Các nhóm người trước kia là bộ lạc,
nay định cư và tụ hội lại thành những làng, những mạc, những xóm,
nhìn xuống những khu đất trồng trọt của họ. Chắc rằng đã có những luật lệ qui định
sự chia đất để cho công tư được toàn vẹn. Trong những xã hội sơ khai, tất cả mọi
công việc đều có ý nghĩa tượng trưng. Sự chia đất trong thời thái-cổ được hình
dung trong cách xắt cái bánh chưng. Cho đến ngày nay, chúng ta vẫn còn giữ phép
xắt bánh của đời xưa, là dùng lạt chứ không dùng dao. Dao 1 là để cắt và
chia rẽ; nhưng lạt dùng để buộc, và chúng ta xắt bánh chưng
bằng cách buộc xéo sợi lạt và rút hai đầu. Cái bánh được chia không theo kiểu
chữ tỉnh # như Mạnh-tử viết. Phép chia ruộng lạc có 4 phần giữa và 12
phần bên; nếu phần giữa là phần ruộng công thì tỉ-lệ là 1 công 3 tư, chứ không
phải 1 công 8 tư như trong thời gọi là Nghiêu-Thuấn theo sách Mạnh-tử. Người
trình bày phép chia ruộng đất này là một người con thứ của Vua Hùng thứ Sáu.
Vua cha già yếu, muốn thử các con, cũng như trong dã-sử của người Scot mà
Shakespeare đã viết thành một vở kịch bất-hủ, Vua Lear thử các con.
Nhưng Vua Lear thì điên-khùng,
còn Vua Hùng sáng- suốt không thử lòng mà thử tài các con để lập người nối dõi.
Vua truyền mỗi người con (không nói là riêng con trai) phải làm một
món ăn dâng lên vua cha. Về nhà, mọi người đều cố gắng đi tìm sơn-hào hải-vị,
những thức ăn quí báu nhất rồi nấu nướng bưng đến, với hi-vọng tràn-trề. Chỉ có
một người con thứ, cửa nhà thanh-bạch, không mua được những của ngon vật lạ hiếm
có trong đời, đành chỉ lấy gạo nếp với đậu xanh của nhà làm thành hai thứ bánh,
một thứ trắng tinh nặn tròn là hình-tượng bầu trời đầy sao gọi là bánh dầy;
một thứ có nhân bọc lá chuối, thắt lạt tre, hình vuông, là tượng đất gọi là bánh
chưng. Vua cha cả đẹp lòng và chọn người con này là người sẽ được nối ngôi, làm
vua Hùng đời thứ Bảy.
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiR_muDWCFaUr4qxhW7NRVTOJV2b-TrfMdCG1f1-wUFVgr9dkqi2Du9YtLqJH_zYBveSNy3aJJqGwG7t7Z89QaYMFqTpMy7ipLxb0cmQrC1qnjuoZQgLSIAQat9nnAIuoSxorQ-39Jn-Xgf/s200/nongnan.jpg)
Như nước Việt ta từ nước
Vốn xưng văn hiến đã lâu,
Sơn hà cương vực đã chia,
Phong tục Bắc Nam cũng khác.
là trong cái nghĩa này.
Ở Trung quốc, sự phân-phối
lãnh thổ và phân chia ruộng đất hoàn-toàn để cho cá lớn nuốt cá bé, hoặc vì vô
chính sách, hoặc là theo quyết-định của người giữ quyền-chính tối cao. Vô
chính-sách là ở đời Nhà Hạ, nhà Thương, sau khi Đại-Vũ trị thủy thành công, các
người miền Bắc ào-ào kéo xuống miền Nam để chiếm hữu các đất-đai mới rút nước lụt
còn vô chủ; có lẽ cũng đúng vào lúc ấy, họ gặp gỡ những người miền Nam trồng
lúa gạo, và từ đó, ngoài lúa mì và kê, họ biết thổi cơm để ăn. Vua Thuấn nhường
ngôi cho Vũ lập nên Nhà Hạ, rồi chuyển sang Nhà Thương (Ân), sự thịnh vượng,
phú-cường, lên đến tột đỉnh, làm cho các rợ ở chung quanh thèm thuồng, ao ước.
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEQ7fW6jRBJLG5hSjd1LbGr-x71LuibXWlG3pf3CCDDXIoZGegU8DNPZAdV2v9QLgO5CocawUYv89yYg2UkQePSZj1-RzyRSnStcIsVUwrUYKlL8mcYCdSxAtc4m14wtbdv6He3fgoSJI0/s200/nhn.jpg)
Còn rợ Chu, sau khi làm chủ
Trung-thổ, đã phân phối lãnh-thổ cho những người có công trong cuộc chiến thắng
Nhà Thương, không những bà con họ hàng của Nhà Chu, mà còn các người thủ-lãnh của
các rợ đồng-minh. Chu-công và Chu Văn-vương đặt ra thuyết thiên-mệnh, lấy sự
bói toán theo Kinh Dịch để trị dân, và dò xét dân-tình khắp dưới trời
bằng cách kiểm tra phong-tục theo phong-dao các xứ, đó là nguồn-gốc của Kinh
Thi. Sự chia đất, phong tước (vương, công, hầu, bá, tử, nam) là khởi-thủy của phong-kiến;
đến lúc phong-kiến đồi trụy thì thành thời xuân thu, là lúc Khổng-tử rồi Mạnh-tử
ra đời, với cái mộng là lập lại được chế-độ phong-kiến để "bình thiên-hạ".
Họ Không nghĩ rằng hình- thức là mấu-chốt nên đặt ra thuyết chính danh 2 và
đề cao lễ- nhạc. Mạnh-tử đi sâu hơn vào thực-tế chính-trị, nên đề nghị sự
cải-cách ruộng-đất theo chữ tỉnh #, tức là:
Như đã được nói ở trên: miếng
giữa là của vua, còn các miếng chung quanh trả lại cho dân.
Nền phong-kiến đã cướp đất của
dân vì là phong-kiến cát cứ, nay phải chia lại cho dân thì thiên-hạ mới
thái-bình.
Tôi không đi sâu thêm vào lịch-sử
Trung-quốc. Chúng ta đều biết rằng Mạnh-tử đã hoàn-toàn thất-bại. Toàn cõi
Trung- Hoa từ đó để thả cho những người có quyền, có thế, có lực, có tiền, cướp
đất, cướp ruộng, cướp tài-sản và cưỡng bách nhân-lực của những người nghèo-hèn
yếu-kém trong xã-hội. Cho đến khi cuộc Cách-mệnh lãnh đạo bởi Mao Trạch-đông và
Đảng Cộng-sản làm chủ lục-địa rồi, thì những tàn-tích rơi-rớt của sự tư-hữu lớn
cũng như nhỏ liền bị xóa bỏ bởi cuộc cải-cách ruộng-đất. Tất cả đất-đai cũng
như các phương- tiện sản xuất lại được thu về một mối, gọi một cách hư-ảo (virtual) là
của công. Toàn dân lại nai lưng lao động, được bao nhiêu dân ăn hương-hoa, còn
cán-bộ thu hoa-lợi. Một lớp người mới lên thay thế lớp người cũ như khi Nhà Chu
diệt Nhà Thương. Lịch-sử tuần-hoàn lại trở về ngày xưa.
Đời Nhà Hùng, ở đất Lạc Việt, bắt
đầu từ vua Hùng thứ Bảy, sự chia đất ở mỗi làng theo mô hình bánh chưng:
Ba cái lạt ngang và ba cái lạt
dọc phân mặt bánh ra thành 16 ô. Mười hai ô ở bìa là ruộng tư, của dân: sự
trồng trọt cũng như sự mua bán đều tự-do; người dân có sở hữu mặt đất
xanh tươi với lúa, với rau và hoa-mầu. Ở giữa có bốn ô là ruộng công. Sự
phát triển về sau chia rõ ra bốn loại ruộng công: học điền (giúp đỡ
trẻ con làng đi học), trợ-điền(giúp người nghèo trong làng, trợ cấp người
già-cả đau-yếu và những người lỡ độ đường), lễ-điền (để lo việc thờ
cúng cầu an) và công điền theo nghĩa hẹp (việc thông-tin, an-ninh,
trông nom nghĩa-địa, v.v...). Sự sở-hữu không phải chỉ ở mặt đất mà còn đi sâu
xuống lòng đất là tầng nhân và dưới nữa, thí-dụ như những mạch nước ngầm.
Với sự qui-định một phép phân
phối ruộng đất mà vua Hùng thứ Sáu chấp thuận khi nhận người con có ý kiến này
là người nối ngôi, tôi nghĩ rằng nền văn hiến của nước ta bắt đầu từ đây, sớm
hơn Mạnh Tử cả nghìn năm.
CHÚ THÍCH:
1. Dao (con dao) là từ
vay mượn ở hán ngữ đao.
2. Trang Tử, thấy rõ nhược điểm
của Khổng tử và tất cả Nho gia cho đến Tuân-tử, nên viết rằng: Danh là
khách của thực. Nói theo ngôn ngữ đời nay, câu này nghĩa là Cái chỉ (signifiant)
không phải là cái được chỉ (signifié) nhưng đã được ghép vào với cái
được chỉ.
Trần Ngọc Ninh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét