là dử! Cái mặt ai cũng khen Trúc hiền, Trúc ngoan, dịu dàng mà ăn nói vậy đó! Ông Thành nghe chắc chạy te...
-- Ừ, cho chạy luôn... chết đi càng tốt!
Hà và Tú nhìn nhau cười tủm tĩm. " Lại có chuyên với Thành rồi!" Hai đứa lảng ra xa mặc kệ Trúc ngồi thẩn thờ ở bàn ăn... Bực quá, muốn yên lặng cũng không được... Về đến cái nhà này là muốn điên, la hét cải nhau tối ngày... Ờ mà không có tụi nhỏ cũng buồn. Mấy chị em dắt díu nhau qua đây từ năm 75. Bố bị kẹt trong tù cải tạo, Mẹ buồn quá đứt mạch máu chết bỏ lại mấy chi em bơ vơ nơi quê người... Ngày mẹ mất. Trúc là con gái lớn trong nhà, nàng 18 và em út mới lên 3. Tú là em kế của Trúc rồi đến là Diễm. Tuấn, Hà và Uyên.
Thấm thoát đã 11 năm trôi qua. Mười một năm lo lắng cho các em, bây giờ nhìn lại chợt thấy mình đã gia. Nhưng đối với Trúc lúc nào nàng cũng yêu đời, vui vẻ; bởi vì chung quanh nàng có mấy đứa em thật dể thương, tuy hay gây lộn nhưng cũng hay tếu làm cho cuộc đời thêm, hương sắc. Kèm theo đó, Trúc có người yêu là Thành. Người bạn trai đa9'c ý nhất từ 3 năm nay... Hừ, bạn trai đắc ý mà hồi nảy chàng làm Trúc tức chết đi được.Hai đứa đi ăn với nhau, Vô tình sao con nhỏ cứ liếc chàng cười tủm tĩm hoài vậy? Thế là hai đứa cải nhau, vì chàng nhất định không nhận lổi... Trúc tức giận gần khóc mà chàng còn bảo nàng vô lý, cứ gắn cho chàng những chuyện không có! Thế là Trúc mặc kệ chàng ở bàn ăn, chay ra ngoài kịp leo lên một chiếc xe bus để về nha.
Nghỉ lại vẫn còn tức! Trúc lầm bầm:" Không đến xin lỗi hôm nay là khỏi gặp nhau... "
Ngồi nghỉ ngợi mãi cũng chán, Trúc lắng nghe chuyện mấy đứa em. Tuấn ở trong phòng đi ra tay cầm tờ giấy tằng hắng giọng:
-- Nghe đây, nghe đây bà con. Coi em đăng báo rao vặt bán xe vầy có hấp dẩn không... " Một tên con trai nghèo nhưng đẹp giai, học giỏi, cần tiền mua quà cho... đào, phải bấm bụng bán chiếc xe tuy cà ràng nhưng con tốt [bảo đảm chạy nhanh hơn xẹ. bò] Cửa bên tay lái bị kẹt không mở ra được phải vào bằng cửa bên kia, quý vị an tâm khỏi sợ bị té. Còi xe khi vui thì kêu khi buồn thì câm, 4 bánh xe còn rất tốt, chỉ khi nào cán đá xanh mới xì, nhưng bảo đảm xì từ từ có thể chạy cầm cự thêm 2 tuần mới phải vá. Ngoài ra kính chiếu hậu bị rớt phải lấy kiếng chị Trúc đánh phấn mà thay thế... Nệm ghế mới thay bằng bao gối mua ở K-Mart. Giá xe khi mới mua là 50 đô bây giờ sau khi tu bổ chỉ lấy 200. Ai cần cin gọi cho Tuấn Lãng tử, điện thoại 333-5555" Bọn con gái phá lên cười. Hà phê bình:
-- Đăng rao vặt kiểu ngu đần. Xe đó cho em còn không thèm nữa ở đó mà bán!
Diễm cũng nói:
-- Ờ tao cũng mắc cỡ khi ngồi xe cu Tuấn!
Tuấn dài giọng:
-- Thôi đi mấy bạ. vậy chứ ai nói "Làm ơn chở chị ra chợ một chút thôi... " Thiệt là ăn cháo đá bát!
Trúc gõ tay lên mặt bàn:
-- Cấm lôi tên chị vào đó nghe Tuấn. Quảng cáo thiệt thà quá người ta không có mua đâu. Mà bán xe rồi đi bằng cái gì?
Tuấn khoe:
-- Bộ chị tin cái rao vặt đó thiệt sao? Em chỉ đọc cho vui cửa vui nha, chứ đâu có đăng như vậy. Thằng bạn nó bán lại cho em cái xe 500, phải trả góp mỗi tháng 50 nên em tống khứ cái xe cà tàng này đi cho rồi. ĐỂ mấy bà chị khỏi mắc cỡ, phải che mặt lúc ngồi xe em, làm người ta xệ...
-- Ừ Tuấn giỏi đó...
-- Thôi đi, em ghét mấy mụ lắm. Lúc cần người ta thì năn nỉ "pleasẹ.please". Xong việc mấy mụ trở mặt liền. Hể có xe mới, em không chở nữa đâu, chỉ cho chị Trúc đi thôi.
Diểm, Hà ré lên:
-- Ê, làm cái gì mà lấy điễm chị Trúc dữ vậy cu Tuấn! Từ nay đừng có nhờ ta vá quần áo cho nữa nghe không?
-- Ừ, cũng đừng bảo "Hà ơi làm bánh xèo hay nấu bún bò Huế " cho anh thèm chết luôn...
Trúc nhảy vào vòng chiến:
-- Khỏi có lo, Chị dắt Tuấn đi ăn cơm tiệm ngoài sướng hơn. Mình người sang trọng, quí phái không thèm ăn cơm nha... hì... hì...
Diễm đổi chiến thuật:
-- Từ nay ta không thèm rủ con Lan đến đây chơi nữa. Ta ghét con nhỏ đó lắm...
Tuấn im lặng nhìn Trúc cười cười. Trúc lại phải cứu bồ:
-- Con Diễm không rũ thì ta rũ. Nhỏ đó dễ thương ghê há Tuấn!
Tuấn tỉnh bơ:
-- Nhỏ Lan đó cũng xí xọn lắm. Chị Diễm không rũ nó lại đây càng tốt.
Trúc nhìn Tuấn ngạc nhiên, rồi nàng vổ tay như điên như khùng:
-- Như vậy mới xứng đáng là em ta... Yêu là cái quái gì chứ???
-- Bà Trúc thất tình rồi. Ai bảo yêu nhau lắm cắn nhau đau!
Trúc lườm Tú thật dữ. Tú phải kêu lên:
-- Ái da... bà con cứu tui!
Hà đứng lên:
-- Thôi đi ăn cơm. đói bụng lắm rồi. Ở đó mà móc nhau hoài, có mập được hông?
6 chị em ngồi quanh bàn ăn. Bé Uyên reo lên khi thấy món đậu hũ nhồi thịt:
-- Ơ, em thích món này nè... Chị Hà dẽ thương ghê.
Trúc nhìn mâm cơm, ngoài món đâu hủ, Hà còn nấu canh cà chua và cá kho tộ. Nhỏ n`y thật khoéo tạy Giống hệt mẹ nàng ngày xưa, nấu món gì cũng ngon. Con bé tự tìm tòi, học hỏi từ bạn bè về nấu cho mấy anh chị em ăn. Trúc chợt thấy thương các em vô cùng. Mình không nên đưa chuyện buồn tình cảm riêng tưvào trong căn nhà này. Chuyện của mình gác qua một bên, hãy cùng vui với các em thật ngoan ngoãn. Tú là một kỷ sư điện tử ra trường đã hai năm nay, Diễm đang học năm thứ 2 Nha Khoa, Tuấn thì lớp 12 và Hà lớp 11. Riêng bi Uyên sinh sau đẻ muộn đang học lớp 7. Các em nàng rất ngoan ngoãn, tuy có lúc giận hờn nhau nhưng một lát đa6u lại vào đọ Và đứa nào cũng thương Trúc cả, muốn chị lấy chồng nhưng Trúc không chịu. Nàng muốn lo cho các trước rồi mới nghỉ đến mình.
Mấy chị em ăn cơm thật mau và vui nhộn. Hà nheo mắt nhìn Diễm:
- Nhà mình ăn mau cô địch, đi giựt giải là cái cẳng.
Tú thêm:
_ Chẵng những ăn mau mà còn ăn nhiều, lại lựa toàn thứ ngon mà ăn...
Trúc cười "
_ Ừ, chứ ai lại dại gì đi ăn đồ dở.
_ Con gái nhà này " nử thực như hổ ".
Diễm lườm Tuấn:
_ Còn con trai thi " Nam thực như voi "... cái gì cũng ăn, không chừa thứ gì.
_ Ê, đừng có nói bậy, chẵng lẻ ăn luôn cái dĩa?
_ Đâu đó!
Hà Khoe:_ Anh Tú ơi! Hà mới quen nhỏ bạn này dể thương lắm, giới thiệu cho anh nghe!
_ Mấy tuổi rồi?
_ Nó 17, hơn em một tuổi.
Tú xua tay:
Thôi giới thiệu con nít cho anh làm baby-sit hả?Làm mai cho thằng Tuấn đó.
Hà lắc đầu:
_ No,! Anh Tuấn bạn em đứa thì ảnh chê lùn, đứa chê hôi, đứa thì nói cà lăm... nhiều chuyện lắm.
_ Chứ bạn Hà không đúng vậy sao? Anh đâu có nói oan!
_ Thôi đi, anh nhìn lại anh coi? đẹp dử... Ở đó cứ đi chê người khác! Anh mà không hôi hơn con Hồng thì em cùi đi.
_ Trời! tui vầy mà bị chê hôi hơ?
Hà hét:
_ Ngửi tay mà làm gì, lột giầy ra mà xem thúi hay thơm?
Tuấn cười to:
_ cái đó thì chắc bé Uyên chiếm giải nhất, phải không em?
_ Bộ tụi bây có thử rồi huh?
Bé Uyên tũm tỉm:
_ Dạ mà tại em mang giày cả ngày nên mới bị vậy...
_ Vậy sao chị cũng mang cả ngày mà không bị?
_ Cái đó phải hỏi Ba má.
Diễm nhăn:
Thôi de,p ba cái chuyện đó đi, đang ăn cơm cứ lôi chuyện gì đâU mà nói... ăn mất ngon!
_ Em càng khoái, đỡ mập!
Diễm nhún vai "
_ Không nói lại nổi với cái miệng của tụi mi!
LŨ nhóc ăn xong dọn dẹp rồi tan hàng thật nhanh. Trúc vào phòng với nỗi buồn bực vừa trở lại. Hà rủ bé Uyên vào bếp làm món ch` sương sa hạt lựu. Hai tên con trai kéo nhay ra phòng khách nghe nhạc. Diễm lại bên điện thoai... " Tại sao anh không gọi điện thoại cho em tối nay, ngay giờ này, em đang đợi chờ tiếng anh đây, anh có biết không?... Diễm nhớ đến Huy thật nhiều. Nụ cười va đôi mắt tình tứ của chàng. Những lời nói yêu thương mà chàng đã trao gởi đến nàng thật nồng nàn, âu yếm. Chiếc xe Motor đã mang Diễm và Huy khắp cùng danh lam thắng cảnh của thành phố này. Mấy đứa bạn đều khen hai người thật đẹp đôi. Cả tuần nay chàng và nàng đều bận học thi nên không liên lạc với nhau. Hôm nay Diễm đã xong va Huy thì còn hai ngày nữa. Vẫn biết chưa chắc Huy có thì giờ gọi. Chàng vẫn bảo rằng: " Gọi cho em cúp liền không được, chẵng thà chịu nhớ thêm vài ngày nữa gặp nhau thú hơn ", nhưng Diễm vẫn cứ chờ. Nàng không muốn gọi cho chàng, mà hai người cùng đồng ý rằng nên coi việc học là quan trọng hơn hết trong lúc này.
Chuông điện thoại reo vang cắt ngang giòng tư tưởng. Diễm hớn hở chúp lấy như sợ có người dành mất:
_ Hello!
Và Nàng tiu nghỉu bỏ xuống đi đến phòng Trúc gỏ cửa:
_ chị Ơi! anh Thành gọi.
Diễm về phòng, nhưng nghỉ sao lại đi xuống bếp tìm mấy nhỏ em tán chuyện gẩu, Nàng không thể ngồi yên chờ đợi được. Phải làm một cái gì để thì giờ qua đi cho mau...
Diễm nôn nóng nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa là đến giờ hẹn. Nàng không dám hẹn Huy tại nhà vì chị Trúc và anh Tú không ưa Huy lái xe Motor. Đi xe đó nguy hiểm. Diễm có nói với Huy và khuyên chàng đổi xe khác, nhưng Huy nói chàng đang cần để dành tiền để trả tiền học phí, chỉ cần có xe di chuyển là được. Diễm cũng đồng ý với Huy, nhưng Tú lại nói thêm là đi xe đó nhìn không đứng đắn. Huy đến nhà ở lại chơi với Diễm thì không sao, nhưng nếu tỏ ý muốn dụ Diễm đi chơi thì Trúc và Tú không tán thành lắm. Vì thế mỗi lần đi đâu, hai người phải hẹn ở con đường khác gần nhà. Diễm bận bộ đồ Jean màu xám, áo sơ-mi màu hồng, dáng nàng thật trẻ trung và yêu đời. Nàng ra trước sân leo lên cây táo ngồi trên nhánh cây ngóng về phía con đường bên kia. Thấy dáng Huy đang đợi mình, Nàng bỏ tay lên huýt gió thật lớn. Huy quay lại ngơ ngác nhìn quanh. Diễm vẫy vẫy tay, Huy cũng cười vẫy lại. Nhảy xuống đất, nàng chạy ra đường quên cả đóng cửa cổng. Huy đón Diễm bằng nụ cười thật tươi.
- Hi Diễm, bận vậy coi chừng bị lạnh đó ….
Lúc nào chàng cũng lo lắng cho nàng cả, Diễm chớp mắt cảm động:
- Không sao đâu anh, trời hôm nay còn ấm ….
- Nhưng chiều tối sẽ lạnh ….
- Thoi bận áo khoác của anh đi …
Diễm chớp mắt nhìn chàng. Thương anh quá đi thôi. Leo lên ngồi sát sau lưng chàng. Vòng tay ôm lưng thật chặt. Diem xiết mạnh làm Huy phải kêu lên:
- Diễm em điên rồi hả?
Diễm úp mặt vào vai chàng:
- Ừ, thương anh quá nên điên rồi …
Huy cười nhỏ …
- Nói bậy!
Chàng lái xe một tay, tay kia cầm tay nàng bóp nhẹ. Diễm áp sát người vào chàng:
- Ở bên anh lúc nào em cũng thấy hạnh phúc
- Anh cố gắng làm cho em vui lòng. Bây giờ anh chỉ có em, quên rồi sao?
Diễm lắc đầu nhẹ nhẹ … Quên sao được, Huy qua đây chỉ có một mình. Cha mẹ chàng đã già còn kẹt lại ở dưới quê VN, chắc sẽ không bao giờ được gặp lại. Bao nhiêu tình thương Huy dành hết cho Diễm. Diễm nghĩ rằng nàng thật may mắn khi được quen Huy và yêu Huỵ Chàng là mẫu người đàn ông lý tưởng mà các cô gái mơ ước. Cái gì nói chàng cũng hay, cũng đẹp … duy chỉ có một điều chàng đi xe Motocyclẹ Ghét quá nhưng thôi. Ráng chờ thêm vài tháng nữa chàng ra trường rồi đổi xe mấy hồi. Vả lại chàng lái xe cũng chì, đâu có gì mà phải sợ.
Chiếc xe càng lúc càng tăng tốc độ. Tóc Diễm bay đầy hết phía sau. Con đường đưa đến Vịnh Nữa Vầng Trăng (Halfmoon Bay) thật im vắng. Rất ít xe cộ qua lại, phong cảnh đẹp như Dalat. Hai bên là những cây thông cao vút, một vài quãng đường sương mù còn lãng đãng trên ngọn cây rất thần tiên. Huy đưa Diễm đến đây vài lần. Thành phố nhỏ xíu với một vài cửa tiệm. Nơi đây có một quán ăn rất hữu tình. Bàn được đặt dưới những gốc cây có loại hoa tương tự Hải Dương. Món ăn đặc biệt của quán là thịt bò nướng.
Huy đưa Diễm đến quán trước vì Nàng than khát nước. Lột chiếc mũ an toàn trên đầu xuống. Huy nói:
- Nhớ lần sau đi với anh thì phải mang mũ an toàn theo nghe Diễm.
Diễm nhỏng nhẻo:
- Mà mang nó nặng đầu quá anh ơi, em chịu không nổi. Bực bội lắm!
- Bực bội cũng phải ráng chịu. Em mang nó anh an tâm hơn.
- Thì anh đi chậm lại.
- Chậm mau không thành vấn đề khi tai nạn xẩy đến. Em có nghe anh không?
Huy nghiêm mặt khi nói câu đó. Diễm vội vàng kéo tay chàng:
- Anh ơi, mình ăn trưa luôn đi, em đói bụng rồi đó. Sao đi với anh, em hay bị đói bụng vậy không biết!
Huy hôn nhẹ tóc Diễm:
-Giả vờ hay lắm! Nhớ lời anh dặn đó nha…. Em vẫn còn thích món thịt bò nướng với sà lách trộn kiểu Ý đó chứ?
-Yes … kêu thêm cho em chén súp bắp nữa.
Huy “order” hai phần ăn với người bồi. Nhìn Diễm một lát, chàng âu yếm nói:
Điễm! Hôm nay anh tính nói với em chuyện này, anh nghĩ không biết có sớm không?
-Chuyện gì vậy anh?
Huy tự dưng lúng túng:
- Ờ... à … Chuyện chúng mình. Anh định hỏi em, còn vài tháng nữa anh ra trường, em có muốn … làm vợ anh không?
Diễm trợn mắt:
- Hả???
Thật bất ngờ khi nghe Huy nói, Diễm sung sướng quá chỉ biết trợn mắt ngó Huỵ Huy không hiểu, chàng lo âu:
- Sao, có gì sai không em?
Diem ôm Huy thật chặt, nàng hét lên:
- Không có gì sai hết … em bằng lòng … em bằng lòng.
Hai người ríu rít bên nhau như một đôi chim. Huy đút cho Diễm từng miếng nhỏ. Nàng hoàn toàn hạnh phúc khi ở bên chàng. Với gia đình, các anh chị Nàng chỉ thương thôi. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hy sinh thân xác mình; nhưng với Huy, nàng có thể chết thay cho chàng được.
Con đường đưa đến vườn địa đàng tràn ngập đầy hoa xanh đỏ tím vàng. Vườn địa đàng là tên Huy và Diễm tự đặt cho nó. Một mảnh vườn đầy le và táo cùng đám cúc dại màu vàng, tím bỏ hoang bên một sườn đồi. Huy đưa Diễm đến đây lần đầu khi lang thang khắp Vịnh Nữa Vầng Trăng để hái trái dừa về cho các em.
Nhưng quả lê tròn như ổi xá lị. Táo thì có mùi thơm quyến rũ mặc dù ăn hơi bột một chút, nhưng chị Trúc lai thich loại này. Chị bảo ăn giống củ khoai nên bao giờ Diễm cũng chọn những trái ngon nhất dành cho chị. Diễm giành leo lên cây hái những quả to và ngon ở tít trên cao. Huy nói để chàng leo cho nhưng Diễm che Huy Không leo cây hay bằng nàng. Huy đứng dưới giữ cái túi và chụp những trái cây nàng thẩy xuống. Diễm trèo cây như một chú sóc, chuyền từ cành này qua cành nọ dễ dàng.
- Diễm ơi, nhiều rồi xuống đi về, không trễ chị Trúc lo!
- Khoan đã anh, em hái thêm một chút cho mấy đúa bạn, tụi nó khoái lắm …
- Thôi để lần sau mình đi sớm hơn. Về trễ sương mù xuống nhiều nguy hiểm lắm cưng. Gần 5 giờ rồi.
Diễm vẫn không chịu, Nàng tuột xuống cây này rồi lại leo lên cây khác, lại còn hái thêm một bó hoa mới chịu về.
Huy đặt mũ an toàn của mình lện đầu Diễm:
- Em đội đi. Tối sương xuống nhiều bịnh chết.
- Thôi anh đội đi, em có áo lạnh của anh rồi!
Huy cột chặt dây mũ cho Diễm:
- Anh sao cũng được, miễn em yêu anh là đủ!
Diem kêu lên, giọng nàng xúc động:
- Anh! Em yêu anh, em yêu anh!
Huy hôn lên môi Diễm. Chàng từ tốn, dịu dàng. Khi hai người trở về thành phố trời đã tối đen. Con đường núi mù sương tràn cả lối đi. Thật khó khăn lắm Huy mới điều khiển được nổi chiếc xe. Hết một tiếng đồng hồ mới ra tới xa lộ. Cả hai cũng thở phào nhẹ nhỏm. Đựa Diem về tới đầu ngõ, Huy xách táo và lẻ loi trước cổng nhà nàng rồi tứ gĩa. Diễm trong theo chàng cho đến khi khuất bóng mới vào nhà….
Trúc đón Diễm ở phòng khách. Nang reo lên khi thấy túi trấi cây:
- Ơ, đi hái bôm hả? Hoa gì mà dễ thương quá, cấm ở phòng ăn lẹ đi Diễm … Ùa! mà Diễm đi bằng xe gì vậy?
- Em đi xe hơi, đi chung với mấy đứa bạn nữa!
- Ờ…chị dặn đừng có đi motocycle mà nguy hiểm nghe Diễm.
- Dạ!
Nàng chạy biến vào trong để Trúc khỏi hỏi thêm. Vừa chạy vừa hét:
- Hà, Uyên ơi, ra mà ăn ổi xá lị!….
Chương 2
Thành hấp tấp mở cửa xe chạy vào nhà, lòng hy vọng gặp được Trúc hay bấ cứ ai. Cửa khóa, chàg đập cửa ầm ầm:
- Mở cửa, mở cửa. Có ai không?
Gọi hai ba lần mơ"i thấy nhỏ Hà ló mặt ra, mắt nhắm mắt mở:
- Anh Thành, chị Trúc không có nhà…..
Mở cửa xong nhỏ Hà định quay vô phòng ngủ tiếp, Thành rối rít:
-Hà, Diễm bị tai nạn xe cộ rồi. Em gọi điện thoại kiếm Trúc báo tin đi. Trúc đi đâu em biết không?
Hà giật mình, miệng méo xệch đi:
- Hả … Trời ơi! Chị Diễm …hu…hu… Em đã nói rồi mà. Cái anh Huy này hại chị Diễm rồi …..
Thành vỗ vai Hà:
- Không phải tại Huy đau em. Diễm đi học về băng ngang đường bị xe tông. Bạn anh thấy đụơc báo cho anh haỵ Anh vội chạy về đây liền … Em đưa điện thoại Tú day, anh báo cho Tú biết.
Hà quýnh quáng chạy lung tung trong nhà chẵng biết làm cái gì cả. Thành phải la lớn:
- Hà … lấy số điện thoại … số điện thoại…
Mãi một lúc sau Thành mới liên lạc được với Tú. Cuối cùng được biết Diễm đã được xe cứu thương mang đến một bệnh viện lớn ở thành phố.
Thấy Thành ra cửa, Hà chạy theo:
- Cho em đi với. Em muốn đi thăm chị Diễm.
Thanh nhìn lại Hà:
- Muốn đi thì thay đồ khác chứ. Mau len!
Hà vừa kêu: “ Ừa! Em quên:, Vừa chạy nhanh vô phòng
Khi hai nguoi đến bệnh viện. Diễm vẫn còn ở trong phòng hồi sinh.Tú với nét mặt lo âu chờ đợi làm Hà sợ quá khóc nức nở….” Diễm ơi… Diễm đừng có chết … Diễm sô"ng đi rồi muốn cái gì em cũng chịu…. Em sẽ nấu cơm thật ngon cho Diễm ăn, em sẽ không bắt Diễm may đồ cho em nữa….Lạy Chúa cho chị con đừng chết … Chúa bắt con xấu đi cũng được, miễn chị con còn sống … “ Hà vừa nức nở vừa cầu nguyện. Nhỏ thấy mình có lổi thật nhiều với Diễm và tự hứa sẽ rất ngoan ngoãn nếu tai qua nạn khỏi.
Tú thuật lại cho Thành nghe tình trạng của Diễm qua lời vị bác sỉ là rất trầm trọng. Bị gảy bàn tay phải, đầu đập vào cần xe chảy máu nhiều. Diễm đã ngất đi ngay sau đó. Tú thớ dài liên miên. Chàng đứng lên ngồi xuống không yên. Nghỉ tới cha ở trong tù cải tạo, Nghỉ tới mẹ đã yên nghí nơi nghĩa trang xứ nguoi lạnh vắng đìu hiu, tự dưng chàng không cầm được nước mắt °`…... Thành trở lại ngồi cạnh Tú:
- Gọi về nhà mãi mà chưa ai về cả …
Tú lại thở dài. Diễm có qua khỏi lần này cũng mang tật. Gảy bàn tạy phải, bàn tay b.i cán dẹp duUới sức nặng ngàn cân của bánh xe. Tội nghiệp em tôi! Bàn tay ngón thon dài trắng nuột mà khi còn nhỏ em hay vủ những vủ khúc thiên thân. Bàn tay em đã may vá thật giỏi, Mới mấy tuần trước còn đi hái trái cây cho cả nhà ăn, giờ không còn nữa! Tú lắc đầu, chàng muốn quên, muốn không còn biết gì nữa nhưng chàng không thể thực hiện theo ý muốn được. Chàng vẫn phải ngồi chờ đợi từng phút, từng giây.
Cánh cửa phòng giải phẫu bật mở. Vị bác sỉ bước ra tiến lại phía Tú:
_ Cô ấy đã qua khỏi nguy hiểm. Bàn tay bị cưa đã giải phấu xong, phải đợi hồi tỉnh xem đầu óc có bình thường không. Khoãng một tiếng nữa thì sẽ đem về phòng...
Tai Tú lùng bùng. Chàng nói hai tiếng cám ơn không thành lời. Hà tái nhợt nét mặt, thẩn thờ lau nước mặt
Trong lúc đau buồn này chẵng ai còn nhớ tới Huy cả!
Diễm cựa mình rên nhỏ rồi mở mắt nhìn quanh. Trước mắt nàng là một màu trắng xoá. Bình hoa hồng tươi thắm trên bàn làm Diễn nhíu mày. Sao mình nằm trong đây?
Tiếng người reo làm Diễm ngạc nhiên:
_ Chị Diễm tỉnh rồi... Diễm thấy trong người ra sao? Biết em không?
Diễm nhìn Tuấn, ai vậy kìa? Thấy quen quen mà Diễm không nhớ nỗi. Diễm gật đầu ngu ngơ. Tuấn hỏi tiếp:
_ Tên em là gì?
Cái mặt này quen quá mà Diễm chưa nhớ ra... A, đúng rồi, Diễm buột miệng:
_ Huy đâu rồi?
Tuấn tiu nghỉu:
_ Chưa gì đã hỏi anh Huy rồi...
Diễm không để ý đến lời Tuấn. Nàng chống tay định ngồi dậy nhưng đau quá khiến nàng rú lên một tiếng.
Tuấn vội bảo:
_ Chưa được ngồi dậy. Chị ráng nằm vài ba bửa nữa. khi nào khoẻ hãy ngồi.
Diễm nhíu mày. Nàng nhìn bàn tay cụt bị băng trắng xoá đau đớn, cái gì kỳ vậy. Tay của tôi đâu rồi? Nàng đưa bàn tay phải lên nhìn rồi hét:
_ Tay của tôi đâu rồi? Trời ơi! Sao ai cưa tay tôi đi vậy? Hả?
Nhìn hai giòng nước mắt lăn trên tay Diễm. Tuấn sợ quá bấm chuông gọi y tạ Khi cô y tá vào Tuấn vội chạy ra điện thoại công cộng gọi về cho Trúc hay. Tuấn nói vơiTrúc rằng lên mau không anh chàng sợ lắm, lên mà " take care " tinh thần của Diễm.
Tuấn ngồi đợi Trúc ngoài phòng tiếp khách. 20 phút sau mới thấy Trúc, Hà và bé Uyên đi vào. Cô y tá trưởng bảo Trúc và mấy chị em gợi ý cho Diễm nhớ. Diễm đã ngất đi hai ngày. Thời gian hơi lâu đối với một bệnh nhân bị xe đụng như tìng trạng của Diễm. Trúc nhìn Diễm với sự trìu mến:
_ Diễm nhớ ra chưa Diễm? Chị với Hà, Uyên lên thăm em nè.
Diễm nhìn Trúc rồi nhìn Hà, mắt vẫn còn đỏ:
_ Uyên có thích cái áo đầm chị may cho Uyên không?
Trúc cười khi nghe Diềm hỏi câu đó, vậy là Diễm đã nhớ lại rồi. Bé Uyên tươi nét mặt:
_ Em thích lắm. Để hôm nào em bận vô đây cho chị coi.
-- Rồi Diễm quay sang Hà:
_ Hà với chị Trúc và Tuấn chắc lo lắm phải không? Em bị xui ghê... Cụt tay rồi!
Diễm thẩn thờ khi nói câu đó, nét mặt nàng không biến đổi. Trúc lo sợ Ôm vai em:
_ Diễm, em đừng lo. Công việc trong nhà chị và các em sẽ lo cho em. Em ráng tịnh dưỡng khoãng một vài tuần là được...
Diễm mệt nhoc, nàng nhắm mắt, nghỉ đến một người mà trong tim luôn in hình bóng:
_ Huy...
Trúc vuốt tóc Diễm, thì thầm:
_ Chị có điện thoại cho Huy, nhưng Huy đã bay đi Florida " interview " cuối tuần này mới về. Huy giỏi ghê đó em, chưa ra trường đã có hãng mướn rồi... Chị sẽ canh chừng Huy về là vô thăm em liền.
Diễm lại chìm vào giấc ngủ. Cô y tá nói Diễm cần nghỉ ngơi, không nên nói chuyện nhiều. Hà giành ở lại canh Diễm. Trúc bảo để Tuấn ở đây, tối Hà hãy vào thế. Tuấn dẩy nấy:
_ Thôi đi, em sợ lắm. Chỉ không biết em là ai, với lại em nhìn mặt chỉ bây giờ kỳ kỳ sao ấy! thấy ghê wá à!
Trúc la Tuấn:
_ Tuấn! nói bậy wá Diễm đang bệnh mà lại gẫy tay, đã không thương em còn nói bậy không à!
_ Sao nhìn như sắp chết vậy?
Hà cấu mạnh vào tay Tuấn:
_ Thôi anh cút về đi. Nói một hồi nữa Hà tức, Hà đá anh mấy cái bây giờ.
Trúc la hai đứa em:
_ Thôi im đi, rùm wá hà. Tuấn làm biếng quá. Muốn về thì về nhưng đừng có nói bậy. Hà ở lại canh Diễm cho kỷ lưỡng nghe em...
_ Dạ.
Nhỏ đi vô phòng Diễm ngạy Trong các anh chị, Hà thương Diễm nhất vì có gì Diễm cũng kể cho Ha nghe, hai chị em rúc rích tâm sự cả đệm Diễm và Hà lại ở chung phòng, bây giờ thiếu một đứa Hà chịu không nội. Hơn nữa, Diễm là người mà Hà thương như be Uyên vậy, hai đứa bằng tuổi nhau nên dễ thông cảm.
Những ngày sau đó tình trạng của Diễm đã khả quan. Nàng nhớ lại tất cả mọi sự việc. Buổi chiều hôm đó tan học. Diễm ra phố tính mua cho Huy một cây bút máy thế cho cây bị mất hôm hai người đi Half Moon Bay. Đang đứng ở ngã tư đường thì một chiếc xe Truck lớn bên kia quẹo trái và leo lên đường cán phải. Sao cái số của mình xui xẻo quá! Nếu nàng không đứng lại chỉ đường dùm bà Mỹ thì đâu có tai nạn này. Bây gờ thân thể tàn tật, nàng không thể đi học tiếp với bàn tay cụt, với vết thẹo lớn ở màng tang.
Còn Huy ngày mai chàng trở về lại thành phố. Chàng điện thoại về cho Diễm báo tin mừng đã được thâu nhận với số lương khởi đầu 29 ngàn mộy năm. Huy vui mừng nói chuyện với Tú và chàng không he hay biết những gi bấ[t hạnh đã xảy ra cho Diễm. Đó là ý muốn của Diẽm, nàng van xin tất cá mọi người đừng cho Huy hay nàng bị tai nạn. Huy vô tình hẹn gặp nàng ở sân bay ngày chàng về. Và Diễm suy nghỉ mãi, bay giờ thì nàng đã hết xứng đôi vừa lứa với Huy rồi. Liệu chàng có còn thương nàng như xưa không, hay lúc đầu chỉ mới thương hại và sau đó là sự chán ghét... Một người tình người vợ cụt tay mặt thẹo! Diễm mỉm cười chua chat. Nàng lại nhìn vào gương, tấm gương nhỏ mà nàng đã bắt Hà phải mang vô cho bằng được. Ngày đầu tiên Diễm đã phải la hoãng khi thấy vết thẹo đỏ còn đường maynổi lên rỏ rệt.. Theo lơi bac sỉ nói từ từ vết sẹo sẽ mờ đi. Diễm quăng tấm gương xuống nệm. Cặp mắt Nàng vẫn tròn trịa, nhưng kèm theo đó là vết th.eu dài từ lông mày chạy xuống má màu hồng đậm. Diễm rùng mình đưa tay sờ vết sẹo. Thấy ghê quá! Tuấn nói đúng! Nhìn nàng bây giờ xanh xao quá, không còn hồng hào khoẻ mạnh như hôm nào... Nếu ngày mai Huy thấy mình trong tình trạng này... Không thể được... Chẵng thà nàng chịu khổ xa Huy lúc này còn hơnđể chàng gặp mình. Rồi đợi đến luccháng có thái độ hờ hững với mình thì tủi nhục lắm.
Diễm gọi về nhà, nàng dặn tất cả mọi ngươi phải nói với Huy là nàng đi thăm một người ban... đau nặng ở Texas khoãng hai tuần nữa sẽ về. Nàng sẽ điện thoại cho Huy sau. Ôi Huy ơi! Em yêu anh nhiều, nhưng phải đành lòng xa anh, vì em bây giờ không còn xứng đáng với anh nữa, Đừng buồn em nghe anh!...
Huy hớn hở bước xuống sây bay. Hẳn Diễm sẽ ngac nhiên khi thấy chàng mang về con gấu trắng tha6.t lớn cho nàng. Bước vào trong gate không tha6'y Diễm đâu cả. sao kỳ vậy? Đã dặn Tú rỏ ràng số chuyến bay và giờ máy bay đến. Có lẽ Diễm bị kẹt xe... Huy ngồi xuống ghế chờ đợi. Chàng chỉ muốn gặp Diễm ngay bây giờ để nhìn nàng ôm ấp con gấu. chắc nàng sẽ vui thích lắm...
_ anh Huy... Anh Huy...
_ a Tuấn, Diễm đâu?
_ Chị Diễm đi Texas thăm bạn bị đau gần chết rồi. Chị dặn sẽ điện thoại cho anh. Anh về nhà mà chờ đie6.n thoại...
Huy tiu nghỉu, xa Diê!m hơn mộ tuần chịu hết nổi, tưởng về sẽ gặp nàng ai ngờ nàng bay đi tiểu bang khác.
_ Diễm đi bao lâu Tuấn?
_ Chắc 2,3 tuần!
_ Trời, sao lâu dữ vậy?
_ Em không biết.
Tuấn nhìn con gấu:
_ Anh mua con gấu cho chi Diễm hả? Đưa em mang về cho chị...
Suýt tí nữa thì Tuấn quên. Cu cậu vội đưa tay bịt miệng... Huy vô tình:
_ Ờ, em đưa về để lên giường Diễm dùm anh. Tuấn chở anh về dùm nghe.
_ OK, hôm nay em đi xe tha9`ng bạn, xe sport lắm...
_ Ừ, nhât Tuấn rồi.
Hai thằng con nít đi chiếc sport nhỏ xiu phóng nhu8 ăn cướp. Chẵng mấy cho6'c đã đến nhà. Huy nhảy xuống. Chàng thấy an tâm hơn khi đã đứng dưới đât. " Byẹ. Bye... " Chiếc xe phóng nhanh tới cuối đường phố rít lên ken két đến rợn người.
Huy vào nhà, Hình Diễm vẫn cười tươi. Tấm hình này Huy chụp cho Diễm khi hai người đang choi tennis. Tay Diễm cầm cái vợt, mặc áo màu hồng, cặp mắt to đen tròn như mắt bồ câu đủ để thu hút hồn Huy ngẩn ngơ cộng với tiếng nói vui như chim của nàng.
Nhớ quá nhưng không biết nàng ở đâu mà gọi điện thoại. Vì hồi nảy Tuấn nói không ai biết điện thoại nhà bạn Diễm vì quên hỏi. Hôm ở Florida. Huy gọi về 3 lần mà lần nào cũng kho6ng gặp Diễm, lúc thì kẹt trong phòng tắm, khi đi chợ... Thôi thì đành ở nhà chờ nàng phone về vậy!!!
Không biết làm gì cho qua ngày giờ, Huy lên giường ngủ một giấc, tỉnh dậy đã 7g tối. Ra tủ lạnh lấy một miếng bánh mì thịt ngụôi.Huy ăn mà như nuốt không vô. Sao Diễm không gọi vậy kìa? Huy check lại nhà Diễm thì được chị Trúc nói 7g30 Diễm sẽ phone cho Huy, ráng đ.i thêm chút nữa đi, đừng nóng ruột. Huy chưa kịp hỏi thêm thì máy đã cúp. Chàng bực bội! Lạ quá, nhà Diễm làm như vội vàng gấp rút lắm vậy đó, hay có chuyện gì? Nhưng thôi, đợi lát nữa hỏi Diễm xem sao.
Đồng hồ nhích từng phút chậm chạp rồi cũng đến 7g30 rồi. Chuông vẫn không reo, 7g35 rồi 40. Huy ngồi nhìn sững điện thoại. Khi đồng hồ điểm 8 tiếng, không thể chịu nổi nữa. Huy thay quần áo phóng xe lại nhà Diễm.
Vẫn khung cảnh củ nhưng lòng Huy thấy trống vắng làm sao! Tú, Trúc và bé Uyên đang ăn cớm tối. Tú đấy ghế mời:
_ Huy, ngồi ăn cơm luôn đi Huy.
Huy dạ nhỏ, nhồi bên Tú. Huy hỏi:
_ Hà đâu rồi chị Trúc?
_ Tuấn buột miệng:
_ Nó đi nhà... Ơ... nhà con bạn nó!
Trúc lườm Tuấn thật nhanh, nàng hỏi:
_ Diễm đã gọi cho Huy chưa?
_ Chưa chị, em đợi đến 8 giờ vẫn không thấy gì cả? Chị đã có số phone Diễm chưa, cho em xin...
_ Không được, Diễm nói muốn dành cho Huy ngạc nhiên gì đó. Sao nó kỳ vậy kìa...
Tuấn và bé Uyên ăn xong Trúc sai vào phòng lo công việc. Nàng sợ cho mấy đứa nhỏ ngồi đây nói một hồi lộ chuyện hết. Nàng cũng không hiểu tại sao Diễm lại không muốn Huy biết chuyện này. Nhiều khi bực bội quá Trúc muốn nói hết với Huy, để Huy an ủi Diễm mà Trúc nghỉ rất cần thiết trong lúc này.
Nhớ lại nét mặt Diễm sau này, Trúc thương em vô hạn. Còn đâu nét vui tươi nhí nhảnh ngày xưa nữa, lúc nào cũng sầu muộn, mặc dầu các anh chị vào là phải gắng tươi tỉnh để anh chị khỏi buồn! Có khi Trúc ngồi yên hằng giờ ngắm em. Trúc không hiểu Diễm đang nghỉ gì, nét dững dưng như bất cần đời ẩn trong ánh mắt đau khổ làm Trúc muốn khóc! Sao ông Trời bất công quá, một bông hoa tươi đẹp bổng chốc tàn úa!Chị thương em quá Diễm ơi, chị phải làm gì cho em bây giờ!
_ Chị Trúc... bộ Diễm giận em hả chị?
Trúc giật mình nhìn Huy. Nàng ngơ ngác lắc đầu:
_ Không, Diễm tưởng Huy không hết chứ giận gì...
_ Sao Diễm không điện thoại cho em?
Trúc cười gượng:
_ Chắc cô nàng ham chơi hay điện thoại người ta không cho xài... Hoặc là Diễm đang làm một cái gì ngạc nhiên cho Huy thì sao?
Huy ngồi nán lại nói chuyện với Trúc và Tú để chờ đợi, hy vọng Diễm gọi về..Cho đến 10:30, khi chàng dợm đứng lên thì Tú chợt hỏi:
_ Huy nghi sao về những người tàn tật hả Huy?
Huy ngạc nhiên:
_ Họ đáng thương chứ đâu có sao anh, mà sao anh lại hỏi Huy câu đó?
Tú chậm rải:
_ Anh có người bạn tàn tật muốn lập già đình hỏi ý kiến anh nên anh hỏi Huy xem ý Huy như thế nào? Bạn anh đe,p trai, có học thức, ảnh muốn lấy một cô gái bị tật ở chân, anh khó nghỉ nên mới hỏi ý Huy dùm cho anh bạn...
Tú nói chẵng mạch lac gì cả. Huy vô tình:
_ Sao kỳ vậy anh? bộ ảnh thương hại cô kia hay sao mà lấy người tàn tật ấy?
Tim Trúc thắt lại khi nghe câu nói của Huy. Diễm quyết định vậy mà đúng. Một người lành lặn đẹp trai không thể sánh đôi với một cô gái tật nguyền được. Cho dù chàng trai đó có chân thành có yêu cô gái nhưng dư luận sẽ phê bình, mĩa mai sự bất xứng. Rồi em ta chịu làm sao nổi... Nhưng dù sao Diễm cũng nên cho Huy gặp mặt một làn chứ.
Mặc cho Tu ngồi với Huy, Trúc bỏ vô phòng Diễm. Con gấu trắng mũm mỉm ngồi trên đầu giường chờ đợi bàn tay nâng niu của cô chủ vần còn chơ vơ một mình trên giương. Căn phòng thiếu Diễm nay không có Hà lạnh vắng kinh khủng. Trúc lật đật ra khỏi phòng. Ở trongh đó một lát nàng sẽ không cầm được nước mắt.
Hà vừa ra khỏi trường tính đi qua trạm xe bus thì thấy Huy lái xe trờ tới:
_ Hà, lên đây anh chở về. Hà run lên, chỉ sợ Huy hỏi về Diễm sẽ bị lộ vì Hà không quen nói dối Nhỏ lắc đầu:
_ Thôi anh về đi, Hà phải đi chơi, chưa về nhà đâu.
_ Thì em muốn đi đâu anh đưa đi. Lên xe anh chở đi an kem rồi đi chơi sau, OK?
Nhỏ Hà ngây thơ leo lên sau xe Huy, Huy dụ:
_ Anh chạy tư từcho Hà khỏi sợ té nghe. Ăn kem xong anh chở Ha đi shopping mua cho Ha bất cứ cái gì Hà muốn, chịu không?
Hà reo lên:
_ Nhất anh Huy, mà sao tự nhiên anh tử tế với em quá vậy?
_ Lúc nào mà anh không tử tế với Hà... Tại anh sắp ra trường rồi và đã có việc nên không sợ thiếu tiền nữa.
Hà cười tươi nói:
_ À há, rồi anh đi mua xe hoi đi, chứ không thôi cứ chở chị Diễm bằng xe này nguy hiểm lắm... Ờ mà thôi... Thôi kệ anh, anh muốn đi xe gì thì đi, em cũng khôNg cần nữa...
Không nhìn mặt Hà nên Huy không thấy hai con mắt Hà đỏ lên sau khi nói câu đó. Hà tiếp: _ Chở em đi mau rồi đưa em về liền nghe anh.
_ Ừ, bộ Hà về có việc gấp hả? Chị Diễm có gọi cho Hà không?
Hà lúng túng:
_ Em không biết, muốn hỏi về chị Diễm anh hoi anh Tu hay chi Truc, em không biết gi hêt...
Huy càng nghi ngờ sau câu noi của Hà, nhưng chàng nghỉ hãy từ từ dụ khị nhỏ Hà sẽ nói hết. Hà không đủ khôn để che dấu nổi vơi những câu Huy sắp hỏi.
Đợi cho Hà ăn xong ly kem và miếng bánh Phap, Huy mới vô đề:
_ Diễm đi như vậy là gần một tháng rồi Hà nhỉ?
_ Dạ... mới đó mà nhanh ghê há anh.
_ Ừ, mà anh cũng chưa thấy ai kỳ cục như chị Diễm của em, đi không thèm nói với anh một tiếng, không thèm gọi điện thoại nữa. Chắc chỉ có người khác rồi đo Hà...
Hà gân cổ:
_ Ơ" ờ, không có đâu! Chỉ tội nghiệp lắm... Sao anh nói gì kỳ vậy?
_ Tội gì, đi chơi cho đã, ngươi như vậy không tốt...
_ Thôi đi, anh biết gì mà nói! Chị Diễm khóc hoài... Huy nghe nhói trong tim, nhưng chàng làm như bất mản lắm:
_ Khóc cái gì, chắc chị Diễm hối hận là gạt anh nên mới khóc chư gì?
_ Anh là đồ ngu như bò!!!
Hà quạu ra mặt bực tức, ngồi im không thèm nói chuyện với Huy nữa. Huy biết con bé đã tức lắm rồi, chàng khích thêm:
_ Tại Hà còn nhỏ, Hà không biết gì mới nói anh ngu. Người lớn họ ghê lắm, như chị Diễm đó, gạt anh gần chết rồi đó Hà...
Chàng lại đánh mạnh vào tâm lý của Hà:
_ Anh yêu Diễm hơn cả chính anh nữa, Anh không ăn ngủ được cả tháng nay, trong khi đó Diễm vẫn đi chơi, không thèm biết đến anh hay nhớ đến anh để gọi điện thoại...
Hà gắt:
_ Chị Diễm nằm nhà thương chứ ăn chơi gì, Anh cứ nói gì đâu không...
Huy sững sốt:
_ Hả! Diễm nằm nhà thương... Chuyện gì vậy Hà? Sao cả nhà lại dấu anh?
Hà quýnh quá, ôm đầu:
_ Chết em rồi... Anh Huy, anh đừng nói với ai là em nói cho anh nghe nha!
Huy gật:
_ Rồi, anh không nói đâu, nhưng Hà kể cho anh nghe tại sao chị Diễm năm nhà thương và cả nhà lại dấu anh vậy?
_ Tại chị Diễm muốn như vậy. Chị bị xe đụng hôm anh đi Florida đó. Chị bị cưa bàn tay và có vái thẹo lớn ở mặt... Chị sợ anh không thương chị nữa... Em không biết. Thôi anh đưng có tới nhà hay hỏi ai mà em bị rầy nha anh...
_ Tội nghiệp em, tội nghiệp Diễm. Em bị tai nạn mà sao em ngu quá vậy, anh vẫn yêu em, nhớ em quay quắt kia mà. Sao em không cho anh biết để an ủi em. Em lo xa gì đâu không. Em sai rồi Diễm ơi...
Huy kéo tay Hà:
_ Đi, đi về nhà với anh.
Hà lắc đầu:
_ Thôi, anh định làm gì? Anh muốn cho cả nhà la em sao? Đã bảo chị Diễm hết thương anh rồi mà... anh đi lấy vợ khác đi...
Huy trừng mắt nhìn Hà nhưng chàng hối hận ngay. Hà ngây thơ không biết gì cả. Chàng dịu dàng:
Anh có cách rồi, anh đến nhà em trước. Em ở ngoài đợi 10 phút sau hãy vào. Anh làm bộ vô phòng chị Diễm lấy con gấu để chụp hình. Anh sẽ không cho ai biết em nói với anh đâu...
Hà ngần ngừ:
Thôi anh muốn làm gì đó thì làm. Em mà bị la là anh chịu trách nhiệm đó...
Chương 3
Chở hà trên xe, Hut nghe lòng mình rộn rả và thương cảm cho Diễm. Mặc kệ nàng lẫn tránh, bằng mọi cách chàng sẽ chìu chuộng nàng, sẽ yêu thương nàng hơn những ngày qua... Diễm, anh yêu em, không ai có thể thay em được trên thế gian này.
Huy bỏ Hà xuống đầu ngỏ. Chàng quẹo xe vào nhà. Hoàn toàn im vắng. Sao thế này, đi đâu cả rồi? Chắc đưa Diễm đi bác sỉ. Chàng ngồi đợi ngay cầu thang. Thấ này thì Diễm sẽ đụng đầu chàng ngay. Hết chạy trốn nhé. Gặp nàng, Huy sẽ ôm chầm lấy nàng và hỏi nàng lam vợ, không có gì ngăn cách được tình yêu của Huy cả.
Huy đợi gần nữa tiếng thì thấy Hà tất tả đi vào nói:
_ Anh Huy. Chị Trúc đưa chị Diễm đi bác sỉ về chạy ngang qua đây thấy anh nên chạy luôn tới đầu đường ngừng xe, đợi anh về mới vô nhà. Em núp ở đó nghe chị Diễm bảo cứ chở chi ra công viên gần đây rồi cả nhà đi về cho anh khỏi nghi. Nếu anh thấy chị Trúc về thì anh cư" ở chơi khoảng 10 phút rồi hãy ra ngoài đó gặp chị Diễm nghe. Thôi em đi qua nhà con bạn đây.
Nhỏ cắm đầu chạy một nước. Huy hồi hộp trong lòng. Mình sắp gặp được Diễm rồi. Diễm ngồi chờ anh đừng có đi đâu nhé.
Xe của Tú chạy chầm chậm vào cổng. Huy đứng lên đón:
_ Chị Trúc cả nhà đi đâu vậy?
Huy nhnì vào trong xe, chiếc khăn cột tóc Diễm thường dùng nằm trên nệm ghế. Trúc hoài nghi nhìn Huy.
_ Bộ Huy gặp chi đi phố sao?
Huy cười:
_ Đâu có. nEm ngồi đây chờ hơn một tiếng rồi, chẵng có ai ở nhà hết, Ủa Hà đâu rồi chị?
_ Con bé lại đến nhà bạn rồi chắc! Huy ăn cơm chưa
_ Chưa chị, Diễm có gọi về không chị?
Có nhắn gì em không.
_ Thỉnh thoảng có gọi. Cô nàng ham vui quá, quên hết mọi người. Này, hay là Huy gặp ai ưng ý cứ tiến tới đi. Chị biết Diễm nó không giận Huy đâu.
Vào nhà một lát. Huy nhìn đồng hồ:
_ chết, em có hẹn với thằng bạn ở nhà em quên mất, em đi nha chị... bye Tú...
Huy dọt ra cửa, chỉ sợ chậm một giây Diễm bỏ đi mất thì chàng sẽ không chịu nỗi thêm một giờ phút nào xa người tình nữa.
Công viên buổi chiều hơi lạnh. Diễm ngồi bất động. Bàn tay bị cưa đã ăn da non hơi ngứa. Vết thẹo trên mặt cũng từ rừ mờ đi. Nhiều lần Diễm nhớ Huy đến điên lên được. Nhưng rồi cũng quen. Đã một tháng rưởi! Diễm đếm từng ngày, từng tháng. Đôi khi trốn trong phòng nhìn ra thấy Huy ngồi ngay trước mắt, nét mặt chàng buồn xa vắng. Diễm thấy thương chàng quá đỗi, nhưng nàng cố dằn lòng. Tương lai của Huy sáng lạn, nàng không thể làm cho Huy bận lòng vì mình được. Giúp chàng thì giúp mà không giúp được thì đừng có phiền chàng.
Bác sỉ khuyên nàng đừng nên buồn. Bàn tay nàng có thể thế tay giả ma không ai biết. Diễm cũng chẳng vui gì hơn. Dù có tay giả để che mắt mọi người nhưng cũng chẳng xử dụng được thì có mà làm gi.
Troi tối hẳn. Chắc Huy đã về. Diễm thong thả đứng lên. Bàn tay che dâu trong chiếc áo lạnh rộng thùng thình, Diễm ốm hẳn lại sau tai nạn. Mái tóc ngang vai một bên mặt chỗ vết thẹo đã bị cạo để giải phẩu, nay mới mọc ra nữa inch, tóc một bên dài một bên ngắn, mình trông không giống ai cả. Huy mà gặp mình bây giờ thì chắc chàng thấy gớm lắm. Diễm cười buồn và đau nhói cả lòng khi nghỉ đến Huy. Huy ơi, làm sao cho em quên anh dể dàng bây giờ! Muốn nghỉ điều gì thật dể ghét nơi anh mà nghỉ không ra, vì đối với em, anh lúc nào cũng dẽ thương, cũng săn sóc chiều chuộng em cả...
Một bóng đen thấp thoáng sau gốc cây cổ thụ, Diễm lạnh người khi chợt nhớ ra mình đã ở đây quá lâu. Bóng tối lan tràn mọi nơi, Diễm cấm đầu đi thật nhanh. Nàng nghe có tiếng chân gấp rút chạy theo thật mau sau lưng, Thiếu chút nữa nàng rú lên khi một bàn tay nắm chặt vai nàng, Khuôn mặt Huy gần sát một bên. Diễm nhắm mắt... Sau Huy biết mình ở đây? Hơi thở chàng dồn dập và chàng gọi nhỏ:
_ Diễm anh yêu em. Sao em trốn anh vậy hở em?
Môi chàng kề sát môi nàng. Diễm run rẫy, nàng muốn đẩy chàng ra nhưng con tim nàng mềm yếu, nổi nhớ nhung lâu ngày nay bộc phát. Nàng hôn chàng, ôm chàng bằng cánh tay còn lại. Cả hai cùng ngã xuống đất. Và những giọt nước mắt tủi thân của Diễm thi nhau lăn dài trên má. Huy chống tay ngồi dậy nhìn nàng:
_ Sao em nở đối xử với anh như vậy hả Diễm. Em coi thường anh phải không? Anh đau khố cả tháng nay em có biết không? Làm như vậy em sung sướng lắm phải không?
Diễm đã qua cơn xúc động. Nàng cầm tay Huy bằng tay trái:
_ Huy, quên em đi. Em không còn xứng đáng với anh nữa. Anh không thể có người vợ què cụt được.
Huy xiết chặc tay nàng trong vòng tay:
_ Không, sao em có ý nghỉ kỳ vậy? Anh là người chứ không phải con vật nghe chưa Diễm? Anh yêu em, trừ khi em mất đi chứ em còn hiện diện trên đời là anh vẫn yêu em... Diễm mình làm đám cưới đi em.
Diễm thấy thương Huy dạt dào. Nàng không nén nổi cơn cảm xúc, nàng ứa nước mắt nhìn Huy. Anh ơi, liệu em có xứng đáng với tình yêu của anh không? Em không thể làm việc gì trong nhà với một tay mà chu toàn cho được. Em không còn cho anh niềm hãnh diện khi sánh vai đi chơi với anh ngoài phố nữa. Anh hãy suy nghỉ cho kỷ đi đi... Vài tháng, một hai năm đối với em không quan hệ, quan hệ là với anh đó. Anh là một thành viên ưu tú của xả hội bây giờ...
Diễm nói hết ý nghỉ của nàng cho Huy nghe. Chàng vẫn khăng khăng lập lại ý định cũ, làm đám cưới gấp, càng sớm càng tốt. Chàng nói:
_ Diễm à, em hư lắm! Cho em ở nhà ngồi không rồi nghỉ bậy. Từ đây phải nhớ rằng lúc nào và bất cứ nơi đâu anh cũng nghỉ đến em, yêu em mà thôi. Có chuyện gì xảy ra cho em cũng được. Anh đâu phải là kẻ bạc tình. Anh nuôi em, hầu hạ em suốt đời...
Diễm bồi hồi, nàng muốn cầm tay Huy siết chặc, nhưng chiếc tay cụt như hụt hẩng trong không khí, Diễm bực tức và nàng thở dài thật mạnh!
Hôm nay trong nhà ồn như cái chợ. Ngày trọng đại của Trúc. Nàng làm lể cưới với Thành lát nữa đây. Sau tai nạn của Diễm, do mấy đứa em thúc giục và lời năn nỉ của Thành, nàng đã nhận lời cầu hôn. Trong nhà cần có người đàn ông đế đối phó với mọi rắc rối bên ngoài. Nàng lấy Thành vì yêu cũng có, mà vì bổn phận cũng có.
Mấy đứa em vui như tết, mua sắm quần áo, bánh trái đầy nhà. Diễm cũng tươi hơn mọi ngày. Bàn tay giả cũng đã được lắp vào. Tóc Diễm đã đẹp trở lại, vết thẹo chỉ còn mờ nhạt. Chỉ có bàn tay là trở ngại lớn cho nàng. Diễm nhìn mình trong gương... Hừ, cô phù dâu cụt tsy! cũng may là vì mặc áo dạ hội và mang găng nên không dễ ai nhận thấy. Mấy tháng nay, ngập trong tình thương của gia đình, nhất là Huy, Diễm có sắc diện trở lại. Hà đứng cạnh Diễm ồn ào:
_ Chị Diễm dễ thương quá, giống con búp bê thật!
Diễm buột miệng:
_ Ừ, giống búp bê gãy tay!
Hà giận dỗi:
_ Ghét Diễm quá đi thôi. Anh Huy đã bảo phải chấp nhận những gì mình có cơ mà. Diễm mà còn nói cái giọng đó em không thèm đi phù dâu nữa đâu!
Nói xong Hà nằm lăn xuống giường. Diễm vội cười:
_ Thôi mà, ta nói chơi... Bộ Hà không cho chị bi quan một chút sao? Phải bi quan mới thắm thía mùi đời... Dậy đi Hà, coi kìa, tóc hư hết bây giờ. Lớn rồi đó nghe, gần 17 chứ không còn nhỏ nhít gì đâu mà nhỏng nhẻo!
Hà cười hì hì bò dậy ngay:
_ Nhớ nghe không còn ỉ ôi gì hết. Phải coi mọi người chung quanh mình là mấy củ khoai sùng, chỉ có mình là nhất thôi!
_ Lại ba sạo rồi! Này Hà, bận đồ này, trang điểm vào Hà dễ thương ghê đi. Hôm nay sẽ có vài cậu chết vì Hà đó.
Hà láu táu:
_ Ừ, em cũng mong trong đám đó có thằng sún răng cho nó chết cho rồi. Đi theo chọc hoài, em ghét nó lắm...
_ Nó chọc Hà sao?
_ Nó thấy em đi học về là nó hát chọc em "Bà già lý le ông già, chiều chiều dắt ra bờ sông..."
Diễm tròn mắt:
_ Thật sao? Chắc Hà lý le cái gì sao mà nó hát kỳ vậy?
_ Ớ ờ... em chửi nó chứ ở đó mà lí le...
_ Hà chửi sao?
_ Em nói nó... mày coi chừng có ngày tao vặt râu mày!
_ Hả!!! Hà kêu nó bằng mày?
_ Ya! em nói bằng tiếng Mỹ!
_ Rồi nó im sao?
Hà nhún vai:
_ Thằng đó mà im. Cái miệng nó còn hơn mấy bà bán tôm bán cá... Nó kêu em là "Chị ba Hàn Xanh "... em chẵnh hiểu cái gì. Thằng "mad" giây!
Diễm phì cười. Nhỏ Hà này con gái mà tính tình y chang con trai. Ngoài tài nấu ăn có vẽ phụ nữ tính đôi chút, ngoài ra nhỏ ngang tàng kinh khủng. Có mấy tên con trai cùng lớp thường hay lại nhà la cà tán tỉnh, nhỏ leo lên cây trốn, mang theo cái ná thun bắn tụi nó u đầu, sứt trán còn kể lại khoe thành tích làm chị em Diễm phải cười mà lắc đầu.
Diễm bảo:
_ Hà này, em cũng lớn rồi đó. Từ nay đừng làm mấy cái trò nghịch phá đó nữa... tụi nó cười.
_ Em đâu có sợ thằng sún cười. Bữa đó em quên chứ không em hát bài "Ê cái thằng Tí sún Tí sún, nhe cái răng nham nhở ra ngoài... " chắc nó tức dập đầu vô cột mà chết...
_ Thôi Hà ơi! Mi quá lắm? kệ mi đó! Nhớ hôm nay phải đứng đắn đàng hoàng nghe không?
_ OK, OK, dặn hoài... Hôm nay gặp ai em cũng vòng tay thưa bác... kể cả thằng Sún.
Hai chị em và mấy cô bạn cười lăn, cười bò vì sự nghịch phá của Hà. Trúc ló mặt vô:
_ Mấy chị em làm gì mà cười dử vậy? Hà xong chưa qua đây, cột dùm chị cái nơ coi.
Cả đám com gái kéo sang phòng cô dâu, hôm nay Trúc lộng lấy trong chiếc áo dài trắng "design: cho cô dâu tuyệt đẹp. Nàng nhất định bận áo dài Việt Nam chứ không mặc theo tây phương, chiếc voan cũng dài quá gót chân hai thước. Tóc nàng đã đi bới cao lên từ sáng, cho Trúc một nét đẹp kiêu sa. lộng lẩy. Nhìn chung con gái nhà Trúc, người nào cũng xinh xắn dế thương. Mỗi người một nét riêng, không ai giống ai cả.
Nhà trai đã tới. Ông chú của Trúc đại diện cho nhà gái đưa cô dâu ra mắt hai họ. Diễm đứng kế bên chị, nàng thấy Huy đứng cạnh Thành ớ đối diện. Huy phù rể cho Thành, chàng nháy mắt với nàng. Huy đẹp trai, tuấn tú trong bộ lế phục đắt tiền. Chàng nhìn nàng đăm đăm, say đắm. Diễm ngượng nghịu quay đi, một lát lén nhìn lai Huy, Diễm vẫn thấy ánh mắt chàng quyến luyến nhìn mình. Diễm lắc nhẹ đầu, ra dấu bảo chàng đừng nhìn minh nữa, nhưng chàng vẫn không nghe. Sau cùng nàng phải nhắm mắt làm như sắp giận chàng mới mỉm cười quay đi nơi khác.
Sau tiệc cưới là phần dạ vũ, lúc nào Huy cũng sát vai bên Diễm. Ai cũng khen đám cưới đẹp. Cô dâu chú rể xứng đôi, phù dâu cũng quá đẹp. Một đám cưới vui vẻ, hạnh phúc, đẹp đôi, và họ thầm mong mỏi mình cùng được như thế.
Mặc cho Huy năn nỉ cách mây Diễm cũng không chịu ra sàn nhảy. Nàng mặc cảm với cái tay cụt của mình. Nàng không thể lấy được tự nhiên khi biết mình tàn tật mà vẫn cố tình làm như người bình thường. Huy cũng chiều Diễm, chàng ngồi kế bên nhìn thiên hạ nhảy như không. Đã đôi ba lần Diễm dục Huy đi mời cô khác, nhưng chàng không bằng lòng. Có khi chàng còn lườm nàng một cái thật dài và không nói chuyện hoặc trả lời những câu hỏi của Diễm nữa.
Diễm giận dỗi ngồi yên. Từ ngày tàn tật, nàng hay tủi thân rồi đâm ra hờn dỗi mọi người dễ dàng. Chỉ riêng với mấy đứa em còn nhỏ tuổi, ăn nói bạt mạng thì Diễm không đế ý, chứ Huy hay Trúc hoặc Tú mà nói sai hay động chạm đến một cái gì là Diễm nghỉ ngợi hoài, rồi đâm ra bực tức, hờn tủi v.v...
Ngắm thiên hạ chán, Huy ôm vai Diễm:
_ Đi về Diễm, mình kiếm chỗ khác đi chơi. Ở đây hoài không nhảy cũng nản!
Diễm cau có:
_ Ừ, ở đây chán lắm, toàn người què cụt làm anh mất hứng...
Huy nhăn mặt:
_ Sao em kỳ vậy? anh có nói như vậy đâu? Tự em nghỉ ra đấy nhé!
_ Thì dĩ nhiên anh đâu có dám nói ra. Tự tôi nói mà, tôi chỉ là con nhỏ què cụt, không làm cho anh vui được...
Huy bực mình:
_ Em lắm chuyện quá! Tự đặt điều vu khống cho người ta...
Diễm hét:
_ Ừ, tôi xấu vậy đó... Anh bỏ tôi đi... đi kiếm người khác đi...
Nói xong nàng vùng đứng dậy bỏ ra ngoài. Huy cũng đứng lên, chàng tức giận nhìn theo Diễm. Chàng chỉ còn một ngày ở đây mai lại phải về nhiệm sở. Lể cưới Thành và Trúc xin phép được nghỉ hai ngày với hai ngày cuối tuần là bốn. Sao Diễm không biết quý thì giờ mà cứ kiếm chuyện gây gỗ. Ngày xưa có bao giờ Nàng như thế đâu. Ồ có lẽ vì tai nạn xảy ra cho nàng... Bậy quá, lẽ ra ta phải nhường nhịn nàng mới phải. Huy ra ngoài tìm Diễm thì không còn thấy bóng nàng đâu nữa.
Diễm thả bộ trên con đường về nhà, mặc gió lạnh như cắt, mặc cho lớp tuyết dưới chân. Nàng lang thang như con nhỏ khùng, chiếc áo dạ hội đã ướt hết phía dưới mà nàng vẫn không hay! Ôi tình yêu! phải chi đừng có con tim, khối óc để không cần biết tình yêu của anh đối em có chân thành hay giả dối, để em không phải cảm động đến rơi lệ trước ân tình của anh, để không xót xa mỗi khi thấy anh ưu tư, buồn khổ.
Và Diễm tự nhận thấy mình đã thay đối tánh tình, hay nổi nóng, cộc cằn... tính diệu dàng như quên lãng trong quá khứ. Nhất là từ khi Huy đi nhận việc tại Florida. Diễm hoài nghi đủ chuyện, trước sau cũng vì mặc cảm tàn tật. Huy gọi điện thoại trễ thì nghi chàng mới đi chơi, bồ bịch về!Hai, ba ngày gọi thì nàng lại bảo chàng chán nàng, gọi hàng ngày thì nàng lại bảo tốn tiền. Huy nhịn nàng đến mức tối đa, đôi khi chàng bực mình gắt lên um xùm thì Diễm khóc bảo rằng hai đứa mình không thể hợp với nhau. Bây giờ đã như vậy, huống chi khi lấy nhau sẽ còn bao nhiêu phiền phức nữa...
Ngày qua ngày, những phiền phức lặt vặt đó cứ lập đi lập lại hoài khiến cho cả hai bên đều chán. Tội nghiệp Huy, chàng làm mọi cách để vừa lòng Diễm, và chàng vẫn nghỉ rằng hiện nay Diễm đang mặc cảm nặng nề. Bởi vậy nên mỗi lần bực bội với Diễm, bao giờ Huy cũng hối hận và tự trách mình rồi lại xin lỗi nàng.
Riêng Diễm, thương Huy thì vần còn thương, nhưng nhiều lúc thấy Huy nhịn nhục quá lại làm cho nàng bực mình và nàng thấy cần phải la hét, hành hạ Huy mới làm cho nàng nguôi giận được...
Vừa đi vừa suy nghỉ, Diễm không thấy một chiếc xe chạy chầm chậm theo nàng đa lâu. Cho đến lúc hai chân nàng tê cóng, cánh tay cụt nhức nhối không còn chịu nổi, nàng mơi nhìn quanh kiếm Taxi về nhà. Lập tức chiếc xe trờ tới và ngừng ngay kế bên. Một giọng nói Việt Nam trầm ấm giang lên:
_ Hi Diễm, có cần về nhà lên xe tôi đưa về...
Diễm ngạc nhiên:
_ Ủa ông là ai sao lại biết tên tôi?
_ Tôi tên Duy, hồi xưa có học chung với Tú một năm. Tôi biết gia đình Diễm lâu rồi.
Duy mở cửa khi thấy Diễm run vì lạnh:
_ Lên xe đi, coi chừng bệnh đó Diễm. Cô có vẽ bị cảm lạnh rồi đó.
Diễm tần ngần ngồi lên xe. Duy chở nàng về nhà, chàng nói về mình. Chàng học chung với Tú năm đầu, sau đổi qua ngành Tâm Lý Học. Chàng qua Mỹ chỉ có một mình và chàng cũng biết sự không may xảy đến cho Diễm.
Đến nhà, Diễm mời chàng vào uống một ly nước. cám ơn chàng đã đưa nàng về. Thay quần áo xong, Diễm ra ngồi đối diện với Duy. Trái hẵn với Huy, Duy có nét hùng dũng, hiên ngang, rắn rõi của một người trai thời chiến. Chàng bảo trước kia khi còn ở Việt Nam, chàng đã từng là lính binh chủng Lực lượng Đặc Biệt.
Chàng nói về quê hương, về những người dân đang sống đọa đày tại các trại tị nạn. Chàng say sưa kể chuyện cho Diễm nghe cho đến lúc Diễm nói:
_ Anh uống miếng nước đi, Diễm pha trà không được ngon lắm!
Duy ngừng lại mỉm cười nhìn nàng. Bàn tay phải được che giấu trong chiếc khăn lông trắng. Thói quen của Diễm từ khi bị cụt tay. Duy thấy hình bóng Diễm thật dễ thương và trong tia mắt nàng là sự chịu đựng thiệt thòi mà mình đang có. Trước đây chàng là người đã nghe bạn bà tán tụng Diễm. Bây giờ được ngồi đối diện nàng, Duy thấy mình như khởi sắc hơn lên trong cuộc sống.
Tú, Hà chạy ào vào nhà với nét mặt lo âu và thở phào khi thấy Diễm đang có mặt tại phòng khách. Hà trách:
_ Trời ơi! Diễm khùng vừa thôi chứ, làm người ta lo bắt chết!
Tú bắt tay Duy:
_ Hi Duy! lâu quá không gặp lại anh. Sao có mặt ở đây vậy?
Duy cười:
_ Tôi gặp Diễm đi lang thang ngoài đường, sợ cố bệnh nên chở về đây.
_ Cám ơn anh... Cô em tôi từ khi bị tai nạn dể bị xúc động nên cứ tủi thân hoài làm cả nhà lo quá... Dạo này anh làm gì? ở đâu?
_ Tôi vừa về lại đây vài ngày. Tôi đã ra trường về ngành Tâm Lý Học và đang làm việc tại một trại tị nạn Hồng Kông. Được giúp đỡ đồng bào mình là thoa? ý nguyện của tôi rồi đó anh. Kỳ này có một tháng "Vacation" mà mới đi có mấy ngày tôi đã thấy nhớ bến rồi.
_ Anh đã có vợ con gì chưa?
Ánh mắt Duy thoáng nhìn Diễm và chàng cười:
_ Công việc của tôi không nhiều tiền nên các cô chê...
Tú nhún vai:
_ Đâu phải cô gái nào cũng đòi hỏi có nhiều tiền đâu anh.
. Tú Đứng lên bảo Diễm:
Em nói chuyện với anh Duy, đế anh ra hội trường lấy đồ ăn về đây đãi anh Duy.
Duy thắc mắc, Diễm giải thích:
_ Hôm nay là đám cưới chị Trúc đó anh.
Duy nói:
_ Vậy hả. Cho tôi gởi lời chúc mừng tới Trúc nghe Tú.
Ha `vừa báo cho Huy biết là Diễm đã về nhà. Xong nhỏ chạy theo Tú:
_ Chơ em với... Em đang ăn nữa chừng...
_ Thôi ở nhà đi, anh đem về cho ăn tiếp.
_ Không được... em dấu dĩa đồ ăn của em chỗ này không ai biệt Bỏ phí phạm có tội. Với lại em phải lên dọn đồ chứ anh mà biết cái gì...
Tú gật:
_ Ừ nhỉ, anh quên. Thôi đi... Bye...
Hai anh em kéo nhau ra cửa. Diễm và Duy cười nhìn theo. Tối nay chị Trúc ra khách sạn với anh Thành, Tú và mấy đứa em dọn đồ chắc khuya mới về. Nhà sao vắng quá! Tự nhiên Diễm muốn Duy ngồi lại với nàng. Lúc này tâm hồn nàng trống vắng và cô đơn dể sợ...
Duy bước xuống phi trường Hồng Kông. Lần này chàng trở về nhiệm sở mà tâm hồn gởi lại California. Câu nói của Diễm còn vang vang trong óc chàng... "Anh đi bình an, rồi một ngày nào đó Diễm sẽ được gặp anh tại nơi anh làm việc... Tại sao không anh nhỉ. Mình có thể đi bất cứ nơi đâu theo ý mình muốn kia mà..."
Nên mặc dù buồn vi xa Diễm, nhưng Duy còn mối hy vọng trong lòng. Nàng sẽ đến đây... Ôi, ta phải chơ đợi đến bao giờ nàng mới hiện diện?
Dãy nhà tôn và mấy đứa trẻ ở trần đứng vẩy tay chào Duy. Chàng vuốt đầu một đứa chạy đến nhanh nhất:
_ Hi Cu Tèo, ở nhà có giỏi không? Ba Má vẫn mạnh chứ?
Thằng bé đu lên cánh tay rắn rõi của chàng:
_ Ba mạnh như con trâu, còn má mới bị té trặc chân hôm qua.
Duy đặt túi hành lý xuống:
_ Có nặng không? Bây giờ má đỡ chưa?
- Có đi lên văn phòng bác sĩ rồi chú ơi. Bây giờ má chống gậy đi vui lắm.
Chàng cốc nhẹ lên đầu thằng bé, rồi lôi trong xách gói kẹo "Chocolate" chia cho mỗi đứa vài cái. Xua lủ con nít ra ngoài, chàng thay đổi quần áo thật nhanh. Mặc chiếc quần jean bạc màu và chiếc áo Pull. chàng đi xuống nhà lều dang cho dân tị nạn.
Niềm của Duy là ở đây Được gặp gở, săn sóc người đồng hương là một hạnh phúc trong đời sống của Duy. Những người dân cũng dành cho Duy niềm thương mến đặc biệt. Họ cảm phục Duy đã từ bỏ đời sống xa hoa vật chất ở Hoa Kỳ về đây hòa đồng với mọi người. Hết lớp này đi rồi lớp kia đến, chàng làm việc như không bao giờ biết chán. Giờ đây trong trái tim lại mang thêm hình ảnh của Diễm, một cô gái mà chàng ái mộ từ lâu nay co" cơ duyên gặp gở... "Diễm ơi, có lẽ định mệnh đã cho anh gặp lại em sau hơn hai năm xa nước Mỹ. Trở về nghe tên bạn nói về em, về bàn tay cụt, anh đã thương cảm em nhiều cho đến khi không dằn được xúc động phải xách xe chạy lang thang ngoài đường và tình cờ gặp em... đó có phải là định mệnh không hở em... "
Mấy bà trong trại thấy chàng thờ thẩn thì đùa:
_ Chắc chú Duy nhớ cô nào ở Mỹ rồi phải không?
_ Hôm nào lấy vợ phải làm lớn để đãi bà con trong trại một bửa nghe chú Duy.
Duy cười cười:
_ Bà con đừng lo, không lấy vợ thì thôi, chứ có thì tôi phải làm đám cưới tại đây để bà con cùng dự mới vui chứ...
Tiếng vổ tay rần rần:
_ nhớ nhe... tụi tui đợi ngày đó từ bây giờ... mà cô tên gì vậy chú?
Diễm nheo mắt:
_ Tôi cũng chưa biết!
Một bà ra dáng hiểu biết:
_ Thẩy thì thiếu gì cô mê, nội trong trại này đã bao nhiêu đứa rồi... chắc thẩy đang chọn...
Duy lờ đi làm như không nghe thấy. Chàng về phòng của mình nghỉ mệt. Đặt lưng xuống chiếc giường tre trải chiếu, chàng nghỉ đến những lời của các bà dưới trại... "Thẩy thì thiếu gì cô mê... " Chàng không phủ nhận điều đó. Nhưng tìm ra một người mê mình lẫn công việc và lý tưởng của mình đó mới là điều khó!
_ Duy ơi! cậu xuống trại số 1 giải quyết giùm vụ lộn xộn vì tranh giành nhu yếu phẩm giùm tôi đi. Tôi đang bận săn sóc cho mấy đưa nhỏ ở trai 2. Tóc tai dài như mọi đây nè. Cậu cho tôi mượn cái kéo luôn nhé.
Duy chồm dậy. Cuộc sống như vậy đã quen rồi, chàng không lấy đó lam buồn hay bực dọc, mà trái lại là khác...
Diễm cầm lá thư của Duy gởi cho nàng từ đảo. Lá thư nàng đọc đi đọc lại đã nhiều lần. Diễm thừ người ra suy nghỉ. Trong vòng sáu tháng, từ ngày Duy rời Mỹ, chàng đã gởi cho nàng tất cả 8 lá thư. Dĩ nhiên với lời lẽ vô cùng cảm động và trữ tình. Điều Diễm biết chắc chắn là với Duy nàng chỉ mới có cảm tình, còn Huy là người nàng yêu tha thiết trong quá khứ. Hiện nay Huy vẫn yêu nàng, còn nàng, có phải đã đổi thay...? không, không bao giờ nàng thay đối cả. Chỉ vì nàng nghỉ đến Huy quá nhiều, lo cho chàng hơn cả chính nàng và đó chính là nguyên nhân khiến cho nàng thấy càng ngày càng xa cách Huy. Tình cảm thật khó mà giải thích được. Yêu nhau mà mỗi lần gặp nhau là có sự cải vã, giận hờn và xa cách nhau thêm. Duy thì khác. Vì coi Duy như một người bạn nên mỗi lần nói chuyện hay thư từ với Duy. Diễm thấy thật thoải mái, tự nhiên. Điều quan trọng hơn cả với Diễm là nàng tự nghỉ Duy quen nàng sau gặp tai nạn, tình cảm chàng dành cho nàng it' nhiều cũng thành thật hơn là Huy. Huy đã yêu nàng trước đó thì dĩ nhiên khi nàng gặp tai nạn chàng vẫn phải yêu nàng...! Và tình yêu đó có thật từ trong tâm chàng hay không, hay vì sự thương hại mà ra?
Vừa rồi Huy điện thoại cho nàng, chàng hối nàng về ngày cưới. Diễm không dứt khoát trả lời và chàng cáu kỉnh hét lên trong máy điện thoại. Diễm cùng không dằn được và nàng đã khóc nức nở khi nói lại chàng những lời thật cay đắng.
Cúp điện thoại với Huy thì nhận được thư Duy. Diễm nguôi dần bực tức, giận hờn khi đọc thư chàng. Lúc nào những bức thư của Duy cũng là một giòng suối mát, an ủi nàng thật nhiều. Mà tình cảm của chàng dành cho nàng cũng quá sâu đậm rồi.
Diễm ngồi thừ suy nghỉ thật lâu rồi nàng đứng bật dậy, vào tìm Trúc. Trúc nay đã có thai, bụng nay đã hơi lớn:
_ Chị Trúc em vừa mới có quyết định...
Trúc cười, đặt tay lên bụng:
_ Muốn làm gì chị không cản, miễn cho em vui là được.
Diễm ôm Trúc:
_ Em không có làm bậy đâu. Chị thấy Duy thế nào?
Trúc nhíu mày:
_ Gặp Duy có vài lần. Chị thấy Duy cũng được lắm. Nhưng sao Diễm lại hỏi vậy? Bộ em hết thương Huy rồi sao? Đừng làm vậy tội Huy lắm em ơi...
Diễm mím môi:
_ Không em vẫn thương Huy, nhưng em cảm thấy tâm hồn bất an mỗi khi ở gần Huy. Em lo sợ đủ thứ! Duy thì khác, Duy biết em và thương em sau ngày em bị tật Trúc à. Em nghỉ tình thương đó là thành thật, đáng cho em tin cậy và em cũng có cảm tình với ảnh... Lá thư vừa rồi ảnh hỏi em qua bên đó với ảnh và em nghỉ là em muốn đi...
Trúc thảng thốt nhìn Diễm... em nàng lại quyết định táo bạo như thế sao? Còn Huy, Huy sẽ nghỉ sao khi được tin này. Tội nghiệp cho Huy! Diễm, em đã chín chắn khi quyết định đó chứ? Nhưng thôi, chị cũng ao ước em được hạnh phúc, cho dù Huy có đau khố cũng đành. Vì em là em của chị. Người em chị hằng quý mến!
Ngày Diễm ra phi trường, bầu trời trong xanh, gương mặt người nào cũng tươi thắm, nhưng lòng Diễm ngổn ngang trăm mối. Liệu nàng có được hạnh phúc nơi phương trời xa hay đau khổ vì phải xa Huy, vì thương nhớ chàng.
Máy bay lên cao dần. Thành phố nhỏ lại phía dưới. Giã biệt California! Giã biệt người tình!... Chắc sẽ không bao giờ gặp lại.
3/7/2004
Diễm Châu
Theo https://vnthuquan.net/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Về Nhà văn Khái Hưng

Về Nhà văn Khái Hưng Khái Hưng tên thật là Trần Giư, nhưng ông thêm chữ Khánh thành Trần Khánh Giư để giống vị tướng Trần Khánh Dư đời Trầ...