Gió không thèm nói
Chớp lại lóe lên, chân trời phía tây thêm một lần rách. Dưới
chùm chớp hằn học, Tây nghĩ, thêm mưa nữa là mình đủ bộ thê lương.
Nó đang ngồi bó gối trên một cái gờ che cửa sổ ở tầng bốn một
chung cư cũ, nơi gần trời hơn đất. Ít nhất ngó trời không chóng mặt, như nhìn
xuống một khoảng sân sau chằng chịt dây phơi. Đỡ lấy Tây là tấm bê tông đâm ra
khỏi vách rộng chừng ba tấc, chiều dài hơn nửa thước, người thiết kế ra chi tiết
này chắc không ngờ, ngoài tác dụng che nắng xiên mưa tạt vào cửa, còn có thể giấu
nhân tình.
Chị Hằng đã tống Tây lên đây qua đường cửa sổ, lúc nó vẫn
chưa kịp mặc gì, “Ở yên trên đó”. chị hốt gọn mớ quần áo vãi trên sàn nhà ấn
vào tay nó, rồi đóng sập đôi cánh cửa. Tiếng xe anh Hùm đã tắt, cầu thang vang
tiếng huýt sáo. Nghĩa là chỉ còn không đầy một phút nữa, chị Hằng phải xong việc
vuốt phẳng vải trải giường, chỉnh trang phục, buộc tóc, rửa mặt bằng nước lạnh
cho má bớt hồng, mắt dịu lửa. Âm thanh chùm chìa khóa quay trên ngón tay anh
Hùm mỗi lúc một khoa trương. Lẫn trong những chiếc chìa khóa đủ hình dạng, là
con dao bấm. “Lạnh lắm, toàn sát khí”, một lần chị Hằng kể, và cười. Đôi hàng
răng ngắn làm nụ cười hơi ma mãnh.
Có vẻ như chẳng ai dọa được chị, chẳng gì khiến chị bớt ung
dung, kể cả anh chồng giang hồ khét tiếng, người vẫn thường phì phèo điếu thuốc
trong lúc chém thiên hạ và (đôi khi) bị thiên hạ chém, cai quản khu vực cảng cá
và bến tàu. Dân thị xã vẫn dạt vào lề đường mỗi khi nghe tiếng xe phân khối lớn
rùng rùng, điều khiển bởi một anh sọc rằn từ đầu tới đuôi, cổ đeo nanh hổ, trên
người khảm khắc đầy sẹo vết. “Ờ, coi bậm trợn vậy, nhưng giữa hai ngón cái
không bằng trái ớt”, chị Hằng nói, hơi thở gây mê gáy thằng nhỏ xe ôm.
Lúc đó Tây chưa thân với cái bớt son trên sườn trái người đàn
bà sống nhiều hơn nó mười bảy năm, chưa biết da chị có thể hắt sáng cả khi đèn
trong phòng tắt ngóm. Nhưng Tây cảm nhận được một cơ thể mát rượi từ mảng mỡ bụng
chị luôn sà xuống, chòng chành cuối lưng nó. Gợi trong đầu thằng con trai thứ
chất lỏng trong suốt, hơi sóng sánh, có thể khỏa ngập lên nó, giấu lấp nó, nếu
chìm vào. Nên Tây thích chị khách quen, không hoàn toàn vì chị hay cho thêm tiền
xe.
Chẳng phải lúc nào chị Hằng cũng kêu Tây chở một vòng thu tiền
góp, dù ưng nó nhất, khen nó ra dáng đàn ông nhất, “phát thèm”. Chị đi với nhiều
xe ôm khác, anh Hùm khỏi ngờ vực lôi thôi. Nhưng chỉ Tây là được chị rủ lên nhà
uống nước, xem thử cái giường có kêu không.
Rùng mình trên người chị Hằng một lần, Tây không cách nào từ
chối lên nhà chị thử giường vài bận nữa, để thả lỏng mình vào thân thể bao
dung. Thời khắc quên trời đất, rất đáng giá. “Cùng lắm là chết chớ gì”, nó bảo vậy,
khi chị lấy ngón trỏ ngoáy cái cúc cu khá ngầu, hỏi có sợ anh Hùm không. Nhưng
đến khi tiếng xe anh rung cả chung cư, Tây đứng đờ ra, nghĩ về cái cửa sau
không bao giờ có. Chị Hằng, thuần thục như mọi khi, túm Tây nhét qua cửa sổ, bảo
tránh ra ngoài ấy.
Khi những mạch đập đã dịu cơn sôi, nhớ lại diễn biến vụ kẹt ở
lưng chừng, trong Tây có chút tức giận, với thằng Tây hèn nhát. Bị đâm vài dao
thì có sao, mình đáng vậy. Có thế nào thì cũng giống những chuyện Tây đã từng gặp
phải như đụng xe, té giàn giáo, gãy ngón tay, và nó chưa từng nghĩ ông trời bất
công với mình.
Nhưng chị Hằng, người đàn bà vừa mới đây đã kịp rúc rích với
chồng, giọng không chút gượng, cũng làm Tây tổn thương chút đỉnh. Nó thấy mình
như mảnh rác, bị dọn dẹp bởi một tay chuyên nghiệp, chớp mắt đã bị đổ đi. Cái gờ
che cửa sổ này, rốt cuộc có bao nhiêu người lấy làm chỗ trốn? Tây săm soi, thấy
mảng vách chỗ nó tựa lưng vào không chút rêu.
Đổi thế ngồi, hòng cứu vãn đôi chân tê rần sắp mất cảm giác,
Tây hơi thất vọng, thân hình dài thượt của nó xếp kiểu gì cũng thừa ra. Nghĩ, bối
cảnh này chắc không diễn viên nào ưa, nhân vật bó mình chết trân giữa trời,
không thoại, không trai gái. Thứ chuyển động duy nhất là nước đái nó thải ra, vừa
chảy vừa bốc khói trên tường. Dĩ nhiên thòng chân đòng đưa thì quá sướng, nhưng
sao biết được chồng chị Hằng có bất thần tung cửa sổ và tóm lấy nó không. Vách
mỏng, cửa gỗ không ngăn được những tiếng động sỗ sàng, đôi lúc Tây hết hồn tưởng
đâu mình bị phát hiện.
Đường ống nước ở ngoài tay với, anh Hùm chẳng tỏ vẻ gì sắp ra
khỏi nhà, gờ che cửa sổ của tầng bốn lại xa và quá nhỏ để đỡ lấy nó nếu nhảy xuống.
Tình cảnh không thể tệ hơn, cái quần ka ki rách lai của Tây, trong lúc quýnh
lên nó đã làm rơi, vắt lên sợi cáp truyền hình.
Nghĩa là hết phương về.
Mọi thứ đang chống lại Tây, kể cả con nhỏ thừa nhiễm sắc thể
đang chơi ở sân chung một dãy nhà cho mướn trọ, ngay bên dưới. Cái chổi lông gà
trong tay, con nhỏ đang múa kiếm, đâm kẻ thù tưởng tượng hết sức dứt khoát, vẻ
mặt nghiêm túc hứa hẹn nó sẽ hét ra trò nếu tình cờ ngó thấy Tây ngồi trên gờ cửa
sổ, không mặc quần.
Rồi con nhỏ bỗng dưng biến mất, sự vắng vẻ của mảnh sân bên
dưới cứ đầy lên, dâng ngợp chỗ Tây ngồi. Giữa hai đùi gió lùa rười rượi, có
chút xấu hổ khi nhìn thấy nửa dưới cơ thể mình phơi sáng. Không hiểu bởi cái quần
đang phơ phất dưới kia, hay do những tiếng động ấm cúng lẫn vào tiếng cười chị
Hằng lùa qua vách, mà Tây cảm giác, nó bị bỏ rơi.
Cảm giác giống hệt như khi Tây nhìn người ta khép chặt mẹ
trong bốn tấm ván, đem vùi xuống đất. Lúc đó Tây mười bốn tuổi, cảm thấy không ổn
chút nào, những lần vô thức hỏi mẹ ơi đồng phục con đâu, mà không tiếng ai vọng
lại. Không ổn khi cúng mở cửa mả, mặt mũi cha Tây tươi rói, ôm ghì điện thoại.
Giỗ đầu mẹ Tây xong, cha nó treo bảng bán nhà, dọn về sống chung với một người
đàn bà xưng “má” với anh em Tây, mà tướng mạo không chút gì giống người mẹ bắt
đầu bị mối mọt liếm láp.
Em gái Tây, rất nhanh, sà vào lòng má, hòa nhập ngay với
đám trẻ khu Gò Mây, bình thản nói “mẹ con té lầu chết queo rồi” mỗi khi có người
hỏi thăm. Chỉ Tây không thể bỏ rơi mẹ thêm lần nữa. Nó đã bỏ rơi mẹ khi chìm
lún trong một chiếc ghế ở tiệm trò chơi điện tử, kệ bà mẹ trèo lên nóc nhà quét
dọn lá mục ứ trên máng xối, mấy trận mưa rồi nước ngấm sàn, nhỏ giọt lên giấc
ngủ nửa đêm. Cú rơi sau đó, mọi người đoán mẹ Tây chắc vì bất cẩn trật chân, lại
rủi té nhằm cái xác lu vỡ, mới chấn thương chí mạng. Giả thuyết ấy mạnh đến nỗi
có thể thổi bay vạt rừng, nhưng không yên ủi được Tây. “Biết đâu mẹ tự nhảy xuống”,
ý nghĩ đó gặm nhấm nó.
Có lần ý nghĩ vụt thành lời, lúc Tây gom quần áo bỏ nhà đi.
Nó có thể thấy cha mình giãy giụa thế nào để phủi bỏ cái câu vừa nghe được, “ai
dám chắc mẹ té là vì sơ sẩy?”. Chẳng ích gì, ý nghĩ ấy đã bám riết lấy ông như
một ký sinh đói khát, lây lan nhanh sang người đàn bà rùng mình bên máy giặt,
và còn làm phiền họ dài dài.
Chỗ Tây kẹt lại bây giờ, cao hơn một chút so với mái nhà nó
ngày xưa. Nhìn quanh không thấy khói, không thấy người, chỉ có những tiếng động.
Ngay bên vách, nghe tiếng rau cháy xèo trong chảo mỡ, Tây không biết ai là người
đứng bếp, mà giọng chị Hằng vẫn giòn chuyện một con nợ dây dưa, “mai anh xách
mã tấu dằn mặt vợ chồng nó cho em”. Dưới kia một ông say lè nhè hát bậy gì mà
mưa thấm ướt cây dù mưa giá buốt con cu, hai đứa nhỏ ẩu đả giành võng, bà già
nào đó ho như bứng cổ họng đi, tiếng rít thuốc lào, bình luận viên bóng đá hét
lạc giọng vào không không vào.
Chắc là có nhiều âm thanh cuộc đời vẳng lại lúc mẹ đứng trên
máng xối, nhưng dưới mái nhà của mẹ thì im phắc như nhà hoang. Phải có Tây và
em gái, chỉ cần réo lên mẹ ơi giày thể thao đâu rồi, mẹ ơi anh Hai giật tóc
con, chắc gì mẹ đã rơi.
Tây nghĩ vậy, thấy người nặng dần. Cảm giác như gờ che cửa sổ
Tây đang ngồi sắp không đỡ nổi nó. Tây từng làm phụ hồ nên nó biết, người ta
hay phẩy tay bỏ qua việc dùng vỉ sắt khi đúc bê tông tấm che. Họ còn không thèm
hồ cho láng, vô phước ngồi lên, mông in sâu những vết hằn.
Như Tây bây giờ. Cũng may cái áo dài quá nửa mông, nên lần vải
cũng đỡ đần cho da thịt nó.
Nó đổi tư thế nằm ngửa, lấy lưng làm điểm tựa cho đầu và
chân, người oặt ngược, cúc cu bệ rạc ngỏng lên trời. Ở thế nhìn ngược, nó ngó
những mái nhà lô xô chẳng có chút trật tự nào, giấu che những cuộc đời tầm thường,
những vui buồn nhỏ mọn, những bi hài kịch. Như chị Hằng vừa ngồi trong lòng Tây
vừa cắt đậu bắp nấu súp lươn cho chồng. Như mẹ Tây lần đầu lôi thằng con từ tiệm
chơi điện tử về, bà khóc rống lên sau mỗi nhát roi quất vào mông nó. Lúc đó cha
Tây ở đâu, nó không nhớ nổi. Có thể cha nó đi làm, ngồi nhà hàng tiếp khách, hoặc
công tác xa, hoặc có ở nhà cũng sẽ dắt xe đi, răng nghiến sít cái câu quen thuộc,
“tôi ớn cái thứ người hở tí là nước mắt, thiệt, chán hết muốn về”.
Thường thì mỗi khi hồi tưởng có nguy cơ thành lũ lụt trong đầu.
Tây thường đánh lạc hướng chúng bằng cách kiếm bạn xe ôm rủ nhậu, gọi cho vài
cô gái quen qua sóng phát thanh những chương trình kiểu như Nối vòng tay lớn,
cũng có khi nó cứ tạt bừa vào quán nước, coi nghệ sỹ tấu hài trên màn hình được
phóng chiếu cực lớn. Nhưng kẹt ở một độ cao gần ba mươi mét so với mặt đất,
không biết chừng nào có thể thoát được, Tây không cách nào chống đỡ được những
ý nghĩ sôi trào.
Mẹ bất cẩn rơi, hay đã vươn vai sảng khoái trước khi thả
mình, đôi chân như cuống lá vừa khô?
Dưới sân, con nhỏ thừa nhiễm sắc thể xuất hiện một lần nữa,
nó cứ quay tròn cho chóng mặt rồi xỉu dần. Một lúc thì thấm mệt, nó dạng tay dạng
chân nằm phơi ra. Khoảng cách giữa Tây và đứa nhỏ quá xa, nhưng Tây đoán nền trời
nhiều mây đang in vào cặp mắt hơi xếch, mí lộn lên.
Tiếng động trong nhà chị Hằng nhỏ dần, mùi thức ăn cũng tan mất.
Sau tiếng cười ré, người đàn bà thổn thức đầy nhạc tính, dường như vợ chồng họ
đã trườn lên giường. Giây phút ấy nó cảm giác chị Hằng, những nóc nhà bên dưới,
tiếng người, tổ chim treo tòn teng trên cây gòn chết khô đằng ngã tư, mọi thứ
đang ở rất xa mình. Giờ phút này, Tây thuộc về một đám mây sũng nước lừ lừ di
chuyển tới, và sự tò mò ngộp thở, không biết cảm giác mẹ sao suốt dọc đường
rơi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét