Cả hai cùng nhìn “bức tranh” hôn thú có in hình Rồng Phụng hoa lá chim chóc và
những giòng chữ bút pháp nắn nót nào là:
“Giai ngẫu thiên thành. Lương duyên vĩnh đế.
Tình đôn khang lệ. Nguyện tương kính chi như tân...” mà ngao ngán.
Bình nhớ đến lời một người bạn kinh nghiệm rất dồi dào về cuộc sống đã nói với
anh:”Trong đời người có hai lần sung sướng: một lần lúc cưới vợ, và một lần lúc
vợ chết”. Vợ thì bây giờ anh đã có rồi đấy, sung sướng hạnh phúc đâu chưa thấy,
chỉ thấy bực mình thôi. Và nỗi bực mình thứ nhất là Trang không chịu ký tên thực,
tên cúng cơm của nàng vào bức tranh “Giai ngẫu thiên thành v.v...”, ấy mà
ký cái tên vớ vẩn nàng tự đặt ra trong lúc còn đi “chu du” trong lục địa Trung
Hoa cùng một đám lưu lạc du học sinh.
“Thương thuyết” không xong, Bình đành phải nhượng bộ, vì không nhượng bộ thì
còn làm gì khác được. Không lẽ bức tranh Rồng Phụng “Nguyện tương kính chi như
tân...” vừa ký xong còn chưa ráo mực, đã “khai chiến” ngay lập tức?
Anh đành tự an ủi:
- Thôi sung sướng thứ nhất trong đời đã không thấy thì đành đợi sung sướng thứ
hai vậy!
Còn Trang, sau khi ký xong, cất “bức tranh” Rồng Phụng vào tận đáy rương, Trang
cảm thấy hình như đã làm một việc ngu vô cùng. Vốn hiểu mình, Trang không dám
nghĩ ngợi thêm. Trang biết sau khi làm xong một việc ngu ngốc, muốn cứu vớt,
Trang sẽ làm một việc khác ngu hơn. Và nếu không lì ra mà chịu đựng, cứ cứu đi
vớt lại mãi, Trang sẽ lạc vào một cái “Ngu ngốc mê hồn trận” nguy hiểm vô cùng
vô tận không bao giờ thoát ra được.
Nhắc lại sự kết hợp của Trang và Bình, cả hai đều cho là “đối phương” đã mắc nợ
mình từ tiền kiếp ; hay trái lại, mình mắc nợ người kia, một món nợ “thiên khối”,
nói theo tiếng nhà Phật, nghĩa là trả hoài không bao giờ hết. Ai có cách gì để
giải thích , an ủi được thì cứ đem ra mà xài.
Trong lúc tất cả các bạn sinh viên cùng một nhóm du học tản lạc mỗi người một
nơi, hay nói cho đúng hơn, mạnh ai nấy chạy sau ngày Quảng Châu thất thủ, Trang
đã ở lại vừa làm vừa học, níu lấy cái trường phải trèo lên một trăm bậc thang mới
đến được lớp ấy, cho đến khi nước không phải đến chân mà gần đến cổ mới bắt đầu
nhảy.
Thoát ra khỏi lục địa, Trang đến Hongkong một mình, hành lý quí giá chỉ còn sót
lại một cuốn tự vị để gối đầu. Trang tìm được việc làm ngay nhưng lại rất chán
với những ông chủ mắt lấm la lấm lét chỉ rình vợ đi vắng là chớt nhả. Trong lúc
Trang sợ những hàm răng giả, ngán tính khó chiều của những bà khách sang trọng,
Trang thấy bơ vơ cô độc, Trang đang cần một người bạn, một tri kỷ để săn sóc,
an ủi và thương yêu , thì Bình đã đến đúng lúc. Vì thế, khi Bình vỗ ngực “xung
phong” tình nguyện xin “săn sóc suốt đời”, Trang rơi ngay vào cái bẫy tình cảm.
Nhưng sau lúc làm vợ Bình rồi Trang mới ngã ngửa ra, vì nhận thấy có những trái
cây trông bên ngoài vỏ thì ngon lành thơm tho, lúc nếm thử mới biết là chua,
chát, đắng, đủ cả. Nàng trở lại thành một người bạn an ủi Bình, một người khán
hộ săn sóc Bình, vì Bình ngoài tính nết đặc biệt khó chiều đến gia đình anh
cũng kêu trời, lại còn thêm chứng bệnh đau dạ dày kinh niên.
Ai bảo Bình nhút nhát , vụng về không hoạt bát miệng lưỡi, thực ra anh cũng có
“ngón” của anh. Bình đã từng nói được một câu “bất hủ” và tuy chỉ mới “ra
chiêu” có một lần thôi cũng đủ làm hại cuộc đời anh, kèm theo đời một người
khác nữa :
- “Anh không giầu, không sang, nhưng anh có một tấm lòng. Nếu em thấy tình yêu
trung thành của anh đủ làm cho em sung sướng thì anh sẽ ở bên cạnh em, thương
yêu và săn sóc em mãi mãi... ”
Thực ra đó là một câu đã lỗi thời, có lẽ nó được phát minh ra từ đời Trọng Thủy,
Mỵ Châu. Một câu chỉ nên đem vào Bảo tàng viện để cho người đời sau chiêm ngưỡng
chứ không còn đúng với thực tế nữa! Nhưng quái lạ, người nữ nào nghe câu ấy
cũng thấy ngọt như mía lùi. Người nào cũng tưởng là một câu thần chú “mới ra
lò” còn nóng hôi hổi, một “sáng tác” mới mẻ mà tác giả chỉ để dành riêng cho
mình. Thành ra cái câu nói cổ điển muôn đời, xưa rích xưa rang, vẫn còn là một
mũi tên bá phát bá trúng.
Trường hợp của Trang, không những đã trúng lại còn là một vết thương chí mạng nữa.
Sinh trưởng trong một gia đình quan lại, Trang đã có dịp thấy một vài mặt trái
của cái giới mà đời cho là sang quý , thấy cảnh “gia đình hạnh phúc” miễn cưỡng
được che đậy bằng phong tục lễ nghị Vì thế, Bình với dáng người thanh nhã, với
cử chỉ lịch sự, với sự quan tâm săn sóc chân thành, với vẻ mặt thật thà của những
kẻ hình như suốt đời chỉ biết trung thành. Bình với một câu nói thốt ra đúng
“thiên thời, địa lợi, nhân hòa”, anh đã thành công.
Thế là Bình cưới vợ. Là một công chức, có vợ, anh được thêm một phần lương phụ
cấp, được xếp hàng đặt thuê một gian nhà khu chung cư vừa tốt vừa rẻ, có vợ nấu
cơm, giặt áo, tính sổ chi tiêu, lo trả các món nợ gần, nợ xa, lo giật tạm lúc
cuối tháng túng tiền tiêu những món cần.
Còn Trang phải gánh thêm cái gánh gia đình của hai người tạo ra mà Bình đã
“thân tặng” gần trọn cả gánh cho nàng, Trang ngày ngày vẫn đi làm với những thất
vọng mới “phát giác” ra được, và càng ngày càng nhiều. Có chồng Trang chỉ đỡ phải
mua một chiếc chăn bông mùa đông năm ấy, còn “tấm lòng” của Bình hứa hẹn nàng
tìm hoài không thấy đâu cả!
Lúc đã chung sống, hai người đều rất thực thà, và lúc ấy cả hai mới thấm thía
hiểu rằng định luật “hai luồng điện khác nhau thì hút nhau” là rất đúng vậy.
Trang dễ tha thứ thì Bình quá cố chấp. Trang ưa mỹ thuật, âm nhạc, văn chương,
hoạt động thì Bình nghiêm trang khắc khổ như một ông cụ già. Trang thích bè bạn,
Bình không bao giờ chịu chơi với một người bạn mới. Trang thích tìm tòi nghiên
cứu, xem sách báo, học hỏi , thích tất cả mọi thứ, Bình trái lại không thích gì
cả. Bình mãn nguyện với cuộc sống bình an hiện tại. Đi làm về ngủ, ăn, chơi nếu
không ốm. Cuộc sống của một người chịu yên phận, không ham muốn, không ao ước.
Nỗi băn khoăn của Bình rất giản dị: đi đâu chơi? ăn gì ngon? làm gì vuỉ . ..
Thấy Bình miệt mài trong đám mã chược với chúng bạn mãi, Trang phàn nàn và
khuyên Bình sao không lợi dụng lúc còn trẻ tuổi nghiên cứu một thứ chuyên môn để
mai sau “nở mày nở mặt” với đời, Bình bèn xung phong đi đánh cá ngựa!
Ngày đêm anh ra công nghiên cứu con Bạch Mã, con Tuyết Hoa, con Mỹ Liên v.v... con nào một phút chạy bao nhiêu thước, trời mưa, trời nắng, kỵ sĩ nào cưỡi,
thành tích khác nhau thế nào. Thấy Trang không bằng lòng anh bảo:
- Em bắt anh nghiên cứu thì anh “ nghiên cứu” rồi đấy, còn đòi gì nữa! Anh đã
tuân lệnh em “dồi mài kinh sử”, “Mã kinh” cũng là một thứ “kinh”, em còn muốn bắt
anh làm gì hơn?
Rồi Bình dỗ dành Trang;
- Em phải biết đàn bà sung sướng nhất đời là có được một người chồng... tầm
thường! Anh không giàu, anh không có danh vọng, và cũng không có tài năng gì đặc
biệt cả, nên anh mới có thể là một người chồng của gia đình. Anh đã không giỏi,
lại chẳng có một tí ti tài hoa nào nên mới còn là người của em.
Nếu không, em cứ thử tưởng tượng xem, ví dụ anh là một nhạc sĩ, văn sĩ, thi sĩ,
họa sĩ, hay là một cái gì gì “sĩ” trứ danh, một “đại nhân vật” chẳng hạn, anh
trình bày, biểu diễn, tiếng anh nổi như cồn.. Lúc ấy hàng trăm nghìn “cô đẹp”
sẽ ngày đêm vây chung quanh anh, anh sẽ đắt như “tôm tươi”. Hừ, lúc ấy xem em
có khóc ngấm khóc ngầm không! Thực là có phúc không biết hưởng!
- Nhưng tại sao đi đâu em cũng cứ phải thui thủi một mình, ai mời anh cũng
không chịu đi với em. Người ta có quí mình mới mời, và ở đời phải có đôi chút
liên lạc với chúng bạn, bà con, nếu anh muốn cô độc không chơi với ai cả thì tốt
hơn lên núi làm ẩn sĩ!
- Thế tại sao những lúc anh đi em lại không chịu đi với anh?
- Anh chỉ đi đánh cá ngựa và mã chược, em không có hứng thú! Bạn anh cũng chỉ
là bạn mã chược, em ngửi không vô!
- Còn quí vị bạn đồng hương của em thì giàu sang, nhưng đứng cách xa ba cây số
đã ngạt mùi tiền hôi rình, anh cũng ngửi không vô! Từ ngày em có việc làm tốt,
lương cao, hội họp với đồng hương giàu., anh hết hứng . Chẳng thà anh chơi với
những thằng bạn nghèo, ít chữ mà đầy nghĩa khí của anh, còn hơn là một bụng triết
lý, thừa tiền, thừa chữ mà... nhìn người chỉ... nửa con mắt!
Em còn nhớ hồi em còn ở Âu Châu trọ nhà Bà Năm không? Bà “tốt” lắm, mời em đến ở
chung cho đỡ quạnh quẽ, bạn gái hôm sớm có nhau! Bà mượn tạm của em mấy nghìn
đô, và sáu tháng sau bà nhẹ nhàng... mời em ra khỏi cửa, nói rằng chủ có vấn
đề đòi nhà không bán nữa. Em cuốn gói đi tay không, còn bà thì kết quả vẫn ở lại
gian nhà sang trọng rộng mênh mông. Tiền của em chung đặt mua gian nhà thì cố
nhiên nó “kẹt” trong túi bà ấy suốt đời!
- Đấy, những nhà “học giả” như thế thì em thích giao thiệp lắm phải không? Phải,
nói chuyện thông thái lắm, thú vị lắm, nhưng chơi cho cú nào cú nấy cũng đau lắm!
Anh là người giản dị, anh không thích tìm những cái thú kích thích nặng đến như
thế!
Bình ngừng một giây nói tiếp:
- Em cũng nên an phận đi em ạ! Sự thực trên đời này em đi khắp thế giới cũng
không tìm đâu ra một người chồng “quí hóa” như anh. Vừa bệnh vừa tật! Với cái bệnh
đau dạ dày kinh niên, anh rất cần nghỉ ngơi, anh không bao giờ dám chơi bời nhảm
nhí, vung phí sức lực bừa bãi, bắt em phải “đêm khuya đối bóng đèn tàn” nhé! Với
đôi ta lãng sơ sơ, các bạn anh không còn ganh tị vào đâu, anh cũng chẳng có một
tí ti tài hoa nào để thiên hạ thù ghét anh, làm hại anh, mong dìm tài năng của
anh xuống. Cả đến Trời cũng chịu thua không còn áp dụng được câu “chữ tài liền
với chữ tai...” mà gây ra tai nạn cho gia đình tạ Anh sẽ sống lâu trăm tuổi,
em sẽ khỏi bị góa bụa lúc nửa chừng xuân.
Trang hậm hực:
- Em vẫn có cảm tưởng là em bị lừa.
Bình cười to:
- Em thực quá ngây thơ! Những người thực sự lừa em thì em cho là không phải người
ta lừa, người ta vẫn “tốt vô cùng”! Còn anh, anh thành thực với em thì em lại
bảo là anh lừa. Chính em đã từ chối tất cả những người mà em bảo là”giá áo túi
cơm” là hôi tiền là rỗng tuếch để làm vợ anh. Đó là do sự phán đoán “cao minh”
của em. Khiếu thẩm mỹ cũng như chọn món ăn, mỗi người mỗi ý thích. Ví dụ cũng đồng
thời là cặn cà phê mà cặn trong bình thì đắng, cặn trong cốc thì ngọt, anh tưởng
em... thích của đắng. Em chọn anh nghĩa là em thích và bằng lòng chấp nhận tất
cả những cái gì “đặc biệt quí hóa” của anh, và cả cái “bất tài vô nghề” của anh
nữa chứ!
Em phải biết tục ngữ Trung Hoa có câu “Chẳng cầu gì cả, chỉ cầu cho chồng bất
tài và đừng phát đạt”. Nếu không thì những người nữ trong thiên hạ sẽ tranh
giành, xâu xé để chiếm cho được một chút xíu anh. Em thấy chưa, khi chồng phát
đạt thì không còn là chồng của mình nữa. Biết bao nhiêu công nương , tiểu thư
ngày đêm thắp hương chỉ cầu nguyện được có thế.
Trang nghe cái lý luận “bất hủ” của Bình rất uất ức mà không biết trả lời ra
sao cho phải, nghĩa là cãi không lại anh.
- Nhưng anh phải nhận là anh có lừa em một phần nào. Lúc xưa anh bảo rằng anh
ăn gì cũng được. Anh sẽ ăn mọi thứ em ăn rất ngon lành. Thế mà bây giờ rau
không ăn, hành tỏi không ăn. Cơm dọn lên thì chê món này nhiệt, món kia hàn,
món nọ táo, món kia thấp, rau kia độc . . đến Phật cũng phải kêu trời! Lương
anh thử tính xem được bao nhiêu mà không chịu ăn uống giản dị một chút. Em làm
tháng nào lương cũng thâm hết vào tiền chợ không còn dư để mua sách báo hay trả
tiền học thêm, bao nhiêu cũng tiêu toàn chuyện nhà của anh hết!
- Ơ hay! Sao lại nhà của anh? Nhà của em chứ ! Tất cả đồ đạc trong nhà này là của
em sắm và cả . . .anh cũng là của em nốt! Tất cả đều thuộc quyền sở hữu của em,
em có thể tùy nghi sử dụng, cho mượn, cho thuê, hay bán theo ý em muốn. Nếu em
cho anh ăn ngon, anh béo ra thì càng . . . vẻ vang cho em chứ sao! Chó béo còn
đẹp mặt chủ nhà nữa là . ..
- Lại còn người ở nấu, anh không chịu ăn, bắt em đi làm về còn phải đâm đầu vào
bếp!
- Nào anh có dám bắt em bao giờ! Em dạy quá lời, nói thế anh tổn thọ chết!
- Nhưng trông thấy cái bộ mặt anh ngồi vào bàn ăn như . . .khỉ ăn gừng thế kia
ai chịu nổi!
Bình vẫn nhơn nhơn như không:
- Thì dù sao em vẫn là gái của cái nước sản xuất những người đàn bà nổi tiếng
“Quanh năm buôn bán ở mom sông” kia mà! Người ta lại có những năm con kia đấy !
- Nhưng cái ông chồng người ta o bế là một ông Trạng Nguyên tương lai!
Bình xuống nước năn nỉ:
- Nào em tôi muốn gì tôi xin chiều tất cả. Anh chỉ xin em một điều là đừng bỏ
anh tội nghiệp!
- Anh cũng biết sợ ế vợ sao?
- Ế thì không đến nỗi, nhưng anh biết kiếm đâu ra một người như em! Người thông
minh ai thèm lấy anh, người ngu mà không xinh thì anh cũng không chịu!
- À thì ra điều kiện của anh là vừa xinh vừa ngu!
- Không cần ngu lắm, như em thôi cũng đủ. Nói dại chứ nếu em lỡ trúng phong,
trúng gió mệnh hệ thế nào, anh có cơ hội cưới vợ khác thì anh sẽ chọn một cô .
. hừ hừ ..
Bình dơ tay vẽ lên không dấu hiệu một thân hình tuyệt mỹ.
Trang bỗng nhiên nói sang chuyện khác:
- Em sẽ mua một tấm gương lớn.
Bình ngạc nhiên:
- Chỗ đâu mà để?
- Em đính ngay vào cái cửa lớn ra vào này.
- Em điên đấy à? Diện vừa vừa chứ! Những món không cần thì . ..
- Em biết rồi, anh khỏi dạy em môn tiết kiệm, từ ngày làm vợ anh em biết đi bộ
hàng mấy cây số, biết hai tay xách hai giỏ đi chợ, biết giặt đồ tây, biết là áo
quần như hiệu, đủ cả. Nhưng món này cần lắm, cần cho anh chứ không phải cần cho
em.
- Cần cho anh?
- Chứ sao. Vì nói dại lỡ em có trúng phong trúng gió, thế nào anh sẽ cần dùng đến.
Anh có biết câu chuyện anh chàng đi kén vợ không?
- Không, em kể đi, anh cũng muốn biết để thêm kinh nghiệm và giữ làm tài liệu
có thể sau này có cơ hội cần dùng đến.
- Chuyện như thế này, một Công ty nọ chuyên môn giới thiệu hôn nhân. Có một anh
chàng như anh, giống từ tính tình, dáng người, nghĩa là tất cả mọi thứ, như
khuôn đúc từ tinh thần đến vật chất y hệt như anh vậy.
- Ừ, thôi anh hiểu rồi, ý em muốn ám chỉ anh. Nói đi!
- Anh ta không dốt lắm, vì khi ai nói ám chỉ đến mình thì hiểu ngay.
Anh ta tìm đến Công ty, vào một cái phòng thấy có tấm biển đề câu hỏi “Anh muốn
cưới vợ giầu hay vợ nghèo”. Cạnh đấy có hai cánh cửa một cánh đề chữ vợ giầu một
cánh đề chữ vợ nghèo. Anh ta vào cửa vợ giầu.
Đến một gian phòng khác lại có hai cửa đề vợ đẹp hay vợ xấu. Anh ta chọn vợ đẹp.
Vào phòng khác thấy đề bố vợ có giúp đỡ hay không. Anh chọn có giúp đỡ.
Vào phòng khác thấy hỏi vợ có học hay không có học, anh ta chọn có học.
Vào phòng khác thấy đề vợ hiền lành hay hung dữ, anh ta chọn vợ hiền v.v.. .
Sau khi qua độ hai chục cánh cửa với những câu hỏi về điều kiện của vợ như thế,
cuối cùng anh vào đến một cái phòng chỉ có một tấm gương soi thực lớn và tấm bảng
đề: «Anh thử soi kỹ thân hình anh xem ».
- Thế nghĩa là . ..
- Nghĩa là em mua sẵn gương, anh có thể xem ngay ở nhà khỏi phải đi qua hai
mươi lần cửa mà kết cục cũng chỉ để soi cái thân hình vào gương!
- Anh xin « lĩnh giáo » câu chuyện của em, nhưng em cũng phải biết rằng em có
nhiều nghệ sĩ tính lắm. Mà ai giây vào với cuộc đời nghệ sĩ cũng khổ. Làm chồng,
hay làm vợ nghệ sĩ là khổ, làm con cũng khổ mà có khi cả chó mèo của nghệ sĩ
cũng khổ nữa! Em tưởng anh sung sướng lắm sao! Anh chỉ cần một người vợ không
phải là nghệ sĩ chỉ biết lo cơm nước cho chồng con, đánh mã chược với chồng
ngày chủ nhật, săn sóc nhà cửa là đủ rồi. Còn em, em luôn luôn tâm hồn ở trên
mây, em đòi hỏi rất nhiều hiểu biết, đòi phân tích tâm hồn, tìm hiểu chuyện đời
. . . em làm anh chạy theo cái tâm hồn em gần hụt hơi.
Anh như người thợ trong xưởng máy, chỉ cần một chiếc áo vải bố mặc rất bền để
có thể ngồi la lết đâu cũng được, thì chủ phát cho anh một bộ áo nhung, bắt anh
phải giữ gìn từng ly từng tí mệt vô cùng. Chiều được em cũng không phải dễ!
Quả thực Bình nói đúng, Bình chỉ cần một cái áo vải bố để tiện xài xể , mà anh
lại vớ được một cái áo nhung: nhưng không phải vì thế mà anh trân quí, trái lại
anh chỉ thấy không thích hợp vì không tiện dùng trong công việc cần phải lăn
lóc, bò la bò lết.
Bình cần một người đàn bà giản dị nhất đời, thì trời xui anh gặp một người vợ rất
thiếu giản dị. Nhưng dù sao Bình cũng chấp nhận những trái ngược của Trang để
bù đắp những lúc Trang phải chịu đựng cơn « đồng bóng » của anh.
Hai người cùng đầy những sở trường sở đoản, có nhiều lúc đáng ghét và cũng có
lúc đáng yêu. Lúc yêu họ vui lòng quên hết giận hờn, và lúc « dàn mặt trận »
thì chẳng ai còn nhớ đến cái đáng yêu của ai cả.
Nhưng có một « hiến pháp bất thành văn » đã được tuân theo triệt để là không
đánh nhau, không ném chén bát, không mắng chửi những câu thô tục, hay nói động
đến quê hương, tôn giáo, tổ tiên , ông bà, cha mẹ. Và phải chăng đó là bí quyết
vì sao hai người đã chịu đựng được nhau , cả hai cùng thấy « đối phương » dù
sao cũng vẫn là con người lịch sự. Hay ví dụ một cách khác, nếu mỗi lần cãi
nhau là một vết thương, thì cả hai người đều thâm tím đầy mình , nhưng không có
một vết nào « chí mạng » để đổ vỡ tan tành.
Chương 2
Con Đầu Lòng
Lúc Trang cảm thấy một sinh mệnh tí hon sắp đến , thì hình
như không khí trong tiểu gia đình của nàng có một đám mây đen bao phủ. Bình đổi
tính đâm ra cáu kỉnh bất cứ vì một chuyện gì nhỏ mọn không đâu. Hình như tất cả
những cái khó chịu, gắt gỏng, nói tóm lại là tính ốm nghén khó chiều của đàn bà
đều tập trung cả nơi anh, làm Trang tưởng người đang « ốm nghén » chính là anh
chứ không phải Trang. Tính Bình bỗng thay đổi bất thường , có khi sáng chiều
không giống nhau, Lắm khi đang tử tế bỗng dưng Bình gắt gỏng hất hủi Trang một
cách vô cớ. Dần dần Trang thấy tinh thần nàng hơi suy nhược và sức khỏe kém sút
đi nhiều. Khi Bình âu yếm dịu dàng nàng cũng nghi ngờ ngày mai, tối nay hay có
khi chỉ vài phút sau không biết Bình có còn tử tế như thế hay không?
Trang không được hưởng những sự săn sóc âu yếm của chồng khi nàng mang thai như
tất cả những người đàn bà khác. Bình cũng biết thế nhưng anh không thể kiềm chế
được mình khi nổi cơn gắt gỏng. Bình chưa muốn làm cha, anh chưa muốn gánh
trách nhiệm nặng nề mà có lẽ anh biết mình chưa đủ tư cách. Nhưng dù muốn hay
không cũng đã thành sự thực, khi bụng Trang càng ngày càng lớn thì anh thở dài
chịu thua.
« Bắt không được, tha làm phúc », Bình đành phải gánh lấy cái bổn phận mà anh
không thích tí nào ấy . Bình vốn chỉ định lấy vợ để có thêm một phần lương phụ
cấp vợ, một phần lương vợ đi làm, giá được mãi mãi như thế thì còn gì thú bằng.
Cuộc sống thực phong lưu sung túc, và tự do biết bao! Có bao giờ anh nghĩ đến
chuyện sinh ra một đám trẻ con để chúng nó mếu máo, nheo nhóc, khóc la suốt
ngày đêm, và nhất định sẽ tranh mất ngày giờ của mẹ nó vốn là của anh tất cả.
Nhưng bây giờ anh đành phải nhận, vì không lẽ lại đi kiện ông Trời ?
Bình nghĩ thầm:
- Thôi « Trời cho » thì đành vậy! Với lại hai đứa con đầu tiên sẽ có thêm lương,
còn những đứa sau không có lương con thì sẽ thôi không đẻ nữa.
Tìm được « lối thoát » Bình thấy như trút được gánh nặng. Anh bớt gắt gỏng và
vui vẻ tìm lại mọi thú giải trí như cũ. Đến lúc ấy anh mới nhận thấy Trang gầy
và xanh. Anh vội vã làm bổn phận người chồng đi mua về một lố nào là dầu cá,
sinh tố B, calcium v. v. . . những thứ thuốc bổ mẹ bổ con chất đầy ngăn kéo.
Nhưng Trang chưa kịp hưởng sự săn sóc của chồng kể từ ngày nàng bắt đầu mang
thai, chưa kịp tẩm bổ một chút thuốc gì của chồng mua về thì đã thấy đau lưng.
° ° °
Một buổi tối Trang và Bình đi xem chớp bóng về. Trang bỗng thấy
trong người nôn nao khó chịu. Nàng chỉ muốn được gục đầu vào lòng Bình nũng nịu,
để cho tiêu tan những cảm giác u uất kỳ quái trong lòng, những cảm giác lạ lùng
không biết từ đâu đến. Nàng cảm thấy cần một sự an ủi âu yếm, nhưng trái lại mặt
Bình vẫn lạnh như băng:
- Này, lấy ở chỗ nào nhớ để lại chỗ ấy!
Đang bực tức, Trang càng thấy bực tức thêm:
- Vâng, vâng, em biết rồi! Chỉ độc có một câu ấy, nói đi nói lại mãi hàng trăm
lần không biết chán!
Bình khoanh tay đứng nhìn Trang, nhìn cái áo nàng mới cởi còn để ở giường, lại
nhìn đến đôi giầy se sẻ lắc đầu.
Trang bắt chước giọng Bình:
- Còn đôi giầy nữa. Lấy chỗ nào lại để vào chỗ ấy!
- Anh có nói gì đâu! Anh chỉ yêu cầu em một điều là . ..
Bình hơi mỉm cười:
- Nói ra thì em lại bảo nhàm tai. Em lấy cái gì ở chỗ nào lại cất nguyên vào chỗ
ấy thế thôi!
- Đằng nào em cũng phải cất, nhưng hãy để thong thả cho em thở một tí đã chứ!
Đi về mới cởi ra thì cũng cho nó hả hơi một chút, không cất vào tủ thì cất vào
đâu! Nhà thì chỉ bé bằng cái . . .lỗ mũi!
- Vì thế nên anh mới thích xếp cho nó thứ tự.
- Em đã bảo đằng nào cũng phải xếp, nếu không thì để chân vào đâu? Nhưng em
thích tung ra đấy xong rồi thong thả xếp dọn lại. Em thấy thú vị như thế.
- Nhưng như thế thì mất nhiều thì giờ lắm. Nếu em cởi áo ra xong treo ngay lên
mắc áo. Thay giầy xong cho ngay vào hộp, ví lại cất vào tủ có phải gọn gàng
không? Và lại kinh tế nữa! Tiết kiệm thì giờ cũng là kinh tế đấy.
- Nhưng mà em thích . ..
- Nhưng cái phòng bé nhỏ này không tiện cho em có những ý thích như thế!
- Có hại gì cho ai không? Vậy sao anh không thuê một căn phòng to hơn?
- À thì ra em bảo anh nghèo! Sao em không sớm nghĩ rả Sao em không lấy một ông
trọc phú, ba cầm, bụng phệ, có phải là em có bao nhiêu ý thích ngông cuồng đến
thế nào cũng được chiều tất cả không? Thỉnh thoảng buồn buồn lại kéo đầu chồng
ra . . nhổ tóc bạc. Thú lạ!
Bình nói xong lên giường nằm quay mặt vào tường vờ ngủ.
Trang cảm thấy vừa tủi vừa buồn. Nàng xếp dọn xong muốn tìm một chỗ ngồi yên một
mình nhưng không có. Giới hạn của nàng chỉ ở trong gian phòng bé nhỏ này thôi.
Ra khỏi phòng là đến phòng bà Ba chủ nhà, bà ở một mình nên chia bớt một phòng
để nhẹ bớt tiền thuệ Trong khi chờ đợi căn nhà ở khu chung cư, Bình thuê ở tạm
và đã bị bắt chẹt bằng một cái giá rất lạ lùng là phòng của Trang và Bình bé bằng
một nửa phòng bà nhưng phải trả hai phần ba tiền nhà, Bà tuy ở rộng hơn nhưng
tính đầu người thì chỉ có một người nên chỉ chịu một phần phí tổn.
Nếu bà Ba thấy Trang ra ngoài giờ này với bộ mặt rầu rầu muốn dấu cũng không thể
nào dấu nổi, bà sẽ đoán biết hai người vừa cãi nhau xong. Thế nào bà cũng vênh
mặt lên nói :
- Đấy, tôi đã bảo mà! Cứ ở một mình như tôi có phải thanh nhàn biết bao nhiêu
không! Thực là tự do sung sướng, không bị ai quản thúc, bẻ hành bẻ tỏi gì cả.
Nhưng sự thực bà có sung sướng không Trang nghi ngờ lắm. Năm nay bà năm mươi tuổi
và to béo một cách kinh khủng. Béo đến nỗi bà không dám ăn một món gì ngon hay
có chất bổ sợ dư huyết chết lúc nào không biết. Bà nhận mẹ Bình làm mẹ nuôi để
có gia đình đi lại thăm viếng cho vui, vì ngoài gia đình Bình ra, bà không còn
một ai bà con thân thích nữa.
Hồi xưa, lúc cha mẹ còn sống có nuôi một vú em săn sóc bà, bà vú ấy cũng độc
thân, và cho đến bây giờ vẫn còn săn sóc bà, thương bà như con; hơn nữa bà vú
đi làm bếp, mỗi tháng còn chia cho bà một nửa lương để chi tiêu. Ngoài ra bà
còn nhận làm mẹ đỡ đầu cho mấy cô con gái của những bà bạn giầu. Mỗi tuần mấy
cô con thay phiên nhau đến thăm bà một lần, ăn một món gà hay thỏ chưng với các
món thuốc bắc, lúc ra về thế nào cũng dúi cho bà ít tiền.
Nhờ thế bà sống rất phong lưu, suốt ngày công việc của bà chỉ trồng tưới và săn
sóc vài luống rau cho thỏ ăn. Bầy thỏ và bầy gà bà nuôi lúc nào cũng sẵn sàng nằm
chung với những gói thuốc bắc để tẩm bổ cho những cô con gái hờ..
Thỉnh thoảng bà theo các xe giảng đạo đi về vùng quê hội họp dân chúng khuyên
người ta nên tin theo chúa Giê Sụ Mấy chục năm trời sống vất vưởng như thế bà
tin rằng đã hy sinh cho một mục đích cao cả, và tự cảm thấy mình là người sung
sướng nhất đời.
Trang nhìn ra ngoài thấy bà đang quì bên cạnh giường cầu nguyện một cách thành
kính . Trong lúc này Trang thấy có lẽ bà sung sướng thực. Bà thường nhắc nhở rằng
trong đời bà chỉ yêu một mình Chúa, và chắc chắn rằng Chúa sẽ không để cho bà
phải khổ như người trần gian với những thứ tình ích kỷ ở trần gian.
Trang thấy quẩn chân quá nhưng không thể nào làm khác được càng bực bội vô
cùng. Giá trời không mưa nàng sẽ ra sân cỏ ngồi nhìn trời nhìn mây. Ngồi cho đến
khi Bình phải ra dỗ dành nàng vào nhà, nhưng bây giờ trời mưa, ra sân ướt bị Ốm
thì khổ thân.
Không làm sao được, Trang phải lên giường mở đèn ra đọc sách. Một lúc lâu vẫn
không thấy Bình phản đối như thường lệ Trang càng bứt rứt khó chịu hơn.
Trang tung chăn Bình đắp ra hỏi:
- Ngủ say rồi à?
- Ừ.
- Ngủ say mà còn trả lời được.
- Hôm nay làm gì có trăng đẹp!
- Trăng đẹp thì làm sao?
- Có trăng đẹp mới kiếm chuyện cãi nhau cho vui chứ sao!
- Nếu có trăng đẹp thì em đâu có gây anh làm gì!
Bình như tỉnh hẳn ra:
- Có trăng đẹp thì em lại ra sân cỏ ngồi cho đến khi lạnh cóng, vừa ho vừa hen,
vừa sổ mũi phát sốt phát rét lên mới chịu vào phải không?
- Cũng chưa vào đâu!
- Phải, nếu anh không ra triệu em vào thì em sẽ ngồi lì cho đến sáng mai, em sẽ
chết cóng ngoài sân, cảnh sát sẽ đến bắt anh, bảo là anh ngược đãi và mưu sát
em phải không?
- Sợ không chết được mới phiền chứ!
- Ý em định bảo anh không chạy nổi tiền thuốc cho em chứ gì.
- Đại khái cũng gần như thế!
Trang bỗng ôn tồn:
- Này, anh sắp được lên chức rồi!
- Anh mà lên chức thì có họa là . . . kiếp sau! Công việc anh làm rất giỏi chỉ
phải cái không biết nịnh ai cả. Còn lắm cậu dốt như bò mà bợ giỏi thì bay vùn vụt!
Đời là thế!
- Em cam đoan từ giờ cho đến cuối tháng thế nào cũng được lên chức.
- Anh đã bảo là em cứ đợi đến kiếp sau may ra . ..
Trang tinh nghịch:
- Không, dù sao anh vẫn cứ lên chức như thường. Anh sẽ lên chức papa!
Bình cười:
- Ừ nhỉ, giá em bắt chước chị Nhâm mỗi năm một đứa thì cái phòng này sẽ lúc
nhúc như một cái tổ chuột.
Trang không trả lời nàng chỉ lấy tay xoa bụng, rơm rớm nước mắt.
- Em đã sắp sẵn những thức cần dùng chưa?
- Thức gì cơ.
- Áo, tã, khăn gì gì ấy mà!
- Mẹ đem đến một bọc quần áo cũ, em đã xé ra giặt cẩn thận rồi. Khăn bông thì
hãy dùng hai cái khăn tắm đỡ tạm thời. Áo ấm em đã bắt đầu đan một cái áo len
xinh lắm anh à.
- Thế em đan đến đâu rồi?
- Một cánh tay.
Trang vẫn ngây thơ:
- Len của chị Châu chọ Len thừa ấy mà, nhiều mầu lắm nhưng khéo chắp thì cũng đẹp.
Em sẽ đan dần mũ và bít tất.
Bình ngần ngại:
- Thế bao giờ ..
- Độ hai mươi hôm nữa. Bác sĩ tính phỏng chừng như thế, nhưng cũng có thể sớm
hơn.
- Nếu sớm hơn thì em sẽ làm sao? Con chỉ có một cánh tay áo. ..
Bình nói xong cười sằng sặc:
- Trời ơi, vợ tôi có những chín tháng mười ngày để sắp đặt mà. . .rồi cả nhà
thương sẽ nói với nhau . ..
Trang cũng cười:
- Anh đừng lo chị Vinh hứa cho em một tá áo lót mình.
- Thế em định sinh xong viết thư báo cho chị ấy biết. Chị ấy sẽ đi mua một tá
áo lót mình gởi sang. Cho rằng chị ấy nhiệt tâm lắm thì thư đi thư về cũng hết
hai tuần. Trong khi ấy thì con sẽ ở trần ra đợi phải không? Rét tháng hai, tuyệt
em nhé!
Bình ngừng một lúc hỏi tiếp:
- Còn phần em đã sắp đặt xong chưa?
Trang hớn hở trả lời:
- Em đã mua một cái áo nịt bụng rồi anh ạ. Ở đằng trước có bốn miếng thép để
cho bụng sát, thứ này tốt mà lại rẻ chỉ có . ..
Bình gạt đi:
- Thôi, em khỏi tính tiền. Đàn bà có bao giờ làm toán chi tiêu đúng đâu! Chồng
giầu thì nói thêm, chồng nghèo thì nói bớt cho chồng đỡ . . xót ruột. Anh muốn
hỏi em những thứ bông, băng, thuốc tẩy độc, gừng, rượu gì gì ấy mà!
Trang ngẩn người ra:
- Em làm sao biết được những thứ ấy!
- Hỏi người ta chứ! Em hỏi chị Châu xem. Chị ấy ba con rồi khối kinh nghiệm. Em
phải hỏi kỹ xem lúc gần sinh thì có những triệu chứng gì để còn liệu mà đi nhà
thương.
- Em đã hỏi rồi. Chị ấy bảo lúc chuyển bụng đau dữ lắm, đau ghê gớm, đau không
thể tưởng tượng được!
Bình thở dài, im lặng một lúc bảo:
- Em sinh thì phải nghỉ không đi làm được.Em ở nhà lo cho con. Để anh kiếm chỗ
dạy thêm Anh Văn ban đêm em nhé!
Trang lắc đầu:
- Thôi anh ạ, đến đâu hay đấy. Mỗi tháng thêm được ít nhiều, không bù vào được
tiền thuốc tẩm bổ cho anh đâu! Người anh thì đã . . Oméga như thế này! Giá anh
đừng đi đánh mã chược, cá ngựa là em bằng lòng lắm rồi. Em không cần giàu lắm
đâu!
Bình buồn rầu trả lời:
- Cá ngựa giống như cái hy vọng vượt ngục của người tử tù, hy vọng rất mong
manh nhưng nếu không liều thì chỉ đợi chết.
- Em không nghĩ như thế. Anh ví có thể đúng với người tử tù, nhưng chúng ta có
phải là tử tù đâu! Chúng ta chỉ hơi thiếu một ít thôi, nhưng nếu cần kiệm, tìm
hiểu học hỏi thêm, trau dồi trí thức biết đâu mai kia, anh có cơ hội được thăng
lên chức vụ cao hơn . Vả lại chúng ta còn trẻ, còn khỏe mạnh, còn làm việc được
thì cần gì phải đi tìm cái thú giải trí của những người giầu sang, hay là người
tử tù ấy. Sở anh làm có luật lệ rõ ràng, tăng lương hàng năm, Lại còn lương vợ
lương con, Cái nhà chúng ta xin chắc sắp hàng cũng gần đến lượt chúng ta rồi.
Ai bảo đó là không khí tử tù ?
- Nhưng anh buồn lắm!
- Bộ anh tưởng em vui sao?
- Thôi đừng nhắc nữa em!
Đó là tính đặc biệt của Bình. Bình biết là mình trái nhưng không muốn ai nói đến
, và cũng không muốn sửa đổi. Anh vẫn cứ làm theo ý thích và không muốn ai nói
động tới.
- Trời mưa đấy anh ạ. Em ướt cả vai.
Bình tung chăn ngồi dậy đóng cửa sổ gắt:
- Chỉ có việc với tay lên đầu đóng cánh cửa cũng lười. Bộ em mệt lắm sao?
- Hôm nay đi làm về em còn phải giặt bao nhiêu là áo quần, quần tây của anh nặng
lắm, lần sau đưa tiệm em không giặt nữa đâu!
- Thế trong người em bây giờ ra sao?
- Nhức mỏi đau lưng, đau không thể tưởng tượng được!
Bình hoảng hốt:
- “Đau không thể tưởng tượng được”? hay là . ..
Rồi anh lẩm bẩm một mình:
- À, không phải, đau lưng chứ không phải đau bụng. Để anh thoa dầu cho.
Bình lấy chai dầu bóp đổ vào tay, nhưng anh chỉ mới xoa xoa mấy cái mắt đã thấy
nặng, anh nhắm mắt lại và dần dần buông tay ngủ thiếp đi.
Trang kéo chăn đắp cho Bình và tò mò ngắm kỹ nét mặt chồng trong lúc ngủ. Vẻ mặt
Bình khác hẳn trong mỗi trạng thái, lúc Bình vui vẻ trông rất thực thà có vẻ
tin cậy được, lúc giận dỗi thì lầm lì đến phát ghét, hỏi gì cũng không trả lời,
đã thế lại ưa nằm vạ. Bây giờ Bình đang ngủ trông ngây thơ như một đứa trẻ con.
Nghĩ đến trẻ con Trang đâm ra lo sợ. Nay mai Trang sẽ là mẹ của một đứa trẻ
con, và Trang lo sợ vì nàng chưa có một tí gì chuẩn bị đón nó cả.
Trang tự an ủi nghĩ thầm:
- Bắt đầu ngày mai phải cố gắng đan cái áo cho chóng xong và sửa soạn các thứ mới
được.
Mải nghĩ miên man Trang quên rằng mình không đắp chăn, nàng vội kéo tấm chăn
bông lên tận ngực và ho khẽ mấy tiếng. Mưa bên ngoài vẫn đổ xuống rào rào. Mái
nhà gỗ bọc vải dầu bên ngoài làm cho tiếng mưa có vẻ êm êm, không giống như ở quê
nhà, tiếng mưa đổ xuống mái ngói nghe thực ròn rã.
Tiếng mưa ở quê nhà bây giờ đã xa xôi lắm rồi! Trang không dám mơ đến ngày nào
nàng mới lại được nghe tiếng mưa ở quê hương. Trang bắt buộc phải lo nghĩ đến
hiện tại, hay nghĩ đến cái quá khứ rất gần nhiều hơn. Nàng thất vọng vì thấy
tính nết Bình không giống như mình tưởng, hơn nữa Bình không tử tế với nàng như
xưa, lúc chưa có đứa con trong bụng. Trang nhớ có một hôm Bình thực thà bảo
nàng:
- Nếu anh lấy một cô gái quê thì cô ta sẽ coi anh như ông thần. Mỗi lời nói của
anh là một mệnh lệnh phải nhắm mắt tuân theo. Còn em, anh rất tiếc em có nhiều
tính “tiểu thư hạng nặng”. Trước khi cưới nghe em trình bày gia phả anh cứ tưởng
em nói dóc để lòe anh cho vui, nếu anh biết là thực trong nhà thờ của dòng họ
nhà em có câu liễn “Thập bát Quận Công, Tam Tể Tướng. Bách dư Tiến Sĩ nhị phong
Hầu” chắc anh đã “kính nhi viễn chi”. Nghĩa là anh chạy xa 3 ngàn dặm không hề
ngó lui. Đã thế em lại từng nghe giảng ở trường Đại Học, chẳng biết có ích lợi
quái gì cho em không nhưng mà em khó bảo lắm!
Trang trả lại ngay:
- Anh hối hận phải không? Bây giờ cũng chưa muộn đâu! Khối gái quê ở ngoài máy
nước đấy. Em sẽ nhường chỗ này . . . cho anh làm lại cuộc đời với một cô rất
ngoan ngoãn giản dị, cô ta sẽ coi anh như thần!
- Đấy, em lại dở tính ra rồi! Em phải biết sống cho thích hợp hoàn cảnh mới được!
Trang nói gần phát khóc:
- Thế này còn chưa thích hợp hoàn cảnh? Cả ngày làm quần quật còn bị anh mắng
lên mắng xuống, chỉ một vài ý thích rất nhỏ nhặt cũng không bao giờ được chiều.
- Anh có thể chiều em tất cả nhưng anh chỉ xin em một điều . ..
Trang cướp lời:
- Lấy cái gì ở đâu thì lại để vào chỗ đó phải không?
- Em cũng biết thế, tại sao em không chiều anh lại bắt anh phải chiều em?
Trang không thể nào quên được cái lý luận kỳ khôi của Bình lúc nàng bảo anh thiếu
hàm dưỡng.
- Như thế mới là người tốt em ạ! Khi anh giận thì anh phát cáu anh gắt gỏng,
khi anh vui thì anh tử tế anh cười. Như thế có phải cuộc đời thực thà giản dị
biết bao nhiêu không? Em muốn anh có cái hàm dưỡng như một ông cụ già bẩy mươi
thì em phát chán mất! Hay em muốn anh dấu cảm xúc của mình như một người nham
hiểm, trong lòng thì cáu giận phát điên mà bề ngoài vẫn làm bộ cười nói ngọt
ngào!
- Anh không thích tại sao em lại muốn anh phải giả vờ. Tại sao một người giầu
sang thì có quyền từ chối một bữa tiệc họ không thích dự mà chẳng ai nói gì,
còn người nghèo một chút từ chối thì bị phê bình là kiêu ngạo vô lễ. Bạn của em
anh không cấm em chơi, nhưng anh không thích họ thì em đừng bắt anh phải giao
thiệp.
- Em biết tại sao anh không thích, tại vì địa vị họ cao hơn , nên anh có tính tự
ti mặc cảm. Nhưng anh nên nhớ, chúng ta chưa hề xin ai một đồng xu lớn xu bé
nào cả, việc gì anh phải xấu hổ?
Lúc đầu Trang rất buồn nhưng sau dần dần quen đi, nàng có cảm tưởng như mình vẫn
độc thân, và Bình chỉ là một người bạn cùng thuê chung nhà, giúp đỡ lẫn nhau
đôi chút mà thôi. Hai người có hai thế giới trong tâm hồn riêng biệt, công việc
của ai nấy làm, bạn ai nấy chơi, chi tiêu trong gia đình mỗi người góp một nửa.
Bình thấy rất dễ chịu vì được tự do như thế, anh không bao giờ phải đi với
Trang đến nhà một ai. Ngay những ngày lễ Tết đồng hương có giấy mời hai người đến
dự anh cũng để Trang đi một mình, vì đó là những người anh không quen tổ chức.
Bình thích sống cô độc, ngoài vài người bạn chơi thân từ bé, anh không chịu
quen thêm một người nào, hơn nữa cả đến mẹ, Bình cũng không thích về thăm. Có
lúc Trang phải năn nỉ:
- Lâu lắm rồi, anh nên về qua nhà thăm mẹ, kẻo rồi mẹ bảo em là “hồ ly tinh” mê
hoặc dấu con bà mất tăm mất tích.
Bình nhún vai:
- Bộ em tưởng anh dễ bị mê hoặc lắm hở. Anh không thích về chứ không phải tại
ai cả. Cả một nhà đàn bà cả ngày cạp cạp như một cái chợ vịt. Anh là con út nên
anh đã “lãnh đủ” những điều dạy bảo của tất cả mọi người mấy chục năm rồi. Anh
sợ và chán đến nỗi không muốn thấy ai nữa!
- Thì ngày xưa lúc anh còn bé, người ta có thương mới nhắc nhở kẻo sợ anh sa
ngã!
- Ai con nít con thơ gì mà lãnh lương tháng nào cũng phải báo cáo tiêu món gì,
bao nhiêu với mấy bà chị nhất định không chịu đi lấy chồng ấy!
- Đó là chứng cớ tỏ ra anh tiêu nhảm rất nhiều mới mất tín nhiệm của gia đình
như thế. Đã thế anh vẫn còn chưa sáng mắt ra! Người ta khuyên anh tiết kiệm đôi
chút để dành lập gia đình, anh không nghe nên đến lúc lấy vợ ra ở riêng, cửa
nhà gia thế chỉ có một cái giường vải và một chiếc chăn bông . . . cổ từ 80 đời
vương!
- Ngày xưa anh ghét đàn bà lắm, anh cứ tưởng sẽ sống độc thân suốt đời? Lỗi tại
mẹ cả. Me làm cô giáo dạy trường nữ học, đem anh theo vào lớp, cho anh mặc áo
quần con gái. Rồi anh nghịch quá me bắt hai cô ngồi kèm anh hai bên, làm anh
không còn dám cựa quậy gì được nữa. Ban đầu anh bực bội, nhưng bị gò ép mãi dần
dần như con cá bị nuôi trong ly nước, phải thuần đi, anh nhiễm tính nhút nhát của
con gái, cho đến khi con cá được thả ra ngoài hồ nó vẫn cứ bơi vòng tròn tưởng
mình ở trong ly nước không dám bơi mạnh sợ kính đập vào mũi. Anh bực mình lắm,
nhưng lâu quá thành tính nết của mình rồi sửa không được nữa!
- Thế anh nhất định không về thăm mẹ phải không? May mà mẹ anh chứ không phải
em năn nỉ anh về thăm mẹ em!
- Đã không phải là mẹ em thì việc gì em phải lo, em phải nói làm nhàm cả ngày
như một bà chằng lắm điều thế kia!
Những tính nết trái ngược của Bình làm Trang bất mãn, nàng thích một con người hiên
ngang và quân tử thì gặp ngay một anh chàng trái ngược làm Trang ngao ngán .
Trang thầm trách mình đã không xét đoán kỹ càng trước khi “chim vào lồng”,
nhưng sự thực khó biết rõ tâm tính thực của một người, khi họ cố dấu để giương
bẫy giăng bắt một con cừu non rất ngây thơ trên đường đời!
Nhưng dù sao, sau những cuộc cãi nhau không phân phải trái, bao giờ Trang cũng
làm lành trước, và đúng theo ý Bình, Trang không hề nhắc lại lỗi anh. Để cho đỡ
ấm ức Trang đánh miếng đòn cuối cùng:
- Đố anh biết tại sao em làm lành với anh trước?
- Tại em biết em trái chứ gì! Thế là người biết phục thiện, khá đấy!
Trang cười tinh nghịch:
- Không phải, em làm lành trước để cho anh thỏa mãn lòng tự ái đấy mà! Cho anh
giữ lấy một chút “trượng phu” thể diện thì có làm sao! Đối với em vô hại !
Bình lắc đầu ngao ngán:
- Nghệ thuật trêu tức của em thật tuyệt vời! Chắc có ngày anh sẽ uất lên mà chết
mất! Anh cho em hay, phần nhiều đàn bà bị mất chồng là do những cái “thông minh
vặt” như thế đấy!
Trang bĩu môi:
- Em không sợ mất! Cô nào quyến rũ anh, em xin “các” thêm tiền! Tính anh có trời
chịu nổi!
- Thế em định “các” bao nhiêu? Đưa trước cho anh một nửa để anh có tiền phí tổn
“hoạt động” tìm người cho em “sang”.
Tuy Trang và Bình cũng có những ngày vui, nhưng ngay trong lúc vui Trang cũng
không yên lòng, nàng luôn luôn lo sợ nó qua đi rất chóng rồi mất hẳn, hay là bất
thình lình bị đánh tan. Bình có thể chỉ vì một con ruồi bay lảng vảng đến gần,
hay trong bữa cơm chả trứng nêm nếm không vừa, cũng đủ làm anh phát cáu , gắt gỏng
suốt buổi. Bất cứ một duyên cớ rất nhỏ mọn nào cũng có thể làm hỏng cả một ngày
rất đẹp mà những đôi vợ chồng trẻ có thể sống những giờ phút êm đềm.
Lúc xưa, Trang tưởng rằng có thể sửa đổi được tánh Bình ít nhiều, nhưng bây giờ
nàng mới nhận thấy mình bất lực. Khi người đàn ông chưa cưới vợ thì họ dấu những
tính nết của họ rất khéo, và nếu lỡ có hở ra đôi chút thì họ thề thốt hứa hẹn,
làm như có thể vì mình mà cao biến thành lùn, hay béo thành gầy được. Nhưng sau
khi đã “sống chung không hòa bình” rồi cô nàng mới ngã ngửa ra, nhận thấy rằng
không ai đổi tính ai được cả. Mỗi ngày Trang hỏi Bình trước khi anh đi làm:
- Hôm nay anh muốn ăn gì?
- Ăn gì cũng được, em cho gì anh ăn nấy.
“Gì cũng được” và “cho gì ăn nấy” nghe ngọt xớt, nhưng nếu các món ăn không phải
là thịt nấu đổi bữa luôn luôn, nếu là món rau hay cá thì Bình sẽ cầm đũa ngồi
nhìn hay dúng từng tí một, Bình sẽ ăn cơm nhạt hay là không ăn. Mỗi lần trông
cái kiểu ăn “ốm nghén” của Bình là Trang thấy ngán lên đến cổ.
Mải nghĩ ngợi bỗng nhiên Trang thấy đau nhói ở bụng. Đứa bé trở mình đạp nàng một
cái nên thân. Trang xuýt xoa ôm bụng nghĩ thầm: “Con so về nhà mạ” . Giá nàng ở
gần mẹ chắc không đến nỗi lo lắng thế này. Cái triệu chứng của sự sinh nở, nàng
chỉ biết một câu theo lời Châu “đau không thể tưởng tượng được” mà thôi! Ngoài
ra Trang không hiểu gì hơn. Bụng nàng lại đau dội lên mấy lần nữa, Trang nghiến
chặt răng, nước mắt trào ra rơi xuống gối từng giọt từng giọt.
Trang lay Bình:
- Bình, Bình, em đau bụng quá!
Bình còn ngái ngủ, anh ừ hử mấy tiếng rồi nằm ngủ say lại như cũ. Mãi đến lúc
Trang vừa rên vừa khóc đánh thức anh dậy, Bình mới tỉnh hẳn.
- Em . . em làm sao? Trời mưa đi nhà thương bây giờ sao được! Hay em cố chờ đến
sáng mai ..
Đang đau bụng nghe Bình nói, Trang cũng bật cười. Có ai nín được đẻ bao giờ!
Hai vợ chồng trẻ không có một chút kinh nghiệm, hết nhìn nhau lại nhìn đồng hồ,
hết xoa bụng lại lắng nghe tiếng mưa. Trang khóc gần thành tiếng, mồ hôi nàng
toát ra ướt đầm cả lưng. Bà Ba chợt thức giấc nghe tiếng Trang rên rỉ bà quát
lên:
- Trời ơi, còn không chịu đi kêu xe, Mau mau đi, ngu ơi là ngu !
Chương 3
Nước Trong Nguồn
Những người nằm gần giườngTrang ân cần hỏi thăm:
-Con trai hay con gái?
- Được mấy ký?
-Gái.
Trang đáp rất sung sướng. Bây giờ nàng đã là mẹ trẻ con rồi. Hình như có cái gì
trọng đại thiêng liêng mà nàng sắp phải gánh lấy trách nhiệm. Nhưng cái sung sướng
được làm mẹ của Trang qua rất chóng, khi chợt nhớ đến cái áo len của con chỉ mới
hoàn thành có . . .một cánh tay!
Đúng giờ người ta đẩy đến một xe trẻ con chia cho các bà mẹ cho bú, nhưng Trang
chưa được phép cho con bú ngaỵ Mãi đến sáng hôm sau nàng mới được gặp mặt con.
Con bé bị gói kín trong một cái khăn lớn chỉ chừa mặt ra ngoài. Hai mắt nó nhắm
nghiền rất đáng yêu.
Trang để con bé xuống giường, âu yếm ngắm tác phẩm của nàng đã tạo ra. Thực thế,
cả người con bé, từ xương, thịt, tóc da, cho đến dòng máu chảy trong huyết quản
cũng đều của nàng tạo ra cả. Trang ôm con hôn lên tóc nói khẽ:
- Tác phẩm đầu tiên của mẹ!
Con bé giật mình tỉnh dậy khóc thét lên. Trang cười:
- Giọng kim.
Cô khán hộ đứng cạnh nàng bật cười theo:
- Nó đói đấy! Cho bú nhanh lên, hạn chỉ có nửa giờ thôi. Còn giọng kim với giọng
thổ mãi!
Hết giờ cho bú người ta lại đem tất cả trẻ con sang phòng khác để cho các bà mẹ
được ngủ yên. Gian phòng trở nên tĩnh mịch. Thấy Trang xoa ngực tỏ vẻ đau đớn,
một bà đứng tuổi nằm giường bên cạnh gợi chuyện:
- Anh ấy làm gì?
- Công chức, có cho vào thăm không?
- Có, ngay chiều nay, nhưng chỉ đàn ông được phép vào mà thôi.
Thấy Trang ngạc nhiên, bà tỏ vẻ rất thành thạo, cười tự giới thiệu:
- Nhà tôi là kỹ sư, họ Vương. Tôi là khách thường xuyên ở đây. Mỗi lần vào tôi
thề với cô đỡ không bao giờ trở lại nữa, nhưng rồi tôi quên lời thề, cho đến
bây giờ là lần thứ năm rồi.
Bà cười tiếp:
- Và tôi đã hứa đây là lần cuối cùng, nhưng... chưa chắc!
Trang tò mò hỏi:
- Tại sao họ cấm đàn bà vào thăm?
- Có lịch sử kia đấy! Chỉ vì lúc xưa một bà mẹ chồng vào thăm con dâu, vừa nghe
tin sinh con gái, bà ta mắng ngay cho một trận, bảo sao không đẻ con trai, lại
sinh một đàn con gái. Nàng dâu tức uất lên chết giấc. Máu uất của đàn bà lúc
sinh xong ghê gớm lắm nhé, chết dễ như chơi! Lại còn một bà khác cũng vào đây
đánh ghen với bà nhỏ. Vì thế từ đấy người ta cấm đàn bà vào thăm. Việc nhà muốn
xử thì đem về nhà mà xử. Nhà hộ sinh không bao xử lý thường vụ những vấn đề quỉ
quái ấy. Tôi cũng đồng ý chỉ nên cho đàn ông vào thăm là phải lắm. Nhất định
bình yên vô sự! Cô nghĩ có đúng không?
- Thực ra dù các bà vào không sinh sự đi nữa cũng ầm ỹ lắm. Để yên tĩnh cho người
ta nghỉ ngơi cần hơn!
Trang thấy mệt nên không muốn gợi chuyện thêm. Những bà như bà Vương này thuộc
về hạng ăn xong chờ ngày vào nhà thương đẻ, hẳn là biết rất nhiều chuyện. Nếu
nàng muốn nghe chỉ cần gợi một câu là bà có đủ hứng để kể nửa ngày.
Trang nằm yên vờ ngủ rồi ngủ thực lúc nào không biết. Lúc nàng thức giấc đã thấy
Bình ngồi cạnh giường. Anh cúi xuống hỏi rất khẽ:
- Con trai hay con gái em?
Trang ngập ngừng:
- Con bé . ..
Trang buồn ra mặt làm Bình lo lắng hốt hoảng:
- Con bé làm sao em?
- Con bé . . con bé . . mũi tẹt!
Bình cười thở ra một hơi dài:
- Em làm anh lo quá, tưởng là nó làm sao!
Trang vẫn còn phụng phịu:
- Nhưng cả người anh chỉ có độc một cái mũi là coi được. Không phải tốt tướng,
trái lại nữa kia, nhưng mà nho nhỏ xinh xinh, thế mà nó không giống anh, lại đi
giống em. Con bé ngu quá!
- Lúc nào em cũng khôi hài được. Có phải lỗi tại nó đâu!
Bình nắm tay Trang nhìn sang các giường bên cạnh, giường nào cũng có một người
đang nắm tay vợ thì thầm rất khẽ và rất âu yếm.
- Con đâu em?
- Ở phòng khác.
- Lúc anh vào đi ngang qua một cái phòng đầy cả giường trẻ con, chắc nó cũng ở
trong bọn ấy. Anh thấy đứa nào cũng giống nhau cả. Đứa nào cũng gói kín chỉ chừa
cái mặt. Ngoài lại còn buộc chằng chịt như khúc giò, làm chúng nó không còn quờ
quạng vào đâu được nữa. Giống nhau thế không biết có nhầm không em nhỉ.
- Không đâu! Lúc sinh xong người ta cột ngay tên vào tay nó.
- Nhưng nó đã làm gì có tên?
- Tên em và số giường.
Trang ngập ngừng:
- Anh ạ ..
Bình chú ý nghe và lo lắng không hiểu chuyện gì mà Trang không dám nói ra.
- Anh ạ, ngày mai em sẽ ra nhà thương. Những người sinh xong khỏe mạnh họ cho
ra ngay . ..
- Ra thì ra chứ sao?
- Nhưng . . .nhưng . . áo của con . . .chưa có. Áo và tã nhà phải mang đến cho
nó mặc ra, đồ nhà thương chỉ mặc tại đây thôi, xong phải trả lại ngay.
Bình cười:
- Tưởng gì, em làm anh lọ Em sợ áo con chỉ có... một cánh tay thôi phải không?
Anh đã mua sắm đủ cả rồi. Nhưng em về đừng bắt anh tính sổ nhé. Hai trăm đô la
của em để ở nhà anh tiêu hết sạch. Áo lót, áo len, áo bông, khăn tã, nệm cao
su, đủ cả. Con ông Hoàng cũng đến thế là cùng!
Trang kinh hãi:
- Hết cả hai trăm ? Bây giờ mới đầu tháng thế suốt tháng tiền chợ ? . ..
- Nói khẽ chứ em! Đến đâu hay đó . ..
Trang vẫn còn bất bình:
- Em định đến chị Châu lấy một ít quần áo cũ của Tuyết cho nó mặc tạm. Tuyết
ngoan lắm, mà nó chóng lớn quá nên quần áo mới cũng phải bỏ rất nhiều.
- Anh không muốn thế, người ta khinh, tưởng mình nghèo đến nỗi không sắm nổi
cái tã cho con!
Bình cúi xuống giường lấy ra một xách đựng đồ ăn:
- Đây là phần của em. Anh đưa tiền nhờ chị Ba làm hộ.
Trang dỡ ra thấy một con gà tơ nằm gọn gàng xinh xắn trong đĩa.
- Em hãy uống nước canh trước đã. Chị ấy chưng toàn với rượu nên hơi đắng nhưng
bổ và em sẽ có rất nhiều sữa.
Hai mắt Trang rưng rưng mờ lệ. Nàng vốn định gây Bình vì anh đã tiêu hết cả tiền,
và một khi sạch túi thì người chạy tiền sẽ là nàng chứ Bình không bao giờ biết
đến nữa, nhưng tất cả những lời trách móc đều nghẹn tắc trong cổ.
- Người xứ em, nhất là nhà quê miền Trung, lúc sinh chỉ ăn cơm với thịt kho
tiêu, có khi cả tháng, họ nói thế để cho chắc bụng, không sổ to và mềm.
- Huyễn hoặc. Các bà nuôi đẻ bày đặt ra thế để có cái gì ngon dành ăn hết, người
đẻ cần phải tẩm bổ mới chóng lại sức chứ. Em dại lắm, người ta nói thế mà cũng
tin. Đáng lẽ dù chồng nghèo đến thế nào đi nữa cũng nhân cơ hội ấy mà ăn ngon một
chút chứ! Em không lấy chồng xứ em là phải!
° ° °
Bình đi làm về, thấy Trang đang ôm con nằm ngủ, anh bưng thau
tã ướt để dưới chân giường nhẹ nhàng bước ra. Đã mấy hôm nay ngày nào anh cũng
phải giặt một thau tã ướt cho con như thế làm anh thấy rất khó chịu. Từ hôm
Trang ở nhà thương ra là bắt đầu ốm ngay, nàng vừa sốt vừa rét vừa đau đầu đau
bụng đủ thứ. Người ở mới mượn được nửa tháng thì bỗng nhiên không chịu làm nữa.
Chỉ tại bà Ba ngày nào cũng xoi bói công việc của nó: nào là làm thế này không
được, thế nọ không xong, thế kia hỏng . . nên nó đâm lỳ bỏ việc, bỏ Trang ốm
liên miên.
Người làm không có, mướn người khác không được, Trang cố gắng dậy làm nàng ốm nặng
thêm, con Mỹ đành phải uống sữa bột không được bú sữa mẹ nữa.
Bình rất cáu kỉnh, nhưng không tránh được nên dù không muốn Bình cũng phải giúp
làm những việc mà anh cho là không đẹp tí nào. Anh vừa vò tã vừa ngẫm nghĩ đã gần
tháng nay không đi xem chớp bóng nên thấy nhớ lạ lùng! Trong các thứ giải trí
ngoài cá ngựa và mã chược ra anh thích chớp bóng, và cái thích này Trang không
phản đối nên càng ngày càng thích thêm.
Trước kia Trang không bằng lòng cho anh đi đánh mã chược và cá ngựa, nhưng anh
nhất định đi và càng đi càng quên về nên Trang đành phải chịu thua, nghĩa là
nàng bỏ liều, coi như không biết đến, không nói gì đến nữa. Bình bảo thà không
vợ chứ không thể thiếu những món ấy, Trang cũng bảo thà không chồng chứ không
thích chồng cờ bạc.
Hai bên đều giữ chủ trương của mình không ai thay đổi điều kiện hay nhượng bộ
tí nào; và mặc dầu không hề xô xát nhưng trong thâm tâm, Trang đã cảm thấy có một
cái hố vô hình chia rẽ và đang bành trướng âm thầm. Bây giờ « chàng và nàng »
đang đứng bên miệng hố âu yếm nắm tay nhau, vì danh dự, vì lễ nghĩa, vì bổn phận,
vì con, vì đủ tất cả mọi thứ . . .nhưng nếu khi người ta hết muốn sống cho mọi
người mà muốn sống cho mình, vì mình thì chưa biết ngày mai sẽ ra sao!
Bình thong thả rũ từng chiếc tã ra phơi vừa suy nghĩ không biết có nên đi xem
chiếu bóng không. Bỏ Trang ở nhà một mình lỡ nàng lên cơn sốt nặng, hay lên một
cơn hen tắt thở như hôm nọ thì nguy hiểm lắm, nhưng mà phim tối hôm nay rất
hay, lại chỉ chiếu có một đêm thôi. Cái rạp nhỏ ấy chuyên chọn những phim cũ và
hay, đem chớp lại để vớt những khách hàng xem hụt. Bình là một trong những người
thích sống ngoài mái nhà của mình, mê chớp bóng, và đang bực mình vì vợ Ốm con
khóc, anh có tất cả những lý do giúp thêm can đảm để bước ra khỏi nhà mà không
ân hận.
Trang vừa thức giấc, nàng chăm chú nhìn anh và gật đầu như muốn gọi. Bình đến cạnh
hỏi:
- Sáng nay em có đi bác sĩ không?
- Có
- Đi taxi hay đi bus?
Trang im lặng không trả lời ngaỵ Nàng biết nếu nói đi bus thì thế nào Bình cũng
không bằng lòng, nhưng Trang không thích nói dối. Trang ngập ngừng:
- Em đi . . . bus.
Bình cau mặt:;
- Anh đã dặn em bao nhiêu lần ốm thì phải đi taxị Từ đây ra trạm xe xa thế em
đi lỡ bị gió có phải còn thêm phiền nhiều hơn không?
- Em cũng biết thế nên cẩn thận mặc thêm áo để khỏi bị lạnh. Đi bus chỉ có hai
hào, đi taxi em sợ không còn đủ tiền mua thuốc. Anh nên nhớ em ở đây không có
bà con thân thích, mà anh cũng không có cảm tình liên lạc gì với ai... Cả đến mẹ
ngày thường anh đối đãi lãnh đạm nên biết em đau nặng cũng không đến thăm qua .
..
Bình không biết trả lời sao nữa. Trang nói đúng quá và hình như có ý trách anh,
Bình không dám cãi, hay phân tích sự trách móc này. Trong đó dường như hình
dung tất cả con người và tính cách của anh. Anh đã sống như thế nào, cư xử với
người, với việc ra sao để được nghe vợ nói một câu lẫn trong nước mắt như thế!
Bình biết rằng Trang hết sức nhẫn nhục chịu đựng, vì nói với Bình cũng không
ích gì , và anh cũng thấy hơi tủi cho kẻ quanh năm tự xưng là “đại trượng phu”
mà lúc vợ đẻ, vợ Ốm cũng đành khoanh tay ngồi nhìn.
Bình vẫn thường tự hào cái tính mà anh cho là “khí khái” gia truyền của mình,
và cho đến bây giờ anh vẫn thấy chẳng thà để Trang chết trên giường bệnh hay chết
trong nhà thương miễn phí còn hơn là phải làm cái bộ mặt . . . khó tả, để gợi
lòng trắc ẩn của bạn bè hòng mượn ít tiền. Anh cũng không có cái tài chưa cần mở
miệng đã có kẻ hiểu ý mà giúp đỡ, mà anh cũng không có cảm tình với ai để hòng
người ta có cảm tình lại ..
Bình không làm gì , cũng không thể nói được câu gì để giải thích với Trang về
cái cảnh ngộ này nhưng anh vẫn rất khó chịu. Thói quen của Bình là bất cứ trường
hợp nào dù rất cần, anh cũng vẫn thích giữ cái bộ mặt vênh vênh của người không
cần, và cho đó là “khí khái gia truyền”.
Lắm khi để tự chế giễu mình, Bình kể cho Trang nghe chuyện anh chàng rất nhút
nhát nhưng vẫn tự cho mình là anh hùng. Một hôm có cướp vào nhà, anh ta sợ quá
chui vào gầm giường, lúc cướp đi rồi người nhà gọi ra anh vẫn còn ngồi run cầm
cập, vừa run vừa thét: “ Đại trượng phu đã bảo không ra là không ra mà !” Anh kể
lại và cho là thú vị lắm.
Con Mỹ đến giờ bú thức giấc khóc thét lên. Thấy Trang gượng ngồi dậy định đi
pha sữa, Bình bảo:
- Em cứ ngồi yên để anh pha, ba thìa phải không?
Bình làm rất miễn cưỡng, làm vì thấy cần phải làm, và không có cách gì khác để
tránh công việc chứ không phải vì thích hay vui lòng giúp Trang. Đã khó chịu,
giọng khóc của con bé càng làm cho anh khó chịu hơn. Vợ Ốm, con khóc, cái phòng
bé nhỏ vì trời mưa nên giăng đầy cả tã ướt, lại thêm mùi sữa, mùi ẩm ướt, mùi dầu
bóp, mùi trẻ con, tất cả hợp lại thành một mùi khó tả; nhất là khi người ta
đang bực mình thì cái mùi ấy như khủng bố tinh thần kinh khủng hơn lúc nào hết.
Có phim hay lại không được đi xem. Bình thấy hình như tất cả những rủi ro trên
đời đều đổ dồn đến cho anh cùng một lúc!
Bình nhìn con bé khóc, tay anh đánh sữa thực mạnh như muốn trút bớt cơn giận.
Bình thấy giữa anh và con bé không có một chút cảm tình liên lạc gì cả. Có nó
làm Trang ốm, làm anh phải ngủ riêng ngoài giường vải thiếu chăn thiếu đệm
trong lúc trời rét như thế này, có nó mỗi tháng phải tiêu thêm một món tiền
không phải là ít. Con Mỹ càng khóc càng to, anh quát lên:
- Có im đi không, người ta đang pha đây này, còn đòi gì nữa!
Con bé nghe tiếng thét, ngừng khóc ngơ ngác nhìn rồi lại khóc to hơn. Bình
không nén được cơn giận đến cạnh giường thẳng tay phát vào má nó một cái thực mạnh.
Trang kinh hãi vội nắm tay anh để chận cái tát thứ hai. Bình quát:
- Đấy, lại bênh! Con hư tại mẹ có sai đâu!
- Nó đang đói mà anh!
- Đói thì cũng để cho sữa nguội đã chứ!
- Nhưng nó còn bé đã hiểu biết gì!
- Bé thì mới phải dạy dần!
Bình nói xong chính anh cũng tự nhận thấy mình vô lý. Con mới có hai mươi lăm
ngày thôi nó làm sao hiểu được ý anh, nhưng tiếng khóc của nó sao mà to thế!
Sao mà dễ ghét thế! Để nuôi cơn giận anh cau có nhìn Trang, thấy Trang mặt tái
mét ôm con một cách thương xót, mắt nàng rơm rớm nước mắt, tâm trí anh hơi tán
loạn. Bình giật vội áo khoác bước ra ngoài đóng cửa đánh sầm một tiếng, để tỏ
ra vẻ ta đang giận dữ lắm đây!
Ra đến ngoài ngõ anh vẫn còn nghe tiếng con khóc, thấy đói bụng anh chợt nhớ ra
là chưa ăn cơm, nhưng bà Ba chưa về chắc là cơm cũng chưa có. Bình định đã thế nhân
dịp đi xem chớp bóng rồi về nhà ăn sau cũng được, cơm để phần bao giờ cũng nhiều
thức ăn hơn. Còn Trang, anh quên không nghĩ đến nàng có đói hay không?
° ° °
Trang đang nấu ăn ở bếp bỗng nghe tiếng con Mỹ khóc thét. Tưởng
con ngã nàng vội chạy lên nhà thấy Bình đang đánh tát con bé túi bụi. Trang vội
dằng con ra hỏi Bình:
- Sao anh lại đánh con?
- Nhà cửa gì mà bừa bộn thế này ai mà chịu được!
- Em vừa mới xếp dọn sạch sẽ rồi cơ mà!
- Thì nhìn đấy mà xem!
Trang nhìn quanh phòng, thì ra con Mỹ đã bò lăn từ trên giường xuống và vứt đồ
chơi tung ra khắp phòng.
Trang se sẻ bảo:
- Em phải xuống bếp làm thế nào mà trông nó trên này được.
- Thế sao em không đeo nó lên lưng mà làm việc như những người khác?
Rồi anh dằn mạnh:
- Hừ, vợ quí của tôi đấy!
Trang thấy đau đớn và uất nghẹn lên tận cổ, nàng trả lời se sẻ :
Lúc trước anh cũng đã biết là em yếu, không thể làm những việc nặng nhọc.
Trang vuốt nhẹ lên đầu con thì thầm:
- Từ nay con sẽ không được nằm lên giường nữa nghe con. Ba muốn tấm chăn trên
giường phải thực trắng và không được có một nếp nhăn rồi để đấy mà nhìn. Nếu có
mệt mỏi thì hãy ngồi xuống đất cho khỏi hỏng giường. Nhà phải thực sạch sẽ, nền
phải bóng loáng không có một hạt bụi nào, xong rồi ngồi ngoài cửa nhìn vào cho
sướng mắt. Còn con, con gái me ngoan như thế này thì đem bỏ vào nhà mồ côi để
khỏi chơi bẩn nhà khỏi khóc rát tai ba!
Trang nói xong, tự nhận thấy mình vô lý và hèn nhát nữa. Tại sao những lời nàng
muốn nói với Bình không nói thẳng với anh mà lại kể lể với con y như một người
khùng. Trong một phút Trang thấy mình đã hoàn toàn biến đổi tính nết. Trang mất
hết tất cả tính vui vẻ, yêu đời, hoạt bát, lạc quan ngày xưa? Sống chung với
Bình, ban đầu vì muốn làm vui lòng chồng , nàng đi từ chiều chuộng đến nhẫn nhục,
và bây giờ đâm ra sợ hãi một cách hèn nhát.
Ngày xưa Trang làm gì có những tính nết như thế này!
Bình nằm sấp trên giường, hai tay bịt tai. Đó là thói quen của anh mỗi khi
Trang nói gì mà anh không muốn để lọt vào tai, vì anh biết dù Trang không bao
giờ nói những câu thô tục hỗn láo, dù nàng nói rất nhã nhặn lịch sự, nhưng ẩn ý
như những viên thuốc bọc đường, bên trong phải có những gì cay đắng lắm, người
ta sợ con bệnh chịu không nổi mới phải bọc đường cho dễ nuốt. Những lời Trang
nói dù rất ngọt ngào, dù bịt tai lại cũng đoán biết, cố nhiên không phải là những
lời ca tụng anh.
Trang ôm con vào lòng âu yếm như muốn bù cái bất công tàn nhẫn của cha nó vừa rồi.
Bình nhăn mặt tỏ vẻ rất khó chịu. Trang hỏi:
- Anh không thích em và con ở đây phải không?
- Miễn là nó đừng khóc!
- Anh là một người đàn ông không chịu trách nhiệm. Trẻ con làm sao cấm được nó
đừng khóc. Thế anh lúc bé thế nào? Đã không thích thì đừng sinh nó ra!
- Ai bảo anh thích? Anh có thích bao giờ đâu?
- Không thích có con sao lại lấy vợ?
- Bởi thế bây giờ anh mới thấy anh ngu!
- Anh ngu mà có lẽ em lại còn ngu hơn anh nữa! Đã lấy chồng là một sự ngu, gặp
người như anh tán mà cũng tin lấy anh lại càng ngu hơn nữa. Chính mẹ anh cũng
nói em vụng tu nên mới gặp anh. Anh là người mà chính gia đình anh cũng ngán
cái tính cay nghiệt, khó chịu, khó chiều. Nếu em biết trước như thế ..
- Nếu em hối hận thì bây giờ cũng chưa muộn!
Chương 4
Khăn Gói Gió Đưa
Ngày . . . tháng . . .năm ..
Tôi thấy ngại cho các cô thiếu nữ bỡ ngỡ đi bên cạnh “chàng”. Tim các cô đập rộn
lên mỗi khi mắt gặp mắt. Mộng của họ đang xây sẽ đẹp được bao lâu?
Ngày . . . tháng . . . năm . ..
Tôi vẫn còn nhớ mãi câu Bình nói lúc xưa:”Anh không giầu, không sang nhưng anh
có một tấm lòng. Nếu em thấy rằng tình yêu chân thành của anh đủ làm cho em
sung sướng thì anh sẽ ở bên cạnh em, săn sóc em mãi mãi”!
Tình yêu ấy bây giờ ở đâu? Bình săn sóc tôi vào lúc nào?
Ngày . . . tháng . . . năm . ..
Tôi muốn không bao giờ khóc nữa! Tại sao những giọt nước mắt quí hóa lại dùng để
khóc một chuyện vô duyên như thế được! Bình đã lầm, tôi không phải là người lấy
chồng mục đích để xoay một cái “vé cơm trường kỳ”.
Ngày . . . tháng . . . năm . ...
Nếu cuộc đời là một canh bạc thì tại sao khi biết mình thua rồi con bạc không
may ấy không phủi áo đứng dậy một cách sảng khoái, tự nhận là mình “thua non” ?
Tại sao lại cứ nhất định luyến tiếc, lần lữa mong gỡ lại, mà có khi càng thua
càng cay, càng gỡ càng rối? Có ai gỡ lại được một canh bạc hạnh phúc không?
Ngày . . . tháng . . . năm . ..
Đã lâu tôi không muốn nhắc đến bệnh hen của tôi nữa. Tôi đã quen chịu một mình.
Khi nghẹt thở tôi uống một viên thuốc, nếu không khỏi thì hai viên, chờ đến khi
cơn bệnh thối lui. Những viên thuốc độc ấy tôi coi như thuốc tiên . Nhưng biên
giới giữa thần tiên và ma quái cũng cách nhau không xa.
Ngày . .. tháng . . . năm . ..
Tôi cảm thấy hình như sắp có một đứa con nữa. Một nguồn sinh mệnh mới để an ủi
tôi, theo tôi. Và một món nợ mới trả không bao giờ hết, theo Bình.
Tôi tỏ ý muốn về nhà, về quê hương tôi, Bình tán thành ngay và giúp tôi sửa soạn
hành lý còn sốt sắng hơn tôi nữa!
Ngày . . . tháng . . . năm . ..
Sau bao nhiêu ngày lo chạy các thứ giấy tờ: giấy khai sinh, giấy bảo đảm, giấy
nhận quốc tịch, giấy tiêm thuốc trồng đậu và cuối cùng là vé máy bay, tôi đã đủ
mọi điều kiện để trở về.
Có ai sắp từ giã nơi mình sống, trải qua những kỷ niệm vui buồn mà không luyến
tiếc? Những ngày cuối cùng, hình như lương tâm Bình phát hiện nên đối với tôi tử
tế hơn. Anh bớt dùng những cử chỉ và lời nói nặng nề cay nghiệt. Có lẽ anh muốn
tôi có một ấn tượng không đến nỗi xấu lắm khi con tôi hỏi thăm về cha nó sau
này.
Chỉ còn vài hôm nữa tôi sẽ trở về với cha mẹ tôi. Quê hương tôi nơi có nắng ấm
quanh năm, có gia đình, có những người bạn của quê hương đầy thông cảm, chắc
tôi sẽ tìm lại được nguồn vui đã mất!
° ° °
- Anh đã dặn xe đến đón chưa?
- Anh đặt tiền rồi, thế nào họ cũng đến, em đừng lọ Em ngủ trước đi nhé. Anh
còn phải viết một bức thơ cho ba má em thực là . .. thực là . ..
Bình bỏ lửng câu nói, anh không tìm được một chữ gì đúng với ý mình. Bình đến
bàn viết kéo ngọn đèn xuống thực thấp cho Trang khỏi chói mắt. Làm xong cử chỉ ấy
Bình chợt thấy mình đã khác thường. Xưa nay anh chỉ cố ý kéo đèn thực cao mỗi
khi Trang lên giường trước anh, Bình cố ý trêu nàng khi anh bực mình, mà cái bực
mình thì hình như là bạn cố tri , chẳng mấy khi rời khỏi anh.
Bị ánh sáng chói vào mắt Trang không ngủ được, nàng quằn quại trên giường, hết
lấy tay che mắt, lại lấy khăn che mặt, hết nằm sấp lại nằm nghiêng. Bình biết
những lúc ấy Trang không thể nào ngủ được dù nàng có thay đổi mấy chục kiểu nằm
khác nhau.
Lắm khi chính Bình cũng rất buồn ngủ nhưng anh cố thức để xem và anh rất thỏa
mãn nhìn dáng điệu đau khổ của Trang, Trang đè nén, cơn giận đã như một bát nước
đầy chỉ cần thêm một giọt là đủ để tràn, nhưng Trang cố thử thách mình bằng
cách không giận dữ, không chống cự.
Sau bao nhiêu tháng nghiên cứu kỹ tính nết chồng, Trang biết Bình là người
không thể dùng lời nói để tìm ra lý lẽ, và cũng không thể làm dữ với anh vì anh
sẽ dữ hơn. Bình như có tính cách của người bị chứng bệnh “ngược đãi cuồng”
thích nhìn người khác đau đớn. Những lúc ấy Trang chỉ chịu đựng và trong thâm
tâm, một làn sóng ngầm nổi dậy, Trang nghĩ cách thoát thân mà Bình không thể
làm tổn thương được.
Bình đốt một điếu thuốc lá ngồi suy nghĩ. Đêm đã khuya bên ngoài không còn một
tiếng động nào ngoài tiếng gió thổi rất mạnh. Mỹ ngủ say từ lâu, Trang tuy nằm
im nhưng Bình biết nàng chưa ngủ.
Mười hai giờ rồi một giờ. Bình càng nhìn đồng hồ càng bực mình. Quái văn chương
anh ngày thường vẫn nhiều lắm, nhưng đến lúc cần dùng thì chúng trốn đâu mất cả.
Bức thư hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa đếm đủ năm dòng. Bình càng nóng ruột muốn
làm cho chóng xong thì hình như ngòi bút cũng làm khó dễ với anh. Đã thế đồng hồ
thì hình như càng chạy nhanh hơn. Trang chỉ còn ở lại đây một lúc nữa thôi, năm
giờ sáng nàng sẽ rời khỏi nơi này và không biết bao giờ mới trở lại!
Bình nhớ lúc Trang tỏ ý muốn về nước anh thấy một sự sung sướng lạ lùng mới mẻ,
nhất là Trang lại định đem cả con Mỹ đi theo. Anh đã chán cái cảnh vợ Ốm con
khóc, cảnh thiếu tiền tiêu riêng. Anh ghét không muốn về nhà thăm mẹ và các bà
chị vì họ hay khuyên anh điều này điều nọ, đến khi lập già đình anh tưởng sẽ được
làm chúa tể trong nhà, không ngờ Trang cũng có đến hàng tá “thập giới” để
khuyên anh: nào là phải về thăm mẹ, nào là đừng đánh bài lắm, nào là phải tập lịch
thiệp một chút, nào là yêu cầu anh học một cái gì chuyên môn . .. nhiều lắm, đến
nỗi anh phát ghét cho là tất cả mọi người cùng về hùa với nhau để khủng bố anh.
Suốt bốn tháng Trang bận rộn công việc xin giấy tờ, nhiều thứ giấy rất phiền phức
về vấn đề quốc tịch, nhưng Bình cũng chẳng hề giúp nàng gì cả, vì đó không phải
là việc của anh, không quan hệ đến anh. Bây giờ sắp xa nhau, lấy công tâm nghĩ
lại Bình thấy mình đã tàn ác với Trang quá, không những thế số mệnh cũng tàn ác
với nàng nữa. Trong lúc anh chưa tập được tính yêu trẻ con, bao nhiêu khó nhọc
đều đổ dồn cho Trang cả, nay Mỹ hơi lớn thì đứa bé thứ hai đến với nàng. Khi biết
chắc cái được gọi là “tin vui mừng” kia anh điên cả người, chỉ sợ Trang đổi ý.
Anh băn khoăn mãi không dám hỏi, đến khi thấy Trang vẫn quả quyết đi anh mới
yên tâm nhưng hơi hối hận, và càng thấy mình có lỗi đối với mẹ con nàng hơn.
Viết xong thư, Bình đem lại giường cho Trang xem, hai người cùng cúi đầu bên cạnh
ngọn đèn đầu giường thì thầm đọc.
Bình nói rất khẽ:
- Chúng mình chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa thôi! Biết bao giờ mới được gặp lại.
Trang chỉ gục đầu vào ngực anh im lặng. Phải còn bao giờ gặp lại nữa!
- Em về thăm nhà ít lâu rồi lại sang. Hay nếu có thể thì anh sang với em, Anh
có thể dạy tiếng Anh ở đâu cũng sống được!
Trang cố nói với Bình những lời hứa hẹn rất ngọt ngào để anh yên lòng cho nàng
đi, vì dù sao, nếu anh đổi ý thì Trang cũng khó lòng ra khỏi nơi này.
Trong giây phút sắp xa nhau, bây giờ Bình mới thấy trong tay đã có ngọc quí mà
không biết. Chuyện đời là thế, người ta chỉ tiếc khi đã mất, hay sắp mất một thứ
gì vẫn thuộc quyền sở hữu của mình, và vẫn bị mình coi như sỏi đá. Xưa nay anh
đã từng nghe tất cả bạn bè khen anh tốt số, thèm thuồng hoàn cảnh của anh, Bình
vẫn coi thường, coi như sự hưởng thụ sinh hoạt cao hơn khả năng anh tạo được,
là trời sinh ra anh để được sung sướng như vậy, đó là lẽ tất nhiên, không có gì
đáng kể.
Trong lúc các bạn cùng một lứa như anh phải quần quật, làm ngày làm đêm để cung
cấp cho gia đình đầy đủ, vì họ có những bà vợ chỉ biết đợi chồng đem tiền về
nhà tiêu xài, lại còn bắt chồng cung phụng cho cả họ ngoại xa gần bên vợ nữa.
Bình chỉ phụ trách một nửa gánh gia đình, còn nửa gánh nặng hơn, Bình thân tặng
cho Trang, không hề muốn biết trong gánh có gì và nặng hay nhẹ. Sự thực hai người
cũng phải trải qua nhiều thử thách xót xa mới đến được chỗ “thông cảm” như vậy.
Nhưng được cái này mất cái khác, Bình không có cái thú là người quan trọng nhất
nhà như các bạn. Mọi gia đình khác, người chồng được coi như linh hồn, như cột
trụ chính, nếu không có linh hồn ấy thì gia đình phải , phải vất vả long đong
không ít.
Còn Bình, nói dại nếu lỡ anh có trúng phong trúng gió thì gia đình anh vẫn đứng
vững, như không có chuyện gì xảy ra, Trang vẫn đủ sức nuôi con khôn lớn ăn học
đàng hoàng như ai vậy, không vì sự vắng mặt của anh mà cạn hết nguồn sống! Điều
này làm Bình thấy chạm đến lòng tự ái của kẻ “đại trượng phu” lắm lắm. Nhưng dù
sao anh cũng đã làm cho nhìều người ao ước!
Giờ đây Trang sắp đi anh mới thấy tiếc ngẩn tiếc ngơ: vì lỡ mất Trang thì trong
đời anh còn biết tìm đâu ra một người vợ không phải là một bà chằng “vừa xinh vừa
ngu” lại vừa đảm đang như Trang!
Trang thì thầm:
- Em sẽ trở về!
Anh biết Trang hứa không có bảo đảm nhưng cũng phải giả vờ tin, tin để có cớ
công khai nói với mọi người, không ai có thế trách anh đã bạc đãi Trang để nàng
phải về quê ngoại trong lúc con còn dại, lại thêm mới bắt đầu thai nghén. Cả hai
cùng biết là hứa giả, tin vờ nhưng cũng cứ “diễn xuất” y như thực, và trong một
lúc tình cảm nổi dậy chân thành quá, cả hai cùng đã thành công trong sự lừa người,
lừa mình mà kết quả chẳng biết sẽ đưa tới đâu!
- Mỗi tháng anh nhớ đưa cho me một ít tiền tiêu vặt cho me vui. Me đã già rồi,
bây giờ anh không thăm nom, lúc chết, làm đám ma to, tốn bạc nghìn thì có ích
gì cho me?
- Anh đối với các chị tử tế một chút, đừng lãnh đạm quá như thế! Dù sao ..
- Anh sẽ nghe em tất cả!
Trang vẫn tưởng “đi là hết” , nhưng bây giờ nàng mới thấy không đành, Trang vẫn
thấy cần phải thu xếp dặn dò tất cả mọi công việc, săn sóc những người chung
quanh từng ly từng tí một.
Còn Bình, anh trở lại ngoan ngoãn như lúc mới gặp Trang lần đầu tiên,anh hứa sẽ
sẵn sàng làm theo tất cả ý nàng muốn, dù Trang bảo vá trời lấp biển gì cũng nhận
lời tất cả.
Tiếng còi xe vang dội ngoài cửa làm Trang tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ thấy đã đúng
năm giờ, Trang vội đánh thức Bình và con Mỹ dậy, mặc áo rất vội vàng. Trời cuối
tháng chạp, gió sớm thổi từng cơn rét như cắt. Bà Ba cũng đã thức dậy, Trang
nghe tiếng bà bật đèn, và khóc nấc từng cơn se sẻ. Có lẽ chỉ có một mình bà tiếc
Trang, không phải vì thương Trang nhưng vì thương con Mỹ. Bà cô già không chồng
sống rất cô độc, bà đã có rất nhiều lý do để thương Mỹ. Lý do thứ nhất là bà vẫn
thường đeo nó trên lưng và nhắc mãi việc chính tay bà đã bế nó ra khỏi nhà
thương, đã trả tất cả mọi tiền phí tổn sinh nở thuốc men ba đô la rưỡi. Bà luôn
luôn khoe: “Chỉ trả có ba đồng rưỡi mà bế được cháu tôi về nhà, hạnh phúc biết
bao!” Trước kia tất cả tình thương của bà hiến hết cho Đức Chúa trời rồi đến bọn
chó mèo, nhưng từ ngày có con Mỹ, thứ tự phải xếp lại, nhất là Chúa Trời, thứ
hai là Mỹ rồi mới đến bọn chó mèo. Bà dành phần bế con Mỹ, thì thầm với nó giọng
đầy nước mắt:
- Cầu Chúa phù hộ cháu tôi, bình yên chóng lớn.
Ngoài cửa tiếng còi xe lại thúc giục. Trang nhìn căn phòng một lần cuối cùng rồi
bước nhanh ra sân. Một làn gió lạnh thổi tạt qua mặt làm Trang rùng mình. Trang
nhìn quanh như để từ giã nơi đã sống với nhiều kỷ niệm vui buồn. Bên phải là một
bãi cỏ rộng mênh mông, nơi đây chiều chiều nàng vẫn đẩy xe cho Mỹ đi chơi, bên
trái là vườn rau của bà Ba, sáng chiều nào bà cũng lo vun tưới rất cẩn thận,
nhiều lần bà đi vắng suốt ngày Trang tưới giúp cho bà mỏi rã rời cả người. Cả
ba cùng đi im lặng không ai nói gì, sợ phá tan cái không khí tĩnh mịch ban mai,
sợ nghe giọng nói cảm động của mình, hay sợ phải nhắc đi nhắc lại những lời dặn
dò quá nhiều lần rồi, chắc chắn là mình không thích nói mà người khác cũng
không thích nghe.
Bà Ba chỉ đưa ra đến xe, Bình cùng đi lên sân baỵ Lúc Trang lên máy bay rồi
Bình thấy mắt anh hình như mờ đi. Trang nhìn qua cửa kính, nàng cầm tay Mỹ dạy
nó vẫy bạ Máy bay đã cất cánh anh còn với trông theo bàn tay bé nhỏ của Mỹ và
hình ảnh của Trang lần cuối cùng. Gió buổi sáng ở phi trường trống trải lạnh buốt
cả hai má, anh chầm chậm bước ra về không để ý đến những chiếc xe taxi vắng
khách, trở ra đang chào đón. Bình đi bộ trên con đường đưa ra thành phố, anh bước
nặng nề từng bước một, cố phân tích cái cảm giác phức tạp của lòng mình.
Về đến nhà, Bình nằm lăn trên giường nguyên cả áo. Con người cẩn thận khét tiếng
“cái gì lấy ở đâu để lại đấy” như anh lần đầu tiên đã phá giới, làm một việc
trái hẳn thói quen không thay áo trước khi lên giường. Bình để yên hai dòng nước
mắt tự do chảy tràn xuống gối. Cái giường đối với anh bây giờ hình như rộng
quá, và căn phòng ngày thường anh vẫn cáu kỉnh vì nhỏ hẹp bây giờ bỗng như trêu
anh hóa ra rộng mênh mông. Cái gối Trang nằm vẫn còn giữ vết trũng của đầu
Trang gối lên tối hôm qua, Cái khăn bông Trang vẫn đắp lên cổ phảng phất một
mùi hơi quen thuộc làm anh cảm động đến lặng người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét