Những thương gia có tài và có may mắn thì dễ thành công trong
sự nghiệp của họ. Ban đầu họ nghèo, nhưng nhờ những điều kiện nào đó mà họ liên
tiếp thành công trong việc làm ăn. Họ càng ngày càng giàu, làm gì cũng thành
công. Rất nhiều thương gia không được như vậy nhưng thỉnh thoảng có người được
như vậy. Khi nói chuyện với những thương gia giàu có và thành công, ta khám phá
ra một điều: Họ cảm thấy có một cái gì trống vắng ở trong họ. Tuy họ thành công
và có rất nhiều tiền nhưng họ không thực sự cảm thấy hạnh phúc. Ta muốn sự
thành công này, và khi may mắn có được nó rồi thì ta lại muốn có một sự thành
công khác. Thương gia là như vậy, và ta cũng như vậy, không bao giờ thấy đủ.
Ban đầu ta nghĩ một bằng cấp là cần thiết, nhưng khi có được bằng cấp rồi ta lại
thấy chưa đủ, ta cần có công ăn việc làm. Có công ăn việc làm rồi, ta cần có
nhà. Có nhà rồi, ta cần có xe hơi. Có xe hơi rồi, ta nghĩ phải có hai chiếc mới
đủ. Thông thường là như vậy!
Có những người muốn gì được đó, rất là lạ. Thành công việc
này rồi thành công việc kia, rồi lại thành công nữa, nhưng họ cũng không bao giờ
dừng lại được. Nếu so sánh với những người khác thì người ấy đã quá giàu có,
nhưng trong họ vẫn còn một cái gì đó không bao giờ được thỏa mãn, giống như khi
khát nước mà ta cứ ăn muối vậy. Càng ăn thì lại càng khát thêm. Điều đó chứng tỏ
là trong mỗi chúng ta có một con ma luôn luôn đói, dù có nhiều thực phẩm đến mấy
thì con ma đó cũng không no được. Đó là con ma đói (hungry ghost, esprit
affamé) mà trong mỗi người chúng ta đều có. Không phải ta chỉ đói sự thành công
thôi, ta còn đói hiểu, đói thương. Phần lớn chúng ta người nào cũng đói hiểu,
đói thương. Được một người hiểu rồi cũng cảm thấy chưa đủ, được một người
thương rồi cũng cảm thấy chưa đủ. Nhiều khi có người ta tặng cho ta hiểu và
thương nhưng ta cũng không có khả năng tiếp nhận và ta cứ tiếp tục đói.
Trong kinh Bách Dụ có câu chuyện của một anh chàng khát nước
gần chết. Anh đi tới một dòng sông, nhưng không chịu uống nước. Anh nói: “Nước
nhiều như vậy làm sao tôi uống được!” Và cuối cùng anh ta chết khát bên cạnh
dòng sông.
Quý vị đang cười anh ấy phải không? Người gì mà dại quá đi,
có bao nhiêu là nước như vậy mà lại để mình chết khát bên dòng sông. Sự thật là
hầu hết chúng ta đều hành xử như vậy! Tại vì trong mỗi chúng ta đều có một con
ma đói (ngạ quỷ) và con ma đói đó không bao giờ no được. Con ma đói trong ta
cũng là nguyên nhân của sự khổ đau.
Nhiều người nghĩ rằng họ đau khổ vì họ thiếu cơm ăn, áo mặc,
thuốc men, nhà cửa và tình yêu. Nhưng khi có được tất cả những thứ đó rồi họ vẫn
đói như thường. Quý vị nhìn lại xem mình có giống người ấy không? Ta là một con
ma đói, không bao giờ ta cảm thấy no lòng và thỏa mãn được. Đó là một trong những
nguyên do của khổ đau.
Chúng ta đang đi trên con đường chạy tìm hạnh phúc, tìm cái gọi
là “no đủ”. Chúng ta chạy như một con ma đói, chúng ta đi tìm hạnh phúc, đi tìm
sự thật thứ ba nhưng chúng ta chỉ quanh quẩn trong sự thật thứ nhất. Chúng ta
không bao giờ vượt ra được khỏi sự thật thứ nhất, vì chúng ta không thấy được
nguyên do sâu sắc của khổ đau tức là thấy được sự thật thứ hai, thấy được con
ma đói trong con người của mình. Cho dù hoàn cảnh có cung cấp cho ta bao nhiêu
thực phẩm thì ta cũng vẫn thấy đói. Chỉ khi nào trái tim của chúng ta nhận được
một giọt nước cam lồ của đức Thế Tôn thì lúc đó chúng ta mới hết đói. Dừng lại
thì một giọt nước thôi cũng đủ làm mình no. Phần lớn chúng ta đều là người đang
chết khát bên một dòng sông. Rất đáng tiếc!
Nếu giác ngộ được thì chúng ta lập tức hết đói. Chúng ta
không cần phải đi tìm xa. Ta phải bắt đầu nói chuyện với con ma đói trong mình.
Con ma ấy không bao giờ cảm thấy đầy đủ, dù ta có cho nó bao nhiêu thức ăn nó
cũng không thấy thỏa mãn. Ví dụ chúng ta đi xa nhà hai, ba, sáu tháng, hay một
năm. Chúng ta mong ước được trở về nhà. Ta ngồi trên tàu thủy, trên máy bay hay
trên xe hơi giờ này sang giờ khác và chỉ ước mong được về đến nhà. Về đến
nhà, ta nói: ”Home, sweet home!” (Căn nhà thật ấm cúng làm sao!) và chúng ta mở
cửa đi vào. Nhưng ngay khi đang ở trong nhà chúng ta vẫn không cảm thấy thỏa
mãn, và thế là vài ngày sau ta lại muốn bỏ đi. Máu giang hồ réo gọi và ta lại
muốn lên đường. Đó cũng là một con ma đói, ta không ngồi yên được, ta bị kéo
theo. Khi đi rồi lại thấy nhớ nhà và muốn quay trở về, nhưng về rồi thì lại
không thể ở yên, lại muốn ra đi. Chúng ta chưa tìm ra được quê hương đích thực
(true home) của mình nên chúng ta cứ đói mãi. Chỉ khi nào con tim nóng hổi của
chúng ta tiếp nhận được một giọt nước cam lồ thanh lương của đức Thế Tôn thì
chúng ta mới bắt đầu thấy:
Mát lòng nhờ những giọt không
Bỗng đâu thuyền đã sang sông tới bờ
(Những giọt không - thơ Nhất Hạnh )
Hạnh phúc nằm ngay đó. Cái mà chúng ta gọi là Niết bàn, nằm
ngay trong giây phút hiện tại, nếu có được một giọt nước thanh lương từ bi của
đức Thế Tôn nhỏ vào trái tim ta thì chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc được liền lập
tức.
Theo lời dạy của đức Thế Tôn thì tất cả đều mầu nhiệm. Thân
ta mầu nhiệm, tâm ta mầu nhiệm, thế giới cũng mầu nhiệm. Ngay trong giây phút
hiện tại, ngay bây giờ và ở đây chúng ta có thể tiếp xúc với những mầu nhiệm
đó. Chúng ta không cần đi tìm cái gì nữa hết. Ngưng lại sự đi tìm thì chúng ta
mới thấy được nó, và nếu còn đi tìm là chưa thấy được nó. Nếu an trú được thì
ta sẽ thấy được rằng tất cả những gì ta đang đi tìm có ngay trong giây phút hiện
tại. Cho tới những cái gọi là vô sinh bất diệt, vô khứ vô lai hoặc Niết bàn
cũng nằm ngay tại đó.
Một đợt sóng nhô lên rồi sụp xuống. Đợt sóng đi tìm nước, mà
đi tìm bao giờ cho gặp? Nếu nó biết nó là nước rồi thì nó còn đi tìm làm gì nữa?
Khi biết được bản chất của mình là vô sinh bất diệt, là Niết bàn, thì ta không
còn đi tìm nữa. Ta chính là Niết bàn. Tất cả các pháp đứng về phương diện tích
môn đều là hữu vi, nhưng đứng về phương diện bản môn đều là vô vi. Pháp môn thực
tập của Làng Mai rất đơn sơ. Khi thở vào, ta thở vào như thế nào mà ta có thể dừng
lại được, ta có thể cảm thấy ta đã về đã tới nhà của mình rồi. Hạnh phúc có thể
đạt tới ngay trong giây phút đó, ngay trong hơi thở vào. Hơi thở vào là một nguồn
hạnh phúc, là một cái gì rất vi diệu. Khi bước một bước chân mà ta thấy
ta đã về đã tới thì bước chân đó đã làm cho ta thấy mãn ý rồi. Chỉ cần một bước
thôi là ta đã đạt được hạnh phúc.
Có một thiếu phụ tên Laura bị bệnh, và người chồng tìm cách
săn sóc. Hôm đó có một cú điện thoại của nhà thương cho biết rằng thứ hai tới
cô khỏi phải vào nhà thương để khám lại tại vì bác sĩ biết không còn cách gì để
trị cho cô nữa. Bác sĩ buông tay chịu thua. Hãy tưởng tượng mình là cô Laura.
Nhận được thông điệp đó của nhà thương mình sẽ phản ứng thế nào? Cô Laura đã phản
ứng thế này: “Đó, anh thấy không? Tôi sắp chết rồi.” (You know, I am dying!) Cô
lâm vào tình trạng tâm lý hết sức tuyệt vọng. Chỉ mấy tiếng đồng hồ sau thì cô
bất tỉnh và cô ở trong trạng thái bất tỉnh cho đến khi cô chết.
Có những người khác, cũng bệnh như cô, cũng nghe bác sĩ bảo
chịu thua, họ lại hành xử rất khác. Như anh Chân Sinh ở Canada. Lần đầu tiên
tôi ngồi uống trà với tăng thân Canada thì anh Chân Sinh ngồi bên tay phải của
tôi. Các bạn cho biết bác sĩ nói trong mấy tuần lễ nữa Chân Sinh sẽ chết. Vì lý
do đó nên các bạn mời anh Chân Sinh tới để anh có dịp ngồi uống trà với Thầy.
Tôi xoay lại với anh và nói:
– “Chết thì chết chứ có sao đâu! Bây giờ mình hãy uống trà đi
cho đàng hoàng. Ai mà không chết, chỉ có là người chết trước, kẻ chết sau thôi.
Bây giờ mình đang có dịp uống trà thì mình hãy uống trà cho đàng hoàng, còn
chuyện chết để lại giải quyết sau. Uống trà như thế nào để có hạnh phúc ngay
trong giây phút hiện tại. Có mặt bạn bè, có mặt thầy, có trà để uống trong tình
huynh đệ, trời còn xanh, mây còn trắng, cây liễu còn rũ, chim hoàng oanh còn
hót thì mình cứ uống trà, chuyện chết để đó giải quyết sau. Anh có thể uống một
chén trà với chúng tôi không? Anh có khả năng thưởng thức được hương vị của
chén trà này không?”
Chân Sinh đã uống trà và đã thấy trà
ngon thật, đã thấy rằng có cơ hội cùng ngồi uống trà với Thầy, với các bạn
trong tăng thân thật là một điều mầu nhiệm. Hôm đó Chân Sinh đã học được sự thực
tập: Phải sống những giây phút còn lại của đời mình cho thật sâu sắc. Dù ta chỉ
còn vài ba tuần lễ để sống thì ta vẫn có thể sống được những giây phút còn lại
một cách sâu sắc, còn hơn là sống những tuần lễ còn lại trong tuyệt vọng, trong
tâm trạng nổi loạn với cuộc đời.
Chân Sinh biết mình không có thời gian nhiều để sống nên đã
tiếp thu pháp môn đó một cách hết lòng, ngày đêm trân quý những giây phút còn lại
của đời mình, tập sống theo phương pháp “hiện pháp lạc trú”, trân quý từng hơi
thở, từng bước chân, từng tách trà, từng người bạn. Kết quả là Chân Sinh đã sống
thêm được mười mấy năm nữa. Điều bác sĩ nói có thể đúng, nhưng tùy theo cách ta
phản ứng mà sự việc xảy ra cho ta sẽ như thế này hay như thế kia. Sau buổi uống
trà ấy Chân Sinh đã thọ Năm giới, rồi thọ Mười bốn giới và cái tên Chân Sinh được
Thầy đặt cho anh khi anh thọ Mười bốn giới. Chân Sinh là sự sống đích thực. Sống
không phải chỉ để cho có mặt mà sống thật sâu sắc.
Chúng ta không nằm trong trường hợp của cô Laura hay của anh
Chân Sinh tại vì bác sĩ chưa có thông điệp nào cho chúng ta. Nhưng chúng ta
cũng cùng một thân phận như Laura hay Chân Sinh. Một ngày nào đó có thể bác sĩ
sẽ gọi điện thoại đến nói với ta như vậy. Chúng ta có nên ngồi đó chờ giờ phút
bác sĩ gọi không hay là chúng ta nghe lời đức Thế Tôn sống cho đàng hoàng trong
từng giây từng phút và đi tìm sự bình an và hạnh phúc ngay trong giây phút hiện
tại? Đó là một điều ta có thể làm được.
Có những lần ta phải ngồi trên máy bay rất lâu, tới mười mấy
tiếng. Máy bay đầy người. Mỏi quá ta ước ao có chỗ để ta có thể ngả lưng xuống
cho khỏe mà không được. Về tới nhà có giường, ta nằm thẳng lưng và thấy hạnh
phúc quá chừng. Trong chuyến về Việt Nam vừa qua , các vị cư sĩ ở khách sạn còn
các thầy và các sư cô thì ở chùa Bồ Đề. Mỗi phòng trong chùa có 12 hay 22 thầy
và mỗi người chỉ được một không gian khoảng 1mx2m. Ở Tây phương về nên các thầy
các sư cô không quen, nhưng chỉ trong vài hôm thì họ thích ứng được. Đi ra
ngoài suốt cả một ngày, khi trở về cái không gian 1mx2m ấy thì họ cũng rất thoải
mái, rất sung sướng, họ không đòi hỏi gì cả. Hạnh phúc thật đơn sơ. Có những
đêm không ngủ được, tôi quán tưởng mình đang ở trên máy bay, đang ngồi bó gối rất
mỏi và tự nhiên thấy được đang nằm thẳng trên giường thì hạnh phúc biết bao
nhiêu. Ta được buông xuôi hai tay hai chân và tập thở theo bài “Thở vào thở ra,
là hoa tươi mát”. Ta thấy “hiện pháp lạc trú” là chuyện có thể thực tập được.
Xin quý vị cứ nhớ, cái khoảng không gian 1mx2m có nghĩa gì đâu? Nhưng khi đi một
ngày dài về, được nằm xuống đó, thì hạnh phúc có thể rất lớn, và ta không đòi hỏi
gì hơn. Cái đó đã đủ cho ta hạnh phúc nhiều rồi.
Ta không phải đi tìm hạnh phúc ở đâu xa. Ta phải biết nhận diện
được con ma đói trong con người mình, con ma đói ấy cứ đòi hỏi mãi mà không bao
giờ thấy đủ. Trong đạo Phật có chữ “tri túc”, tri túc tiện túc là khi
ta thấy đủ thì tự nhiên đủ. Các nhà doanh thương không biết thế nào là tri túc,
thành công bao nhiêu cũng không thấy đủ. Không những các nhà doanh thương mà những
nhà chính trị hay bất cứ ai cũng vậy. Ai mà không mong được thành công? Nhưng
dù cho chúng ta có liên tiếp thành công đi nữa thì đứng về phương diện lợi và
danh chúng ta vẫn còn là những con ma đói. Như vậy chúng ta không bao giờ có được
hạnh phúc.
Nếu ta thực tập được pháp môn “hiện pháp lạc trú” của đức Thế
Tôn, thấy rằng cuộc sống đầy những mầu nhiệm, nếu ta an trú được trong giây
phút hiện tại, tiếp xúc được với những mầu nhiệm của sự sống thì đời của chúng
ta sẽ là một chuỗi những ngày vui. Đạo đế chính là phép thực tập “hiện pháp lạc
trú” và trong khi thực tập đạo đế chúng ta đưa mình vào lạc đế, tức hạnh phúc,
bây giờ và ở đây.
Theo https://langmai.org/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét