Ăn trầu là phong tục cổ truyền của người Việt.
Tương truyền có từ thời Hùng Vương và gắn liền với một câu chuyện cổ tích nổi
tiếng 'Chuyện Trầu Cau'. Với người Việt Nam, trầu cau là biểu hiện của
phong cách, vừa là thể hiện tình cảm dân tộc độc đáo. Miếng trầu là đầu câu
chuyện.
Với thôn dân Việt Nam,
miếng trầu thắm têm vôi nồng cùng cau bổ tám bổ tư, vỏ chay rể quạch luôn là sự
bắt đầu, sự khơi mở tình cảm. Miếng trầu làm người với người gần gũi, cởi mở với
nhau hơn. Và với các nam nữ thanh niên xưa thì nó là cội nguồn để bắt đầu tình
yêu, bắt đầu câu hát, để vào với hội làng hội nước. Cây cau thẳng, dây trầu mềm,
khắp xứ sở Việt Nam đâu mà không thấy, hàng cau phía trước bên bể nước mưa và
giàn trầu trong mỗi ngôi nhà nơi thôn dã luôn là biểu hiện của sự thái bình.
Trong Nam có 18 thôn vườn trầu, tổng diện tích hàng trăm cây số
vuông. Ngoài Bắc, dọc các thôn xóm ven sông Hồng, ngày xưa tới đâu mà chẳng
nghe câu hát:
'Ru con con ngủ cho rồi
Để mẹ đi chợ mua vôi ăn trầu.
Mua vôi chợ Quán, chợ Cầu,
Mua cau Nam phố, mua trầu chợ Dinh'
Để mẹ đi chợ mua vôi ăn trầu.
Mua vôi chợ Quán, chợ Cầu,
Mua cau Nam phố, mua trầu chợ Dinh'
Và ở miền Trung, đâu đâu
cũng thấy thấp thoáng bóng cau bên cạnh bóng dừa và văng vẳng đâu đây câu hát:
'Bồng em mà bỏ vô nôi,
Cho mẹ đi chợ mua vôi ăn trầu,
Mua vôi chợ Quán, chợ Cầu,
Mua cau Bát Nhị, mua trầu Hội An.'
Cho mẹ đi chợ mua vôi ăn trầu,
Mua vôi chợ Quán, chợ Cầu,
Mua cau Bát Nhị, mua trầu Hội An.'
Sách xưa thì ghi: 'Ăn trầu làm thơm miệng, hạ
khí, tiêu cơm' những vật dụng cho việc ăn trầu hôm nay vẫn thấy, đó là cơi
trầu (gắn liền với câu: đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu), là dao bổ cau (gắn
liền với câu: mắt sắc dao cau), là chiếc âu trầu, là bình vôi, chìa vôi, ống vôi,
là khăn, là túi đựng trầu. Nhà giàu còn đựng được tráp trầu, khay trầu sơn màu
khảm trai rất đẹp. Như thế đủ thấy trầu cau gắn liền với sinh hoạt của nông
thôn ta chặt chẽ và lâu đời biết dường nào. Trầu dùng tiếp khách hàng ngày, như
bát chè xanh, như điếu thuốc lào. Trầu làm sính lễ trong đám hỏi, trầu thay cho
thiệp báo, thiệp mời trước ngày hôn lễ, trầu có mặt trong mỗi cuộc vui buồn của
làng quê, Xuân đến, Tết về, trầu cau còn là quà tặng.
Thơ Nguyễn Khuyến có câu:
Hơn thế, trầu cau còn là đồ cúng lễ, ngày giỗ. Dân
gian có câu 'Sửa cơi trầu, đĩa hoa dâng cụ' để tưởng nhớ tổ tiên, để
ghi nhớ công ơn nuôi nấng sinh thành của bậc tiền nhân. Trầu cau gần gũi với
sinh hoạt của người Việt như thế nên hiển nhiên nó cũng trở thành hình tượng của
văn học dân gian. Sự tích Trầu Cau là một câu chuyện bi ai mà thắm đượm nghĩa
tình với hình tượng khó quên cây cau - người chồng, dây trầu - người vợ và hòn
đá (vôi) - đứa em trai chồng... Rồi đến cả trăm câu ví, câu đố, ca dao, ngạn ngữ,
tục ngữ dân gian mà tập trung nhất là những bài, những câu của trai gái nói,
hát với nhau gọi là những câu hát trao duyên, câu hát mời trầu. Hát mời trầu có
tới hàng trăm câu hát khác nhau nhưng câu nào cũng nói tới trầu, cau, vôi, vỏ
hoặc nói về cái tài của người bổ cau, têm trầu. Câu hát mời trầu cũng là câu
hát bày tỏ lòng mình. Bên cạnh những 'vôi nồng', 'miếng trầu cánh phượng',
'cau bổ bốn bổ ba', là những 'trầu giải yếm giải khăn', 'trầu loan,
trầu phượng, trầu tôi trầu mình' là những 'trầu tính trầu tình', 'trầu
nhân, trầu ngãi'... để rồi thành 'trầu mình lấy ta', 'trầu nên vợ nên
chồng'. Tục ăn trầu còn gắn với phong tục nhuộm răng đen để có những má hồng
răng đen tiêu biểu của cái đẹp con gái thuở nào. Người thôn nữ má hồng răng
đen, một thuở đã trở thành hình ảnh làm si mê biết bao chàng trai, như câu ca
xưa:
'Mình về mình nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười
Năm quan mua lấy miệng cười
Mười quan chẳng tiếc, tiếc người răng đen.'.
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười
Năm quan mua lấy miệng cười
Mười quan chẳng tiếc, tiếc người răng đen.'.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét