Phía trước hành lang ngay cửa sổ phòng tôi có cây hoa mộc đứng
tuổi. Và bên cạnh phòng lại may mắn có một hàng hoa mộc lớn nhỏ khác nhau. Tôi
đã hứa với mình sẽ viết vài dòng cho chúng, để bù đắp lại những lần tôi nhìn
chúng bằng ánh mắt qua loa. Mỗi lần hoa mộc nở là phòng được cả ngày ngát
hương.
Hễ khi nào bước đi trên hành lang tăng xá, mùi thơm của hoa mộc
đều làm chân tôi phải chậm rãi hơn. Tôi cũng học được cách pha trà ướp hoa mộc
từ quý thầy cùng phòng. Trà Bắc ướp hoa mộc thì thơm lắm, có thầy còn trải cả một
tấm mền dưới gốc cây, trên thảm cỏ đậu hoa vàng để hứng hoa mộc rụng. Nhờ đó
chúng tôi có những buổi sáng thơm tho bên tách trà hoa mộc hàn huyên bao mẩu
chuyện.
Năm nào cây mộc cũng nở hoa, nhưng năm nay lại nở đến ba lần.
Có vị nói do thời tiết ấm, có vị nói do Thầy về. Cũng có thể là do tất cả,
nhưng có thể sự kiện Thầy về thúc giục nó nhất. Thầy đã đến thăm tăng xá, đó là
lần đầu tiên trong đời những cây hoa mộc được gặp Thầy. Chắc là chúng vui lắm,
nếu không thì sẽ không có đến ba lần nở hoa.
Lần thứ nhất: trải nghiệm pháp thân
Trời chưa trở lạnh, hoa mộc đã nở làm ai cũng bất ngờ. Hoa nụ
nhỏ, mong manh trắng như gạo tẻ mới xay. Cây không còn là màu sẩm xanh của lá,
hay màu xám khẳng khiu của cành. Giờ có thêm màu trắng thanh thoát, cây trở nên
sinh động hơn. Nhìn những bông hoa mà tôi thán phục sự dưỡng nuôi của đất Mẹ,
và sự vươn lên quyết liệt của chính cây. Dưới lớp cỏ đậu hoa vàng, đá còn nhiều
hơn đất. Mưa mùa này thì đâu có nhiều, vậy mà hôm nay hoa vẫn nở tràn, thơm
ngát. Hoa cũng là sự tiếp nối của đất, mà cũng là tổ tiên của đất, rộng lớn và
muôn trùng.
Đó mới thực sự là lần đầu tiên tôi và hoa mộc gặp nhau, nhìn
kỹ nhau. Trước đây tôi hững hờ với chúng lắm. Tôi được học về pháp thân đã lâu,
nhưng mãi đến hôm đó mới để tâm trải nghiệm. Tôi thấy tiếc, thậm chí là có lỗi
khi ý thức mình không ở đó mỗi lần bước ngang qua. Có lần tôi quyết định trải tọa
cụ trước hành lang tăng xá, pha trà ướp những bông hoa của chúng, xong rồi ngồi
yên và nhìn chúng gửi hương. Nhờ chúng mà tôi được trải qua những phút giây hiện
tại quý giá, dừng lại rong ruổi, hiểu được sự đóng góp âm thầm và to lớn của
chúng cho đời. Tôi không muốn hững hờ với chúng nữa, bởi những hững hờ nhỏ sẽ
mang đến những hững hờ lớn, những tiếc nuối lớn. Hoa mộc là một tiếng chuông,
là người bạn hiền với niềm thương kiên định, biết chúng tôi sẽ có lúc mệt nhoài
cuộc lữ, nên chúng trổ hoa để tiếp thêm năng lượng, hay để chữa lành từng vết
thương riêng.
Những khóm hoa trắng muốt lần thứ hai ra đời trong khi những
khóm hoa cũ sót lại đã chuyển thành màu nâu và còn vương trên cành. Lý do nào
mà chúng lại trổ hoa nhanh thế nhỉ? Phải chăng là do Thầy về? Sự thật là Thầy về
Làng Mai Thái làm đổi thay tất cả, không chỉ con người mà còn cây cỏ nơi đây.
Tưởng rằng sự kiện này chỉ có trong những giấc mơ, nên khi nó trở thành sự thật,
ai cũng chưa tin vào mắt mình. Sự kiện này hy hữu quá, vượt tầm so với những
mong ước trẻ thơ của chúng tôi. Tình thầy trò đánh tan đi những quang gánh tâm
tư lớn nhỏ, tất cả đều dồn hết tình thương cho Thầy, cho nhau. Và hoa mộc như cảm
nhận được điều đó, chúng trổ hoa như là để nghinh đón Thầy, để ăn mừng cho hy hữu
đang có ở nơi này từng phút, từng giây.
Thầy về đúng vào lúc mùa đông vừa chớm, huynh đệ tôi cũng nhờ
đó được gặp lại nhau. Những sớm hôm của chúng tôi thì không phải kể, chân chất
và vô cùng. Ngồi thiền chật kín, màu nâu cũng rải hết mọi con đường. Tất nhiên
là cũng được đãi mọi người trà ướp hương hoa mộc tươi. Chỉ cần đứng ở hành lang
với tay là có được một nắm nhiệm mầu vũ trụ. Nhờ đó mà quanh bàn trà câu chuyện
nào cũng mới, đôi mắt nào cũng tinh anh. Có những tối làm biếng, bên cạnh những
cây hoa mộc, chúng tôi đốt lửa nướng bánh tráng, bánh tráng giòn tan như tiếng
cười trong giây phút có mặt cho nhau.
Thiên nhiên đúng là chiếc cầu nối để con người trở thành tri
kỷ. Có vị lâu lắm mới được gặp lại, có vị tôi chỉ được gặp lần đầu tiên. Thế mà
bên đống lửa, chúng tôi như biết nhau từ lâu. Những lúc như thế, tôi chỉ biết
ngồi nhìn và tận tình với khung cảnh. Con đường phía trước còn dài lắm, núi non
nghìn trùng, chúng tôi cần đó những tấm lòng anh em để vững lòng bước tiếp.
Lần thứ ba: Cuộc tao ngộ đầu tiên
Đêm hôm đó, khoảng hai giờ sáng, Thầy dậy sớm và vào thăm
tăng xá. Thầy ra dấu không bật điện, không muốn làm mọi người thức giấc. Trong
giấc ngủ, tôi chỉ mang máng nghe tiếng nói của quý thầy thị giả. Quý thầy lặng
lẽ đưa Thầy đi rất chậm rãi, cứ như là gần tám giây mới được một bước chân. Đi
quanh hành lang dưới mái hiên tăng xá, nơi nào có le lói điện là Người dừng lại
và nhìn ngắm thật lâu. Rồi Thầy đến phòng thầy Pháp Niệm, thầy cũng đang ngủ,
khi choàng tỉnh thấy Thầy đến thì vừa hạnh phúc lại vừa quá bất ngờ. Quý thầy đốt
một đống lửa, ấm hẳn một góc phòng. Thế là thầy trò ngồi với nhau như thế. Ngồi
yên chờ trời sáng. Giây phút đó chắc đẹp lắm, vì sau đó thầy Pháp Niệm đã rất
hào hứng khi kể lại với chúng tôi.
Đến bốn giờ sáng thì tôi mới thức giấc, Thầy cũng vừa đến
phòng quý thầy giáo thọ. Chưa kịp choàng áo ấm, tôi đến và ngồi ngay bên cạnh
Thầy. Thầy nắm tay quý thầy lớn, như đặt hết niềm tin và kỳ vọng của Người. Thầy
cũng nhìn thật kỹ từng khuôn mặt. Tôi còn nhớ ánh mắt đó, rất tinh anh và vẫn
ngời ngọn lửa phụng sự. Tôi thấy hơi lúng túng bởi thực tại của mình không sánh
nổi với kỳ vọng của đôi mắt biết nói kia.
Quý thầy pha trà, thế là chúng tôi được uống trà với Thầy.
Tôi chợt nhớ đến hàng hoa mộc bên mái hiên, có hoa mộc pha trà dâng Thầy thì thật
ý nghĩa. Nhưng sau đó tôi lại thôi, thầm nghĩ hoa tàn hết cả rồi.
Trà đã pha xong, chúng tôi ai cũng có một ly trà Bắc xanh
thơm màu đọt chuối. Giữa buổi khuya thanh vắng, được ngồi yên cùng Thầy, lắng
nghe cái âm thanh giữa đêm ngày giao nhau, tôi biết khoảnh khắc này sẽ là muôn
thuở. Thầy mời mọi người nâng trà, ăn mừng thầy trò kỳ ngộ. Mọi người ai cũng
xúc động, nhưng kiệm lời, chỉ thả mình cho hơi thở thật sâu.
Thầy nâng ly trà lên và ra dấu cho mọi người nhìn vào ly trà.
Ai cũng hiểu Thầy đang dạy, Thầy vào thăm tăng xá chỉ vì chén trà này, chén trà
của thầy trò tâm giao tương ngộ. Sự an trú trong hiện tại của Thầy là cao tột,
dẹp tan mọi rong ruổi trong đầu tôi. Mọi người chợt nhận ra, chỉ cần an trú
thôi là có tất cả. Thông điệp không lời của Người đã làm cho tôi như được tái
sinh trở lại, buổi sáng hôm đó thật sâu lắng và hân hoan lạ lùng!
Trời sáng hẳn, Thầy về lại thất Nhìn Xa. Tôi cũng rục rịch đi
ăn sáng, vừa bước ra mái hiên thì lại một bất ngờ nữa, hoa mộc lại ngát hương
trong lần ra đời thứ ba. Vẫn một màu trắng ngát như gạo tẻ mới xay, vẫn là những
khóm hoa như đôi bàn tay khép lại. Sao kỳ lạ thế nhỉ? Tôi tự hỏi mình, làm sao
chỉ trong vòng hơn một tháng mà có đến ba lần trổ hoa? Một sự nhiệm mầu đang xảy
ra chăng? Tôi đứng ngẩn người nhìn thật lâu để tìm giải đáp. Và lòng đã không
còn nghi hoặc gì nữa. Đó là sự có mặt của Thầy!
Tôi nhớ lúc sáng sớm Thầy đi dạo, mọi vật như còn im lìm, thường
tĩnh, nhưng với hàng hoa mộc và Thầy thì đó là lần gặp gỡ đầu tiên, một cuộc hội
ngộ tinh khôi trong âm thầm lặng lẽ. Trời chưa sáng nhưng cả hai bên đều thấy
nhau thật rõ. Chúng chắc là rất hân hoan, đợt trổ hoa thứ ba này là để ăn mừng
sự tao ngộ đó. Chúng nở hoa vì nhận được ý thức sáng tỏ của Thầy, có thể đây là
lần đầu tiên chúng cảm nhận được lòng quan tâm cao khiết từ một con người cao
khiết.
Mừng cho hàng hoa mộc, chúng phước đức quá. Cũng mừng cho tôi
và tăng thân nơi đây, nơi nào Thầy đi qua nơi đó đều trở thành huyền thoại. Thất
Nhìn Xa giờ đã là một huyền thoại. Những con đường, ngọn đồi, hay hàng hoa mộc
đều trở thành một phần của tâm thức thiên thu. Hôm nay chắc sẽ có vị hái hoa mộc
mang lên thất Nhìn Xa, chúng sẽ có cơ hội để đáp lại tình thương của Thầy. Cái
Tết năm nay chắc cũng là cái Tết nhiệm mầu không thể tả. Tôi thì được học lại
thật nhiều điều, cứ như mình được sinh ra trở lại. Xin biết ơn hàng hoa mộc đã
là nhân duyên cho tôi về lại với những điều bình dị, nhưng quá đỗi thiêng
liêng!.
Ba lần hoa mộc nở
Ba lần tôi ra đời
Thầy gói mùa đông lại
Tình tri kỷ lên ngôi.
Ba lần tôi ra đời
Thầy gói mùa đông lại
Tình tri kỷ lên ngôi.
Chân Pháp Khả
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét