Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2024
Người quay tơ
Tử Nương là một người con gái thôn quê làm nghề chăn tằm, ươm
tơ, ở làng Xuân Nghi huyện Hồng Lạc. Nhà nghèo, cha mẹ đã già, làm lụng để nuôi
hai thân. Cô trông xinh xắn, người thanh thanh vừa tầm, hai con mắt êm đẹp, mỗi
khi trời nắng, gió lạnh, cô ra sân hai tay ngọc xe sợi tơ vàng dệt lụa là cho
người trong làng mặc. Một hôm, đương ngồi quay tơ ngoài sân thời có một người học
trò đi qua, thấy nàng đẹp quá mê đứt đi, ngày nào cũng hai lần trèo qua cái đồi
cao, sang để gặp mặt nàng như thế, được gần một năm. Về sau nàng biết mà cảm
thương, đem lòng mến. Mùa đông gió trên đồi thổi mạnh, lắm hôm rét quá mà nàng
cũng chịu khó ra ngồi quay tơ ngoài sân cho người học trò được trông thấy mặt..
- Mỗi người một việc, cái bác này người lạ quá, uống nước
xong thời lên đồi mà làm việc lại còn ngần ngừ đứng lại, quay tơ thời có gì lạ
mà xem.
- Anh là người sung sướng vì anh sớm biết theo cái chí hướng
của anh, không cần thiên hạ, còn tôi ngày ngày hai buổi đi về, tôi có phải là
tôi đâu, cái đời tôi thật là khốn nạn quá. Không biết sau đây, anh đạt được mục
đích, có để cho tôi về nương thân ở đây không, hay cái lòng tôi còn tục quá,
còn hám tiền của, danh lợi quá, vẫn ưa những cái phiền phức, xấu xa, chưa biết
yêu cảnh thiên nhiên nên không đáng là người đồng chí với anh chăng. Nếu thế thời
từ nay tôi xin luyện hồn trước đi, còn về đường vật chất chắc anh làm cho tôi
thoát ly ra dễ lắm. Nhưng tôi giúp gì anh được, các công việc tôi học mấy năm
trời vứt đi cả, lệ luật mà tôi nhồi vào óc bấy lâu dùng ở cái xã hội nhân công
tổ tạo này thời nay còn được, chứ nó sống sượng lắm nên quẳng nó đi cho nhẹ óc,
trước kia tôi cũng có cái ý nghĩ như anh, nhưng còn mập mờ chưa rõ, là vì sợ
người khác, sợ người khác họ chê là tại mình dốt, mình yếu nên không chen được
với họ nên mới đâm ra nghĩ như thế. Vả đời sống là sống thế này rồi, ai ai cũng
công nhận như thế, nay trái hẳn lại, mấy người đã có cái gan ấy!
Mà ông thì rách rười, lôi thôi đứng tựa cột đình, chỉ sợ người
ta trông thấy. Bấy giờ có một người ca kỹ ước mười bẩy mười tám tuổi, vẻ người
tư lệ, giọng hát thanh tao, mỗi khi cất tiếng trên sân khấu làm cho người xem
mê mẩn tâm thần. Tiền bạc lụa là ném thưởng cho nàng bề bộn. Nàng múa đèn liệng
qua góc đình, nhác thấy ông, đưa cặp mắt thu ba mà nhìn ông một lúc, rồi ngẩn
người ra, hát không lên giọng được nữa. Người xem tưởng nàng cảm, ai cũng chán
nản trở về, ông cũng về. Sáng mai nàng hỏi thăm tới chỗ ông trọ, rồi vỗ -về ông
rằng: ‘‘Anh hùng mà phải lưu-lạc đến thế này ư?’’ Mới cho mười quan tiền, vài bộ
quần áo trân -trọng mấy lời rồi ra về ; cách sau vài ba tháng lại đến, có khi
ngủ đêm ở đấy, vá may thổi nấu cho ông không khác gì là một người nội trợ vậy.
Bác Mạch: Sao họ lại không làm gì được, họ cứ kéo cổ tôi đi, bắt phải đi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tiếng chuông tìm lên tháp chuông
Tiếng chuông tìm lên tháp chuông Con nhện gầy, thói quen cũ/ Giăng một sợi, nghe chừng là tơ,/ Sáng nay sáng, sáng không thấy điểm chạm/ P...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét