Thứ Năm, 3 tháng 3, 2022
Thu vàng phượng nở
Tập I
- Không có đâu! Bởi em có khi nào mua vé số mà trúng. Bơ và
mít tố nữ mẹ em đem từ nhà lên. Mẹ bảo em đem qua cho chị một ít, ăn lấy thảo,
cây nhà lá vườn.
- Thời gian ư? Em chờ được sao anh? Em không làm khó anh. Lỗi
do em dễ dãi, giờ em sẽ tự chịu trách nhiệm. Em không ép anh, không muốn anh chọn
lựa gì hết. Cha mẹ và tình yêu không thể tách rời. Ba mẹ anh không chấp nhận
em, coi em là đứa em gái hư hỏng, em đành chịu. Anh chống đối cha mẹ, cố tình lấy
em. Em sẽ sống ra sao trong mái gia đình không ai cảm thông và chia sẻ hả anh?
- Đàn ông con trai không ăn được cay, quả là hàng hiếm. Anh
nên tập ăn cho quen. Bất cứ món ăn nào có thêm chút ớt vô, sẽ rất thú vị. Duy
nhất một điều giống như số phận, Cát Phượng quá quen cay, nhưng lại rất sợ đắng.
Lần này, nó thê thảm là cái chắc.
- Ảnh đang gặp rắc rối ở cơ quan. Ảnh hứa, khai trương sẽ dẫn
sếp của ảnh về.
Mẹ mặc kệ sự việc thế nào. Con đừng mong mẹ cưới con đó về
làm dâu nhà này. Mẹ và bố mẹ Thiên Kim từng hứa với nhau...
Mày là con gái, chưa hẳn đã sung sướng khi vào đời. Tao chỉ
muốn con cái được tự do yêu và lấy người mình yêu thương. Cái thời "cha mẹ
đặt đâu con ngồi đó" cho môn đăng hộ đối đã hết. Rồi mai này phận gái như
con lỡ yêu một người nghèo thì sao? Khi ấy mẹ con cũng như bây giờ phản đối, cấm
đoán con.
- Mẹ em nấu phở, nấu bún hoài. Em ngán tới mức phải năn nỉ mẹ
em chiên cơm cho ăn đó. Chị yên tâm, chị đã có nhã ý mời, để hôm nào em rủ anh
Hai đi cho vui.
Thu Hương nhún vai ngồi im. Thực khách không nhiều. Hình như
họ đến để tìm vị lạ từ món mì Ý, món patê gì đó. Những món ăn lần lượt được đem
lên.
- Em trẻ người non dạ, lỡ nói không đúng làm mất uy tín nhà
hàng. Dì em là người rành rẽ các món ăn, chị hỏi ý kiến dì em là đúng nhất. Mẹ
em giống em thôi, bà ít ăn bên ngoài, nên khó nói lắm.
- Kim à! Bác nghĩ lỗi không hẳn do đầu bếp. Cháu vừa nói, mấy
năm nay nhà hàng nấu toàn món ăn Tây, nổi tiếng ngon. Người ta làm món ăn Tây
ngon, bây giờ làm món ăn Việt. Đơn giản nhưng không phải là đầu bếp thì ai làm
đều tốt. Cháu cần cho họ thời gian, nếu cháu muốn đi vào khẩu vị của người Việt.
- Dì xuống bếp làm cho tôi món mì Ý ngay nhé. Chuyện khác nói
sau.
- Cháu chịu thua. Dì giỏi cỡ đó làm không được. Cháu thì dám
múa rìu qua mắt thợ sao?
- Ăn đi. Mực của ông anh tao mua từ Nha Trang về, tuy không
ngọt thiệt như mực quê mày nhưng đảm bảo không tệ.
- Hồi nãy tao đi gội đầu, tình cờ tao nghe được một chuyện do
con nhỏ em ông Hoàng kể.
- Thật trăm phần trăm. Món gỏi xoài ấy tao ăn hai lần bên Hoa
Hồng Vàng, ăn no còn thèm chứ không chán. Vậy mà ở Sao Mai, tao và mẹ tao nuốt
không vô.
- Suy luận của mày cũng có lý. Rắc rối thật. Hóa ra làm con
nhà giàu chả có gì vui, ngoại trừ túi rủng rẻng tiền. Mười đứa thì hết chín đứa
sa đà hư hỏng vì cha mẹ không quan tâm. Xét cho cùng tụi mình vẫn sướng nhất,
khi có một gia đình đầm ấm.
- Không đến nỗi bèo bọt mây trôi như thế. Là con trai của người
bạn thuở xa xưa của ba nó. Họ định cư ở Mỹ, bang Texas hay Cali gì đó.
Mọi người ai vào công việc nấy. Cát Phượng đi xuống bếp. Ông
Quốc Tuấn đang nhào bột để chế biến món mì Bắc Kinh. Nhìn thấy Cát Phượng, ông
Tuấn từ tốn:
- Chú nhớ tuyệt đối đừng tiết lộ bất cứ thông tin nào về cách
chế biến món ăn của nhà hàng. Dù là món bình dân nhất. Được không ạ.
- Đúng là khổ thật. Xưa nay, mày luôn hiếu thảo với bố mẹ,
ông bà. Họ nói gì mày cũng nghe. Chuyện hôn nhân của mày chắc được tính từ trước
rồi.
- Nghe bạn con Phượng kể, tôi hình dung nhà bà tệ lắm. Thì ra
không phải thế. Cũng khang trang rộng rãi lịch sự lắm, chắc bà mới sửa sang lại?
Cháu tôi ngu dại, gia đình tôi đành chịu. Hôm nay tôi đến đây
theo ý mẹ thằng Hoàng, muốn chị hãy dạy lại con gái mình. Thôi cái trò rù quến
đàn ông con trai. Đừng bám cháu tôi nữa. Thằng Hoàng có vợ hứa hôn rồi. Nếu cần,
gia đình tôi sẽ cho con bà một ít tiền để bù lỗ.
- Dì anh Hoàng? Sao bà ta biết nhà mà tới. Bà ấy đi cùng ai
và nói gì hả mẹ?
- Trời đất! Tại sao dì lại nói nặng như thế. Thằng Hoàng đã
thừa nhận cái thai đó của nó. Nó nhất định không chịu bỏ đâu. Dì chọc nó nổi
khùng lên là khổ hết cả nhà.
- Vấn đề là con cái ưng ai gả đấy. Đừng ép uổng nó nữa. Tôi
cũng nói thiệt nhé. Tôi không ưng con bé Kim chút nào. Thằng Hoàng lấy nó sẽ bị
nó làm đảo điên mất. Hai đứa như hai thái cực không thể hòa hợp, dì hiểu không?
- Mẹ biết sợ rồi. Mẹ không bao giờ đến mấy chỗ đó nữa đâu.
Con đói bụng chưa? Lên cất tập vở thay đồ rồi xuống ăn cơm.
- Anh Hoàng nghe được câu nói này của mẹ, chắc anh ấy vui lắm.
Con không muốn nhà mình bữa cơm vắng ai cả. Quy định bố mẹ đặt ra. Bây giờ
thì...
Đói lúc nào đứng ăn đại lúc ấy. Mày lo cho mày đi, không
thôi, mệt với anh Hoàng đấy.
Bà khách lưỡng lự một chút, rồi bước lại bàn Kim. Dùng đũa bà
vớt xác con gián để xuống đĩa rau. Sau đó lấy đũa ấn mạnh lên người con gián.
Xác con gián vẫn cứng đơ chứ không hề mềm như miếng thịt trong tô.
Nếu anh Hoàng cãi lời bố mẹ, hai bác sẽ từ ảnh. Một công tử
con nhà giàu nứt vách, ngu gì vì một cô gái để phải mất sự sản. Có tiền trong
tay muốn chục cô vợ cũng được. Hơn nữa, chị Kim là người được gia đình chọn làm
dâu. Theo tôi chị nên biết mình là ai, rút lui trong im lặng còn hơn chờ đến
lúc anh tôi bỏ rơi chị.
- Mới hồi sáng, Thiên Kim đến, cô ta dùng trò quỷ quái tính hại
uy tín nhà hàng. May cho em là khách hàng tin tưởng và sẵn sàng bảo vệ.
- Thật là tức quá đi. Ba mẹ sao khi không có loại anh em chú
bác gì nghèo kiết xác như họ vậy. Cô ta thật biết cách làm nhục con. Con thề
không bỏ qua cho họ đến với nhau dễ dàng.
- Tao nghĩ đơn giản mẹ tao vốn nhân hậu, thương người. Nếu biết
tụi tao đã "lỡ"| chắc bà vì thương con, thương cháu mà cho cưới. Ai
dè bố mẹ tao phản đối, ban đầu thì ít, chừng gặp dì Năm tao nói ra nói vô bêu
riếu Cát Phượng, vậy là mẹ tao quyết định tạo cơ hội cho Thiên Kim.
Dứt câu, ông Chương bước ra ngoài. Cát Tường nắm tay mẹ hỏi:
- Là do chuyện không thể không nói, nên ba mẹ tự than thở
cùng nhau, chứ có dám kể cho tụi con nghe đâu, ai dè Cát Phượng đứng ngoài nghe
thấy.
- Mẹ một hai đòi gặp chị đây nè. Em chả biết sao nữa.
- Dạ, em... em ở bệnh viện. Chị Hai em có về nhà hàng không,
anh Hoàng?
- Ngoài Cát Phượng, em nghĩ anh cưới ai được sao? Thiên Kim
chẳng bao giờ anh yêu được hết. Em còn nghi ngờ anh thì tội cho anh lắm đó.
- Em chớ xúi bậy đó, Tường! Anh yêu chị em thật lòng. Mọi khó
khăn chị em phải gánh chịu giờ đã được thuận thảo. Anh nhất định không để chị
em bị ai hiếp đáp nữa.
- Đã nói em không sao mà. Anh đừng coi em như cô tiểu thư nhà
giàu, lúc nào cũng cần sự chăm chút bảo vệ của người khác như thế.
- Em không phủ nhận. Nhưng lâu lâu ăn một bữa mới ngon. Biến
mắm kho trở thành thực đơn chính của mỗi bữa cơm, em sợ có ngày đau bụng phải
vô bệnh viện nằm. Em đâu ngu mà chê món ngon hả anh?
- Cũng may em còn công việc. Anh không cho em làm việc lúc
này chính là anh hại em đấy. Em tự biết em phải làm gì, anh ạ. Anh nói có chuyện
cần bàn với em. Anh nói đi, chuyện gì thế?
- Nghe cho rõ này, em yêu! Mẹ đã đồng ý cho chúng mình thành
vợ chồng.
- Chuyện gì khiến em trở nên mất lòng tin như vậy. Bố mẹ em
đang lo lắng cho em, Cát Tường tìm em khắp nơi đấy.
- Em có nhà đâu mà anh nói bố mẹ anh qua. Em vừa phát hiện ra
em chỉ là đứa con vô thừa nhận. Cái sự thật kinh khủng này khiến em không còn
muốn sống. Em về được đây vì nghĩ đến đứa bé chưa chào đời không hề có tội. Em
đã chịu rất nhiều tủi nhục để bảo vệ nó. Lý nào bây giờ em phải hủy hoại nó. Em
thật sự bất lực, Hoàng ạ.
- Trước kia, vào cái thời mười bảy, mười tám tuổi họ là bạn
bè, là tình yêu.
- Không khách khứa gì cả! Đóng cửa lại! Dẹp hết, không bán
buôn nữa!
- Anh tìm em để nói với em một việc. Chuyện liên quan đến anh
và em.
- Trời đất! Cô ta điên hết sức. Cô ta... chết rồi hả mẹ?
- Kim khờ quá? Em làm thế không sợ ba mẹ em đau lòng sao. Ba
mẹ em nào có năm, có bảy gì người con. Họ chỉ có mình em là con, em chết rồi,
liệu mẹ em sống được không? Hồi em đang cấp cứu, mẹ em xỉu lên xỉu xuống. Em
không thương mình, cũng đừng quên cha mẹ. Đàn ông, không lấy người này thì lấy
người khác. Thiếu gì người sẵn sàng lấy em, bảo bọc em. Em đừng dại đột nữa, chỉ
thiệt cho em, cho ba mẹ em mà thôi.
- Anh khiến em bất ngờ ghê. Hay là em thử làm người duy nhất
không yêu bác sĩ kia, để yêu bác sĩ một lần được không anh?
- Đồng ý. Tao hứa trả vào ngày hai người lên xe hoa. Giờ
Thiên Kim không sao thì tao xin phép. Em cố gắng ăn uống để mau hồi phục.
Bà Thắm vào trong nhận diện cu tí. Bà mừng rơi nước mắt. Thằng
chó con thật khác Cu Ki. Bà bước vô đây hai lần rồi. Lần vô nhận Cu Ki, bà buồn
đến lịm người, bởi khi ấy thằng nhỏ bé tí teo, không biết khóc là gì. Hy vọng sống
mong manh đến tận cùng. Bằng tấm lòng người mẹ, bà đã chăm chút Cu Ki từ ngày
nó chào đời. Giờ thì đố ai tin thằng nhóc lúc sanh chỉ hơn một ký lô.
- Ừ, con ngủ đi. Cả đêm qua con đau đớn, mất sức lắm rồi.
- Chú đi thăm, thấy mẹ con cháu khỏe, chú rất vui. Cháu cố gắng
ăn uống để lấy lại sức khỏe. Chú đủ kiên nhẫn chờ đợi sự tha thứ của... con.
- Anh cám ơn em, tình yêu tuyệt vời của anh. Nhờ em, anh đã
được làm bố.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tiếng gọi đêm cuối năm
Tiếng gọi đêm cuối năm Đêm hai mươi sáu Tết, chị đứng trên ban công tầng bốn, lặng lẽ đưa đôi mắt u buồn nhìn xa xăm xuống đường phố. Hai ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét