Thứ Năm, 20 tháng 6, 2024
Người chồng muôn thuở 2
CHƯƠNG X
Bỗng nhiên ông có ý muốn tống khứ tên bạn đồng hành này đi
cho rồi. Những cảm tình tốt đẹp vừa chớm nở trong lòng ông đã vội tàn tạ ngay.
— Tôi lại còn nhờ thêm anh một việc nữa, Aléxéi Ivanovitch ạ.
Anh đã thương mà nhận lời rồi thì bây giờ phiền anh làm cố vấn hộ tôi.
— Cầm lấy và cám ơn đi con, ông cha phán với giọng
cương quyết và nghiêm khắc; nhưng chính ông, ông cũng không bằng lòng. ‘‘ Vô
ích, vô ích’’, ông khẽ nói cho Pavel Pavlovitch nghe với một vẻ đầy ý nghĩa.
Không thể làm cách nào hơn, Nadia đành nhận hộp quà và, mặt cúi gầm xuống, cô
cúi chào theo kiểu các con bé: cô vội gập người xuống rồi đứng thẳng dậy tức
thì như một chiếc lò so bung ra. Một cô chị đến gần để xem chiếc vòng, và Nadia
đưa cho cô đó cái hộp còn đậy kín như muốn nói rõ là cô ta không thèm cả đến
chuyện nhìn món trang sức đó. Người ta lấy chiếc vòng ra khỏi hộp và chuyền cho
nhau xem, nhưng tất cả đều ngắm nghía trong im lặng và một vài cô còn điểm cả một
nụ cười mỉa mai nữa. Chỉ một mình bà mẹ, với một giọng uể oải khen chiếc vòng rất
đẹp. Pavel Palovitch có lẽ muốn độn thổ. Veltchaninov vội đỡ lời. Ông bắt đầu
nói lớn tiếng và nghĩ gì thì ứng khẩu ngay tức thì; chưa đầy năm phút sau, ông
đã làm cho mọi người có mặt phải chú ý đến mình, ông có cả nghệ thuật nói chuyện
với giới thượng lưu, nghệ thuật này nằm ở chỗ tỏ ra vẻ giản dị và thành thật,
và đồng thời, với sắc mặt, mình cũng tỏ cho kẻ đối thoại biết là mình xem họ là
những người hoàn toàn giản dị và thành thật. Khi cần, ông cũng biết cách đóng
vai một người vui vẻ và sung sướng. Ông cũng biết cách thốt ra đúng lúc một
danh từ tế nhị, một lời nói bóng thú vị, một lộng ngữ thông minh như là do tình
cờ mà nói ra và không có vẻ gì là suy nghĩ, tìm tòi cả, dù rằng những chữ đó,
những lời bóng gió đó và cả câu chuyện ông nói ra đó đã được sửa soạn từ lâu,
đã được thuộc nằm lòng và đã được nhiều lần xử dụng đến. Hôm nay, khí sắc của
ông lại trợ lực thêm cho nghệ thuật kia; có cái gì lôi cuốn ông, ông cảm thấy
cao hứng; ông quả quyết tin là vào khoảng vài phút, tất cả những cặp mắt kia sẽ
hướng về phía mình, tất cả những người đó chỉ nghe một mình ông, sẽ chỉ nói
chuyện với ông, sẽ chỉ cười những gì ông thốt ra mà thôi. Mà thật thế, đây đó
đã có vài tiếng cười vọng lên; dần dần mọi người đều góp chuyện; tài nói chuyện
của ông tinh vi đến độ lái mọi người trong cuộc đàm thoại; người ta đã nghe ba,
bốn giọng cùng nói một lúc. Sự hài lòng, gần như là sự vui sướng, rạng rỡ trên
khuôn mặt ủ ê và mệt mỏi của bà Zakhlébinine; người ta cũng thấy thế trên nét mặt
của Katérina Fédosséievna đang ngồi nghe và nhìn ông với vẻ say mê. Nadia trộm
nhìn Veltchaninov và nhìn rất chăm chú; người ta thấy là lúc đầu cô ta có ý đề
phòng ông; việc này chỉ làm cho Veltchaninov càng thêm phấn khởi. Tuy nhiên
Maria Nikitichna, ‘‘cái ả chanh chua’’, cũng xen được vào câu chuyện một lời
cay độc: nàng kể là tối qua Pavel Pavlovitch có cho biết Veltchaninov là một
người bạn thủa nhỏ; như thế cô ả thêm cho Veltchaninov đúng bảy tuổi và còn nhấn
mạnh vào điểm này nữa. Nhưng rồi, Veltchaninov cũng thành công trong việc làm vừa
lòng cái ả Maria Nikitichna chanh chua đó. Pavel Pavlovitch hoàn toàn kinh ngạc.
Dĩ nhiên, ông biết tài ăn nói của bạn, và lúc đầu ông rất sung sướng khi thấy bạn
thành công, ông đã cười một cách khiêm tốn cùng với những người khác và đã góp
nhiều chuyện, nhưng rồi dần dần ông trở nên trầm ngâm, buồn là khác, và nét mặt
đăm chiêu đã tố cáo những tình cảm thầm kín đang dày vò ông.
Nastia (cô bé tóc hung) chạy như điên, tay vẫy rối rít; người
ta tưởng chừng có chuyện gì chỉ có Trời biết được, đang xảy ra. Cuối cùng mọi
người chạy đến cuối vườn, bên kia đằng sau cái ao. Khi Veltchaninov nhập bọn,
ông thấy Katerina Fédosséievna đang cãi lẫy sôi nổi với các cô, đặc biệt là với
Nadia và Maria Nikitichna.
— Chuyện gì thế? bà Zakhlébinine đột nhiên cất tiếng hỏi; bị
đánh thức, bà quyết định xuống vườn và tham dự cuộc chơi của sắp nhỏ
trong khi chờ trà.
Ông hát những lời đó như riêng gởi cho Nadia, lúc đó đang đứng
cạnh ông. Đã lâu lắm rồi, hầu như ông không còn giọng, nhưng người ta cũng đoán
được là xưa kia có lẽ giọng ông tốt lắm. Cách đây khoảng hai mươi năm, lúc còn
là một sinh viên, lần đầu tiên ông được nghe chính Glinka trình bày tình khúc
nói trên trong một đêm văn nghệ được tổ chức tại nhà người bạn của nhạc sĩ.
Đang cơn hứng, trong đêm đó, Glinka đàn và hát những sáng tác ông ưa thích và,
trong những sáng tác đó của ông, có bản tình ca kia. Chính lúc đó Glinka cũng
không có giọng, nhưng Veltchaninov vẫn giữ mãi cái ấn tượng sâu xa mà bản nhạc
kia đã lưu lại : chưa có một nghệ sĩ lành nghề hay một ca sĩ thính phòng
nào đạt nổi độ diễn tả nồng nhiệt như thế. Sự say mê lớn dần theo từng câu hát,
và chính vì trạng thá ngày càng căng thẳng đó mà chỉ cần trình bày lố một chút,
diễn tả nhạc thể sai một chút, những điều được mọi người bỏ qua trong một vỡ nhạc
kịch, là bản nhạc mất hẳn ý nghĩa và tầm giá trị của nó cũng kém bớt đi, đã đòi
hỏi một nguồn cảm hứng chân thành, một sự đam mê sống động, hay ít ra là một sự
tái tạo đầy thi vị nếu muốn cho nhạc phẩm được trình bày đứng đắn. Nói một cách
khác, bản tình ca đó hình như chỉ là một bài ca tầm thường, khó có thể diễn tả
mối đam mê nồng nhiệt này với một cường độ nào đó mà không gây ra sự nhàm chán,
nếu không xen vào việc trình bày sự thành thực, sự giản dị và sự chân chất.
Veltchaninov nhớ lại xưa kia ông trình bày bản nhạc đó rất thành công.Ông diễn
tả gần giống như lối trình diễn của Glinka. Cho nên lần này, ngay trong những
âm thanh mở đầu, ngay trong câu thơ đầu tiên, nhạc hứng đã sôi sục trong huyết
quản và khiến giọng ca ông rung động. Từ mỗi chữ, những tình cảm được diễn tả với
nhiệt tình, được bóc trần một cách táo tợn; những câu thơ cuối vang lên như những
tiếng kèn của đam mê, và, khi hát, đôi mắt long lanh của ông đã nhìn đắm đuối
Nadia:
— Nhưng mà tôi, tôi sẽ không đến đó nữa mà, Veltchaninov vừa
mỉm cười vừa nói.
— Tôi đã báo trước là ông sẽ mệt kia mà, gã trai trẻ nhận xét
một cách hững hờ. Tôi đã có dịp thưa với ông tôi tên Lobov, và Nadia
Fédosséievna với tôi, chúng tôi đã hứa hôn. Vậy thì, ông cũng không thể nào
nghĩ ông như vừa bảo là chúng ta chả có gì để nói với nhau; việc này không chỉ
dính dáng đến mình tôi, mà còn liên hệ đến cả Nadia Fédosséievna, người con gái
mà ông đã lì lợm theo đuổi. Chỉ chuyện đó không thôi cũng đủ là đề tài cho
chúng ta trò chuyện rồi.
— Vâng, tôi có họ hàng xa với bà Zakhlébianne. Cha mẹ tôi qua
đời khi tôi mới tám tuổi; ông cụ đã đem tôi về nuôi và sau này còn cho tôi đi học
nữa. Nếu ông muốn biết rõ ông ta thì đó là một người trung hậu.
Nhưng nỗi đau đớn lấn át sự mệt mỏi và giấc ngủ. Khoảng một
tiếng sau, ông thức giấc và sự đau đớn khiến ông phải nhổm dậy. Mưa đã tạnh;
phòng đầy khói thuốc: chai rưựu đã cạn. Pavel Pavlovitch ngủ trên chiếc đi
-văng kia ; người ngã dài, đầu ngửa ra, áo quần giầy vớ còn y nguyên. Cặp mắt
kiếng, vuột ra khỏi túi áo, lòng thòng trên đầu sợi chỉ tơ, gần chấm sàn.
Chiếc nón lăn dưới đất. Veltchaninov nhìn ông ta với một vẻ ủ ê, nhưng
không đánh thức ông ta dậy. Không có can đảm nằm hoài mà không ngủ được, ông dạo
quanh phòng, lưng khòm xuống, vừa rên rỉ vừa lo âu nghĩ về nỗi đau đớnncủa
mình.
Nhưng không như lần trước, ông không phóng mình về phía cửa.
Ý tưởng nào đã quyết định hành động đầu tiên của ông, và có chắc là trong lúc
đó ông có một ý tưởng nào không? Tuy nhiên, chuyện xảy ra như là có ai nhắc ông
ta chuyện phải làm; ông ngồi nhổm dậy, và, tay dang thẳng ra trước như để tự vệ
hay ngăn đỡ một sự tấn công, ông phóng mình về phía Pavel Pavlovitch nằm ngủ.
Đôi bàn tay ông liền chạm phải ngay đôi bàn tay khác đang ở phía trên ông, và
ông nắm chắc lấy: có một ai đó đã đứng sẵn ở đấy rồi, hắn ta đang khom mình xuống.
Các bức màn đều bỏ xuống, nhưng phòng không tối hẳn, vì một luồng ánh sáng lờ mờ
từ căn phòng không có màn bên cạnh chiếu sang. Bỗng nhiên, ông cảm thấy lòng
bàn tay và những ngón tay trái đau kinh khủng, và ông chợt hiểu là mình đã nắm
phải và siết chặt lưỡi của một con dao hay của một chiếc dao cạo... Ngay lúc
đó, có vật gì rơi xuống đất, tiếng rơi nặng nề và sắc gọn.
‘‘Tuy nhiên, nếu đêm đó mình đừng bỏ quên dao trên bàn,
có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Có phải như thế không nhỉ? Có phải thật như
thế không? Vả lại, nó đã tránh mình và nó đã chờ đến hai tuần mới đến thăm
mình. Nó trốn mình vì nó thương hại mình. Lúc đầu, nó chọn Bagaoutov
chứ không phải là mình. Và trong đêm đó khi mang dĩa đi nung, nó hy vọng làm
như thế để khuây lãng tâm trí: từ con dao bước qua lòng trắc ẩn!... Nó muốn cứu
mình và đồng thời tự cứu bằng cái dĩa nung nóng.’’
Đọc xong những giòng thư đó, Veltchaninov tái mặt, ông
tưởng tượng Pavel Pavlovitch khi tìm được lá thư này và đọc nó lần đầu tiên trước
chiếc hộp gỗ mun có cẩn xà cừ của ông bà để lại.
NGƯỜI chồng muôn thuở xuất hiện năm 1870. Lúc đó, Dostoïevski 49 tuổi. Đối với một tác giả sống nhờ ngòi bút, mà văn nghiệp khởi sự từ năm 23 tuổi và gần như không bị gián đoạn cho tới khi chết, cái số tuổi 49 quả là một con số giá trị. Tứ thập nhi bất hoặc ; Ngũ thập nhi tri Thiên mạng. Đó là thời kỳ vững vàng của tài năng, chín chắn của tư tưởng — buổi đứng bóng của mặt trời. Hơn nữa, đến năm 49 tuổi, Dostoïevski đã viếf xong Crime et Châtiment, L'Idiot và chưa viết Les Frères Karamazov. Nói một cách khác, tác phẩm Người chồng muôn thuở đã được Dostoïevski hoàn thành ở giữa những đại danh tác của ông. Và một tác phẩm mang chữ ký của một thiên tài hùng vĩ như Dostoïevski, và lại được sáng tác trong giai đoạn sung mãn của thiên tài này, nếu không phải là một kiệt tác phẩm đi chăng nữa, ít ra cũng không thể nào là một tác phẩm lép. Có lẽ nòi thiên tài không bao giờ hạ sanh những tác phẩm đực và những tác phẩm cái. Đành rằng trong lịch sử văn học thế giới, cũng đã xuất hiện khá nhiều những thiên tài xuất chúng với một tác phẩm duy nhất. (Tôi nghĩ đến những tiểu thuyết gia siêu hạng của Trung Hoa thời xưa: La Quán Trung, Thi Nại Am, Tào Tuyết Cần, Vương Nguyên Mỹ...) Nhưng dường như không hề có thiên tài nào với những tác phẩm bất đồng đều theo một tỷ lệ quá đáng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đi tìm một vì sao: Quê nhà, đất nước, tình người! – Kỳ 1 Suốt hành trình tham gia kháng chiến, mỗi nơi từng sống và chiến đấu đều lưu lạ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét