Heo may về hương phố có còn vương
Tháng chín, heo may đã phả vào trong gió se, những làn sương
mỏng cũng chùng chình qua ngõ, còn ngọn gió kia bỗng nhiên dịu dàng ôm cành lá
xum xuê đã chẳng còn biếc xanh. Thay vào đó là những nhánh cúc vàng như lụa trải
thềm óng ánh vương mùi thơm nồng nàn. Thu đã về.
Người có nhận ra mùa thu đang xôn xao, mang theo thảm lá vàng
xao xác trên phố như thức tỉnh một chiều bàng bạc in hằn trong ký ức. Lá vàng
cũng đã hòa trong ngọn thu phong thổi về man mác làm lòng ta lại bàng hoàng một
nỗi nhớ thương da diết. Nỗi nhớ thương mênh mang của một buổi chiều giờ đây
đã hiu quạnh vắng bóng người, khiến chiều dâng lên một màu thu vàng úa
trong ánh sầu mắt biếc. Ngồi nhìn lá rụng thu như cấu cào trong nỗi nhớ thương,
lại thấy quý giá những phút giấy được gặp gỡ trong đời.
Ta xa nhau đã bao lâu rồi mà người vẫn còn cách ngăn hai ngả.
Dạo này, phương ấy nắng có còn rơi, lá phong đã trải kín lối đi chưa. Người có
còn vương bóng mỗi khi hoàng hôn tắt, còn rộn bước chân thương nhớ nghiêng ngả
một bóng về những ngày tháng cũ. Những ngày tháng cũ ấy, chúng như rượu vang
càng ủ càng nồng, càng chếnh choáng, càng dễ say. Liệu người có để chúng hóa
thành rêu phong.
Ở lại nơi đây, ta đợi người bên ngày thu tới, tán lá vàng vẫn
rơi bên ngõ đìu hiu quạnh quẽ, hoa sữa đã tỏa thơm nồng nàn bên balcon góc phố.
Mọi xúc cảm vẫn nguyên màu như khi người còn ở lại. Giá như, có thể trở về mùa
thu trước để ta có thể nhận ra người cũng như mùa thu ấy, đã một lòng dành mối
duyên trong, thì giờ đây ta đã không phải mong thu đi qua nơi ấy mang nắng phơi
dùm ta những nhớ thương.
Bởi ta đã vô tình không biết rằng đó như là mùa thu cuối khiến
ta giật mình tỉnh thức nhận ra hồn ta lạc lõng chốn đông phong, rêu phong ấy đã
chứa bao ân tình người. Thế nên khi ánh nắng của buổi hoàng hôn đã tô màu lá
úa, cánh hoa xưa đã không còn ai nhặt dùm, đã không còn ai che chở cho ta những
chiều mưa thu rớt thì liệu ta có thể khâu chiếc áo thu phủ lên lối cũ dệt thành
giấc mộng vàng. Chỉ là giấc mộng thôi nên xin thu đừng buồn mà cất áo tiễn người
đi, khiến vạt nắng cuối cùng trơ nơi góc phố.
Tháng chín rồi, mong thu đừng vội bước để ta níu từng nhành
lá cho gió không còn nghiêng đổ, Thu hãy chầm lá thôi rơi để ta không phải nói
câu từ giã, để không phải bắt gặp một chiếc lá rời cành như hạnh phúc nào tan vỡ
sẽ mang khổ đau chạm đến. Dù chỉ là chạm khẽ thôi sẽ làm ta nhức buốt nên mong
thu đừng rớt thảm lá vàng xao xác để heo may về chỉ còn lại hương phố vương lối.
Ai đã nhuộm lòng ta bằng màu xanh hi vọng, ai khắc vào tim ta
bóng dáng một người, sao khoảng trời xa kia lỡ đành chia phôi để còn lại ta với
tiếng thở than của riêng mình. Giá như thảm lá vàng kia sẽ không chuyển màu thì
ta muốn chạm được vào người trong mùa thu nồng nàn này. Hãy để ta yêu người,
yêu cả những ngọt ngào thương mến người gửi trao. Ta muốn nắm tay người cả khi
đêm buông và một sớm bình minh lên trong ngôi nhà nhỏ xinh và hai trái tim vẹn
nguyên tươi màu.
Vì thế ta mong cho gió thu đừng nao lòng tìm về miền sương lạnh
mà uốn gãy cả tâm tư. Người hãy nói cho ta một điều sẽ mãi mãi nắm giữ và không
hề từ bỏ bởi năm tháng, tình cảm và người đó là những điều không thể đong đếm
được, như tháng chín luôn trở lại, mang theo hương thu về trên phố, hương trời
sẽ buông một màu vàng óng. Và ta muốn nghiêng vai để trút bỏ những nhọc nhằn
ngay lúc thu chưa kịp rớt lá vàng phai, sẽ cởi phiền, cởi lo, cởi nhung nhớ để
vỗ về ôm ấp ngọn gió phong thu. Sẽ dìu dịu, sẽ vàng như thu, sẽ bình yên như ta
cùng bước về bên nhau khe khẽ và cùng yêu mùa heo may tháng chín.
Trinh Linh
Theo http://hoaivong.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét