Thứ Năm, 10 tháng 10, 2024
Phía sau trận chiến
Nhà văn Vũ Quốc Khánh sinh ngày 15.6.1950, quê gốc ở
huyện Tiên Lữ, tỉnh Hưng Yên nhưng theo gia đình lên khai hoang ở huyện Thanh
Sơn, tỉnh Phú Thọ. Khi học đến năm thứ 5 Trường Đại học Nông nghiệp I thì ông
nhập ngũ và trở thành bộ đội địa phương Tỉnh đội Quảng Nam Đà Nẵng. Đất nước thống
nhất ông ra quân về học tiếp trở thành giảng viên khoa Cơ điện Trường Đại học
Nông nghiệp I, rồi cán bộ quản lý, Giám đốc Công ty Chè. Từ năm 2005 ông chuyển
sang làm Giám đốc Công ty xây dựng và bắt đầu sự nghiệp sáng tác.
– Vâng. Nhưng xin chị giơ cao đánh khẽ. Cậu Phanh là người
yêu của cô em họ nhà em. Em không muốn vì việc này mà dòng họ nhà em mang tiếng
là có người trốn lính, nhục lắm. Chị giúp em đợt tuyển quân tới cho cậu ấy nhập
ngũ lại hộ em nhé.
Bây giờ ở trong hoàn cảnh chịu sự tra tấn của kẻ thù từng bước
từng bước một, từ khắc nghiệt này đến khắc nghiệt khác đã tạo cho anh khả năng
chịu đựng. Câu nói của các chiến sỹ cách mạng mà anh đọc được ở đâu đó “Nhà
tù của địch đúng là trường học giáo dục lý tưởng cho ta” đang được anh
chiêm nghiệm bằng thực tế. Cái nghị lực mà anh được tiếp thu thoạt nghĩ chỉ là
vô hình vô dạng thì bây giờ tự nhiên trở thành nguồn sức mạnh thực sự trong
anh, nâng đỡ anh lên. Lắm lúc chính anh cũng tự hỏi: tại sao anh có thể giữ vững
khí tiết trước cực hình của kẻ thù như vậy? Cái gì là động lực cho anh? Và anh
tự kiểm chứng và trả lời: đó chính là những bài học về tình yêu quê hương đất
nước mà anh đã được học từ những ngày thơ bé.
Tự nhiên như buột miệng, Hón chợt cất lên điệu xẩm chợ: “Con
đi, con lớn lên rồi, Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con. Nhớ con bầm nhé đừng buồn,
Giặc tan con lại sớm hôm cùng bầm. Mẹ già tóc bạc hoa râm, Chiều nay chắc cũng
nghe thầm tiếng con”. Giống như giọng xẩm của Lèng ngày nào, lời thơ và giọng
ca của Hón nghe như vừa nao nao vừa da diết, chẳng ra vui, cũng chẳng ra buồn.
Nó cứ âm ỉ trong lòng y câu ca Hón nghe ngày năm cũ: “Đời người được mấy ước
mơ, Chàng mơ chinh chiến, em mơ bóng chàng”
Thế là con sắp lại đi xa, xa người mẹ già vĩnh viễn. May sao,
con đã tìm lại được cho bầm người em gái mà bầm đã bặt tin từ thủa hàn vi, khổ
hạnh. Biết đâu chẳng mang lại cho bầm chút hơi ấm khúc ruột trên, khúc ruột dưới
lúc nhắm mắt xuôi tay.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chân dung người mẹ qua thơ Nguyễn Ngọc Tung
Chân dung người mẹ qua thơ Nguyễn Ngọc Tung Người mẹ vốn cao đẹp trong cuộc đời, khởi đầu của sự sống và suối nguồn yêu thương không bao g...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét