Thứ Ba, 22 tháng 2, 2022
Phía ấy người đi
Chương 1
Thiếu úy lạnh lùng, vô cảm với cái xác chết của ông Húc. Cuộc
đời binh nghiệp dạn dày, xác chết và máu chảy có nghĩa lý gì đâu. Trái tim bình
thản đập. Tệ hại hơn, nó đã hóa đá bao trái tim con người. Bây giờ con người
thiếu uý rần rật, từng đường gân thớ thịt râm ran thật khó tả. Sự thèm muốn xác
thịt khó lòng kiểm soát nổi, đồn trưởng lôi xềnh xệch người đàn bà tội nghiệp
vào nhà, đóng sập cửa lại mặc cho bà gào khóc, van xin thảm thiết. Thiếu uý bật
diêm châm lửa, thắp sáng ngọn đèn dầu Hoa Kỳ. Lửa đèn vàng xuộm, sáng lên đủ để
cho viên đồn trưởng thích thú thụ hưởng vẻ đẹp trời cho của bà Húc.
Giờ này học sinh trại Phú Thọ lẻ tẻ trở về, ngực áo phanh ra
vì nóng bức. Sáng đến lớp, buổi chiều học sinh trung học có mặt ở khắp các địa
bàn trong thành phố. Người bán kem, kẻ bán báo, làm gia sư, phụ việc rửa ảnh.
Ai may mắn được nhận làm kế toán trong nhà hàng. Tiền kiếm được dành để mua áo
quần sách vở. An trở về trại vào lúc phố xá đã giăng giăng những ngọn đèn. Về
muộn như vậy bởi người ta thường mua báo sau buổi đi làm trở về nhà. Gặp An,
chú Hòa nói, học sinh trung học như cháu, ai không nhận được sự trợ giúp của
gia đình đều lâm vào cảnh thiếu thốn nhiều bề, phải lăn lộn kiếm thêm đồng tiền.
Chú hiểu rõ điều này. Nhìn bộ quần áo An đang mặc dính dấp mồ hôi, ánh mắt Hòa
rưng rưng, lộ rõ vẻ ái ngại thông cảm. Chú chậm rãi nói tiếp, bây giờ chú may mắn
hơn cháu, đã được hưởng lương cán sự. Việc chi tiêu không phải chi li tính
toán. Hòa rút ví tiền trong túi, lấy ra năm chục đồng, nói, cháu cầm tạm để chi
tiêu. An nhìn chú, ánh mất lộ vẻ xúc động biết ơn. Anh nói, cháu cảm ơn chú,
bây giờ đi bán báo, đã bớt khó khăn hơn trước. Đến khi nào cần chi tiêu lớn,
cháu sẽ xin chú. An không nhận tiền của chú. Hòa nhìn thẳng vào mắt cháu và biết
rằng không nài ép được nó. Lòng tự trọng và ý thức tự lập đang cựa quậy trong
suy tư của nó. Ánh mắt Hòa đượm buồn, nét mặt không vui. Kể cũng lạ, trên đời
này có người không bị mất tiền, không phải chi dùng đồng tiền cũng buồn. Được
dùng đồng tiền đúng nơi đúng chỗ thì vui. Và đặc biệt là được cưu mang, san sẻ,
trợ giúp cho những cảnh ngộ khó khăn, niềm vui sẽ lớn hơn. Người được thụ hưởng
có thể không vui bằng người ban phát. Giờ đây Hòa nằm trong quy luật chi phối của
tâm lý này. Chia tay với cháu, Hòa mang nét mặt buồn buồn.
Trò chuyện một hồi lâu, bà Chánh Huyện tần ngần, ái ngại bảo
rằng, mười mấy thùng thóc nhà mẹ An được nhận lại từ ruộng trưng mua, thằng
cháu ruột túng đói đã xay ra, ăn hết cả rồi, bây giờ bắt đền cũng chẳng còn. Dừng
lại vài giây bà lại nói. Nó biết mẹ An về làng đấy, nhưng xấu hổ quá nên không
dám giáp mặt. Mẹ An ngơ ngác, sững sờ. Có cài gì buốt nhói, tim bà thắt lại.
Đau xót quá. Chợt nghĩ tới những đứa con gày guộc của bà, thương nó, chúng chẳng
còn được ăn bát cơm gạo quê ngon lành nữa rồi. Da mặt bà bỗng chốc tai tái, nước
mắt trào ra. Lau vội nước mắt, bà ngồi lặng thinh, ngây người như thể túi tiền
đầy ắp của bà vừa có kẻ cuỗm mất. Tuy vậy, thân nhân họ hàng ở quê, họ chẳng
giàu có cũng đem biếu mẹ An, người bơ đỗ, bò lạc, người cân gạo mới khiến cho
lòng bà được sưởi ấm chút tình họ hàng quê hương, làm cho bà vơi bớt cảm giác mất
mát đáng buồn. Nghèo quá người ta dễ làm liều nhất là kẻ thiếu nhân cách.
Đơn vị nhảy dù đẩy lui được quân giải phóng nhưng bị tổn thất
nặng nề. An trở về nhà với cánh tay trái treo trước ngực, băng cuốn trắng xóa.
Li đón anh, nhìn cánh tay treo trước ngực, ngỡ tưởng nó gẫy, mặt Li biến sắc,
lòng đầy băn khoăn. An bình thản, miệng huýt sáo bản tình ca quen thuộc, giai
điệu êm dịu như thể nói với vợ, chẳng có điều gì phải lo ngại. Li run run dội
nước tắm cho anh, nhè nhẹ kheo khéo để dòng nước khỏi thấm vào dải băng cuốn vết
thương. An đùa, mảnh đạn nó sợ anh, chỉ dám đùa giỡn làm trầy xước làn da mà thôi.
Li cười, gượng vui. Mươi ngày, An và Li được sống trong căn nhà với bầu không
khí sinh hoạt ấm áp, ngập tràn hạnh phúc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nghiên cứu và giảng dạy văn học Nhật Bản ở Việt Nam trong hai mươi năm đầu thế kỷ XXI Trong 20 năm đầu thế kỷ XXI, văn học Nhật Bản vẫn ...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét