Trong làng văn Việt, Nguyễn Bình Phương là một cây bút tiểu
thuyết âm thầm, lặng lẽ, thuộc tuýp tác giả một mình một ngựa một con đường.
Thật thì đến tận hôm nay, những gì về con người Nguyễn Bình
Phương như tuổi tác, nhà cửa, gia đình…, tôi vẫn mù mờ dù đã quen anh đến hơn
hai chục năm có lẻ và gắn với nhau không ít kỷ niệm. Phương là nhà văn hiếm hoi
kiệm lời, lẩn mình, tránh mọi đám đông và giao tiếp thông thường thậm chí nhiều
lúc tôi nghĩ anh không hề có bạn. Tất nhiên là bạn văn. Dạo mới quen Phương tôi
thấy anh hay đi cặp với Nguyễn Lương Ngọc, một tài năng thơ đoản mệnh chết vì
tai nạn giao thông. Nguyễn Lương Ngọc là bạn đồng học viết văn Nguyễn Du khóa
4, một khóa sản sinh ra nhiều tài năng cho văn đàn đất nước. Bản thân Ngọc lúc
bấy giờ đã nổi tiếng với những bài thơ rất riêng về thi pháp. Thi thoảng Nguyễn
Bình Phương cũng có giao du với đám nhà văn kỳ cựu cả văn lẫn rượu như Trung
Trung Ðỉnh, Bảo Ninh... Bấy giờ vào đầu thập niên 90 thế kỷ trước Phương còn độc
thân và cư ngụ tại một căn hộ nhỏ tầng 4 ở khu Thành Công. Ðó là giai đoạn duy
nhất Nguyễn Bình Phương sinh hoạt cởi mở theo cánh bợm nhậu. Ðôi lần say tôi được
Phương đưa về tổ chim của anh để cư ngụ qua đêm. Lúc đó Phương chưa thật sự nổi
danh dù anh đã có các tiểu thuyết Bả giời, Vào cõi và Những
đứa trẻ chết già. Tiểu thuyết Những đứa trẻ chết già là một bước tiến
vượt bậc của anh nhưng chỉ được giới văn chương tiếp nhận dè dặt, đặc biệt là sự
im tiếng của cánh phê bình. Cánh này chỉ khi Nguyễn Bình Phương thành danh với
một loạt tiểu thuyết không lẫn vào ai thì họ mới ào ạt tiếp cận với đủ chủng loại
lý luận gán vào thậm chí là phong thánh cho tác giả một mình một ngựa một con
đường này.
Tôi gặp Nguyễn Bình Phương khi anh đang làm biên tập viên Nhà
Xuất bản Quân đội Nhân dân. Bấy giờ đầu những năm 90 không khí văn chương vui lắm,
ngày nhậu nhộn nhịp đêm về chong đèn cày cuốc. Bản thảo cứ ụn lên căng chật bàn
viết. Cánh nhà văn đi đến đâu ào ạt đến đấy. Mâm rượu xôm trò đủ món cả ẩm thực
lẫn văn vẻ. Bấy giờ văn đàn chịu ảnh hưởng của một loạt truyện ngắn Nguyễn Huy
Thiệp và bộ ba tiểu thuyết giải thưởng Hội Nhà văn là Nỗi buồn chiến tranh của
Bảo Ninh, Bến không chồng của Dương Hướng và Mảnh đất lắm người
nhiều ma của Nguyễn Khắc Trường. Ra đời sau thời điểm này Những đứa
trẻ chết già của Nguyễn Bình Phương lặng lẽ như chính con người anh. Nó
không tạo ra một ngọn sóng nào đối với dư luận song có một điều ai đọc cuốn tiểu
thuyết này cũng đều vì nể tác giả. Tôi nghiền ngẫm nó với sự say mê khám phá về
một giọng tiểu thuyết chững chạc, một lối hành văn ma mị dẫn nhập đến quái đản.
Nói công bằng tôi bị cuốn tiểu thuyết chinh phục hoàn toàn. Thứ văn huyền ảo sệt
đậm tâm linh phương Ðông với thủ pháp phân thân hồn ma bóng quỷ áp vào mọi nhân
vật của Nguyễn Bình Phương luôn là cái đích tôi hướng đến trong sáng tác của
mình sau này. Ðặc biệt là tiểu thuyết Tàn đen đốm đỏ viết về thế giới
vong hồn của tôi. Không ai khác chính Nguyễn Bình Phương là nguồn cơn, là
nguyên cớ cho cuốn tiểu thuyết đó ra đời. Như một cái duyên.
Trại viết do Nhà Xuất bản QÐND tổ chức ở Ðại Lải năm 1994.
Tôi ở một phòng không ai dám ở bởi theo đồn đại phòng đó có ma. Tôi vốn là lính
chiến, ngổ ngáo chẳng sợ hãi gì ma quỷ nên bất chấp. Nguyễn Lương Ngọc cũng là
người mạnh mẽ thấy thế cũng ở cùng. Ðược một tối, Ngọc lẳng lặng dọn đồ chuồn
sang phòng khác không một lời giải thích. Phương thì khác, sáng tác của anh bất
cứ trang văn nào cũng ma cũng hồn cũng mộng cũng mị.
Tôi từng nói đùa Phương cũng là một con ma sống lần mò chẳng
có quy luật chi cả bởi vậy nên anh dọn đến cùng phòng tôi. Có điều chi đó rất
bí hiểm khi tối tối đích thân nhà văn Dương Duy Ngữ trại trưởng khóa ngoài cửa
phòng tôi và giao cho Phương giám sát tôi rất chặt. Vậy mà một đêm không hiểu
sao tôi lại lẳng lặng đi thẳng xuống hồ. Lúc đó tôi đã uống rượu say say. Chỉ
láng máng nhớ có người rủ đi dạo ở hồ nước. Phương và anh Ngữ kịp tóm được tôi
lôi lên khi tôi đã lội xuống nước ngang đầu gối. Trưa sau, đang ngủ ở phòng,
Phương ú ớ kêu không thành tiếng, người ríu lại, tay lần lần móc bằng hết các
túi đưa ra đến tận đồng lẻ cuối cùng. Hóa ra trong giấc ngủ Phương bị một đám
trẻ con quây trói trấn lột tiền. Tỉnh lại mặt Phương tái dại, bảo phòng này có
ma thật anh ạ, đấy, đêm qua không kịp lôi anh lại thì anh đã bị ma dẫn dìm xuống
hồ rồi, giờ anh đã tin là có cái thế giới ấy chưa. Hỏi ra, đã lâu tại đây có
người phụ nữ thắt cổ chết và chính khu nhà này từng có nhân viên bị mất con. Ðến
nước đó thì thằng tôi chuồn chuồn có cánh. Căn phòng đó sau này nhà nghỉ cũng bỏ
chỉ làm phòng chứa đồ.
Nhân chuyện đó tự nhiên Phương bảo tôi anh là lính trận sao
anh không viết một cuốn tiểu thuyết về ma nhỉ, ma chiến tranh ý. Tôi bảo hồn
ma, điên dại thì ai viết hay bằng chú được. Nói thế nhưng từ lúc đó tôi khôn
nguôi nghĩ ngợi về gợi ý của Phương. Và một cốt truyện chiến tranh hình thành rất
nhanh. Tôi bỏ luôn hơn trăm trang tiểu thuyết đang viết dở để chính thức đăng
ký viết cái mới. Tiểu thuyết Tàn đen đốm đỏ được tôi viết rất nhanh
chỉ chừng 3 tháng. Chương cuối cùng tôi viết ở một quán thịt chó Nhật Tân khi
đang nhậu nhưng sự câu thúc khiến tôi ngừng nhậu viết hối hả một mạch và ngay
đêm đó tôi gõ cửa nhà Phương đưa tập bản thảo viết tay. Phương đọc và biên tập
cũng rất nhanh. Ngay trong năm 1994, Tàn đen đốm đỏ ra đời. Và đến giờ
nó là cuốn sách hiếm hoi viết về thế giới vong hồn, thế giới do tôi tưởng tượng
ra dành cho những người chết trận vô danh, không mồ, không mả, không tên,
không tuổi, không hương, không khói, không được thừa nhận. Thẳm sâu tôi biết ơn
Nguyễn Bình Phương đã giúp tôi không nhỏ để có được cuốn tiểu thuyết này.
Nguyễn Bình Phương xuất thân lính. Thi đậu trường viết văn
Nguyễn Du khóa 4 anh vẫn mang quân phục lính. Ra trường chuyển về đoàn kịch
quân đội, và sau đó là Nhà Xuất bản QÐND. Ở cương vị này Nguyễn Bình Phương là
bà đỡ cho nhiều nhà văn với mảng văn học chiến tranh. Một ngày đẹp giời, Phương
chuyển về Tạp chí Văn nghệ Quân đội và chỉ ít thời gian sau điều rất
không ngờ với nhiều người là Nguyễn Bình Phương chững chạc ngồi vào ghế tổng
biên tập tạp chí. Hãy nhớ, tổng biên tập tạp chí văn chương lừng danh này đều
là những nhà văn nổi tiếng, không ít người đeo hàm tướng và Nguyễn Bình Phương
xứng đáng.
Sau Những đứa trẻ chết già, Phương tiếp tục cho ra đời một
loạt tiểu thuyết cùng một phong cách không lẫn vào người khác như Người đi
vắng, Thoạt kỳ thủy, Ngồi…và mới nhất là cuốn tiểu thuyết có số phận
kỳ lạ, Mình và họ. Ðây là cuốn tiểu thuyết được Phương viết xong năm 2010
nhưng bị các nhà xuất bản trong nước từ chối in ấn và nó được xuất bản ở Mỹ dưới
cái tên Xe lên xe xuống. Mãi đến năm 2014 nó mới được nhà xuất bản Trẻ chấp
nhận. Ngay lập tức Mình và họ nhận được hoan nghênh hưởng ứng của giới
văn chương và độc giả. Có thể nói về tư tưởng và nghệ thuật đây là cuốn sách đỉnh
cao của Nguyễn Bình Phương. Anh lấy nguyên cớ trận chiến biên giới với Trung Quốc
năm 1979, 1984 để chuyển tải một thế giới con người Việt hiện đại, đa dạng và
sinh động. Những con người dần mất đi cảm xúc trước các vấn đề cuộc sống kể cả
cái ác. Mình và họ được Hội Nhà văn Hà Nội bỏ phiếu tuyệt đối trao giải
thưởng thường niên. Cũng rất khác biệt ở cuốn tiểu thuyết này khi nó được bạn đọc
ở Mỹ tán thưởng, điều rất khó chấp nhận khi tác giả là một sĩ quan quân đội và
thường thì rất ít tác phẩm trong nước được độc giả ở Mỹ chào đón. Khác biệt
nhưng tôi nghĩ không có gì là lạ bởi đây đích thực là một cuốn tiểu thuyết hay,
có thể là cuốn đỉnh của tiểu thuyết Việt vốn lâu nay bình lặng không xuất hiện
những cuốn xứng tầm.
Những ai biết và chơi với Nguyễn Bình Phương đều thấy ở con
người này luôn có sự trầm tĩnh và suy lắng ở cả hành động lẫn hình thể. Khuôn mặt
như thường trực đeo trên đó một nghĩ suy nào đó với cặp mắt nheo nheo
tinh anh nhưng xa lạ với người đối diện. Phương rất ít khi đàm đạo tâm sự với
ai. Tôi chơi lâu nhưng thân thì không. Từ khi Phương về VNQÐ chúng tôi không hề
gặp lại dù chẳng ít lần điện thoại hẹn nhau. Có lẽ mọi thứ về cuộc sống của
Phương đều dành hết cho văn chương. Gia đình của Phương thì tôi chịu không có bất
cứ một thông tin nào. Nói đến gia đình lại nhớ cú vấp hy hữu của Nguyễn Bình
Phương đúng hôm làm lễ cưới với Hoàng Tố Mai, ái nữ của nhà phê bình văn học
Hoàng Ngọc Hiến. Hôm đó báo Văn nghệ trẻ in truyện ngắn Ði của
anh. Bạn bè trong lễ cưới rất vui đã cùng nhau ký vào trang có truyện ngắn để tặng
vợ chồng Phương làm kỷ niệm. Ngay đó, truyện ngắn Ði bị phê phán nặng.
Số báo in truyện ngắn bị thu hồi. Phương bị kỷ luật hạ quân hàm. Tờ báo thất lạc
không đến được tay chủ nhân. Hôm rồi nhà thơ Nguyễn Thành Phong xác nhận đang cầm
tờ báo đó.
Dạo này thấy thi thoảng Nguyễn Bình Phương xuất hiện ở một
vài đám bạn bè. Tính Phương không thích đông người chỉ chấp nhận nếu ngồi thì
chừng vài ba người. Cũng lạ, một nhà văn không lấy internet làm phương tiện
giao tiếp cũng như tìm hiểu xã hội đương đại, không lấy bạn bè để san sẻ nhưng
tác phẩm của anh lại ăm ắp kiến thức của đời sống hiện đại. Một sự trải nghiệm
có lẽ chỉ có ở một nhà văn có tầm. Với tôi, Nguyễn Bình Phương luôn tạo ra những
bất ngờ thú vị. Tỷ như khi nghe tin anh trúng Ban Chấp hành Hội nhà văn khóa rồi
tôi mới ớ ra. Hóa ra Phương đã vào Hội Nhà văn từ bao giờ. Tôi cứ nghĩ Phương
không thích hội hè, không thích cả quản lý mà chỉ chuyên tâm làm văn chương. Thật
thú vị người luôn đi vắng ở mọi đám đông ở văn đàn giờ lại ở nơi đông nhất với
vị trí Tổng biên tập tạp chí VNQÐ và Ủy viên Ban Chấp hành Hội nhà
văn.
Gặp lại Nguyễn Bình Phương ở lễ trao giải Hội Nhà văn Hà Nội
hôm rồi, lại thêm một bất ngờ nữa với tôi. Phương soạn hẳn một diễn từ công phu
và đọc nó trang trọng với sự xúc động của một người đoạt giải. Thái độ này là rất
khác biệt với tính cách của anh. Nguyễn Bình Phương có lẽ là người duy nhất từ
chối mọi sự vinh danh mình. Anh không có mặt trong hầu hết các cuộc ra mắt
sách, từ chối những gì liên quan đến bề nổi của một nhà văn. Có lẽ ở giải thưởng
này, Nguyễn Bình Phương đã được an ủi bởi số phận long đong đứa con mình. Thế
nên anh đã công khai chấp nhận nó. Ðiều đó thật xứng đáng. “Mình và họ”, tôi
tin quyển tiểu thuyết này nếu bước ra thế giới nó sẽ có một số phận oanh liệt với
những gì nó đang có. Tôi tin cũng như tin sau Nguyễn Huy Thiệp, Bảo Ninh, Nguyễn
Bình Phương sẽ là một nhà văn đưa văn học Việt ra được ngoài biên giới. Biết
đâu những gì các nhà văn đàn anh không làm được thì Nguyễn Bình Phương có thể.
Biết đâu…
9/2/2016
Phạm Ngọc Tiến
Nguồn: http://www.tienphong.vn/




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét