Chuyện chiếc lá
Giữa rừng, có cây cổ thụ bên dòng suối. Mỗi mùa sang, lá cứ rụng
nhiều, thay vào đó những cành non tơ vươn dài che mát cả một vùng. Trên cây, một
chiếc lá đã già cỗi vàng úa chưa chịu rời cành vì vương vấn mãi tiếng hót của bầy
chim, thương nhớ nhịp đập vào thân cây của chim gõ kiến, thích ngắm hoài bầu trời
xanh mây trắng, làm sao quên được vị ngọt của giọt mưa đầu mùa bên cô bạn nằm kề
xanh mơn mởn xuân thì…
Một buổi chiều, khi ánh tà dương chập choạng, Lá thở dài lảo
đảo, mệt mỏi buông cành. Lá không như những người hàng xóm đặt mình dưới gốc
cây hay vút xa ở một nơi nào đó theo ý của gió đưa, nó lại đặt mình nhẹ nhàng
lên mặt nước. Lá khoan khoái tắm rửa, bơi lặn trong sóng dập duềnh của từng thoảng
gió qua.
Lá ngẫm: ”Vì ở mãi trên cao kia nên không hề biết rừng này có
bao nhiêu điều mới lạ.”... rồi nó lại ngẫm: ”Nước suối này đâu nuôi mình xanh
mãi, có chỗ nào cho mình bám víu… thật tội cho thân này”.
Qua gương nước, Lá thấy mình tội nghiệp và càng tiếc rẻ những
ngày cường tráng cứng cáp vẫy vùng bám cành dù bao mưa gió bão bùng nắng chang
thiêu đốt.
Tưởng lại ngày nào, Lá ưỡn ngực thách đố số phận khi bên cạnh những người quen co queo trả mình về đất.
Tưởng lại ngày nào, Lá ưỡn ngực thách đố số phận khi bên cạnh những người quen co queo trả mình về đất.
Bỗng dưng, Lá cựa mình, động đậy trong nước, thấy mát lạnh, cái
vị ngọt quen quen thấm dần vào da thịt rồi lan dần vào đến xương tủy. Cái vị ấy
chưa chịu buông tha Lá vì Lá cũng chẳng muốn buông tha. Nó thích thú lấy những
đam mê mà đời may mắn trao cho, này mắt này môi, này lời dịu dàng nịnh nọt tâng
bốc nuông chiều. Nó thấy nhớ nhiều hơn về những ngày vững vàng chảnh chuệ ghế
cao chỏng vọng, xem thường những chiếc lá khác uổn ẹo tật nguyền hay khép mình
vào bóng râm những khi mùa gió chướng về.
Và Lá nghiêng mình. Bóng Lá hiện ra dưới đáy suối. Lá sửng sờ
“thân tôi đâu phải như vầy, ảnh ảo thôi mà, đừng tin vào mắt… tôi vẫn trẻ trung
hào nhoáng như ngày nào…”. Chút gió qua, Lá lảo đảo, bóng Lá cũng chao theo… “
Thật nhưng không thật”. Lá khóc ròng trong nhận biết. Nước mắt làm Lá cằn thêm.
Chiếc áo vàng sậm dần, mỏng manh đang bề mục rửa vỡ toang chẳng chút thấy đau.
Lá lịm dần, lịm dần…
… Trăng lên... Gió rì rào ru rừng vào giấc ngủ. Trăng
lung linh mộng mỵ che lấp mọi vật khoe khoang dưới nắng ban ngày. Một tia sáng
lọt vào nơi Lá nằm làm nó giật mình, ngộ ra “À, ta vẫn còn sống, mọi việc xảy
ra y như chiêm bao”. Lá nhìn xuống đáy dòng suối chẳng thấy bóng mình đâu. Gió
đã đưa Lá trôi ngược về đầu nguồn và Lá mắc lại bên gờ viên đá cuội với bộ
xương không manh áo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét