Lịch sử bao giờ cũng ở số
nhiều. Vì thế có thứ lịch sử của kẻ cai trị, kẻ cầm quyền và nhất là thứ sử của
kẻ cầm bút mà đôi khi họ chỉ là thứ cung văn. Trong các chế độ tài đảng trị bây
gìờ thì nhà sử học bị liệt vào hạng văn nô. Trong khi đó, lịch sử lại chỉ có thể
xảy ra duy nhất một lần. Phần còn lại của lịch sử được viết đi, viết lại nhiều
lần tùy theo mỗi người và tuy theo mỗi thời kỳ.
Trong lịch sử Việt Nam
có hai nhân vật lịch sử cách đây hơn 200 năm, người này người kia đã làm nên vận
mệnh lịch sử Đại Việt là Tây Sơn Nguyễn Huệ và Nguyễn Ánh Gia Long. Vóc dáng và
sự nghiệp của họ đã được huyền thoại hóa, được vinh danh hoặc đã bị bôi nhọ và
bị người đời nguyền rủa tùy theo ngòi bút của các người viết sử.
Vấn đề ở đây là có một
thứ lịch sử của những nhân vật lịch sử hay là thứ lịch sử của những người viết
sử? Muốn nhìn lại chân diện những nhận vật lịch sử này quả thực không dễ. Một
phần phải xóa đi những lớp bụi thời gian đã đóng rêu, đóng mốc đến mọc rễ trên
họ. Một phần phải bỏ đi những định kiến đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi người như một
thứ chân lý, sự thật hiển nhiên. Đó là hai công việc đồng thời phải làm. Chẳng
những phải xóa bỏ thần tượng trong sách vở, xóa bỏ những đám mây mù tài liệu và
hơn tất cả, xóa bỏ thần tượng trong đầu mỗi người mà công việc ấy gần như thể
là một công việc tẩy não. Và nhiệm vụ của sử học không thể câu nệ chỉ căn cứ
vào sự đồng tình ít hay nhiều của người đời rồi cứ thế trôi theo. Bài viết này
mong trả lại được công đạo cho sự thật và một cách gián tiếp giải trừ một số huyền
thoại về Tây Sơn Nguyễn Huệ và trả lại công đạo cho Nguyễn Ánh dựa trên một số
công trình của các nhà nghiên cứu chuyên ngành về sử. Người viết cùng lắm chỉ
làm công việc thông tin qua những kiến thức sử của các vị chuyên ngành viết sử.
1. Có sự chênh lệnh
quá đáng về số lượng tài liệu viết về Tây Sơn
Người viết nhận thấy
có một sự thuận lợi rõ ràng về số lượng tài liệu viết về Tây Sơn và sự bất lợi
vì quá ít tài liệu viết về phía Nguyễn Ánh. Số lượng chênh lệch về tài liệu có
một ý nghĩa gì? Phải chăng những người viết sử chạy theo số đông như về hùa?
Hay viết với nhiều cảm tính? Động cơ nào đã thúc đẩy họ viết như thế? Hiểu được
những động cơ thúc đẩy họ viết là hiểu được một phần sự thật. Chẳng hạn cộng sản
Hà Nội trước đây đã hết
lời ca tụng Tây Sơn nhằm lợi dụng Tây Sơn. Nhưng phía các nhà viết sử Việt Nam
Cộng Hoà trước 1975 thì do động cơ nào?
Phía tài liệu sử nhà
Nguyễn, ngoại trừ một số sách sử của triều Nguyễn viết một cách chính thức như
Đại Nam chính biên liệt truyện, Đại Nam Thực lục tiền biên và chính biên viết
theo lối biên niên. Đây là số lượng tài liệu đồ sộ, nhưng lại không dễ được tiếp
cận và nay dù đã dịch từ Hán ra Việt cũng không mấy người có để đọc. Người viết
đọc các tập tài liệu này, măc dầu có những khuyết điểm không tránh được như sự
rườm rà, quá chi ly từng sự việc, nhưng rõ nét tính chính thống. Không thể phủ
nhận tinh thần công tâm, nhân cách các nhà viết sử biên niên triều Nguyễn. Nhiều
sự kiện lịch sử nay vẫn có giá trị sử học vô giá.
Ngoài thứ chính sử đó
ra thì hầu như không có mấy ai “ở ngoài luồng” sau này để công sức viết đến nơi
đến chốn về 100 năm nhà Nguyễn Gia Long. 25 năm Nguyễn Ánh nằm gai nếm mật lao
đao. Ông vào sinh ra tử. Và gần 100 năm dòng họ ngồi ở ngôi báu. Biết bao điều
để phải nói, phải viết. Không lẽ chúng ta lại phải ngồi đợi một nhà sử học ngoại
quốc nào đó lò mò để cả đời ra viết hộ chúng ta?
Triều đại Tây Sơn ngắn
ngủi mà đều là những năm bận rộn với chinh chiến. Liệu Tây Sơn đã thực sự làm
được gì? Vậy mà người ta có thể ngồi “vẽ ra” nào là về chính tri, ngoại giao,
chính sách về tôn giáo, tiền tệ, v.v… và v.v…và ngay cả văn học thời Tây Sơn nữa.
Trong khi nhà Nguyễn phải mất 88 năm mới biên soạn xong bộ Đại Nam Thực Lục mà
số người đọc được đếm trên đầu ngón tay! Vì những sách này lại rất khó đến tay
người đọc vì phần đông dân chúng không biết chữ Hán. Cho nên đối với phần đông
dân chúng vì không được đọc chính sử nhà Nguyễn nên chỉ nghe nói về sử hơn là đọc
sử. Biết về Nguyễn Ánh phần đông chỉ là nghe lời đồn hơn là đọc sử. Đây là điều
bất lợi không nhỏ cho Nguyễn Ánh Gia Long bị bao vây bởi một thứ sử dân gian,
truyền miệng. Làm thế nào bịt miệng dân gian?
Tư liệu viết về
Quang Trung đã nhiều lại viết một cách thiên lệch
Hiện tượng tài liệu sử
viết về Quang Trung lấn lướt tài liệu viết về Nguyễn Ánh là điều có thực. Có thể
nó bắt đầu kể từ khi Trần Trọng Kim, một sử gia Việt Nam dưới thời chính phủ Bảo
Đại viết bộ sử Việt Nam Sử lược với một cái nhìn mới về vua Quang Trung. Nó đã
mở đầu cho một trào lưu viết sử về Quang Trung với nhiều hào quang, với nhiều
danh xưng tán tụng như “anh hùng áo vải, anh hùng dân tộc dựng cờ đào, v.v… Nói
không quá đáng là có sự hình thành một dòng Văn sử học viết về Tây Sơn. Đồng ý
phải nhìn nhận ở một mặt nào đó, đôi khi một dân tộc cũng cần được nuôi dưỡng bằng
một số hào quang lịch sử như thế chấp cho sự tầm thường và kém cỏi của đời sống.
Sức quyến rũ về hình ảnh một Quang Trung anh hùng làm nức lòng mọi người, khơi
dậy tình tự dân tộc phải chăng cũng là một điều cần và đủ. Nhưng liệu nó có thể
thay thế cho sự trung thực của sử học? Duyên Anh đã có lần viết mơ được làm Người
Quang Trung. Tài liệu sử viết về Quang Trung nhiều đã đành. Cạnh đó, thơ văn, kịch
nghê, sân khấu, tiểu thuyết, sách giáo khoa, tên các địa danh, ngay cả các lễ hội
đã dành một chỗ cao cho “người anh hùng áo vải”. Phải chăng có một thứ sử học,
văn học và văn hóa Quang Trung thấm đẫm tình tự dân tộc, đất nước, con người
theo cái tinh thần chúng ta sống với thời đại của những người anh hùng?
Và cứ thế tiếp nối sau
đó có cả hơn một ngàn tài liệu sách vở viết về Quang Trung. Cuốn sách viết về
Tây Sơn được một số nhà viết sử tham khảo rộng rãi là cuốn của Hoa Bằng: Quang
Trung, Nguyễn Huệ, anh hùng dân tộc 1788-1792, Sàigòn,1958. Tựa đề sách coi Tây
Sơn là anh hùng như một khẳng định vị thế của Quang Trung trong lịch sử và nhất
là trong lòng người. Nguyễn Phương với cuốn Việt Nam thời bành trướng: Tây Sơn,
Sài Gòn, Khai Trí, 1967. Người ta có thể đồng ý với nhau là tài liệu viết về
Quang Trung thì nhiều. Nhưng phải chăng viết giống nhau cũng nhiều. Trong đó có
nên nhìn nhận tính chất viết nhái và thời thượng có phần trổi bật không? Người
trước viết thế nào thì người sau viết lại như thế. Nó chẳng khác gì khi có
phong trào “thời thượng triết hiện sinh” sau này. Phải chăng có một phong trào,
một sùng bái Tây Sơn?
Ở miền Nam, tập san Sử
Địa là “ấn tượng và biểu tượng” nhất của phong trào này cũng đã trôi theo một
dòng chảy “thời thượng” Tây Sơn. Trong đó Tập san Sử Địa đã dành ba số chủ đề
bàn về Tây Sơn. Ý hướng thiện chí thì có. Nhưng nay đọc lại thấy một số bài
tham khảo viết dựa trên những kiến thức “định sẵn”, phần biện luận một chiều được
chú trọng nhiều hơn phần tài liệu sử. Đây là tính chất đặc biệt của các cây viết
sử Việt Nam Cộng Hoà trước 1975 và có thể cả sau 1975 viết trong tình trạng thiếu
tài liệu. Càng thiếu tài liệu thì càng biện giải thay vì trưng dẫn tài liệu. Đã
thế, cách viết, cách chọn tài liệu, nhất là phong cách, ngôn ngữ xử dụng cho
người đọc bây giờ có cảm tưởng một số vị ấy tránh những tài liệu xem ra bất lợi
về Tây Sơn. Đó là lối viết sử viết một chiều. Đó cũng là tính chất đặc biệt của
một số người viết sử mà đôi vị dù viết rất cảm tình, rất thiên lệch, phong cách
viết, ngôn ngữ xử dụng đọc thấy “tự cao” ngoài khuôn khổ mà vẫn tự khoác cho
mình vai trò sử gia viết trung thực.
Tôi muốn đặc biệt dành
những nhận xét ở trên để nói đến trường hợp Vũ Ngự Chiêu, Nguyên Vũ. Đây là cái
bệnh “ngụy tín” mà J.P. Sartre đã vạch trần trong những luận cứ triết học của
ông. Vì thế nói chung trong các bài tham khảo ấy, hầu như không có mấy bài chú
trọng đến tài liệu sử Trung Hoa đời Càn Long. Cũng ít chú trọng đến các tài liệu
do phía người Pháp qua những phúc trình và thư từ của các giáo sĩ thừa sai gửi
về cho gia đình hoặc tu hội của họ. Những tài liệu này ngoài tính chất quý báu
là cái nhìn tại chỗ và không bị chi phối nhiều về phe phái chính trị hẳn là có
ưu điểm nói lên một phần sự việc đã xảy ra. Bà Đăng Phương Nghi người đầu tiên
dịch các tài liệu sang tiếng Việt như hai tài liệu: “Vài tài liệu mới lạ về những
cuộc Bắc tiến của Nguyễn Huệ, Sử Địa số 9-10, 1968, tr94-243 và “Triều đại vua
Quang Trung dưới mắt các nhà truyền giáo Tây Phương”, Sử địa số 13, Sàigòn
1969, tr.143-180. Tài liệu đã hiếm hoi. Nhưng có một số tài liệu “đầu tay” cùng
thời với sự kiện lịch sử như thế này thì lại úy kỵ không dùng. Riêng người viết
bài này thì ngược lại không khỏi ngạc nhiên và thích thú khi đọc sấp tài liệu
này. Vậy mà phần đông người viết sử miền Nam hình như tránh né, ít xử dụng các
loại sử liệu của các thừa sai Pháp. Phải chăng vì nó trình bày những “bất lợi”cho
Tây Sơn. Xem ra nhiều nhà viết sử dị ứng với kho tài liệu này? Phải chăng vì nội
dung của chúng đi ngược với những kiến thức sử quen thuộc, hay nội dung đụng chạm
đến thần tượng Quang Trung mà họ đã trót tô vẽ? Có người như Vũ Ngư Chiêu không
ngần ngại xếp chúng vào loại tài liệu “lời đồn” hay “nghe kể”. Hoặc cho rằng
các nhà truyền giáo này không có ý định viết sử. Hoặc họ có lập trường chính thống
ngả theo ủng hộ Nguyễn Ánh thay vì “tiếm vương” Quang Trung. Nhưng, theo người
viết, chính vì họ không có ý định viết sử, mà điều họ viết chỉ kể lại nên về mặt
sử liệu không thể coi nhẹ được. Vì thế, đấy vẫn là thứ tài liệu đầu nguồn, trực
tiếp bằng sự có mặt của họ như một nhân chứng sử. Sự kiện họ là nhân chứng là
điều quan trọng nhất. Cùng lắm, ta dùng chúng với sự thận trọng như bất cứ tài
liệu sử nào.
Xin nêu ra ở đây như một
bằng chứng là những vấn đề như chiến dịch Tây Sơn đánh ra Bắc cũng như lịch sử
nhà Tây Sơn trong hơn 40 số Tập San Sử Địa với rất nhiều giới hạn tài liệu.
• Chủ đề thứ nhất: Đặc
Khảo về Quang Trung. Trong đó có đến 4 bài viết của Tạ Chí Đại Trường như: Vai
trò của Nguyễn Huệ trong chế độ quân chính của Tây Sơn – Góp thêm về phổ hệ Tây
Sơn v.v… Hoàng Xuân Hãn đóng góp với bài: Việt Thanh chiến sử theo Ngụy Nguyên,
một sử gia Trung Quốc đời Thanh. Tạ Quang Phát với bài: Vua Quang Trung qua
chính sử triều Nguyễn. Nhưng một tài liệu không thể bỏ qua được của bà Đặng
Phương Nghi trích và dịch ra từ Văn khố Âu Châu bao gồm các thư: Lettres
Édifiantes et Curieuse của Gia Tô Hội.
• Chủ đề thứ hai được
thực hiện ngay năm sau, tháng1-3, năm 1969 để kỷ niệm: Kỷ niệm chiến thắng Xuân
Kỷ Dậu, Đống Đa. Tạ Chí Đại Trường như thường lệ có bài: Đống Đa, mâu thuẫn văn
hóa vượt biên giới. Hoàng Xuân Hãn với Bắc Hành Tùng Kí. Nguyễn Nhã với: Tài
dùng binh của Nguyễn Huệ. Đăng Phương Nghi dịch: Triều đại Quang Trung dưới mắt
các nhà truyền giáo Tây Phương.
• Chủ đề thứ ba số
tháng 1-3, 1971: 200 năm Phong Trào Tây Sơn với các bài của
Hoàng Xuân Hãn: Phe chống
đảng Tây Sơn ở Bắc với tập “Cử Trung Ngân”. Việc mất đất 6 châu Hưng Hóa của
Nguyễn Toại. Những ngày tàn của Tây Sơn dưới mắt giáo sĩ Phương Tây, bản dịch của
Nguyễn Ngọc Cư (tài liệu Nha Văn Khố Pháp do bà Đặng Phương Nghi để lại trước
khi bà sang Pháp dạy học ở Đại học Sorbonne).
Trong cả ba số chủ đề
trên, sự đóng góp của Tạ Chí Đại Trường là nhiều và trổi bật. Nhưng sự đóng góp
của ông Hoàng Xuân Hãn và bà Đặng Phương Nghi trong cách nhìn mới, tìm tòi nhiều
tư liệu là đáng kể hơn cả.Ít ra hai người đã mở ra một hướng nghiên cứu sử học
như mở một cái lối đi trong khu rừng rậm.
Phía các người viết sử
miền Bắc
Phần các nhà viết sử
miền Bắc xem ra “đi trước” các nhà viết sử trong Nam. Họ gán cho Tây Sơn những
vai trò “cách mạng” đi trước cả Mác-Lênin. Và phải chăng Tây Sơn là ông tổ của
cuộc cách mạng XHCN? Người ta đọc được các bài viết sau đây về Tây Sơn, Nguyễn
Huệ:
- Xã hội Việt Nam trong thế
kỷ XVIII và những phong trào nông dân khởi nghĩa.
- Đánh giá cuộc cách mạng
Tây Sơn và vai trò lịch sử của Nguyễn Huệ.
- Nguyên nhân thành bại của
cuộc cách mạng Tây Sơn.
- Cuộc khởi nghĩa của
nông dân Tây Sơn qua một ít bức thư của người ngoại quốc đã ở Việt Nam đương thời.
- Giới thiệu văn học
Việt Nam thời Tây Sơn
- Một số tài liệu về vấn
đề ruộng đất thời Quang Trung
Người ta cũng thừa hiểu
rằng tất cả những người viết sử miền Bắc, dựa trên Sử quan duy vật biện chứng
đã biến sử học trở thành công cụ cho chế độ ấy. Mặc dầu miền Bắc có một số trí
thức đáng nể. Nhưng những vị này cũng tự khuôn mình vào lối viết theo “lề phải”
như Nguyễn Đổng Chi, Trần Văn Giáp, Đào Duy Anh, Trần Thanh Mại, Trần Văn Giàu,
Vũ Ngọc Phan, Trần Đức Thảo. Có thể gọi chung đó là thứ sử phi sử. Đó cũng là
là thứ sử nay phải viết lại hết, viết lại từ đầu vì những điều gì họ viết về
nhà Tây Sơn thì đều chỉ có mục đích tuyên truyền.
Họ càng “tụng” Tây
Sơn, Tây Sơn càng không phải Tây Sơn. Sự ca tụng Tây Sơn có khác gì bây giờ họ
đang “đánh bóng” Lý Công Uẩn? Với những dụng ý như thế, Tây Sơn Nguyễn Huệ đã
được bôi vẽ bằng rất nhiều hình ảnh không thật.
Sau 1975, Quách Tấn-Quách
Giao có cho in Nhà Tây Sơn, xnb Trẻ, TP. HCM, 2000. Đặc biệt có cuốn sách của
Trần Quỳnh Cư-Trần Viết Quỳnh nhan đề: Mười ba đời nhà Nguyễn đã không thiếu những
lời khiếm nhã đối với các vua nhà Nguyễn. Nhưng đặc biệt ở trang 172 có ghi:
Hành động cách mạng “số một” của vua Bảo Đại, trích hồi ký Từ triều đình Huế đến
chiến khu Việt Bắc của Phạm Khắc Hòe cho thấy sự kính trọng của Bảo Đại đối với
“ thánh” Nguyễn Ái Quốc!
Những tài liệu
ít ỏi viết về Nguyễn Ánh và khảo hướng viết sử diện mở rộng
Nhưng viết về Nguyễn
Ánh, khó khăn và hiếm hoi lắm mới gom được vài bài như: “Một vài ý kiến về sự
nghiệp Gia Long”, Phạm Việt Tuyền, Đại Học Huế, số 8 tháng 3/1958. Luận án tiến
sĩ của Nguyễn Thế Anh: La Monarchie des Nguyên de la mort de Tu Đuc à 1925. Bài
viết gần đây như: Đánh giá lại một số tài liệu về thời kỳ Tây Sơn, số 3, tháng
4-6, 2007, Dòng Sử Việt.
Mới đây nhất, có bài
viết khá lý thú của Võ Hương An: Bàn về Tây Sơn, Nguyễn Ánh. Chuyện đời vay trả
giải lý một phần nào những nỗi oan đổ trên đầu Nguyễn Ánh.
Có thể còn có một số
bài viết khác mà người viết không thu tập được. Nhưng nói chung nó quá ít ỏi so
với số lượng tài liệu viết về Tây Sơn.
Nhưng người viết tin rằng
sẽ có những loạt bài khảo cứu nghiêm túc nhìn lại Tây Sơn trong tương lai.
Riêng các nhà viết sử có tiếng tăm ở miền Nam trước 1975, chắc hẳn phải điều chỉnh
lại tầm nhìn lịch sử về các chiến thắng cũng như con người Tây Sơn cho thích hợp.
Như nhận xét ở trên,
ông Hoàng Xuân Hãn là một trong những người sớm nhận ra tính cách “một chiều”
trong các bài khảo luận về Quang Trung. Vì thế, ông đã dịch Việt Thanh Chiến,
theo Ngụy Nguyên, một sử gia Trung Quốc đời Thanh trong Càn Long chính vũ
An-Nam ký, năm Đạo Quang thứ 22-1842 nhằm cân bằng kiến thức lệnh lạc một chiều
của một số người viết. Bài viết này về mặt sử liệu nên được coi là một đóng góp
quan trọng trong việc tìm hiểu chiến dịch đánh ra Bắc của Tây Sơn Nguyễn Huệ.
Ông Hãn còn viết thêm
bài: Phe chống Đảng Tây Sơn ở Bắc với tập “Cử Trung Ngân” Ông cũng đã chú trọng
và giới thiệu đến các bộ sách sử khổng lồ Đại Thanh Thật Lục được xuất bản bên
Nhật để độc giả có thêm một cái nhìn “theo lề trái” về Quang Trung.
Cái ưu điểm của ông
Hoàng Xuân Hãn mà một số sử gia thời đệ nhất và đệ nhị không có được là ông
rành chữ Hán, tiếp xúc trực tiếp với tài liệu của Trung Hoa cũng giống như các
ông Phan Khoang, Chen Ching Ho (Trần Kình Hòa). Viết sử Việt Nam trong mối quan
hệ với Trung Hoa mà không rành Hán Văn, lại không chú trọng đến các tài liệu
phía Trung Quốc phải chăng là một thiếu sót mang danh nghĩa một nhà sử học? Cái
ưu điểm của học giả Hoàng Xuân Hãn là cái nhìn cao và vượt trên tài liệu chỉ từ
một phía. Và theo ông, cần tham khảo sử liệu từ nhiều phía. Vì thế, viết sử ta
mà không đọc được sử Tầu thì mất đi ít nhất một nửa sự thật.
Sau này, các người
biên khảo sử như Nguyễn Duy Chính cũng đi theo hướng khảo cứu đó khi tìm hiểu -
điều mà ông gọi là Đi tìm một mảnh khuyết sử- thông qua cuốn Khâm Đinh An Nam Kỷ
lược. Cuốn sách của triều đình nhà Thanh tổng hợp tất cả những thư từ, chiếu biểu
của vua Càn Long liên lạc trao đổi với nước ta. Cũng theo ông Nguyễn Duy Chính,
đó là một văn bản hiếm quý để trong thư viện của vua Gia Khánh (1798-1820),
đóng dấu Ngự Thư Phòng Bảo, được in lại do Cố Cung Bác Vật Viện biên tuyển, ấn
hành lần thứ nhất vào tháng 6 năm 2000. Vì thế khẳng định rằng viết về sử Việt
mà thiếu sự tham khảo tài liệu sử Tàu thì dễ có nguy cơ rơi vào khiếm khuyết sử.
Sử một lần nữa phải viết lại và nhiều bài viết sử thập niên 1960 chỉ có giá trị
thư tịch, tồn trữ đối chiếu mà không hé mở cánh cửa vào sự thật. Cho nên phần
đông các tham luận về sử, đặc biệt viết về Quang Trung Nguyễn Huệ đăng trong
hơn 40 Tập San sử địa thì hiện nay chỉ có chút ít giá trị tham chiếu. Nếu không
nói là phải viết lại toàn bộ.
Những ngộ nhận
và đánh giá sai lầm về Nguyễn Ánh và Nguyễn Huệ
Từ những thiếu sót về
tài liệu cộng với “trào lưu văn sử học Tây Sơn” đã đưa tới tình trạng nhiều tác
giả viết sử đã có định kiến về Nguyễn Ánh. Người ta có cảm tưởng giữa Tây Sơn
và Nguyễn Ánh có một cái trục về điều xấu và một trục về điều tốt. Sự phân biệt
chính tà hầu như rõ rệt và phân minh lắm, Cái gì về phía Nguyễn Ánh là phản
phúc, tàn độc, là dã man, là phong kiến. Cái gì về phía Quang Trung là anh
hùng, hào kiệt, là cách mạng nông dân, là chiến thắng thần thánh, là “hết lời,
hết ý”.
Tinh thần phân biệt thị
phi giữa thiện ác, giữa xấu tốt là một “bước lầm” dẫm chân giữa các lãnh vực.
Không phân biệt rõ ràng ranh giới và trách nhiệm giữa lãnh vực sử học, lãnh vực
chính trị và lãnh vực đạo lý.
Nhiều nhà sử học thay
vì trình bày khách quan sự việc đã nhảy chổm sang lãnh vực đạo lý, đưa ra những
lời phê phán đáng nhẽ thuộc thẩm quyền đạo lý.
Việc phê phán sự “tàn
ác” của Nguyễn Ánh mà bỏ quên bối cảnh lịch sử của thời đại ấy với khung pháp
lý, chính trị của thời đại ông ta phải chăng là một thiếu sót? Chẳng hạn, việc
phê phán hình phạt cho voi giầy thật đáng phê phán ở thời đại này, nhưng lại là
việc “thông thường” trong khuôn khổ chính trị, pháp lý thời trước.
“Phong trào thần tượng
Tây Sơn” còn lan tỏa ra chung quanh hào quang của ông ấy. Chẳng những Tây Sơn
được coi như anh hùng hào kiệt đã đành mà đến tất cả các bộ tướng, các cận thần
đến vợ con, đến những quan hệ “hôn nhân chính trị” chung quanh ông cũng tắm gội
trong cái hào quang ấy. Hầu như có một thế giới Tây Sơn, một thời đại Tây Sơn
-một thời đại vàng son- không ai có thể nói khác đi được. Các cận thần như La
Sơn Phu Tử, Nguyễn Thiếp là những bậc trí giả, đạo đức cao vời. Họ vừa khôn
ngoan, vừa đạo hạnh, vừa chính nhân quân tử, vừa nho phong đạo cốt, vừa ứng xử
tuyệt vời ban ra những lời nói vàng ngọc đáng ghi khắc. Cái hay của Huệ là chỗ
biết nghe, biết dùng người tài. Về các tướng tá chung quanh ông như Trần Quang
Diệu, Bùi Thị Xuân là những mãnh tướng can trường có đảm lược ngoài trận địa.
Chẳng những thế còn có khí tiết cho đến lúc bị voi giầy. Ai ai không xúc động
khi được nghe những lời đối đáp can trường giữa mẹ và con gái bà Bùi Thị Xuân.
Chỉ không ai ngạc nhiên hỏi xem ai là người đã được chứng kiến cái cảnh đau
lòng đó và có đủ thẩm quyền ghi lại từng câu, từng chữ một cách trung thực? Để
đến nỗi ngày có người đã viết lại cảnh đó trong dịp ngày lễ Vu Lan?
Tuyệt vời cái
scénario này.
Ngọc Hân công Chúa với
Ai Tư Vãn đi vào huyền thoại dân gian và sau này thể hiện qua Sông Côn mùa lũ của
Nguyễn Mộng Giác nhhư một bản Tình Ca bất hủ. Nay thì từ lịch sử đã chuyển sang
một công đoạn khác, Văn Học. Từ lịch sử chuyển sang văn học dĩ nhiên có một đứt
đoạn được bù khuyết bằng cái gọi là “hư cấu”. Nếu người viết sử ít nhiều còn dè
dặt trách nhiệm, băn khoăn về sự đúng sai của sử liệu thì nhà văn tự vịn vai
hai chữ “sáng tác” để viết gì thì viết. Nhưng câu hỏi đặt ra là nhà văn có quyền
viết tên thật các nhân vật lịch sử đồng thời ”hư cấu” tùy tiện?
Đó là câu hỏi quan trọng được đặt ra, nhưng không thuộc lãnh vực của bài này. Đó là chỗ khúc mắc chưa được giải đáp nên mới có câu chuyện nhà văn Trần Vũ nhân đọc Sông Sông Côn mùa lũ của Nguyễn Mộng Giác thấy các nhân vật Nguyễn Huệ-Ngọc Hân, cô An, ông thày giáo “tròn quá, toàn bích quá”. Trần Vũ thấy “ngứa ngáy, khó chịu” mới viết truyện Mùa mưa gai sắc như một “viết ngược” lại tác giả Sông Côn mùa lũ?
Đó là câu hỏi quan trọng được đặt ra, nhưng không thuộc lãnh vực của bài này. Đó là chỗ khúc mắc chưa được giải đáp nên mới có câu chuyện nhà văn Trần Vũ nhân đọc Sông Sông Côn mùa lũ của Nguyễn Mộng Giác thấy các nhân vật Nguyễn Huệ-Ngọc Hân, cô An, ông thày giáo “tròn quá, toàn bích quá”. Trần Vũ thấy “ngứa ngáy, khó chịu” mới viết truyện Mùa mưa gai sắc như một “viết ngược” lại tác giả Sông Côn mùa lũ?
Trong Mùa mưa gai sắc
của Trần Vũ”, ông đã “biến tướng” Ngọc Hân công chúa “lá ngọc cành vàng” thành
một thiếu phụ “sẵn sàng tự cởi xiêm y cho mục đích nhằm” -một kẻ đối đầu với kẻ
thù đã ám hại dòng họ nhà Lê - bằng một bút pháp sắc bén như dao, lạnh lùng và
tàn bạo. Dưới ngọn bút của Trần Vũ, Huệ không hơn không kém chỉ là một kẻ bạo
dâm. Trần Vũ cũng có cái lý của nhà văn. Lẽ thường tình cho thấy có lý nào Ngọc
Hân lại dễ dàng “dâng hiến” cái tiết trinh tuổi 16 và quên nỗi nhục cho kẻ đã
chiếm đoạt và hạ nhục cả dòng họ Lê? Có thể nào có một mối tình “đẹp như tiểu
thuyết” giữa hai kẻ đáng nhẽ phải coi nhau như kẻ thù? Ngọc Hân chẳng lẽ không
nhớ cái cảnh gia đình tan nát vì “tiếm quân” Tây Sơn sau đây: “Chẳng những thế
Tây Sơn còn cho giết bào đệ vua Chiêu Thống khi đánh nhau với Tây Sơn. và Hơn
thế nữa, khi mẹ vợ của ông bị điệu về triều đình, ông đà trách mắng bà thậm tệ
vì mối cảm tình của bà đối với Đốc Chiêm. Số vàng do bà cấp cho Đốc Chiêm phải
vào tay ông. Cuối cùng ông ra lệnh xử trảm vị tướng này ngày 1 tháng 6”.
Trích Những tài liệu mới
lạ về những cuộc Bắc tiến của Nguyễn Huệ, Đặng Phương Nghi, TSSĐ số 9-10, trang
209. Chẳng lẽ những truyện “tàn độc” của Nguyễn Huệ đối với vua Lê, Ngọc Hân
công chúa đều không biết? Chỗ nào là sự thật lịch sử và chỗ nào là cái lý lẽ thế
nhân thường tình?
Hãy đọc một trích đoạn
lối viết ngược của Trần Vũ cho biết: “Đêm ở phủ Chúa, Huệ bước chân lên lầu Tử
Các, lòng âm ỉ cơn say. Sống với Huệ hơn một tháng, Ngọc Hân đã biết những thói
quen chung chạ của Huệ. Thói quen của chứng bệnh thường thấy đi kèm với bệnh cuồng
sát. Lẳng lặng, tự nguyện, không đợi Huệ bắt, nàng cởi xiêm áo đến quỳ trước
chân giường. Cái liếc mắt của Ngọc Hân ném về phía Huệ sắc đến nổi gai. Huệ lấy
roi, không phải dây đai của đêm hợp cẩn, mà là thứ roi gai của quản tượng dùng
quất voi khi lâm trận. Ngọc Hân uốn lưng đợi, tóc xõa chảy xuống nền đá, không
trang sức, không cả chiếc vòng kiềng cổ truyền của con gái Bắc Hà, chỉ dấu thẹo
đỏ do sắt nung ở vai. Vết thẹo đã lên da non nhưng đoán được dấu tỉ ấn của Huệ.
Hai ba tấm màn gấm dụ buông quanh chỗ Ngọc Hân quỳ, Huệ tiến tới một bước, hai
bước, rồi vung tay quất. Đâu roi vút tiếng rít như rạch tấm màn gấm. Ngọc Hân oằn
người bấu cứng lấy trụ giường. Huệ đã say máu, những chấm máu li ti tím bầm nổi
trên lưng Ngọc Hân trông như những vết ong đốt, hay những giọt mực son rỏ trên
lên vũng sữa. Huệ vung tay tới tấp”.
Đây là truyện ngắn mà
người viết bài này đọc đến ngỡ ngàng, thích thú và trân trọng. Phải chăng cũng
một cung cách ấy mà Nam Dao trong tập truyện dài lịch sử lấy bối cảnh triều Tây
Sơn trong cuốn Gió Lửa? “Đêm hôm đó, để mặc Huệ dày vò, đánh đá trong một cuộc
truy hoan trước khi viễn chinh. Hân vừa rên rỉ vừa thì thào “nữa đi, nữa đi”
như thách thức, dầu chỉ tưởng đến cái cơ nghiệp nhà Lê để quên nỗi đau của thể
xác.” Khiếp quá! Giữa cái “hư cấu “ của Nguyễn Mộng Giác và cái hư cấu của Nam
Dao thì đọc Nam Dao sướng hơn nhiều.
Đây cũng là một tập
truyện dài với “tuyệt hư cấu” và thay đổi cả “trục thời gian lịch sử” viết thật
hay. Rất tiếc, phải cần một trình độ thưởng thức văn học nào đó nên cuốn truyện
đã không được người đọc lưu tâm đủ. Và cuối cùng trong Phẩm tiết của Nguyễn Huy
Thiệp, nhà văn cầm bút ở ngoài Bắc với xác chết người đẹp Ngô Thị Vinh Hoa, người
tình của Nguyễn Huệ. Câu chuyện trong Phẩm tiết xoay quanh một cái chết mà chỉ
nhà văn với giầu óc tưởng tượng mói viết ra được. Một số nhà phê bình miền Bắc
gọi Nguyễn Huy Thiệp “xuyên tạc lịch sử” hay là một thứ “ lịch sử giả”? Nguyễn
Huy Thiệp đã trả lời một cách đích đáng, “Không ai đánh nhau với cái xác chết,
người ta chỉ khai thác các xác chết sao có lợi mà thôi.” Phải chăng cái xác chết
mà nhà văn muốn nói ở đây là sự thật lịch sử về Nguyễn Huệ?
Giữa Ngọc Hân - Nguyễn
Huệ của Nguyễn Mộng Giác và Ngọc Hân-Nguyễn Huệ của Trần Vũ, của Nam Dao có một
chặng đường sa mạc không bao giờ tưởng có thể đi tới. Đó là một sự đánh tráo
con người và số phận Ngọc Hân-Nguyễn Huệ mà chỉ có tiểu thuyết mới có quyền
năng làm như vậy. Như thế, phải chăng sẽ không có điểm hẹn lịch sử nào giữa một
nhà viết sử và một nhà văn? Thế giới của nhà viết sử và của nhà văn thì không
phải là một? Cho nên rõ ràng nó không có chỗ cho một sự đối đầu cần thiết giữa
các quan điểm lịch sử với quan điểm văn học mà chúng ta mong đợi.
Và vì thế chuyện viết
sử và chuyện viết của nhà văn có những đối tượng và mục đích khác nhau. Cùng lắm
nhà viết sử đi tìm sự thật còn nhà văn trên cả sự thật đi tìm cái đẹp trong nghệ
thuật.
Trở về lại với khung cảnh
sử học Việt Nam, đặc biệt phía những người Quốc Gia người ta nhận thấy từ Trần
Trọng Kim tiếp nối Hoa Bằng, Phạm Văn Sơn, Tạ Chí Đại Trường, Vũ Ngự Chiêu và đến
người viết mới đây nhất về Tây Sơn, tác giả Trần Gia Phụng thì ít nhiều đều đi
theo một một đường thẳng của hình học phẳng mà không bắt gặp bất cứ con đường
nào khác.
Riêng Tạ Chí Đại
Trường - ông có thế giá sử học - ông có những cố gắng khám phá, những biện luận
thông minh sắc bén và trí thức, nhưng đôi khi cũng lùi bước trước những “gánh nặng
lịch sử”. Có thể ông đã không viết khác được. Tạ Chí Đại Trường càng tỏ ra cái
tài tuấn biện luận sử học thì một mặt khác cho thấy sự biện luận ấy là do thiếu
tài liệu sử, thiếu thông tin sử học. Giả dụ rằng, ông có trong tay đầy đủ chứng
liệu sử học từ nhiều nguồn thì chỉ việc khệ nệ bê ra và khỏi cần đến biện luận?
Ngày nay đọc lại bài
khảo cứu của ông về cuộc hành quân ra Bắc trong chiến dịch Việt -Thanh cho thấy
sự khan hiếm tài liệu thật rõ rệt. Các biện luận của ông về chiến dịch này
không còn đứng vững nữa vì thiếu cơ sở.
Lấy một tỉ dụ, người
ta đọc thấy những câu chuyện hư cấu, những huyền thoại về Tây Sơn được viết lại
trong “ngoại thư” Hoàng Lê Nhất Thống Chí (HLNTC) - một tập sách mà thật ra chỉ
là sự pha trộn khéo léo giữa một số sự kiện có thể “giả định là thực” cộng với
hư cấu! Linh Mục Nguyễn Phương, giáo sư sử học đại học Huế có viết một bài: Giá
trị Hoàng Lê Nhất Thống Chí đăng trên báo Bách Khoa, ngày 14-5-1963, trang
15-22 Trong đó linh mục Nguyễn Phương đánh giá thấp giá trị lịch sử của tập
sách và cuối cùng ông xếp vào loại sách truyện, thứ ngoại thư. Tạ Chí Đại Trường
trong tác phẩm Lịch sử nội chiến Việt Nam 1771-1802 cũng thừa nhận HLNTC là
không dùng được vì tính cách truyện của nội dung tập tài liệu.
Vậy mà cũng chính Tạ
Chí Đại Trường trong phần viết về: Chiến tranh tiêu diệt họ Trịnh, vì không có
tài liệu nào khác về phía nhà Nguyễn cũng như về phía sử Trung Hoa. Ông đã đành
lòng ghi nhận: Phần viết này thì đều lấy lại ở HLNTC! Sự trung thực đáng quý.
Nhưng nó lại thật là mâu thuẫn với tư cách một người viết sử. Những “kiến thức
có sẵn” ấy do sự lập đi lập lại bởi nhiều người, bởi nhiều “sách vở viết theo”
do những nguyên do khác nhau đã dần trở thành những “gánh nặng lịch sử” khó phá
vỡ được?
Đã đến lúc phải can đảm
trút đi cái “Gánh nặng lịch sử này”. Cũng vậy, đọc một vài cuốn sách sử như:
Nhà Tây Sơn của Trần Gia Phụng mới đây, năm 2005, mà tính cách bảo hoàng trong
tầm nhìn cũng như tài liệu sử toát ra ngay trong phần thư mục liệt kê sách đọc.
Thiếu vắng các tài liệu về phía người Pháp hoặc xử dụng không đúng mức, thiếu vắng
các tài liệu về phía người Anh và quan trọng hơn cả thiếu vắng các sử liệuTàu
được trích dẫn như một phản biện. Và nhất là thiếu vắng một cái nhìn lịch sử, một
chọn lựa “đúng” trong chiều kích nhìn một sự kiện lịch sử. Đây là một trong cái
thiếu sót lớn nhất của tác giả Trần Gia Phụng. Cho nên có lẽ có thể kết luận
khi đọc sách của Trần Gia Phụng là đọc cái gì, đọc tài liệu như thế nào thì viết
như thế nấy.
Xin đưa ra một bằng chứng
để làm bằng cớ về số quân nhà Thanh trong cuộc chiến Việt Thanh. Số quân nhà
Thanh sang đánh nước ta được sách Hoàng Lê Nhất Thống Chí phóng lên đến
500.000, chỗ tài liệu khác xuống 300.000 quân. Riêng sử gia Tạ Chí Đại Trường
thì đành “khiên cưỡng” chấp nhận con số 200.000 quân được coi là chấp nhận được
bằng vào các sử liệu của Việt Nam.
Nhưng ngay từ thập
niên 1960 thì một ông sử gia Trung Quốc, ông Tưởng Quân Chương, dựa theo Thanh
sử, châu bản cũng như Tấu chương của Tôn Sĩ Nghĩ đã đưa ra một con số “sửng sốt”.
Tưởng Quân Chương cho rằng Tôn Sĩ Nghị chỉ mang “8000” quân sang Việt Nam,
trong khi đó Nguyễn Văn Nhạc đã tụ tập 10 vạn binh mã để đánh quân Thanh. Vì vậy
quân Thanh đại bại.
Để đáp lễ tức khắc Tưởng
Quân Chương, các tác giả Nguyễn Hiến Lê và Nguyễn Hữu Ngư viết bài trên Bách
Khoa, số 77, ngày 15-3-1960, trang 23: “Bàn về đính chính sử liệu Việt Nam nhân
một bài viết của học giả Trung Quốc Tưởng Quân Chương”
Trích lại trong Sự thực
sử học: một con đường ngắn nhấn dẫn tới đoàn kết dân tộc, tác giả Vũ Ngự Chiêu,
Phần tài liệu đọc thêm II: Việc nghiên cứu nhà Tây Sơn. Đăng trên Báo Đi Tới số
84, Bộ mới, Tôn giáo và Dân tộc, trang 159.
Vấn đề ở đây là để phản
bác học giả Trung Quốc, ông Nguyễn Hiến Lê đã dựa trên tài liệu chính sử nào?
Tài liệu của các thừa sai Pháp, tài liệu Thanh sử hay tài liệu của các học giả
viết bằng tiếng Anh?
Ai là nhà sử học trên có thẩm
quyền tinh thần để đưa ra một con số “gần đúng” với sự thật lịch sử?Tác giả
Nguyễn Duy Chính, trong tập biên khảo Việt Thanh chiến dịch. Quân Thanh tiến
vào Thăng Long đã đưa ra một con số khá tương cận với con số của học giả Trung
Quốc khi ông viết: “Việc dựng lại các trận đụng độ giữa quân Thanh và quân Nam
trong vòng một tháng tiến binh của họ cần phải được cân nhắc để không quá sơ
sài như sử nước ta mà cũng không huyênh hoang như sử Trung Hoa.
Vấn đề quân số nhà
Thanh đem sang nước ta là bao nhiêu cũng cần được đánh giá lại . Việc khẳng định
20, 30, 50 vạn như nhiều sách vở khó có thể coi là chính xác, phần lớn do nhận
định chủ quan và dựa trên ước đoán tổng quát.
Riêng sách vở của
Trung Hoa thì họ luôn luôn nhắc lại con số trong Đại Thanh thực lục là một vạn
quân mặt đông và tám ngàn quân mặt tây đưa đến con số 18.000 quân cho cả hai mặt.
Và tác giả Nguyễn Duy
Chính giải thích thêm là “vua Càn Long chỉ sử dụng quân của bốn tỉnh phía Nam
và tây nam như một cuộc chiến ủy nhiệm khác hẳn các chiến dịch khác thường điều
động nhiều cánh quân từ nhiều vùng, nhất là Bát kỳ Binh ở miền Bắc.” [Xin đọc
thêm bài viết của cùng tác giả về “Từ Quân Doanh kỷ lược đến Khâm Định An-Nam kỷ
lược”, đăng trên Gio-o.com (http://www.gio-o.com/]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét