Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2024

Như sóng đập bờ đá ngàn năm

Như sóng đập bờ đá ngàn năm

Ở tuổi này khi ta được trần như nhộng và tại cái giây phút ấy, rất bất ngờ ta chợt nhận ra rằng tất tần tật những ngày tháng trước đó của ta cũng đã tuột trôi vĩnh viễn vào quá khứ; và một thế giới mới mở ra như xà lim phòng tối không hề ánh sáng!
- Đời như sóng đập bờ đá ngàn năm
- Tưởng tượng và ngẫm rằng: ta vừa thoát ra khỏi phòng tối sau một tháng trời cầm giam (thử xem...) - ta không thể nào nhận nối ra chính ta - ta đã thành người khác!… Cái đêm thứ năm tuần mới rồi mà hôm nay mới là thứ hai đầu tuần, bật thức và chưa tỉnh hẳn sao ta lại nghĩ đến chuyện khua bàn phím? 
Chỉ tại cái đêm thứ bảy ở Điền Lư...; cái đêm cám sáng giật mình tội lỗi khi bước chân vào toilet lúc tinh mơ – trời ạ, bao nhiêu là xac chết thiêu thân... cả những thân tàn xác dại côn trùng vô thức ấy đang rẫy rụa rụng cánh nơi chân tường lạnh bẩn kia… Vâng! Chỉ tại ta thắp bóng sáng qua đêm… Ta đâu có nghĩ cửa sổ mở thoáng khí trong nhà vệ sinh… Cũng chẳng nghĩ quy luật sinh tồn, quy luật đào thải tự nhiên này nọ
Ôi ánh sáng nhân tạo… Ánh sáng của con người mà; ta là một dạng ánh sáng ấy ư(?)
Ôi! Cái đêm Thứ Năm ấy; Sao em lại đến với ta …và nóng bỏng như vậy?.
 Ta chợt nghĩ rằng nếu ta có được năm mươi năm ở tù thì mình cũng trùng khớp ý nghĩ và khát khao của thằng già tù khổ sai kia! Đừng cho ta được mãn hạn khi ta không muốn ra ngoài; ta rất không muốn được sống trong ánh sáng phát minh của con người,
Chỉ mới một đôi lần cảm sáng như trên mà sao ta cứ quẩn quanh nghĩ ngợi lung tung như vậy.
Ta quả đúng không phải là thức dạng loại ánh sáng nhân tạo ấy! Em đừng lao vào ta như thế…Ta thật tâm xin em hãy cùng nghĩ như ta rằng cứ tồn sinh mà vui sống trong thứ ánh tự nhiên của trời đất như Hàn Thi-sĩ ngợi ca rằng Trăng là ánh sáng mãi thơm thơm và ngọt ngào. Em đây cũng là thứ ánh sáng ngọt ngào thơm thơm. Hãy cho ta thưởng hưởng từ xa…
Ta hứa yên tâm thụ hưởng… Một đời!...
Lão viết những như thế trên trang của mình ở mạng xã hội, khi lão ngồi lì cả tiếng đồng hồ trong toilet bởi căn bệnh táo bón cố hữu. Tối hôm trước, trong trạng thái bâng lâng của rượu, lão chát với người bạn gái vứa mới quen thì cô ả chỉ yên lặng trân trối nhìn cái đầu bạc như cước và cái miệng dẻo quẹo của lão hót như khiếu. Chán, lão ngủ trong cơn mộng mị. Choảng tình lúc hơn 4 giờ sáng. Lão vớ máy chát với cô ả, Hình như thị cũng không ngủ được, nhìn lão bằng cặp mắt thâm quầng, bợt bạt thiếu son phấn, không lên tiếng ngoài chút ầm ừ trong cổ họng. Lão thì thào dỗ ngon dỗ ngọt một hồi với cái hình chập chờn của thị trong màn hình, cho đến khi người bạn văn ngủ cùng phòng khách sạn trở mình càu nhàu "Bác có cho em ngủ không đấy?". 
Lão cụt hứng, tắt máy, tự nhiên thấy mót đại tiện,...
 
Chốt cổng cận thận. Dắt chiếc xe máy tay ga vào nhà. Bật điện sáng choang. Thấy lão vẫn ngơ ngác, ngó nghiêng nhin quang cảnh nhà vườn, thị giục lão:
- Kìa anh, vào nhà đi chứ. Đứng đấy để người ta thấy à. 
Lão như cậu bé con, bẽn lẽn bước vào nhà, cười biết lỗi. Thị khép cửa, chốt khóa, cẩn thận kiểm tra. Lão đứng giữa nhà, nhìn quanh quất, chưa biết phải làm gì. Căn nhà ba gian, ngăn nắp gọn gàng, một gian chia buồng, hai gian trống, giũa để thờ, gian bên để giường được ngăn cách bằng ri-đô. Kiểu nhà thường thấy ở nông thôn. Thoàng chút chấn chừ, thị tay nắm tay lão, tay kia mạnh dạn đặt lên vai lão, đi giật lùi dìu đến chiếc giường bên, thoắt trở người, ấn lão ngồi xuống mép giường. Thị ập vào ngồi lên hai đùi lão, vít đầu lão hôn cuống quýt tràn mặt lão. Lão thụ động, chiều theo, đầu thoáng nghĩ, cả đời lão từ trẻ trai đến tuổi thất thập lẻ, dày dạn tình trường nhưng chưa một người đàn bà nào lại chủ động táo bạo nhu thị với lão lúc này... Lão đảo mắt quanh, ý bảo thị là đèn nhà sáng choang thế không ngại à. Thị hiểu ý bảo:
- Cứ để đèn sáng... mới chập tối mà tắt đèn, hàng xóm họ nghi.... Với lại, lâu lắm rồi... em thèm nhìn thân thể của đàn ông...
Thị đẩy lão nằm ngửa xuống giường, khi lão còn chưa hết ngạc nhiên. Lão mò lên tận đây, thị ra điểm hẹn đón lão đưa về nhà thị, chốt kỹ cổng cửa, vật ngửa lão xuống giường, đương nhiên cả hai đều hiểu họ sẽ làm gì với nhau, nhưng sấn sổ thô bạo cỡ này thì lão mới thấy lần đầu. Lão nhe răng ngô nghê, hai chân còn vắt xuống đất, trân trân nhìn thị vội vàng cời bỏ áo quần trần truồng áp sát, tỳ hai chân thị vào hai chân lão. Lão ngắm thị lõa thể, như bức tượng thạch mĩ nữ lão từng thấy ở viện bảo tàng trong một lần lão đến Paris. Tự nhiên lão ớn người, cứ nguyên quần áo thế, bởi lão sợ mình không nên trò trống gì. 
- Kìa anh,... sao thế?...
Thị nhắc lão bổn phận của mình. rồi không ngần ngại, thị cởi bỏ quần aao của lão. Lão làm theo như một cái máy. Khi trên người không còn mảnh vải, lão chợt nhìn những vết nhăn nheo điểm những mảng thâm đen di chứng xuất huyết dưới da, ngượng nghịu. Thị xoa khắp người lão, dỗ dành như dỗ trẻ con "Không sao đâu anh". Lão nhìn xuống bộ hạ của mình, cứ gật gù như gà bị cắt tiết, không ngỏng lên được, 
- Anh xin lỗi,...
- Để em giúp... tuổi như mình thế này là khá lắm đấy... Nào, từ từ thôi mình,...
Tay thị mân mê, xoa nắn bộ hạ của lão. Người lão nóng dần lên. Lão lập bập hôn từng bầu ngực thị. Vú thị kiểu bánh dầy, nên ngoại năm chục vẫn không bị chảy sệ, cương lên như vú con gái. Môi lão đánh vật với cặp vú bánh dầy một hồi, lão hăng hái lên, khiến đôi tay thô xương gân của lão nhậy cảm hơn, linh hoạt xoa lưng và phàn dưới của thị. Khác mọi lân, khi hăng tiết vịt, lão nổi máu yêng hùng làm chủ cuộc chơi, nhưng lần này lão lặng lẽ cam chịu để thị làm chủ dẫn dắt, bời lão biết, nếu mình không biết kiềm chế cảm xúc, lão sẽ nhanh tiết dương và như vậy cuộc chơi sẽ mãn nừa chừng, thị chưa tới đỉnh thì coi như lão thất bại thảm hại. Và như vậy, lần gặp đầu tiên sẽ là lần gặp cuối cùng của hai người... Lão thả lỏng, đầu óc thư giãn, mặc thị nắn bóp, cấu véo khắp người lão... Thị hực lên ngồi trên người lão chúi người, tự tay cầm cái chuôi búa cứng của lão chà vào lõm giữa hai bầu vú của thị một hồi, rồi ấn vào cái của thị. Lão nhìn lên trần nhà, đưa mắt tìm kiếm xem có cái mạng nhện nào không. Còn thị cứ oằn oại trên bụng lão, cố nén tiếng rên khoái cảm, song nó vẫn bật ra ứ hự... Cho đến khi, thị mệt nhoài, đổ ập xuống dán vào người lão, mặt áp mặt, thị thè lưỡi đấu vào lưỡi lão... và thầm thào kêu sướng quá... Lão nhoẻn cười, tinh quái nghĩ, thị đã bại dưới tay lão....
Lặng ắng chút. Lão nghe rõ tiếng thị thở mệt, nhịp thở của sự thoải mãn. Cả tiếng đập của tim thị lão cũng cảm nhận được thấy sự thỏa mãn. Chợt thị nhỏm phắt dậy, nhìn chằm chằm vào mặt lão, rồi nhìn xuống bụng dưới của mình, ngạc nhiên thấy cái cán búa của lão vẫn cắm sâu vào cái của thị...
- Ơ, anh vẫn chưa... sao à?
- Sao là sao?... 
- Của anh vẫn y nguyên như... chưa ấy....
- Thì y nguyên... ý em là... anh bị em dứt mất rồi à?...
Lão cười trêu thị. Thì ngồi xuống bên lão, vẫn giữ lão nằm ngửa, tay vuốt ve cái cán búa còn cứng của lão... khẽ cười,
- Ôi... của anh thật tuyệt,... Tuyệt quá, anh ơi...
- Em muốn nữa không? Anh chiều,...
- Thôi anh... Em mệt... với lại, cũng sướng lắm rồi.... Để dành... còn cả đêm nay nữa mà anh... Giờ ăn cái đã. Em đói ngấu rồi... Chắc anh cũng đói,...
Thị vùng ra, mặc quần áo nhanh như lúc cởi ra. Lườm yêu lão, thị giực:
- Mặc quần áo nghiêm chỉnh đi anh. Đợi em mươi phút, em hâm nóng thức ăn rồi mình ăn, anh...
Lão mặc quần áo, vô tình để mắt vào tấm ảnh chồng thị trên bàn thờ, và lúc này lão mới cảm nhận được mùi hương nhang mới thắp... Dù đang lúi húi bên bếp, thị vẫn cảm nhận thấy, bảo:
- Anh ấy nhà em mất đã dăm năm nay, em cũng thờ chồng chăm con ngần ấy năm chu toàn... Giờ các cháu đã trưởng thành, cả ba đứa đều có gia đình, có công ăn việc làm cả... em mới dám nghĩ... này nọ... Chiều nay, được tin anh lên,... em sửa cái lễ khấn xin anh ấy thương tình lượng thứ cho... 
Bữa ăn được sắp ra. Hai người đối ẩm, nhấp chút rượu thuốc. Thị gắp thức ăn bỏ bát lão, giục ăn. 
- Rượu bổ thận tráng dương đấy... Ạnh uống đi... Dạo trước, anh nhà em yếu xìu, em phải tìm thuốc cường dương ngâm tẩm bổ cho anh ấy... dưng mà. chẳng ăn thua gì... Từ ngày anh ấy bỏ em mà đi, em bê cất luôn vào buồng kín... đã có lúc tính bỏ đi... nay vừa lôi ra đấy... Em biết, anh chẳng cần rượu bổ cũng hoành tráng lắm rồi....
Thị cười lục khục trong cổ. Lão vênh mặt tự đắc, cười kẻ chiến thắng. Thị có biết đâu, trước đó, lão đã ngầm uống mấy viên thuốc trợ lực đông y lão vẫn quen dùng mà bà vợ bác sĩ của lão kê cho, mỗi khi phải lâm trận
Thị luôn tay gắp thức ăn bỏ vào bát lão. Lão nhai, trệu trạo như bò nhai cỏ khô. Chẳng thấy ngon gi, chỉ thấy khát. Thị ăn chiếu lệ, buông bát, bảo:
- Anh cố ăn đi mà lấy sức... Em đủ rồi... nhìn anh đã thấy no... Chỉ thèm mỗi...của nợ anh thôi,... - Thị bụm miệng cười,...
 
Bàn ăn dọn đi. Hai người ngồi uống nước. Lúc này, lão mới ngắm kỹ gương mặt thị. Thị không xinh nhưng khuôn mặt dễ ưa với cách trang điểm nhẹ. Ở tuổi ngoài năm mươi, thị vẫn giữ được dáng người thon gọn. Trước đấy vừa đùng một tuần, hai người mới lần đầu làm quen với nhau qua ứng dụng hẹn hò của một mạng xã hội. Lão làm quen với ứng dụng này nửa năm nay, cũng đã thả tìm, tán tỉnh, à ới với vài ba người đàn bà nạ dòng, cao tuổi hơn thị, nhưng chằng đi đến đâu. Dẫu thế, lão có chút từng trải với loại hình mới này/ Còn thị, thị bảo, bạn bè bày cách nhưng thị ngại, sợ con cháu biết chê trách, sợ phiền hà này nọ, sợ hàng xóm làng giềng cười nhạo. Chồng chết dăm năm nay, thị nghĩ mình cũng đâu trẻ trung gì, an phận thờ chồng, giữ gìn không điều tiếng gì. Giờ hẹn hò kiểu này, chỉ là mốt thời thượng, đú theo đám đàn bà rửng mỡ, ngộ nhỡ sao thì mất toi công nênh "tiết hạnh khả phong" bấy lâu nay,  sao đành,... Nghĩ thế, nhưng rồi sự tò mò, bản năng lấn át, thị vào trang hẹn hò... Trong số hàng chục nhân sự dược hệ thống gợi ý, thị xem kỹ hình ảnh, giới thiệu tóm tắt, rồi quyết định thả tim cho lão. Thực tình, đã có vài ba người thả tim cho thị nhưng thị không đáp lại. Sở dĩ thị chủ động chọn lão, bởi lão có mái tóc bạc như cước, và khuôn mặt góc cạnh, đàn ông, vẻ cương trực, quyết đoán. Thị bị hấp dẫn bởi mẫu đàn ông như vậy, bởi cả đời thị đã phải sống với người chông bạc nhược, thụ động từ công việc đến chuyện tình dục. Thêm nữa, ở phần tự giới thiệu về mình, lão còn đề từ câu thơ "Đời như sóng đập bờ đá ngàn năm/ nhưng với em ta chẳng bao giờ nhàm chán/ dằng dặc đường đời dẫu bước chân ta nản/ em luôn kà bến đỗ của đời ta...".  Ôi, đọc và ngẫm nghĩ. thoạt cớ gì đó hơi sến, nhưng rồi mường tượng, thị thấy con người này ẩn chứa sự thú vị. Qua vài lần tâm sự, thị bị lão hấp dẫn, bởi những ấn ý trong mỗi lời lão nói, thật thật, ảo ảo, đầy khơi gợi. Thuận lợi nữa, tuy lão sống ở thủ đô, nhưng quê lão gần ngay quê thị, ngày nhỏ cùng uống nước một dòng sông, và lão cũng hay đi về. Nếu nên cơm cháo gì, cũng tiện đôi đường...
Mới đầu tuần, lão nhắn sẽ lên thăm thị. Thị thách, lão bảo "chớ thách nhà giàu húp tương". Thị hẹn đại cho xong, nhưng lão đến thật thì sao, bèn dặn, có đến thì cứ giữa tuần, bởi cuối tuần, con gái lờn thị lập gia đình sống ở thành phố, con gái út học đại học ở chung với chị, con gài giữa cùng gia đình nó sống ở thị xã, thường cuối tuần, thay nhau, có khi cả ba cùng về quê thăm mẹ. Phiền lắm. Hẹn đại, song thị cũng có ý chờ. Mấy ngày thị chẳng làm nổi việc gì cho ra hồn, tâm trạng ra vào mong ngóng, đợi chờ, rồi tự giễu mình vớ vẩn.... Sớm ngày thứ năm, khi thì còn oằn oài chưa muốn dậy bời đêm qua, đợt gió bắc cuối mùa, rét Nàng Bân, thì lão gọi, bảo lão ra bến xe về quê, chiều viếng đám hiếu người chị họ xong, lão tiện đường tìm nhà thăm thị, cần thị chỉ đường cụ thể. Đột ngột, thì từ chối thì lão bảo, sẽ lật tung cái xã nhà thị để tìm, thì chịu thua, dặn là, khi nào lão xong việc, alo, thị chỉ điểm hẹn gần đấy rồi phi xe ra đón. Thị vùng dậy, ra chợ, mua thực phẩm ý thức làm cơm đón lão. Bữa trưa, tiện bếp thị nấu nhiều hơn mọi khi, dành riêng thức ăn cho bữa chiều, ăn qua quít cho xong. Nằm ngả lưng mà chẳng sao ngủ nổi vì hồi hộp. Cả chiều, nghĩ quanh ra quẩn vào, vưa mong ngóng vửa mở tủ quần áo, lựa chọn ra mấy bộ. nhẩm tính, bộ nào mặc khi đi đón lão, bộ váy nào mặc ở nhà sao đẹp và gợi cảm. Chiều muộn, chưa thấy lão gọi, thị sốt ruột mấy lần bấm máy định gọi cho lão, nhưng ngại lại thôi. Lão không đến được cũng tốt thôi, vì thực tình, thị ngại phiền hà. mang tiếng. Lúc lão gọi. thị hơi hoảng vì trời còn sáng. Thị chỉ điểm đợi, dặn lão ở đấy thêm chút nữa, đợi trời nhá nhem tối. Khi nào thị bắt đầu đi đón thì nhắn để lão đi bộ ra là vừa. Thị trang phục kín mít, đeo kính đen, khẩu trang kín mặt, như ninja, phi ra điểm hẹn trong sự hồi hộp phấn khích. Dọc đường, thị quan sát ngõ lối và có ý tránh giáp mặt người quen. Gần đến điểm hẹn. thị thấy người đàn ông cao tuổi đứng đó, áo sơ mi hoa, khoác ngoài gi-lê kiểu ký giả, tóc bạc. kính đen. Thị nhận ra lão ngay, giảm ga rà xe máy tới gần. Lão cũng nhận ngay ra thị, hời "Có phải Lụa không em?". Thị mừng: "Vâng, em đây... anh ". Thị chụp chiếc mũ bảo hiểm lên đầu lão, cuống quýt giục lão ngồi lên xe, phóng nhanh đi. Dọc đường, lão hỏi han, thị bảo, đợi về nhà hãy nói, bởi thị còn tập trung quan sát đường, né nguồi quen. Thị không muốn bất cứ một ai trông thấy thị chở một người đàn ông lạ mặt dù đầu bạc trắng về nhà. May ngõ nhà thị gần đường, lại đúng tầm các nhà đang bữa tối, nên không gặp ai. Chốt cổng xong, thị thở phào bớt lo. Chuyện vụng trộm nên khổ thế....Tự nhiên, thị thấy rực người thèm muốn xác thịt... Bao kìm nén bấy lâu vỡ bục ra, lan khắp người, dâng đắng họng, ngợp thở...
 
Tiết cuối xuân, đầu hạ, lại đợt gió mùa vớt nên trời se lạnh. Chuyện vãn một hồi. Lão quen chứng nói to vì nghễnh ngãng, khiến nhiều lần thị phải nhắc khéo hạ bớt volume bời sợ hàng xóm nghe thấy. Thị cẩn thận kiểm tra khóa cổng, cửa lần nữa, thắp nén nhang mới trên bàn thờ, rồi trở vào buồng trong. Lát bước ra diện chiếc váy ngủ màu xanh ngọc, ngượng nghịu. Lão ngắm thị đắm đuối. Lúc chập tối, hai người mải bập vào nhau, vội vàng quần thảo nhau nên lão chưa kịp ngắm kỹ. Giờ lão thấy thân thể người đàn bà ngoại năm mươi, mẹ của ba đứa con gái, bà ngoại của mấy cháu này vẫn hấp dẫn lắm. Da thịt trắng trẻo, béo lẳn, đang độ hối xuân rừng rực, cảm giác như gái nạ dòng tứ tuần thôi. Thị tắt đèn phòng ngoài, dắt lão vào buồng ngủ. Của phòng ngủ vừa khép, lão đã vòng tay ôm riết thị vào lòng, hôn hít từ tung. 
Lần này, lão chủ động, còn thị thả lỏng, hưởng thụ, mặc kệ lão. Đang cơn đê mê, thị chợt nghĩ, hăng quá không khéo chưa đến chợ lão đã hết tiền. Thôi thì cứ phương châm "năm xu hơn một hào" cho chắc ăn, bèn khẽ đẩy lão ra, nhắc khéo:
- Từ từ thôi nào... đêm còn dài mà, anh... 
Lời thị khiến lão tỉnh táo. Cả hai đứng sát người, giúp nhau cởi bỏ quần áo. Lão hà hít cảm nhận mùi nước hoa, mùi da thịt đàn bà lạ từ chăn nệm... Thị nằm ngửa, khẽ dạng cặp đùi, lim dim mắt tận hưởng sự vuốt ve của lão. Chợt nhớ, lão hỏi:
- Sao ban nãy, em khéo thế?... Anh tưởng đầu hàng... vậy mà em làm cho súng ống của anh ngỏng nòng được... lại dai... mãi không thèm nhả đạn nữa chứ... Oách.
Thị cười không thành tiếng, khuôn mặt rạng lên, ửng hồng. Tự nhiên, lão không ưa cái vẻ mặt đầy vẻ tự đắc của thị, và cảm thấy mình yếu thế:
- Em có vẻ thành thạo nhỉ?... Này em, anh là người thứ mấy của em rồi?...
- Sao anh?... Ý anh là... em là loại đàn bà nay người này... mai kẻ khác?...
Thị nhỏm phắt dậy, hất tay lão khỏi người thị. Mặt thị hiện vẻ hằn dỗi. Lão biết mình nhờ lời:
- Ý anh không phải thế... là anh... khen em giỏi tâm lý ấy mà... Đừng hiểu sai thiện ý của anh... Thôi mà, anh ngàn lần xin lỗi...
Lão chủ động làm lành, vòng tay ôm ghì lấy thị, bịt miệng thị bằng một cái hôn, rằn thị xuống, chồm lên người thị, phủ dụ bặng một trận hôn hít từ trên xuống dưới, loanh quanh một hồi, lại từ dưới lên. Thị rên lên sung sướng. Chợt thị vùng dậy...
- Khoan đã anh... đợi em chút đã,...
Thị với tay, mở ngăn kéo, lấy viên thuốc, bỏ miệng, chiêu nước uống... Cười.
- Em phải uống thuốc tránh thai cấp kỳ... tháng em vẫn đều... Cứ phòng thế cho chắc... ngộ nhỡ ễnh bụng ra thì chết... biết giải thích thế nào với con cháu... Điện nước đầy đủ cũng phiền hà thế,...
Lão chỉ biết nhìn thị cười nhăn nhó. Nhưng cũng may, sự giảm hưng phấn làm cho lão kéo dài cuộc chơi. Cả hai lâm trận, vầy vò, vật lộn nhau, lên xuống, xuôi ngược đủ kiểu, chăn đệm nhàu nát, mình đẫm mồ hôi, cho đến khi thị cong tớn người, ằng ặc, có kìm nén để không rú lêm. Lão rền rứ, vào ra chán, rồi dồn toa hùng hục liên hồi kỳ trận, rướn người, hổn hển, từ từ ập dán xuống người thị, nẳm im... Thị cũng lịm đi... 
- Anh... anh ơi... em chưa bao giờ thích như thế này... em biết ơn anh nhiều. nhiều lắm...
Lão vẫn nằm im, bất động trên người thị. tận hưởng cái sự thì thào bảy tỏ cảm xúc và lòng biết ơn của thị... Cũng lâu rồi, lão mới thống khoái như thế...
- Anh, anh ơi... anh mệt à... anh có sao không?
Nghe giọng thị có vẻ lo lắng, lão định giả vở xỉu để dọa thị, nhưng nghĩ lại thôi. Làm vậy thị sợ, nhỡ đâu thị hoảng rồi cụt hứng luôn thì toi cơm cháo...
- Không... không sao, em... là anh muốn nghe em nói thôi... Em nói hay quá... hay như đài ấy... - lão hài hước để thị bớt lo.
Lão nằm xuống bên cạnh thị, ấp người vào nhau. Lão cảm nhận chiếc lưỡi mềm ướt của thị lướt khắp mặt lão. Thị khẽ sụt sịt khóc vì sung sướng hạnh phúc. Cái giống đàn bà đến lạ, chỉ một cuộc làm tình cao trào thỏa mãn mà đã thấy hạnh phúc rồi. Lão nghĩ vậy, hỏi thị muốn nữa không. Thị cười, đụng nhẹ cái cái cán búa của lão đã mềm oặt bảo:
- Chỉ tinh tướng thôi, bố già của em ạ... Em đùa đấy, anh vừa mới, mệt chết... ngủ chút đi anh. 
Lão nịnh, bảo muốn nghe thị nói. Thế là thị kể, chồng thị trước đây sớm bệnh tật, dăm năm trước khi mất, sinh lý yếu lắm, ngại quan hệ với vợ Mỗi lần thị muốn, lại phải dỗ dành, trợ giúp đủ cách anh ta mới làm tình được chút Cứ vậy, thị đâm thành thạo cách vỗ về thằng nhỏ, chứ nào thị có biết người đàn ông khác ngoài chồng. Cho đến giờ duyên tình xui khiến thế nào cho thị gặp lão... Lão an ủi, giờ lão sẽ đền bù cho những thiệt thòi tỉnh cảm của thị những năm tháng qua. Thị cười biết ơn, ấn ngón tay vào trán lão đay:
- Nhớ đấy nhé...nói lời chớ có nuốt lời... Em sẽ cho anh biết tay. Em sẽ nuốt chửng anh... Nhưng mà, anh ơi... mình xa cách nhau thế này,... Anh đến đây với em là cả một sự phiền hà? Mà em thì chẳng dám về thành phố thăm anh đâu... Em sợ lắm... Lại còn vợ con anh chứ... Em thế này là đi cướp chồng người rồi đấy... 
Lão bịt miệng thị, xưa đi nỗi băn khoăn lo lắng của thị bằng một trận hôn túi bụi. Lão mút hai bầu ngực trắng ngần của thị như trẻ con khát sữa. Lão nâng đầu thị gối lên vầng ngực vẫn còn khá rắn chắc của mình. Lão mơ màng. Tự nhiên lão nhớ Tú Trinh. Mới chỉ mấy tháng trước thôi, lão cũng để nàng ta gối đầu vào ngực lão thế này...
 
Lão tình cờ biết Tú Trinh từ dăm năm trước, khi dự một đám cưới ở quê. Cưới đứa cháu gọi lão bằng ông, bố mẹ nó nằn nì nhờ lão dẫn chương trình lễ cưới, mà việc này là sở trường của lão. Ngoài khả năng ứng biến, lão hay cao hứng trích dẫn thơ tình của mình, của bạn bè mình vào những tình huống hợp lý nên nhiều người thích. Tan cuộc, có một nàng cỡ tứ tuần gặp lão, tự giới thiệu, làm quen, khen lão nói hay. Lão phổng mũi, tán dương nàng này nọ, rồi xin số điện thoại của nhau. Cô nàng nhan sắc bình thưởng nên lão không mấy để ý. Tưởng vậy thôi, không ngờ sau đó ít lâu, nàng ta nhắn tin cho lão. Nhắn qua nhắn lại, thành thân nhau. Thấy nàng bảo yêu thơ, lão bèn lập cho nàng trang cá nhân trên mạng blog, và còn chỉ dẫn nàng vào trang của nhà thơ này, nhà văn nọ là bạn mạng xã hội với lão. Nàng tập tọng làm thơ, lão chỉnh sửa giúp để nàng đăng trên trang của nàng. Một ngày đẹp trời,  nàng bày tỏ tình yêu với lão. Nàng là chủ một doanh nghiệp nhỏ, thuộc một doanh nghiệp lớn. Chồng nàng làm việc xa nhà, năm đôi ba lần đáo qua. Lâu ngày, chán nhau, li thân. Đứa con gái duy nhất của nàng sống với mẹ nàng là chính bởi nàng cũng đi suốt. Tình cảnh nàng vậy nên lão cám cảnh sinh tình, bời kinh tế khá giả đấy, nhưng đời sống tình cảm, tình dục thiếu thốn. Rồi một lần, lão nhận cú điện của nàng, hẹn lão đến gặp nàng tại một khách sạn hạng sang cách nhà lão không xa. Lão tìm đến và hai người lao vào cuộc mây mưa long trời lở đất. Nàng khát thèm lâu ngày còn lão say tình mới. Cứ thế, lâu lâu một trận theo tần suất công việc của nàng ở thành phố, thành bện hơi nhau. Cuộc tình vụng trộm nhát gừng kéo dài mấy năm nay. Lão ít nhiều nhàm chán, có phần mệt mỏi, và cảm thấy sợ sự đòi hỏi xác thịt quá mức của nàng. Nàng đang độ chín của tình dục. Mỗi lần gặp nhau, nàng chuẩn thị thuốc tăng lực cho lão, quần thảo lão lên bờ xuống ruộng. Sau một lần như vậy, lão mệt bã người cả tuần mới hồi sức. Nàng cảm nhận được điều đó nên có lần nàng an ủi bảo là nàng đã bóc lột tình dục lão. Lão nổi máu yêng hùng bảo không sao. Nàng cón muốn lão phải có một vài bài thơ nửa kín nửa hở bày tỏ tình yêu với nàng đăng trên trang của lão...  Lão chiều hết, nhưng cảm xúc và sức lực có hạn. Gần đây, nàng công du châu Âu và mắc nạn dịch Covid may mà không sao, thoát được về. Khi gặp lại, nàng như hổ đói lâu ngày, ngấu nghiến ăn gỏi lão. Lão cạn kiệt, ý nghĩ chợt thoáng. nếu mình thoát xác trên bụng nàng thì sao nhỉ? Mình thì chẳng sao, chó chết hết chuyện, nhưng vợ con mình hẳn chịu tai tiếng... Lão chùn nhụt, nhất là khi nàng nửa đùa nửa thật, rủ lão theo nàng ra nước ngoài...
Vài tháng thôi, giờ đây lão đã du ngoạn đào tiên với người đàn bà khác. Nghĩ, đàn ông tệ bạc thật. Nhưng đàn bà thời nay, cũng đâu có kém cạnh gì. Ngẫm, chuyện đực cái của con người ta, xưa như trái đất, cuộc đời như sóng đập bở đá ngàn năm, chẳng có gì mới mẻ, ức triệu con sóng xô bờ, thấy na ná nhau cả, nhưng chẳng có cái nào giống in hệt cái nào, chỉ cần li ti chi tiết khác thì cũng là cái khác rồi. Lão nhẩm tính, đã bao nhiêu đàn bà qua tay lão, ăn nằm với lão, na ná nhau đấy nhưng với mỗi người đều có sự khác biệt. Lão sắp xếp thành bộ sưu tập của mình,...
- Anh ngủ à?... Hay nghĩ gì đấy?
Thị chợt nhỏm đầu nhìn mặt lão, thấy lão vẫn mở to mắt nhìn đâu đó, thị cười. Rồi thị kéo chăn che phủ trạng thái nuy của mình, xoay lưng lại với lão ngủ. Lão nhắm mắt, suy nghĩ miên man,...
Một người đàn ông bước vào, nhìn chằm chằm vào mặt lão: "Chú em đấy à... Ta còn nhớ, chú em tên Vĩnh thì phải... Còn nhớ ta không?". Lão ú ớ "Anh là, là... Nhớ rồi, Nghĩa...". Người đàn ông cười nhẹ "Vậy là chú em vẫn nhớ tên ta... quên là ta phạt đấy,". Người đàn ông nhìn quanh quất: "Lâu quá rồi nhỉ.... ngày ấy, chú em trẻ măng.... Chú em sống thế nào?... Ta hỏi chơi vậy thôi, cứ nhìn chú em lúc này ta biết... Đầu bạc trắng thế kia, mà tình duyên vẫn tràn trề... ". Lão rúm người lại. Người đàn ông cười bảo "Chằng bù cho ta, cưới vợ được mươi ngày thì đi... vừa biết mùi đời, bén hơi đàn bà đã biền biệt, trân mạc triền miên... cho đến lúc về nằm nghĩa trang quê nhà còn một nhúm xương tàn lẫn lộn...". Lão nhăm nhó "Tôi nhớ rồi, cái đêm ấy,... anh Nghĩa,,, tôi với anh nằm chung một giường bệnh...". Người đàn ông buồn: "Đêm ấy... Lúc ta đi... định chào và nhắn gửi chú em một câu... chú em ngủ say quá... ta không nỡ đánh thức... Người lính trận, có được một giấc ngủ ngon là quý vô cùng... Nay gặp lại chú thế thôi. Ta đi đây.... À, lời ta định nhắn chú cái đêm ấy,... chưa kịp, nay tiện nói, đời con người ta ấy mà, cũ mèm, chẳng có gì lạ cả, nhưng cũng luôn mới... cười... cứ như ta đây, kể từ khi hai ta tình cờ gặp nhau ở binh trạm,... Còn ta vẫn thế, không cũ mà chẳng mới...Người chết muôn năm chẳng đổi...". Người đàn ông quay người trở ra, thoảng mất hút... Lão còn chưa kịp chào... Choảng tỉnh giấc, định thần, thì ra lão vừa chợp mắt. Trong ánh đèn ngủ, thị vẫn nằm cạnh lão, mái tóc xoăn của thị xòa trên gối, chạm nhẹ vào má lão...
Trong bóng chiều chạng vạng, Vĩnh được đưa đến một trạm y tế ở vùng giáp ranh thuộc đất Quảng Bình biên giới Việt Lào. Vĩnh bị vết thương phần mềm, lại thêm sốt rét. Gian bệnh nhân có vài chục người, chật chột. Vĩnh được xếp nẳm chung với một bệnh binh sốt rét nặng, đoán chừng hơn Vĩnh vài tuổi. Anh ta sốt rét nặng. Lúc chập tối, anh ta còn tỉnh, hai người hỏi han tên tuổi, quê quán và gia đình của nhau. Đêm ngủ, Vĩnh nằm úp thìa, trong cơn thức ngủ chập chờn, quờ tay ôm lấy anh ta, rồi thiếp đi,,, Mờ sáng, nghe chim hót, tỉnh ngủ, thấy anh ta vẫn nằm nguyên tư thế cũ, lay gọi thì thấy người anh ta lạnh toát, đã mất từ lúc nào chẳng biết... Sau này, suốt chặng đường quân ngũ, cho đến thời bình mãi sau, Vĩnh vẫn nhớ về cái đêm ấy mình đã ôm người chết mà ngủ. Ngày ấy. chẳng biết sợ là gì, lạ thế!... Lão cho rằng mình may mắn hơn người lính tên Nghĩa kia vì được ở lại cõi đời này...
Lão thao thức không ngủ lại được. Bao hình ảnh thời lão là lính chiến hơn nửa thế kỷ trước chen nhau xuất hiện trong đầu lão, nhưng đều dồn tụ về cái đêm binh trạm lão ôm cái xác người bệnh binh tên Nghĩa mà ngủ. Sát cạnh lão, thị ngủ ngon lành sau cơn thỏa mãn xác thịt. Lão quờ tay chạm nhẹ và vuốt ve cái eo săn chắc và cặp mông nở của thị. Chợt lão cảm nhận hơi lạnh nơi bàn tay mình từ thân thể thị. Ý nghĩ chợt lóe, sao lạnh thế này, chẳng lẽ thị sướng quá mà đi luôn à?... Chỉ có người chết thì thân thể mới lạnh chứ. Lão ớn lưng, đưa ngón tay để hờ sát mũi thị, hình như hơi thở mong manh... Lão vội lay vai thị, thị ứ hự, trở mình. Lão mừng, thị vẫn sống nhăn, chỉ ngủ sâu thôi. Lão nhìn đồng hồ, mới hơn 2 giờ sáng, bèn nằm xuống. Thị tỉnh ngủ, xoay người úp mặt vào lão, tay luồn xuống, chạm vào hạ bộ của lão... Vuốt ve, xoa nắn,
- Anh muốn nữa à?... Em đang ngủ say,... sao lay em dậy? Muốn... em chiều,
- Ờ nãy anh muốn... nhưng giờ buồn ngủ rồi... Em ngủ thêm chút nữa đi... 
Thị giữ nguyên bàn tay ấp lên cái của lão khiến nó gật gù, lên xuống... Lão nằm yên trong khi thị thiếp đi... Ý nghi lại miên man quẩn quanh miền ký ức xa vời do giấc mơ vô tình đánh thức. Sáng năm ấy, lão như người vô hồn trân trân nhìn người ta khiêng thi thể nằm nghiêng cong như dấu hỏi của người bệnh binh ấy đi. Lão tự nhủ, đến khi nào thì người ta cũng khiêng thân xác lão như này... Vậy mà lão sống nhăn răng, qua trận này, trận khác, dằng đẵng thêm nữa thế kỷ trôi qua cho đến giờ phút này, vẫn còn sức hưởng lạc thú, đủ để ngộ ra cái triết lý cũ và mới của cuộc đời mỗi con người ta... 
Gà gáy sáng. Lão choàng tỉnh. Thị nửa nằm nửa ngồi, bàn tay lướt nhẹ mặt lão. 
- Chết, mấy giờ rồi em?... Anh phải đi thôi, kẻo muộn, người ta thấy, lại phiền em.
- Mới hơn 4 giờ chút,... còn sớm mà anh... Em tính để anh ngủ thêm chút nữa, đỡ mệt. Chừng 5 giờ anh dậy ra bến xe là vừa chuyến đầu ngày... 
Lão nhìn thị vẻ biết ơn. Lần đầu lão nhìn thị đầy thiện cảm, không phải cái nhìn của kẻ chinh phục, chiến thắng. Khác với Tú Trinh, chỉ biết chiếm hữu, thị vừa chiếm hữu vừa dâng hiến. Lão cảm động và biết ơn thị vì điều đó. Cho dù nay mai thế nào, chốc lát hay dài lâu, thị vẫn là món quà mà trời đất ban tặng cho lão, lão phải biết quý trọng điều đó... 
Lão nhẹ nhàng đặt thị nằm xuống. Lại nhẹ nhàng trườn lên người thị, mặc dù thị chẳng dám đòi hỏi thêm. Thị nhìn lão, ánh mắt hàm ơn. Uyển chuyển và quyết liệt, lão làm cho thị oằn oại, rung chuyển, rưng rưng khoái cảm và cảm kích... Thị chẳng thể biết một bí mật, thời trai trẻ, lão từng bị chứng thiểu năng sinh lý, rất khó xuất tinh, may nhờ người vợ là nhân viên y tế có kinh nghiệm trong lĩnh vực này tận tình chữa trị cho lão. Khi thị và lão rời nhau ra, cả đôi cũng mệt lả, dù lão chẳng xuất gì nhưng sức già cũng đến thế là cùng. Cả đôi thiếp đi,...
Thị đánh thức lão dậy. Chậu nước ấm thị bưng vào sẵn, lão lau rửa qua người. Quần áo chỉnh tế, lão theo thị ra phòng ngoài. Đĩa trứng gà chần và cốc sữa nóng.
- Anh ăn lót dạ, đỡ đói mệt.
Thị ngối đối diện nhìn lão ăn, gương mặt âu yếm và tràn đầy hạnh phúc. Lão chợt nhận ra, chỉ qua một đêm, thị như trẻ ra dăm tuổi. Lão dùng điểm tâm, vừa nghĩ, thị cho lão ăn uống kiểu này chẳng khác tiêu chuẩn suất ăn của lợn đực giống sau khi đi phối giống... Lão xuýt buột miệng đùa thế nhưng kịp nuốt lại, miệng cười nhẹ. Hình như thị cảm nhận được, suy đoán gì đấy,
- Anh cười gì đấy?... chớ trêu em nhé,...
- Thì... ngon bổ mà... Anh cảm ơn em nhiều lắm...về mọi nhẽ,...
Thị bảo, thị biết ơn lão mới đùng, cả đời con gái, đàn bà của thị, chưa bao giờ thị sung sướng, thỏa mãn, như lão vừa mang đến tận nhà ban tặng cho thị. Cứ đùn đấy, cuối cùng lão phán, cả đôi mạng niềm vui, hạnh ngộ cho nhau thị mới thôi. Con người ta, hễ đem niềm hạnh phúc cho nhau, đúng sai, phải trái hậu xét, là quý rồi,.. Cứ như lão và thị đây, dễ gì có được, chiến tranh ác liệt thế, mà không cướp được của lão sự sống, ấy là số phận, thì niềm hạnh ngộ với thị, ấy là duyên phận định trước...
Lão lách qua khe cổng mở hẹp nhà thị luồn ra ngoài lúc trời mờ mịt sương sớm. Thị vội khép lại cài theo đóng khóa ngay. Mặc dù thị làm rất nhẹ vì không muốn ai biết song lão vẫn nghe rõ cả tiếng khóa  bấm tách. May là ra khỏi ngõ, đến đường lớn, lão không gặp một ai. Vậy là không ai biết về sự có mặt của lão ở nhà thị suốt đêm qua. Thị vẫn có thể an tâm, không ngại điều tiếng gì. Lúc này, không biết thị đang làm gì? Có lẽ thị bận gấp gọn chăn gối, dấu tích của những trận mây mưa đêm qua, và rửa bất đĩa tồn từ tối qua. Thị có nghĩ đến lão không? Thị có chút băn khoắn là cho đến lúc ăn nằm với nhau, thị mới biết là lão vẫn đang sống cùng vợ. Như vậy, liệu thị có phải là "con giáp thứ mười ba" như cách nói ngoài đời hiện nay? 
Về câu hỏi, liệu lão và thị còn gặp gỡ nhau nữa không, cả hai đều né tránh, bời chẳng thể đoán định điều gì sẽ xảy ra với mỗi người...
Lão lững thững đi bộ trên con đường đê ra bến xe, lũ tiểu mãn đang về, nước sông lên to sau mấy trận mưa tàn xuân đầu nguồn,...
Nguyễn Chu Nhạc
Theo http://vietnamthuquan.eu/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Người chạy xe ôm bến Ninh Kiều

Người chạy xe ôm bến Ninh Kiều Khoảng gần ba giờ chiều tôi rời khách sạn Ninh Kiều, cuối đường Hai Bà Trưng, nhìn ra sông Cần Thơ. Trời ha...