Thứ Năm, 3 tháng 3, 2022
Thắm mãi tình yêu 1
Chương 1
– Tôi hiểu tâm trạng của em. Em dẫn tôi xuống gặp bác sĩ
phòng hồi sức nhé.
Còn Quang thì sáng giờ lặn đâu mất tăm khiến cô đói bụng
nhưng chả dám bỏ ra ngoài mua đồ ăn. Cuộc đời, chỉ khi nào người ta lâm vào
hoàn cảnh như Ca Thơ, người ta mới hiểu thiếu ăn, thiếu uống ráng nhịn một chút
sẽ dẽ dàng vượt qua. Còn sự cô đơn, lẻ loi trước áp lực cuộc sống mới thật sự
đáng sợ. Giá như Ca Thơ còn mẹ bên cạnh nhỉ? Một ước ao tầm thường, đơn giản thế,
nhưng cô đâu dễ tìm lại được.
– Đó cũng là lý do vừa thấy Quang, Thơ khóc ngon lành, đúng
không?
Trả lại em yêu, khung trời vời vợi. Trả lại cho em, con đường
học trò.....”.
– Ba đừng nói thế. Cha mẹ chính là điểm tựa cho con cái. Ba sống
được là điều hạnh phúc cho chị em con. Con sẽ như cánh chim lạc loài, côi cút
giữa trời đêm giông bão, nếu ba bỏ chúng con ra đi. Ba đừng tự dằn vặt mình nữa
nhé.
Ca Thơ dịu dàng hối bác bảo vệ. Bác bảo vệ nheo nheo cặp mắt
nhìn Ca Thơ:
May mắn cho cô, chưa được năm phút, cô thư ký, đã đọc tên và
hướng dẫn Thơ vào phòng phỏng vấn. Căn phòng rộng, bàn ghế làm việc bằng mi ca
trắng.
– Hừ! Con gái phải đi đứng nhẹ nhàng, chứ ai lại chẳng nhìn
trước nhìn sau thế. Xém chút nữa cô xô tôi té lăn xuống cầu thang rồi. Còn lỗi
phải gì.
hắn ta chắc chắn làm việc tại đây. Và không chừng hắn còn làm
sếp nữa. Khôn ngoan nhất là im lặng cho mát trời. Ca Thơ ném cho anh ta cái
nhìn sắc hơn dao, cô khẽ lách qua người anh ta, tiếp tục đi xuống. Ca Thơ không
hề biết hắn vẫn đứng một chỗ nhìn theo cô. Một lúc lâu sau hắn mới nhảy từng bước
lên cầu thang. Bàn chân hắn như đang phát ra một bản nhạc... không lời. Hắn đi
thẳng vào phòng giám đốc.
– Cực lắm đó anh. Bọn chủ nước ngoài bóc lột sức công nhân
ghê lắm. Sắp tới gia đình tôi vô Sài Gòn, tôi dự định mở một công ty thời
trang. Hồi nhỏ, Ca Thơ vẽ đẹp, cắt may giỏi, lâu không gặp, chả biết con bé còn
ấn tượng với nghề không. Tôi định đưa Ca Thơ về nhà tôi.
Vừa lúc, Ca Thi đẩy xe đạp vào nhà. Cô bé cúi đầu chào khách,
lòng không khỏi thắc mắc về hai người khách giàu có, sang trọng.
– Ừ! Thơ đi làm mới được hai tuần. Song nhằm kỳ lãnh lương,
nên cũng được lãnh.
– Ca Thơ đây hả? Lớn và xinh rất nhiều, cả già giặn hơn nữa.
Cháu không nhận ra dì hả Thơ?
– Em có tật ngủ xấu lắm. Thứ nhất nằm ưa dang tay chân hết cỡ,
ngủ thiếp đi là kẹp cổ người kế bên hoặc gác lên người. Vì lý do đó, tuy nhà chật,
hai chị em vẫn mỗi đứa mỗi giang sơn. Tối nay em trải chiếu ngủ ngoài phòng
khách.
Quang dù tốt với ta, gia đình Quang có quí mến ta. Nhưng khi
chọn con dâu, họ cũng không chấp nhận đôi đũa mốc đặt lên chén ngọc. Ta không
biết Quang và mọi người nghĩ gì. Nhưng cứ nhìn căn nhà của Quang và nhà của ta,
Thơ lại thấy nó khập khễnh đến tội nghiệp. Sư khập khễnh này suốt đời chị em
Thơ không thể thay đổi nổi. Đừng nói chuyện này nữa nhé.
Phó giám đốc giao việc cho Thơ, và thi thoảng giám đốc trao đổi
công việc Với ta qua... điện thoại. Hình như giám đốc đang đi khảo sát thị trường
ở Trung Quốc, nhân dịp tìm hiểu các hoa hậu thích loại thời trang nào. Ta nghĩ
ông ta thuộc loại sếp thích công việc hơn mọi thứ khác.
Đêm đó hai cô gái hầu như thức trắng đêm. Họ thiếp vào giấc
ngủ, khi đã cởi mở hết tấm chân tình bao năm tháng cách xa, giờ được ôn lại. Giấc
ngủ muộn màng, khi một ngày mới sắp bắt đầu.
– Không được. Bằng mọi giá con phải tìm cho được nhà thiết kế
mới cho các mẫu hàng đăng ký dự thi. Chủ đề do ban tổ chức cuộc thi đặt ra, tất
nhiên không ai thay đổi được. Nhưng mẫu mã thì nhất định không đụng hàng, phải
hoàn toàn với ý tưởng mới. Mấy năm nay công ty đã quá ưu ái Đoàn Sơn, ưu ái đến
mức biến cậu ta thành người tự cao, tự đại, cứ tà tà mỗi tháng mỗi lãnh hàng chục
triệu đồng, nhưng các mẫu thiết kế thì hầu như công ty không hề phát huy được
điểm mới. Do vậy, mấy năm qua chúng ta chỉ có thể ký các hợp đồng may áo lạnh,
áo da cho các nước Tây Âu hoặc Hàn Quốc. Lần này ngoại muốn công ty chúng ta bằng
mọi giá phải làm ra sản phẩm cho tuổi tím, trang phục dành riêng cho ca sĩ, hoặc
các loại áo quần phù hợp với từng mùa.
Nói dứt câu, bà Phương bỏ đi ngay, nhanh đến mức Vĩnh Hoàng
không kịp nói một lời an ủi ngoại. Anh biết bà của anh đang rất xúc động. Gia
đình anh quá ít người. Bà ngoại chỉ có ba ngưới con gái. Dì Hai - chị của mẹ
anh hiện định cư bên Pháp. Mẹ anh thì mất đi từ lúc anh mới lên 6 tuổi, sau đó
tới dì út anh, dì cũng tử nạn trên một chuyến xe từ miền Trung vào, cả mẹ và dì
đều mất vào tuổi hai mươi lăm. Người ta nói đó là tuổi hạn rất nặng. Ngoại thay
mẹ anh nuôi anh. Vĩnh Hoàng lắc đầu anh không muốn nhớ về ký ức, về gia đình.
Càng không muốn nghe ai đó nhắc đến gia đình nội của anh. Dù họ là một gia đình
rất nổi tiếng ở miền Tây. Hoàng mở tivi, trận trành tài giữa các cô gái Việt
Nam và Thái Lan đang vào giai đoạn quyết liệt. Hoàng quên ngay những chi phối
thường nhật. Anh bị cuốn vào cách dẫn bóng của các cô gái trẻ Việt Nam.
Chúng ta phải đối đầu với mười sáu công ty thời trang tầm cỡ
để chọn ra một công ty có sức thu hút khách hàng nhất. Mẹ không biết thực lực của
các công ty khác, nhưng đối đầu cùng Phương Đông đã là một khó khăn rất lớn đấy.
– Cám ơn Hạ đã quan tâm đến mình. Thơ tự biết mình phải làm
gì mà.
– Cháu không biết đâu ạ. Nhưng Ca Thơ là người tốt, tuy chưa
học qua trường lớp chuyên nghiệp. Cháu nghĩ cô ấy sẽ làm tốt công việc mới. Lẽ
ra cô không nên giao việc dọn dẹp nhà vệ sinh cho Ca Thơ, vừa không đúng, vừa
có chút gì đó của sự chà đạp, ghét bỏ.
Nhật Hạ vội bưng khay nước qua phòng tài vụ. Cô chợt nhớ đến
tập phác thảo chưa thành nét của Ca Thơ. Biết đâu nhỉ, Ca Thơ lại chẳng làm nên
kỳ.tích? Nhật hạ không rành mấy vụ vẽ vời này. Nhưng cô linh cảm Ca Thơ đang vẽ
mẫu thời trang, vẽ để giải trí như lời Thơ nói? Hay đó là đam mê chưa tìm ra đường
đi cho một tài năng? Hạ có nên đem việc này kể cho giám đốc nghe?
– Em nhắc ba rồi, nhưng ba biểu hôm nay ngoại lệ. Ba muốn đi
bộ rồi nới về dùng cơm, chị đừng lo, hồi đi chợ về chị Linh đã mua cho ba chiếc
bánh bao nóng. Ba ăn và uống thuốc rồi.
Vĩnh Hoàng không hề biết chính anh đã gây cho Thơ một sức ép
từ chính những nhân viên trong công ty. Tất nhiên họ không ai khác ngoài nhóm kỹ
sư thiết kế. Người già, tay nghề thâm niên ngang với sự tồn tại của công ty. Trẻ
tuổi là lớp cán bộ từng được bà Nam phương chọn tuyển rất kỹ. Và tất nhiên công
ty nổi danh trên thương trường cũng nhờ vào cây bút vẽ tài hoa, cây keo múa
trên vải của họ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Về Nhà văn Khái Hưng
Về Nhà văn Khái Hưng Khái Hưng tên thật là Trần Giư, nhưng ông thêm chữ Khánh thành Trần Khánh Giư để giống vị tướng Trần Khánh Dư đời Trầ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét