Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2025
Nguyễn Bình Phương, lời thì thầm của em sáng lại
Nguyễn Bình Phương,
Chưa bao giờ tương lai trở nên bất định với con người như những ngày chúng ta đang sống. Truyền thống văn hóa biến mất, sự phát triển hỗn loạn của văn minh kỹ thuật, môi trường thiên nhiên bị hủy diệt làm con người lạc lối trong thế giới hiện nay. Điều ấy càng trở thành ý thức của mỗi người thì sự bất lực kèm theo nó, tức là sự vắng bóng các hành động thích hợp, càng tạo ra tâm trạng nghi ngờ, bất an. Trong bối cảnh ấy, nhà thơ đương đại đối mặt với nhiều câu hỏi, tiếng nói của họ không ngớt vang lên. Nhưng thơ là một tiếng nói đi ở ranh giới giữa cái biết và cái không biết, lý tưởng và mê lầm, cái cũ và cái mới.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Yêu nước trước hết là yêu tiếng mẹ đẻ Năm 1917, tạp chí Nam Phong đăng bài Văn Quốc ngữ và một số bài liên quan của nhà báo Phạm Quỳnh h...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét