Nhiếp ảnh khỏa thân ở Việt Nam:
Đặt ảnh nude Việt Nam cạnh ảnh nude của nước ngoài thường dễ
nhận ra ngay và cũng vì thế ảnh nude Việt Nam hay bị rơi vào khoảng giữa khó
phân biệt là nghệ thuật hay dung tục.
Ảnh nude là một thể loại khó trong các thể loại ảnh, nhưng
không phải là khó nhất như nhiều người lầm tưởng. Ngay trong ảnh nude cũng có sự
phân định ra các thể loại nhỏ (hay các nhánh) như: Erotic (khêu gợi, coi cơ thể
như một biểu tượng của sex), enviroment nude (lấy ngoại cảnh làm cảm hứng để
làm bật lên chủ thể), art nude (dùng nude như một chất liệu để chuyền tải một ý
tưởng nghệ thuật)…
Ngoài ra là loại ảnh “gợi cảm” (glamour photography), ảnh
“khiêu dâm” (pornography).
Cũng có những sự phân loại khác như fragments (cơ thể trong từng
bộ phận), figures (các “vòng”, các số đo cơ thể), probes (lĩnh vực khảo sát
khoa học)…
Ảnh nude xuất hiện khá sớm ở Việt Nam thời Pháp thuộc, đa phần
do người Pháp chụp mang tính tư liệu, có sự “lạ” tò mò nhiều hơn. Khoảng 10 năm
gần đây, cùng với những trào lưu nghệ thuật đa dạng du nhập, công nghệ kỹ thuật
cao phát triển, ảnh nude ở VN bắt đầu “cựa quậy”, đòi hỏi sự hiện diện công bằng
và được phổ biến rộng rãi như với các thể loại ảnh khác.
Người chụp ảnh nude còn “vướng”
Những năm gần đây, một số nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam “thành
danh” khi bước vào lĩnh vực chụp ảnh nude như: Trần Huy Hoan, Thái Phiên, Dương
Quốc Định, Lê Quang Châu… Ảnh nude của họ đã xuất hiện rải rác trong một số triển
lãm ảnh nghệ thuật ở Việt Nam, được bày ở một số gallery cá nhân, các bar café ở
HN, TPHCM và trên mạng cá nhân. Duy nhất có một cuốn sách ảnh nude “Xuân thì” của
Thái Phiên được xuất bản công khai. Nhưng chưa hề có một triển lãm ảnh nude cá
nhân của một nhà nhiếp ảnh Việt Nam nào. Tất cả đều “vướng”, bởi giữa họ và nhà
quản lý không tìm được tiếng nói đồng điệu. Phải chăng, chính các nghệ sĩ nhiếp
ảnh chụp ảnh nude cũng “vướng” những vấn đề ở chính các tác phẩm của họ!
“Phong độ là nhất thời, đẳng cấp là vĩnh viễn”. Có thể nhìn
thấy sự trồi sụt trong tay nghề của các tác giả được coi là “chuyên” chụp nude.
Bên cạnh một số tác phẩm tốt là những bức ảnh rất bình thường, thậm chí tiệm cận
rất gần với ảnh khiêu dâm.
Ở ta, việc chụp ảnh nude gặp khó vì nhiều vấn đề liên quan đến
thuần phong mỹ tục, đến văn hóa truyền thống và những rào cản đạo đức. Những
tay máy chụp nude phải âm thầm tác nghiệp trong bí mật, nói như Trần Huy Hoan
là “hoạt động du kích”; vì thế không có sự chuyên nghiệp thực sự. Và các nhà
nhiếp ảnh đã phải gắng vượt qua bằng những sáng tạo chỉ riêng có ở Việt Nam.
Bối cảnh chụp không ở trong khách sạn, thì cũng ở những nơi
hoang vu như đảo vắng, rừng hoang… Những người đi theo, không phải trợ lý ánh
sáng, hình ảnh hay chỉ đạo nghệ thuật diễn xuất cho mẫu, mà chỉ là người giúp
“canh” giữ không cho ai lai vãng lúc đang chụp. Còn nghệ sĩ nhiếp ảnhphải tự
làm tất cả, từ thị phạm tư thế cho mẫu, đến điều chỉnh ánh sáng, đèn, hay sắp đặt
bối cảnh, đạo cụ… Vì thế, thật khó có ảnh đẹp. Ảnh có tính nghệ thuật mang ý tưởng
sâu sắc càng hiếm.
Trong khi xu hướng ảnh nude của nhiếp ảnh đương đại thế giới
không chỉ chụp theo kiểu truyền thống - chụp các đường cong, hay vẻ đẹp của
hình thể phụ nữ, mà mở rộng biên độ, hoặc là những bức ảnh mang tính “gợi” hơn
là phô bày, hoặc là sự trần trụi dữ dội. Nhưng dù theo hình thức nào thì ảnh
nude của họ đều ẩn chứa những suy ngẫm về cuộc sống, mang tính nhân văn cao…
Còn các tay máy Việt Nam thường theo lối mòn, dù đã gắng tạo những không gian bối
cảnh khác lạ cho ảnh như rơm, rạ, sương mù… kể cả gara xe, chuồng nuôi gia
súc…, thì vẫn quanh quẩn với những đường cong “xuân thì”, khoe vẻ thanh xuân…,
và không tạo nên một ý tưởng gì sâu sắc về cuộc sống đương đại. Vì thê, đặt ảnh
nude Việt Nam cạnh ảnh nude của nước ngoài thường dễ nhận ra ngay và cũng vì thế
ảnh nude Việt Nam hay bị rơi vào khoảng giữa khó phân biệt là nghệ thuật hay
dung tục.
Thiếu mẫu nude chuyên nghiệp
Ngoại trừ những mẫu nude dành cho sinh viên các trường mỹ thuật
để học môn “giải phẫu cơ thể học”, hiện Việt Nam chưa có người mẫu nude chuyên
nghiệp. Gần như các mẫu của các nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam chụp nude đều là những
người quen của tác giả, hay người thích chụp nude mà tình cờ hay “duyên may” mà
có, thậm chí mẫu nude còn là vợ, người tình…, kể cả gái mại dâm.
Đứng về mặt lý thuyết, mẫu nude là sự tồn tại khách quan, được
sự chủ quan - cái nhìn và tư duy ý tưởng của nghệ sĩ nhiếp ảnh tái tạo. Nếu
“cao tay”, thì ảnh có cái “thần”, có ý tưởng, có câu chuyện, tạo nên tác phẩm đẹp,
có ý nghĩa.
Nhưng ở Việt Nam vì không có mẫu chuyên nghiệp, có trang bị
kiến thức về nghệ thuật diễn xuất, nghệ thuật tạo hình cơ thể…, nên có sự
“chênh” giữa mẫu và người chụp. Người mẫu không nắm vững được ý đồ tác giả,
không “diễn” được điều tác giả muốn thể hiện.
Phần khác, những bức ảnh được chụp thường là “bí mật” theo kiểu
“đánh nhanh, rút gọn”, ở những bối cảnh không mấy thoải mái tự do, không có
“môi trường” để mẫu có thể có cảm xúc thăng hoa đồng điệu. Vì thế khá nhiều buổi
chụp nude thất bại dù cả hai - người mẫu và người chụp - đều đổ mồ hôi thực sự!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét