Như bóng mây qua
Chương 1
Cô Vinh cũng rất mến tôi. Cô biểu lộ
bằng những ánh mắt trìu mến, những nụ cười trọn vẹn tươi hồng. Tình cảm đó làm
cho những giờ học cô dạy trở nên là những giờ phút hạnh phúc đối với tôi.
- Vào đây, Hà Lan. Có chuyện gì đấy
cưng?
Cô Vinh nói với nụ cười trên môi. Tiếng
"cưng" dường như cô chỉ duy nhất dành để gọi tôi trong hơn năm mươi đứa
học sinh của lớp đệ nhị C2 trường Mai Khôi. Tôi đến cạnh cô Vinh, ngập ngừng:
- Thưa… chiều nay cô có bận gì không ạ?
Cô Vinh nheo mắt:
- Bận thì không. Nhưng chuyện gì mà
cô bé quan trọng thế?
Tôi nói nhỏ:
- Em mời cô dùng cơm chiều nay.
- Nữa. Lại mời cô. Sao Hà Lan mời cô
hoài vậy?
Tôi nắm cánh tay cô nũng nịu:
- Thôi mà, cô nhận lời đi cho Lan vui
mà. Chiều nay vú Sáu hứa sẽ làm món tôm hùm đặc biệt. Lan muốn cô ăn món đó. Những
con tôm đặt hàng chứ không phải mua ở chợ đâu.
-Thế cơ à. Nghe Lan diễn tả cô đã thấy
đói rồi đấy. Thôi được, chiều cô sang nghe.
- Cô về một lượt với em luôn đi.
Tôi đòi hỏi. Vì chỉ sợ một việc bất
trắc nào đó cô Vinh sẽ không đến được, như vậy bữa cơm sẽ mất vui. Nhưng cô
Vinh đưa lý do:
- Lan phải để cô về tắm rửa thay đồ
chứ. Không lẽ đến nhà em dùng cơm lại mặc chiếc áo dài đã nhàu sau một buổi dạy
hay sao?
Tôi ngần ngừ rồi đành phải chấp nhận
cái lý do chính đáng của cô. Lý do giản dị nhưng quan trọng của một người đàn
bà : Làm đẹp. Vả lại tôi không muốn cô Vinh xấu đi dưới bất cứ khía cạnh nào.
Trở về lớp học tiếp hai giờ, tôi cảm
thấy vui vui. Tôi nghĩ đến bữa cơm chiều nay với sự hiện diện của cô Vinh chắc
sẽ trở nên đầm ấm, không như những buổi cơm thường lệ chỉ có hai cha con tôi. Sự
có mặt của một người đàn bà bao giờ cũng cần thiết cho không khí gia đình.
Mất mẹ từ năm lên mười, tôi sống với
cha đã tám năm nay. Ba tôi, với tình yêu tha thiết đối với mẹ, với tình thương
bao la dành cho tôi, người đã chịu đựng được sự cô đơn của một người đàn ông
đang ở vào lứa tuổi đẹp: Bốn mươi hai. Mặc dù ở địa vị của ba, ở sản nghiệp
tương đối lớn đủ bảo đảm tương lai cho một đại gia đình, và nhất là vẻ đẹp
nghiêm nghị, quý phái của người, không khó gì trong việc tìm kiếm một người đàn
bà để tục huyền.
Thế nhưng ba không làm. Tôi hiểu, chỉ
vì ba thương tôi.
Ba thường nói với tôi về mẹ. Người
đàn bà tuyệt diệu nhất đời. Mẹ như hiện thân của một sự dịu dàng nhất, một sự
chịu đựng dễ thương đến tội nghiệp. Ba kể lại cuộc sống hàn vi ngày ba mới cưới
mẹ: Hai vợ chồng trẻ trắng tay. Rồi chiến tranh đẩy đưa lưu lạc, rời quê hương
để tìm kế sống. Mẹ ở cạnh ba như hình với bóng. Mẹ chịu đựng những cơn bệnh trầm
kha của ba một cách trìu mến, thiết tha. Mẹ an ủi ba những lúc thất bại chua
cay. Nếu không có mẹ lúc đó chắc ba đã quị vì không đủ kiên nhẫn và tin tưởng.
Ngày tôi ra đời là lúc ba quyết định đưa mẹ lên thành phố. Mẹ sinh tôi trong
ánh nắng chan hòa của bầu trời phương nam, nhưng cũng chưa phải là lúc ba hết vất
vả. Có thêm đứa con, gánh gia đình càng nặng. Một đứa bé nặng gấp hai người lớn,
bởi những nhu cầu cần thiết vô tình. Ba cắn răng xông xáo vào guồng máy xã hội
để giành một chỗ đứng bé nhỏ cho cái xã hội ba người. Số phận mong manh, đôi
tay yếu đuối, nhưng niềm tin vững mạnh, ba đưa mẹ con tôi vượt qua những cuồng
sóng dữ của cuộc đời. Vậy mà đến khi ba tạo lập được sự nghiệp thì mẹ lại vĩnh
viễn ra đi sau một cơn bạo bịnh, kết quả của những chuỗi ngày hy sinh lao khổ.Tôi
lên mười. Chưa thấu hiểu niềm đau mất mẹ, chưa thấu hiểu nỗi đau đớn của ba,
nhưng tôi khóc vì lần đầu tiên thấy ba khóc. Tôi linh cảm giấc ngủ của mẹ không
phải là điều lành và lần đầu tiên, ba bế tôi dang xa vòng tay mẹ.
Tôi lớn dần. Ngày mưa tháng nắng tạo
thành hình hài một đứa con gái dậy thì. Bạn bè khen tôi đẹp. Gương mặt tôi hao
hao Romy ngày xưa khi đóng vai Hoàng Hậu Sissi. Ba bảo tôi giống mẹ thuở nào.Và
dù trí nhớ ngày mẹ mất thật non nớt, tôi vẫn thấy rằng mẹ đẹp.
Mẹ mất đi trong ngôi biệt thự này.
Ngôi biệt thự nhỏ, xinh xắn nằm trên một ngọn đồi thấp, ba đã mua lại của người
bạn để mẹ "dưỡng bệnh". Và mẹ đã muôn đời ở lại trong tòa nhà mà những
ngày hạnh phúc sau cuối đã bao phủ lấy người thật trọn vẹn.
- Ê, Hà Lan, cuốn Vacances Romaine
mày đọc hết chưa?
Thúy khều vai tôi hỏi nhỏ. Tôi hơi ngả
người ra sau để trả lời nó, tránh tia mắt tò mò của giáo sư:
- Gần xong. Chi vậy?
- Tao mượn.
- Đọc xong tao đưa nghe.
Thúy nao nức:
- Hay không mày? Tao nghe nói đó là một
thiên tình sử cảm động lắm phải không?
Mỹ Hòa ngồi cạnh tôi góp ý:
- Cuốn đó quay thành phim rồi mà.
Thúy lắc đầu:
- Tao chưa coi. Nhưng chắc hay phải
biết.
Tôi cười:
- Hay không cũng không chắc lắm. Có
điều chắc chắn là dễ thương, hợp với lứa tuổi tụi mình. Chuyện nàng công chúa
du hành qua La Mã rồi trốn khỏi tòa Đại Sứ. Trong lốt thường dân nàng đã sống
qua những giờ phút thoải mái thích thú và có một mối tình tuyệt đẹp…
Thúy mơ mộng:
- Diễm lệ quá. Tao thích những tình
yêu chớm nở trong hoàn cảnh như vậy.
Mỹ Hòa trêu:
- Như mối tình của cô Thúy và chàng
Duy Sang chứ gì.
Thúy đỏ mặt:
- Mày đoảng. Cứ chọc tao hoài.
Tôi "báo động":
- Ê, im kìa. Coi đôi mắt "cú vọ"
của ổng đang chiếu tướng tụi mình đó. Tụi mày làm bài tập hết chưa? Ổng kêu lên
bảng lớ ngớ thì vỡ mặt à.
Mỹ Hà vênh mặt:
- Suya là xong rồi. Tao mà. Đâu có
ngán.
- Được, vậy mày có quyền phây phây chọc
tức cho "ổng" kêu lên lấy điểm. Bài tao chưa làm, tao… rút lui.
Tôi "quay về vị trí cũ", ngồi
yên, mắt liếc chừng thầy Cơ đang nhìn xuống các bàn kêu bài kiểm. Thúy hiền
lành cắm cúi làm bài tập. Nếu tôi không ưa Mỹ Hà bởi tánh kênh kiệu thì Thúy
trái lại, tôi thương thật nhiều bởi nét thùy mị của nó.
° ° °
Đi học về tôi chạy ngay vào bếp. Vú
sáu đang lui hui với chiếc lò và những son chảo lẩm cẩm. Mùi thơm của món
"sốt" làm tôi thấy đói. Những búp sà lách mơn mởn và trong lò nướng,
mấy con tôm hùm cứng vỏ đỏ hồng.
- Xong chưa hả vú?
Vú Sáu nhìn tôi hóm hỉnh:
- Gần xong. Làm gì mà hối dữ vậy con?
Vú vẫn gọi tôi bằng con từ bé, và đối
với tôi, vú là người đàn bà duy nhất có thể tín cẩn.
- Tối nay mình có thêm một người ăn
nghe vú.
- Ai vậy? Sao không cho vú biết để
làm thêm phần ăn.
- Người này họ ăn ít lắm vú ạ. Miễn đồ
ăn ngon là được. Con đố vú đoán xem là ai?
Vú nheo mắt:
- Bạn của con hay của ông đã nào?
- Của cả con lẫn ba.
Suy nghĩ một lát rồi vú Sáu reo lên:
- Thôi vú biết rồi, cô giáo Vinh phải
không?
Tôi vỗ tay:
- Vú giỏi. Sao vú đoán hay thế?
- Có gì đâu. Ở nhà vẫn có lệ hoặc bạn
ông, là mấy ông bạn lớn tuổi, hoặc bạn con là mấy cô Thúy, Mai Yên… còn bạn của
ông lẫn con thì vú thấy chỉ có cô giáo Vinh.
- Vú tuyệt. Vú làm thám tử… đoán mò
được rồi đấy. Thế giờ vú lo thêm phần cô giáo nghe.
- Được. Có cô Vinh bữa ăn sẽ thêm
vui.
Chính vú sáu cũng nhận biết điều đó.
Tôi sung sướng đi thay quần áo. Tôi lựa bộ pyjama vải bông viền trắng, bộ này hợp
với nước da trắng của tôi. Tôi cũng muốn cô Vinh thấy tôi đẹp.
Tôi đón ba ở cửa và nói cho ba biết tối
nay có cô Vinh dùng cơm. Ba xoa đầu tôi:
- Tùy con. Miễn con vui là ba bằng
lòng.
Tôi phụng phịu:
- Nhưng ba có vui không đã?
Ba gật đầu:
- Có chứ. Ba vui. Cô Vinh là người tốt.
Tôi lắc lắc mái tóc Franҫoise Hardy:
- Con muốn ba nhìn thấy cô Vinh là
người đàn bà đẹp, và đối xử như một người bạn của ba, chứ không phải cô giáo của
con.
Ba nhìn tôi đăm đăm:
- Con nói sao, Hà Lan? Từ lâu nay con
không bằng lòng cách ba đối xử với cô giáo Vinh sao?
Tôi buồn buồn:
- Con không dám trách ba. Vì ba đối xử
rất tốt với cô giáo. Nhưng con còn ước muốn một điều nữa là ba coi cô giáo như
là người bạn thân của ba. Ba cởi mở hơn…
Ba bật cười:
- À, con muốn ba phải thật vui chứ
gì? Nhưng con quên rằng không ai có thể làm ba vui ngoài mẹ.
Tôi xúc động và sung sướng bởi tình yêu
ba dành cho mẹ. Ba nhìn lên tấm ảnh mẹ treo ở phòng khách:
- Nhìn xem Hà Lan. Mẹ đang cười với
con đó.
- Con biết rồi. Và con còn biết rằng
nếu mẹ có thể nói, mẹ sẽ nói với ba chìu ý con cho mà xem…
Ba dịu dàng:
- Đồng ý. Ba sẽ cố gắng.
Tôi sung sướng thấy ba nhận lời. Tôi
nhìn đồng hồ và nôn nóng lạ thường. Tôi chờ nghe tiếng chuông reo ngoài cổng.
° ° °
Cô Vinh đến bằng cyclo. Đứng trong vườn
tôi đã nhìn thấy cô xuống xe, trả tiền. Rồi cô đi chầm chậm theo con đường trải
sỏi lên nhà tôi. Ba chân bốn cẳng, tôi chạy ra đón cô.
- Em chỉ sợ cô không đến.
- Hứa với Lan cô đâu dám quên. Nhất
là món tôm nướng đã được Lan tận tình quảng cáo.
Tôi cười, nắm tay cô dắt vào phòng
khách. Hôm nay cô giáo thật đẹp trong chiếc áo dài xanh màu biển thêu hoa vàng.
Tôi tấm tắc:
- Cô đẹp ghê.
Cô nhìn tôi:
- Cám ơn Lan. Em thương cô quá.
Những món ăn của vú Sáu thật tuyệt
nhưng không làm tôi vui bằng những câu chuyện khôi hài tế nhị của ba và những nụ
cười tươi tắn của cô Vinh. Buổi ăn tối thân mật. Lần đầu tiên từ ngày mẹ mất,
tôi thấy ba tỏ ra chú ý đến một người đàn bà.
Cô Vinh kể với ba về lớp học, về tôi.
"Hà Lan nó ngoan lắm. Nó được giáo sư lẫn bạn bè thương mến". Ba nhìn
tôi đầy âu yếm:
- Tôi chỉ có mình cháu. Nó là nguồn
an ủi cho tuổi già của tôi đấy cô Vinh…
Tôi chen vô:
- Ba cứ nói ba già hoài. Ba đâu có
già.
Tôi nhìn cô giáo:
- Tuổi bốn mươi hai đối với người đàn
ông đâu có già phải không cô?
Cô giáo có vẻ ngập ngừng. Nhưng rồi
cô cũng trả lời:
- Theo tôi đó là tuổi đáng ngại nhất
đối với một người đàn bà thôi.
Ba cười. Tôi cười. Tôi ngạc nhiên thấy
ba hài lòng về một nhận xét tầm thường như vậy. Nhưng tôi đang mong ba hài
lòng. Tôi nói:
- Ba biết không, ở trường con, cô
Vinh đẹp nhất đó.
Sau lớp phấn hồng, tôi thấy má cô
Vinh như hồng thêm. Cô chớp đôi mi đẹp:
- Lan chỉ nói thế. Thương cô thành ra
Lan bất công với những người khác.
Tôi không nói, gắp bỏ cho cô một miếng
thịt tôm trắng hồng. Thốt nhiên tôi thấy rõ sự thiếu thốn một người đàn bà, thiếu
thốn sự ấm áp trong ngôi nhà quá rộng.
° ° °
Ba nghĩ sao về cô giáo Vinh hả ba?
Buông tờ báo, ba nhìn tôi:
- Con muốn hỏi ba về khía cạnh nào? Một
người bạn của ba hay một cô giáo của con?
Tôi nói thật mau:
- Dạ không. Con muốn hỏi ý nghĩ thuần
túy của một người đàn ông dành cho một người đàn bà.
Câu hỏi có vẻ bất ngờ làm ba bối rối.
Chắc ông không sửa soạn một câu trả lời theo chiều hướng của tôi. Tôi bắt kịp
cái nhíu mày của ba nhưng rồi ông lại điềm tĩnh ngay.
- Câu hỏi của con hơi rắc rối đó
nghe.
Tôi chẩu môi:
- Ba quên con gái ba đã lớn rồi sao?
Ba gật gù:
- Chỉ khi nhìn con ba mới thấy con lớn.
Còn trong ý nghĩ của ba con vẫn cứ là Hà Lan bé tí tẹo.
Tôi dẫy nẩy:
- Con không chịu đâu. Con sắp mừng
sinh nhật thứ 18 rồi đấy.
- Thế con định tổ chức gì nào? Tiệc
hay mở bal?
Tôi biết ba muốn lảng tránh một câu
trả lời khó. Tôi nhất định lôi ba trở lại vấn đề:
- Ba chưa trả lời câu hỏi của con mà.
Trong cương vị của một người đàn ông, ba nghĩ sao về người đàn bà như cô Vinh.
- Đó là một người đàn bà có nhiều điểm
khiến đàn ông dễ yêu.
Tôi sáng mắt:
- Thật hả ba?
Không hiểu ý tôi, ba gật đầu thành thật:
- Cô ta có thể là người bạn đời khả
ái và tốt. Ba chắc chung quanh cô không thiếu gì những người theo đuổi.
Tự dưng tôi bênh vực cô giáo:
- Không, ba. Con biết chắc rằng cô
không hề có bạn trai. Cô sống có một mình. Con dạo phố hoài và hay gặp cô nhưng
bao giờ cô cũng đi "solo". Ba cứ tin con đi.
Nhìn mắt ba hơi lạ, tôi hiểu mình hớ
hênh, đã để lộ sự nhiệt thành của tôi dành cho cô Vinh quá nhiều. Ba nói:
- Con có vẻ mến cô giáo hơi kỹ nghe
Lan. Điều đó làm ba vui lòng. Nhất là cô Vinh cũng tỏ ra thương con lắm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là yên.
Tôi cứ sợ ba nghi ngờ về việc tôi bênh vực cô Vinh quá nhiều. Thật ra, không hiểu
sao tôi không muốn ba có ý nghĩ xấu về cô.
Tôi nhìn lên ảnh mẹ, mẹ vẫn tươi cười,
nụ cười bao dung và ánh mắt đầy tình thương mến. Chắc mẹ không giận tôi về việc
dành mến thương cho một người đàn bà khác. Nếu mẹ còn, mẹ cũng sẽ mến cô giáo
như tôi. Chắc chắn, hơn ai hết, mẹ hiểu tôi đang thiếu tình mẫu tử, và tôi quí
những săn sóc dịu dàng của một người đàn bà. Cô giáo thương tôi và tôi thương
cô là điều hẳn nhiên, như thế không có nghĩa là tôi quên mẹ. Không tình thương
nào lấp được hình ảnh mẹ trong tâm hồn tôi.
Đột nhiên tôi hỏi ba với một vẻ
nghiêm trọng của một người bạn:
- Ba này. Có bao giờ ba thấy cô đơn
không hở ba?
Lần này ba buông hẳn tờ báo xuống ghế,
nhìn tôi ngạc nhiên:
- Có chuyện gì xảy đến với con vậy
Lan?
- Thưa không.
- Thế sao con hỏi ba những câu có vẻ
kỳ lạ thế?
Tôi hơi cúi mặt:
- Tại vì… nhà chỉ có hai cha con. Con
tự thấy mình cũng nên thông cảm ba. Con không muốn như những đứa con gái khác,
chỉ gần gũi được mẹ trong vấn đề tâm tình. Con không có mẹ, con muốn gần gũi ba
hơn. Con muốn ba là một người bạn lớn chân thành, gần gũi chứ không muốn đứng
xa nhìn ba như một thần tượng xa vời.
Ba vuốt mái tóc lòa xòa nghệ sĩ về một
bên trán. Giọng ba thật trầm:
- Con nói đúng lắm. Hãy xem ba như ý
con muốn. Ba cũng muốn được nghe con tâm sự. Ba cũng muốn được hòa đồng cảm
nghĩ với con.
Ba đặt tay lên vai tôi:
- Nào, hãy nói những gì con thắc mắc,
con gái cưng của ba.
Giọng ba nghèn nghẹn. Tôi hiểu ba xúc
động nhiều trước khung cảnh đầm ấm đầy tình thương của hai cha con.
Tôi cũng xúc động không kém. Tiếng
tôi như lạc đi:
- Không ba. Con chỉ hỏi về tâm tình của
ba. Vì con biết ba thiệt thòi nhiều, từ ngày mẹ mất ba đã chịu đựng những năm
cô đơn đằng đẵng. Còn con, có thiếu thốn gì đâu.
Ba nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn:
- Ba thấy không người đàn bà nào hơn
được mẹ. Tuy nhiên, bao giờ ba cảm thấy thân với một người nào, con sẽ là người
biết đầu tiên. Nhưng tốt hơn con đừng quan tâm điều đó. Hãy xây những giấc mộng
đẹp cho tuổi trẻ của con.
° ° °
Cô giáo Vinh ở một căn phòng nhỏ
trong một tòa nhà hai từng. Đây là loại apartment người ta cất cho ngoại kiều
thuê lúc trước. Cô Vinh nói cô đã sang căn phòng lại của một cô gái bán bar khi
anh chồng cô này về Mỹ. Căn phòng tư vuông 6x6, khang trang, gọn và đẹp, lại được
bàn tay dịu dàng của cô Vinh sắp đặt, tôi cảm thấy yêu thích cái vẻ riêng tư của
một người đàn bà.
Tôi ngồi trước tấm gương lớn của bàn
trang điểm. Chiếc bàn nhỏ đánh vẹc-ni bóng loáng. Trên bàn, hộp phấn Maxfactor,
chai sữa Lait de lanoline, mấy ống son môi Revlon, Elizabeth đủ màu, mấy cây
bút chì vẽ mắt màu xanh, màu đen. Tôi mở hộp phấn, mở ống son môi… Tôi đánh một
lớp son nhẹ lên môi, chút phấn hồng lên má. Tôi nhìn mình với một chút đổi thay
sắc diện trong gương và mỉm cười.
Loay hoay cạnh lò nướng bánh, cô giáo
quay nhìn tôi:
- Thử trang điểm một chút xem sao, Hà
lan? Em sẽ thấy sự kỳ diệu của mỹ phẩm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghe một
giáo sư khuyến khích nữ sinh trang điểm. Hầu hết những nhà mô phạm, nhất là những
bà giáo già lại càng nghiêm khắc trong vấn đề ăn diện của nữ sinh. Họ coi trang
điểm gần như một tội lỗi. Cô Vinh, trái lại, cô biết giá trị của dung nhan và
không hạn hẹp sắc đẹp trong những danh từ giáo học.
Tôi hít hà:
- Cha, nghe mùi kem hột gà em bủn rủn
cả tay chân, chả còn cầm nổi thỏi son nữa.
- Gần xong rồi. Chỉ tí nữa là bánh
chin. Chả biết có hấp sẫn như sự mong ước của cô bé không đây.
Cô Vinh đến cạnh tôi:
- Xem nào. Gương mặt em dễ trang điểm
lắm nghe. Chỉ một chút thôi là xinh phải biết.
Tôi sung sướng trước lời khen tặng:
- Em thấy vụng về khi trang điểm cô ạ.
Ở nhà, em cũng được ba sắm cho một bàn trang điểm với đầy đủ mọi thứ mỹ phẩm,
nhưng em…ngượng tay ghê đi.
- Rồi sẽ quen đi. Lan lớn rồi, phải
biết trang điểm chứ. Dung nhan rất cần cho người con gái. Cô thấy Lan đã đẹp sẵn.
Nhưng trang điểm để tạo lộng lẫy thêm cho nhan sắc đâu có hại gì. Khi đi học
thì chưa cần nhưng trong những tiệc tùng, bắt buộc…
Cô Vinh nhìn bóng mình trong gương:
- Cô ước ao trở lại tuổi mười tám của
Lan. Tuổi của những mộng mơ, tuyệt vời.
Tôi tò mò:
- Năm bằng Lan, cô… ra sao nhỉ?
Giọng cô chân thành:
- Cô trẻ hơn bây giờ.
- Nhưng em chắc cô không đẹp hơn.
Theo em, năm nay cô duyên dáng hơn năm ngoái.
Cô Vinh thở ra:
- Nếu mọi người đều nhận xét như Lan
chắc cô sung sướng lắm.
Tôi cả quyết:
- Em tin nhận xét của em là nhận xét
chân phương nhất.
- Ít ra, cô cũng đã ngoài ba mươi.
- Ba mươi mới là tuổi đẹp của một người
đàn bà mà cô.
Cô Vinh không nói gì thêm. Cô vuốt nhẹ
tóc tôi rồi trở lại lò bánh. Mùi thơm ngát mũi. Chất kem sữa ngọt dịu dàng. Cô
bưng ổ bánh nướng vàng ươm đưa lên:
- Hà Lan xem này, cả một công trình đấy
nhé.
Tôi vịn thành ghế đứng lên. Một chân
bị tê điếng, tôi nhảy lò cò đến bên cô:
- Ui cha. Hết xẩy cô há.
Tôi nhìn cô giáo:
- Bao giờ cô định khai mạc?
- Lúc nào Hà Lan muốn. Cô làm cho Lan
đấy.
Mắt tôi long lanh, niềm hạnh phúc vì
được săn sóc chìu chuộng làm tôi như ngộp. Tôi nắm tay cô giáo:
- Lan cám ơn cô. Nhưng Lan muốn đề
nghị với cô điều này.
- Gì đây cưng?
- Lan sẽ mang bánh về nói với ba rằng
cô biếu.
Cô Vinh giật mình:
- Không được đâu Lan ạ. Đừng làm thế.
- Sao vậy cô? Em muốn ba có cảm tưởng
được săn sóc như em đã cảm thấy như vậy.
Cô Vinh mỉm cười:
- Lẽ thứ nhất là chỉ một ổ bánh nhỏ,
không đáng để ba Lan phải bận tâm. Lẽ thứ hai là cô làm cho Lan. Đặc biệt cho
Lan chứ không phải cho ba.
Tôi bướng bỉnh:
- Nhưng nhân danh cô, em biếu lại ba
mà.
- Thôi, để lần khác cô làm cho ba món
tráng miệng đi, nghe, giờ thì Lan…
Tôi nhất định phải biếu ba ổ bánh, một
công trình của cô giáo, dù không đáng gì nó vẫn biểu lộ được sự khéo léo đảm
đang của bàn tay người nội trợ. Tôi nài nỉ:
- Nhưng Lan muốn. Bộ cô không chìu
Lan hả? Lan sẽ nói với ba là cô không dự định làm cho ba, mà là một món ăn vặt
dành cho Lan thôi, làm vội và bất ngờ, nhưng khéo và ngon như thế này thì… ba
lé mắt luôn.
Nụ cười làm lõm hai lúm đồng tiền
trên má cô giáo:
- Sao em không nghĩ rằng ba sẽ chê? Tại
vì, hơn ai hết, cô biết cô không có tài làm bánh.
Tôi chu môi:
- Hơn ai hết, Lan lại biết rằng chiếc
bánh này rất ngon.
Tồi tôi mơ màng:
- Ngày mẹ Lan còn sống, ba và Lan được
ăn những món tráng miệng tuyệt hảo do mẹ làm. Mẹ Lan săn sóc cha con Lan từng
ly từng tý. Hồi đó Lan còn bé nhưng vẫn cảm thấy được mình lãnh nhận tất cả hạnh
phúc cuộc đời trong tình thương của mẹ.
Dường như buồn lây nỗi buồn của tôi,
cô Vinh nói dịu dàng:
- Cô hiểu sự thiếu thốn tình mẹ Lan
à. Ngày xưa cô cũng thế. Mẹ cô mất, khi cô mới tám tuổi cơ. Và từ đó, cô biết
thế nào là sự bất hạnh của một đứa trẻ mồ côi mẹ. Hơn nữa ba cô lại không ở vậy
như ba của Lan, ông cưới một người đàn bà trẻ hơn mẹ cô thật nhiều. Và từ khi
có người đàn bà đó ngự trị trong gia đình, cô khốn khổ hơn bao giờ hết.
Tôi tò mò:
- Người mẹ kế không thương cô?
Cô Vinh lắc đầu:
- Thương sao được. Bà ta còn có con
riêng. Còn tình thương nào dành cho con chồng nữa.
- Có chuyện mẹ ghẻ con chồng như
trong cổ tích nữa sao cô?
Tôi băn khoăn hỏi. Cô Vinh thoáng vẻ
trầm ngâm:
- Cô nghĩ bao giờ cũng có luật thừa
trừ. Chắc rằng không thiếu những người mẹ kế yêu thương con chồng thật sự, vì
những đứa bé vô tội, chúng cần được tấm lòng bao dung và bàn tay săn sóc của
người mẹ. Nhưng cô bất hạnh không gặp được người hiểu biết như thế.
Tôi hỏi đột ngột:
- Ví dụ cô ở trong hoàn cảnh một người
mẹ kế, cô sẽ đối với con chồng ra sao?
Cô Vinh nhìn tôi bằng ánh mắt hơi lạ.
Dường như cô muốn dò xét tại sao tôi lại hỏi câu đó. Nhưng rồi cô cũng trả lời:
- Cô không dám tự hào, nhưng có lẽ cô
đủ lý trí và lương tâm để phán đoán hành động của mình. Nếu người ta khắt khe
hành hạ con chồng chỉ vì lòng ích kỷ mù quáng, không ai nỡ ác với những đứa trẻ
vô tội đang khát khao chờ đợi tình thương của mình.
Tôi buột miệng:
- Ai được cô làm kế mẫu thật diễm
phúc.
Cô Vinh vô tình:
- Nếu được đứa con chồng như Hà lan
chắc cô cưng không để đâu cho hết.
Như chợt nhận thấy sự hớ hênh của
mình, cô im bặt. Tôi nhìn gương mặt thoáng đỏ lên vì thẹn của cô giáo và thấy
yêu mến cô lạ lùng. Tôi ôm lấy vai cô, ghì cô xuống hôn lên má:
- Lan thương cô ghê vậy đó.
Cô Vinh lảng sang chuyện khác:
- Hồi ở tuổi Lan cô cũng nhiều mơ mộng.
Lan thường dệt những giấc mộng ra sao?
Tôi liếc nhìn mình trong gương:
- Lan nghĩ một ngày nào đó, sẽ có một
người thương Lan và Lan cũng thương người ta… có vậy thôi à.
Cô Vinh nói nhỏ:
- Giấc mộng yêu đương đầu đời bao giờ
cũng tuyệt diễm.
Tôi chợt muốn khơi tâm sự của cô:
- Cô cũng có một tình yêu đẹp?
Đôi mắt biêng biếc của người đàn bà
chợt dưng như thăm thẳm hơn, như xa xăm hơn. Cô Vinh đang đến với một hồi tưởng
viết bằng chữ xanh màu hy vọng trên nền mây hồng của tuổi mười tám. Giọng cô đầm
ấm, vời vợi:
- Năm vừa lấy xong tú tài cô ghi tên
học Luật. Rồi cô quen với một sinh viên năm thứ ba Khoa Học. Thời gian hai đứa
yêu nhau dự định đi đến hôn nhân bị cản trở vì anh nghèo, không đủ tiền làm đám
cưới dù một đám cưới đơn sơ. Anh ta mồ côi, sống nhờ người chú nên đâu thể làm
phiền người ta về một món tiền lớn để lo việc riêng tư. Đã vậy bà mẹ kế của cô
lại khắc nghiệt đòi hỏi phải làm nở mặt nở mày đàng gái bằng một tiệc cưới linh
đình mới chịu gả cô. Hai đứa buồn nhưng không nản chí. Cô khuyên anh gắng học để
tạo dựng tương lai rồi sẽ tính chuyện lâu dài khi hai đứa đã đủ phương tiện làm
vừa lòng ba mẹ và đủ sức bảo đảm cuộc sống gia đình. Anh nghe lời cô, nhưng dường
như sự bi quan thái quá làm anh không còn tâm trí để học, và năm đó anh không lấy
được chứng chỉ thứ ba.
Cô Vinh ngừng lại. Tôi thấy mắt cô mờ
đi như nhòa nhạt lệ. Giọng cô cũng nghẹn lại trong một xúc cảm vô cùng:
- Không lấy được chứng chỉ anh phải
đi lính, tương lai hai đứa hầu như tan vỡ nhưng tình yêu vẫn kết chặt đôi tâm hồn.
Cô đi thăm anh thường xuyên ở quân trường. Và sau chín tháng học anh ra Chuẩn
úy, về đơn vị ở vùng bốn.
Tôi nôn nóng:
- Như vậy tình yêu cũng đâu có gì trở
ngại phải không cô?
- Không. Tình yêu không gặp trở ngại
mà là cắt đứt vĩnh viễn.
Tôi thảng thốt:
- Chúa ơi, sao vậy cô?
Cô Vinh lạc giọng:
- Vì anh ta không bao giờ về nữa.
Tiếng cô như ngập nước mắt:
- Anh tử trận khi mới ra trường được
bốn tháng. Niềm đau đớn làm cho cô tê dại mất đi tri giác trong gần nửa năm trời.
Cô bỏ học Luật, ghi tên vào Sư Phạm. Chính cô không hiểu tại sao lại chọn nghề
dạy học. Có lẽ đó chỉ là một thay đổi để… có thay đổi, cho khỏi bị bức bách
trong những ám ảnh điên người mà thôi. Từ đó cô sống với nấm mồ hoang trong tim
và nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ hết khổ.
- Rồi cô có quên không?
Cô VInh thở dài:
- Nhớ thương rồi cũng phôi pha dần.
Mình không thể sống mãi với người chết.
- Bao nhiêu năm rồi cô nhỉ?
- Tám năm.
Tôi cười buồn:
- Khoảng thời gian cô mất người tình
bằng khoảng thời gian em mất mẹ. Nhưng sau đó không có một mối tình nào đến với
cô nữa sao?
- Cũng có những người đến với cô,
nhưng tình cảm cô dành cho họ chưa đủ để tiến tới hôn nhân.
Tôi hỏi một câu rất hợp và thật:
- Không lẽ rồi cô cứ ở mãi vậy sao?
Và câu trả lời của cô Vinh cũng thật
đến ngỡ ngàng:
- Làm sao hơn. Hiện tại những người
theo cô thì cô không vừa ý. Còn những người cô nghĩ có thể tiến đến hôn nhân
thì họ lại không nghĩ đến cô. Họ theo đuổi những cô gái trẻ đẹp hơn trong khi
cô đã ở vào lứa tuổi hơi muộn cho một cô dâu.
Tôi thoáng nghe một xót xa len lén
chiếm ngự tâm hồn. Tôi ngước nhìn cô giáo và nghĩ không phải cô khó khăn trong
việc chọn lựa một đối tượng mới mà vì chưa ai có thể là một ánh nắng hồng đánh
tan lớp băng giá đang vây phủ quanh nấm mồ kỷ niệm.
° ° °
- Hà Lan.
Tôi quay lại, bắt gặp Thúy đang đi tới.
Tôi dừng, chờ bạn. Thúy mặc đầm, tươi trẻ và giản dị. Trong số bạn bè ở lớp tôi
mến Thúy nhất. Nó hiền và rất chìu bạn. Nhược điểm của tôi là rất thích ai
chìu.
- Mày đi đâu đấy?
Thúy nhìn tôi chăm chăm:
- Tao đi mua đôi giày. Có loại mới ra
coi được ghê. Còn mày? Cha, mặc quần patte màu tím áo trắng gien hay à Lan.
- Tao thích xin ba tiền may quần
nhung đen nè. Có điều ghét nó hay bị chai, lỳ mặt hết. Mà đã mặc không lẽ mình
đứng hoài… không ngồi.
Hai đứa song song trên con đường lớn
của thành phố. Những tiệm may, tiệm vải làm chóa mắt những đứa con gái ham thời
trang ăn diện, trong đó có tôi, có Thúy. Thành phố nhỏ nên hay gặp người quen.
Thúy kéo tôi vào một tiệm kem vừa ăn vừa nghe nhạc.
Như chợt nhớ điều gì Thúy hỏi:
- In là mày nhờ cô Vinh kèm riêng
Pháp Văn phải không?
Tôi gật:
- Sao mày biết?
- Có chuyện gì thoát được sự tò mò của
thiên hạ đâu. Tao nghe nói từ hôm cô Vinh chưa về dạy cho mày kia.
- Tao kém sinh ngữ nên xin ba tao cho
học thêm.
Thúy thành thật:
- Cô Vinh dễ thương đấy chứ nhỉ. Tao
ít thấy bà giáo nào lại thân mật với học trò được như cô ấy.
- Trông cô ấy tươi trẻ chứ hả? Khác với
bà giáo Sử Địa, lúc nào cũng khó đăm đăm thấy mà ớn. Bà ấy coi học trò gần như
kẻ thù.
- Bộ mày không biết mấy bà gái già
không chồng à, khó ai chịu cho nổi. Chả trách tụi nó gọi bà ấy là Ác Tiên. Sao
không ông nào làm phúc rước phứt bà ta cho được việc, may ra có tình yêu, có hạnh
phúc con người sẽ dễ dàng thông cảm hơn.
Tôi trề môi:
- Sợ cũng còn khuya mới có người rước
bà ta. Gần năm mươi rồi còn gì. Dường như bà ta cáu kỉnh thêm mỗi khi nhìn về
tuổi trẻ của chúng mình.
- Mặc cảm mà. Bà ấy thèm muốn tuổi trẻ
nên thế. Tao thấy bà ấy thích hợp với vai trò những mụ phù thủy trong truyện cổ
tích.
Thúy gạt đi:
- Mày nói ác, nên thông cảm nỗi khổ của
bà ấy mới phải.
Tôi thầm công nhận mình không được
cái nhân hậu như Thúy. Thỉnh thoảng tôi có những ý tưởng thật tàn nhẫn. Đồng ý
đó là con người, nhưng con người tôi Chúa đã cho một bản nănggần như cứng cỏi,
tàn ác hơn nét dịu dàng trên mặt.
Thúy bỗng tủm tỉm cười:
- Mày biết tụi nó đồn gì không Hà
lan?
- Về việc gì?
- Chuyện cô Vinh về kèm riêng cho mày
đó.
Tôi chú ý:
- Sao? Có chuyện gì nữa?
- Tao nói mày đừng giận nghe.
Tôi gật. Thúy ngập ngừng:
- Tụi nó nói sở dĩ cô Vinh nhận lời đến
kèm riêng Pháp Văn cho mày là vì ba mày.
Mắt tôi tròn lên:
- Vì ba tao?
- Ừ. Vì ba mày có địa vị và lại… bô
trai, nên cô giáo Vinh hy vọng chiếm cảm tình.
Tôi nghe nóng hai bên má. Lời đồn như
một sự mạ lỵ cô Vinh tôi quí mến. Tôi rất muốn cô thương ba tôi nhưng không muốn
ai nghĩ rằng việc cô đến với tôi là để lợi dụng dịp thuận tiện chen chân vào gia
đình tôi. Không, cô Vinh tốt vô cùng. Không bao giờ trong đôi mắt dịu hiền của
cô có những tia nhìn độc ác thì không bao giờ tâm hồn cô lại tính chuyện mờ ám.
Người ta ác miệng đặt điều. Người ta ganh tị với nhan sắc của cô nên dèm pha.
Chính tôi đang muốn cô đến với gia đình tôi mà còn phải khó khăn, miệng đời thật
ghê gớm.
Thúy chờ đợi phản ứng của tôi, chắc
nó đoán tôi phải giận dữ lắm nhưng nó chỉ thấy tôi cười:
- Mặc thiên hạ muốn nói sao thì nói.
Tao hiểu cô Vinh là đủ. Nói thật với mày, nhiều khi tao nghĩ giá cô Vinh chịu lấy
ba tao thì chắc tao sẽ thêm một lần có mẹ. Dù không được như mẹ tao nhưng cô
cũng là người sẵn sàng để thông cảm và săn sóc cho tao. Cô thương tao lắm. Tao
cũng thương cô mà không biết làm cách nào. Cô luôn luôn giữ một mức thân mật… vừa
phải.
Thúy gật gù:
- Chuyện gia đình mày tao không hiểu
nhưng tao thấy giá trong nhà có thêm một người đàn bà quán xuyến thì hơn. Căn
nhà rộng quá mà chỉ có bác, mày và vú Sáu. Một người đàn bà khéo léo thường làm
ấm không khí gia đình. Nhưng thường tao thấy những đứa con ít khi muốn cha hay
mẹ bước thêm bước nữa.
- Nếu một người khác chưa chắc tao
tán thành. Nhưng với cô Vinh thì lại khác. Nếu cô không được như một người mẹ
thì cũng là một người bạn. Tình thương tao dành cho cô và ngược lại đủ khỏa lấp
thành kiến không đẹp về "mẹ ghẻ con chồng".
° ° °
Tôi chỉ cô Vinh tấm ảnh ba mẹ chụp
lúc mới cưới:
- Cô thấy Lan giống mẹ không?
Cô Vinh gật đầu:
- Giống lắm. Mẹ Lan đẹp quá. Sắc đẹp
tự nhiên không cần đến son phấn.
Tôi hãnh diện:
- Cô biết không, mẹ còn hiền hơn Lan
nữa. Đôi khi Lan thấy tánh Lan không được dịu dàng, đáng yêu như mẹ. Ba vẫn bảo
không người nào thay thế được hình bóng mẹ trong tim ba.
Giọng cô Vinh buồn buồn:
- Phải. Đôi khi một chuỗi hạnh phúc
quá thần tiên người ta không thể nào quên nổi. Không ai xứng đáng để thay thế mẹ
Lan.
Tôi định nói: "Nếu có một người,
thì người đó phải là cô", nhưng tôi dằn kịp. Tôi không thể để cô Vinh biết
được dụng ý của mình. Phải để cho cả ba lẫn cô nghĩ rằng tự họ tìm đến với nhau
chứ không phải qua sự sắp đặt của tôi.
Là vì, ngoài tình thương đậm đà dành
cho cô Vinh, tôi còn cảm thấy thương những chuỗi ngày cô đơn của ba. Tôi thấy
rõ tuổi trẻ của ba không còn bao lâu, nhiệt huyết của ba không còn lâu dài nữa.
Tôi muốn ba được hưởng những ngày hạnh phúc bên cạnh một người đàn bà trong khoảng
thời gian còn lại của cuộc đời. Tôi thấy mình không nên ích kỷ níu kéo mãi những
kỷ niệm về mẹ để buộc ràng ba trong đó. Mẹ đã chết. Mẹ đã yên rồi. Chắc chắn mẹ
cũng không muốn ba phải kéo dài chuỗi ngày hoang vắng của một người đàn ông ở lứa
tuổi còn tràn trề ý sống. Ba đã hy sinh cho tôi quá lâu, quá nhiều. Tôi biết
nhiều khi ba cảm thấy đơn độc, nhiều khi ba thèm thuồng cái hạnh phúc bình thường
của một con người nhưng ba dằn lại. Ba viện trợ đến hình ảnh mẹ, đến những kỷ
niệm sung sướng lẫn đau buồn để quên khoảng trống hiện tại. Và ba uống rượu để
quên. Tôi đã đến tuổi đủ để hiểu biết những uẩn khúc đó. Vì tôi, ba đã quên ba.
Vì tôi, ba đã tạo chung quanh ba một sự già nua cằn cỗi. Tôi thương ba và không
muốn ích kỷ. Không. Ba còn trẻ. Ba mới bốn mươi hai. Tuổi này nhiều người đàn
ông mới bắt đầu nghĩ đến việc lấy vợ, thì tại sao ba lại không? Cô Vinh là một
người đàn ba tôi tin sẽ mang hạnh phúc lại cho ba. Cô xinh đẹp và tế nhị. Một
người đàn bà trong ý tưởng hôn nhân của những người đàn ông.
Cô Vinh dạy kèm cho tôi gần bốn tháng
rồi. Khoảng thời gian cô hầu như có mặt thường xuyên trong gia đình tôi. Thỉnh
thoảng cô dùng cơm gia đình, và vú Sáu cũng biết thêm nhiều món ăn mới do cô chỉ.
Sự đồn đãi của dư luận rồi cũng lắng
dịu. Cô Vinh nghiễm nhiên là người của gia đình tôi. Vả lại ba tôi có vẻ yêu cô
thì cũng không có gì đáng nói: một người đàn ông góa vợ không có quyền yêu hay
sao?
Tôi cảm thấy sung sướng trong tình
thương của ba và cô giáo. Dường như trong niềm hạnh phúc mới chớm nở, ba thương
tôi hơn lên. Ba chìu tôi mọi sở thích, dĩ nhiên là sự chìu chuộng đó có sự biểu
đồng tình của cô Vinh. Muốn gì tôi không nói với ba mà nói với cô. Thế là tôi
toại nguyện. Ban đầu cả cô giáo lẫn ba đều có vẻ dè dặt trong tình cảm riêng tư
của họ, nhưng những tia mắt trao đổi lén lút dần dần trở nên công khai. Bởi sự
tán trợ của tôi làm dễ dàng cho mọi vấn đề nên tôi trở thành một "bà
mai" thật độc đáo.
Càng gần cô Vinh tôi càng thấy cô cần
cho cha con tôi. Ngoài tình thương cô còn là một người đàn bà khéo léo sắp đặt
mọi việc trong nhà. Đôi khi suy nghĩ lẩn thẩn, tôi thấy tức dùm người tình xưa
của cô Vinh, không sống để hưởng những ngày hạnh phúc bên người vợ tuyệt vời
như cô giáo.
Vú Sáu bưng lên cho tôi ly kem hột
gà. Tôi reo lên:
- Thích quá, con đang thèm ăn ngọt.
Cám ơn vú.
Vú đưa mắt nhìn cô giáo đang xếp lại
mấy chai rượu trong tù búp phê:
- Của cô giáo làm đấy, không phải vú
đâu. Vú tính mua chè cho con nhưng cô giáo bảo chè thạch không có nhiều chất bổ
bằng kem hột gà. Con đang học thi, mất sức cần phải tẩm bổ.
Vú đi xuống. Tôi chạy đến bên cô
giáo, ôm lấy cánh tay cô:
- Cô thương Lan quá.
Cô Vinh ngẩng mặt mỉm cười:
- Hồi này Lan hơi gầy đi đấy. Đừng thức
khuya quá, sức học của Lan cô tin rằng em sẽ không đến nỗi thất vọng. Còn mấy
món ăn rất có lợi cho sức khỏe, cô mong em sẽ vừa miệng.
Chưa bao giờ, từ ngày mẹ mất, tôi được
săn sóc đến thế. Tôi cảm động run giọng:
- Có lẽ cô là phần thưởng Chúa dành
cho Lan trong nỗi bất hạnh mất mẹ.
Cô Vinh chợt hỏi:
- Hôm trước nghe ba nói Lan sẽ tổ chức
sinh nhật thứ 18. Bao giờ hở cưng?
Tôi sang mắt:
- Chỉ hơn tuần nữa thôi cô. Lan đã
xin phép ba mở bal, mời… đông đông bạn bè một tí. Dù sao 18 tuổi cũng đánh dấu
sự khôn lớn của mình chứ cô nhỉ.
- Sinh nhật 18 đẹp nhất Lan ạ.
Tôi bá vai cô:
- Cô giúp em tổ chức nhé. Cả ba nữa.
Ba cũng phải giúp em. Có ba và cô, sinh nhật của em sẽ là một dạ vũ huy hoàng.
Cô Vinh khiêm tốn:
- Lan nên tin tưởng ở ba nhiều hơn.
Cô chỉ phụ giúp một vài ý kiến nhỏ.
- Nhưng không có cô, có lẽ ba sẽ chả
giúp được gì cho Lan đâu.
Ánh mắt người đàn bà như cám ơn lời
nói của tôi. Cô đề nghị:
- Chiều mai cô mời Lan đi phố. Cô muốn
tặng em bộ y phục sinh nhật.
Tôi reo:
- Thật hở cô? Thích quá. Chiều mai cô
sang nhé.
- Ừ. Nhưng Lan phải giữ bí mật, đừng
cho ba biết. Như thế ba cũng sẽ may cho lan một bộ và… em "lời" đấy.
Tôi gật đầu:
- Vậy là nhất cô rồi. Lan chả thích
gì hơn là áo mới. mà Lan muốn cô cũng phải may áo mới cơ, nhé cô nhé.
Chìu ý tôi, cô Vinh đồng ý. Tôi chợt
nghĩ nếu một mai cô Vinh trở thành mẹ kế của tôi, chắc chắn cuộc sống của chúng
tôi sẽ làm ngạc nhiên dân chúng trong tỉnh, vốn là những kẻ ưa tò mò và thích
nhảy chồm vào đời tư thiên hạ. Họ sẽ chờ đợi những màn lủng củng trong gia đình
tôi, họ sẽ chờ nhìn thấy ba tôi thỉnh thoảng đóng sầm cửa cổng ra lái xe đi đến
tiệm ăn nhậu cho quên nỗi bực tức vì sự xích mích giữa con riêng và vợ. Họ sẽ
chờ nghe tôi nói xấu mẹ kế, xiên xỏ đủ điều về cô giáo cũ và ngược lại. Nhưng rất
tiếc, họ sẽ không bao giờ được chứng kiến cảnh đó. Họ sẽ phải mím môi căm tức
trước hạnh phúc đầm ấm của "bộ ba" chúng tôi chứ không thể nào cười đắc
thắng được.
° ° °
Lần đầu tiên, sinh nhật của tôi được
tổ chức với sự góp mặt của những "người lớn" ngang hàng với ba. Ba
giáo sư của tôi, trong đó có cô Vinh. Hai người bạn làm việc ở tòa Hành Chánh với
ba. Và ba mươi đứa bạn học của tôi, nam lẫn nữ, với partenair của tụi nó. Tổng
cộng tới một trăm người.
Ba, cô Vinh, vú sáu và mấy đứa bạn
thân của tôi bận rộn suốt ngày để lo cho buổi dạ vũ được hoàn toàn. Những bóng
đèn màu được giăng khắp các bụi cây trong vườn. Trên cổ con nai bằng cây được cắt
xén công phu giữa vườn là một vòng đèn đủ màu chớp tắt rực rỡ. Đó là ý kiến của
cô Vinh. Chiếc bánh sinh nhật của tôi còn được giữ bí mật vì là của cô Vinh
mang đến.
Tôi nôn nao chờ đợi. Tôi muốn mặc chiếc
áo sinh nhật để ngắm nghía xem nhưng cô Vinh cản lại. Để trước giờ khai mạc và
sau khi trang điểm xong tôi sẽ mặc để tránh một vài nếp gấp do bất cẩn. Tôi
ngoan ngoãn vâng lời cô như một đứa trẻ. Cô Vinh nhìn vẻ nôn nao của tôi phải bật
cười.
7 giờ 30… Đèn mờ và tiếng nhạc. Khách
chật cả căn phòng khách và một khoảng sân rộng. Ba đứng lên giới thiệu tôi – Trịnh
thị Hà Lan – hôm nay vừa đúng 18 tuổi.
Tôi bước lên micro – Chiếc soirée hồng
viền cổ và tay trắng, với hàng nút bạc chạy dài đến gót, ôm gọn lấy thân mình mảnh
mai của tuổi mới lớn. Chiếc áo, cả một công trình chọn lựa của cô Vinh. Và
gương mặt tôi, lần đầu được trang điểm kỹ. Tóc chải gọn với vương miện lóng
lánh trên tóc. Trước tấm gương soi tôi đã sung sướng trước sự đổi thay của
mình: Tôi đẹp hơn, đẹp hơn nhiều lắm, đến nỗi cô Vinh phải bật kêu thảng thốt:
- Em xinh quá Lan ơi. Cứ như một nàng
công chúa, lộng lẫy, quí phái lạ lùng.
Tôi sung sướng khen lại chiếc áo dài
màu hồ thủy của cô đẹp. Và cô cười vuốt sống áo tôi, vừa như ôm choàng lấy tôi.
Tôi đứng cạnh ba. Ba cao lớn và che
chở. Ba trìu mến và yêu thương. Tôi nhìn quanh, thấy nụ cười và ánh mắt long
lanh của cô Vinh. Giọng tôi run run:
- Hà Lan xin cảm ơn ba đã cho phép
Lan tổ chức cuộc vui hôm nay. Cả cô giáo Vinh và vú Sáu của lan, đã giúp Lan
hoàn tất trang trí. Lan cũng cám ơn cô giáo về bộ y phục sinh nhật – Và tôi
nhìn về phía chiếc bánh sinh nhật hai tầng lộng lẫy được tô điểm bằng những
bông hồng và giòng chữ "Mừng tuổi 18 tuyệt đẹp của Trịnh thị Hà Lan"
màu xanh thẫm. Chiếc bánh sinh nhật, một công trình của cô. Mọi người vỗ tay,
tôi tiếp:
- Lan cũng vô cùng xúc động được sự
tham dự của các chú, các thầy. Và các bạn Lan đã đến chung vui hôm nay.
Nhạc bắt đầu chuyển sang điệu Pa-sô-đốp
để khai mạc dạ vũ. Tôi nói lớn vào micro:
- Lẽ ra Hà Lan phải khiêu vũ với ba để
mở đầu dạ vũ. Nhưng Lan xin nhường ba lại cho một người – Lan xin tuyên bố cô
giáo Vinh sẽ cùng ba Lan ra piste để khai mạc – Lan xin mời.
Tôi bước khỏi micro nhưng cũng đủ
nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng trong mắt cô Vinh. Ba đứng lên đến mời cô giáo. Tôi khẽ
mỉm cười khi đáng dấp mảnh mai của cô khép nép bên cạnh vẻ cao lớn của ba trong
những bước nhảy thật tình tứ, điêu luyện.
Chương 2
- Chiều nay dì cháu mình đi phố nghe Hà Lan. Dì muốn mua cho
Lan ít vải may đồ bộ mặc trong nhà.
Tôi vẫn cắm đầu vào cuốn sách. Tôi nghe tiếng dì Vinh hỏi
nhưng không trả lời. Dì tiếp:
- Độ ba giờ mình đi nhé.
Tôi trả lời, vẫn không nhìn lên:
- Cám ơn dì. Dì đi may sắm một mình đi. Lan không đi đâu.
Giọng dì Vinh lo lắng:
- Lan sao thế? Lan mệt phải không?
Tôi lắc đầu đáp ngắn:
- Không. Dì khỏi lo cho Lan.
Và tôi đứng lên đi vào phòng riêng. Đi ngang chỗ dì Vinh ngồi
tôi cố dằn nặng bước chân. Tôi nghe tiếng dì thở dài.
Đã gần hai tháng dì Vinh chính thức bước vào gia đình tôi sau
một bữa tiệc ra mắt bạn bè. Cả ba lẫn dì đều không muốn làm đám cưới rình rang,
và tôi, trong sự thành công của ý muốn, đã nao nức chờ đợi những ngày êm đềm hạnh
phúc trong ngôi nhà thân yêu khi có thêm cô Vinh.
Tôi đã đổi lối xưng hô, gọi "dì Vinh" thay vì
"cô Vinh" như trước và tiếng "dì" nghe cũng thân mật hơn là
"cô".
Hai tháng chung sống, cho bao nhiêu nao nức trong lòng tôi
tiêu tan, như một làn khói mỏng mà chính tôi cũng không hiểu tại sao.
Bao nhiêu cảm tình đối với cô giáo cũ hình như vơi dần. Tuy
cũng vẫn là cô Vinh, vẫn là người đàn bà đó, với những mến thương dành cho tôi.
Điều mà tôi cảm thấy được, là tôi đã "mất" ba từ
ngày có dì Vinh.
Ba vẫn thương yêu tôi. Có lẽ người thương yêu, chìu chuộng
tôi hơn xưa. Nhưng linh cảm tôi cho thấy đó là một sự đền bù của ba dành cho
tôi mà thôi.
Tuy nhiên tôi cố dằn những bực tức đang nẩy mầm trong lòng để
ba vui. Trước kia tôi đã không muốn ba sung sướng là gì? Tại sao tôi lại làm sụp
đổ hạnh phúc của ba?
Để quên đi, tôi với lấy cuốn sách để trên bàn. Love Story.
Chuyện tình của thời trang. Một câu chuyện tình không đúng chất lãng mạn. Hơi hỗn
hào với những lời đối thoại của nhân vật chính. Nhưng mọi người đua xem vì ảnh
hưởng thời trang và phim ảnh. Tôi đọc một vài trang rồi buông xuống, gác tay
lên trán, đầu óc lẩn quẩn bao nhiêu ý tưởng hỗn tạp.
Có tiếng gõ cửa, tôi hỏi vọng ra:
- Ai?
Giọng đàn bà thật nhẹ:
- Dì đây. Dì vào được chứ Lan?
Tôi cố dịu giọng:
- Vâng. Dì vào.
Dì Vinh đẩy nhẹ cánh cửa lách vào. Mắt dì nhìn tôi trìu mến:
- Sao thế Lan? Con mệt?
Tôi lắc đầu.
Dì Vinh thoăn thoắt đến bên tôi. Dì ngồi lên mép giường. Tôi
không hiểu sao lúc đó tôi nhích vào thay vì phải nép bên cạnh dì, như cử chỉ dịu
dàng dì đối với tôi. Có lẽ dì Vinh hiểu cử chỉ khó chịu đó, giọng dì buồn buồn:
- Con giận dì phải không Lan?
Tôi nói mát:
- Dì có làm gì mà con giận. Dì đừng bận tâm vì con.
Dì Vinh lắc đầu:
- Con giấu dì. Dì nhận thấy từ ngày dì về sống với ba, con
không còn thương dì như trước nữa. Trước kia con quấn quit dì bao nhiêu, giờ
đây con xa rời dì, nếu không muốn nói sự có mặt của dì làm con bực tức. Tại sao
vậy Lan? Con nói cho dì biết đi? Dì đã làm gì để đến nỗi đánh mất tình thương của
con và dì phải làm gì để lấy lại được tình thương đó. Con nói đi. Dì lớn, nhưng
nếu dì có lỗi, dì sẽ phục thiện. Dì muốn con vui và cuộc sống trong gia đình ta
được êm đềm sung sướng như dì vẫn mơ ước.
Dì Vinh nói một hơi. Giọng dì tha thiết, xúc cảm. Và tôi lặng
im. Lặng im bởi tôi không biết trả lời sao. Tôi công nhận dì nhận xét về tôi rất
đúng. Tôi đã thay đổi nhiều nhưng bảo lỗi của dì thì tôi không biết nói sao.
Tôi chỉ cảm thấy một cách mơ hồ rằng người đàn bà này vào gia đình tôi và cướp
tình thương của ba, chiếm ngôi vị của mẹ tôi, và nỗi bực tức dồn lên… dồn lên
mãi. Dì Vinh tiếp tục thuyết phục tôi:
- Dì hiểu con, Lan à. Dì không buồn con mà chỉ trách dì không
đủ tế nhị để làm con vui. Dì hứa với ba và với chính tâm hồn dì rằng dì sẽ thay
thế mẹ con để lo lắng cho con…
Tôi vùi đầu xuống gối:
- Thôi con lạy dì. Dì đừng nói nữa. Con không muốn ba con về
lại chứng kiến cái cảnh dì vừa khóc vừa phân trần. Ba con lầm chứ con không lầm
đâu.
Tôi thấy mắt dì Vinh tóe lên những tia lửa giận dữ, như uất ức.
Nhưng rồi dì lại dịu xuống. Dì nói thật nhỏ:
- Con hiểu lầm dì quá nhiều rồi, Lan. Nhưng thôi, dì không
làm con khó chịu nữa đâu. Dì ra dọn cơm để ba về ăn. Con ráng vui cho ba vui.
Người đàn bà đứng lên ra khỏi phòng. Tôi nhìn theo bằng ánh mắt
thù hằn. Tôi không còn tìm thấy trong nhân dáng đó một "cô Vinh" tôi
mến ngày nào nữa. Tất cả những âu yếm, dịu dàng của dì đối với tôi chỉ là một
màn kịch. Một màn kịch không hơn không kém. Dì đã "mà mắt" được ba.
Ba khen dì hiền ngoan. Trái lại, tôi thấy đó là một con mèo đang cố thu những
móng vuốt nhọn sắc. Nó chưa cần giương ra vì chưa chụp địch thủ.
Tôi thiếp đi một lúc, cho đến khi một bàn tay đặt lên trán
tôi. Tôi mở choàng mắt: Ba đang đứng nhìn tôi với ánh mắt trìu mến hiền hòa.
Tôi kêu khẽ:
- Ba.
Ba dịu dàng:
- Con có mệt lắm không?
- Con có sao đâu ba?
- Dì Vinh nói con bị cảm.
Tôi nhăn mặt:
- Lúc nào dì ấy cũng muốn con đau cả.
Ba hơi ngỡ ngàng:
- Kìa Lan, sao con nói vậy? Con không sợ tội dì hay sao?
Thấy nét nhăn hằn sâu trên trán ba, tôi nói gượng cho ba vui:
- Chứ ba không thấy sao? Dì Vinh chỉ muốn con bị uống thuốc
không à.
Ba vui vẻ:
- Dì thương con đấy mà. Ba rất vui thấy dì Vinh biết lo cho sức
khỏe của con.
Tôi nói thầm trong miệng:
- Phải mà. Thương lắm. Ba làm sao hiểu được đó chỉ là cái bề
ngoài giả tạo của người ta.
Nhưng ba không nghe rõ câu nói của tôi. Và ông yên chí rằng
con gái chắc đã vui vẻ trở lại. Ba nói:
- Thôi ta ăn cơm con.
- Vâng, ba ra trước đi.
Tôi trở dậy, chải lại tóc, lấy lại vẻ vui tươi trên khuôn mặt
để ra dùng cơm với ba. Tôi suy nghĩ và thấy rằng mình không dại gì mà cau có. Sự
cáu kình, buồn bực chỉ làm thiệt hại sức khỏe và sắc đẹp của mình. Tại sao tôi
lại phải khổ sở trong khi dì Vinh nhởn nhơ sung sướng? Người đàn bà đó đang cười
đắc thắng trong sự bại trận ê chề của tôi à? Không thể như thế được. Tôi phải
bình tĩnh để đối phó. Tôi thấy rõ ràng là bà ta đang dần chiếm ưu thế trong nhà
này. Bà ta dành tất cả thì giờ cho ba. Đi ciné. Dạo phố. Đi may sắm. Một lời
nói của dì Vinh là ba làm theo cả. Cả vú Sáu nữa. Vú cũng tỏ ra thương mến dì một
cách lạ lùng. Vú bảo chưa bao giờ gặp một người đàn bà đôn hậu như dì Vinh. Còn
tôi, tôi cho rằng đó là một con hồ ly đội lốt người. Sự khéo léo, dịu dàng chỉ
là một khí giới giết người vô hình của bà ấy.
° ° °
Thấy tôi, Thúy reo lên:
- Trời, Hà Lan. Vào đây. Tao đang buồn thì mày đến.
- Còn tao bộ vui lắm chắc.
Thúy ngạc nhiên:
- Mày thì buồn gì? Mày sung sướng bỏ xừ.
Tôi lừ mắt:
- Mày định nghĩa thế nào là sung sướng?
Thúy khoa tay trong không khí:
- Thì… chẳng hạn mày được ba cưng. Gia đình mày giàu có, muốn
gì được nấy. Có dì ghẻ thì trúng bà dì hiền lành thương mày như con.
Tôi bĩu môi:
- Cho tao xin cái mục "bà dì" đó lại nghe. Chán lắm
rồi. Tao không muốn nghe nhắc đến người đàn bà ấy.
Mắt Thúy tròn lên trong một vẻ kinh ngạc không tưởng. Nó đã từng
nghe tôi nói nhiều về dì Vinh, những ngày dì còn là cô giáo của tụi tôi. Nhưng
từ ngày dì trở thành kế mẫu của tôi, nó chưa bao giờ nghe tôi nói về dì.
Tôi mỉm cười:
- Mày ngạc nhiên phải không?
Thúy gật:
- Nhiều lắm. Tao tưởng cô giáo về thay thế bác gái lo cho
mày, mày phải sung sướng lắm chứ. Trước kia mày cứ ước ao được như thế mà.
- Phải rồi. Tao đồng ý điều đó. Nhưng trước kia đâu có phải
là bây giờ?
Thúy nắm cánh tay tôi:
- Bộ có chuyện gì không đẹp hả Lan? Dì Vinh thay đổi cách đối
xử với mày phải không? Mấy lần tao đến nhà bà ấy vẫn vui vẻ dịu dàng. Tao thấy
bà ta tỏ ra săn sóc mày dữ lắm mà.
Tôi bực tức:
- Đúng. Ai cũng nhìn cái bề ngoài chìu chuộng yêu thương của
người đàn bà ấy để mà phỏng đoán hạnh phúc của tao. Cả ba tao cũng trách tao
khó tính. Cả vú Sáu cũng về phe bà ta bảo tao thay đổi. Đâu có ai hiểu được cái
con người độc ác ngấm ngầm đó, những sự tàn phá về tinh thần đó đối với tao còn
vạn lần khủng khiếp hơn sự bạc đãi thể xác. Thà bà ta đối xử với tao như những
bà mẹ ghẻ tầm thường khác còn dễ chịu hơn. Đàng này bà ta học nhiều hiểu rộng,
bà ta khôn khéo nên ngón đòn đó mới nguy hiểm.
Thúy có vẻ đăm chiêu:
- Tao e mày lầm Lan ạ. Trông bà ta có vẻ thành thật lắm. Vẻ dịu
hiền đó không lẽ lại dối trá hay sao?
Tôi ỡm ờ:
- Trước kia biết đâu bà ta không là một nữ kịch sĩ đại tài.
Thúy im. Nó biết không thắng tôi nếu tôi muốn cãi. Nó lảng
qua chuyện khác:
- Sáng mai tụi mình có giờ Sử Địa há?
- Mày tính cúp cua sao?
- Không phải tao. Bọn con Mỹ Hòa kia.
- Tưởng mày tao ngạc nhiên chứ băng con Mỹ Hòa là chúa trùm rồi,
có gì lạ.
- Nhưng tụi nó rủ.
Tôi nhướng mắt:
- Rủ mày?
- Ừ.
- Ui cha. Chuyện có vẻ khó hiểu dữ. Xưa nay tụi nó vẫn không
ưa mày mà.
- Vậy mới nói.
- Rồi mày nhận chứ?
Thúy lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không.
Tôi cáu:
- Mày quê bỏ xừ. Cứ nhận đi đại với tụi nó một hồi coi tụi nó
giở trò gì? Bộ nó ăn thịt mày à?
- Không phải. Nhưng biết không hợp nhau thì đi làm gì. Tao
nghi nó rủ cho ra vẻ "điệu" vậy thôi chứ không có ý gì đâu.
Tôi nhìn Thúy:
- Tùy mày. Tao thì không được lành tánh như mày nên cái gì
cũng làm tao ngờ vực được.
Thúy buột miệng:
- Như chuyện dì Vinh chẳng hạn.
- Không. Dì Vinh là một chuyện khác. Dì Vinh là một trường hợp
ngoại lệ. Đó là chuyện mà chỉ có tao mới hiểu.
- Mày vẫn hay bi quan.
Tôi cáu:
- Còn mày chủ quan một cách… sai lầm.
Thúy mở hộc bàn lấy ra một hộp kẹo:
- Thôi ăn kẹo đi, vuốt giận.
Tôi bóc một viên kẹo:
- Chiều nay nói bác cho tao ăn cơm với.
- Mày ăn cơm thì được rồi. Nhưng ở nhà ba mày với dì Vinh thì
sao?
Tôi buông gọn:
- Có sao đâu. Tao ăn cơm cũng vậy, không cũng vậy. Mà không
có tao có lẽ lại hơn.
Thúy lắc đầu:
- Mày không nên nói vậy. Dù dì Vinh có thế nào đi nữa thì còn
bác trai. Không lẽ ổng bỏ mày?
Tự ái nổi lên như cơn lốc trong lòng tôi. Ba bỏ tôi? Ba có thể
bỏ tôi sao? Điều đó chưa bao giờ tôi nghĩ tới, vậy mà bây giờ có người nhắc đến…
có thể lắm chứ, biết đâu không vì dì Vinh. Lịch sử hơn một lần minh chứng những
bạo chúa mê cung tần mỹ nữ mà giết vợ giết con… Ba cũng chỉ là một người đàn
ông… Có thể một ngày nào đó ba cũng sẽ ghét bỏ tôi? Nhan sắc đàn bà bao giờ
cũng là một thứ võ khí ghê gớm nhất… Tôi mím môi nói với Thúy:
- Tao biết ba thương tao lắm. Tám năm nay ông không tục huyền
cũng chỉ vì nghĩ đến con. Chỉ tại tao mang người đàn bà đó đến. Tao thương bà
ta. Tao năn nỉ ba chú ý đến bà ta. Và rồi bây giờ… bây giờ bà ta cướp mất ba là
phải lắm. Đáng đời tao… Tao không trách ông, tại tao hết.
Tôi ôm mặt trong hai bàn tay. Quả thật nỗi khổ đã làm tôi như
muốn điên. Tôi thấy rõ viễn ảnh đen tối trước mặt. Có thể một ngày nào đó, cả
căn nhà, cả ba… đều thuộc quyền của dì Vinh. Rồi chính tay dì sẽ lấy bức ảnh mẹ
cất đi. Rồi chính tay dì sẽ sửa sang lại nhà cửa, trang trí theo ý riêng… Kể cả
tôi, nếp sống của tôi có lẽ cũng sẽ đảo lộn theo ý dì…
Không. Không thể như thế được. Tôi phải làm một cái gì. Tôi
không thể để dì Vinh lấn lướt ba tôi, tôi lớn rồi. Tôi phải sống cho ra một người
lớn, không thể để người ta coi mình là trẻ con mãi được. Căn nhà của ba, căn
nhà của mẹ – Là của tôi – Ba của tôi – Tình thương của tôi – Không. Dì Vinh
không có chút quyền hạn gì trong đó. Dì mới là kẻ thừa chứ không phải tôi.
Những ý nghĩ quay cuồng trong đầu óc tôi. Dì Vinh! Dì Vinh!
Người đàn bà đó. Tôi rưng rưng muốn khóc. Tôi không thể thắng được bà ta. Hoặc
nếu thắng, thì cũng sẽ bằng tất cả khó khăn.
Thúy không nói gì. Nó yên lặng theo sự yên lặng của tôi. Tôi
nhìn Thúy và chợt nghe thèm muốn hạnh phúc của nó: Mồ côi cha, Thúy sống trong
tình thương bao la của mẹ. Gia đình nó không giàu như gia đình tôi nhưng nó
không thiếu thứ gì. Người mẹ hiền đóng luôn vai trò người cha trong việc nuôi dạy
con cái. Thúy bình thản sống, bình thản đón nhận tình thương. Còn tôi, đã bao
năm tôi cũng như Thúy. Còn bây giờ…
° ° °
Tôi ngồi coi ti vi, bên cạnh, ba chăm chú nghe chương trình của
đài B.B.C. Dì Vinh đến cạnh ba, mỉm cười:
- Hết chương trình chưa mình?
Ba nhìn đồng hồ:
- Khoảng mười phút nữa. Có chuyện gì không em?
- Thưa không. Thôi mình nghe tiếp đi.
Ba gục gặc đầu. Có lẽ ba hài lòng về sự lễ phép ngoan hiền của
dì. Dì Vinh đến mở tủ lạnh lấy ra hộp trái vải. Tôi làm bộ như chăm chú nhìn
vào ti vi nhưng vẫn liếc nhìn. Dì Vinh mở hộp, lấy tách múc ra hai tách. Dì
bưng đến đặt trước mặt tôi:
- Ăn trái vải đi con.
Tôi lạnh nhạt:
- Cám ơn dì.
Dì Vinh mang tách còn lại đến với ba, dịu dàng:
- Mình ăn cho mát.
Ba nhìn lên:
- Em không ăn sao?
- Thưa không. Mình và con ăn đi, em vừa uống nước xong.
Ba không bằng lòng:
- Như vậy bất công. Mình phải ăn với anh và con chứ. Nào, ăn
với anh.
Ba múc trái vải đưa vào miệng dì Vinh. Mắt ba nhìn dì thật âu
yếm, ba nói:
- Anh cám ơn em. Anh và con có diễm phúc lắm mới được em về sống
chung. Em là một nàng tiên.
Tôi nghe người đàn bà đãi giọng một cách dễ ghét:
- Mình và con vui là em vui.
Tôi dằn mạnh cái tách. Tiếng động làm ba và dì Vinh ngước
lên. Có lẽ sự bực tức của tôi hiện lên gương mặt sa sầm. Tôi thấy dì Vinh khẽ
liếc ba rồi im lặng.
Tôi đứng lên về phòng. Dì Vinh lên tiếng:
- Sao con không coi tiếp chương trình nhạc đi Lan?
- Con không thích.
Tôi trả lời cộc lốc, vừa bước nhanh ra phòng khách mà không cần
biết có gì sau lưng. Tôi gặp vú Sáu từ bếp đi lên. Vú hỏi:
- Con không coi ti vi à? Vú nghe nhạc hay quá.
Tôi cộc:
- Vú lên mà nghe với "họ" đi.
Vú Sáu nhìn tôi trân trân:
- "Họ" là ai?
- Ba với bà Vinh chứ còn ai.
Vú Sáu hiểu ngay. Vú đã nhiều lần gặp chuyện như vậy:
- Lại có chuyện gì? Sao đang coi ti vi con bỏ đi?
Niềm tức tủi chợt dâng đầy ắp tim tôi. Tôi không chịu nổi nữa.
Tôi chỉ là một người thừa, đúng là một người thừa trong chính căn nhà của mình.
Tôi bỏ vú Sáu ngơ ngác, đi nhanh về phòng. Nhưng vú theo tôi.
Vú vào luôn phòng tôi và ân cần dỗ dành:
- Con lại buồn nữa rồi.
Tôi im lặng. Vú Sáu vuốt tóc tôi:
- Nói chuyện với vú đi.
Tôi nghẹn giọng:
- Nói gì bây giờ vú. Thôi để con yên. Chính vú cũng theo phe
"họ" cơ mà. Chính vú cũng bảo bà ta tử tế cơ mà.
- Thì… vú nhận thấy thế.
Tôi uất ức:
- Phải. Vú nhận thấy. Họ tốt lắm. Cho đến khi nào họ tống được
con ra khỏi nhà vú mới hiểu thôi.
Vú Sáu trợn mắt:
- Bậy nào. Làm sao có chuyện đó được. Mà mợ đã làm gì để con
giận dữ vậy?
Không dằn được, tôi bật khóc:
- Còn gì nữa. Bà ta đang cố lấy lòng ba con. Bà ta giả trá từng
cử chỉ từng lời nói làm như thương con lắm nhưng thật ra để trêu tức con. Con
không thương ai ngoài mẹ. Không người đàn bà nào sánh được với mẹ, không ai chiếm
được địa vị của mẹ con trong nhà này. Vậy mà bà ta giành của mẹ tất cả những gì
chung quanh ba. Kể cả tình thương ba dành cho con.
Vú Sáu lắc đầu nhè nhẹ:
- Trước vú nghe con nói con thương cô Vinh vú cũng mừng. Thường
vú vẫn biết cảnh mẹ ghẻ con chồng khó tránh. Nhưng thấy con mến mợ quá, vú biết
con cần tình thương của người mẹ nên muốn con…
Tôi cắt ngang:
- Thôi vú. Con khổ quá rồi, vú đừng an ủi con nữa. Vú không
thấy sao? Người ta giành của con hết rồi, họ còn giả nhân giả nghĩa, lúc nào
cũng ra vẻ hiền hậu. Bộ con không biết sao?
Tôi mím môi:
- Nhưng vú cứ tin đi, rồi bà ta sẽ phải hiểu rằng con không
còn là một đứa con nít. Con sẽ đối phó với bà ta như một người lớn hẳn hoi. Hoặc
là bà ta ra khỏi nhà hay là con bỏ đi.
Tôi thấy trong mắt người vú già rướn lên vẻ nghi hoặc, hoảng
hốt, nhưng vú không nói gì. Có lẽ vú cho rằng đó chỉ là một lời nói bộc phát
lúc uất ức.
° ° °
Tôi bắc ghế, với tay gỡ hình mẹ. Ba thảng thốt:
- Hà Lan, sao gỡ hình mẹ chi vậy?
Tôi trả lời theo dự định:
- Để con thay vào tấm ảnh khác lớn hơn ba à.
- Ảnh khác lớn hơn?
Tôi cười, hơi liếc về phía dì Vinh:
- Chớ sao ba. Ảnh này của mẹ nhỏ quá, đôi khi người ta vào
nhà mình không thấy, rồi họ tưởng con không có mẹ, họ không biết nhà này còn có
mẹ là chủ gia đình. Một tấm ảnh lớn, dễ nhìn thấy để con hãnh diện với mọi người
về nhan sắc của mẹ.
Tôi thấy dì Vinh cúi mặt xuống, và gương mặt ba sầm lại.
Không đợi ba nói, tôi tiếp:
- Có phải dù mẹ chết, mẹ vẫn là chủ gia đình không ba?
Tôi cố nhấn mạnh ba tiếng "chủ gia đình" để nói với
dì Vinh mẹ vẫn là hình ảnh thân yêu duy nhất trong gia đình này. Tôi thấy rõ sắc
mặt xám nhợt của người đàn bà. Tôi mỉm cười, thầm đắc ý với nhưng câu "móc
họng" của mình.
Tôi lập lại:
- Ba, con hỏi sao ba không trả lời?
Ba gật đầu nhẹ:
- Có ai phủ nhận điều đó đâu con.
Tôi tàn ác bủa thêm:
- Tình yêu đầu tiên bao giờ cũng mãnh liệt ba nhỉ. Tình yêu
ba dành cho mẹ từ tám năm nay cũng bằng tình yêu dì Vinh dành cho người tình của
dì, thời gian trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ điều đó khiến dì cảm thấy gần với gia
đình mình.
Dường như không chịu nổi nữa, dì Vinh nấc lên bỏ chạy vào
phòng. Ba dợm bước theo rồi dừng lại, quay nhìn tôi:
- Con vừa nói gì đó Lan?
Tôi thản nhiên:
- Có gì đâu, con chỉ nhắc đến mối tình đầu của dì Vinh. Mối
tình đẹp, với người yêu mà dì không bao giờ quên.
Tôi nhấn mạnh:
- Ba chỉ là người đến muộn, quá muộn để có thể đón nhận một
tình yêu chân thành.
Ba lắc đầu khe khẽ, nói bằng giọng thật buồn:
- Con nông nổi lắm. Con có biết dì Vinh chịu đựng con nhiều lắm
rồi không? Tại sao trước đây con yêu thương dì, con một hai mong ước dì trở
thành kế mẫu của con? Ba thương con, ba thương tánh tình dì con nên đã bước
thêm bước nữa. Ba tưởng rằng gia đình ta sẽ hạnh phúc.
Tôi nhìn lại. Lần đầu tiên tôi nghe giọng nói ba gần như
khóc. Tim tôi nhói đau trước vẻ thống khổ của người cha đã bao năm lo lắng vì
con. Tôi nói nhanh và thật nhỏ:
- Con biết ba yêu dì Vinh nhiều lắm. Con muốn ba có hạnh
phúc. Nhưng không hiểu sao con không thể nào hòa hợp với dì, dù dì tốt hay xấu.
Con chỉ biết rằng con không thể nào nhìn thấy dì Vinh trong một ngôi vị tương
đương với mẹ. Con không muốn một người đàn bà nào chiếm chỗ của mẹ trong tim
ba, trong đời ba. Con đã lầm khi nghĩ rằng con có thể thương dì Vinh trong
cương vị hiện tại. Không, con chỉ thương có "cô giáo" Vinh thôi. Còn
"dì Vinh", không bao giờ.
Giọng tôi sắc lạnh. Tôi hơi cúi đầu tránh ánh mắt của ba. Ánh
mắt vừa thất vọng vừa mệt mỏi. Ba như cố gắng níu kéo một đỗ vỡ.
- Con không thể thử cố gắng sao Lan? Con không thể dung hòa
được giữa niềm thương trước kia và sự ghét bỏ bây giờ để chấp nhận dì con trong
một tình cảm vừa phải?
Tôi thấy rõ ba yếu thế. Tôi thấy rõ ba nghiêng về tôi. Ba đã
"năn nỉ" tôi dung hòa tình cảm với dì Vinh mà không dùng một ép buộc
khẳng định nào. Ba không thương dì Vinh hơn tôi. Ít ra là giờ phút này, giờ
phút tôi đang nhắc đến mẹ với tất cả sự ngưỡng mộ của một đứa con. Tôi thấy phải
quyết liệt để hạ một lần chót lá bài định mệnh. Một là tôi còn tình thương của
ba, hai là tôi sẽ ra đi mãi mãi.
Tôi chua chát:
- Con quyền gì để nói đến dì Vinh trong tình cảm. Có con hay
không có con, cũng thế thôi. Dì vẫn là dì, với cương vị chủ nhân gia đình này,
và là người tình của ba.
Tôi gằn mạnh:
- Con chỉ khổ sở khi nghĩ đến mẹ, bao nhiêu công lao từ tay
trắng gầy dựng, khi vừa thành công thì mẹ mất để giờ người khác ngồi không mà
hưởng bao nhiêu mồ hôi nước mắt của mẹ. Mẹ đã chết vì tận tụy dựng gầy cơ nghiệp
tại sao người khác có thể phây phây không hể biết điều đó?
Lần này tôi nhìn thẳng ba. Tôi thấy rõ ba xúc động. Mặt ba
như tái đi và môi ba mím lại. Hai cha con cùng im lặng chưa nói với nhau thêm lời
nào thì cửa phòng bật mở, dì Vinh đi ra. Tôi nhìn nhanh dì, không một vẻ gì chứng
tỏ người đàn bà đó vừa qua một biến chuyển tâm hồn. Dì Vinh thản nhiên, nhưng
giọng nói của dì lạc hẳn:
- Hà Lan, con đừng nói với ba những lời có thể khiến ba đau đớn.
Một mình dì đủ rồi. Dì không trách con như dì không muốn ba khổ. Dì sẽ thay con
giải quyết tình trạng hiện tại, con yên trí đi.
Ba bật kêu:
- Mình…
Dì Vinh âu yếm:
- Mình đừng lo cho em. Việc này không phải em toàn quyền mà cần
có sự cho phép và giúp đỡ của mình.
Tôi đứng như tượng gỗ. Lần đầu tiên tôi bối rối từ lúc quyết
định đánh bật "đối thủ" khỏi gia đình. Tôi nghe giọng nói của dì Vinh
có một sự bất ổn nhưng tôi không tin rằng người đàn bà đó có can đảm rời gia
đình tôi như tôi mong ước.
° ° °
Sự "giải quyết" của dì Vinh sau những ngày dài bàn
bạc với ba là dì xin đổi qua một tỉnh khác dạy học. Tôi hơi ngỡ ngàng với quyết
định này. Sự thành công quá nhanh làm tôi làm tôi cảm thấy lo lo thế nào.
Sau bữa cơm tối, ba nói với tôi:
- Hà Lan, tình trạng gia đình đã làm ba buồn nhiều, nhưng có
lẽ người khổ nhất là dì con. Chính trong sự dàn xếp này dì con cũng chịu nhiều
thiệt thòi nhất.
Tôi lặng im. Ba tiếp:
- Dì Vinh đã xin đổi dạy ở một nơi khác. Như thế chắc con bằng
lòng.
Ba tránh tôi. Thật tình tôi hơi choáng váng bởi lời nói của
ba. Tôi quan sát dì Vinh: gương mặt dì mất sắc khá nhiều có lẽ vì suy nghĩ và
khóc. Giá trước kia, có lẽ tôi đã ôm chầm lấy dì và khóc với nỗi khổ của dì.
Nhưng nếu tôi còn thương dì như trước thì làm gì có chuyện dì phài ra đi.
Ba nói, sau một lúc ngừng như để suy nghĩ:
- Dì con thương con, điều đó chắc con hiểu từ trước khi dì về
trong gia đình mình. Bởi thế dì không muốn con khổ. Bất cứ điều gì làm con vui
dì cũng làm. Ba chắc con hiểu điều đó.
Tôi hiểu nhưng không muốn xác nhận.
Tiếng dì Vinh:
- Ngày mai dì đến nhiệm sở mới. Dì coi đây như một cuộc tạm
biệt vô hạn định. Một ngày nào đó, nếu con nghĩ lại thương dì, dì sẽ trở về để
tiếp tục lo cho ba, cho con. Dì đến đây vì con thì ra đi cũng vì con. Trước
kia, đã có lần chúng mình nói về tình trạng mẹ ghẻ con chồng, và cả con lẫn dì
đều thấy phi lý. Nhưng bây giờ… dì không biết trách ai. Không ai có lỗi cả, mà
chỉ vì phần số dì bạc bẽo, chưa hưởng được những diễm phúc êm đềm.
Không hiểu sao con tim tôi lúc đó chai rắn đến thế. Tôi nghe
tất cả những lời thống thiết của dì Vinh nhưng không hề cảm thấy một rung cảm
nào. Tôi chỉ thấy đó là những lời nghĩa nhân giả tạo để lung lạc, mà lúc này,
hơn lúc nào hết, tôi không thể để bị lung lạc được.
Tôi nói ngắn:
- Dì nghĩ đến con, con cám ơn.
Tôi muốn nói một câu nhân nghĩa nhưng không thể nào nói được.
Tánh tôi thẳng, không ưa là nói không ưa, lưỡi tôi cứng không dễ gì uốn. Tôi chợt
dưng hình dung ra mái gia đình này những ngày sắp đến, với nếp sống êm đềm cũ.
Ba sẽ vẫn là ba với hình ảnh mẹ sống từng đoạn ngắn dài kỷ niệm. Vú Sáu với những
bổn phận nhẹ nhàng thường nhật và tôi, vẫn là cô tiểu chủ, cô công chúa toàn
quyền được chìu cưng nhất.
Tôi đứng lên, xin phép về phòng. Tôi nghĩ ba và dì Vinh cần
chuyện trò dù trong mấy ngày nay đã nói với nhau nhiều. Tôi muốn tránh sự hiện
diện của mình, những lúc không mấy thuận lợi này. Tôi xuống bếp, thấy vú Sau
đang vá áo. Tôi sà ngồi bên vú:
- Vú biết gì chưa?
Giọng vú buồn buồn:
- Mợ Vinh sắp đi hả con?
- Sao vú biết?
- Mợ nói.
Tôi cười mỉa:
- Chắc lại nói để kể lể rằng tại con mà bà ta phải đi, vì bà
ta thương yêu con, có phải vậy không? Vú khỏi nói con cũng biết. Nhàm tai quá rồi.
Vú Sáu nhìn tôi trách móc:
- Con có thể phủ nhận lòng tốt của mợ ấy sao Hà Lan? Dù không
dự vào một nguồn vui lớn trong gia đình, vú vẫn thấy mợ Vinh thương con, ít bà
mẹ ghẻ nào được như vậy.
Tôi không muốn cãi vú Sáu. Giờ phút này tôi là kẻ thắng. Tôi
tận hưởng vinh quang của chính mình tạo ra và không cần ai chia sẻ. Tôi mở tủ lạnh.
Lấy một trái lê cắn ăn ngon lành. Từ ngày dì Vinh về đây, giờ này tôi mới cảm
thấy chất ngọt thanh đáng yêu của lê.
Tôi nói:
- Dù sao mai bà ta cũng đi rồi. Cuộc sống của gia đình này sẽ
trở lại như cũ, vú không có gì phải lo ngại.
Vú ngập ngừng:
- Vú không ngại. Nhưng vú e rằng sự thật sẽ không hoàn toàn
như con mong.
Tôi tròn mắt:
- Tại sao?
- Tại vì nếu con hết khổ, thì lại đến lượt ông.
Tôi kêu lên:
- Ba?
Vú Sáu gật:
- Con không nghĩ ra điều đó sao? Ông đã sống quen với sự có mặt
của mợ Vinh. Không người đàn ông nào thoải mái khi thiếu vắng hình ảnh người vợ
trong gia đình. Nhất là mợ Vinh lại tận tụy lo lắng, săn sóc cho ông.
Tôi nghi ngờ:
- Con không tin thế đâu. Trước giờ ba vẫn yêu mẹ. Có dì Vinh
ba hầu như quên lãng một thời gian. Không còn dì Vinh, hình ảnh mẹ lại chiếm ngự
ba như cũ.
- Làm sao yêu mãi, sống mãi với người chết được con? Con nên
thực tế một chút. Ông sẽ không bao giờ quên bà, nhưng không thể sống được với
bà. Mợ Vinh là người sống mới có thể hòa đồng cuộc đời với ông. Bà
đâu có thể săn sóc ông mà ông thì cần người săn sóc. Ông cần tình thương của một
người đàn bà.
Tôi nhìn sững vú Sáu: chưa bao giờ tôi nghe vú nói nhiều,
chưa bao giờ tôi nghe vú phân tách tâm lý kỹ thế. Vú lịch duyệt hơn tôi tưởng.
Tôi gục gặc đầu nhưng giấu kín ý nghĩ của mình. Khi tôi trở về phòng bằng ngả
hành lang, đi ngang phòng khách tôi thấy ba hai tay ôm đầu và dì Vinh thì đang
khóc.
Chương 3
Rồi cuộc sống lại tuần tự trôi. Còn ba người: Tôi, ba và vú
Sáu, với từng tháng ngày tiếp nối, như thuở mẹ vừa mất. Tôi vẫn đi học. Vẫn
theo thời trang. Vẫn thân với những đứa bạn cũ, và tâm hồn trở nên thoải mái phần
nào dù không còn một "cô giáo Vinh" yêu thương. Tôi cố quên dù nhiều
khi cuộc sống hàng ngày gợi nhớ. Dì Vinh đi rồi, tôi không còn ghét dì nhưng vẫn
không thương trở lại. Vú Sáu không thay đổi. Có chăng, kẻ thay đổi là ba.
Phải, ba thay đổi nhiều, ba trầm mặc hơn, đăm chiêu hơn. Ba
hay uống rượu hơn trước và đôi khi ghé nhà bạn bè chơi đến khuya mới về, điều
mà trước kia ba không có. Tôi hiểu, ba nhớ dì Vinh.
Tôi thương ba nhưng không làm gì giúp ba được. Bởi nếu giúp
ba được thì tôi phải làm một điều mà tôi không bao giờ làm: nhắn dì Vinh về. Vú
Sáu thỉnh thoảng nhìn ba với ánh mắt xót xa. Tôi thầm ước giá tôi nghĩ được như
vú.
Đôi khi, vô tình hay cố ý, trong bữa ăn ba nhắc đến dì Vinh
"món này mợ Vinh chỉ cho vú Sáu làm đấy hả?" Hoặc "Sao vú không
mua thứ trái cây trước mợ vẫn hay mua, tôi thích thứ đó…" Những khi đó tôi
lảng đi.
Căn nhà quen vắng vẻ, rộng tênh. Chợt có tiếng nói, giọng cười
của dì Vinh, ấm lại một chút. Khi vắng dì, căn nhà như rộng thêm ra. Bàn tay sắp
đặt ngăn nắp của người đàn bà dù sao cũng thật cần thiết. Tôi có thế giới của
tôi, căn phòng nhỏ, chứ không thể quán xuyến tất cả trong nhà. Tôi thấy rõ khuyết
điểm của mình nhưng không dám hé môi. Tôi thấy rõ cần nhiều tháng, nhiều năm học
hỏi nữa tôi mới có thể như dì Vinh được.
Mặc dù buồn, nhưng thấy tôi trở lại thung dung, nhí nhảnh, cười
giỡn với bạn bè thoải mái như ngày nào, ba cũng yên lòng. Ba vẫn chìu tôi, vẫn
thương tôi. Nhưng tôi chợt thấy trong mắt ba hình như dè dặt hơn đối vối một đứa
con đã lớn. Tôi cố gắng để ba hòa hợp lại với những ngày gia đình chưa có dì
Vinh.
Tôi biết ba gắng gượng cho tôi không thấy nỗi buồn của ba dù
đã có lần tôi hỏi:
- Ba có buồn lắm không ba? Ba có giận con?
Ba lắc đầu:
- Ba không dối con là đôi khi ba buồn vì nhớ dì Vinh. Nhưng
giận con thì không.
Tôi nũng nịu:
- Con sợ ba giận con. Dù sao con cũng có lỗi. Con biết ba
thương dì.
- Thôi đừng nhắc nữa con. Ba muốn con vui và đừng nghĩ gì cả.
Tôi cũng chỉ mong ba nói câu đó. Và tôi im lặng tán đồng.
° ° °
- Hà Lan.
Tôi rời chiếc piano đến ngồi đối diện ba:
- Ba gọi con?
Ba gật, hỏi:
- Sáng mai con bận lắm không? Có thể nghỉ học một buổi không?
- Thưa ba chi vậy?
- Ba muốn đãi cơm một người.
- Được chứ ba.
Ba gật gù:
- Con ở nhà lo cơm nước với vú Sáu. Đãi buổi trưa đi. Nhớ làm
tươm tất chút nghe.
Tôi tò mò:
- Đãi ai vậy ba?
- Một người mới được bổ nhiệm về làm dưới quyền ba.
Tôi lắc đầu:
- Phó Giám Đốc Hành Chánh? Lại một ông già như… rùa phải
không ba?
- Không. Một người trẻ.
Tôi lập lại:
- Trẻ? Ai lại chịu làm cái công việc như rùa ấy ba?
Ba mỉm cười:
- Anh ta vừa ra trường Quốc Gia Hành Chánh, được bổ về đây.
- Vâng, ba. Con sẽ tiếp vú Sáu lo bữa ăn.
° ° °
Tôi quen Thành từ bữa cơm trưa hôm đó. Khác với dự tưởng của
tôi về một "con mọt sách" : xanh xao, èo uột và nhất là… cù lần,
Thành trái lại, hoạt bát, nói chuyện rất có duyên và không có vẻ… cù lần chút
nào.
Gặp lần đầu tiên tôi đã thấy mến gã thanh niên có dáng người
cao dong dỏng ấy. Đôi mắt nâu, với ánh nhìn thật xa vời, nhưng nụ cười của hắn
thì chân thật vô cùng. Có lẽ do vậy mà ba có cảm tình với Thành, ba có vẻ thân
mật dù anh ta chỉ là một thuộc hạ. Hình như ba tìm thấy ở Thành một điểm tương
đắc nào đó.
Ba hay mời Thành đến dùng cơm, đánh Domino hay cờ tướng. Có
Thành ba cũng ít uống rượu với bạn bè hơn trước. Tôi cám ơn anh về điểm đó.
Chúng tôi có dịp gặp nhau luôn. Thành nói với tôi về gia đình anh: Cha mẹ già,
các anh chị đã lập gia đình và một cô em gái hai mươi hai vừa làm đám cưới xong
và Thành là trai út.
Ra khỏi cổng trường Thúy bỗng huých tay tôi:
- Ai chờ mày kìa?
Tôi quay sang, nhìn gã con trai đang đi về phía mình, kêu khẽ:
- Thành.
Thúy ngạc nhiên:
- Ai vậy?
Tôi nói nhanh:
- Người bạn. Hắn làm dưới quyền ba tao.
Thành đi nhanh và tôi tự dưng cũng bước nhanh hơn. Chúng tôi
gặp nhau ở khoảng giữa. Thành gật đầu chào Thúy. Tôi giới thiệu:
- Anh Thành, đây Thúy, bạn em.
Thành mỉm cười:
- Cô Thúy chắc biết nhiều về Hà Lan?
Thúy dạn dĩ:
- Đương nhiên. Tôi bạn với Lan từ mấy năm nay.
Thành nhìn tôi:
- Tôi đang muốn tìm hiểu về cô bé. Nhưng Lan kín đáo quá. Đôi
khi muốn chìu cũng không biết sở thích.
Tôi chớp mắt:
- Ai cho anh đến đón Lan để nói những chuyện đó vậy?
Thành phân trần:
- Cô Thúy thấy chưa? Hà Lan khó tính ghê không?
Thúy cười:
- Anh đưa nó về đi, ráng mà dỗ nó. Tôi biết tánh Hà Lan, nó
mà giận lên là…
Tôi cắt ngang:
- Ê, "lên" năm phút thôi nghe Thúy. Làm gì mà tố dữ
vậy.
Thúy cười ranh mãnh "rút lui". Còn lại tôi và
Thành.
- Anh đến chi vậy?
Giọng Thành ấm:
- Đến đón em không được sao? Hay là… có gì phiền?
Tôi vội lắc đầu:
- Chả có gì. Nhưng Lan hơi ngạc nhiên.
Thành nhìn sâu vào mắt tôi:
- Anh nhớ.
Tôi cúi mặt im lặng.
- Hà Lan cho phép chứ?
- Tôi bỡ ngỡ:
- Cho phép gì anh?
- Cho phép… nhớ em.
- Quyền anh mà.
- Nhưng anh muốn lệ thuộc em trong tình cảm nhung nhớ đó.
Bước chậm, Thành chỉ chiếc Vespa dựng bên lề:
- Anh đưa Lan về.
Tôi gật nhẹ.
Lần thứ nhất nhận lời ngồi sau xe một người con trai, tôi ngường
ngượng thế nào. Xe chạy, gió đùa tóc tôi vướng vít áo Thành. Tôi cảm nghe một
thích thú ngấm ngầm len lỏi vào hồn. Thành chạy xe thật chậm.
- Sao anh không chạy nhanh một chút? Đường ít xe.
- Lan thích chạy nhanh?
- Dạ không. Nhưng Lan thấy con trai hay phóng xe như bay.
Thành dịu dàng:
- Nếu anh đi một mình anh cũng phóng nhanh cho mau đến nơi
mình muốn đến. Chở Lan, trái lại, anh chạy chậm vì sợ phải đến nơi quá nhanh.
Anh quí những phút bên em.
Tôi nghe hai má nóng bừng. "Anh chàng tán khéo
ghê". Tôi thầm nghĩ, rồi lại giận mình sao nghĩ quấy cho "người
ta". Thành chân thật, không lém lỉnh tán nhăng tán cuội như những anh con
trai khác. Tôi lại cười vì sự biện hộ của mình.
Thành ngừng xe trước cổng nhà tôi.
- Anh vô uống nước rồi về.
- Cám ơn Lan. Nhưng anh muốn xin em một cái hẹn hơn.
Tôi chớp mắt:
- Bao giờ?
- Chiều mai. Sáu giờ rưỡi anh đến đón. Mình đi ăn tối, nghe
nhạc cho vui.
Tôi hơi ngập ngừng:
- Để em xin phép ba.
- Anh xin cho. Ba thương anh lắm.
- Lỡ ba không bằng lòng?
Thành tự tin:
- Ba rất hiểu tuổi trẻ. Để rồi em xem.
Nhìn bóng Thành mất hút cuối đường, tôi cảm thấy những tình ý
phức tạp đang làm chao động tâm hồn từ lâu bình thản của mình.
° ° °
Trăn trở hoài tôi cũng không thể nào chợp mắt. Hình ảnh Thành
với lời hẹn làm tôi nôn nao. Những mơ ước đầu đời dường như được tụ đọng quanh
người con trai đó. Tôi không phân tách nổi tình cảm của mình bởi thật khó mà
phân tách. Tôi chỉ biết sự bâng khuâng như muốn xoáy lấy tôi một cách mãnh liệt.
Trong nụ cười, trong ánh mắt Thành, tôi bị chi phối hoàn toàn.
Tôi bắt đầu đặt câu hỏi chiều mai phải mặc áo màu gì? Và phải
chải tóc ra sao? Có nên điểm trang một chút? Và tôi đã ngồi hàng giờ trước
gương để mỉm cười, để cúi mặt, để… nhìn mình như một diễn viên tập tuồng trước
khi diễn xuất.
Tôi thấy vụng về lạ lùng. Dù Thành không phải là người bạn
trai đầu tiên của tôi. Không. Trước Thành tôi đã có Liêm, có Khải. Nhưng chỉ với
Thành tôi thấy bối rối. Tôi thấy tên anh thật dễ thương, "Lưu Việt
Thành" nghe trìu mến mà chất phác.
Rồi buổi chiều cũng đến. Tôi nghe đồng hồ gõ và thấy thời
gian trôi thật chậm. Lúc trưa ba đã bảo tôi: "Thành nó xin phép chiều nay
được mời con ăn cơm rồi đi nghe nhạc, con nghĩ sao?" Tôi nhìn ba và thấy
ba tự nhiên không có vẻ gì buồn giận, tôi ấp úng: "Ba cho phép không
ba?" Ba gật:
- Con nên đi cho vui. Tuổi con phải có bạn chứ.
Mắt tôi nhìn ba long lanh biết ơn. Ba hiểu tôi nhiều quá. Ba
hiểu giá trị tình yêu và hạnh phúc của tôi, ba quí trọng tình yêu và hạnh phúc
của tôi trong khi tôi lại khe khắt với hạnh phúc của người.
Nhưng ý nghĩ đó của tôi không kéo dài được lâu. Tôi còn bận
nghĩ đến Thành. Tôi ngần ngại khi đứng trước tủ áo. Lựa mãi. Chọn Mãi. Sau cùng
bộ pant-tunique xanh nhạt làm tôi hài lòng. Coi "con bé" cũng sang lắm.
Ngồi vào bàn trang điểm tôi chợt nghĩ đến dì Vinh. Có dì những
lúc này đỡ cho tôi biết bao. Chắc chắn dì sẽ cho ý kiến và những ý kiến đó thật
quí giá đối với tôi. Dì sẽ biết tôi trang điểm vừa mắt hay quá lố. Dì sẽ… Tôi
thở dài, loay hoay với những hộp phấn, ống son còn nguyên vẹn chưa dùng.
Cố gắng tôi cũng sửa soạn được lớp phấn hồng trên má! Mắt kẻ
đậm hơn, môi thoa son màu naturelle và dùng chì đỏ kẻ tròn theo vành. Tôi chải
đôi mi sẵn đã dài và cong. Mỉm cười, với một chút tự hào rằng mình đẹp.
Tôi ra phòng khách: Thành đã ngồi đó.
- Anh!
Thành ngước lên, sững đi một giây:
- Ồ, Hà Lan.
Tôi chớp mắt:
- Sao anh?
- Hà Lan xinh lạ lùng.
- Xinh chứ không đẹp?
Thành lắc đầu:
- Xinh là đẹp và duyên dáng hợp lại. Có người chỉ đẹp mà vô
duyên. Cũng có người có duyên thôi chứ không đẹp.
- Còn em?
- Cả hai. Bởi vậy anh nói em xinh.
Tôi cầm chiếc ví nhỏ:
- Thật không đó?
- Anh không khen với em, mà là chính anh.
Tôi gọi vú sáu:
- Vú coi nhà, ba về vú dọn cơm ba ăn nhé.
- Còn con?
Tôi nhìn Thành:
- Chiều nay con không ăn cơm nhà. Con có xin phép ba rồi.
Thành nói với vú:
- Hà Lan đẹp quá phải không vú?
- Em nó đẹp từ bé cậu ạ.
Thành quay sang tôi:
- Thấy không? Vậy mà anh nói em không tin.
Tôi mỉm cười sung sướng:
- Em tin rồi. Thôi mình đi đi anh.
° ° °
Chúng tôi chọn một nhà hàng thật ấm cúng. Tôi ngồi đối diện
Thành và thấy anh như rạng rỡ sau làn khói thuốc. Gương mặt đó, nụ cười đó đã
quá quen thuộc với tôi.
Suốt buổi cơm, Thành nói tôi nghe về tuổi thơ của anh. Tuổi
thơ đẹp như cánh đồng xanh cỏ mướt. Tuổi thơ mộng tràn như tiếng diều reo trên
gió, như lời ve than mùa hạ. Tôi cũng kể lại tuổi ấu thơ, đoạn nhớ, đoạn quên,
nhưng tình thương của mẹ, của ba thì trải bàng bạc vô tận.
Thành săn sóc tôi miếng ăn: "Lan phải ăn thêm chén nữa mới
được. Ăn ít thế làm sao em khỏe được, anh mà ở cạnh em là phải biết, mỗi bữa
anh bắt ăn cho được ba chén cơm".
Tôi lắc đầu, tôi le lưỡi, nhưng tôi sung sướng bởi những săn
sóc đó. Tôi chợt nhớ những cử chỉ dì Vinh đối với ba, cũng như Thành đối với
tôi hiện giờ: vì yêu! Vậy mà tại sao với Thành tôi thương, với dì Vinh tôi lại
ghét? Tất cả đều bởi tình yêu nhiệm mầu. Tại sao tôi ghét dì Vinh yêu ba? Tôi
yêu Thành ba có cấm đâu? Tôi yêu Thành, nếu dì Vinh biết chắc dì sẽ khuyến
khích tôi, và biết đâu chừng dì lại không giúp tôi chinh phục tình cảm Thành nồng
nàn hơn? Có thể như thế lắm.
- Hà Lan.
Tiếng Thành đột ngột làm tôi giật mình buông rời ý nghĩ:
- Em nghĩ gì mà bỏ đũa vậy?
- Em có nghĩ gì đâu anh?
- Sao Lan giấu anh? Lan không cho phép anh chia sẻ nỗi vui buồn
với em sao?
- Em…
Thành với tay nắm bàn tay bé bỏng của tôi, siết nhẹ:
- Em nghĩ về anh?
- Có thể.
Người con trai nhăn mặt:
- Sao lại có thể?
- Vì nhiều ý nghĩ quá, phức tạp quá, em chỉ biết em có nghĩ đến.
Giọng Thành tha thiết:
- Anh nghĩ đến em bất cứ lúc nào. Hình ảnh em chiếm ngự tất cả
mọi khoảng thời gian và không gian quanh anh, em có tin như thế không Lan?
Tôi lắc lắc mái tóc:
- Em không biết.
- Em phải biết chứ. Em phải tin vì đó là sự thật.
Thành tấn công vũ bão dù lời nói dịu dàng. Mắt anh nhìn tôi đắm
đuối. Tôi thấy ngợp. Tôi chới với thật sự.
Tôi hỏi Thành:
- Tình yêu làm cho người ta ích kỷ phải không anh?
- Để lo lắng cho người tình, và giữ gìn hạnh phúc chứ em.
- Ngăn trở hạnh phúc kẻ khác không nên anh nhỉ?
Thành lắc đầu:
- Với tình yêu, điều tối kỵ là khe khắt. Nếu em nghĩ rằng
mình cần hạnh phúc thì người khác cũng thế.
Thành vô tình, làm sao hiểu được tôi đang nghĩ đến ba và dì
Vinh.
Đêm vào sâu khi Thành đưa tôi về. Gió đêm lành lạnh, tôi ngồi
sát vào anh.
- Lạnh không em?
- Cũng hơi. Thu rồi anh hở?
Tôi có cảm tưởng quen Thành từ kiếp nào. Tôi thấy như không
có khoảng cách bao nhiêu từ ngày hai đứa ra đời đến bây giờ quen biết.
Ba đang đọc sách ở phòng khách. Thành và tôi vào chào ba.
- Cô cậu vui chứ?
Tôi liến thoắng:
- Ăn cơm ngon lắm ba.
Thành "tố":
- Hà Lan ăn chỉ hơn chén cơm bác ạ.
Ba gật đầu:
- Nó vẫn thế.
Tôi chợt nói:
- Hồi còn dì Vinh con ăn khá hơn. Dì làm bếp tuyệt.
Tôi thấy mắt ba sáng lên khi nghe tôi nói đến dì Vinh nhưng
ba không nói gì. Và tôi cũng không hiểu sao bỗng dưng mình rộng rãi, nghĩ đến
dì Vinh bằng thiện cảm nhiều đến thế.
Tôi nói:
- Ba cho phép tụi con ngồi ngoài băng đá nói chuyện há ba?
Ba gật. Thành chào và dìu tôi ra sân.
Trời nhiều sao, trăng khuyết mỏng, ánh đèn từ phòng khách chiếu
sáng mù mờ. Tôi ngồi xuống bên Thành trên băng đá. Thành hỏi trước:
- Lúc nãy anh nghe em nhắc dì Vinh. Dì đâu em?
Tôi bối rối:
- Dì đổi về Định Tường anh ạ.
- Dì là em mẹ?
- Không. Kế mẫu của em.
- Sao dì không xin ở đây cho gần ba và em?
Tôi nói dối:
- Người bạn dì ở Định Tường bị tai nạn thình lình nên dì tình
nguyện về dạy thế. Chắc cũng độ vài tháng thôi anh.
Thành gật gù:
- Em có vẻ mến dì ấy lắm nhỉ? Anh ít thấy con chồng nào lại
thương được mẹ ghẻ, em vậy là tốt. Mà chắc dì cũng hiền lắm?
Tôi đắng như ngậm bồ hòn. Lời Thành vô tình như một lời buộc
tội gay gắt dành cho tôi. Nếu tôi tốt được như Thành nghĩ thì giờ này làm gì dì
Vinh phải ra đi để ba cô độc. Tôi lắc đầu, cố xua đuổi những ý tưởng "phục
hồi tình cảm" dành cho người đàn bà đó bắt đầu đâm rễ trong đầu óc.
Thành tiếp:
- Anh nghĩ ba cũng đã lớn. Tuổi ba cần có một người đàn bà lo
lắng và an ủi. Một ngày kia rồi em cũng lập gia đình, cũng sẽ xa rời ba. Hơn nữa,
ngay như lúc này, em còn ở cạnh ba, cũng không thể nào lo cho ba như dì Vinh được.
Thành nói đến dì Vinh như nói đến một người thân. Tôi lảng
đi:
- Anh có nhiều bạn gái không?
- Sao em hỏi anh câu đó?
- Vì em thấy anh… nói chuyện hay, chắc các cô thích lắm.
Thành cười:
- Còn Lan, em có thích anh không?
- Em mến anh.
- Anh không muốn Lan mến anh.
Tôi giương mắt thật tròn:
- Sao… kỳ vậy?
- Anh muốn em… yêu anh thôi.
Trong bóng tồi, tôi vẫn "thấy" được hai má mình đỏ
lên. Tôi lúng túng:
- Em… nhưng còn anh?
Thành choàng nhẹ tay qua vai tôi, đầu tôi gần ngã vào ngực
anh.
- Hà lan.
- Dạ.
Tôi "dạ" nhỏ như hơi thở. Từng tế bào rung động.
Môi tôi run như những âm thanh rối loạn trên môi. Thành cúi xuống:
- Anh yêu em.
- Dạ.
- Hà Lan.
Tôi ngước lên:
- Anh bảo gì em?
- Cho anh được diễm phúc làm người bạn đường của em mãi mãi
không Lan?
Hình như tôi gật đầu. Và nụ hôn thứ nhất tôi đón nhận trong đời
con gái làm cả vũ trụ như chao nghiêng, run rẩy.
° ° °
- Ba.
Tôi líu lo như chim vành khuyên. Tình yêu làm tôi trở nên vui
tươi, nhí nhảnh hơn số tuổi 18.
- Gì đấy con?
- Con tặng ba món quà nè.
Ba cầm chiếc hộp gỗ nhỏ:
- Của con hay Thành?
- Của con. Sao ba cứ nghĩ là chỉ có Thành mới biết mua quà tặng
ba?
Ba nheo mắt:
- Vì ba nghĩ rằng còn gái ba còn bé con, chưa đủ tế nhị.
- Lúc nào ba cũng khen Thành.
- Nó đáng khen.
Ba trả lời thật gọn. Tôi thấy sung sướng với nhận xét của ba
lạ lùng. Ba đã quá rộng lượng trong tình yêu của con gái. Ba đã đặt cho hạnh
phúc của tôi một cái giá cao quí trong khi tôi ích kỷ không coi trọng tình yêu
của ba chút nào. Tôi bỗng hỏi:
- Lâu nay ba có được thư dì Vinh không ba?
Ánh mắt ba lạ lùng:
- Chi vậy con?
Tôi nói nhanh:
- Dì mạnh không ba?
- Cũng thường thôi. Với lại đôi khi bà ấy bịnh cũng không nói
cho ba biết đâu.
Tôi gật đầu:
- Dì sợ ba lo. Tánh dì vẫn thế!
- Sao hôm nay con hỏi đến dì Vinh?
Tôi ngập ngừng:
- Thỉnh thoảng con cũng hay… nhớ dì Vinh.
Và tôi ranh mãnh:
- Ba nhớ dì Vinh không ba?
Ba cười:
- Làm sao quên được nhanh thế con. Ít ra cũng vài năm.
Tôi tính nhẩm:
- Hai năm? Vậy mà dì mới đi năm tháng. Vậy là còn một năm bảy
tháng nữa tức mười chin tháng hết thảy, ba mới quên được dì Vinh… lâu quá, thôi
ba đừng thèm quên nữa, "nhớ" đại cho rồi.
Lần đầu tiên từ ngày dì Vinh đi, tôi và ba mới nói về dì một
cách thân mật như thế.
Dường như ba muốn nói nhiều với tôi về dì Vinh, nhưng nghĩ
sao ba lại thôi. Tôi nhìn mái tóc bắt đầu điểm những sợi bạc của người cha thân
yêu mà thương vô tả. Ba đã hy sinh vì tôi nhiều và sẽ còn tiếp tục dù tôi có xử
tệ với người. Vì tôi, ba đã đánh mất những năm tươi trẻ hạnh phúc và đến giờ,
tình yêu vừa đến cũng chia xa. Tôi muốn nói với ba: "Con hiểu con lỗi nhiều
với ba, nhưng ba vẫn thương con vô bờ bến. Nước mắt chảy xuống chứ có bao giờ
chảy lên. Một chút hạnh phúc sau cuối của đời ba rồi cũng vì con mà tan vỡ… ba
ơi!". Nhưng tôi nghẹn lại. Tôi cắn môi để khỏi bật tiếng khóc. Vẻ biến đổi
của tôi khiến ba có vẻ nghi ngờ thiện chí vừa rồi của tôi đối với dì Vinh.
° ° °
Tôi ngồi với Thành trong phòng khách.
Chúng tôi chính thức yêu nhau được sự chấp thuận của ba và vú
Sáu. Vú có vẻ hân hoan, khen Thành hiền và biết điều. Vú thích làm những món
bánh ngọt để đãi Thành. Anh trở thành người khách thường xuyên của gia đình.
- Anh định vào nửa tháng tới được không em?
Thành và tôi đang bàn về lễ đính hôn. Thành muốn vào nửa
tháng tới. Nhưng tôi thấy quá sớm.
- Vài tháng nữa đi anh.
Thành ngỡ ngàng:
- Em không muốn trở thành vị hôn thê của anh?
- Không phải. Em yêu anh, em mong muốn điều đó lắm chứ,
nhưng… sợ bạn em nó cười quá à. Gì mà… lấy chồng, kỳ, tụi nó chưa đứa nào…
Lý luận đơn giản của tôi làm Thành bật cười:
- Trời ơi, sao em tôi trẻ con quá đi mất. Bạn nào mà cười kỳ
vậy? Sau này khi đến lượt các cô thì sao?
Tôi ấp úng:
- Tùy anh, sao cũng được. Miễn ba bằng lòng.
- Mình tổ chức một bữa tiệc thân mật nghe em?
- Dạ.
- Em mời trước bạn bè đi. Để gần ngày lo không kịp.
Thành nhìn vào mắt tôi:
- Có cô vợ đẹp như em, suốt ngày anh chỉ nhìn cũng đủ no.
Tôi nũng nịu:
- Anh nịnh em không à.
- Mình nịnh người yêu mình. Đừng nịnh người yêu… thiên hạ
thôi chứ.
- Anh kỳ.
Thành vuốt tóc tôi:
- Bé của anh dễ thương ghê.
- Tại sao anh yêu em?
Thành hỏi lại:
- Tại sao anh lại không yêu em?
- Em… chả đẹp gì cả.
- Anh yêu vì… anh yêu, giản dị chỉ có thế Hà Lan ạ – Giọng
Thành thật trìu mến – Anh không thể định nghĩa được tại sao anh yêu em. Nếu có,
là chỉ khi nào anh hết yêu.
Tôi rưng rưng:
- Bao giờ thì anh… hết yêu em?
Thành nắm bàn tay tôi, đan những ngón tay vào tay anh:
- Không bao giờ.
Anh nhìn tôi, tia mắt dịu dàng mà xoáy lốc:
- Hà Lan.
- Dạ.
- Em chớp mắt đi.
Tôi… chớp mắt:
- Chi vậy anh?
- Để anh nhìn. Anh thích nhìn vẻ ngoan hiền bé bỏng trong cử
chỉ đó.
Tôi ngả nhẹ đầu vào ngực người tình. Khép mi, tôi hình dung đến
một ngày đám cưới và tôi là cô dâu, Thành là chú rể. Chắc là ngượng chết, nhưng
mà vui. Hơn bao giờ hết tôi biết sự mầu nhiệm của tình yêu.
Từ ngày yêu Thành, tôi xây đắp những ước mơ nho nhỏ, xinh
xinh như những đóa hoa hồng hé nụ, như những búp huệ ngát hương. Tình yêu làm
tôi thuần tính lại. Tình yêu làm tôi dễ dãi, khoan dung. Tôi nghĩ Thượng đế
không phải thành công vì đã tạo ra một con người với tất cả thể
xác và trí óc tinh vi ảo diệu mà sự thành công là vì đã tạo cho người
ta một linh hồn, với sự rung cảm của con tim.
Có tình yêu, tôi trở nên một kẻ sung sướng nhất trên đời. Và
cho đến giờ phút này, giờ phút bước vào đường yêu tôi mới hiểu đúng nghĩa thâm
thúy kỳ diệu của nó. Và tôi mới cảm thông được cho ba và dì Vinh trước kia. Vì
yêu ba nên dì Vinh muốn làm tất cả những việc gì có thể làm cho ba vui, vì yêu
ba dì Vinh đã muốn được tự săn sóc ba từng miếng ăn, giấc ngủ. Tôi ganh ghét
nghĩ rằng dì giành mất ba, không phải dì Vinh giành mà là tình yêu trong con
tim dì đã làm việc đó.
Tôi bắt đầu thấy mình thật có lỗi khi đã chia rẽ ba và dì
Vinh. Nhìn những nếp nhăn hằn đậm trên trán ba tôi nghĩ đến lúc ba già nua. Có
lẽ là tôi không thể giúp gì được cho ba mà phải là dì Vinh, người đàn bà mà ba
yêu thương.
° ° °
Thúy ngạc nhiên trước vẻ vội vã của tôi. Nó tròn mắt:
- Thì từ từ tao đi, làm gì mày lôi dữ vậy?
- Tao nóng ruột mà mày làm như…
- Thôi được rồi.
Thúy chìu tôi, hai đứa đi nhanh vào phòng. Trưa nay học xong,
tôi kéo Thúy về nhà luôn.
Thúy ngồi phịch xuống giường:
- Rồi đó. Có gì nói đi, nhà cháy cũng không bằng mày. Cái thứ
có bồ rồi bỏ lơ bạn bè, khi có việc lôi kéo người ta như… giẻ rách.
Tôi vòng tay khôi hài:
Các hạ tha lỗi. Tại hạ đâu dám vô lễ… Xin các hạ trút bỏ… áo
dài cho đỡ nóng rồi… nằm nói chuyện với tại hạ.
Tôi với tay mở quạt. Thúy lên tiếng trước:
- Chuyện tình Roméo et Juliette đến đâu rồi? Hôm nào thì mày
chính thức đưa chàng ra mắt bá quan thiên hạ?
- Tháng tới…
Thúy nhỏm dậy:
- Nhanh thế? Trời đất, anh chàng này bộ tính cưới vợ chạy giặc
sao kìa.
- Tụi tao đính hôn thôi. Cưới cũng còn lâu. Tao bận học.
Thúy bĩu môi:
- Chưa gì tao thấy con đường học vấn của mày nó dài bằng…
gang tay rồi đó. Lo học làm "nội tướng" đi là vừa.
- Mày thấy Thành ra sao?
- Được. Mặt mày khá, tướng cũng beau ra gì. Nhất.
- Điều quan trọng là tao yêu.
- Đúng. Nếu mày không yêu thì chả là cái giải gì cả.
- Nhưng chuyện tao bàn với mày hôm qua không phải là Thành.
- Vậy à? Ai?
- Dì Vinh.
Thúy kêu:
- Lại dì Vinh. Mày còn làm trò gì nữa đây? Nhờ tao đi… giết
bà ta à?
Tôi lắc đầu:
- Nói chuyện đứng đắn chút mày. Tao ân hận.
- Ân hận?
- Ừ. Tao đối xử có vẻ… không đẹp với dì ấy.
- Còn "có hơi không đẹp" nữa hả? Mày giết khô giết
héo người ta rồi mày còn nói vậy được? Thử hỏi ai bắt mày xa ông Thành mày sẽ
nghĩ sao?
Tôi cáu:
- Thì tao biết lỗi thôi chớ. Bộ thấy tao xuống nước rồi mày
xài xể tao hả? Vừa thôi nghe.
Thúy cười hòa:
- Thì vừa thôi, đủ rồi. Giớ mày định làm gì?
- Tao chưa biết phải làm cách nào để đưa dì về với ba.
Thúy gật gù:
- Chuyện khó chứ không giỡn đâu nghe Hà Lan.
- Tao hiểu, bởi vậy tao nhờ mày.
Thúy thở ra:
- Tao giúp gì được cho mày bây giờ? Đã xua đuổi người ta đi,
làm chạm tự ái người ta đâu dễ gì hàn gắn, nhất là đối với một người đàn bà trí
thức như dì Vinh?
Tôi cũng thở ra:
- Tao chỉ còn cách xuống Định Tường gặp dì năn nỉ xin lỗi.
Tao hy vọng chính vì là người hiểu biết nên dì sẽ không chấp những hành động
nông nổi của tao. Mày đi với tao. Ngày mai mình đi. Tao biết chỗ dì Vinh trọ.
° ° °
Dì Vinh ở trọ một gia đình hai ông bà cụ già, một cô con gái
mười lăm mười sáu tuổi và hai đứa cháu nội. Căn nhà khá rộng, lầu đúc. Dì chiếm
nguyên căn lầu.
Tôi và Thúy ngồi chờ. Gần mười hai giờ dì về. Nhìn thấy Thúy
và tôi, dì ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên biến nhanh trong mắt, dì ôm chầm lấy
tôi:
- Hà Lan. Trời ơi, dì nhớ con quá.
Tôi xúc động rưng rưng nước mắt. Sự xúc động chân thành. Đồng
thời tôi hiểu mọi việc sẽ không đến nỗi khó khăn.
Tôi lặng đi một lúc lâu trong vòng tay dì. Tôi nghe lại tất cả
những âu yếm quen thuộc của ngày xưa. Tôi run giọng:
- Con cũng nhớ dì.
Dì Vinh nhìn tôi:
- Mới xa mấy tháng mà con như lớn hẳn, đẹp hẳn.
Tôi thì thầm:
- Ba nhớ dì lắm.
Dì hỏi vội:
- Ba sao? Vẫn khỏe?
- Ba gầy nhiều.
Dì kéo tôi và Thúy:
- Lên phòng đi, mình nói chuyện.
Rất tế nhị, Thúy nói:
- Dì và Hà Lan lên trước, em lại đằng này chút, nhà người mợ ở
đây.
Dì Vinh kêu lên:
- Không được. Thúy đến thì ở đây chứ.
- Vâng. Lát Thúy trở lại mà.
Nó nháy mắt với tôi. Dư hiểu tài xoay sở của bạn, tôi gật đầu;
còn lại tôi và dì Vinh.
- Hà Lan làm dì ngạc nhiên quá đấy.
Tôi hỏi nhỏ:
- Dì không giận con sao?
- Không. Dì hiểu Lan còn trẻ con mà. Trẻ con thì nông nổi.
Nhưng dì không ngờ Lan lại hiểu dì sớm thế.
Tôi thành thật:
- Nếu chưa yêu, chắc Lan chưa hiểu được dì đâu.
Dì Vinh vui vẻ:
- Anh chàng nào tốt phước thế?
Tôi kể chuyện tôi và Thành. Dì Vinh nghe chăm chú. Tôi kết luận:
- Và trong tháng tới tụi con đính hôn. Dì Vinh nói như reo:
- Tuyệt. Dì mừng con gái của dì.
Và dì hôn tôi. Tôi không hiểu tại sao tôi lại có thể ác với một
người đàn bà như vậy.
Tôi chúi đầu vào ngực dì:
- Tha lỗi cho Lan nghe dì. Lan hiểu đã có lỗi với ba và dì
quá nhiều. Nhìn ba khổ Lan thấy tội mình lớn quá.
Giọng dì Vinh nghèn nghẹn:
- Dì cũng nhớ ba ghê gớm. Nhiều khi muốn bỏ dạy về thăm ba, rồi
ra sao thì ra. Nhưng nghĩ lại dì cố dằn. Đã muốn con vui dì phải giữ niềm vui
đó cho trọn vẹn.
Tôi thủ thỉ:
- Bây giờ cũng vì con mà dì về với ba nhé dì.
Người đàn bà nhìn lên trần nhà, mơ màng:
- Dì muốn lắm. Nhưng chưa được.
- Sao vậy dì? Dì không biết một ngày vắng dì là ba như già
thêm?
- Dì biết chứ Lan. Nhưng mỗi lần xin đổi về đâu có dễ. Cũng
phải một thời gian.
Tôi rướn giọng:
- Thì dì đừng dạy học nữa. Dì ở nhà lo cho ba, bộ ba không đủ
sức nuôi dì sao mà phải vất vả?
Dì Vinh mỉm cười:
- Lan muốn dì về dữ vậy sao?
- Dì không tin con thành thật?
- Dì tin. Nhưng dì không biết con đã suy nghĩ kỹ chưa?
Tôi cả quyết:
- Dì đừng nghi ngờ con. Con chỉ mong dì về với ba, và cả với
con nữa. Ngày con đính hôn không thể thiếu dì.
Dì Vinh có vẻ suy nghĩ. Rồi dì hỏi tôi về Thành, về tình yêu
hai đứa. Đến khi Thúy trở lại thì dì đã có một quyết định: dành ngạc nhiên cho
ba ngay hôm lễ đính hôn của tôi.
° ° °
Tất cả mọi việc đều được sắp đặt xong xuôi. Tôi nhìn đồng hồ
và nôn nóng lạ thường. Tại sao dì Vinh chưa lên? Tôi đã đánh điện nói rõ ngày
giờ với dì rồi cơ mà? Khách đến khá đông, bạn bè tôi đến gần hết. Còn dì Vinh?
Hay dì không đến? Hay dì bị bệnh bất ngờ?
Tôi đặt trăm ngàn câu hỏi rồi tôi không thể tự trả lời.
Thành lo lắng:
- Hình như em có điều gì không yên?
Tôi gật đầu:
- Em đợi một người. Mãi sao giờ này chưa đến?
- Ai vậy em?
Tôi nói nhỏ:
- Dì Vinh. Một ngạc nhiên em muốn dành cho ba.
- Em báo tin đúng chứ?
- Đúng mà. Nhưng sao giờ này…
Tôi chợt ngưng ngang câu nói. Từ ngoài cổng đi vào, dì Vinh.
Dì mặc chiếc áo dài xanh hôm sinh nhật tôi. Tôi chạy bổ ra cửa, kéo Thành ra
theo.
- Dì, con sợ dì không đến.
- Dì giá nào cũng không thể để Lan thất vọng.
Tôi ôm vai dì:
- Thành của con đó.
Dì Vinh mỉm cười:
- Rất vui được biết Thành. Con gái tôi yêu cậu lắm đấy.
Thành cảm kích:
- Cám ơn dì.
Tôi đưa dì Vinh vào ngang cửa.
- Dì đứng đây. Để ba ra đón dì.
Tôi chạy nhanh vào. Ba đang tiếp chuyện người bạn đồng sở.
Tôi đến bên ba:
- Có người đến tìm ba.
Ba ngạc nhiên:
- Khách hả con?
- Thưa không. Họ có việc gấp. Ba ra họ nói gì rồi đi ngay.
Ba xin lỗi ông bạn, hấp tấp ra cửa.
Ba sựng lại. Dì Vinh đứng giữa tôi và Thành. Dì cười mà nước
mắt rưng rưng. Ba lắp bắp:
- Mình… anh không ngờ. Sao em biết hôm nay…
- Chính con nó đi đón em về.
Ba nhìn tôi. Sự sửng sốt trong mắt ba dần dần lắng đi, chỉ
còn lại vui mừng. Ba cười:
- À, ra con gái ba đã làm việc này? Thành, con nên cám ơn
Chúa đi, con có một người vợ tế nhị lắm đấy.
- Con cám ơn Chúa từ ngày mới gặp Hà Lan kia ba ạ.
Ba nheo nheo mắt:
- Giỏi. Vậy là con khám phá sự thông minh của nó trước ba. Giờ
này ba mới hiểu.
Tôi nắm tay dì Vinh:
- Thôi dì vô với ba để chủ tọa lễ đính hôn của tụi con chứ.
Ba nè, con trả "mẹ" lại cho ba đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét