Đường trong làng hoa dại với mùi rơm
Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm...
Chẳng hiểu sao bữa nay ngồi làm việc mà câu thơ này cứ văng vẳng mãi trong đầu. Lạ!
Chắc là sắp nghỉ lễ, nên chân tay muốn đình công, đầu óc đình công. Rồi tâm hồn cũng đình công mà bay về miền xa xôi nào đây.
Nghĩ mà thèm cái cảnh thiên đường mà ông Huy Cận đã vẽ ra.
Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm...
Chẳng hiểu sao bữa nay ngồi làm việc mà câu thơ này cứ văng vẳng mãi trong đầu. Lạ!
Chắc là sắp nghỉ lễ, nên chân tay muốn đình công, đầu óc đình công. Rồi tâm hồn cũng đình công mà bay về miền xa xôi nào đây.
Nghĩ mà thèm cái cảnh thiên đường mà ông Huy Cận đã vẽ ra.
Đường trong làng: hoa dại với mùi rơm ...
Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm
Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng.
Đất thêu nắng, bóng tre rồi bóng phượng
Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu
Lên bề cao hay đi xuống bề sâu?
Không biết nữa - Có chút gì làm ngợp
Trong không khí ...hương với màu hòa hợp ...
Một buổi trưa không biết ở thời nào
Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao
Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ
Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự.
Buổi trưa này xưa kia ta đã đi
Phải cùng chăng? lòng nhớ rõ làm chi!
Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng
Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng
Trí vô tư cho da thở hương tình
Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình
Như sắp nói, nhưng mà không; - khóm trúc
Vừa động lá, ta nhận vào một lúc
Cả không gian hồn hậu rất thơm tho
Gió hương đưa mùi, dìu dịu phất phơ ...
Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng ...
Trí bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều:
"Chân hết đường thì lòng cũng hết yêu".
Chân đang bước bỗng dè đứng lại
- Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại ...
(ĐI GIỮA ĐƯỜNG THƠM - Huy Cận)
Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm
Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng.
Đất thêu nắng, bóng tre rồi bóng phượng
Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu
Lên bề cao hay đi xuống bề sâu?
Không biết nữa - Có chút gì làm ngợp
Trong không khí ...hương với màu hòa hợp ...
Một buổi trưa không biết ở thời nào
Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao
Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ
Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự.
Buổi trưa này xưa kia ta đã đi
Phải cùng chăng? lòng nhớ rõ làm chi!
Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng
Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng
Trí vô tư cho da thở hương tình
Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình
Như sắp nói, nhưng mà không; - khóm trúc
Vừa động lá, ta nhận vào một lúc
Cả không gian hồn hậu rất thơm tho
Gió hương đưa mùi, dìu dịu phất phơ ...
Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng ...
Trí bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều:
"Chân hết đường thì lòng cũng hết yêu".
Chân đang bước bỗng dè đứng lại
- Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại ...
(ĐI GIỮA ĐƯỜNG THƠM - Huy Cận)
Nghĩ mà thương couple thời hiện đại. Lấy đâu ra hoa dại với
đường thơm. Quẩn quanh rồi cũng chỉ có công viên ghế đá cây già, cà phê hộp
thơm hương ... máy lạnh. Quẩn quanh rồi cũng chỉ có Galaxy, Kentucky với một mớ
cái ... chi chi.
Dẫu sao, cũng được an ủi là ít ra những ngày tuổi thơ tuyệt đẹp,
mình cũng đã được đi trong không gian ấy. Đường làng quanh co, hoa dại e ấp. Buổi
trưa hè đất thêu bóng nắng, ôm cặp đi giữa tiếng chim cúc cu. Mùi rơm mới và
hương cây cỏ quyện theo mỗi bước chân. Chỉ tiếc là hồi đó... không có ai để tay
trong tay, không có ai để cùng đi giữa đường rải nắng.
Bây giờ, tìm người tay trong tay ... không khó. Nhưng đường thơm ngày ấy có còn
không. Và với người ấy, đó có phải là thiên đường không. Chẳng lẽ bắt chước bài
"Lá diêu bông": "Ai đưa em về lại giữa đường thơm, em xin lấy
... làm chồng"?
Nhưng mà nhớ nè: "Chân hết đường thì lòng... vẫn cứ yêu". Nha!.
Nhưng mà nhớ nè: "Chân hết đường thì lòng... vẫn cứ yêu". Nha!.
Uyên Phương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét