Thứ Năm, 20 tháng 6, 2024
Cuộc tình buồn 2
Chương VI
- Có thể tin rằng tôi mơ ước một cuộc hôn nhân như vậy sao?
Neo chân trong vũng cát lầy này, hay đèo bồng một cô gái giữa Paris? Tất nhiên
tôi gìn giữ và tôn thờ hình ảnh Anne mãi mãi. Và bà bắt gặp tôi ở đây, đúng vào
lúc tôi đang nghĩ đến nàng đấy. Nhưng làm sao người ta có thể tự ràng buộc mình
được, thưa bà? Mỗi phút đem đến một niềm vui riêng – một niềm vui khác hẳn mọi
niềm vui đã qua.
Nàng không muốn bé Marie giống mình. Nàng không muốn có chung
bất cứ thứ gì với khối thịt nàng rứt một đẻ ra đó. Người ta bắt đầu xầm xì là
nàng quá lạnh nhạt với tình mẫu tử. Nhưng bà de la Trave đảm bảo là nàng yêu
con gái theo cách riêng của nàng: “Dĩ nhiên không thể bắt nó lo tắm rửa hay
thay tã lót: đâu phải việc của nó; nhưng tôi từng thấy nó ngồi hằng đêm tròn
bên chiếc nôi, nhịn hút thuốc mà nhìn con bé ngủ. Vả chăng, ta có một có vú em
thật siêng năng, hơn nữa, còn Anne kia chi, à, cái cô này tôi quả quyết nó sẽ
là một bà mẹ trẻ tuyệt vời...» Từ khi có sự hiện diện của đứa bé trong nhà, rõ
ràng là Anne đã bắt đầu sống lại. Phụ nữ bao giờ cũng mê chiếc nôi; nhưng Anne,
hơn ai hết, bồng bế đứa bé với một niềm vui sâu xa. Ðể có thể tự do ra vào chỗ
đứa bé, cô đã làm lành với Thérèse, nhưng thâm tình cũ giữa hai người chẳng còn
gì, ngoài những cử chỉ và tiếng gọi nhau thân mật. Quyến luyến con bé, cô gái
ngại nhất là sự ganh tị của Thérèse:
Nghe giọng nói ấy, Bernard quay lại. Từ trong góc phòng, anh
hùng hổ sấn tới, những đường gân trên mặt anh căng thẳng, anh lắp bắp:
Cửa sổ mở rộng, tiếng gà gáy cơ hồ muốn xé tan màn sương mù
còn vướng vất từng mảng trắng muốt trên những cành thông. Đồng quê tràn ngập
bình minh. Làm sao từ bỏ bao ánh sáng chói lọi? Chết là thế nào nhỉ? Chẳng ai
biết chết ra sao cả. Thérèse không tin vào hư không. Thérèse không chắc là chẳng
có ai ở đó. Thérèse giận mình sao lại cảm thấy khiếp sợ đến thế. Nàng, kẻ không
do dự đẩy người khác vào cõi chết, lại lồng lên trước hư không. Sự hèn nhát đã
sỉ nhục nàng! Nếu Đấng ấy tồn tại (và nàng lại thấy, trong một thoáng, ngày lễ
Thánh thể cuồng nhiệt, con người cô đơn ngột ngạt trong chiếc áo lễ vàng, cái vật
ông bưng bằng hai tay, và đôi môi mấp máy, với vẻ khổ đau): vì rằng Đấng ấy tồn
tại, Đấng ấy hãy đẩy bàn tay sát nhân ra, trước khi quá muộn – và nếu ý Người
muốn rằng một tâm hồn mù quáng đáng thương có thể vượt qua, thì ít ra, xin Người
hãy ân cần đón nhận con yêu quái này, một sinh vật do Người tạo ra. Thérèse chế
vào nước chất chloro-forme, cái tên quen thuộc khiến nàng đỡ sợ sệt, vì nó chỉ
gợi ra hình ảnh của giấc ngủ. Nàng phải làm nhanh! Cả nhà vừa thức dậy. Người hầu
phòng đã đẩy các cửa bản lề trong phòng cô Clara lên. Bà ta la hét gì với người
điếc thế? Thường thường bà hầu phòng có thể khiến cô hiểu qua cử động của đôi
môi mà. Tiếng mở cửa và những bước chân rầm rập. Thérèse chỉ còn đủ thì giờ vứt
chiếc khăn choàng lên bàn để che giấu các gói thuốc. Bà hầu phòng không gõ cửa,
ập vào:
Ý nghĩ Thérèse rời khỏi cái thân thể xa lạ, nàng vừa gợi ra
cho vui, lòng ngao ngán cho hạnh phúc của mình, cảm thấy ê chề với lạc thú tưởng
tượng, nàng nghĩ ra một trò tiêu khiển khác. Thiên hạ quì gối quanh chiếc giường
tồi tàn của nàng. Một đứa bé ở Argelouse (một trong những thằng nhóc thấy nàng
đến gần đã lủi mất) được mang vào phòng nàng trong tình trạng hấp hối, nàng đặt
bàn tay ám vàng khói thuốc lên người nó, thế là nó khỏi bệnh, ngồi bật dậy.
Nàng vẽ vời nhiều cơn mơ khác, bình thường hơn.
- Nó có thể lặp lại bất cứ điều gì ta muốn. Buồn cười lắm. Chỉ
cần nghe gà gáy hay tiếng còi ô-tô, là cô bé giơ ngón tay mũm mỉm ra bập bẹ:
“Cô… nghe nhạc hông?” Dễ thương lắm, yêu quá đi thôi.
Một viên cảnh sát cưỡi ngựa đưa còi lên môi, mở những cửa chặn vô hình ra, một đội quân bộ hành hối hả băng ngang mặt đường đen sẫm, trước khi đợt sóng taxi tràn qua phủ kín: “Một đêm nào, lẽ ra tôi phải đi về phía đầm lầy Midi, như Daguerre. Lẽ ra tôi phải vượt qua những rặng thông còi cọc của vùng đất khô cằn này – đi cho đến lúc mòn sức tàn hơi. Tôi sẽ không đủ can đảm ngụp đầu xuống đầm nước mặn (như lão mục đồng ở Argelouse đã làm năm ngoái, vì bị con dâu bỏ đói). Nhưng tôi có thể nằm trên cát, nhắm mắt lại… Dĩ nhiên là bầy quạ, lũ kiến chẳng đợi đến khi…”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chương 3 ban đêm Khi màn đêm buông xuống nàng Nấm sống trong thứ ánh sáng chói loà của những ước vọng. Từ khi chuyển khỏi nhà chị gái nàng...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét