Ký ức thu vàng
Đơn giản là nàng thích đứng chờ chiều đi qua ngõ, nhìn đàn cò
bay về dãy núi xa xăm trước khi ngày sắp tắt. Những cánh cò trắng xếp thành
hàng chữ V mải miết bay trong chiều tàn trên cánh đồng mùa thu vừa gặt. Thơm nức
mùi rạ mới, cay cay mùi khói đốt đồng, và cả mùi phân trâu hoi hoi nồng nồng
sau một ngày nắng đẹp...
Nàng trong những ngày thu rất xa là con bé đen nhẻm, tóc buộc
đuôi gà cháy nắng, cắp cái thúng đi khắp cánh đồng mót lúa. Mùa gặt, gió heo
may lúa chín vàng ruộm cánh đồng. Từ tờ mờ sáng, từng đám thợ gặt tay liềm lấp
lánh ào xuống ruộng. Từng tốp dàn hàng ngang phía trước, bọn trẻ đi sau cần mẫn
lượm những bông lúa thơm nức rơi vương vãi hoặc nằm lẫn trong đám rạ. Thỉnh thoảng
lại ngẩn người trước cánh chim vụt bay lên từ thảm lúa vàng rực như tranh vẽ.
Đám con gái nhỏ đi mót lúa như một bầy chim sẻ tíu tít đi nhặt mùa thu về làm của
riêng cho mình.
Chiều tàn, khi mặt trời tắt nắng đọng lại một vệt dài đỏ rực
sau hàng tre, đám con gái nhỏ đặt những cái thúng con đựng mùa thu vàng rực
trên bờ sông, nhảy ùm xuống nước, lặn ngụp, đùa giỡn ồn ào như một đàn vịt qua
sông. Những bờ vai nhỏ nhắn, những mái tóc đuôi gà và khuôn ngực con con ướt đẫm
phù sa như dát vàng trong ánh hoàng hôn. Xa xa cánh đồng trống hoác chỉ còn trơ
gốc rạ nhuộm một màu khói pha lẫn màu ráng chiều. Trên cái nền tịch mịch ấy, thợ
gặt gánh gồng cả mùa lúa chín thơm lừng về xóm nhỏ.
Tắm táp xong, trời đã ngả dần sang màu quan tái. Cả bọn ngồi
tụm trên bờ sông đốt lửa hơ áo, nướng châu chấu, trứng chim vừa bắt được lúc
trưa ở chân ruộng. Vừa ăn vừa khúc khích cười. Tiếng cười như những hạt cườm
trong veo rơi xuống dòng sông làm ngẩn ngơ đàn cá đang tung tăn bơi lội. Những
lúc như thế, nàng thường trốn lũ bạn, tìm một đống rạ tươi nguyên mùi lúa chín,
nằm một mình ngắm đàn cò trở về núi xa để cảm nhận hương thu ôm ấp quanh người
trong khoảnh khắc an nhiên thanh thản đến lạ.
Cứ như vậy, đám con gái ngày ấy đi qua những mùa thu bằng đôi
chân trần lội ruộng, đội nắng vàng trên tóc và đôi tay khờ khạo ôm chặt giấc mơ
đổi đời bằng một chút của để dành...
Bây giờ không còn ai đi mót lúa nữa bởi đám thợ gặt ngày xưa
cũng đã treo liềm giải nghệ nhường chỗ cho những chiếc máy gặt đập liên hợp to
sù sụ sặc sỡ màu như những con bọ cánh cam, lùi lũi chạy giữa cánh đồng ngập sắc
thu vàng. Trong ánh hoàng hôn, máy gặt ầm ì chạy phăng phăng về phía trước, bỏ
lại sau lưng những đường rạ ngay ngắn, thẳng tắp. Lúa tuốt xong tự động chảy
vào những chiếc bao tải để sẵn trên xe. Không rơi vãi hạt nào.
Những đứa con gái đen nhẻm, tóc loe hoe cháy nắng thời của
nàng bây giờ chừng đã lên lão. Trẻ con giờ ngày nào cũng đến trường kể cả ba
tháng hè, không có lấy một chút tẹo thời gian để ngước mắt lên trời nghe con
chim chiền chiện vừa bay vừa hót tít trên cao. Cũng chẳng thèm chơi trò trốn
tìm sau những đống rạ vun cao giữa đồng hay phải nhặt nhạnh từng cọng lúa trên
cánh đồng mùa gặt để có tiền mua sách vở.Giờ chẳng còn ai đi nhặt mùa thu về
phơi trên khoảng sân gạch đỏ trước nhà.
Xong mỗi vụ gặt, những thửa ruộng đầy gốc rạ ngâm nước bắt đầu
bốc mùi và ngả sang màu nâu xỉn. Cánh đồng nằm đó, ngửa mặt nhìn những đám mây
trắng bay ngang trời. Mệt mỏi và xác xơ sau mấy tháng ngậm đòng, trổ bông. Người
ta bắt đầu dọn đồng, đốt rạ để chuẩn bị cho một mùa mới. Khói rạ từng cột màu
lam trắng theo gió bốc lên trời rồi bay khắp nơi. Trong cái mênh mông hư ảo
thơm tho ấy, con người lại lặng lẽ hắt cái bóng nhỏ bé của mình lên ráng chiều ửng
tím.
Nàng đã từng phải lòng mùi khói đốt đồng và mang tình yêu đơn
sơ ấy ra phố thị. Mỗi lần đi công tác, xe chạy qua những cánh đồng mùa thu vừa
gặt, nàng cố mở cửa xe để hít hà mùi khói rạ thơm nồng, ngòn ngọt, cay cay khóe
mắt. Ước gì được làm cơn gió, phiêu du qua hết những cánh đồng, để tìm lại mùa
thu xưa...
3/11/2019
Hạnh Như
Theo https://baodanang.vn/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét