Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

Để gió cuốn đi 1

Để gió cuốn đi 1
Chương 1
Cúi đầu đi ngược lại ngọn gió mùa Đông Bắc rét tận cùng chân tóc, Mỹ Xuyên chạy vội vào sân gạ Chuyến tàu Hà Nội-thành phố Hồ Chí Minh sắp chuyển bánh. Loa phóng thanh liên tục nhắc nhở khách mau ổn định chỗ ngồi mà Xuyên vẫn còn lóng ngóng chưa tìm được toa của mình.
Dưới sân ga đã vắng, một nhân viên tới giúp cô lên tàu với hàng lô hang lốc những lời càu nhàu kèm theo.
Tới đúng số ghế, Mỹ Xuyên thở phào ngồi phịch xuống. Cạnh cô vẫn còn trống. Xuyên nhẹ nhõm khi nghĩ mình sẽ có chỗ nghỉ lưng, chớ không phải khó chịu vì một người đồng hành xa lạ nào đó ở kế bên.
Tàu chạy, Mỹ Xuyên khoan khoái kê balô sang ghế trống rồi ngả đầu xuống, chân duỗi sang phần ghế của mình và gác lên cửa sổ đã đóng kín, cô nhắm mắt chờ giấc ngủ đến.
Thế là Xuyên đã rời xa Hà Nội rồi đấy. Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, cô thở dài. hậu quả của một giây bướng bỉnh là đây. Hai chữ thất nghiệp như một bản án lơ lửng, mà một người từng khốn đốn vì mưu sinh như cô không thể nào bình tâm khi nhắc đến.
Nhưng điều Xuyên làm là đúng kia mà. Cô lăn một vòng và suýt lọt xuống sàn vì cái ghế hẹp này không phải là cái giường nệm vừa rộng, vừa êm của khách sạn. Nằm sát vào trong, Mỹ Xuyên kéo cao cổ áo, co người cho bớt lạnh.
Hừ! Bà ta tưởng cô không dám bỏ đi à? Vậy là bà ta lầm. Thực tế đã cho thấy Mỹ Xuyên này không thể chịu nhục nhiều hơn nữa.
Tiếng bánh sắt nghiến trên đường rầy, những toa xe nghiêng qua đảo lại, làm Mỹ Xuyên chông chênh khó chịu hết sức. Cô cố không suy nghĩ, cố dỗ giấc ngủ và cố đuổi cái lo ra khỏi tâm trí mình nhưng không được. Xuyên chập chờn tỉnh tỉnh mơ mợ Trong cõi mơ hồ đó, bao nhiêu là hình ảnh dội về. Gương mặt son phấn của bà Ái Xuân cứ ẩn hiện, cứ ngả nghiêng theo những toa xe và đeo bám cô suốt. Xuyên bị ám ảnh bởi cái nghiến răng, cái giọng rít lên the thé của bà mỗi khi giận. Mà bà Ái Xuân thì thường xuyên giận, nhưng chưa bao giờ Xuyên thấy bà giận như sáng nay.
Mắt trợn trừng, mồm há hốc đến mức Xuyên thấy cả cái mấu bạc của hàm răng giả. Bà Ái Xuân như quên hết mọi vẻ kiểu cách hàng ngày khi cô xô ngã ghế đứng dậy. Bây giờ nhớ lại, Xuyên chợt tức cười.
Đang nhắm mắt, tủm tỉm, Mỹ Xuyên bỗng giật mình khi bị đập mạnh vào vai. Mở bừng mắt, lồm cồm bò dậy, cô nghe giọng quyền hành:
- Cho kiểm tra vé. Nhanh lên!
Mỹ Xuyên vội lấy vé ra, gã nhân viên tàu hỏa hất hàm:
- Ngồi đúng chỗ của mình đi.
Mỹ Xuyên liền ôm ba lô vào lòng và tiếc rẻ nhìn chỗ mình vừa nằm thì một gã to lớn, đội nón kết che cả mặt ngồi xuống.
Thế là hết... ngủ thẳng cẳng rồi. Xuyên nuốt tiếng thở dài vào lòng rồi quay mặt ra ô cửa tàu hỏa. Đi tàu ban đêm thật chán. Nhìn trong toa toàn những bộ mặt ngây ngô vì ngủ gà ngủ gật. Nhìn ra ngoài là một bức màn đêm tăm tối và tiếng rậm rực của đoàn tàu đang lao vào đêm.
Chán nản, Xuyên quay trở vào và đụng một gương mặt đàn ông giấu dưới vành nón
Hắn ta lên tiếng:
- Bạn đến tận Sài Gòn à?
Xuyên gật đầu. Hắn chép miệng:
- Thật ngại khi làm bạn mất chỗ... nằm
Mỹ Xuyên buộc miệng:
- Có sao đâu. Bù lại, tôi có người để đấu láo.
Hắn bật cười:
- Trông tôi... láo lắm sao?
Xuyên nhếch môi không trả lời. Bên ngoài, gió ào ào rít qua khe cửa nghe thật ớn.
Gã ngồi bên cạnh lại hỏi:
- Bạn đang về nhà à?
- Ồ! Còn anh thì sao?
- Cũng thế. Mùa này ở Hà Nội một mình người ta chết vì rét và cô đơn.
Mỹ Xuyên nhướng mày:
- Chả lẽ anh đang trốn rét?
Gã nhún vai:
- Tôi đang trốn tôi thì đúng hơn.
Gã tò mò:
- Bạn ra đây công tác hay đi du lịch?
- Công tác. Nhưng bây giờ chấm dứt rồi.
- Sao thế?
Mỹ Xuyên im lặng. Lúc đó cô đang do dự có nên thổ lộ lòng mình với kẻ xa lạ này không thì gã nhiều chuyện ấy đã nói tiếp:
- Không phải tôi tò mò, nhưng tôi thích tìm hiểu tí chút về bạn đồng hành. Chúng ta sẽ ở cạnh nhau những một ngày một đêm, có hiểu biết về nhau mới thú vị chứ.
Mỹ Xuyên cao giọng:
- Thế anh ra Hà Nội để làm gì để bây giờ phải trốn chạy bản thân?
Gã hất ngược cái nón lên để lộ gương mặt khá sáng sủa, nếu không muốn nói là đẹp trai:
- Chuyện của tôi điên lắm. Tôi ra Hà Nội chỉ vì những câu thơ:
"Cây bàng mồ côi mùa đông
Góc phố mồ côi mùa đông"
Ra đây để cảm nhận cảm giác mồ côi ấy. Giờ tôi... phê rồi thì đi về phương Nam, chớ ở lại làm gì nữa.
Mỹ Xuyên gật gù:
- Đúng là điên. Nhưng chắc gì đã bằng tôi. Theo giám đốc ra đây để làm việc trong vòng sáu tháng, nhưng mới được một tháng, tôi đã chạy vì không chịu nổi những cơn giận dữ, chửi mắng, lăng nhục của bà ta.
Môi nhếch lên đầy cay đắng, Xuyên nói tiếp:
- Mang danh là thư ký riêng của giám đốc, nhưng bà ta xem tôi như một người hầu. Ở chung phòng trong khách sạn, tôi phải phục dịch bà ta hai bốn trên hai bốn tiếng và tôi đã phải nén tự ái để ngoan ngoãn vâng lời. Tôi vẫn tự nhủ "Muốn học hỏi trong công việc, phải chịu khó". Nhưng tôi đã không thể chịu khó hơn được nữa.
Gã nhìn cô, giọng giễu cợt:
- Và cô bạn nhỏ đã vùng lên?
Mỹ Xuyên căm tức:
- Chỉ vì đưa nhầm một văn bản mà bà ta gọi tôi là con ngu ngốc trước mặt bao nhiêu người. Tôi điên tiết lên mới ném xấp hồ sơ xuống trước mặt bà ta rồi vụt chạy đi nhanh đến nước làm ngã cả chiếc ghế ở phía sau lưng.
- Tháo chạy và không... để lại lời nào à?
Mỹ Xuyên vênh mặt lên:
- Tôi bảo:"Tôi bỏ việc vì quá chán. Bà hãy đi tìm một người hầu khác".
Gã thanh niên khịt mũi:
- Gương mặt giám đốc của bạn nhỏ lúc ấy thế nào nhỉ? Trông chắc... hình tượng lắm?
Mỹ Xuyên không ngăn được cơn buồn cười, cô bật cười thành tiếng hả hê, khoan khoái:
- Dĩ nhiên. Mắt trợn lên thao láo gần như chiếm hết khuôn mặt mà phần còn lại là cái mồm đỏ choét cũng đang há ra hết cỡ.
Gã thanh niên cũng cười:
- Tôi cũng hình dung ra bộ mặt ấy và qua những lời đặc tả của bạn, tôi thấy quen lắm.
Mỹ Xuyên bĩu môi:
- Đó là bộ mặt của tử thần. Nhân viên trong công ty gán cho bà ta biệt hiệu dễ sợ đó với tất cả căm ghét.
Gã xoa cằm:
- Chỉ cần nghe giọng của bạn, tôi đã hiểu bà giám đốc dễ ghét đến thế nào rồi.
Mỹ Xuyên cau mày vì cái giọng châm chọc của gã đồng hành. Nhu cầu bực bội được cảm thông, được chia xẻ trước một quyết định bốc đồng khiến Xuyên không cầm được sự im lặng cần thiết. Cô đã nói quá nhiều trước một người lạ chỉ vừa gặp không hơn nửa tiếng.
Sao lại thế nhỉ? Mỹ Xuyên đâu phải tuýp người bạ đâu nói đó.
Đưa tay lên miệng như tụ nhủ mình "im lặng", Mỹ Xuyên len lén ngó trộm gã bên cạnh và bắt gặp ánh mắt láu cá của hắn đang hướng về mình.
Giọng gã vang lên:
- Bạn đang ân hận sao đã quá nhiều lời với một người hoàn toàn xa lạ phải không?
Mỹ Xuyên thản nhiên:
- Đã là đấu láo thì có gì mà ân hận.
Gã nheo mắt:
- A! thì a nãy giờ bạn đang đấu láo với tôi sẽ xem ai điên hơn.
Mỹ Xuyên nhún vai:
- Trò chơi kết thúc rồi. Tôi nhường hạng nhất cho anh đấy. Đúng là điên nặng.
Dứt lời, cô kéo lại cái khăn choàng cổ, ngả đầu về phía cửa sổ và nhắm mắt.

Đoàn tàu vẫn xuyên qua đêm tối, bình minh đang ở đằng sau bóng đêm dầy đặc kia.
Chương 2
Vứt cây cọ vào lon sơn rồi để cả hai lên bậc tam cấp, Mỹ Xuyên đứng dậy, vươn vai cho đỡ mỏi. Suốt mấy tiếng đồng hồ vật lộn với tấm pa-nô quảng cáo cao gấp đôi mình, cô thật sự thấm mệt. Nhưng dầu mệt cỡ nào, cô cũng phải.. dứt điểm tấm pano này trong ngày hôm nay.
Ngọc Trâm bước vào với hai hộp cơm và hai chai nước suối:
- Đúng là ngán như cơm sườn. Nhưng ráng đi em. Có cơm sườn hộp ăn cũng là sướng rồi.
Đỡ lấy phần của mình, Mỹ Xuyên nói:
- Tao có kêu ca gì đâu.
Trâm bĩu môi:
- Cần gì... kêu. Nhìn mặt mày đủ thấy đau khổ.
Mỹ Xuyên hỏi:
- Anh Ẩn đâu?
Trâm chép miệng:
- Ổng đi tìm... mánh cho mày. Không biết được không nữa.
Xuyên tò mò:
- Mánh gì vậy?
Ngọc Trâm chưa kịp trả lời, Xuyên đã thấy Ẩn hấp tấp đi vào với một người đàn ông. Xuyên nuốt vội miếng cơm khô khốc trong mồm khi Ẩn gọi mình.
Ẩn giới thiệu với ông ta:
- Mỹ Xuyên. Người anh đang cần đó.
Người đàn ông nheo nheo mắt:
- Tôi cần thanh niên mạnh mẽ, xốc vác, chớ con gái... Chậc! Oải lắm.
Giọng Ẩn dẻo nhẹo:
- Nhưng anh tin tôi đi. Xuyên đã từng làm việc cho chuyên gia nước ngoài đấy.
Liếc nhìn tấm pano còn dang dở, người đàn ông có vẻ không tin lắm vào những gì Ẩn nói. Anh ta hỏi trỏng:
- Làm được những gì? kể thử xem?
Mỹ Xuyên trả lời nhát gừng:
- Tất cả những gì anh yêu cầu.
Ẩn xoa hai tay vào nhau:
- Mỹ Xuyên, chuyên về trang trí nộ thất, món độc chiêu của Xuyên là phục chế những ngôi nhà cổ và sơn lên gỗ để giả các loại đá. Đúng người rồi, anh Thạnh ơi.
Thạnh hất hàm:
- Em từng làm cho bà Ái Xuân à?
Xuyên gật đầu. Thạnh hỏi tiếp:
- Được bao lâu?
- Hai năm.
Thạnh gật gù:
- Chịu đựng khá. Bà ta có bộ mặt tử thần, vậy mà em không ngán.
Mỹ Xuyên nói:
- Tôi ngán, nên mới nghỉ ngang đó chứ.
Thạnh cao giọng:
-Tôi cần một người có chuyên môn như em. Nhưng công việc không ở đây.
Mỹ Xuyên thản nhiên:
- Tôi chấp nhận đi xa.
Thạnh búng tay đánh chóc:
- Vậy là tốt. Đây là danh thiếp của tôi. Ngày mai, tám giờ đến gặp tôi, chúng ta sẽ đi sâu vào chi tiết.
Ẩn đưa Thạnh đi ra trong tiếng xầm xì khó chịu của Trâm:
- Thằng cha bố láo. Hắn chỉ biết có mỗi mày, còn tao chắc là đống đất chắc. Nhận lời làm việc cho dân không biết ga lăng phụ nữ chua lắm Xuyên ơi. Mày suy nghĩ cho kỹ đi.
Xuyên chép miệng:
- Chua hay chát thì thấm tháp gì với việc túi không tiền.
Trâm nhún vai:
- Chỉ sợ may tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Nghe đồn tay Thạnh này... ác không thua bà Ái Xuân đâu.
Mỹ Xuyên ngập ngừng:
- Chả lẽ tốt nghiệp mỹ thuật công nghiệp để đi vẽ quảng cáo à? Tao muốn làm đúng chuyên môn của mình.
Dứt lời Xuyên bưng hộp cơm của mình lên ăn tiếp. Ẩn bước vào với vẻ hồ hởi:
- Thạnh đồng ý nhận em rồi đó. Tay này quan hệ rộng nên có nhiều công trình làm lắm. Hắn chuyên nhận sửa chữa, phục chế, trang trí nội thất. Hắn rất cần chuyên môn như em. Ngày mai gặp hắn, em phải đòi lương thật cao vào.
Xuyên hỏi:
- Lần này công trình ở đâu, anh biết không?
- Ở Đà Lạt. Người ta đang tu sửa một biệt thự xây từ thời Pháp thành một khách sạn. Thạnh trúng thầu phần trang trí nội thất. Em nhớ hỏi trước công việc phải làm cho thật kỹ trước khi nói tới tiền bạc.
Mỹ Xuyên gật đầu:
- Em nhớ rồi. Cám ơn anh đã tìm việc cho em.
Ngập ngừng, Xuyên hỏi:
- Anh và Trâm thì sao?
Ẩn cười:
- Tiếp tục công việc ở phòng vẽ tranh và vẽ quảng cáo này chớ sao? Đó là nghề của chàng mà.
Bước đến bàn làm việc, Ẩn kêu lên:
- À! Em có thơ của Mỹ Tú nè.
Mỹ Xuyên chạy vội đến lấy. Săm soi lá thư trên tay, Xuyên ngạc nhiên khi thấy dấu bưu điện đóng vào tem không phải ở Sóc Trăng mà ở Đà Lạt.
Quái! Con bé này làm gì ở Đà Lạt nhỉ?
Vội vàng xé thư, Xuyên ngấu nghiến nhai cơm và ngấu nghiến đọc:
Đà Lạt.. ngày... tháng... năm
Chị Hai thương,
Thế là em cũng như chị, đã bay khỏi căn nhà rêu phong cũ kỹ, tăm tối như nhà tù dường ấy rồi. Em mừng hết lớn luôn chị biết không? Bắt đầu cuộc sống mới em có cảm giác mình vừa được phục sinh, cảm giác này chắc chị cũng từng có như em. Thật tuyệt vời, đúng không?
Chẳng thèm dài dòng nữa, em biết chị đang sốt ruột muốn biết tại sao em lại đến tận xứ sở sương mù này chứ gì? Tất cả nhờ vận maỵ Chính căn nhà rách nát sắp sập ấy đã đem tới cho em. Chị tin không? Nếu không, chị cố mà đọc tiếp nhé.
Chuyện là có một đoàn làm phim xuống tận Sóc Trăng đóng phim. Họ mượn ngôi nhà có cả trăm tuổi của mình để làm nhà ông Hương Cả gì đó, em quên mất tên rồi.
Chẳng hiểu sao, em gái chị lại lọt vào mắt xanh của ông đạo diễn. Thế là ông ta mời em vào tham gia một vai phụ. Em diễn xuất sắc đến mức ông ta mời em nhận vai cho một phim khác. Hà! Chị đang rủa em chứ gì? Em không nghe được đâu. Chị đừng có chớp chép miệng mỏi lắm. Em viết thư này cho chị biết tin trước khi chị nhận được tin em bỏ nhà đi bụi từ má Năm.
Em sẽ là một diễn viên, ngôi sao chớ không thể là một cô giáo như chị muốn. Em đã quyết định rồi và không ai cản em được đâu. Từ giờ trở đi, em tự lo lấy thân, chị khỏi gởi tiền cho em nữa. Đã tới lúc em.. nuôi lại chị rồi, chị Hai à. Chị sẽ hãnh diện khi được làm chị một người nổi tiếng như em.
Thôi nhé, em phải ra trường quaỵ Em sẽ viết tiếp cho chị sau, nếu có thời gian
Mỹ Tú.
TB: Chị đừng trông thư,vì với em thời gian quý hiếm lắm.
Mỹ Xuyên lật tới lật lui lá thư và rủa:
- Quỷ thật không hề có địa chỉ. Con yêu này lộng hành quá rồi.
Ngọc Trâm ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy?
Không trả lời, Xuyên thảy lá thư cho Trâm. Cô đọc một mạch và kêu lên:
- Chà! Con nhỏ gặp thời rồi.
Mỹ Xuyên chống cằm:
- Mỹ Tú là đứa thích hào nhoáng, tao không biết chuyên gì sẽ xảy ra cho nó đây. Diễn viên ngôi sao, một người nổi tiếng. Những mỹ từ ấy sẽ giết nó mất.
Trâm không đồng ý:
- Đẹp như nó mà mày bắt ở ẩn trong xứ khỉ ho cò gáy, thiếu thốn mọi nhu cầu về tinh thần làm sao con bé chịu nổi. Chị em tụi bây phải sống ở thành phố mới có điều kiện phát huy tài năng.
Xuyên bật cười:
- Tài năng à? Nghe nói mà ham.
Ngọc Trâm nhấn mạnh:
- Nếu hai bác không gặp tai nạn thì hai chị em tụi bây đâu có như thế này.
Mỹ Xuyên mím môi lại, cô nhớ tới quá khư mà cay đắng trong lòng.
Nếu cuộc đời đừng có chữ "nếu" thì hay biết mấy. Ngày xưa, cô từng là con nhà giàu, chi em cô đã được nuôi nấng như tiểu thư, trong cái kén lụa, chung quanh người hầu hạ. Mỹ Xuyên không bao giờ nghĩ tới lúc mình phải sống cảnh nghèo nàn lo chạy ăn từng bữa.
Nhưng chuyện ấy đã xảy ra. Hôm ba mẹ cô đi đám cưới ở Vũng Tàu, khi ba cô đã ngà ngà say, ông lái chiếc xe bốn chỗ ngồi bằng cảm giác nhiều hơn bằng mắt và rồi tai nạn xảy ra.
Hai người không chết ngay tại chỗ mà hôn mê vì chấn thương sọ não. Tiền bạc nữ trang bao nhiêu đều đổ vào chuyện thang thuốc. Chuyện làm ăn bị gián đoạn bất ngờ. Những người hùn hạp làm ăn trở măt, giật hết vốn. Mỹ Xuyên lúc ấy mới mười tám tuổi, chẳng biết gì về việc làm ăn của người lớn. Bỗng dưng phải ghé vai gánh vác mọi thứ từ chuyện ra vào nhà thương chăm lo cho ba mẹ đến việc coi sóc đứa em nhỏ hơn mình năm tuổi. Cô đã già nhanh hơn bao bạn bè khác.
Nằm hôn mê gần nửa năm trời, ba mẹ cô lần lượt qua đời. Ngay lúc đó, ngân hàng cũng đến phát mãi căn nhà của gia đình Xuyên để trả nợ ngân hàng và bao thư nợ khác trong kinh doanh của mẹ cô mà cô không biết gì hết.
Bơ vơ không nơi nương tựa, Xuyên đưa Tú về quê ở Sóc Trăng, nói có những địa danh Mỹ Xuyên, Mỹ Tú mà ba cô đã lấy để đặt tên cho hai cô con gái. Chị em ở trong ngôi từ đường xưa cũ và được bà dì họ bà con của ba mình chắm sóc. Có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Hết mấy tháng hè, Xuyên trở lên thành phố tiếp tục học. Cô vừa làm vừa học, với người thầy dạy trong trường đại học mỹ thuật cô đang học.
Nhờ có năng khiếu và phong cách thẩm mỹ khá vượt trội so với những học trò khác, nên thầy Tưởng rất quý. Xuyên vừa học vừa làm việc cho thầy suốt thời gian ở đại học. Cô học nghề rất nhanh và chứng tỏ được mình là cánh tay đắc lực cho ông thầy.
Thầy Tường là chuyên gia phục chế những ngôi nhà theo kiến trúc Pháp thế kỷ mười chín. Ông không chỉ giỏi thiết kế mà còn biết tất cả ngóc ngách, thủ thuật tinh vi của nghề này. Mỹ Xuyên học được ở ông đủ thứ. Hai thầy trò hợp tác hết sức ăn ý. Cho đến khi Xuyên tốt nghiệp đại học thì cũng là lúc thầy Tưởng xuất cảnh sang Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình.
Trước khi đi, ông đã giới thiệu Mỹ Xuyên vào làm cho công ty Đại Hưng. Cô đã đi làm được hai năm dưới quyền sính sát của giám đốc Ái Xuân, một bà giám đốc giỏi nhưng rất khắc nghiệt.
Xuyên làm việc và tiện tằn từng đồng để gửi về Sóc Trăng cho Mỹ Tú ăn học. Con bé vừa thi đậu vào trường cao đẳng sư phạm dưới đó, Xuyên mừng lắm. Cô những tưởng đứa em mà từ hồi còn bé đã để lộ tính cách thích đua đòi đã yên thân làm cô giáo làng rồi. Ai ngờ nó lại nhất nhất đi theo con đường gian nan đầy ảo tưởng.
Bất giác Xuyên thở dài. Cô không thể nào yên tâm khi biết Mỹ Tú đã rời Sóc Trăng. Tú rất quậy. Bà dì Năm vẫn kêu ca mỗi khi Xuyên về. Con bé đẹp, nên con trai xếp hàng dài dài.
Thừi biết mình gây ấn tượng với bọn mày râu như thế nào, nên Mỹ Tú sớm biết dùng cái ma lực phụ nữ của mình để làm khổ những gã si tình, bù lại con bé chỉ nhận được một nỗi buồn vu vơ, chớ chưa bao giờ có được cái gọi là tình yêu thơ mộng. Mỹ Xuyên đã … lên lớp con nhỏ bao nhiêu lần về cái thói lẳng lơ đó, nhưng chẳng có kết quả, vì cô có ở gần Tú đâu mà nó sợ.
Lần này con bé vuột khỏi tay Xuyên thật rồi, cuộc đời đầy rẫy những bất trắc, cô biết tìm Mỹ Tú ở đâu ở cái đất Đà lạt chưa mấy thân thuộc đối với cô đó?
Ngước mắt nhìn tấm panô cao ngất còn dở dang, Mỹ Xuyên cầm cọ lên. Dẫu ngày mai thế nào, hôm nay cô cũng phải hạ quyết tâm xong công việc này.
Chương 3
Ngắm nghía săm soi thật kỹ cái lò sưởi, nhưng bên ngoài bộc gỗ trông vừi xấu vừa tối, Mỹ Xuyên chép miệng:
- Nếu chỗ này làm giả cẩm thạch thì căn phòng sẽ sang trọng phải biết.
Thạch nhíu mày:
- Chủ nhà yêi cầu thế nào, mình làm thế đó. Em vẽ vời làm chi cho tốn công sức, tốn thời gian nhỉ?
Mỹ Xuyên cãi:
- Nhưng nếu mình làm đẹp hơn, người ta vẫn thích và biết đâu họ còn sẽ giới thiệu mình tới các công trình khác.
Cô hạ giọng:
- Anh cứ cho em thử tay nghề đi, phòng này là phòng phụ mà.
Thạnh liếc cái lò ưởi lam nham lở nhở:
- Chậc! Muốn thì làm đi. Nhưng không có thêm tiền công đâu nha. Còn nữa, nếu chủ yêu cầu phải đúng ý là em phải làm lại đấy.
Mỹ Xuyên tươi ngay nét mặt:
- Chuyện nhỏ.
Thạnh càu nhàu:
- Nhỏ hay lớn chưa biết à. Làm việc cho bọn nhà giàu khó chịu lắm đó.
Mỹ Xuyên tò mò:
- Chủ nhà này giàu cỡ nào mà sao em nghe nhiều người trầm trồ khi nhắc đến họ vậy?
Thạnh kể Lể:
- Gia đình này rất có tiếng tăm trên thương trường. Họ có nhiều nhà hàng, khách sạn ở Mỹ, Canada.
Mỹ Xuyên ra vẻ hiểu biết:
- À, họ là Việt kiều hèn chi …
Làm như không chú ý đến câu bỏ lửng của Xuyên, Thạnh nói tiếp:
- Gia đình ấy còn người con trai ở Việt Nam, ông ta tên Tùng. Ông ta đẹp trai, giàu có và cũng là người rất chịu chơi. Hiện tại ông ta có trong tay nhiều biệt thự cũ xây từ thời Pháp khắp từ Bắc chí Nam. Ông Tùng tu sửa lại cho hiện đại để làm khách sạn mini. Khách nước ngoài rất thích dạng nhà hàng khách sạn này. Nếu chúng ta trang trí ngôi nhà này vừa ý ông ta, tôi bảo đảm mình không thất nghiệp đâu.
Mỹ Xuyên ngập ngừng:
- Ông Tùng thì không biết tánh ý ra sao chứ em ghét bà vợ Ổng quá. Khó chịu thấy gớm luôn.
Thạnh nhướng mày:
- Em muốn nói con mụ Thảo Ly ấy hả? Hừ! Mụ ta là bồ bịch chớ vợ gì mà vợ.
Mỹ Xuyên kêu lên:
- Là bồ mà cũng quyền hành dữ vậy à? Ngày nào cũng hoạnh họe soi mói, mẫu mã, thiết kế phòng thay đổi lung tung.
Thạnh gắt:
- Đừng nhắc tới con yêu nhền nhện đó. Làm việc!
Xuyên cố nín cười vì gương mặt quạu cọ của Thạnh. Cô thừa biết anh căm Thảo Ly đến tận xương tủy. Nhưng mỗi lần gặp cô ta, Thạnh phải nuốt hận làm vui. Thạnh cũng như Xuyên, lăn lộn với đời nhiều, nên thừa hiểu cãi nhau với bọn nhà giàu là vô ích. Tiền bạc là vũ khí của họ, cho dù sai mấy đi nữa họ vẫn là đúng. Mình phải biết thân phận, phải chịu đựng nhị nhục để qua ngày.
Mỹ Xuyên cột lại tóc, giấu nó dưới chiếc nón kết rồi cầm cọ bắt đầu sơn lót lên tường phòng khách.
Sơn chưa được bao lâu, cô đã nghe tiếng Thạnh và Thảo Ly vang lên ngoài hành lang. Nhớ tới biệt danh “Yêu Nhền Nhện” Thạnh gán cho cô ta, Mỹ Xuyên chợt tủm tỉm cười.
Thạnh đúng là cộc tính. Anh chàng chăm việc, nhưng suốt ngày cau có, quạu quọ, vừa làm việc Thạnh vừa lẩm bẩm chửi rủa mọi thứ, mọi người liên quan tới công việc anh đang làm.
Thoạt đầu, Xuyên rất khó chịu khi nghĩ Thạnh đang chửi xéo mình, nhưng dần dần cô cũng quen nên chả chấp nhất làm gì thói xấu của một gã cũng khá có tài. Thậm chí nhiều khi bực mình, Mỹ Xuyên cũng buột miệng xổ những từ độc của anh và thấy lòng nhẹ nhõm.
Thảo Ly nện gót giày bảy phân xuống nền nhà nghe cồm cộp. Bước tới góc phòng, cô ta cầm lên một tập mẫu giấy dán trần nhìn qua rồi vứt phịch xuống, giọng the thé như đang rao hàng:
- Loại phế thải đó mà đem vào ngôi biệt thự này là không được rồi. Đã vậy màu sắc lại quá xấu.
Thảo Ly vừa định há mồm chê bai tiếp thì có một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi bước đến đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn vào.
Mỹ Xuyên chợt sửng sốt vì đôi mắt của ông ta. Đôi mắt một mí có đuôi dài, nhưng sáng long lanh. Ông ta mặc chiếc áo thun cá sấu xám và chiếc quần jeans xanh trông giản dị, nhưng lại toát ra vẻ lịch lãm của một người giàu có.
Thảo Ly thay đổi hẳn thái độ Khi thấy người đàn ông đó, vẻ hách dịch, kênh kiệu thường ngày của cô ta được thay thế bằng một điệu bộ vừa khúm núm, vừa gợi tình mà Mỹ Xuyên chắc chắn đó là giả dối.
Thảo Ly vội bước đến ôm cánh tay người đàn ông, đầu tựa vào vai ông ta, cô nàng bắt đầu rù rì bằng một giọng như kêu ca phàn nàn.
- Tùng ơi, anh hãy nghe em. Đây là một khách sạn sang trọng chớ đâu phải một nhà trọ rẻ tiền mà trang trí qua loa được. Em biết những thứ gì, màu sắc ra sao sẽ hợp với ngôi nhà này, anh hãy bảo … tụi nó phải nghe lời em.
Tùng nhún vai rồi nhìn qua Thạnh:
- Anh cứ làm theo yêu cầu của cô Ly.
Thạnh giận tóe lửa nhưng anh cũng gật đầu. Tùng đi vòng quanh phòng và dừng lại ở chỗ Mỹ Xuyên, giọng có vẻ ngạc nhiên:
- Phụ nữ mà cũng theo nghề này à?
Mỹ Xuyên chớp mắt, cô im lặng, nhưng trong lòng thấy xao xuyến kỳ lạ.
Tùng nhìn đồng hồ và bảo với Thạnh:
- Ngày khai trương khách đã định rồi, anh phải bảo đảm hoàn tất công việc đúng thời hạn đấy.
Thạnh lầu bầu:
- Ông không phải lo. Tôi làm ăn rất uy tín mà.
Xuyên thấy Thảo Ly cười nhạt, cô ta ôm vai Tùng và đi ra ngoài. Họ đã đi tới hành lang nhưng từ trong phòng khách, Xuyên vẫn nghe giọng Ly rõ từng tiếng:
- Mình bỏ tiền ra thì phải có được cái tốt nhất, em không hiểu sao anh đã về Sài Gòn thuê người mà lại thuê toàn lũ vô danh đến trang trí ngôi nhà này, trong khi em bảo để công ty Đại Hưng làm thì anh lại gạt ngang.
Thạnh đứng như trời trồng. Cho đến khi hai người băng qua quãng sân rộng ra tới cổng, anh mới ngoác mồm xổ liền một tràng lùngh bùng lỗ tai.
Thạnh đi đi lại lại hùng hổ như một con cọp bị nhốt, cuối cùng anh rít lên:
- Cái con … con … quỷ ấy rồi sẽ bị trời đánh như Tào Thị.
Mỹ Xuyên cười cười:
- Xời ơi! Mồm mép anh sao cứ y như mụ nạ dòng vậy?
Đặt điếu thuốc lên môi, Thạnh căm tức:
- Em không thấy mụ ta nhục mạ mình đấy à?
Xuyên nhún vai:
- Thì em là hạng vô danh thật mà.
Thạnh làm thinhh, anh rít thuốc liên tục rồi cẩn thận búng đầu thuốc ra ngoài vườn:
Anh mím môi:
- Mình không những phải hoàn thành công việc đúng hạn mà còn phải hoàn thành xuất sắc nữa. Tôi là người thực tế, tôi chả dám mong cả … nước sẽ đến gõ cửa nhờ chúng ta phục hồi những ngôi biệt thự tương tự. Nhưng dầu sao, đây cũng là bước khởi đầu biết đâu chừng chúng ta sẽ thành lập công ty và thời gian rất gần.
Mỹ Xuyên hăm hở:
- Muốn thế thì bây giờ phải làm. Mình phải cho con yêu nhền nhện ấy và cả ông Tùng thấy khả năng của mình. Em quyết định ta hãy ta hãy hoàn thành trước thời hạn.
Thạnh lừ mắt nhìn Mỹ Xuyên:
- Được thôi, nhưng đừng than thở với tôi đấy nhé.
Mỹ Xuyên hất mặt lên:
- Anh đã nghe em than chưa?
Thạnh khó chịu:
- Vậy thì cầm cọ lên đi.
Vừa quét sơn Mỹ Xuyên vừa hỏi bâng qươ:
- Liệu ông Tùng có cưới Thảo Ly không nhỉ?
Thạnh cộc lốc:
- Em hỏi chi vậy?
Xuyên dè dặt:
- Tò mò thôi.
Thạnh nhếch mép:
- Thôi, chả nên tò mò chuyện thiên hạ là gì cô em ạ.
- Nhưng ông ta là người thế nào? Chắc anh cũng … đách biết.
Thạnh bật cười:
- Chà em biết nói kiểu ba đá ấy nữa à?
Mỹ Xuyên lửng lờ:
- Cũng nhờ học hỏi từ anh.
Thạnh bốp chát:
- Đã học thì phải học cho chót. Tôi đang chờ nghe cô chửi thề đấy.
- Vậy thì không dám đâu.
Hai người làm dồn dập cho đến hoàng hôn. Mỗi người theo đuổi những ý nghĩ riêng nên chả để ý đến thời gian trôi đi, cho đến lúc Thạnh quăng cọ sang một bên rồi ra lệnh:
- Nghỉ!
Mỹ Xuyên thở ra khoan khoái, cô tựa vào bậu cửa sổ. Trước mặt cô là hồ Xuân Hương thơ mộng. Mặt trời chiều dọi vài tia nắng còn sót lại làm bức tường sơn màu ngà chói lọi như vàng.
Thạnh phì phèo điếu thuốc lá:
- Căn phòng y như được dát vàng. Đẹp tuyệt, mình đổ mồ hôi, công sức để làm đẹp cho những người như Tùng và Thảo Ly, họ nghĩ rằng có những ngôi nhà như thế này là điều tự nhiên.
Mỹ Xuyên im lặng, cô nhớ tới ngôi nhà ba tầng sang trọng của mình ngày xưa rồi buột miệng:
- Em muốn một ngày kia cũng sẽ sống như thế này, có những thứ như vầy. Em không phải sống nghèo mãi đâu.
Thạnh cười khẩy
- Muốn thế cần phải có một ông chồng giàu. Với phụ nữ, đó là con đường dễ nhất.
Mỹ Xuyên nhấn mạnh:
- Nhưng không phải là con đường duy nhất. Em không ngại làm việc vất vả để có được cái mình muốn, bằng chính sức lực của mình.
Xổ tung tóc ra, Xuyên mặc luôn bộ đồ lao động rồi xách giỏ về nhà trọ gần đó, trong khi Thạnh ở lại biệt thự Thanh Tùng. Anh chàng keo kiệt ấy hà tiện từng xu, nên thay vì tốn tiền thuê phòng cho mình, Thạnh quyết định ngủ lại nơi công trình để tiết kiệm. Nếu Xuyên là con trai, chắc Thạnh đã bắt cô ở chung rồi.
Kéo cao cổ áo, Xuyên chúi nhủi đổ dốc. Căn nhà trọ nằm trong hẻm, không đẹp, nhưng tương đối tiện nghi và phù hợp với túi tiền của những người nghèo. Sau một ngày làm việc vất vả, có được một chỗ nằm yên ấm là tốt lắm rồi.
Vừa bước đến ngưỡng cửa, Xuyên đã nghe có mình gọi mình. Xuyên thật bất ngờ khi thấy Mỹ Tú.
Con bé nhào tới ôm cổ Xuyên, giọng nhõng nhẽo cố hữu:
- Em chờ chị hai tiếng đồng hồ rồi đó. Nhớ chị quá.
Mỹ Xuyên chớp mắt, cô lôi Mỹ Tú về phòng mình, đóng sầm cửa lại và nghiêm mặt:
- Ngọt ngào quá nhỉ? Nhưng ai cho em bỏ học đi đóng phim?
Mỹ Tú vênh váo:
- Hai mươi tuổi rồi, em có quyền định đoạt cuộc đời mình. Em không thích làm cô giáo làng, không thích kéo dài cuộc đời buồn tẻ chán chường ở xó xỉnh đó.
Mỹ Xuyên hạ giọng:
- Nhưng bù lại em sẽ có cuộc sống ổn định.
Tú bĩu môi:
- Em cóc cần cuộc sống ấy. Em muốn được đi đây đi đó như chị. Em muốn được nhiều người biết đến, em phải trở nên giàu có như ngày xưa chị hiểu không?
- Không ai cấm em mơ ước, nhưng em sẽ làm gì để trở nên giàu có như vậy?
- Tài năng em có thừa, chỉ cần cơ hội. Mà cơ hội đã đến với em rồi.
Mỹ Xuyên kêu lên:
- Trời ơi! Nghề diễn viên sớm nở tối tàn, mà muốn nổi tiếng, em phải trả giá đắt lắm đấy.
Mỹ Tú nói:
- Chị chắc từng nghe có thi sĩ bảo rằng: Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt,
còn hơn buồn le lói suốt năm canh. Với em thì khác. Phút huy hoàng ấy thắp sáng đời em suốt trăm năm. Chị cứ chờ xem.
Đảo mắt một vòng quanh phòng Xuyên đang trọ, Mỹ Tú dài giọng chê:
- Phòng ốc gì tồi tàn quá.
Mỹ Xuyên khó chịu:
- Với chị đây là tốt rồi. Mà em đóng phim gì ở đây hả?
Tú phẩy tay như một người sành sỏi:
- Nhìu lắm, Phim ca nhạc, phim quảng cáo, karaoke … Tuần sau em sẽ đi Huế đấy.
Xuyên nghi ngờ:
- Mới chân ướt chân ráo vào nghề, lại chả có ai tài trợ, em làm sao giành được nhiều phim thế?
Dường như phật ý vì cái từ “giành” bị Xuyên cố ý nhấn mạnh, Mỹ Tú nhếch môi:
- Nói chắc chị không tin, chớ đạo diễn nào cũng khen em có tài nhập vai nhanh, diễn bằng mắt giỏi, có duyên dưới đèn.
- Nhưng mà …
Mỹ Tú gạt ngang:
- Chị không phải lo cho em nữa. Chị cũng không cần làm việc từ sáng sớm cho đến tối mịt như thế này. Phải dành chút thời gian để chăm sóc cho mình chớ. Con gái mà nhếch nhác, lôi thôi quá, sẽ mất giá đấy.
Mỹ Xuyên thảy cái giỏ Xách xuống góc phòng:
- Chị lao động chân tay nên trông nhếch nhác lôi thôi là phải rồi. Nhưng chị sẵn sàng chịu cực để lo cho em ăn học. Hãy quay về Sóc Trăng đi.
Mỹ Tú cười:
- Có con chim nào vừa được sổ lồng mà chịu quay trở lại đâu? Lời khuyên của chị thật sự thừa.
Xuyên liếm môi:
- Chị không yên tâm vì cuộc đời là một cái bẫy khổng lồ …
- Người giăng bầy sẽ là em … Chị nên tin điều đó đi. À! Quên nữa, hãng phim của em đang rất cần họa sĩ thiết kế, chị vào làm đi, luôn tiện mà giữ em cho yên tâm.
Mỹ Xuyên khó chịu:
- Chị không thích lối mỉa mai đó.
- Chị không thích thấy em trưởng thành thì đúng hơn.
Hai chị em chợt rơi vào im lặng. Một lát sau, Xuyên nói:
- Chị muốn gặp những người em đang làm việc chung.
Mỹ Tú gạt ngang:
- Không cần đâu. Em hết là học trò cấp ba lâu rồi mà. Em có công việc riêng của mình. Chị đừng chen vào dù với vai trò … phụ huynh. Em ở khách sạn Phong Lan, nhưng nếu có gì cần lắm chị hãy đến. Em về đây.
Mỹ Xuyên chưa kịp nói gì thêm. Mỹ Tú đã nện gót giầy xuống sàn gỗ và đi một mạch ra ngoài.
Nhìn dáng ưỡn ngực, ngước cao đầu của Mỹ Tú, Mỹ Xuyên liên tưởng ngay tới Thảo Ly. Cô thảng thốt nhận ra rằng mới không gặp Mỹ Tú vài ba tháng thôi, nhưng con bé đã là một người hoàn toàn khác mà cô chỉ biết nhìn chớ chẳng biết làm gì để có thể kéo nó về Sóc Trăng được.
Tim Mỹ Xuyên chợt đập rộn ràng khi nghe giọng Tùng vang lên ngoài hành lang. Thạnh đang đưa anh ta và Thảo Ly đi xem các chỗ trong nhà và Tùng đã tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy những tiến bộ trong việc trang trí ở đây.
Mọi người bước vào, Mỹ Xuyên thấy Thảo Ly phải cố lắm mới mở miệng khen vuốt theo Tùng. Đôi mắt được tô đậm thỉnh thoảng ném về phía Mỹ Xuyên những tia khó chịu. Tự nhiên Xuyên thương hại Tùng phải chịu đựng một người dễ ghét như Thảo Ly.
Nhưng tại sao lại nghĩ vẩn vơ tới anh ta chứ? Tùng không phải loại người mình tìm. Xuyên tự kết luận một cách nghiêm túc khi nghe Thạnh yêu cầu cô dẫn lên gác thăm những căn phòng ngủ đã được trang trí.
Khi lên tới đầu cầu thang, Tùng dừng lại đột ngột, đi phía sau, Mỹ Xuyên không tránh kịp nên va chạm vào anh.
Một luồng rung cảm bỗng chạy nhanh trong cô, Xuyên chợt thấy nhũn người. Cô vội nắm thành cầu thang, nhưng trượt tay suýt ngã. Tùng quay lại, kịp ôm cô và trong khoảnh khắc, cô thấy mình trong vòng tay Tùng.
Anh ta đứng lùi lại và hỏi:
- Cô có sao không? Lẽ ra tôi không nên dừng lại bất ngờ như vậy.
Mỹ Xuyên hết sức lúng túng:
- Không... không phải lỗi tại ông.
Tùng định nói gì đó, nhưng anh lại quay đi khi Thạnh và Thảo Ly đang đi tới cầu thang.
Vào đến phòng ngủ đầu tiên, Xuyên vẫn còn nghe tim đập thình thịch.
Cô xoa mặt trong khi Thảo Ly chỉ vào tấm vách đá đã được bọc lụa màu mận chín:
- Anh thấy thế nào? Có đúng thứ anh muốn không?
Thạnh nói chen vào:
- Đây là loại mắc nhất đó.
Tùng gật gù:
- Hết xảy! Nhất là màu mận chín. Cứ y như đôi môi con gái ấy.
Thảo Ly nguýt Tùng rồi lách qua mặt Thạnh, cô ta mở cánh cửa dẫn sang phòng phụ bên cạnh, giọng đầy kinh ngạc:
- Ủa! Sao lại thế? Anh xem họ làm quái gì cái lò sưởi này?
Mỹ Xuyên cắn môi hồi hộp. Trong cả tuần lễ, cô đã tranh thủ làm đêm và tạo cái lò sưởi thành một công trình hoàn toàn trông như đá thật với những đường vân chằng chịt. Thạnh rất thán phục, nhưng đã nói:
- Em giỏi lắm, nhưng nếu họ lắc đầu thì ráng chịu đấy.
Bây giờ Xuyên đang lo lắng chờ lời phán xét sau cùng.
Thảo Ly liếc sang Thạnh rồi hỏi:
- Anh không bảo làm cái này chứ? Hừ! Cẩm thạch đâu có rẻ. Nếu tự ý làm rồi mới đòi tăng giá tiền công theo yêu cầu thì đúng là là...
Thạnh nghiến răng:
- Chúng tôi không tính tiền cái đó.
Mỹ Xuyên xen vào:
- Đó không phải là cẩm thạch đâu đồ giả đấy.
Thảo Ly ngạc nhiên:
- Đồ giả à?
Cô ta vội bước đến định sờ vào bóng xanh biếc bên trên thì Xuyên đã nói:
- Cẩn thận đấy. Sơn chưa khô đâu.
Thảo Ly rút tay lại như chạm phải lửa trong khi Tùng kêu lên:
- Rất tuyệt.
Quay sang Thạnh, anh hỏi:
- Anh làm cái này à?
Thạnh lắc đầu:
- Không. Người phụ việc cho tôi.
Tùng cười với Xuyên:
- Xin khâm phục. Tôi chưa bao giờ thấy làm đá giả mà giống thật thế này. Nhất là cái vết nứt kia. Hay lắm.
Mỹ Xuyên liếc nhìn Thảo Ly, mặt cô ta như biến thành đá giả. Thạnh đứng sau lưng Ly, cười toét.
Thảo Ly bỗng dậm chân như ăn vạ:
- Chúng ta định ở đây cả ngày hay sao?
Tùng nhìn Mỹ Xuyên một lúc rồi nói:
- Anh có hẹn ở đây.
Ly kêu lên bất bình:
- Mẹ em mời chúng ta đến ăn cơm trưa. Anh quên rồi à? Không đến muộn được vì mẹ em ghét phải chờ.
Cái giọng kênh kiệu, xấc xược của Thảo Ly rõ ràng không vừa lòng Tùng. Anh gằn giọng:
- Em đi trước đi. Cứ nói chuyện với bác gái trong lúc chờ anh thì đã sao?
Dứt lời, Tùng lấy điện thoại cầm tay ra, gọi cho ai đó.
Đúng như Mỹ Xuyên nghĩ, Thảo Ly không dám bỏ Tùng ở đây. Mẹ cô ta cứ tha hồ chờ, còn Tùng sau khi gọi điện thoại xong, tiếp tục đi xem kỹ càng từng phòng. Phần lớn, anh ta hỏi và có ý kiến với Thạnh, thỉnh thoảng anh ta có quay sang nhìn Mỹ Xuyên đủ để cô rung động tận đáy lòng.
Khi ra tới hành lang, Tùng nói:
- Tôi có người bạn làm bầu ca nhạc, anh ta muốn mượn chỗ này để quay cảnh cho chương trình Mưa gì đó.
Thạnh nói:
- Nhưng nhà vẫn chưa trang trí xong mà.
Tùng cười:
- Người ta cần là ở cái dở dang.
Thạnh lạnh tanh:
- Tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu có hư hao những phần chúng tôi đã hoàn tất.
Xoa hai tay vào nhau, Tùng hạ giọng:
- Tôi hiểu mà.
Nhìn đồng hồ, Tùng nói:
- Có lẽ họ tới rồi đấy. Hai người cứ tiếp tục công việc của mình đi.
Xuyên nghe Thảo Ly nheo nhéo:
- Sao em không biêt gì chuyện này hết vậy?
Tùng thản nhiên:
- Thì bây giờ biết, có sao đâu.
Thạnh đóng cánh cửa lại, mặt hớn hở:
- Ông Tùng rất hài lòng những gì mình đã làm. Ông ta có vẻ thích cái lò sưởi lắm.
Mỹ Xuyên cười toe:
- Cả con yêu nhền nhện cũng thích, mặc dù bên ngoài cô ả không dám thừa nhận vì sợ quê.
Thạnh khinh bỉ:
- Con mụ ấy thích chẳng qua tại đó là của chùa, mình không ăn tiền thôi.
Mỹ Xuyên từ tốn nói từng lời:
- Trong nghề này không có của chùa đâu. Nếu lão bầu ca nhạc nào đó chọn biết thự Thanh Tùng để quay cảnh thì xem như lão quảng cáo không tiền cho cả nước thấy những gì chúng ta đã làm. Rồi thiên hạ sẽ ào ào tìm anh cho mà xem. Sau này, nếu phải sử dụng đến cọ và sơn để biến gỗ thành đá, em thề sẽ đòi tiền công thật nặng vào.
Thạnh lắc đầu:
- Đúng là tham lam.
- Nhưng em có bóc lột người nghèo đâu.
Mỹ Xuyên nhón chân nhìn qua cửa sổ. Tùng và Thảo Ly đang đôi co gì đó và ả đùng đùng bỏ đi. Cô chả ưa Thảo Ly tí nào và lấy làm thích thú khi nghĩ đến một ngày rất gần Tùng có thể bỏ cô ta.
Tùng bước vào với hai người đàn ông. Anh ta lịch sự giới thiệu mọi người với nhau. Qua đó, Xuyên được biết một ông đạo diễn khá nổi tiếng: ông Đông.
Nheo nheo mắt nhìn Xuyên, Đông nhấn mạnh:
- Mỹ Xuyên à! Phải em là chị Mỹ Tú không?
Xuyên ấp úng:
- Sao... sao anh biết?
Đông vẫn nhìn cô không chớp mắt:
- Thì Tú nói có cô chị làm trang trí nội thất ở đây. Mắt đạo diễn thì chỉ cần liếc sơ đã biết là hai chị em rồi.
Xoa cằm, Đông gật gù:
- Đúng là "mỗi... cô mỗi vẻ, mười phân vẹn mười". Mỹ Tú vừa đi Huế hôm quạ Cô chị có thể thế vai cho em gái chớ?
Mỹ Xuyên lắc đầu như một phản xạ:
- Tiếc quá. Việc đó ngoài khả năng của tôi.
Dứt lời cô bỏ qua phòng bên cạnh tiếp tục công việc của mình.
Một lát sau, Thạnh bước vào, giọng tò mò:
- Em... em là diễn viên à?
Xuyên ậm ừ:
- Ờ. Rồi sao?
Thạnh nhún vai:
- Chả sao hết. Tôi thấy về hình thức em thừa sức theo nghiệp đó, theo nghề này chi cho mệt.
Mím môi, quẹt vệt sơn trên bậu cửa sổ, Mỹ Xuyên nói:
- Em thực tế lắm, những chuyện trên trời đó không hợp với em đâu. Khổ nỗi không khuyên được Mỹ Tú.
Thạnh nhẹ nhàng:
- Không nên thành kiến như vậy.
- Em không phân biệt nghề mà chỉ lo cho nhỏ Tú. So với những con cáo già như đạo diễn Đông, nó còn khờ hơn cả thỏ nữa. Em sợ nó bị nuốt chửng.
- Nhưng em cũng đâu thể chăm nó suốt đời.
Mỹ Xuyên thở dài:
- Đành là vậy.
Tùng bước vào:
- Tôi mời hai người đi ăn trưa.
Thạnh có vẻ chát chúa:
- Chung với những nhà nghệ thuật hả?
- Không, chỉ chúng ta thôi.
Mỹ Xuyên ngập ngừng:
- Hình như trưa nay ông có hẹn mà.
Tùng ung dung:
- Tôi đã khất cái hẹn đó rồi.
Thạnh từ chối thẳng thừng:
- Rất tiếc, chúng tôi không có thời gian dù là để ăn trưa.
Tùng nhiệt tình:
- Không sao, tôi sẽ gọi thức ăn lên đây. Đồng ý nhé?
Mỹ Xuyên nhìn Thạnh, anh nói:
- Vậy thì còn gì bằng.
Tùng ấn điến thoại di động, Thạnh nhún vai, thì thầm vào tai Xuyên:
- Nhà giàu thích chơi ngông. Ăn cơm chùa mà tội gì.
Xuyên không nghĩ như Thạnh, cô cho rằng Tùng vì mình và lòng rộn ràng với suy nghĩ đó.
Giọng Tùng vang lên:
- Mỹ Xuyên biết không? Cái lò sưởi cẩm thạch ấy thật là ấn tượng. Đạo diễn Đông cũng thích nó như tôi. Một số cảnh sẽ quay tại phòng đó. Đoạn phim ca nhạc sẽ tuyệt hơn nếu... nếu Mỹ Xuyên cũng tham gia cùng với anh Thạnh.
Thạnh xua hai tay:
- Cho tôi xin hai chữ bình an đi. Phần này hoàn toàn không có trong hợp đồng.
Giọng Tùng trầm xuống, thuyết phục:
- Tôi hiểu. Nhưng hai người không phải diễn gì đâu. Cứ làm việc như thường.
Thạnh gật gù:
- À... tôi hiểu rồi. Chúng tôi cũng như cái lò sưởi kia, chỉ là phông thôi. Đúng không?
Tùng cười:
- Anh nhạy bén thật.
Quay sang Mỹ Xuyên anh hỏi:
- Ý Mỹ Xuyên thế nào?
Không cầm lòng trước ánh mắt của Tùng, Xuyên nhỏ nhẹ:
- Nếu chỉ có thế thì tôi làm được.
Thạnh cười mũi. Anh bước ra ngoài đốt điếu thuốc hút, mặc cho Xuyên ngoan ngoãn ngồi nghe Tùng nói chuyện trên trời dưới đất.
Chương 4
Đứng nép vào góc phòng khách, Mỹ Xuyên để ý nhìn Tùng và bạn bè, trong khi họ đang nói cười vui vẻ với nhau.
Đám khách này toàn là dân giàu có, trông họ toát ra vẻ lịch sự, sang trọng, giống như những người khách của cha mẹ cô trước đây.
Nhìn họ quyến rũ, lôi cuốn thế đấy, nhưng trong số đó có mấy ai là người tốt? Mỹ Xuyên nhếch môi khi nhớ tới những kẻ đã quịt tiền của gia đình cô trước đây.
Đời dạy Mỹ Xuyên "Cái áo không làm nên thày tu", đừng nhìn bề ngoài quý phái đạo mạo mà lầm.
Cả đám người đều có vẻ hơi say, trừ Thảo Ly với bộ mặt lạnh lùng. Cô ta không thích gì đám khách này, nhất là những phụ nữ xinh đẹp đang vây quanh Tùng. Anh đang nổi đình nổi đám giữa số đàn ông và dường như Tùng rất tự đắc vì điều đó. Đôi mắt đen và sắc của anh cứ sáng lên trong khi dẫn bạn đi xem các phòng ốc.
Mọi người ai cũng đưa ra nhận xét, tất cả đều toàn là những lời tán dương khiến Mỹ Xuyên nở từng khúc ruột vì thích thú. Họ khen căn nhà cũng tức là khen công sức của Xuyên. Thế là cô thành công rồi.
Đưa mắt tìm Thạnh, Xuyên bắt gặp ngay gương mặt vô cùng rạng rỡ của anh.
Tùng dừng lại ngay ở cửa ra vào và nhìn sang phía Mỹ Xuyên, rồi cái nhìn của anh ngừng lại ngay Thạnh.
Tùng lên tiếng, át giọng tất cả mọi người:
- Anh Thạnh ơi! Ngôi nhà tuyệt đẹp về mọi mặt.
Thạnh cười hết cỡ, Tùng chợt hạ giọng:
- Nhưng tôi hơi ghen với anh đấy. Anh có một cô phụ tá vô giá.
Mỹ Xuyên nóng bừng cả mặt khi ánh mắt Tùng nhìn xoáy vào cô.
Anh cao hứng:
- Phải mời rượu hai người mới được.
Bước tới kệ rượu đầy ắp những chai, Tùng rót hai cốc rượu gì đó Xuyên chả biết. Anh đưa tận tay Thạnh một cốc, còn một cốc, anh đưa cho Xuyên rồi mới quay sang rót cho các bạn.
Thạnh nhích đến gần Xuyên và khẽ rỉ tai cô:
- Đừng nghĩ xa xôi đấy.
Xuyên cố bình thản:
- Em hiểu mà.
- Em hiểu quái gì. Kiếm cái gương rồi soi mặt vào.
Xuyên chợt xấu hổ. Cô hụt hẫng khi nghe Thạnh nói tiếp:
- Có thấy cái nhẫn kim cương trên ngón tay áp út của Thảo Ly không? Qùa mới nhất của Tùng đấy. Chẳng lẽ em đang chờ ông ta phát một cái cho mình?
Xuyên gắt:
- Anh độc mồm vừa thôi.
- Thuốc đắng dã tật. Không độc mồm chắc gì em sáng mắt ra. Nên nhớ, sau buổi tiệc này, chúng ta sẽ không bao giờ trở lại biệt thự này nữa.
Xuyên vênh mặt lên:
- Nó sẽ là khách sạn. Có tiền sẽ vào được thôi.
Thạnh giễu cợt:
- Lẽ nào em thích trở lại trong vai một du khách?
Mỹ Xuyên làm thinh khi Tùng đến gần. Thạnh cười và bước đi chỗ khác.
Tùng ngọt ngào:
- Xuyên đang nghĩ gì thế?
Cô nhìn màu rượu đỏ sóng sánh trong cốc:
- Tôi nghĩ sắp rời khỏi đây mãi mãi nên thấy buồn.
Tùng hạ giọng:
- Xuyên nghĩ sao, nếu tôi thật lòng muốn giữ em lại?
Mỹ Xuyên ngập ngừng:
- Để làm gì khi tôi đã xong việc?
Giọng Tùng êm như gió đêm rì rào:
- Tôi giữ Xuyên cho riêng tôi. Chỉ thế thôi.
Mỹ Xuyên cười gượng:
- Ông lại đùa rồi.
Tùng nhướng mày:
- Để tôi nói thật vậy. Có một người bạn muốn nhờ Xuyên thiết kế hộ một biệt thự cũ. Ông ta đang đặt vẫn đề với Thạnh. Tôi hy vọng Xuyên sẽ nhận lời vì tôi luôn muốn gặp em.
Mỹ Xuyên không dám chớp mắt, nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo để liếc nhìn xung quanh và yên tâm khi không thấy Thảo Ly đâu cả. Mà tại sao Xuyên lại sợ cô ta chớ?
Trấn tĩnh lại, Mỹ Xuyên nói:
- Nếu ở Đà Lạt có người cần, tôi sẽ ở lại.
- Tất nhiên phải có người cần rồi.
Tùng định nói tiếp gì đó, nhưng Thảo Ly đã bước đến. Cô ta tựa cả thân hình vào người Tùng, nhưng mắt lại nhìn Xuyên một cách hằn học, giọng nhão nhoẹt, Ly bảo:
- Anh định giao hết khách cho em sao? Họ đang đợi anh ngoài đại sảnh kìa.
Tùng cười hề hà:
- Vậy thì anh ra ngay.
Nhìn Xuyên, Tùng nheo mắt:
- Nhớ những gì vừa nói với tôi nhé.
Mỹ Xuyên nâng cốc, uống một ngụm nhỏ rượu. Cảm giác ám áp lan tỏa khắp người, khiến cô hết sức dễ chịu.
Hồn lâng lâng, Xuyên cứ nghĩ xa xôi về những điều vừa nghe. Bước từng bước thật chậm, Xuyên trở ra đại sảnh bằng điệu bộ của một người tràn đầy hạnh phúc. Cô thấy Thạnh đang nói chuyện với một người đàn ông với vẻ say sưa.
Chắc Thạnh sẽ nhận nhiệm vụ làm ăn này thôi. Mỹ Xuyên hí hửng vói suy đoán của mình. Cô vừa quay lại định tìm Tùng thì đụng phải Thảo Ly.
Gương mặt lạnh lùng của cô ta càng băng giá hơn sau lớp phấn trắng bệch, mắt kẻ tím xanh và môi ánh lên màu bạc.
Cô ta khinh khỉnh:
- Đũa mốc mà định chồi mâm son à. Không có cơ hội đâu. Tùng khoái đùa với hạng gái như mày, nhưng chỉ là đùa vui thôi.
Mỹ Xuyên tức nghẹn ở ngực. Cô chưa kịp phản ứng thì nghe đằng kia có người gọi mình. Quay lại, Xuyên bắt gặp ánh mắt của đạo diễn Đông. Anh ta đang đứng với vài ba người và nhiệt tình giới thiệu họ với Xuyên.
Qua đó, Xuyên được biết thêm một người chuyên tổ chức triển lãm mua bán tranh, một người chuyên tổ chức biểu diễn thời trang, bầu sô ca nhạc. Khi nghe Đông giới thiệu Xuyên là chị của Mỹ Tú, những gã đàn ông đó đều nhìn cô bằng cái nhìn ngưỡng mộ. Không hiểu em mình đã nổi tiếng dường nào rồi.
Thạnh kéo Xuyên ra hành lang:
- Mình về trước đi. Tôi có chuyện làm ăn cần bàn với em.
Xuyên ngần ngại:
- Về ngang mà không chào hỏi sao?
- Đương nhiên là phải chảo hỏi cho đúng phép xã giao của giới thượng lưu rồi.
Nheo nheo mắt, Thạnh hỏi:
- Hay em còn luyến tiếc nơi đây.
Xuyên vờ như hiểu sai ý anh:
- Tiếc chớ. Bao nhiêu công sức mình đổ vào đấy mà.
- Nhưng chỉ có mỗi cái bệ lò sưởi giả cẩm thạch là công chùa thôi, còn tất cả mồ hôi của em đều tính ra tiền cả.
Xuyên nhăn mặt:
- Anh nói nhiều quá.
Thạnh tiếp tục lải nhải:
- Như đàn khẩy tai trâu ấy mà.
Mỹ Xuyên mím môi để khỏi phải cãi lại Thạnh. Anh đưa cô đi tìm Tùng. Anh ta đang là tâm điểm của một vòng tròn phụ nữ.
Nghe nói Xuyên và Thạnh cáo từ, Tùng tặc lưỡi:
- Chậc! Sao về sớm thế. Tôi vẫn còn nhiều điều chưa nói với Mỹ Xuyên.
Thạnh xoa cằm:
- Nếu anh muốn sẽ có ngàn cơ hội mà. Còn bây giờ, chúng tôi phải ra về.
Tùng bắt tay từng người, Xuyên tưởng như anh không nỡ buông tay mình, cô xúc động khi Tùng nói như hứa hẹn:
- Nhất định chúng ta sẽ gặp lại.
Thạnh cho tay vào túi quần, lững thững đi sau Xuyên. Hai người im lặng cho đến khi về đến nhà trọ.
Thạnh xa xôi:
- Đây mới đúng là nơi của mình.
Mỹ Xuyên mỉa mai:
- Vậy sao suốt thời gian qua, anh cứ bám cái biệt thự ấy?
- Vì không tốn tiền chứ sao nữa.
- Với anh, tiền là quan trọng nhất à?
- Thì với em, nào có khác gì?
Xuyên vừa thụt lùi, vừa gân cổ lên:
- Vói tôi, tiền là phương tiện, còn với anh, đó là mục đích. Khác xa ấy chớ.
Quay ngoắt người lại, Xuyên đụng ngay một người. Cô chưa kịp xin lỗi thì hắn ta đã reo lên mừng rỡ:
- Mỹ Xuyên! Chào.
Xuyên định thần lại và nhận ra đó là Quyền, người đồng hành với cô trên chuyến xe lửa Bắc - Nam cách đây mấy tháng.
Cô ngạc nhiên:
- Anh làm gì ở đây vậy?
Quyền xo vai:
- Có làm gì đâu. Tôi ở trọ Ở đây mà.
- Sao tôi không hề thấy anh kìa?
- Tôi mới tới sáng naỵ Chả lẽ Xuyên cũng ở đây à?
Xuyên gật đầu. Hướng về phía Thạnh, cô bảo:
- Anh Thạnh, sếp của tôi.
Quyền nhanh nhảu đưa tay ra và tự giới thiệu:
- Quyền, khách du lịch balô bụi.
Thạnh nhíu mày:
- Trông cậu quen quen.
Quyền thản nhiên:
- Vậy sao? Người tầm thường như tôi ở đâu chẳng có. Anh thấy quen cũng chẳng lạ gì.
Quyền ngập ngừng:
- Mời hai người đi uống cà phê mừng gặp lại nhé.
Thạnh lắc đầu:
- Tôi bận rồi.
Mỹ Xuyên liếm môi, liếc xéo Thạnh rồi nói:
- Tôi chả bận gì cả.
Quyện cười:
- Vậy thì xin mời.
Thạnh cau mày:
- Về sớm đấy. Tôi có chuyện cần nói.
Xuyên ngông nghênh:
- Hết giờ làm việc lâu rồi sếp.
Thạnh làm thinh và hầm hầm bước vào trong.
Quyền nheo nheo mắt nhìn theo:
- Có phiền gì không vậy?
Mỹ Xuyên bĩu môi:
- Coi như phạ Chỉ là sếp thôi mà. Ở Hà Nội tôi còn dám bỏ về, huống hồ đây là Đà Lạt.
Quyền láu cá:
- Hay cứ bỏ thêm lần nữa đi rồi sang làm cho tôi. Tôi rất cần người mẫu.
Mỹ Xuyên nói:
- Hổng dám đâu. Nghề của anh tài tử quá tôi sợ đói lắm.
Quyền tủm tỉm. Anh kéo ghế cho Xuyên ngồi. Không khí trong quán ấm cúng làm cô phải trầm trồ:
- Ở đây thích thật. Từ ngày lên Đà Lạt tới nay, tôi mới được vào quán cà phê đấy.
Quyền ngạc nhiên:
- Trời đất! Xuyên không đùa đấy chứ?
Xuyên gượng gạo:
- Tôi làm việc một ngày hơn mười tiếng, còn thời gian đâu mà vào quán.
Quyền chép miệng:
- Bỏ lão sếp này là vừa rồi. Lão tàn nhẫn quá.
Mỹ Xuyên nói:
- Đúng ra tại tôi cầu toàn, nên phải làm quá giờ cho ngôi nhà hoàn hảo hơn.
Quyền tò mò:
- Mỹ Xuyên nhận trang trí nhà cho ai vậy?
- Biệt thự Thanh Tùng. Chắc anh không biết đâu.
Quyền ngạo nghễ:
- Nhưng tôi biết chủ nó, anh ta là một tay chơi có tiếng trong giới thượng lưu.
Mỹ Xuyên bênh vực:
- Tôi thấy Tùng rất đúng đắn. Khuyết điểm của ông ta là bị phụ nữ chú ý nhiều nên hay bị soi mói.
- Trong số đó chắc có Xuyên?
- Mơ mộng một chút cho đời lãng mạn hơn không được sao?
Quyền bỏ đường vào ly cà phê cho Xuyên rồi lảng sang chuyện khác:
- Gặp lại Xuyên, tôi vui lắm. Và càng vui hơn khi ngồi trong quán này.
Xuyên vụt hỏi:
- Anh vẫn cứ rong ruổi đi tìm cái đẹp à?
- Đó là nỗi đam mê mà.
- Thế thu nhập chính của anh là gì?
Quyền lấp lửng:
- Cũng làm công cho người khác như Xuyên, cũng bỏ chỗ này qua chỗ nọ để tìm sự thoải mái cho sự đam mê của mình. Tôi thường bị mẹ mắng không có tương lai, không có sự nghiệp vì lông bông. Nhưng sự nghiệp của một người là gì nhỉ? Phải là chức danh giám đốc và hàng lô bất động sản lên tới bạc tỉ không? Nếu đúng thế tôi chả thèm.
Mỹ Xuyên nhếch môi:
- Vậy sự nghiệp với anh là gì?
Mắt Quyền rực sáng nỗi đam mê:
- Chỉ cần vài ba bức tranh của tôi được lưu danh là tôi đã làm nên sự nghiệp rồi.
- Hiện tại anh có bao nhiêu bức?
Quyền khoát tay:
- Chưa đủ chất để mở triển lãm, nhưng lượng thì khá nhiều. Tôi tồn tại trên đời là nhờ tiền bán tranh đó chứ.
Mỹ Xuyên hỏi:
- Anh biết ông Bằng chuyên mua bán tranh không?
Quyền gật đầu:
- Biết. Tay đó là đầu nậu tranh mà. Ông Bằng đã để mắt tới họa sĩ nào thì tranh của họa sĩ đó sẽ có giá ngay.
Mỹ Xuyên châm chọc:
- Anh thì sao? Đã lọt vào mắt xanh của ông ta chưa?
Quyền cười to:
- Ôi dào! Ông ta đang đeo kính đen với tôi. Nhưng sao Xuyên biết... trùm Bằng nhỉ?
- Người ta giới thiệu với tôi ở biệt thự Thanh Tùng lúc nãy.
Quyền tủm tỉm:
- Nếu thế, Xuyên cũng là người nổi tiếng rồi đấy. Thiên hạ chỉ giới thiệu người nổi tiếng với nhau.
Mỹ Xuyên nhún vai:
- Tôi là người ăn theo sự hào nhoáng của kẻ khác.
Quyền nhíu mày:
- Xuyên muốn ám chỉ ông Tùng à?
Xuyên không trả lời, cô hỏi:
- Anh biết gì về ông ta?
Quyền bưng ly cà phê lên:
- Chắc không nhiều hơn sự hiểu biết của Xuyên đâu.
Xuyên nhấn mạnh:
- Nhờ ông ta, tôi vừa nhận tu sửa một biệt thự khác ở đây.
Mắt Quyền sáng lên:
- Vậy là Xuyên còn ở Đà Lạt dài dài. Tôi tin rằng mình sẽ không cô đơn trong những ngày sắp tới.
Mỹ Xuyên xua tay:
- Tôi sẽ không có thời gian uống cà phê như tối nay đâu, anh đừng mơ giữa ban ngày.
Quyền nhìn Xuyên đăm đăm:
- Tôi là chuyên gia ngủ mợ Làm sao Xuyên có thể cấm tôi nhỉ?
Xuyên chớp mắt vì cái nhìn quyến luyến của Quyền. Cô dường như đã quên hẳn đã quen anh thì Quyền lại xuất hiện. Anh từng khiến Xuyên mất ngủ cả tuần sau khi chia tay mà không hẹn gặp lại chỉ vì anh có gương mặt đẹp của đàn ông và giọng nói nam trầm dễ xao lòng phụ nữ. Khi kể cho Ngọc Trâm nghe về Quyền, con bé đã cười và chê Xuyên lãng mạn hơn mức bình thường, nên mới dễ cảm một gã qua đường không rõ lý lịch như vậy.
Suy cho cùng, chút tình cảm ấy đúng là vu vơ vớ vẩn. Thế những xao động Xuyên có với Tùng thì sao? Có vớ vẩn vu vơ không?
Bất giác, cô thở dài khi nghĩ tới trái tim lộn xộn của mình.
Quyền tỏ vẻ quan tâm:
- Sao thế? Sợ Ông sếp ở nhà trọ à?
Mỹ Xuyên gạt ngang:
- Làm gì có. Tôi đang liên tưởng đến áp lực công việc sắp tới đấy chứ.
Quyền gõ gõ tay lên bàn:
- Vậy mà bảo "sợ sếp" thì không chịu. Nhưng có tôi bên cạnh, anh ta sẽ không dám ăn hiếp Xuyên đâu.
Xuyên bĩu môi:
- Họa sĩ trói gà không nổi mà tưởng mình là dân anh chị chắc.
- Nói thế là Xuyên chưa biết gì về con người tôi rồi.
- Vậy anh tự giới thiệu đi.
Quyên lơ lửng:
- Tôi không phải là người hiền đâu.
Xuyên so vai:
- Nhưng trông anh thánh thiện lắm.
- Ấy là nhờ tôi đã tu một thời gian dài và xém đắc đạo, nếu cách đây một tháng không đi cùng chuyến xe lửa với Xuyên.
- Anh kết tội tôi à?
Quyền bật cười:
- Tôi kể công Xuyên đấy chứ.
Mỹ Xuyên liếc Quyền một cái sắc như dao:
- Tôi ghét nhất đàn ông mồm mép.
Quyền nói:
- Đó chỉ là phần nổi của tảng băng. Tôi còn bộ mặt khác đang ẩn trong bóng tối.
Uống một ngụm cà phê, Xuyên mai mỉa:
- Bộ mặt ấy có méo mó như những bộ mặt trong tranh lập thể không?
- Còn hơn cả sự méo mó và tôi rất ghét bộ mặt ấy.
- Bởi vậy anh phải trốn tránh anh bằng cách ẩn mình trong một gã lắm chuyện.
Quyền gật gù:
- Đúng phóc. Xuyên có thể làm chuyên gia tâm lý.
Mỹ Xuyên dài giọng:
- Tại tôi thích làm đẹp cuộc đời hơn.
Quyền nghiêng đầu nhìn về phía Xuyên:
- Tôi cũng vậy, nên mới cầm cọ cầm màu.
Xuyên bĩu môi:
- Sợ miệng anh luôn.
Quyền tỉnh bơ:
- Khi ba hoa chích chòe, tôi thường hiền hơn những lúc tôi lầm lì câm miệng. Thật đó.
Mỹ Xuyên thách thức:
- Tôi muốn thấy anh lầm lì, câm miệng. Thử đi xem sao.
Quyền cười xòa:
- Tôi im lặng gương mặt sẽ méo ngaỵ Xấu lắm.
Mỹ Xuyên nhìn đồng hồ:
- Mình về được rồi, không thôi, ông Thạnh lại nhăn với tôi. Lúc đó, chắc mặt ổng cũng méo mó.
Quyền châm chọc:
- Ông ta giống bảo mẫu giữ trẻ ghệ Nói thật, được làm việc tự do theo ý mình là nhất.
Đá hòn sỏi dưới chân, Xuyên nói:
- Anh làm như tôi mất tự do không bằng. Với tôi, cái gì cũng có nề nếp, khuôn khổ. Đi uống cà phê như thế này là bốc đồng đó.
Quyền láu cá:
- Nhưng chắc chắn là Xuyên sẽ khôgn ân hận để chúng ta sẽ có tiếp những buổi cà phê khác.
Cho hai tay vào túi áo măng tô, Mỹ Xuyên lảng đi:
- Lạnh thật.
Quyền chợt hỏi:
- Chắc Xuyên chưa có người yêu?
Cô sững người lại:
- Vô duyên. Bất lịch sự nữa.
- Làm gì mà cáu dữ vậy?
- Không ai hỏi con gái những câu như anh.
Quyền thản nhiên:
- Vì thế tôi mới hỏi thử xem phản ứng của Xuyên thế nào? Chỉ nhìn phản ứng thôi đủ biết...
Xuyên đỏ mặt:
- Biết cái gì? Anh đúng là thấy ghét.
Xuyên hậm hực đi trước, Quyền lẽo đẽo theo sau. Tâm trí Xuyên lại hiện lên hình ảnh của Tùng.
Giờ này Tùng vẫn còn bù khú bên đám bạn nhậu hay đang ôm trong tay một người đàn bà đẹp nào đó.
Mỹ Xuyên cố nuốt tiếng thở dài và lắc đầu như xua bóng Tùng ra khỏi suy nghĩ. Phía sau cô, Quyên vừa đi vừa huýt gió một bản tình cạ Xuyên biết đêm nay cô sẽ khó ngủ, có thể vì cô đã uống cà phê và cũng có thể vì những xao động khác.
Chương 5
Mỹ Xuyên chớp mắt liên tục mấy cái vì không tin người đàn ông đang đứng trước mặt mình là Tùng.
Anh bước đến gần Xuyên hơn, mắt âu yếm, giọng ngọt ngào:
- Tôi không làm cho em bực mình vì mới sáng sớm đã đứng trước cửa chứ?
Mỹ Xuyên dè dặt:
- Tôi chỉ không hiểu ông tới làm gì?
Tùng nhỏ nhẹ:
- Tôi mời Xuyên đi ăn sáng.
- Tiếc là tôi và anh Thạnh đã... đã...
Tùng mỉm cười:
- Vậy thì đi uống cà phê nhé. Quán gần đây thôi và chắc em không đành từ chối.
Xuyên gật đầu, cô líu ríu bước theo Tùng. Hai người vượt lên con dốc nhỏ. Tùng tự nhiên nắm lấy tay cô băng qua đường.
Anh giải thích:
- Như vậy, an toàn hơn.
Mỹ Xuyên ấp úng:
- Vâng.
Xuyên hạnh phúc đến điên người. Một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu cộ Xuyên thấy mình như một con bé nhà quê được hoàng tử phát hiện trong một xóm nhỏ nông thôn, và bây giờ chàng hoàng tử ấy đang đưa cô về lâu đài của chàng y như trong truyện cổ tích.
Tùng ngồi đối diện và không rời mắt khỏi Xuyên, cô bị anh mê hoặc hoàn toàn vì cái nhìn đắm đuối ấy.
Tùng trầm giọng:
- Em có tin rằng tôi luôn nghĩ tới em sau lần đầu tiên gặp mặt không?
Người nóng bừng dù không khí sớm mai buốt lạnh vì sương mù, Mỹ Xuyên nói:
- Em thắc mắc tại sao ông lại nghĩ tới một con bé tầm thường như em.
Tùng nghiêm nghị:
- Có nhiều thứ người ta có thể giải thích, nhưng tình yêu thì không có ai cắt nghĩa được. Anh nghĩ mình đang rơi vào dạng không cắt nghĩa được ấy.
Mặt Xuyên chợt tái xanh vì những lời tỏ tình bất ngờ ấy. Đôi mắt đen của anh như một tia chớp khiến cô rùng mình. Tùng còn nói nữa, nhưng cô chợt ù đi, người run rẩy.
Tùng lo lắng:
- Em sao thế? Anh đã nói những lời không nên nói à?
Xuyên lắc đầu:
- Không... không... phải.
- Vậy em nghĩ sao về anh?
Mỹ Xuyên chợt nghĩ ngay là Tùng thuộc tuýp đàn ông giàu có, thay tình như thay áo. Mặc dầu cô muốn xua đi, nhưng hình ảnh kênh kiệu của Thảo Ly vẫn hiện ra trước mắt cô với Tùng.
Giọng anh lại vang lên đầy tự tin:
- Em rất thích anh, anh cảm nhận được điều đó.
Xuyên buộc miệng:
- Thế còn Thảo Ly thì sao? Anh có cô ta còn cần gì ở em nữa?
- Không. Anh cần em chớ không cần Thảo Ly.
- Nhưng anh có biết gì về em đâu.
Tùng nói một cách trầm tĩnh:
- Chuyện đó đâu có quan trọng. Người ta luôn yêu nhau trước khi hiểu nhau. Anh cũng thế.
Mỹ Xuyên mím môi:
- Em không tin.
Tùng nhìn đăm đăm vào mắt cô:
- Anh không trách em nghi ngờ, nhưng sự thật là vậy. Anh chơi bời quá nhiều rồi, bây giờ anh muốn làm ăn, muốn có gia đình. Với những người đàn bà anh đã từng quen, anh không thể thực hiện ước mơ đó. Với em, anh nghĩ có thể.
Xuyên nao nao trong hồn. Có đúng là Tùng muốn vậy thật không? Dường như anh quá vội vã thì phải.
Giọng Tùng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Xuyên:
- Suốt đêm qua, anh trằn trọc không ngủ được. Anh nôn nóng đợi trời sáng để gặp em và nói với em tình cảm của mình. Anh có cảm giác mình như đứa trẻ, cứ mãi chờ đợi món quà mình yêu thích. Em chính là món quà bất ngờ mà thượng đế đã trao tặng anh.
Mỹ Xuyên trôi đi trong cảm động. Cô lo lắng vì sợ đây là giấc mơ, nhưng rõ ràng Xuyên không mơ, Tùng đang bóp nhẹ tay cô và âu yếm giữ mãi trong tay mình kìa.
Trong lúc Xuyên còn đang hoang mang thì nghe Tùng thở dài:
- Anh cảm thấy yên tâm khi đã nói hết với em những gì muốn nói. Tiếc rằng, anh phải đi ngay bây giờ.
Tim Xuyên nhói lên, cô thảng thốt:
- Anh đi đâu?
- Về Sài Gòn để dự họp với công ty Đại Hưng. Anh đang làm ăn với họ.
Xuyên cố giấu đi vẻ thất vọng:
- Ồ! Vậy à? Em chúc anh đi vui vẻ.
Cô không cần thắc mắc công ty Đại Hưng là như thế nào khi nhớ tới gương mặt bự phấn của giám đốc Ái Xuân. Công ty Đại Hưng là hình ảnh của người quyền lực, giàu có mà cô không thể nào quên. Đó là công ty đầu tư xây dựng lớn nhất nhì hiện naỵ Những người làm ăn với công ty đương nhiên cũng phải giàu có, sang trọng như Tùng chẳng hạn.
- Anh chỉ rời Đà Lạt một tuần thôi. Khi nào sắp về, anh sẽ điện cho em.
Tùng nắm lấy tay cô, hai người bước thật chậm. Tới nhà trọ, Xuyên chờ anh đi khuất mới tung tăng nhảy lên bậc thềm. Cô không thể tưởng tượng mình có thể sung sướng đến như vậy.
Nhưng khi mở cửa phòng trọ rẻ tiền, Xuyên lại thấy không ổn chút nào. Làm sao Tùng có thể yêu được cô nhỉ? Cả cô cũng thế. Cô hầu như chưa biết thật sự anh là thế nào. Một lần nữa, Xuyên lại hình dung Thảo Ly đang khoác tay Tùng đi vào tòa nhà cao ngất của tập đoàn Đại Hưng.
Giọng Quyền vang lên cắt ngang suy nghĩ của Mỹ Xuyên:
- Mỹ Xuyên ơi! Đã về rồi phải không?
Cô vội ra mở cửa:
- Gì thế ông... tướng?
- Sếp Thạnh nhắn rằng Xuyên tới biệt thự Mimosa nhanh lên, nếu không, sẽ trễ ngày công đấy.
Mỹ Xuyên chợt khựng lại:
- Chết rồi! Tôi không biết biệt thự đó ở đâu. Anh Thạnh có chỉ chỗ cho anh không?
- Không hề.
Xuyên mím môi:
- Đúng là ác. Bỏ mặc ổng làm một mình cho biết thân.
Quyền lơ lửng:
- Thế thì chưa biết ai ác hơn ai. Nếu tôi là Thạnh, tôi sẽ ác hơn nhiều.
Xuyên nghiến răng:
- Đồ nhỏ mọn.
- Lúc ngồi với ông Tùng, Xuyên có chằng như vậy không nhỉ? Chắc không đâu. Vừa rồi, trông Xuyên hiền từ, e ấp như cô học trò cấp ba lần đầu trốn học đi chơi với bồ.
Mỹ Xuyên gân cổ lên:
- Rồi sao? Anh... ghen à?
- Không. Tôi chỉ thấy bất bình lẫn tội nghiệp
Không nói tiếp cho hết câu, Quyền quay lưng đi. Nhìn cái dáng bặm trợn chả chút gì nghệ sĩ của anh, Xuyên bỗng giận dỗi vô cớ. Thì ra lắm lúc anh đàn ông còn nhỏ mọn hơn cả đàn bà. Rõ ràng cả Thạnh lẫn Quyền đều đang ganh tỵ với Tùng. Mà chẳng lẽ thế khi Mỹ Xuyên có là gì trong cái xã hội này.
Nằm chuỗi người ra giường, Xuyên mơ màng tơ tưởng tới Tùng. Cái tên thật xứng với người đàn ông như anh, nó gợi lên dáng hùng vĩ của một đại thụ, mà các cô gái đẹp khác nào cái giò phong lan tuyệt sắc ra sức đeo bám. Xuyên nhất định không như họ, cô muốn mình như một cây thông non đứng bên cạnh thân tùng bách ấy. Dầu thế nào chăng nữa, Mỹ Xuyên vẫn là Mỹ Xuyên mà. Nếu thế, sao cô lại lười biếng nằm đây trong khi công việc ê hề đang chờ đợi? Chẳng lẽ vừa nghe lời tán tỉnh của gã đàn ông giàu có, Xuyên đã cho phép mình xao lãng? Nhưng làm cách nào để tới biệt thự Mimosa đây? Lão Thạnh đúng là dở.
Xuyên ngồi bật dậy, tới phòng của Quyền, cô ngập ngừng gõ cửa.
Một giọng nói khó chịu hắt ra:
- Ai thế?
- Xuyên.
- Hừ! Xin lỗi, tôi đang làm việc, không đưa Xuyên tới biệt thự Mimosa được đâu.
- Vậy là anh biết chỗ đó phải không?
- Chắc là thế.
Mỹ Xuyên xuống giọng năn nỉ:
- Làm ơn đi mà. Nếu không, ông Thạnh sẽ dũa tôi te tua.
Quyền mở cửa với bộ mặt thật ngầu tới mức Xuyên phải hết hồn vì bất ngờ.
Cô ấp úng:
- Anh không rảnh thì thôi vậy.
Nhìn vẻ thiểu não của Xuyên, Quyền cầm lòng không được. Anh chép miệng:
- Đi thì đi nhanh lên giùm nào.
Rồi chả thèm nhìn Xuyên, Quyền cắm đầu bước vừa dài vừa nhanh đến mức Xuyên chạy theo đến hụt hơi. Thái độ miễn cưỡng của Quyền làm Xuyên khó chịu vô cùng. Nhưng vì đang nhờ vả, Xuyên đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Qua hai, ba con phố, leo bốn, năm con dốc, Quyền hất gương mặt lạnh tanh vào một biệt thự nằm ngay bên sườn đồi vàng rực hoa hướng dương rừng.
- Mimosa đó.
Xuyên giả lả:
- Cám ơn anh nhiều lắm.
Không nói không rằng, Quyền lững thững quay đi. Xuyên chả có thời gian để bứt rứt vì vẻ khinh khỉnh của Quyền. Cô chỉ vội chạy vào trong phòng khách trống trơn, cũ kỹ và cất tiếng gọi Thạnh.
Trên cầu thang, anh bước xuống, mặt lạnh chả thua gì mặt Quyền:
- Tới rồi đấy phải không? Chắc đi bằng xe du lịch đời mới?
Xuyên liếm môi:
- Làm gì có. Anh Quyền đưa em đến đấy.
Thạnh nhướng mày:
- Vậy sao? Tôi đâu hề chỉ chỗ cho hắn. Gã này tài thật đấy. Không phải dân Đà Lạt mà ngóc ngách nào cũng biết hết.
Lừ mắt nhìn Xuyên, Thạnh mỉa mai:
- Cá cắn câu rồi phải không?
Mặt đỏ lên, Xuyên gằn:
- Em đến để làm việc chứ không phải để nghe những câu hỏi vớ vẩn của anh.
Thạnh khoanh tay:
- Vậy thì làm việc. Em đi xem tất cả các phòng rồi thiết kế và tính toán những phụ liệu trang trí, chiều nay chúng ta sẽ đưa lại cho chủ bản phác thảo đó.
Xuyên găng lại:
- Nhưng ít ra em cũng phải được biết ý chủ nhà như thế nào chứ?
Lấy trong túi ra một sấp giấy gấp tư, Thạnh nói:
- Cứ xem trong ấy. Có yêu cầu cụ thể cho từng phần đấy.
Dứt lời, anh lạnh lùng bước lên lầu. Mỹ Xuyên bực bội ngồi xuống bậc tam cấp lát đá hoa cương và nhìn ra vườn.
Tại sao Quyền lẫn Thạnh đều tỏ thái độ với Xuyên vậy? Chả lẽ cô không có quyền với tới những thứ cao hơn tầm tay à?
Uể oải, Xuyên đứng dậy, bắt đầu công việc. Ngày hôm nay khởi đầu thật tuyệt cho trái tim nhưng với trí óc thì thảm quá. Xuyên không thể tập trung khi nhìn vào đâu cô cũng thấy Tùng với những lời như hát của anh.
Chương 6
Quyền gác điện thoại rồi đứng thừ ra bên máy. Anh vừa gọi về Sài Gòn để thăm mẹ, qua đó anh biết sức khỏe nội không khả quan. Điều này khiến Quyền suy nghĩ. Nhưng không phải vì thế mà anh sẽ quay lại ngôi nhà ấy một khi người đàn bà đó vẫn còn chễm chệ thay vị trí mẹ anh.
Càng nghĩ, Quyền càng uất ức vì sự nhu nhược của ba mình. Suôt cuộc đời ông, chưa bao giờ dám đưa ra một quyết định, vì tất cả những gì liên quan tới ba đã có nội sắp xếp. Những cuộc sắp xếp vô lương tâm ấy thật đáng sợ.
Lòng Quyền chợt dâng lên nỗi xót xa lẫn thương cảm sâu sắc khi nghĩ đến mẹ. Trên đời này chỉ có bà là người anh yêu kính nhất. Vậy mà Quyền cũng không được ở gần mẹ, bà đã chọn cho mình cách sống riêng và anh phải tôn trọng cách sống đó.
Ra khỏi bưu điện, Quyền sải những bước dài. Tối nay, trời mù sương, nếu vào quán ngồi nhâm nhi cà phê nóng và nghe nhạc thì tuyệt. Càng tuyệt hơn nữa nếu cạnh mình có thêm mái tóc dài thơm hương cỏ.
Quyền kéo cao cổ áo, anh không thể nào quên hương tóc của Mỹ Xuyên trong chuyến tàu đêm ấy. Ngồi cạnh Xuyên, hồn Quyền cứ lãng đãng vì hương tóc dịu dàng, nhưng say đắm ấy.
Tới ga Hòa Hưng, hai người chia tay lúc trời còn mờ mờ tối. Cả hai đều không hẹn gặp lại cũng không cho một địa chỉ, một số phone nào, nhưng thâm tâm Quyền tin chắc sẽ gặp Mỹ Xuyên một ngày rất gần. Thực tế cho thấy điều anh tin là đúng, chỉ tiếc rằng cuộc tao ngộ không lãng mạn như Quyền tưởng tượng bởi Mỹ Xuyên đang mất hồn lạc vía vì Tùng.
Quyền nén tiếng thở dài. Anh không lạ gì thói trăng hoa của gã đàn ông lịch lãm, sành sõi này. Khổ nỗi, Quyền không thể vạch mặt hắn cho Xuyên xem. Anh đâu muốn Xuyên bảo mình ghen như cô ta đã từng nói chứ.
Tới cửa nhà trọ, Quyền ngạc nhiên khi thấy Mỹ Xuyên đang ngồi một mình ngoài hàng hiên.
Tự nhiên anh buộc miệng:
- Xuyên chờ ông Tùng à?
Xuyên bình thản trả lời:
- Tôi chờ anh ấy chớ.
- Để làm gì?
- Muốn đãi anh một chầu cà phê.
Quyền huýt gió:
- Đúng là ước gì được nấy. Tôi không từ chối đâu.
 Quyền đưa tay ra, ngần ngừ một chút Xuyên nắm tay cho anh kéo lên. Quyền kéo mạnh đến mức cô va vào người anh, gương mặt Xuyên chạm vào lồng ngực đàn ông cường tráng của Quyền. Cô hốt hoảng lùi lại, giọng ấm ức:
- Anh làm trò quỷ gì vậy?
Quyền hạ giọng:
- Tôi chỉ giúp Xuyên kinh nghiệm nhỏ là phải suy nghĩ thật chín chắn khi đưa tay về phía một người đàn ông. Không phải ai cũng đáng tin cậy đâu.
Xuyên lầu bầu:
- Người đáng ngờ chính là anh đấy. Đúng là có cơn, lúc thì vui cho lắm vào, lúc thì lầm lì không chịu nổi.
- Cảm ơn nhận xét chân tình ấy. Thế mình vào quán nào đây?
- Đồi hoa vàng.
Quyền nheo mắt:
- Tiến bộ nhỉ. Mới đó đã biết tới Đồi Hoa Vàng. Ông Tùng đưa Xuyên đến hả?
Xuyên cho hai tay vào túi:
- Làm gì có. quán này gần biệt thự Mimosạ Ngày hai buổi đi về, tôi đã chấm nó, nhưng chưa vào vì ngại sôlô một mình đó thôi.
- Vậy là tôi có duyên hơn Tùng Ha-lây rồi.
Mỹ Xuyên nhíu mày:
- Tùng Ha-lây nghĩa là gì?
Quyền giải thích:
- Là hỗn danh của ông Tùng. Con gái bám theo Tùng dài y như cái đuôi sao chổi Ha-lây, nhưng họ không biết mình chỉ là những hạt bụi của ngôi sao chổi nổi tiếng ấy. Tội nghiệp thật.
Mỹ Xuyên nhấn mạnh từng chữ:
- Tôi không bám theo Tùng, tôi không phải là một hạt bụi nào đó trong đuôi sao chổi. Anh đừng bày đặt châm chọc nghen.
Quyền dang hai tay như phân bua:
- Tại Xuyên hỏi, tôi giải thích chứ không hề bày đặt châm chọc.
Liếc Quyền một cái tóe lửa, Mỹ Xuyên cộc lốc:
- Anh lầm lì không nói vẫn dễ chịu hơn.
Quyền rùn vai:
- Không tranh luận nữa, kẻo cà phê sẽ đắng hơn bình thường đó.
Xuyên chợt xìu xuống:
- Hình như chúng ta khắc khẩu thì phải.
- Tới giờ Xuyên mới nhận ra điều lý thú này sao?
- Tôi không để ý vì chẳng hay ho gì khi cứ cự nự với một gã như anh.
Quyền kéo ghế cho Xuyên rồi búng ta gọi người phục vụ.
Anh ta cười toe, giọng xum xoe:
- Ủa! Cậu Quyền! Cậu về hồi nào? Sao không cho biết để tụi nhỏ lo chỗ ở?
Quyền có vẻ ung dung tự tại:
- Đâu cần phiền dữ vậy. Tôi lang thang ít bữa với bạn bè ấy mà. Anh Ba khỏi cần quan tâm.
Mỹ Xuyên đang ngạc nhiên trước thái độ khúm núm khác thường của người phục vụ, thì nghe Quyền hỏi:
- Xuyên uống gì? Ngoài cà phê, quán này còn có rượu nữa.
Mỹ Xuyên ngần ngừ:
- Cù lần như tôi chỉ nên uống cà phê thôi. Không rành về rượu, tôi không uống đâu.
Quyền gật gù:
- Một cà phê và...
Người phục vụ ngắt lời:
- Và một như mọi khi.
Mỹ Xuyên nhìn Quyền:
- Anh là khách quen à? Vậy mà tôi cứ ngỡ anh cũng mù tịt Đà Lạt như tôi.
Quyền trầm ngâm:
- Đà Lạt là quê hương của bà nội tôi, vì đã từng sống ở đây, nên tôi khá rành nó.
Xuyên chống cằm:
- Anh là một gã lang thang hay một anh chàng lãng tử kỳ hồ vậy?
Quyền quay cái bình cắm đóa hồng trong tay:
- Hai... loại người ấy, có gì khác nhau chứ?
Mỹ Xuyên giải thích:
- Lang thang khiến người ta liên tưởng tới một gã vô gia cư, vô nghề nghiệp. Còn lãng tử thì... sang hơn nhiều bậc. Ví dụ cái tay lãng tử Yến Thanh trong thủy hử ấy, trong hào hoa phong nhã hết sức.
Quyền nhún vai:
- Thì ra là thế. Xét cho cùng, tôi giống một gã lang thang hơn. Còn lãng tử ấy hả? Chắc dành riêng cho Tùng. Anh ta là người "vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa" mà.
Xuyên làm thinh. Cô giả lơ trước những lời mỉa mai của Quyền bằng cách nhìn xung quanh quán.
Đồi Hoa Vàng bố trí theo kiểu nửa nhà rông Tây Nguyên, nửa nhà sàn của Nhật, trông thật lạ mắt, nhưng kết cấu hết sức hài hòa, nghệ thuật.
Xuyên chưa kịp khen đã nghe Quyền hỏi:
- Xuyên thấy khung cảnh ở đây thế nào?
- Độc đáo lắm. Hiện đại nhưng sâu sắc. Tay trang trí nội thất này đáng là bậc thầy.
Xuyên đứng dậy ngắm những bức tranh rải rác trong quán rồi nhận xét:
- Cùng một người vẽ, nhưng mảng đề tài phong phú. Khá đấy chớ.
Nheo mắt nhìn Quyền, cô hạ giọng:
- Nói thế có đúng không, thưa họa sĩ?
Quyền chỉ cười chứ không trả lời. Một lát sau, anh phê:
- Nét vẽ này còn non tay lắm.
Mỹ Xuyên khịt mũi:
- Hẳn là nét vẽ của anh rất già đời? Tiếc rằng tôi chưa được nhìn thấy.
Người phục vụ đã mang tới một tách cà phê đã pha thơm phức và một ly rượu chân cao mà xanh lá cây trông thật bắt mắt.
Mỹ Xuyên kêu lên:
- Rượu gì lạ thế?
Quyền nói:
- Màu thời gian đấy.
Mỹ Xuyên chớp mi:
- Sao lại xanh lá cây nhỉ? Lẽ ra phải là tím chớ. Anh không biết có thi sĩ đã từng viết:
"Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngắt
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh" sao?
Quyền thản nhiên:
- Đó là thời gian của ông tạ Với tôi, thời gian có màu xanh lá cây, y như màu áo Xuyên đang mặc đêm nay vậy. Về Đà Lạt, mỗi khi uống rượu, tôi thường tới đây. Anh bạn pha chế rượu sẽ pha nhiều loại rượu gì đó chỉ anh ta biết để chế cho riêng tôi "màu thời gian" này.
Xuyên liếc ly rượu:
- Ngồi uống rượu cũng lắm công phu nhỉ?
- Xuyên thử không?
- Ô! Không. Vì đây dành riêng cho anh mà.
Quyền nhìn cô đăm đăm:
- Với Xuyên, tôi không có gì hết.
Mỹ Xuyên lè lưỡi:
- Chà! Anh rộng rãi quá nhỉ. Trái lại, tôi kẹo kéo lắm. Bấm bụng biết đau, tôi mới mời anh đi uống cà phê đấy.
Quyền nói:
- Tôi hiểu. Nếu để... đáp lễ việc tôi đưa Xuyên đến biệt thự Mimosa thì... Chậc! Phải nói thế nào nhỉ? Rẻ quá.
Xuyên xụ mặt:
- Có cần nặng lời với người ta dữ vậy không? Anh tưởng tôi sòng phẳng với anh như đối với đời sao? Chính anh bảo đừng làm cà phê đắng hơn, rồi bây giờ lại...
Quyền nhăn nhó:
- Ôi! Tôi xin lỗi. Làm ơn đừng ướt mi.
Mỹ Xuyên bĩu môi:
- Anh không đủ làm cho tôi khóc đâu.
- Tôi thích thấy Xuyên cười kìa.
- Tôi chẳng hứng cười.
Quyền lắc đầu:
- Khó quá. Coi chừng ê sắc đấy.
Xuyên tủm tỉm. Nói chuyện với Quyền đúng là thoải mái. Cô không phải giữ kẽ, chẳng cần làm duyên hay vờ điệu hạnh như khi ngồi với Tùng.
Nhắc tới Tùng, Mỹ Xuyên bỗng chạnh lòng. Anh về Sài Gòn cả tuần mà không hề gọi điện cho cô như đã hứa. Ngày nào cô cũng mong, mong sẽ được ngồi ở Đồi Hoa Vàng với anh. Tối nay cũng thế. Xuyên đợi mãi ở hàng hiên, đến khi thấy Quyền, chả biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại mời anh tới đây uống cà phê.
Nhưng dẫu sao ngồi với Quyền, vẫn vui hơn ngồi một mình và ngóng trông.
Quyền thật nhạy cảm khi hỏi:
- Nhớ tới Tùng phải không?
Xuyên gượng gạo nhấp cà phê:
- Sao mình dễ bị chi phối bởi một người mình chưa biết nhiều về họ nhỉ?
Quyền cũng nhấp ly "màu thời gian":
- Vì nếu biết quá nhiều mình sẽ chán, lấy gì để chi phối nữa.
Mỹ Xuyên dò dẫm:
- Vậy anh biết gì về Tùng? Nói cho tôi nghe đi.
Quyền tằng hắng:
- Tôi lầm lì không nói vẫn hay hơn mà. Nè! Xuyên mời tôi đi uống cà phê, hay đưa đi khai thác tin tức vậy?
Mặt Xuyên hất lên, thách thức:
- Nếu tôi nói một công hai việc thì sao?
Nốc cạn ly rượu, Quyền chua chát:
- Thì đúng "màu thời gian tím ngắt" rồi.
Nhịp tay lên bàn, Quyền hạ giọng:
- Thật lòng nhé. Đàn ông kỵ nhất là phải nói về một người đàn ông khác trước mặt phụ nữ.
Xuyên cong môi:
- Ai bảo anh nói xấu họ làm chi?
Quyền ngao ngán:
- Tốt xấu gì cũng thua im lặng hết. Chấm dứt chuyện moi tin nhé. Xem như tối nay tôi đãi.
Xuyên kêu lên:
- Sao kỳ vậy? Định chơi bạn à?
- Không. Làm thế lương tâm tôi thanh thản hơn.
Mỹ Xuyên đứng dậy:
- Làm gì có chuyện đó.
Vừa nói, cô vừa dáo dác tìm người phục vụ. Anh ta chạy tới xua hai tay:
- Bạn của cậu Quyền là hoàn toàn miễn phí, miễn cả tiền boire...
Xuyên chống nạnh nhìn Quyền:
- Vậy là sao chớ? Rõ ràng anh không coi tôi ra gì hết mà.
Đùng đùng cô đẩy cửa kính đi như chạy ra đường. Con dốc như nghiêng hơn dưới chân, Xuyên cứ chực té mấy lần. Cô nghe tiếng chân Quyền đuổi theo sau lưng mình.
Anh kéo cô lại:
- Trời ơi! Sao thừa tự ái thế? Đồi Hoa Vàng là quán của gia đình tôi, miễn phí là chuyện đương nhiên rồi.
Mỹ Xuyên vẫn hầm hừ:
- Ai bảo anh không nói sớm, để tôi chọn quán khác.
Quyền phân trần:
- Tôi sẽ nói gì khi Xuyên quá nhiệt tình với quán của tôi. Ngay cả chuyện khoe tự mình trang trí cũng như đã vẽ những bức tranh trong đó tôi còn chưa mở miệng được nữa là.
Xuyên có vẻ nguôi, cô hạ giọng:
- Thì ra anh cũng là dân trong nghề.
Quyền vội nói:
- Nhưng tôi thích vẽ hơn.
- Nếu thế anh truyền nghề cho tôi đi. Tôi sẽ gọi anh là sư phụ.
Im lặng một vài giây, Quyền nói:
- Tôi không thích làm sư phụ Xuyên đâu.
Định hỏi tại sao, nhưng Xuyên chợt nghĩ ra hỏi thế chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy, nên cô lấp liếm:
- Vậy là xem như tôi không có phần phước, chúng ta tiếp tục là bạn tốt nhé.
Quyền bật cười:
- OK.
Mỹ Xuyên tò mò:
- Anh thật sự bỏ nghề luôn à?
- Ừ.
- Sao thế?
Quyền hóm hỉnh:
- Họa sĩ lúc nào cũng hiếm hơn kiến trúc sư.
Mỹ Xuyên lại thắc mắc:
- Sao anh vẫn ở nhà trọ trong khi đã có quán Đồi Hoa Vàng nhỉ?
Quyền chép miệng:
- Tôi là dân lang thang thì làm sao ở nhà được.
Mỹ Xuyên càu nhàu:
- Lúc nào cũng hư hư thực thực. Anh nói chuyện nghiêm túc không được sao?
Quyền nói:
- Tôi hoàn toàn nghiêm túc, chỉ tại Xuyên chưa hiểu tôi đó thôi.
Ngang qua lối rẽ dẫn tới biệt thự Thanh Thanh, Quyền và Xuyên ngần ngừ một chút rồi rẽ vào.
Quyền hỏi ngay:
- Định tới khách sạn Thanh Tùng à?
Mỹ Xuyên bối rối:
- Không được sao? Tôi muốn xem người ta xử dụng nó như thế nào khi đã đưa vào kinh doanh.
Quyền nhún vai:
- Tự mình chuốc lấy phiền là Xuyên đó.
- Anh không đi theo thì thôi. đừng cằn nhằn nữa.
Tới biệt thự, giờ đã là khách sạn, Xuyên chợt nhận ra chiếc du lịch màu mận của Tùng đang đậu trong sân.
Cô không kềm được tiếng reo:
- Ồ! Tùng đã về rồi.
Vừa nói, cô vừa đi như chạy vô phía đại sảnh. Tới giữa sân, cô ngượng ngập dừng lại vì tự nhận ra sự phấn chấn quá mức của mình. Và cũng vừa lúc đó, Xuyên thấy Tùng. Anh đang đứng ngoài hành lang, nhưng không phải một mình mà với Thảo Lỵ Cô ta đang dựa vào ngực anh và cười nói huyên thuyên.
Mắt Xuyên tròn xoe, cô không ngờ mình lại phải bắt gặp cảnh này lần nữa. Ôi! Sao cô ghét con mụ Thảo Ly đến thế nhỉ?
Cô xăm xăm bước tới, nhưng Quyền đã gọi cô lại:
- Xuyên định làm gì vậy? Định chào Tùng khi đi cùng một gã đàn ông khác tới khách sạn à?
Mỹ Xuyên khựng lại, nhưng ngay sau đó cô phản ứng:
- Tùng không nghĩ như anh đâu.
- Nhưng Thảo Ly sẽ nghĩ, cô ta sẵn sàng suy diễn để hạ địch thủ.
Xuyên cương quyết:
- Tôi muốn gặp Tùng trong tình huống này để xem anh xử sự ra sao.
Quyền khoát tay:
- Vậy Xuyên vào đi. Tôi sẽ chờ bên kia đường.
Mỹ Xuyên hít một hơi dài và tự tin bước lên bậc tam cấp. Cô không muốn là hạt bụi trong sao chổi Ha-lây. Cô muốn mình, duy nhất mình là người yêu của Tùng.
Người trông thấy Xuyên trước là Thảo Ly, cô ta kéo tay Tùng, giọng châm chọc:
- Bộ chưa thanh toán hết tiền công cho cô ta à?
Tùng nhìn theo hướng mắt của Ly và thấy Xuyên. Bỏ mặc Ly đứng đó, anh nhảy qua lan can tới ngay bên cô.
Mỹ Xuyên hỏi ngay:
- Anh đi Sài Gòn với Thảo Ly à?
Tùng phân bua:
- Công việc mà. Anh vừa về tới đấy.
- Nếu công việc chưa xong, anh cứ tiếp tục. Em về đây.
Mỹ Xuyên quay ngoắt đi, ngực nghe nặng hơn đeo chì. Tùng giữ cô lại bằng một vòng tay ôm. Anh kéo tay cô ra chỗ xe du lịch đậu.
- Anh chọn em chứ đâu chọn Thảo Ly.
Mở cửa cho Xuyên, Tùng vòng sang bên kia. Ngồi sau vô-lăng, anh nói:
- Đang mệt mỏi, bực dọc mà có em kế bên, thật không hạnh phúc nào bằng.
Nhìn vẻ tức tối của Thảo Ly, Xuyên ấp úng:
- Anh bỏ mặc cô ta thật à?
Tùng buông thõng:
- Thật.
Mỹ Xuyên im lặng. Xe lăn bánh ra khỏi cổng. Cô thấy Quyền đứng dưới cột đèn, anh đang hút thuốc và lông ngông trông về phía cổng khách sạn.
Chiếc xe chở Xuyên lao vụt qua, cô không kịp ra hiệu với Quyền mà chỉ kịp quay ra sau lưng nhìn dáng anh đơn độc với điếu thuốc đỏ trên môi.
Tùng hỏi:
- Gì thế?
Mỹ Xuyên lắc đầu:
- Không. Anh đưa em đi đâu vậy?
- Về nhà anh cho biết.
- Giờ này tối lắm rồi.
Tùng cười:
- Nếu em ngại thì chúng ta đi một vòng thành phố.
Mỹ Xuyên cựa quậy trên ghế, mắt nhìn thẳng vào con đường phía trước và nhỏ nhẹ hỏi:
- Công việc làm ăn của anh thế nào rồi?
Tùng chép miệng:
- Không được thuận tiện lắm. Anh sẽ phải đi nữa vào tuần sau. Thật buồn khi không có thời gian cho em.
Mỹ Xuyên xao động vì lời nói đầy tình cảm của Tùng. Cô chớp mắt khi Tùng khẽ nắm tay mình. Anh tấp xe vào lề một con đường tối rồi kéo Xuyên vào lòng. Xuyên nghe tim đập thình thịch, cô khép mi và đón chờ môi Tùng. Nụ hôn thơm mùi thuốc lá làm cô như say.
Hơi thở Tùng mơn man bên tai Xuyên:
- Về nhà với anh đi. Anh rất muốn...
Xuyên chưa kịp từ chối, anh lại hôn lần nữa. Lần này, nụ hôn dài hơn, sâu hơn và mê hoặc hơn. Người Xuyên nóng bừng bừng, nhưng cô vẫn cố đẩy Tùng ra.
Giọng nghiêm nghị, cô nói:
- Không được.
- Tại sao khi chúng ta yêu nhau?
Xuyên vuốt tóc:
- Chuyện đó chỉ xảy ra khi em làm vợ anh.
Tùng im lặng. Anh có vẻ sượng:
- Xin lỗi. Anh không kềm lòng được vì anh quá yêu em và vì em quá quyến rũ.
Mỹ Xuyên giận dỗi:
- Em cổ hủ lắm. Không thích hợp với lối sống hiện đại của anh đâu.
Tùng nhỏ nhẹ:
- Một lần nữa anh xin lỗi em.
Xuyên nói:
- Em muốn về.
- Vẫn còn giận à?
- Đâu có. Nhưng sáng mai em phải đi làm sớm.
Tùng lái xe đi:
- Sau này anh không để em phải cực nhọc như bây giờ đâu.
- Được làm việc là sung sướng rồi, em sẽ điên mất nếu thất nghiệp.
- Anh sẽ mở công ty cho em là giám đốc. Chịu không?
Mỹ Xuyên bật cười:
- Ôi chao! Cho em xin đi. Em chỉ biết làm nhân viên quèn, chớ không biết làm giám đốc đâu. Thú thật, em luôn bị dị ứng với bà giám đốc, như giám đốc Ái Xuân của công ty Đại Hưng chẳng hạn.
Tùng kêu lên thích thú:
- Em biết bà ta à?
Xuyên so vai:
- Em đã chịu đựng bà ta hai năm. Đúng là người không có trái tim.
Tùng buộc miệng:
- Bà Xuân là chị Thảo Ly đấy.
Xuyên cười khẩy:
- Hèn chi...
- Sao lại nói nửa chừng nhỉ?
- Nói cả câu sợ anh đau.
Tùng cười to:
- Anh mới quen Ly trong dịp mua lại biệt thự Thanh Tùng. Cô ta là người môi giới và quan hệ đôi bên chỉ là tiền bạc thôi.
Mỹ Xuyên nhấn mạnh:
- Nhưng trông hai người cứ y như là một cặp tình nhân xứng đào xứng kép.
Giọng Tùng tự mãn:
- Cô ta chủ động bám riết anh nên rất buông thả.
Mỹ Xuyên gằn từng tiếng:
- Và anh cũng thế. Đúng không?
Tùng trầm giọng như đang sám hối:
- Anh sẽ không thế nữa.
Thấy Xuyên im lặng, anh nói tiếp:
- Anh phải tu chỉnh làm ăn, không nhăng cuội nữa. Nói một cách văn hoa, nghĩa là lãng tử dừng chân và em sẽ là bến đỗ của đời anh.
Mỹ Xuyên gượng gạo nhìn hai hàng cây bên đường. Những lời của Tùng nhẹ như gió, nó đang ru ngủ Xuyên thì phải.
Lẽ nào cô được Tùng chọn làm bến đỗ? Cô không nghi ngờ anh, nhưng linh tính cho Xuyên biết điều này không dễ, thậm chí khó có thể xảy ra. Nhưng vì đâu, Xuyên không biết.
Nhìn Tùng, cô hỏi:
- Anh thật lòng yêu em à?
Tùng gật đầu:
- Tuần sau về Sài Gòn với anh.
- Công việc chưa xong đâu anh.
Tùng chép miệng:
- Nếu biết em bị trói chân ở Đà Lạt vì cái biệt thự Mimosa ấy, anh đã không giới thiệu cho ông Thạnh mà để Thảo Ly bao thầu luôn.
Mỹ Xuyên đầy tự tin:
- Công ty Đại Hưng ngoài em ra, không có phục chế nhà cổ theo kiến trúc Pháp đâu.
Tùng nhún vai:
- Thì họ sẽ làm theo cách không có chuyên gia. Thảo Ly giống Ái Xuân ở điểm giỏi tài biến hóa, không thành có, giả thành thật chẳng mấy hồi. Chị em cô ta trót lọt nhiều vụ làm ăn dối trá, khiến Đại Hưng không còn uy tín trên thương trường nữa.
Xuyên tò mò:
- Họ sắp bị phá sản à?
- Vậy thì chưa. Nhưng khâu nhân sự thiếu nghiêm trọng dẫn tới việc không còn người tài để giúp việc.
- Vậy sao anh còn làm ăn với họ?
Tùng vừa lái xe vừa trả lời:
- Anh đang tìm cách, một là rút chân ra, hai là mua lại công ty rồi mời những người cũ về làm.
Mỹ Xuyên nheo mắt:
- Có mời em không?
- Không. Vì em đương nhiên phải có trách nhiệm với anh rồi.
Tùng chợt trầm ngâm:
- Trước đây, công ty Đại Hưng có một tay kiến trúc sư cực kỳ giỏi. Hắn là cậu Hai, cháu đích tôn duy nhất của tổng giám đốc Vĩnh Khuê.
Mỹ Xuyên nhíu mày:
- Sao em không biết người này kìa?
- Hắn rời công ty ba, bốn năm rồi, lúc đó chắc em còn ngồi trên ghế đại học.
- Nhưng sao hắn ta không làm nữa vậy?
Tùng nói:
- Hắn đang du học ở Pháp. Nếu hắn về nước, em sẽ có đối thủ cạnh tranh đấy.
Xuyên nói:
- Có cạnh trạnh mới có tiến bộ, em không ngại đâu.
Tùng cho xe rẽ trái:
- Tự tin quá nhỉ. Nhưng nói thật, anh chỉ muốn có một người vợ là nội trợ hoàn toàn, chớ không thích một người vợ bôn ba ngoài đời.
- Nếu vậy thì quên em đi. Em không thích núp dưới bóng tùng quân đâu.
Tùng ngừng trước nhà trọ, anh hôn nhẹ lên má Xuyên:
- Ngủ ngon. Mai anh sẽ đến đưa em đi ăn sáng.
Xuyên bước đi bằng đôi chân của cô gái mười tám vừa biết yêu. Đang vui miệng hát nghêu ngao, Xuyên vụt im bặt khi thấy Quyền đang hút thuốc ở hành lang.
Cô vội lên tiếng xin lỗi trước:
- Xin lỗi. Lúc nãy tôi không... không...
Quyền xua tay:
- Tôi hiểu. Quan trọng là Xuyên đã trở về bình yên chớ không bị một chàng lãng tử nào đó bắt cóc suốt đêm như nãy giờ tôi vẫn sợ.
Mỹ Xuyên đỏ mặt:
- Tôi không dễ dãi như thế đâu.
Quyền nói:
- Khi yêu, người ta thường bất chấp hậu quả.
- Điều đó thì không đúng với tôi. À! Sao anh biết Thảo Ly nhỉ?
- Vì cô ta thường xuyên xuất hiện bên người nổi tiếng như Tùng, mà Tùng lại liên quan tới Xuyên.
Mỹ Xuyên liếm môi:
- Thảo Ly và anh ấy chỉ quan hệ làm ăn.
Quyền nhún vai. Hai người rơi vào im lặng. Cuối cùng, Quyền lên tiếng trước:
- Chúc ngủ ngon và có giấc mơ đẹp.
Mỹ Xuyên máy môi:
- Anh cũng vậy.
Đợi Quyền vào phòng xong, Xuyên mới về phòng của mình.
Buông người xuống giường cô tự nhủ:
- Đêm nay mình sẽ ngủ ngon, nhưng sẽ không có giấc mơ đẹp, vì đâu có giấc mơ nào sánh bằng những điều tuyệt diệu vừa mới xảy ra.
Trần Thị Bảo Châu
Theo http://vnthuquan.net/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Trịnh Vĩnh Đức - Người đi tìm cái đẹp trong con chữ văn chương Dù chưa một lần được gặp nhà giáo, nhà thơ, nhà Phê bình văn học Trịnh Vĩ...