Thứ Năm, 20 tháng 6, 2024
Người vợ cô đơn
NHÂN DANH, ĐỊA DANH TRONG SÁCH NÀY
Thérèse không cần hỏi cô bé có đau khổ hay không nữa:
nàng nghe thấy cô gái đang đau khổ trong bóng tối; nhưng tuyệt nhiên nàng không
thấy thương hại. Tại sao nàng có thể thương hại? Sung sướng làm sao khi được nhắc
tới cái tên của một người nào đó mà ta cảm thấy ràng buộc vì yêu! Cứ nghĩ rằng
người ấy đang sống, đang thở không khí, tối đến tay gối đầu nằm ngủ, tảng sáng
trở dậy, thân xác non trẻ làm lay động màn sương...
Thérèse nói nhỏ: “Ở Argelouse... chotới lúc chết...” Nàng tới
gần cửa sổ, mở cánh cửa. Khi đó Bernard cảm thấy sung sướng thật sự; người đàn
bà này luôn luôn dọa nạt, làm nhục hắn, tối nay thật tình hắn đã đè bẹp được!
thật tình nàng phải thấy bị sỉ nhục quá! Hắn lấy làm kiêu hãnh vì đã ôn hòa. Bà
De la Trave cứ nói mãi rằng hắn là một bực thánh; cả nhà đều ca tụng sự cao cả
của hắn: lần đầu tiên hắn cảm thấy sự cao cả đó. Khi ở nhà thương, với rất nhiều
dè dặt, cuộc mưu hại của Thérèse được tiết lộ với hắn, hắn không phải cố gắng
chút nào để giữ được can đảm, khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi. Đối với
những con người không biết yêu, không có chuyện gì là thật tình trầm trọng; bởi
hắn không biết yêu, Bernard cảm thấy một nỗi vui run rẩy khi qua khỏi tai nạn:
cảm giác của một người vừa phát giác, sau bao nhiêu năm sống gần gủi một người
điên mà không biết. Nhưng tối nay Bernard ý thức được uy lực của hắn; hắn chế
ngự được cuộc sống. Hắn, lấy làm thán phục rằng một tâm hồn ngay thẳng; và biết
lý luận đúng tất khắc phục được hết những khó khăn; ngay sau thảm kịch đó, hắn
vẫn sẵn sàng chủ trương rằng người ta không bao giờ khổ sở trừ ra là tự mình. Một
thảm kịch ghê gớm bậc nhất, thế mà hắn đã thu xếp xong như bất kỳ một công việc
nào khác. Chuyện này gần như không ai biết; hắn sẽ giữ được thể diện; không ai
sẽ phàn nàn cho hắn nữa; hắn không muốn cho ai phải phàn nàn cho hắn. Có gì là
nhục nhã khi cưới phải một con quỷ nhưng mình chế ngự được nó? Vả lại cuộc đời
độc thân cũng có những khía cạnh đáng thích, và tới lúc luống tuổi hắn thấy
tăng bội lạ lùng cái thích sẵn có được là điền chủ, được đi săn, lái xe hơi, được
ăn ngon, uống say: tóm lại những lạc thú ở đời!
Đêm tháng mười cuối cùng, một trận gió hung dữ từ Đại-Tây-Dương
thổi vào, làm náo động những ngọn cây, Thérèse, nửa thức nửa ngủ, lắng nghe tiếng
vọng của Đại Dương. Nhưng sáng ra, không phải vẫn tiếng than van đó đánh thức
nàng. Thérèse đẩy cánh cửa sổ: căn phòng vẫn tối om; mưa nho nhỏ, dầy hạt, chảy
trên mái ngói dẫy nhà dưới, trên những chùm lá còn xum xuê của những ngọn xồi.
Bữa đó Bernard không ra ngoài. Thérèse châm thuốc, rồi liệng điếu thuốc, đi ra
ngoài hành lang, nàng nghe tiếng chồng đi hết phòng nọ đến phòng kia ở tầng dưới;
mùi ống điếu len lỏi lên tới phòng nàng; át hẳn mùi thuốc thơm của nàng,
Thérèse nhận ra cái mùi cuộc đời xưa kia của nàng. Ngày đầu tiên trời xấu. Nàng
còn phải sống bao nhiêu ngày như vậy nữa, bên lò sưởi tàn? Trong góc, khí ẩm
làm bong lớp giấy dán. Trên tường, vẫn còn vết những bức chân dung xưa mà
Bernard đã gỡ xuống đem treo nơi phòng khách ở Saint-Claire – những cây đinh rỉ
không còn được treo một vật gì hết. Trên mặt lò sưởi, trong cái khung ba mảnh bằng
đồi-mồi giả những bức hình mờ nhạt, tưởng như những người chết trong ảnh đã chết
thêm một lần nữa: cha của Bernard, bà nội hắn, và hắn mái tóc hớt theo kiểu
“con của Edouard” Còn cả một ngày hôm nay phải sống trong gian phòng này, rồi
còn những tuần, những tháng nữa...
Hôm đó nàng không trở dậy, cũng không rửa mặt. Nàng ăn
mấy miếng thịt ướp và uống cà-phê để có thể hút thuốc (bụng đói, dạ dày của
nàng không thể chịu nổi thuốc lá nữa). Nàng cố gắng tìm lại những hình ảnh
trong đêm; thật ra không có tiếng động nào hơn ở khắp vùng Argelouse, buổi
chiều cũng không kém tối tăm như ban đêm. Vào những ngày ngắn nhất năm đó, mưa
dày dặc làm cho thời gian trở nên đồng nhất, trộn lẫn giờ giấc; hoàng hôn này
tiếp nối với hoàng hôn kia trong một niềm phẳng lặng không thay đổi, Còn Thérèse
không buồn ngủ và những giấc mơ của nàng trở nên rõ rệt hơn; nàng tìm tôi có
phương pháp trong dĩ vãng những khuôn mặt đã quên, những cái miệng mà nàng yêu
từ xa, những thân thể không phân biệt mà những gặp gỡ bất ngờ, những tình cờ
đêm hôm đã ráp lại gần thân thể ngây thơ của nàng. Nàng cấu thành một hạnh
phúc, bày ra một nỗi vui, tạo nên bằng từng mảnh, một mối tình không thể có.
Chị Balionte nói với chồng: “Không thể bảo rằng nó không chịu
cố gắng. Nó đã làm hết sức mình. Ông chủ Brenard khéo biết dạy những con chó dữ
lắm. Mình biết không, một khi ông chủ đã “tròng vào cổ”? Con đó chẳng mấy chốc
đã phải chịu ép một bề ngay. Nhưng cũng vẫn phải coi chừng...”
Thérèse rất thích cái vẻ trơ trọi mà lúc tàn đông bao trùm
lên cảnh vật đã trơ trọi rồi; tuy nhiên những lá khô trên các ngọn sồi vẫn cố
níu lấy những cành cây như một tấm vải thô. Nàng khám phá ra rằng sự phẳng lặng
của Argelouse không còn nữa. Vào những lúc bình lặng nhất rừng thông than van
như người ta thầm khóc, tự ru ngủ, rồi say yên giấc, những đêm dài chỉ còn toàn
những tiếng thì thầm không ngớt. Trong cuộc đời tương lai của nàng, cuộc đời
không thể tưởng tượng, sẽ có những sớm mai trống trải đến độ không chừng nàng sẽ
nhớ tiếc giờ tỉnh giấc ởArgelouse, nhớ tiếc tiếng ca vang duy nhất của những
con gà vô số. Nàng sẽ hồi tưởng lại, trong những ngày hè sắp tới, tiếng ve ban
ngày và tiếng dế ban đêm, Paris: không còn những ngọn thông xơ xác, mà là những
con người ghê gớm: đám đông những người sau đám đông những cây.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tiếng chuông tìm lên tháp chuông
Tiếng chuông tìm lên tháp chuông Con nhện gầy, thói quen cũ/ Giăng một sợi, nghe chừng là tơ,/ Sáng nay sáng, sáng không thấy điểm chạm/ P...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét