Kiều bán mình chuộc tội cho cha, sắp phải theo Mã Giám Sinh, lìa gia đình xa
quê hương, nghĩ đến mối tình thề nguyền cùng Kim Trọng phải dang dở, nàng tha
thiết nhắn nhủ em là Thuý Vân, xin thay mình mà kết duyên với Kim Trọng. Có
câu:
Cậy em
em có chịu lời
Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa
Giữa đường đứt gánh tương tư
Keo loan chắp mối tơ thừa mặc em
(câu 723 đến 726)
Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa
Giữa đường đứt gánh tương tư
Keo loan chắp mối tơ thừa mặc em
(câu 723 đến 726)
"Keo loan"
do chữ "loan giao"
là một thứ keo chế bằng máu chim loan (phượng máu)
Sách "Hán Võ ngoại
truyện" có chép: đời nhà Hán, triều Hán Võ Ðế (140- 86 trước
DL), dây cung đem ra căng bắn thường bị đứt. Bấy giờ miền Tây Hải có đem sang
cống một thứ keo chế bằng máu chim loan gọi là loan giao, có tác dụng nối chắc
dây lại. Nhờ đó mà bắn được suốt ngày. Võ Ðế mừng lắm, đặt tên thứ keo đó là
"Tục huyền giao"
tức là keo nối dây cung.
"Hán thư"
cũng có chép chuyện.
Vua Võ Ðế truyền phu nhân Câu Pha đánh đàn. Nàng vặn trục so dây, tiếng đàn
trỗi lên lảnh lót... Nhưng giữa chừng dây bỗng đứt. Nàng khóc, nói:
- Giữa lúc đàn đương ngon tiếng mà dây đứt ắt điềm gở
Nhà vua an ủi:
- Dây đứt nhưng có thể nối lại được, có gì mà gở
- Giữa lúc đàn đương ngon tiếng mà dây đứt ắt điềm gở
Nhà vua an ủi:
- Dây đứt nhưng có thể nối lại được, có gì mà gở
Ðoạn sai người lấy keo loan chắp lại.
Ðời nhà Tống (950- 1275), Ðào Cốc vâng lệnh vua đi sứ Giang Nam, gặp một thiếu
nữ tên Tần Nhước Lan. Trai tài gái sắc thanh khí lẽ thường. Hai người cảm mến
yêu nhau. Nhưng chỉ trong một đêm, rồi vì sứ mạng khẩn cấp, Ðào phải gấp rút
trở về triều phục lệnh.
Giữa đường hạnh ngộ, mới gặp gỡ lại chia phôi, một đêm ân ái, tình thắm duyên
nồng, mối ân tình càng chứa chan trong lòng biết bao niềm cảm xúc, Ðào về có
làm một bài từ gởi cho người yêu. Trong có câu: "Tỳ bà bất tận tương tư điệu, tri âm
thiếu: đãi đắc loan giao tục đoạn huyền, thị hà niên?"
(Ðàn tỳ bà đã gảy hết khúc tương tư mà tri âm ít có; đợi được keo loan chắp nối
dây đàn đứt, biết đến năm nào?)
Tác giả "Truyện Kiều" mượn dây đàn (tơ đàn) đứt vì mối tình đứt (đứt
gánh tương tư); và mượn sự chắp dây đàn để nói chắp mối tơ tình (Keo loan chắp
mối). Nhưng Kiều nhờ cậy em thay mình kết duyên với Kim Trọng, sao lại
bảo: "Ngồi
lên cho chị lạy rồi sẽ thưa" có vẻ trịnh trọng
như thế và hết sức khéo léo. "Lạy
rồi sẽ thưa", có thể để người được- hay bị yêu cầu không thể
từ chối được điều yêu cầu của mình. Hành động này khiến ta liên tưởng đến hành
động của quan Tư đồ Vương Doãn, buộc con gái nuôi là nàng Ðiêu Thuyền
"ngồi lên ghế cho ông lạy", để ông nhờ nàng thực hiện "kế liên
hoàn", mưu giết Ðổng Trác trong truyện "Tam quốc chí diễn nghĩa"
của nhà văn Trung Hoa, La Quán Trung.
Hành động của Vương Doãn là vì nước nhà.
Hành động của Kiều là vì tình riêng tư.
Tuy hai sự việc khác nhau, nhưng mỗi việc đều có tính cách quan trọng riêng của
mỗi việc.
Trao việc cho Vân thay mình để làm vợ Kim Trọng, quả thực một việc khó khăn,
Vân có lòng tự trọng hay mặc cảm vì Kim Trọng đã yêu Kiều rồi chăng? Và Kim
Trọng có bằng lòng lấy Vân làm vợ- để gọi là thay Kiều chăng? Vì phỏng nếu
chàng Kim từ chối vì lý do nào đó, thì nỗi tủi thẹn đau đớn của Vân đến mức
nào? Ngược lại, chàng Kim bằng lòng vì lời căn dặn- coi như một lời trối nhắn
của người yêu xưa, vì tình yêu giữa Kim Trọng với Vân, nhất là Kim Trọng đối
với Vân sẽ ra sao? Hay là Vân chỉ là một người "vợ hờ", vì giữa vợ
chồng cần có một tình yêu chân thực tức là có nghĩa có tình.
"Lạy rồi sẽ thưa" là
đúng, là khéo.
Giá trị của cái lạy cũng như giá trị của sự việc giao phó.
Mặc dầu qua bút pháp diễn tả của tác giả "Truyện Kiều"- ở bước đầu
này - nàng Vân là một gái đẹp "trang
trọng khác vời; khuôn trăng đầy đặn; hoa cười ngọc thốt; mây thua nước tóc;
tuyết nhường màu da"... nhưng tính tình mộc mạc, chơn chất,
tình cảm khô khan...
Tuy nhiên về mặt tâm lý, Kiều là một người thông minh nhất là ở địa vị một
người chị tất Kiều không thể lợi dụng tính tình mộc mạc của em, để thực hiện
một việc làm có tính cách quan trọng thuộc về tình cảm, có ý nghĩa cho suốt cả
cuộc đời của một người con gái.
Tác giả cho Kiều "lạy" là tuyệt.
Nhưng rồi tại sao lại "chắp
mối tơ thừa mặc em"?
"Chắp mối tơ"
tức là tơ tình bị đứt chắp lại. Tơ tình của mình đứt lẽ ra tự mình chắp, nay
mình không chắp được nên gọi là tơ thừa thế mà bảo người khác chắp giúp. Thực
sự "thừa" có phải là "thừa thãi" là dư, khiến người đọc khó
hiểu hay cho là không được nhã... Ngược lại với ý nghĩa "lạy" rồi sẽ
thưa? Hợp lý, hợp tình hay không, tưởng một vấn đề còn bàn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét