Thứ Hai, 28 tháng 3, 2022

Đôi áo tím thủy chung

Đôi áo tím thủy chung

Trên kia là đầu con đường dẫn vào một xóm nhà, đối diện là sông An Hòa hiền hòa chảy thông ra sông Hậu. Trước hiên nhà, trông ra vườn cạnh cái cửa sổ bằng tre nứa thô kệch, Huỳnh đang ngồi học bài chăm chỉ. Buổi trưa, bầu trời có nhiều đám mây bay thoảng theo cơn gió đùa nhẹ, căn nhà như khẽ lắc lư kèn kẹt. Trên cái giàn mướp bằng tầm vông, lũ ong bầu đục từng lỗ bên trong phát ra tiếng o..o.., lưa thưa mấy chùm hoa mướp đung đưa theo gió, ngoài xa xa vang nhẹ một vài tiếng khua mái chèo dưới sông của những chiếc ghe nhỏ.
Đó là vùng quê sông nước của đất Long Xuyên, mảnh đất mà Huỳnh xem như là quê hương thứ hai trong bôn ba của gia đình. Suốt nhiều năm học tuổi thơ và niên thiếu đều trải qua nơi đây. Đang học bài bỗng nhiên cái cảm giác là lạ như có ai rình rập chợt đến, Huỳnh không ngó lên cũng đoán được có người đứng nhìn mình.
- Thảo mới đến à! Hôm nay sang không học sao?
Cô gái mỉm cười nhìn Huỳnh rồi khẽ nói:
- Anh Huỳnh học siêng năng quá! Người ta đến tới sát một bên rồi mà không hay.
Huỳnh lấy ghế mời Thảo ngồi, hôm nay nàng mặc chiếc áo thêu màu tím có kim tuyến lóng lánh rất đẹp làm cho nàng thêm kiều diễm. ngồi ghế Thảo dựa đầu vào cây ổi như dáng vẻ mệt mỏi, cặp môi hé mọng đôi gò má hây hây ửng hồng. Đôi mắt nàng long lanh đen tuyền vừa trong trẻo vừa sáng ngời.
Nàng thật đẹp và yêu kiều làm sao! Cái vẽ đẹp của một cô gái Long Xuyên thật khả ái và thùy mị. Huỳnh ngước mắt nhìn nàng nhưng không dám nhìn lâu, nhất là không nhìn sâu vào đôi mắt của nàng. Đôi mắt huyền bí như có cái mãnh lực vô hình làm cho Huỳnh náo nức trong lòng.
Thảo với tay bứt mấy lá ổi hỏi vu vơ
- Anh Huỳnh sắp thi tú tài phải không? Nếu kỳ thi này anh đậu chắc phải lên Sài gòn học, em sẽ ít gặp anh! Buồn thật. Thảo nói tiếp
Huỳnh Có vẻ như bâng khuâng vì những ngày tới và thay đổi của việc học hành
- Tôi củng ráng cố gắng để không phụ lòng cha mẹ và vì tương lai của mình nữa Thảo à!
Nhưng Huỳnh không nghĩ vậy! Vì biết thi đậu và lên Sài gòn thì phải tạm xa tất cả. Huỳnh hiểu rằng khi ấy những người thân của mình ở vùng quê này sẽ luôn khắc khoải thương nhớ anh. Trong cuộc sống có ai không muốn sẽ có một tình yêu nhưng khi đối diện làm sao để thốt nên lời cho người ấy hiểu mình quả là một việc khó! Rất khó. Hôm nay cả hai người cùng ngồi đây trong cảnh vật thật thơ mộng tay run run Huỳnh vịn vào nhành ổi rồi nói:
- Thế mai anh đi rồi Thảo có nhớ anh không?
- Anh này!... Không biết nữa à. Thảo ấp úng ửng mặt
- Vậy thì cũng nhớ hả em! Huỳnh vừa nói vừa cười nhẹ
- Người ta cũng thương anh mà! Anh không thấy sao?
-Thảo ơi! Không lâu nữa mình xa nhau, Anh sẽ rất nhớ em và quê hương chúng ta cho anh nhiều kỷ niệm. Huỳnh nói giọng buồn buồn.
Thời gian cũng trôi qua nhanh! Sao kỳ thi tú tài Huỳnh đổ hạng ưu và chuyển về học ở trường Đại học sư phạm Sài gòn. Thế là một năm trôi qua chàng không về quê. Vừa học vừa làm kiếm tiền nuôi thân, công việc thật quá sức với anh. Sau kỳ thi cuối khoá học năm đầu Huỳnh cũng về thăm quê trong kỳ nghỉ hè đầu tiên. Sáng hôm ấy Thảo sang nhà Huỳnh thật sớm
- Anh Huỳnh mới về à!
- Ừ! Anh mới về! Em khoẻ hả! Huỳnh vồn vả
- Cũng vậy thôi anh! Dưới mình đâu có gì thay đỗi từ hồi anh đi
- Mình ra cây ổi chút nhé! Huỳnh nói rồi nắm tay Thảo kéo
- Ui đau em nè!... Thảo rên nhỏ
- Xin lỗi anh quên! Nhớ em quá! Lâu rồi còn gì
- Anh Huỳnh thấy gì lạ không? Thảo hỏi
- Gì vậy em? Huỳnh vừa nhìn, nói
- Em mặc cái áo này năm ngoái trước lúc anh đi nè! Thảo vừa nói vừa mân mê vạt áo.
Huỳnh nhìn Thảo, trong lòng âm hưởng của tình yêu vang lên cơn sóng ngầm. Huỳnh đã yêu nàng! Trong tâm hồn, tà áo tím biếc cho Huỳnh một chút gì đó của nhẹ nhàng và ấm áp. Huỳnh nắm tay Thảo, những ngón nhỏ nhu mì thu gọn trong tay anh. Anh nghe được tiếng gọi của hai trái tim cùng nhịp đập, mối tình đầu tiên mà mấy năm nay anh trân trọng.Tình yêu của họ thật thanh tao! Thật nhẹ nhàng! Không vội vã. Buổi chiều dần đến mặt trời núp bóng như dựa nhẹ lên mấy nhánh me tây, ánh nắng vàng hoe trải khắp dòng sông An Hòa tạo nên một cảnh vật huyền bí
- Mai anh lên Sài gòn rồi! Không biết có nhớ em không? Thảo đăm chiêu
- Anh mà quên em sao nỗi! Mình tất cả vì nhau mà. Huỳnh nói và anh nhìn sâu vào mắt Thảo
- Mỗi tuần nhớ viết thư cho em đó
- Ừ! Mỗi tuần hai lá được không nào. Huỳnh nói và cười nhẹ
- Nhớ giữ gìn sức khoẻ nghe anh! Thảo dặn dò
- Anh biết mà! Huỳnh nói
Sáng hôm ấy Huỳnh ra bến xe lên Sài gòn, vào ký túc xá xếp dọn đồ đạc hành lý xong rồi đi ngủ. Trong giấc mơ anh thấy mình bay bổng trong không trung, dưới kia quê hương anh, một vùng sông nước hiền hòa. Anh chợt thấy cây cầu Hoàng Diệu như vẫy chào anh! Lại thấy Thảo bên anh đi xem phim ở rạp Minh Hiển và ra về thong dong trên đường Trần hưng Đạo.
Long Xuyên! Long Xuyên... quê hương anh và Thảo! Mối tình của hai người trong ước mong thành sự thật. Trời vừa sáng! Đánh răng xúc miệng xong, Huỳnh khoá cửa để đến trường. Hôm nay ngày khai giảng niên khóa mới
- Anh Huỳnh! Mới lên à. Tiếng của một cô gái gọi và hỏi
- Chào Loan! Tôi mới lên hôm qua. Huỳnh lịch sự trả lời
- Về quê chắc vui hả! cô gái tên Loan hỏi tiếp
- Vui nhưng thấy ngày mau hết quá! Huỳnh tiếc rẽ
- Hôm nay khai giảng xong rồi về! Mình đi ăn kem nghe. Loan đề nghị
- Vậy cũng được! Hôm nay tôi khao. Huỳnh vừa nói vừa cười
Hai người tản bộ đi chậm qua hồ con rùa, nơi có những tiệm kem nổi tiếng ở Sài gòn. Loan là bạn học của anh, hai người học chung một lớp và cùng nhóm. Loan cũng giống như Thảo nàng thích mặc chiếc áo màu tím nhạt lóng lánh những hạt cườm được thêu thùa rất gọn công phu. Gia đình nàng giàu có và quản lý nhiều cửa hàng ở Sài gòn, nhưng nàng không thấy thế mà tỏ ra kiêu hãnh mà ngược lại rất nhu mì và hiền dịu như những cô gái bình thường. Gia đình nàng cũng vậy! Rất mực thước và thương người hay giúp đỡ kẻ hoạn nạn, thất cơ lỡ vận.
- Kem ngon chứ! Loan nói
- Ngon thì có ngon, nhưng sao lần nào Loan cũng trả tiền, ngại quá! Huỳnh tỏ vẻ ái ngại
- Ai trả cũng được mà! Mai tới nhà em chơi nghe. Loan vừa nói nét mặt bâng khuâng
- Rồi mai tôi sẽ đến, nhung có gì không vậy! Thấy ngại quá. Huỳnh nói mặt vẽ ưu tư
Huỳnh chào Loan rồi ra về lòng hơi phân vân và nhớ Thảo, lại nhớ Loan vì cả hai gợi tâm tư chàng bằng một tà áo tím thuần khiết. Sáng hôm ấy theo lời hẹn Huỳnh đến nhà Loan, trước nhà cái cổng rào đồ sộ mấy con chó bẹc-ghê như muốn nuốt chửng anh, với tay Huỳnh bấm chuông
- Anh tìm ai vậy?. Tiếng người trong nhà hỏi
- Dạ! Tôi tìm Loan ạ! Huỳnh trả lời
- Anh chờ một chút, tôi sẽ kêu cô chủ ra ngay!.
- Vâng! Tôi chờ. Huỳnh nói xong lại suy nghĩ mông lung
- Anh Huỳnh mới đến à! Thảo nói vẻ mặt mừng rỡ
- Để anh chào hai bác nghe
- Dạ! mình đi thôi anh
Hai người sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ thiết kế công phu dẫn vào phòng khách nhà. hai bên trồng nhiều hoa kiễng tỉa gọt gọn gàng.
- Dạ thưa hai bác con là Huỳnh bạn của Loan ạ. Huỳnh cúi đầu thưa
- Cháu là bạn Loan nhà bác à! Nó nhắc và khen cháu luôn miệng. Ông Lẫm cha Loan nói giọng vui vẻ và thái độ cũng thích Huỳnh dù mới gặp lần đầu
- Cháu học trên này, chừng học xong thì định làm gì?. Ông Lẫm hỏi tiếp
- Dạ thưa bác! Tốt nghiệp xong thì con về quê dạy học ạ. Huỳnh trả lời
- thòi buổi này dạy học khó sống lắm mà cháu giỏi đường công danh còn dài, hay là ở trên này bác sẽ giúp đỡ cho!. Ông Lẫm nói tiếp
- Dạ con cảm ơn bác. Huỳnh trả lời lễ phép
Bà Lâm tự nãy giờ vẫn quất quít với Loan, hai người cũng nói chuyện huyên thuyên đôi lúc ngó Huỳnh rồi cười với vẻ mặt trìu mến. Lát sau! Huỳnh xin phép gia đình Loan ra về, lòng bâng khuâng suy nghĩ những lời nói của ông Lẫm lúc tiếp chuyện. Thời gian cũng trôi nhanh ngày tháng bay vèo, thoáng chốc kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng đến. Sau nhiều lần ghé nhà Huỳnh và Loan trở nên thận thiết, và rất yêu Huỳnh nhưng không thể nói. Huỳnh thì ngược lại anh chỉ xem đó là một tình bạn vì anh yêu Thảo, tình yêu đầu và trong sáng của cuộc đời anh nhưng giữa hai bên tình yêu và danh vọng một ngả rẽ thật phũ phàng cho ai nghĩ đến nó.
Nếu như trong cuộc đời muốn giàu sang thì phải trở thành tình phụ, ngược lại thì là kẻ nhút nhát và dở hơi không xem trọng công danh sự nghiệp! Thật là tiến thoái lưỡng nan. Trong mỗi người đều có một khái niệm về danh vọng, nhưng Huỳnh không xem đó là cần thiết bởi vì anh luôn nghĩ về quê hương anh vùng đất Long xuyên với cuộc sống còn lam lũ! Nơi ấy có mối tình của anh! Trái tim rung động! Hạnh phúc hằng đêm anh cầu nguyện, vẫn còn đó và chờ đợi anh trở về! tay trao đôi tay.
- Anh Huỳnh! Làm gì vậy? Tiếng Loan kêu cắt ngang suy nghỉ của Huỳnh
- Đâu có làm gì? Mà Loan đi đâu đó?
- Tìm anh chứ gì?. Loan vừa nói chúm chím cười
- Có gì không em! Huỳnh hỏi
- Ba mẹ em muốn gặp anh nữa kìa! Loan nói vội
- Vậy thì mình đi! Huỳnh nói rồi bước theo
Hai người lên xe và lát sau qua mấy cung đường thì đến nhà Loan. Vào nhà thì thấy ông bà Lẫm đang ngồi trên ghế salon vẻ mặt khẩn trương
- Dạ! Con chào hai bác. Huỳnh lễ phép thưa
- Ngồi đi cháu! Bác có chút chuyện muốn nói với cháu. Ông Lẫm nói
- Dạ! Có gì bác nói con xin nghe
- Số là như vầy! Loan nhà bác và cháu thì cũng trưởng thành rồi, vả lại cũng tốt nghiệp Đại học cả. Cho nên ý bác cũng muốn hai đứa đến với nhau gần hơn! Ý cháu thì sao. Ông Lẫm nói rất ý tứ
- Dạ thưa hai bác! Chúng con chỉ là bạn thôi ạ, chưa nghĩ đến chuyện ấy.
- Hai đứa lớn hết rồi! Việc gì thì cũng đến, nếu cháu đồng ý thì việc cưới hỏi và tương lai về sau hai bác sẽ định liệu cho
- Dạ! Con biết vậy nhưng... không được bác ạ, vì con đã có người yêu từ khi con mới bước chân lên Sài gòn và đến nay mấy năm rồi cô ấy vẫn chung thủy đợi con. Con biết tương lai phía trước sẽ vô cùng khó khăn vì khi ấy con chỉ dạy học, lương bổng cũng ít nhưng đó là nơi con lớn lên bây giờ trưởng thành con phải về một lá đáp lại tình yêu chờ đợi bao năm, hai là cùng góp tay xây dựng quê hương
- Cháu nói đúng! Ông Lẫm thở dài rồi nói tiếp
- Con người sống phải có trước có sao như vậy mới được, đời còn dài tương lai thăng trầm không ai biết trước. Cháu là người tốt không nghĩ cái lợi trước mắt, bác rất thương mến cháu! Vậy cha mẹ cháu làm gì ở dưới.
- Dạ cha mẹ con mất lâu rồi từ khi con còn bé, dì con nuôi lớn đến bây giờ ạ!
- Chà! Vậy mà trước nay bác không biết, thôi vầy nghe! Cháu làm con nuôi bác đi như vậy thì hai đứa sẽ là anh em hay bè bạn, cái đó có khi cũng quý lắm! Ông Lẫm nói nét mặt tươi vui.
- Dạ! Con nghe lời bác nhưng để con thưa lại với dì con ạ!
- Ừ! lúc nào thưa xong thì nói cho bác nghe! Thôi cháu ở chơi với nhà bác, giờ bác phải đi công chuyện.
Loan tuy hơi buồn, nhưng nàng thấy Huỳnh chung tình và biết nghĩ về quê hương đất nước nên rất cảm phục anh và lòng nàng cũng muốn có một người anh, người bạn để chia sẻ với nàng lúc vui buồn.
- Anh Huỳnh mai mốt cưới vợ! Em bưng quả đầu tiên nghe
- Ừ! Sao cũng được nhưng đừng giận thì hay rồi!.
- Có gì mà giận! Mình sống tình bạn nhiều khi quý hơn
- Thôi chào Loan! Hẹn gặp lại
- Chào anh! hẹn gặp lại!. Loan vừa nhắc lời Huỳnh vừa cười
Từ giã Loan xong Huỳnh ra về lòng phơi phới niềm vui, thật bất ngờ vì gia đình của Loan lại thương mến anh, không nghỉ đến việc anh khướt từ hôn sự. Mai anh sẽ về quê và gặp Thảo, Phút giây trùng phùng! Tình yêu thương hun nóng tâm hồn! Anh thiếp đi trong giấc ngủ đầy hoài mộng.
Buổi sáng ở cù lao An Hòa thật rộn rịp, tiếng cười nói huyên thuyên của các bạn chài và nhà nông. Họ chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Trong nhà Thảo mọi người thức dậy đã lâu, ông Thi ngồi uống trà trên phòng khách chợt nhớ chuyện Thảo thưa hôm qua. Ông liền gọi
- Má con Thảo đâu rồi! Biểu chút coi
- Tui đây nè! Kêu cái gì vậy. Bà Thi trả lời
- Con Thảo nó nói chuyện nó với thằng Huỳnh bà hay gì chưa!
- Có! Con nó thưa với tui rồi! Vậy ông tính sau
- Sao hồi đó thằng Tiến con của ba Hoành hỏi cưới nó, mà nó không ưng! Nay lại ưng cái thằng kiếp xác vậy bà!. Ông Thi vừa nói đầu hơi cúi xuống, tay che miệng dấu nụ cười
- Thằng Huỳnh tuy nhà nghèo nhưng là đứa hiền hậu ông à!
- Con người ta nhà cao cửa rộng, bước một bước ra xe! Rượu Tây uống ào ào, tiền xài như nước! Vậy mà không chịu!. Ông Thi vừa nói vừa giả đò giương mặt căng thẳng
- Bây giờ nó ưng đâu thì gã đó chứ biết sao đây! Bà Thi nhíu mày
- Chứ hồi đó tui với bà có gặp nhau đâu! mà sau tui cũng thương bà vậy! Ông Thi vừa nói vừa cười
- Nè ông ơi! Ông làm như hay lắm! Hồi đó cứ lấp ló gian nhà sau nhìn tui hoài, tui biết định mét Tía tui! Nhưng thấy tội nghiệp ông nên tha đó! Vậy mà không biết xấu hổ! Còn nói nữa!. Bà Thi vừa nói vừa nhăn mặt còn ông Thi thì cười ha hả rồi ho sặc sụa. Ông chỉ giỡn với bà Thi! Chứ thật ra thì cũng thương Huỳnh vì cái tính chung thủy, chịu thương chịu khó, chăm chỉ học hành. Còn cái bã lợi danh hào nhoáng trước mắt không gợi cho ông chút gì luyến tiếc. Bổng ông Thi nói
- Bà nó nè! Hôm nay nghe chị Sáu nói thằng Huỳnh về, chắc trưa gặp nó bà liệu lời nói với nó nghe không thôi để nó ngượng ngập! Tội nghiệp thằng nhỏ
- Ừ! Ông để tôi lo! Bây giờ tui đi chợ! Con Thảo đâu? Đi phụ với má
- Dạ! Má để con sửa soạn một chút. Thảo thưa khẽ
Hai mẹ con đi chợ! Qua bắc An Hòa thì đến ngay khu chợ cá Long Xuyên, bên phải một khu sầm uất với nhiều gian hàng lớn nhỏ bán đủ thứ, đi ngang rạp hát Tân Đô thì đến nơi bán vải của người Hoa kiều. Mua sắm khá nhiều nên bà Thi thuê hẳn một chiếc xe đạp lôi đi theo, lúc về bà dẫn Thảo đi sang mấy tiệm vàng gần rạp Thanh Liêm để mua cho con một sợi dây chuyền.
Buổi sáng hôm ấy cả nhà Thảo lo dọn dẹp bếp núc, đến trưa mọi việc đâu vào đấy. Ông Thi ngồi trên ghế sốt ruột chờ đợi, lát sau Huỳnh và bà Sáu cũng qua nhà
- Dạ! Xin chào anh chị Tư!. Bà Sáu chấp tay vào bụng khẽ nghiêng người chào và giục Huỳnh làm theo. Huỳnh thưa hỏi xong, đứng sau lưng khi bà Sáu ngồi xuống
- Dạ thưa anh! Thưa chị, hôm nay tôi qua đây trước là hỏi thăm gia đình anh chị mạnh khoẻ, sau là nói đến chuyện của xấp nhỏ, nay chúng nó thương yêu nhau vậy tôi cũng xin anh chị tác hợp cho chúng nó. bà Sáu nói một hơi run giọng
- Dạ! Chị nói thì tôi mới nói. Ông Thi hắng tiếng rồi nói tiếp
- Con Thảo nhà tôi hôm qua nó có nói với tôi chuyện nó với thằng Huỳnh nhà chị! Tôi thấy chúng nó thật tình thương yêu nhau vả lại nay thằng Huỳnh nay khôn lớn đỗ đạt, coi như là mình tác hợp cho chúng nó đúng lúc, nhưng tôi thật chưa biết bên chị như thế nào!
- Dạ! Tôi thì đơn chiếc chỉ một mẹ một con. ba má nó mất sớm cho nên tôi nuôi nó từ nhỏ, gia cảnh cũng hơi khó, anh chị thương thì chấp nhận giùm! Tôi thiệt tình cảm ơn. Bà Sáu nói mắt hơi đỏ vì xúc động
- Hoàn cảnh chị thật tội nghiệp! Anh chị Tám chết cũng lâu rồi! Hồi chiến tranh lúc ấy xóm cù lao này nhiều người không còn!. Ông Thi vừa nói vừa tặc lưỡi
- Tui thấy mình nên tổ chức một chỗ đi! Ra nhà hàng đãi ăn, hôn sự thì cứ theo nghi lễ mà tiến hành! Cưới xong hai vợ chồng nó về bên chị chứ tui không ép bắt rễ.
- Dạ! Vậy mẹ con tôi thật tình cảm ơn anh chị nhiều! Bà Sáu nói trong lòng cởi mở rất nhiều.
Tiếng nói cười lao xao phía bến ghe. Ông Bà Lẫm và Loan cũng vừa xuống nhà Huỳnh, không thấy người ở nhà! Họ hỏi thăm rồi đến nhà ông Thi, vừa bước vào nhà, nhìn ông Thi chằm chặp
- Ơ... hơ...! Tư Thi đó hả! Phải Tư Thi không!. Ông Lẫm nhìn Ông Thi la lớn
- Trời ơi! Chín Lẫm đây mà!. Đi đâu lâu quá, mấy chục năm rồi mới thấy mặt vậy! Ông Thi thảng thốt và hỏi tiếp
- Vậy có phải chị chín và cháu nhà ông không!.
- Vợ và con gái tôi đó!. Rồi chỉ tay về phía Huỳnh
- Còn đây là con trai tôi!.
Ông Thi há hốc miệng ngạc nhiên tột độ
- Nó là con nuôi tôi mới nhìn nhận thôi mà! Ông Lẫm đính chính và nói tiếp
- Việc thằng Huỳnh và cháu nhà anh tới đâu rồi!.
- Thì tôi với bà Sáu vừa bàn bạc đây! Nói xong ông Thi kể hết những gì mà hai bên thảo luận khi nãy về hôn sự của Huỳnh và Thảo. Ông Lẫm lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng
- Thôi thì việc cưới hỏi bên đây chị Sáu và hai vợ chồng tôi lo liệu, anh chị khỏi bận tâm. Sau khi cưới thì sống ở đâu, hai đứa tự quyết định.
Buổi hội ngộ đầy ý nghĩa! Ông Lẫm cũng là người gốc gác ở An Hòa, ông xa nơi đây khi còn niên thiếu và bây giờ mới trở về! Thật hữu duyên! Những con người Long Xuyên hiền hậu và chân chất, họ trò truyện với nhau thật lâu! Đủ mọi khía cạnh về mưu sinh, quê cha đất tổ...
Chiều hôm ấy Huỳnh và Thảo cùng nhau đi xem hát ở rạp Minh Hiển rồi tản bộ sang công viên Gia Long, bên kia là cù lao An Hòa lúp xúp một dãy nhà trong đó có nhà anh. Cả hai nhìn về hướng đó dựa đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, trong lòng họ niềm vui sướng dâng cao. Huỳnh cũng chợt nhận ra Thảo mặc bộ đồ tím nhạt hôm nào, nàng trông như cánh én thiên thần! Anh lại nhớ đến Loan trong một màu tím thanh khiết của tình bạn, cả hai đã tô điểm cho đời anh ngày nhiều thêm ý nhị của cuộc sống.
Mùa đông năm ấy! Trên Thánh đường Long Xuyên! Một đám cưới rình rang được tổ chức trọng thể. Có tất cả bà con họ hàng và nhiều bà con giáo dân đến dự, trong lễ chính, tất cả đều cầu nguyện cho hai người trăm năm đầu bạc, sau khi cha xứ làm lễ rửa tội và ban phép, hai người trao nhẫn cho nhau và chính thức trở thành vợ chồng. Từng hồi chuông vang vọng ngân nga như lời Chúa cầu chúc cho họ một hạnh phúc của lứa đôi trong bàn tay mầu nhiệm của Đức Chúa Trời Thánh Linh. Khi ra về bên Huỳnh có hai tà áo tím mà anh đã yêu thương đó là tình nghĩa vợ chồng! Tình bạn vĩnh cửu! Tất cả theo bên anh cùng hướng đến một tương lai sáng lạng phía trước...
24/1/2006
Đông Hòa
Theo https://vnthuquan.net/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lời tạ lỗi muộn màng

Lời tạ lỗi muộn màng Viết cho H., HQ Tr.Uý tại BTL/HQ bến Bạch Đằng ngày xưa. Nếu anh tình cờ đọc được thì xem như đây là một lời tạ lỗi m...