Tháng tám - Màu thời gian gõ nhịp yêu thương
Tháng Tám, nhẹ bước bên hiên nhà thấy thu lấm tấm vàng trên sợi
nắng mỏng manh còn sớt lại. Cũng thật lạ, chỉ khi thu chúm chím nụ cười thì nắng
mới khẽ buông lơi trên những chiếc lá vàng rơi, gió cũng chẳng vội vã cuốn heo
may khe khẽ thổi se sắt lòng người.
Tháng Tám, thu về khiến lòng người quay quắt một nỗi nhớ, những
mạch cảm xúc dịu dàng, êm đềm như những vuốt ve của cơn gió thu cứ mơn man trên
làn tóc rối. Nỗi nhớ cuốn em nơi góc đường xưa, nơi quán cafe đã úa màu vàng
lá, giờ chỉ riêng em vẫn ấm nồng một tình riêng vây kín.
Từng nốt mùa mang theo dư vị của tình yêu, em muốn trốn chạy, muốn dấu vào lòng
thu những bóng nắng còn hắt xiên lên đốm lá vàng để xoay một vòng quay bất tận.
Em muốn bước qua những chênh vênh của ngày cũ để thu khoác áo mơ phai dệt nên
thảm lá vàng xao xác. Dù cho bao nhiêu năm trôi qua nỗi nhớ trong em dường như
chẳng hề thay đổi. Vẫn là cái nắm tay vụng trộm nhẹ nhàng làm ấm lại tim nhau
trong chiều thu mưa ướt. Vẫn màu thời gian nhuốn lên vẻ vàng rộm óng ả của mùa
thu mang nốt trầm buồn, khiến em vô thức bước chân về vùng ký ức với nỗi nhớ
đong đầy trong tim.
Em không quên nụ cười như mùa thu vàng trong nắng. Em không
quên đôi mắt hấp thu ánh hoàng hôn ngơ ngác nhìn em tận bên kia góc quán mà
không dám lại gần, chỉ ngồi nhặt nắng vàng gửi trao lại nơi em. Em nhớ sắc vàng
ấy là cả một khung trời kỷ niệm như ngọn lửa không bao giờ tắt trong lòng. Em
nhớ ngọn gió khẽ lay mình lùa khẽ vào từng ngọn tóc em vương khiến lòng run rẩy.
Để rồi trái tim đập những nhịp đập nhói đau, bởi ngày đó gió chia phôi hai ngả
chúng mình. Một người đi và một người ở lại.
Tháng Tám lại về, mang yêu thương, nhung nhớ cho mối tình em dành nơi viễn
xứ, gom góp chút tình nồng nàn để cho nỗi nhớ thương trong yên lặng. Em đã gửi
trao yêu thương bằng cả tấm lòng, bằng cả con tim chân thành. Thế nhưng em cũng
rất sợ, sợ tất cả có là nhạt phai khi từng ngày tháng nối tiếp nhau đã đánh thức
những hoang dại trong sâu thẳm tim, vấn vương những miền tim buốt bởi xa cách,
bởi niềm đau khiến giọt lệ tràn mi lăn trên khóe môi.
Em tự kéo mình ở lại để chờ đợi, để dõi theo bước chân đi qua
những mùa thu tháng Tám. Nhiều khi em muốn quên, quên đi cả những xúc cảm của
chiều thu vàng ấy, thế nhưng chiếc lá thu cứ vô tình liệng chao xoay đều theo
gió rơi, rụng xuống chân em mang theo những xúc cảm yêu thương. Giá như đời người
cũng đơn thuần nhẹ nhàng như chiếc lá thu rơi thế kia, thì những trầm ẩm của
mùa thu sẽ không còn xao xác.
Có phải tháng Tám vẫn còn có những ngày trở gió nên hạnh phúc
vẫn chưa kịp lại gần, chỉ để vương lại trong mùa thu những nỗi nhớ thương. Em
có nên tin tình yêu sẽ không hề phai nhạt trong xa cách. Em vốn dĩ đã có thể tự
trả lời bởi trái tim em luôn tin dù thời gian có úa màu thì tình yêu sẽ không hề
phai, thế nhưng lý trí lại sợ sệt, sợ tình yêu ấy chưa kịp nở hoa mà đã tàn úa.
Hãy lại gần em hơn, yêu thương em nhiều hơn nữa để lý trí kia
sẽ không còn tồn tại, em sẽ dung hòa để hạnh phúc lại gần với chúng mình hơn.
Mình sẽ chung một nhịp đập, chung một mạch tâm hồn, chung những ước mơ và xây đắp
lên một tương lai cho ngày gặp lại. Khi vượt qua khúc quanh này mình sẽ có
trong tay cả một bầu trời hạnh phúc, có thiên đường mà ta hằng ước mơ, có những
ngọt ngào mà tình yêu mang lại.
Bởi thu vẫn xòe nhẹ vạt áo đung đưa hương cỏ may mà lắng lại, cô đọng trên vạt
áo hoa tháng Tám mà dịu dàng, nên giờ đây, dù xa cách khiến nỗi nhớ có hóa
thành những cơn sóng trong lòng thì em vẫn sẽ mỉm cười, mặc kệ heo may vương
trên vạt áo mà níu giữa lại mùa thu xưa. Em muốn níu lấy âm thanh của thu còn
lưu luyến đọng trêm vòm lá, hòa với gió heo may khẽ khàng thổi để trái tim mình
đập mạnh trong lồng ngực của mùa thu. Em kéo thu về mà mặc nhiên để thu thấm
vào lòng những nỗi nhớ chẳng hề phai, như màu vàng của nắng ươm trên nền địa
đàng những mật ngọt của tình yêu đong đầy cất giữ trong trầm tích với thời
gian.
Và trong vô thường em vẫn thấy một khoảng trống đã được lấp đầy,
một hạnh phúc đến như một khoảnh khắc dịu dàng trong khúc âm vang của mùa lá vàng,
mùa của tình yêu son sắt, của màu thời gian gõ nhịp yêu thương trên phiến lá
vàng thu.
Trinh Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét