Muỗi kêu như sáo thổi
Đỉa lội tợ bánh canh
Cỏ mọc cọng thành tinh
Rắn đồng đà biết gáy
Đó là những câu ca lưu truyền cách đây
trên dưới ba trăm. Theo bước chân người mở cõi ở miệt đất Chín Rồng này, hình
tượng con rắn đã in đậm trong tâm thức của họ. Rắn đã trở thành một nét văn hóa trong đời sống của người bình dân Tây Nam Bộ. Trong khuôn khổ bài viết này,
chúng tôi xin được khảo sát một số nét về hình tượng con Rắn trong môi trường
văn hóa độc đáo ấy!
Lý thuyết khoa học cho rằng: Rắn là động
vật máu lạnh, bò sát - cùng lớp với các loài có vảy như thằn lằn, tắc kè -
nhưng không có chân. Toàn thân rắn được bao bọc một lớp vảy cứng. Khoảng 2 - 3
tháng rắn phải thay da một lần. Những chiếc vảy này không chỉ giúp rắn bảo vệ
mà còn có chức năng như bàn chân để rắn trườn bò.
Rắn có loại hiền, có loại có nọc độc.
Người ta phân biệt nhiều loại rắn hổ: rắn hổ ngựa, rắn hổ mây, rắn hổ hành, rắn
hổ đất, rắn ri cá, ri voi, rắn lục, lục cườm,... Thức ăn chính nuôi sống rắn
hổ là chuột, vì thế nơi nào có nhiều chuột đồng có thể có nhiều rắn hổ để làm
cân bằng môi trường sinh thái. Rắn hổ mây rất hiếm, chúng to lớn nhứt, dân gian
coi như là rắn thần, rắn hổ ngựa mình có sọc đen dài hai bên hông với màu da
xanh lá cây hoặc xanh da trời nhạt. Rắn hổ ngựa phóng, chạy nhanh không thua
ngựa sải. Như tên đã đặt, rắn hổ hành còn sống hay đã chết, lúc nào cũng có mùi
hành phát tiết ra ngoài. Còn rắn hổ đất là loài dữ nhứt, khi ban ngày lại chậm
lụt, lù đù hơn, màu da đen xam xám, mướt láng, thân hình dài to. Mỗi khi tức
giận rắn ngóc đầu và “phùng bàn nạo” nhìn rất kinh khủng, và cũng cực kỳ nguy
hiểm! Loài rắn độc này có màu xanh lục thường sống trên cành cây cao, da nó
tiệp hẳn với màu lá cây nên rất khó phát hiện, Rắn trun con nhỏ cỡ
ngón chân cái, chậm chạp, đuôi tròn có kim chích để tự vệ, nhưng ít
độc,
Rắn có loại sống thuần trên cạn, loại chỉ
sống dưới nước, loại vừa sống ở cả hai môi trường cạn, nước. Có loại ăn thịt
được (rắn nước, rắn trun, hổ hành, hổ đất, ri cá, ri tượng (ri voi), ),có loại
không ăn được (rắn lục, rắn mái gầm, rắn hổ lửa, )
1. Rắn trong văn hoá ẩm thực
1.1. Cách bắt rắn
Muốn ăn thịt rắn thì phải bắt
rắn!
Cách bắt thông thường nhứt là đào
hang. Biết chắc hang nào có rắn hổ mang người ta mới bỏ công sức ra đào. Nhìn vào
miệng hang xem nếu bóng láng, đó là rắn thường bò ra vào làm nhẵn đi. Miệng hang
nào có màn nhện, không phẳng phiu hang đó không có rắn. Hơn nữa người chuyên
nghiệp bắt rắn họ có giác quan rất bén nhạy, linh cảm đoán biết chắc hang nào
có rắn, hang nào không.
Người đi bắt rắn có thể dẫn theo chó (loại
chó giỏi săn mồi), hang nào chó ngửi miệng hang và sủa dữ mà mặt mày lắm le lắm
lét, chạy xung quanh mà sủa không đứng yên, chắc chắn hang đó có rắn hổ.Chó sủa
vang hai chân trước cào xới đất, đứng trước miệng hang vừa sủa vừa tiếp tục cào
xới đất, y như rằng, hang đó chỉ có chuột thôi.Bởi chó không "ke" cái
họ nhà chuột mà chỉ sợ có rắn hổ đất mà thôi.
Người chuyên nghiệp bắt rắn bằng cách đào
hang, rắn còn nguyên không bị thương tích, dân không chuyên nghiệp thì dùng
chỉa hai ngạnh ngắn để "xom". Khi trúng mình rắn, chúng khè, chuyển
gồng mạnh, người ta mớiđàođấtbắt,conrắnbị thương chỉ có đem về làm thịt ăn
liền, không rộng để dành được.
Một cách bắt rắn khác nữa là dùng lọp (vật
dụng bắt cá làm bằng tre, trúc, có hom) đặt cá nhưng đôi lúc cũng dính luôn
“thầy ba” (dân gian ở đây gọi rắn hổ đất bằng tên ấy!) Có khi đặt lọp trên cạn
gần miệng hang rắn hoặc để những vùng cỏ nào mà người ta đoán hoặc thấy có rắn
hổ xuất hiện, trong có thả vài con chuột làm mồi nhử, Thỉnh thoảng
rắn hổ đất cũng dính câu cắm, vì chúng ăn mồi nhái (dùng để cắm cá lóc) hoặc ăn
cá rô, khi cá đã dính vào lưỡi câu, và mắc lưỡi câu luôn. Rắn hổ, rắn nước cũng
có thể dính lưới khi người ta giăng cá.
Có người quả quyết, nhiều ông thầy bùa,
thầy ngãi khi bắt rắn họ làm bùa, đọc chú hay dùng củ ngãi, lá ngãi xát vào tay
rồi vỗ lên miệng hang, có rắn hổ trong hang, chúng bò ra nạp mạng, ông thầy
bùa, thầy ngãi thộp cổ bỏ vào giỏ "êm ru". Sự thật chưa biết ra
sao?
1.2. Cách làm rắn
Rắn có thể đem đi cắt cổ, lấy máu pha
rượu, cũng có thể đập đầu cho rắn chết, kế đó người ta thường làm rắn bằng một
trong các cách sau:
Dùng than hoặc rơm rạ khô hơ nhẹ cho lớp
vảy tróc ra, không để quá lâu, lửa sẽ làm thịt chín lúc ấy khó làm, và rắn cũng
mất ngon.
Hoặc trụn nước sôi: cũng làm tương tự như
cách hơ lửa, chỉ có khác là nhúng rắn vào nồi nước nóng, hoặc đang sôi để dễ
làm vảy.
Cạo vảy xong, rửa sạch rồi mổ bụng, chú ý,
phải lấy mật trước, sau đó mới lấy bộ đồ lòng. Gan, đặc biệt là mỡ rắn rất ngon
và béo, nếu gặp rắn có trứng thì trứng rắn ngon hơn cả trứng gà, bởi nó vừa
ngọt, vừa bùi. Mật rắn quý hiếm số một. Ai mà làm rắn, nhất là rắn mà làm bể
mật coi như chưa phải là “cao thủ” trong “nghề ăn chơi!”
Trong những bữa nhậu thịt rắn, người ta
lấy mật rắn hòa với rượu đế, mỗi người uống một ít khi mở đầu tiệc nhậu. Không
ai dám nuốt nguyên một cái mật rắn hổ cả, vì như thế rất nguy hiểm, mật rắn hổ
là vị thuốc quý nhưng nếu uống quá liều lượng cũng dễ bị "hàn" (nguy
hiểm đến tính mạng), mỗi người san sẽ một chút “thần dược” mà thôi!
Khi làm thịt nó, trước hết người ta chặt
bỏ cái đầu, lấy một cây que vót nhọn đâm vào và đem chôn ngay, không thì phải
dùng dao bằm nát, hoặc bỏ vào lửa đốt đi. Tránh chuyện mãi mê lo làm rắn, quên
cái đầu ấy (thực ra nọc độc vẫn còn, tay chân trầy xước, tróc da, vướng vào
răng nó lúc ấy vẫn an nguy đến tính mạng như thường), rắn mối, rắn nước hay chó
mèo, gà vịt tha đi sẽ rất nguy hiểm.Dân gian còn lưu truyền nhiều giai thoại về
việc rắn trả thù, chúng tôi sẽ nói ở phần sau. Ngay cả khi ăn thịt rắn hổ phải
chú ý tách xương ra, xương cũng phải chôn cẩn thận vì nếu ai đạp phải xương rắn
hổ, chân sẽ bị làm độc, sưng nhức khó chịu.
1.3. Các món ăn
1.3.1. Rắn nướng trui
Đây là món ăn nguyên thuỷ. Rắn không cần
làm kỳ công. Đi ruộng, đắp bờ, dọn vườn bắt được rắn nước, rắn trun, hổ hành,
,người ta dung cây đập chết, rồi lấy trúc cặp gắp đem nướng bằng rơm, rạ, lá
tranh khô, Tàn một, hai lượt rơm đem rắn ra cạo sạch tro, dùng tay
xé, chấm ngay với rơm tro để ăn. Sang hơn, thì chấm muối ớt thì không thịt gì
ngon ngọt bằng. Món này chủ yếu dùng để ăn chơi hoặc làm miếng mồi “dã chiến”
để lai rai vài ba xị đế,
1.3.2. Rắn hầm sả
Rắn làm sạch chặt thành từng khúc, sả ớt
băm nhuyễn, một số lá sả cuộn tròn, gia vị,
Bắc nồi lên bếp cho nóng, phi ít mỡ heo
với sả ớt đã băm nhuyễn cho thơm. Đổ thịt rắn vào đảo đều cho săn. Đổ nước săm
sấp rồi bỏ lá sả, cọng sả xắt khúc vào, đậy nắp cho kín, chụm lửa cháy đều,
vừa, cho nước hầm sôi đều đến khi thịt rắn mềm, là ăn được.
Nêm nếm không quá mặn để dùng nước của món
ăn này chan với cơm, làm canh vừa tiện vừa ngon. Nước chấm là nước mắm mặn,
hoặc nước tương (làm bằng đậu nành, xương trâu, bò)
1.3.3. Rắn nấu cháo
Hai loại rắn dùng chuyên cho nấu cháo là
hổ hành và hổ đất. Độc chiêu là rắn hổ xé phay với cháo đậu xanh cà ăn rất mát,
ngon hết ý.
Rắn làm sạch, chặt ra làm hai hay làm ba
bốn khúc nấu cháo với đậu xanh cà.Gạo nấu cháo phải chọn gạo nàng thơm mới, có
nhiều nhựa càng tốt. Muốn nồi cháo rắn hổ thêm ngon, cần phải có thêm nước cốt
dừa. Khi thịt rắn thật chín, người ta lấy rắn ra để nguội, dùng tay xé tách
thịt để vào một cái dĩa to hoặc trong cái thố lớn, hành củ thái mỏng ngâm giấm
có thêm một ít đường cát, để một lát cho thấm giấm, đem trộn với thịt rắn, rau
răm xắt nhỏ rải lên cùng với đậu phọng rang đâm nhuyễn, rắc nhiều tiêu và hành,
ngò rí. Muốn ăn nồi cháo rắn hổ cho ngon là phải ăn thật nóng, tiêu phải đủ
cay. Cháo rắn hổ để nguội sẽ tanh và ăn không ngon. Nhâm nhi ly rượu đế với
chén cháo rắn thì ngon miệng không gì bằng.
Cần chi cá lóc cá trê
Thịt chuột thịt rắn nhậu mê hơn nhiều
(Ca dao)
1.3.4. Rượu rắn hổ
Có hai loại:
Dễ làm nhất là khi làm thịt rắn hổ, người
có kinh nghiệm sẽ dùng dao cắt cổ rắn lấy máu pha vào rượu để uống cùng với
thịt rắn sau khi chúng được chế biến xong, như đã nói qua các món ăn ở trên.
Hai là, rắn hổ còn sống bắt về thả vào
keo, đổ rượu trắng nặng độ vào, cho ngập mình rắn. Rắn sẽ nhả nọc ra rồi chết.
Rượu này để khoảng 3 tháng đem ra uống dù có mùi tanh, nhưng theo các các lão
nông tri điền thì đây là phương thuốc trị mỏi gối đau lưng, thận hư, khí nhược.
Cũng bằng cách ngâm rắn, nhưng có thêm rắn ráo, rắn cạp nong (mái gầm có khoang
vàng và đen) ngâm chung được gọi là tam xà tửu, thêm rắn lục và cạp nia (cũng
là mái gầm nhưng có khoang đen và trắng) vào gọi là ngũ xà tửu. Có điều là các
loại rắn này thường được làm sạch, nướng vàng rồi mới cho vào ngâm chớ không để
nguyên thuỷ ngâm sống như cách ngâm rắn hổ đất đã nêu trên. Tam xà, ngũ xà đều
là rượu thuốc dùng để trị bệnh suy nhược cơ thể, ít người dùng rượu này uống
đến say.
2. Rắn trong truyện cổ, ca dao, nói
vè,
2.1. Rắn trong đời sống và cách đối nhân
xử thế dân gian
Để lý giải hiện tượng rắn lột vỏ, dân gian
có câu:
Rắn già rắn lột
Người già người cột vào săng
Đi liền với nó là câu chuyện cổ dân gian
lý giải rằng ngày xưa Người và Rắn cùng chung sống, “dân số” ngày một đông, hết
đất sống! Để cân bằng trở lại một ngày kia, Ngọc Đế sai Thiên Lôi xuống truyền
lệnh rằng: “Người già người lột, rắn già cột vào săng”, không hiểu sao, Rắn
biết được và tìm cách “mua chuộc” Thiên Lôi, khi đến hạ giới Thiên Lôi lại phán
ngược lại. Và thế là, người già, người chết, rắn già thì rắn lột
da,
Ngẫm ra, từ câu ca đến câu chuyện vừa phản
ánh một hiện tượng tự nhiên vừa mang tính triết lý sâu sắc.
Rắn là con vật cầm tinh năm Tỵ. Và những
người sinh năm con rắn cũng được tác giả dân gian hài hước qua câu ca:
Tuổi Tỵ rắn ở ngọn cây
Nằm khoanh trong bộng có hay việc gì
Từ hình tượng của “rắn không chân”, tác
giả dân gian muốn thể hiện sự khẳng khái dành cho kẻ bản lĩnh, vượt khó khăn,
thách thức:
Rắn không chân rắn bò khắp rú,
Gà không vú răng nuôi đặng chín mười con
Quan hệ xã hội, sự phân chia giàu nghèo,
giữa trọng và khinh, xưa nay luôn luôn được người dân ý thức, nhắc nhở nhau:
Khó khăn ở quán ở lều
Bà cô, ông cậu chẳng điều hỏi sao
Giàu sang ở tận bên Lào
Hùm tha rắn cắn, tìm vào cho nhanh.
Chuyện đời là vậy!
Ở hình thức lời nói, dân gian vùng đất này
cũng như các vùng miền khác, mượn hình ảnh của rắn để răn dạy:
- Len lén như rắn mồng năm
- Nọc người hơn mười nọc rắn
Hình tượng con rắn trong truyện cổ ở vùng
đất “chèo ghe sợ sấu cắn chưn” cũng khá phong phú. Để thực hiện bài viết này,
trong một chuyến đi điền dã, chúng tôi được nghe người dân Khmer gần chùa Dầy
Oán, thuộc xã Ninh Quới, huyện Hồng Dân tỉnh Bạc Liêu kể cho nghe câu
chuyện Nhà sư và bụi tre gai, tra cứu lại một số tài liệu dân gian,
thấy chưa công trình biên khảo, sưu tầm nào công bố, nên xin được ghi lại để
bạn đọc gần xa tường lãm! Chuyện kể rằng: Ngày xưa ở vùng đất nọ có một
vị sư từ nơi xa đến, dựng chùa tu hành phụng sự Phật pháp. Chùa dựng trên một
giồng đất cao ráo, có rất nhiều tre trúc mọc quanh. Ngày đêm nhà sư tụng kinh
gõ mõ. Giáo lý nhiệm mầu đã thu phục được cả các loài vật, trong đó có rắn.
Những con hổ mây to cỡ khạp da bò, hổ đất nhỏ cỡ cườm tay, thân mình đen màu
của đất, rắn lục toàn một màu xanh lá cây, đến chùa tu. Rồi một ngày
kia, giữa các loài rắn đã xảy ra chuyện.
Rắn hổ đất tranh ăn với rắn lục, chúng phun mang, trợn mắt làm náo loạn cả vùng. Chẳng những muông thú mà đến con người cũng bị đe doạ, vạ lây. Nhà sư trụ trì tay nâng tràng hạt mà bảo rằng: Đây là nơi từ bỏ dục vọng. Tránh sát sanh, tại sao các ngươi núp bóng áo nâu sồng lại còn phạm giới. Nói xong, nhà sư hươ huyền trượng đuổi chúng khỏi chùa. Rắn hổ đất biết lỗi bò ra bụi tre gần đấy khạc bỏ nọc độc rồi trườn xuống nước, biến thành loài rắn hiền lành, mà dân gian gọi là Rắn Nước. Rắn lục cũng ra bụi tre những chỉ sống quanh quẩn trên nhánh, trên đọt, nhất quyết không xuống đất, bởi ở đấy đã có rắn hổ rồi. Riêng bụi tre, từ khi xảy ra chuyện ấy, gai nó dường như nhọn hơn, và ai đó lỡ dẫm phải thì rất đau nhức, vết thương sưng tẩy, người ta cho là rắn hổ đã bỏ nọc vào đó, Như vậy, truyện này, thuộc môtip lý giải gốc tích của các loài động, thực vật.
Rắn hổ đất tranh ăn với rắn lục, chúng phun mang, trợn mắt làm náo loạn cả vùng. Chẳng những muông thú mà đến con người cũng bị đe doạ, vạ lây. Nhà sư trụ trì tay nâng tràng hạt mà bảo rằng: Đây là nơi từ bỏ dục vọng. Tránh sát sanh, tại sao các ngươi núp bóng áo nâu sồng lại còn phạm giới. Nói xong, nhà sư hươ huyền trượng đuổi chúng khỏi chùa. Rắn hổ đất biết lỗi bò ra bụi tre gần đấy khạc bỏ nọc độc rồi trườn xuống nước, biến thành loài rắn hiền lành, mà dân gian gọi là Rắn Nước. Rắn lục cũng ra bụi tre những chỉ sống quanh quẩn trên nhánh, trên đọt, nhất quyết không xuống đất, bởi ở đấy đã có rắn hổ rồi. Riêng bụi tre, từ khi xảy ra chuyện ấy, gai nó dường như nhọn hơn, và ai đó lỡ dẫm phải thì rất đau nhức, vết thương sưng tẩy, người ta cho là rắn hổ đã bỏ nọc vào đó, Như vậy, truyện này, thuộc môtip lý giải gốc tích của các loài động, thực vật.
Văn học dân gian Sóc Trăng (Chu Xuân Diên,
chủ biên, 2002), có motip truyện người lấy vật, cụ thể hơn là lấy chồng, lấy vợ
rắn: Chú rắn có chiếc nhẫn thần, Sự tích rắn lấy người, loại
motip “ở hiền gặp lành, làm ác gặp ác” có Hai anh em và con rắn
thần,
2.2. Rắn trong những câu hát nghĩa tình,
đùa vui, giải trí
Trong đời sống người bình, không nơi nào
trên đất nước hình chữ S này thiếu những câu ca, lời hát dân gian chứa đựng
nghĩa nặng tình sâu. Người dân ở Cửu Long giang cũng vậy. Trong những câu ca về
tình yêu lứa đôi của họ, hình tượng con rắn cũng có mặt. Đặc biệt hơn, hầu như
cung bậc tình tứ nào cũng có rắn!
Từ buổi đầu gặp nhau, nằng về nhà trăn
trở:
Rắn có chân rắn biết
Ngọc ẩn đá ngọc hay
Anh cùng em mới gặp nhau đây
Biết thời biết mặt nào hay trong lòng
Đến lúc duyên nồng tình mặn, họ thề nguyền
chung thuỷ, son sắt:
Đôi ta như rắn liu điu
Nước chảy mặc nước ta dìu lấy nhau
Một lời hờn trách, dựa trên lối chơi chữ:
Con rắn hổ đất nằm trên cây thục địa
Con ngựa nhà trời ăn cỏ chỉ thiên
Trách anh bạn tình gian dối đảo điên
Gạt em xuống chốn huỳnh tuyền bỏ em
Người nghe cảm thấy ngồ ngộ của việc láy
lại nghĩa và âm giữa thục địavà hổ đất, giữa ngựa
nhà trời và cỏ chỉ thiên, hơn thế huỳnh tuyền,
nghĩa là suối vàng, biểu trưng của cái chết, vậy mà khi cả hai đến
chốn ấy rồi, người con gái còn hờn trách bạn tình gian dối đảo điên,
xuống đây rồi lại bỏ em! Thì đúng là sự sắc sảo khó ai
sánh bằng!
Đến lúc tương tư, “rắn” cũng có mặt trong
nỗi nhớ thương của họ:
Con quạ đen con cò trắng
Con ếch ngắn, con rắn dài
Em trông anh trông mãi, trông hoài
Trông cho thấy mặt thấy mày mới yên
Tình sâu, nghĩa nặng, vượt cả những khó
khăn, trắc trở:
Con rắn không chân, con rắn biết,
Đá có ngọc ẩn, thì đá hay,
Tội thì thiếp chịu, vạ chi lây tới chàng?
Như một quy luật muôn thuở, mối tình nào
rồi cũng đến hồi kết thúc, lứa đôi chia lìa, nguyên nhân “tại”,
“bị”, có đến hàng trăm, hàng nghìn, một trong số đó có cả chuyện
“rồng rắn” chẳng thể hộ đối môn đăng!
Con công ăn lẫn với gà,
Rồng kia rắn nọ, xem đà sao nên?
Cũng có những cảnh “tao ngộ” oái oăm, thậm
chí đáng bị lên án, song nếu xét ở chiều sâu nhân bản, cảnh ngộ “nồi náo úp
vung nấy” thì cũng đáng được cảm thông:
Con chi rọt rẹt sau hè
Hay là rắn mối tới ve chuột chù?
Biện pháp phúng dụ với những rắn
mối, chuột chù chắc hẳn đã gợi những “biến dạng” mà người bình dân
dành cho người trong cuộc.
Ở vùng Sóc Trăng Cà
Mau Kiên Giang còn tồn tại bài vè, mà theo ý chúng tôi không hẳn nó
có nguồn gốc sở tại. Song một trong những biểu hiện của văn học dân gian là sự
giao thoa giữa các vùng miền, nên chúng tôi bỏ qua việc truy nguyên nguồn cội,
chúng tôi chỉ xét nội và chức năng của nó. Bài vè này, chỉ đơn thuần thuận
miệng về mặt vần, điệu và lẽ tất nhiên chức năng của nó chỉ là mua vui, giải
trí:
Ông Nhăng mà lấy bà Nhăng/ Đẻ được con rắn
thằn lằn cụt đuôi/ Ông Nhăng bảo để mà nuôi/ Bà Nhăng đập chết đem vùi đống
tro/ Ông Nhăng bảo để mà kho/ Bà nhăng đập chết đem cho láng giềng/ Có kho thì
kho với riềng/ Đừng kho với ớt tốn tiền uổng công,
Bài vè lô tô ở Cà Mau, Bạc Liêu, dựa vào
đặc tính của các loại rắn:
U Minh nước đỏ/ Choại, dớn, cóc kèn/ Ăn ở
cho hiền/ Dạo chơi với rắn/ Bất kỳ sâu cạn/ Rắn nước, rắn râu/ Bay trên trời
cao/ Rắn rồng uốn khúc/ Chạy ngang chạy dọc/ Rắn ngựa phóng theo/ Hút gió thiệt
kêu/ Là con rắn lục/ Mái rầm lục đục/ Bò chậm như rùa/ Mổ xuống bất ngờ/ Hổ mây
ẩn nấp/ Coi chừng nó quất/ Là con rắn roi/ Ra đồng dạo chơi/ Là rắn bông súng/
Đựng đầy một thúng/ Là rắn cạp nia/ Ăn rồi ngậm nghe/ Hổ hành nấu cháo/ Dữ mà
nhỏ xíu/ Đúng thiệt rắn trun/ Chớ có coi thường/ Con rằn ri cóc/ (Rắn mà muốn
học/ Làm cậu ông trời)/ Có khách hay mời/ Là con hổ chuối/ Con rằn ri cá/ Thấy
nước thì ham/ Hình vóc hiên ngang/ Rắn voi mỏ rọ/ Thật là đáng sợ/ Choằm oạp,
hổ mang/ Xét cho đàng hoàng/ Rắn thì có nọc/ Đừng châm, đừng chọc/ Bỏ mạng lìa
đời/ Trí khôn con người/ Biến loài độc ác/ Lấy nọc làm thuốc/ Trị bệnh cứu dân/
Đâu khớp trật gân/ Ê mình nhức mỏi/ Lại còn một mối,
Đến thể loại truyện cười, truyện nói láo,
Bác Ba Phi (nghệ nhân dân gian) có câu chuyện Rắn hổ mây tát cá, có
đoạn:
Đứng ở mé bờ đìa bên này, núp sau một
thân cây tràm bự chảng, tui thấy một con rắn hổ mây ở mé đìa bên kia. Cái đuôi
nó ngoéo một đầu, cái đầu nó ngoéo một bên, thân hình nó dẹp lại đu đưa. Thì ra
nó đang tát nước cạn để bắt cá ăn. Tui bấm tay bả một cái đau điếng, ra hiệu
đứng yên để coi con rắn hổ mây nó làm chi. Gần xế bóng mặt trời, cái đìa đã
cạn, những con cá rô, cá trê đen thùi quẫy đành đạch trên bùn. Bả thích quá,
kêu trời một tiếng. Thấy động, con rắn vội bỏ chạy vô rừng. Tui chỉ việc bảo bả
về kêu bà con ấp xóm ra bắt mang về.
2.3. Rắn trong trò chơi dân gian
Trẻ con vùng này, vào các buổi chiều sau
khi cơm nước no nê, thường hay tụ lại các khoảng sân rộng trong xóm hoặc một
thửa ruộng gần nhà đã thu hoạch xong (tháng mười một, tháng chạp) chơi trò
“đuổi bắt”: rồng rắn lên mây. Trò chơi này có ở hầu khắp các địa
phương ở nước ta. Vì thế, chúng tôi không miêu tả lại cách thức chơi, chỉ xin
chép ra đây mấy câu trong bài hát đồng dao ấy:
Thầy thuốc: Rồng rắn đi đâu (câu 1)/ Rồng
rắn: Rồng rắn đi lấy thuốc cho con/ Thầy thuốc: Con lên mấy/ Rồng rắn: Con lên
một/ Thầy thuốc: thuốc chẳng ngon/ Rồng rắn: Con lên hai ()/Thầy thuốc: thuốc
chẳng ngon/ Rồng rắn: Con lên chín/ Thầy thuốc: thuốc chẳng ngon/ Rồng rắn: Con
lên mười/ Thầy thuốc: thuốc ngon vậy, xin khúc đầu/ Rồng rắn: Những xương xẩu/
Thầy thuốc: Xin khúc giữa/ Rồng rắn: Những máu cùng me/ Thầy thuốc: Xin khúc
đuôi/ Rồng rắn: Tha hồ mà đuổi,
3. Rắn trong giai thoại trong dân gian
3.1. Chuyện ngày xưa, rắn báo
thù,
Những bậc cao niên ở đây thường hay kể câu
chuyện rắn báo thù, cùng môtif, nhưng có những tình tiết khác nhau. Xin dẫn lại
một số trong rất nhiều “dị bản” ấy.
Chuyện kể có người nông dân nọ đi đắp bờ
ruộng. Tình cờ anh xắn đứt đuôi con rắn hổ đất. Đến trưa, anh về nhà, từ trên
nóc nhà “rớt” xuống phần đầu con rắn hổ. Và nó “mổ” anh chết tươi!
Chuyện khác, một lần, có một người nông
dân sau khi làm rắn ăn nhậu no say, tối chun vô "nóp" ngủ, sáng người
nhà phát hiện, ông ta nằm chết cứng ngay đơ, người ta tìm thấy một cái đầu rắn
hổ cạnh bên cổ ông ta và lưỡi rắn còn lè ra. Nhiều người quả quyết một con rắn
mối tha cái đầu rắn vào nóp để trả thù ông nông dân nầy đã giết họ nhà rắn của
chúng, ...
Có thầy bắt rắn đại tài. Hổ mang, hổ chúa,
thậm chí hổ mây dữ tợn, đều bị thầy quy phục. Thế rồi, một hôm, ngủ
dậy, trên giường bước xuống, vừa đưa chân vào đôi dép để dưới chân giường, thầy
bị con rắn nhỏ bằng mút đũa cắn. Lát sau, đờm trào lên, cứng hàm, rồi chết!
Trước đó, thầy còn trăn trối cho vợ con biết rằng: thầy bắt rắn thì sẽ chết vì
rắn thôi! Không cứu được đâu!
Dân gian kể rằng, có một anh đi cắm câu,
tình cờ bị rắn hổ cắn trúng ngón tay, sẵn mác trong tay, anh bậm môi chặt bỏ
mấy lóng tay chỗ rắn cắn. Về nhà băng bó, đã khoẻ. Mấy hôm sau, ra chỗ hôm nọ,
tình cờ thấy ngón tay bị chính mình chặt bỏ còn nguyên, không bị huỷ hoại, thấy
tiếc, anh nhặt về, tháo vết thương ra rịt nối lại. Không ngờ nọc rắn còn
nguyên, chạy qua người, anh ta chết tươi,
Từ những câu chuyện truyền miệng, dân gian
muốn cảnh báo rằng, nọc rắn hổ rất độc và có thể tồn tại một thời gian lâu sau
khi rắn chết. Nếu con người tình cờ để vết thương trầy xước chạm phải vẫn có
nguy cơ không toàn mạng sống!
Những người có theo học trường làng thì kể
cho con cháu nghe chuyện “rắn trả thù Nguyễn Trãi” trong vụ án “Lệ Chi Viên”.
Chỉ có điều tên tuổi của bậc công thần triều Lê được giấu đi. Thay vào đó
là Ngày xưa, có một vị quan, tình tiết không khác xa so với những
gì ghi trong giai thoại mà nhiều người trong chúng ta đều không xa lạ!
Qua công trình “Nghìn năm bia miệng” của
Huỳnh Ngọc Trảng biên soạn, do Sở Văn hóa Thông tin Long An, in năm
1984, cũng có những giai thoại về rắn.
Chuyện thầy thuốc rắn ở Đồng Tháp Mười,
tên Lê Huy Nhạc giúp cho Năm Hơn thoát khỏi lưỡi hái tử thần bởi Năm Hơn đã bị
vảy của con phi lân xà bắn vào người. Sau đó, ông Nhạc theo giúp nghĩa quân
Thiên Hộ Dương, đến khi cuộc khởi nghĩa thất bại, ông về Đồng Tháp Mười ẩn náu
và mất tại đó.
Hay chuyện “rắn thần” giúp Thiên Hộ Dương
diệt giặc Pháp, có đoạn: () dưới hang ấy có một con rắn chúa sáu khoang.
Trước kia lớn lắm, nhưng nay chỉ còn bằng mút đũa, dài chừng hai thước. Mỗi
canh rắn chỉ ló ra năm khoang () Nó không hại ai nhưng nó quyết tự vệ, Hay
một đoạn khác: Từ trong rừng có một con rắn hổ mây, bề tròn như miệng thúng,
phóng đến như vũ bão, lăn xả vào lửa, há họng, đập đuôi, nhe răng, thở khè
khè,
3.2. Và, chuyện ngày nay
Người dân ở miền Tây Nam Bộ, không ai
không biết danh tiếng của Trại rắn Đồng Tâm. Nằm cách thành phố Mỹ Tho khoảng
9km, Trung tâm Nuôi trồng Nghiên cứu Chế biến Dược liệu Quân khu 9, quen gọi là
Trại rắn Đồng Tâm (thuộc xã Bình Đức, huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang) từ lâu
đã hấp dẫn du khách trong nước và quốc tế. Đặc biệt, đây còn là nơi chữa trị
rắn cắn cho bà con khu vực đồng bằng Nam Bộ. Người sáng lập ra trại rắn này là
đại tá, bác sĩ quân y Trần Văn Dược (Tư Dược). Xung quanh nhân vật này cũng có
nhiều giai thoại khá ly kỳ, hấp dẫn.
Người dân vùng Đồng Tháp Mười (tỉnh Đồng
Tháp) còn nhớ như in câu chuyện vào thời chiến tranh chống Mỹ. Tại vùng căn cứ
mênh mong nước nổi ấy, có một thầy rắn rất nổi tiếng tên S. Một bữa có một cô
gái còn rất trẻ và xinh đẹp trên đường đến gần nhà thầy S, bị rắn cắn ngã lăn
quay. Mọi người khiêng đến đặt trước sân nhà van xin thầy cứu giúp. Sau khi xem
xét vết cắn, thầy phán: Rắn hổ mang bành cắn, chết rồi, mang về chôn
đi, không cứu được!
Người nhà cô gái khóc lóc thảm thiết, quấn
chiếu định mang đi chôn thì tình cờ anh quân y Tư Dược đi công tác ngang qua,
thấy vậy, anh hỏi thăm. Sau khi biết thời gian cô gái bị rắn cắn chết chưa được
bao lâu, Tư Dược bắt mạch và đề nghị dừng việc chôn cất. Bằng kinh nghiệm và
hiểu biết riêng, Tư Dược đi tìm một nắm lá về giã nhuyễn lấy nước cạy miệng cô
gái trẻ đổ vào.
Không bao lâu, cô gái thở và từ từ tỉnh
dậy trước sự kinh ngạc của mọi người. “Thần y” Tư Dược đã cứu sống cô gái trẻ,
đã làm rúng động nhân dân trong vùng và đến tai thầy rắn S. Ông này
nổi giận cho rằng: Giỏi gì, chẳng qua là may! Cứu cô gái trẻ về làm vợ
nên được bề trên độ ấy mà.
Nghe tin, Tư Dược cười cười rồi tìm đến
bảo với thầy rắn: Nọc độc rắn hổ phát tán trong vòng 12 giờ mới làm
chết người. Nếu sau một hai giờ thì mới chết lâm sàng, vẫn cứu được, sao thầy
bảo chôn? Đâu phải hổ chúa cắn mà chết liền.
Anh Tư còn cho biết: Cô gái trẻ hôm qua
trên đường tới nhà thầy rắn, lúc ngang qua gốc dừa kia, bị rắn hổ mang bành dài
khoảng một mét hai cắn ngã lăn tại chỗ. Thầy S vẫn bán tín bán nghi, Tư Dược hẹn
với thầy S sẽ gọi được con rắn ấy.
Chiều hôm đó, trước mặt mọi người, Tư Dược
huýt sáo với âm thanh réo rắt gọi rắn. Thế là từ trong hốc đen ngòm của gốc
dừa, con rắn hổ mang bò trườn ra, ngóc đầu nhìn. Mọi người ồ lên kinh ngạc,
thán phục, Tư Dược phất tay xua rắn đi nơi khác.
Đến cái chết của ông cũng có khá nhiều
giai thoại về cuộc đời “sinh nghề tử nghiệp”. Nhiều người cho rằng chính ông là
bậc thầy bắt rắn và chữa trị rắn cắn tại Trại rắn Đồng Tâm nhưng rồi ông mất
cũng vì rắn cắn. Người khác thì kể rằng: có một cặp rắn ở Đồng Tháp Mười, một
con bị ông bắt mang về Đồng Tâm, con còn lại theo xuống tận nơi trả thù Trong
quyển Văn hoá Việt Nam (tổng hợp): 1989, 1995,
Trần Độ (chủ biên), ghi rõ rằng, trước khi ông Tư về với thế giới bên kia, ông
còn nói: Hết thời rồi, chết!
Phần người viết bài này, thì được nghe anh
Trần Thiện Tín con Út ông Tư Dược hiện sống ở Tiền Giang, kể: Không hề
có chuyện như mọi người thêu dệt đâu. Năm 1988, khi đang dạy một lớp quân y tại
trại rắn về cách chữa trị rắn cắn, sáng đó thức dậy tập thể dục, ba tôi bị nhồi
máu cơ tim, đột quỵ. Sau đó ông được đi cấp cứu, đến chiều thì mất. Chính vì
thế mà mọi người nghi ba tôi bị rắn cắn. Cũng do ba tôi sinh năm Kỷ Tỵ (con
Rắn) và mất đúng năm Kỷ Tỵ tròn 60 tuổi nên có nhiều chuyện dân gian họ nói vậy
mà!
4. Rắn trong điêu khắc của người Khmer
Người Khmer tin rằng chính Kaudinya đã
truyền cho họ những bí quyết về nghề trồng lúa và công việc thủy lợi. Còn các
vị vua Khmer thì tin mình đã giao phối với một Nagini xinh đẹp để duy trì dòng
dõi hoàng gia. Trong Chân Lạp phong thổ ký, Châu Đạt Quan viết
rằng: “hàng đêm quốc vương đều có đến ngủ với một nàng tiên rắn”. Người
Campuchia coi rắn Naga là vị thần canh giữ nơi vua chúa ngự.
Rắn Naga là mô típ trang trí quan trọng
trong nghệ thuật điêu khắc Phật giáo Khmer. Phật thoại đã mô tả cuộc đời của
Đức Phật từ khi ngài mới đản sinh cho đến khi nhập cõi Niết Bàn đều có liên
quan ít nhiều đến rắn Naga. Câu chuyện đầu tiên khi hoàng hậu Maya hạ sinh ngài
tại vườn Lâm Tì Ni, Thái tử Tất Đạt Đa được một vua rắn Naga chín đầu phun nước
tắm, điển tích này được người Trung Hoa mô tả bằng đề tài điêu khắc là hình
tượng chín con rồng bao quanh Đức Phật sơ sinh.
Song có lẽ câu chuyện nổi tiếng nhất có
ảnh hưởng sâu đậm trong nghệ thuật điêu khắc và kiến trúc của người Khmer là
câu chuyện về Đức Phật tọa thiền trên mình rắn Naga. Sự tích kể về Bảy
ngày tu đầu tiên của Đức Phật, khi ngài đang đang tọa thiền dưới cội Bồ Đề
thì một cơn mưa trái mùa như trút nước dội xuống thân thể ngài, đúng lúc đó một
vị vua rắn Naga liền bò ra khỏi nơi trú ẩn của mình, cuộn mình thành bảy vòng
tròn, nâng Đức Phật lên khỏi dòng nước đang chảy xiết và dùng bảy chiếc đầu của
mình làm thành một chiếc táng che cho Đức Phật.
Trong các ngôi chùa Khmer ở vùng Tây Nam
Bộ nói chung và Sóc Trăng Trà Vinh (nơi có đông đông bào Khmer sinh
sống), nói riêng đều có rắn Naga ngự trên các mái chùa, các đầu đao để xua đuổi
tà ma và bảo vệ đạo Phật. Ngoài ra cũng có hình tượng rắn Naga được chạm trổ
bằng xà cừ uốn lượn quấn quanh những cánh cửa chùa, trên những chiếc tủ đựng
kinh sách, trên những chiếc xe tang đưa người chết đến nơi hỏa thiêu tượng
trưng cho vị thần đưa linh hồn người tốt lên cõi Niết Bàn.
5. Kinh nghiệm dân gian
Đàn bà có chửa hễ gặp rắn hổ đất là rắn
không thể đi được. Nó cứ nằm im “chờ chết” như thế. Nhưng nếu không biết, chẳng
may bị nó “táp” thì không thầy nào cứu được!
Rắn hổ trầm nọc: dân gian cho rằng khi mùa
nước cạn, (khoảng tháng mười đến tháng chạp) rắn hổ thường xuống lung, bàu,
trầm nọc. Lúc này rắn hổ đất rất nguy hiểm, bởi độc tố trong nọc của nó tăng
cao.
Bìm bịp bắt rắn hổ bỏ vào ổ: Bìm bịp là
loài chim mà theo dân gian thì ngâm thuốc sẽ trị được nhiều bệnh về gân cốt. Để
có bìm bịp như ý, người ta thường tìm gặp ổ chúng. Khi ổ bìm bịp có chim con,
người ta không vội bắt ngay mà thường hay bẻ giò chúng. Chim mẹ sẽ tha thuốc về
chữa vết thương cho chim con (theo dân gian, thuốc đó rất quý, và có vậy thì
chim bìm bịp con dùng ngâm rượu sau đó mới có giá trị), nhưng một lần, hai lần
thấy con bị gẫy chân, bìm bịp sẽ tìm tha rắn hổ đất về bỏ vào ổ. Con người
không biết, thò tay vào bắt chim con, sẽ bị rắn cắn chết ngay!
Ổ ong vò vẽ có rắn hổ. Vò vẽ là loài ong
có nọc cực độc. Người bị nó “đánh” (chích) nhiều, sẽ sưng mình, mờ mắt và có
thể tử vong. Ong vò vẽ chống càn cũng đã từng đi vào gia thoại thời chống Mỹ
cứu nước. Dân gian cho rằng, trong tổ ông vò vẽ thường có rắn hổ. Nên khi lấy ổ
loài ong này phải hết sức chú ý. Người ta tin rằng nọc ong độc là do rắn hổ
truyền cho nó.
Lươn nạp mình cho rắn trun: Không hiểu thế
nào mà cứ đến ngày “mồng năm tháng năm” hàng năm, lươn dù lớn dù bé cứ gặp rắn
trun là “mềm hoặc” ra. Cứ thế, rắn trun bắt và nuốt. Cá biệt có khi rắn trun
nhỏ mà lươn thì lớn, rắn nuốt không vô, nhả ra cũng không được, rồi
cùng chết luôn! Dân gian truyền vậy, sự thật cũng đã diễn ra ngoài
đồng ruộng, mương vườn, đìa lạn, Có điều chưa thấy khoa học giải
thích thế nào cho thoả đáng!
Trong làng, chẳng may có người bị rắn cắn
mà không cứu kịp, ít khi người ta tẩn liệm và chôn gấp, bởi theo dân gian biết
đâu phước chủ may thầy, gặp được “quới nhơn” (biến âm từ quý nhân, người tài
giỏi), giúp sẽ qua khỏi, như trường hợp cô gái được anh Tư Dược cứu đã kể trên!
Thậm chí người ta còn kể câu chuyện ly kỳ rằng, có người bị rắn cắn chết, gia
chủ vội vàng tẩn liệm và mang chôn, bỗng trong quan tài nghe tiếng rên, cạy nắp
áo quan ra, thì thấy xác chết lật nghiêng lại, Tất cả, điều hoang
đường! Khoa học có thể lý giải rằng nọc rắn gây ra cái chết lâm sàng trước khi
chết vĩnh viễn!
Thịt rắn hổ kỵ thớt me: khi làm thịt rắn
hổ, tuyệt đối không được dùng tấm thớt làm bằng gỗ me để xắt, chặt. Theo dân
gian hai thứ này “đại kỵ”, nếu không hiểu vô tình “phạm” phải, người ăn thịt
rắn hổ ấy sẽ khó qua khỏi!
Cháo rắn kỵ bồ hóng: khi nấu cháo rắn hổ,
dân gian còn tuyệt đối cấm kỵ không để cho bồ hóng lọt vào. Bồ hóng là những
sợi màu đen hình thành do quá trình của khói bếp bám vào dây, lạt (những thứ
dùng để lợp nhà, ở miệt sông nước này). Nếu bồ hóng rớt vào nồi cháo, người
không biết ăn vào cũng tắc tử!
Đầu rắn hổ luyện cá lia thia: lia thia
đồng ẩn mình dưới các bụi cỏ, lúa, ẩn trong bẹ dừa nước (loại cây mọc hoang ven
sông) sau khi mùa mưa bắt đầu một hai tháng. Chúng được lũ trẻ hớt về, bỏ vào
keo chao, vào miễn dùa chăm sóc, cho cá ăn loăng quăng để bớt muỗi. Khi cá đã
khoe sắc rực rỡ (chỉ có cá trống mới được đem về nuôi vì chúng biết đá và đẹp!)
chiều chiều năm ba đứa có cá rủ nhau đá cá để coi chơi. Muốn cá lia thia dữ
tợn, đá đâu thắng đó, dân gian tin rằng phải cho nó ăn dòi sinh từ đầu rắn
hổ, Sự thật cũng rất khó kiểm chứng,
Kỵ hút gió vào ban đêm. Người già ở miền
quê tuyệt đối cấm con trẻ không được hút gió (huýt gió) vào ban đêm, bởi rắn
lục “hút gió” rất thanh thoát, người hút gió, rắn lục tưởng “đồng loại” gọi,
chúng sẽ tìm vào. Mà rắn lục là loài độc, rất nguy hiểm!
Đập rắn, dân gian truyện miệng câu tục
ngữ: đập rắn phải đập ngay đầu rắn. Xem ra lời dạy này không sai cả
nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhưng đôi lúc trong thực tiễn, người ta vận dụng khác
đi đôi chút để đạt hiệu quả cao nhất.
Người cao tuổi dạy rằng, đối với rắn mái
gầm khi đập nó tuyệt đối không được giờ cây cao quá khỏi đầu người, bởi xương
loại này dẹp và nhọn, người đập cây xuống, xương rắn sẽ ghim vào cây, nếu đưa
cao lên đầu, rắn sẽ theo cây và rớt xuống cắn ngay lại người đập nó!
Đập rắn hổ, người ta phang cây ở ngang tầm
cổ (khi nó đang phùng mang, khè nọc), chỉ cần chạm nhẹ, rắn cũng ngả ra, và lúc
ấy con người dễ dàng khống chế nó. Hơn thế, đầu rắn đập rất khó trúng, mà không
trúng thì nguy hiểm, nên cách tốt nhất khi đập bất cứ loại rắn nào cũng nhè
ngay xương sống nó, đập mạnh, dứt khoát, rắn gãy xương sống sẽ mất 80% khả năng
nguy hiểm, lúc đó nó không bò được nữa!
Đối với người không may, bị rắn cắn, do
tính chất nguy hiểm người ta truyền rằng: Mái rầm tại chỗ, rắn hổ về
nhà. Người bị rắn cắn phải buộc dây buộc chặt ngay phía trên vết cắn để
chặn nọc. Tuyệt đối không để đàn bà có chửa (mang thai) đến thăm, không để nạn
nhân chun qua cầu, nạn nhân cũng không được hút thuốc lá, bởi như
vậy sẽ không cứu được. Nạn nhân thường rất ít đến bệnh viện mà thường tìm đến
các thầy thuốc rắn, chữa trị bằng cái loại lá cây bí truyền.
Còn cách lấy cỏ màng trầu hoặc rau răm,
nhai nhuyễn, nhổ nước vào miệng nạn nhân, lấy bả đắp lên chỗ bị rắn cắn, ,mọi
người biết rộng rãi nhưng tất nhiên hiệu quả không cao.
Một số nhà, phía trước sân có trồng cây
“nọc rắn” (có người gọi là cây lưỡi rắn), loại cây nhỏ, thân gần vuông, lá có
hình thon dài, màu xanh sẫm, không có lông, cao khoảng 2-5 tấc tây.
Nếu có người chẳng may bị rắn cắn, hái nắm lá giã nhỏ cho uống, xác đắp vào vết
cắn sẽ hữu hiệu,
6. Kết luận
Rắn là loài động vật hoang dã tồn tại
trong thiên nhiên, và lẽ tất nhiên nó không thể tách khỏi đời sống con người.
Rắn ăn chuột, thứ gậm nhắm là kẻ thù của đồng ruộng, giúp cân bằng môi trường
sinh thái.
Rắn được con người chế biến làm thức ăn,
làm rượu rắn vừa bổ dưỡng vừa để chữa bệnh. Nọc rắn được các nhà khoa học sử
dụng chế biến ra nhiều dược liệu quý hiếm phục vụ con người.
Rắn cũng đi vào đời sống, sinh hoạt văn
hoá dân gian của người đồng bằng. Từ lời ca, điệu hò, câu lý, đến những truyền
thuyết, cổ tích, giai thoại, rắn ít khi vắng mặt. Hình tượng con rắn
trong dân gian thường tượng trưng cho hạng người xấu, lòng sâu dạ hiểm, cần
phải tránh xa nơi hang hùm nọc rắn, hay hạng người như Sư
hổ mang!
Rắn độc cũng rất nguy hiểm, con người cần
đề phòng và có biện pháp phòng tránh, đặc biệt người dân quê thường hay đi đêm
đến những môi trường mà rắn thường ẩn núp,
Cách chữa trị rắn cắn trong dân gian bằng
những thứ lá cỏ, vỏ cây không phải là không có thật, song nó lại được bao phủ
bởi quá nhiều giai thoại ly kỳ đến huyễn hoặc. Hơn nữa, các thầy thuốc rắn
thường cho rằng phương thuốc của mình bí truyền, ít người biết,… Những người
có trách nhiệm cần có hình thức vận động họ để sưu tầm và phổ biến những cách
thức, những vị thuốc quý để cứu người!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét