Mới cuối thu mà trời đã lạnh, lạnh cả nhân gian và
cả lòng người. Cơn gió đầu đông thấm mình qua cửa sổ, đùa trên má hôn trên môi,
nghe toàn thân giá buốt. Gió không hẹn mà về từng cơn buồn da diết,
thu chưa đi đông đứng đợi tự bao giờ, hành trang mang theo vài vạt nắng
còn đọng lại, ngõ hoa xanh giờ phủ một màu vàng. Chiếc lá lìa cành bay trong
chơ vơ lạc lõng rơi xuống lòng đất lạnh, âm thầm nhắc nhở cõi vô thường lẫn
khuất đâu đây. Tiễn thu đi chỉ có gió cùng mây, thêm chút lạnh điểm màu thương
nhớ, dẫu không hẹn nhưng sang năm thu sẽ đến, dẫu không chờ thu vẫn ghé thăm, dẫu
vô tình thu vẫn bám theo không nỡ, dẫu hững hờ thu một dạ không buông. Ừ thu nhỉ,
vẫn như ngày nào mới gặp, đầy mộng mơ, sương khói mong manh, vẫn mượt mà
tha thướt, nhung lụa như mây trời ôm ấp, dịu dàng nhắn bảo không
nguôi.
Người đứng đợi, có dịp còn đứng đợi, bến thời gian, bến
nghiệt ngã nẽo phân ly. Vô sự hay đa đoan, ta mãi còn trốn chạy.
Ta bước đi giữa hai bờ mê ngộ, bên triền đồi bên hố thẳm
cô liêu. Ta đứng giữa hai bờ lơ lững ấy, nghe trên ngàn gió trổi nhạc điệu vi
vu, nhìn trước ngó sau trông xa về chốn củ, vẫn dòng đời, dòng xuôi ngược nẻo nhân
gian, tâm thức miên man đêm ngày réo gọi, nước mắt, nụ cười hiu
hắt trọn đêm thâu, vẫn là những bến đợi đến đi mịt mùng trong từng hoang lạnh.
Đêm và đêm, rồi lại từng đêm buồn da diết, ngày lại ngày với từng nỗi ngóng
trông. Đợi chút nắng sưởi cõi lòng cô quạnh, mơ màng qua lối nhỏ
vụt bay, chút nắng rọi cứ thế mà đi mãi, nhìn bâng quơ, giọt đắng rụng xuống
cõi nhân gian, tìm ở đâu phút giây lắng đọng tuyệt vời còn ở lại?
Hãy để cho từng đêm, từng thu trôi về nơi chốn củ, không hẹn,
không chờ, không đợi, không mong. Buông xuống những nhọc nhằn trĩu nặng, an
lạc thảnh thơi là ở trong từng chuyển động, mà lòng vẫn nhẹ nhàngkhông
vương vấn sầu lo, buồn hay vui, mất hay còn cũng chỉ là kiếp nhân
sinh. Thong dong tấc dạ như mây trời không lưu lại, mây vẫn bay vì
mây vẫn phải bay.
Con chim nhỏ giật mình bay lối nhỏ, bóng thời gian chộp
lấy mộng không gian, càn khôn đó, bỗng chốc tan vào từng huyễn mộng.
Gió mây ấy, thu ấy, tâm cảnh ấy, năm sau biết còn gặp
lại? Hãy hát dùm ta điệu nhạc không lời, hoàng hôn đi không lời ước
nguyện, vẫn hương xưa dáng gầy nho nhỏ, trên lối về thở nhịp nét kiêu sa. Ta đứng
đợi một ngày mai ấy, nắng lên cao nắng mãi lên cao, con đường ta đi,
ta bước sẽ ra sao, hành trang đem theo, đong đếm đo lường còn hay mất, mất
làm sao, còn làm sao, rồi làm sao, phải làm sao? Có làm sao, có là bao. Buông.
Là mộng là mơ là thực, hái dòng tư tưởng đem nhét
vào dòng chảy của thời gian. Dòng tâm thức ấy, lăn tăn như sóng
vỗ, vỗ vào bờ tung những bọt đắng cay, dòng chảy ấy trôi về miền hoang lạnh, ngập
trong mây chìm bởi dòng đời, vẫn miệt mài tuôn đổ, có làm sao thì chảy
làm sao, chảy đến đâu ta đào đến đó, chảy đến đâu ta thấy đến đó, ôi dòng chảy,
điểm không cùng bất tận. Bỏ.
Với tay chạm vào chữ nghĩa, đụng đến những ước lệ của ngôn
từ, những đi hoang không đuổi kịp, suy gẫm nhập vào từng lời
kinh, hoa nở rộ trên miền tịch lặng. Bỏ hết ngôn từ vướng bận,
tìm lại chính mình, thấy được chính mình, đến được nơi thẩm sâu, dày công nghiêm
mật, nuôi dưỡng hạt mầm trí tuệ, trông thấy được thực tánh thường
tại của các pháp là cả một sự quán chiếu phi thường.
Buông xuống, thảnh thơi, khoảnh khắc lặng
thinh tuyệt vời đọng mãi, bặt ngôn ý lặng, trãi dài trên vạn nẻo nhân
sinh.
Một sớm đông, còn nướng mình trên giường ngủ, mở mắt,
khoảng không vắng lặng im lìm. Ta đang mộng hay bước ra từ cõi mộng,
em ngồi đó, mắt lim dim tĩnh lặng, từng lời kinh, từng tiếng niệm
Phật, từng hạt giống an lạc, lần qua ngón tay nhỏ, len vào tận
tâm thức thẩm sâu. Từ ấy, giật mình ta chợt nghĩ, nếu một mai ta đi về bên
ấy, với không gian, thời gian, có được như hiện tại và bây
giờ? Đẹp làm sao, tuyệt vời làm sao, em ngồi bên thì thầm khấn
nguyện, ta nằm đó nhắm mắt xuôi tay, tiễn ta đi ôi phút giây đẹp não nùng.
Vào giây phút đó, lúc đó, có đành lòng mà đi, lưu luyến mà đi, cam
lòng mà đi, nhẹ nhàng mà đi, thong dong mà đi? Đàng nào rồi cũng phải
ra đi, trước sau gì cũng phải đi, thẳng đường mà đi, cứ thế mà đi, bỏ mà đi, chỉ một
lần ra đi nầy mà thôi, quyết không quay trở lại.
Quay lưng lại, hởi những rộn ràng phố thị, ngoảnh mặt làm
ngơ, ôi những phiền muộn sầu đau. Nhìn thật lâu, thật sâu vào lòng
mình, với chính mình, để thấy tất cả không là gì cả, ung dung cất bước,
sen hồng treo gót đỉnh hư vô.
Ta vẫn vậy, sẽ vậy, làm sao vậy, có gì đâu, vẫn vậy mà thôi,
vẫn như ngày mới đến, hình hài bé bỏng hoang sơ, vẫn khóc cười
một mình trên từng vạn nẻo, cô liêu, cô độc ơi, vẫn đến như thuở
nào. Thời gian lặng lẽ trôi, tóc xanh giờ điểm màu
sương khói, giật mình tỉnh mộng, hai bờ, hai cõi mê ngộ hãy còn
xa. Ừ nhỉ! Con đường đi tới cao cao vượt thoát, là khi cái ta,
cái bản ngã, những gì của ta, những gì thuộc về ta, mọi thứ mọi nơi,
phải được đẩy xuống tận cùng, quét sạch đốt tan tất cả, chỉ lúc đó
ánh sáng giác ngộ mới bùng lên, lối về hoa thơm đong đầy ngập lối.
Một buổi sáng, chút nắng vàng thức dậy, dư âm xưa
còn đọng lại bên thềm, con chim nhỏ hót trên cành trơ trọi lá, làm ta vui đời
cũng thêm vui. Ở giữa hai bờ mộng thực ấy, tiếng chuông nhẹ rơi miền
tịch lặng, cõi sắc không mấy độ khuyết tròn, vang vang miền tục lụy hay
niềm lụy tục, hoa vẫn nở, ngàn sao xanh biếc, ánh dương quang đuổi kịp
cuối trời không.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, cái thì rũ bỏ ra đi
tự lúc nào, cái thì đang tung hoành ngang dọc, cái thì hững hờ đếm bước
trong mịt mùng xa vắng. Về đâu, với nhớ thương đong đầy phủ kín, về đâu bây chừ, thăm
thẳm chiều trôi, về đâu với rộn ràng phố thị, dòng nhân sinh điệp
khúc luân hồi. Về đâu, có nơi đâu bình yên cho ta dừng lại, còn nơi đâu để
ta đếm bước khúc hoan ca. Buồn ơi ta xin giã biệt, mai kia có đến
thôi đừng tìm ta nữa nhé, một lần thôi, ta tạ ơn người, ơn
tất cả chúng sanh, cho và nhận, ta cuối đầu lễ tạ mười phương.
Tâm thức đong đưa, những bắt nhịp, những bặt tăm mất lối,
chỉ còn lại tiếng vỗ của bàn tay, vỗ đều cùng một nhịp, dồn dập, dội mạnh, dội
xối xả vào tận cùng tâm thức. Bùng dậy, bùng lên, vở ra, tỉnh dậy, tỉnh
mộng, nghe nức nở cuốn tận ở trời không, bay thật cao về miền tịch lặng.
Gõ thời gian lên tâm thức trinh nguyên, đốt
dòng đời, dòng chuyển lưu của tâm ý, nắng bừng dậy, sáng bừng lên, sáng mãi tận thâm
sâu. Nghe nhịp thở chuyển mình qua khe lá, giọt sương khuya ướt đẩm bờ vai gầy,
đêm buông xuống tựa đầu trên gối chiếc, gối vô thường lên thận phận mong
manh. Mưa trên phố vắng, trên đồi hoang, trên hoa lá, cơn gió nhẹ hất tung niềm hy
vọng, nhìn xa xăm cõi nhớ đầy thương. Dòng lệ nhỏ đêm nay không về lại,
hơi ấm xưa nay cũng đã phai nhòa, huyễn mộng ơi, thôi ta chào mi nhé,
hãy đi đi đừng trở lại làm gì. Cô quạnh, quạnh hiu đứng đợi, bến
chờ bến đợi cứ buồn thiu, rồi làm sao, có làm sao, còn làm sao chi nữa, mấy nhịp
sơn khê, nghìn trùng xa cách, nhưng chưa hề cách xa, còn bao xa.
Xuân đến rộn ràng, ngàn hoa khoe hương sắc, ngõ hoa xưa tô sắc
màu dĩ vãng, dẫu mong manh cũng khiến ta gọi mời. Hy vọng một
mai, con đường ta đi, cõi ta tới sẽ tươi đẹp hơn, xuân ơi,
xin người ở lại cùng ta mãi nhé. Trong một chốc phiêu bồng nhẹ bước, lững
thững ta cất lời cùng cây cỏ nhân gian, tâm nhẹ như mây trời không chốn
củ, thong dong theo gió cùng bay. Nhẹ như mây, nhẹ một cõi tử
sinh, trong như gió, như dòng tâm không vướng bận. Chuyện ngày qua xin để
cho ngày qua, ôm mây ngũ giữa trời không một cõi. Không buồn vui, không được mất,
chuyện thế nhân, bỏ xuống những lo toan, những nhọc nhằn trĩu nặng, trả tất
cả về với tất cả, thênh thang trong cõi an lành.
Những đâm chồi trẩy lộc, sắc màu rực rỡ, ban tặng hào
phóng, không hề đắn đo, tất cả đều được nuôi dưỡng từ mẹ đất. Ta sống
trên đất, khi chết chôn trong lòng đất, nhưng ta vẫn không học hạnh của
đất. Ta ra sức hủy diệt, làm cạn kiệt thiên nhiên, ta đổ mọi thứ
xuống đất, đất vẫn cam chịu, vẫn san sẻ, sớt chia, vẫn bốn mùa hoa trái. Từ
nhân họa đến thiên tai, đất vẫn an nhiên đón nhận, ban phát
không hề than oán, hằn học. Ta học và thực hành hạnh của đất, tâm của
ta nếu được như đất, bao dung mở rộng cõi lòng, đón nhận tất cả
mọi đến đi, từ hạnh phúc đến khổ đau, buồn vui, được mất như đất, ta
sẽ nhẹ nhàng, an lạc, thảnh thơi. Đất tâm, nếu một khi cày bừa thật kỷ, gieo
hạt mầm trí tuệ, tưới nước từ bi, thì hoa giác ngộ sẽ nở thật tuyệt
vời .
Trên đất và trong lòng đất, có không biết bao vấn nạn,
khắc khoải lo toan, bao lụy phiền đớn đau phủ ngập. Ở trên đất thì gọi là sống,
dưới lòng đất thì gọi là chết. Trên mặt đất có khổ, có lo, có vui buồn,
nhưng dưới lòng đất, nhắm mắt xuôi tay, muốn sướng, muốn vui, hết giận, hết buồn
cũng không còn có dịp. Sống, có là khổ, có là đau, vậy sao ai trong chúng
ta cũng muốn sống thêm, sống cho lâu, cho dài, cho thọ, khi nghe đến chết
thì cuống cuồng lo sợ? Chết, có là hết nợ hết lo, vậy sao khi nghe đến chết,
thấy cảnh chết, lại sợ chết, cứ muốn sống thêm, sống hoài, sống mãi. Đó là
điều tự nhiên, lẽ thường, như hoa trái bốn mùa, xuân, hạ, thu,
đông, tuần tự luân chuyển. Sống cho thật tốt, an lành, chết cho
thật nhẹ không vấn vương, bằng lòng đi theo nghiệp tác tạo.
Nếu ta biết vừa, sống đủ, biết xã ly, thuận theo, thì ta
là đất, là sự sống cao đẹp. Trên đất hay dưới đất, ở đâu, nơi nào chốn
nào, ta cũng có mặt hoà cùng khắp chốn mọi nơi, ban trãi cho muôn loài những ích
lợi thực dụng. Một khi nhận ra được giá trị đích thực
của các pháp, thì có gì để phải lo toan, sợ hãi, có gì để phải được mất sầu
lo, an lạc ở hiện tại là điều hiển nhiên.
Một ngày nào đó, đất vở tung ra, đất oằn oại, đất thay da đổi
thịt, là vì do ta góp phần phá hủy tiêu diệt, đất không sống được, ta
cũng sẽ không thở được. Tâm của ta cũng vậy, ta đổ vào đó mọi thứ bất
tịnh, ô nhiễm, nên ta mãi đau khổ. Điều gì cũng vậy, việc gì cũng
thế, phải biết chừng mực, ngăn ngừa, ta vượt giới hạn, cố
tình cán mức, ta làm ngược lại, tạo tác lung tung, tất nhiên ta phải
tự gánh lấy. Không một ai thay ta và chẳng một ai đủ năng lực làm
khác đi được, ngoài chính ta, do ta. Chúng ta, chỉ biết nhận vào chứ không
cho ra, cầu xin chứ không ban tặng, níu vào chứ không buông ra,
liệu chúng ta có được sự an lạc với tâm cảnh như
thế?
Rồi hạ đến, những cơn nắng chói chang, đốt cháy không
gian, đốt cháy lòng người. Tìm chút gió giữa trưa hèn gộp thở, một chút lạnh với
tứ bề nóng dội, sự sống khô kiệt tả tơi, tức tưởi giữa hoang vu ngập
nóng.
Cơn gió lạ từ đâu ập đến, miên mang vô tận đuổi không gian, mấy độ im lìm cách trở, lòng người nguy biến đầy vơi. Rừng công đức chỉ một sát na nóng vội, đốt thành tro những vun đắp bấy lâu, giây phút bừng lên sân hận thêm sâu, vun rồi đốt nhọc nhằn càng tăng mãi, đốt rồi bồi lại nữa thêm sân.
Cơn gió lạ từ đâu ập đến, miên mang vô tận đuổi không gian, mấy độ im lìm cách trở, lòng người nguy biến đầy vơi. Rừng công đức chỉ một sát na nóng vội, đốt thành tro những vun đắp bấy lâu, giây phút bừng lên sân hận thêm sâu, vun rồi đốt nhọc nhằn càng tăng mãi, đốt rồi bồi lại nữa thêm sân.
Nhân tai, thiên họa, cái họa của thiên nhiên không
thấm vào đâu, so với cái họa do con người gây ra. Ngày hôm nay chúng
ta đang đối diện, sự hận thù chiến tranh, sự băng hoại của đời
sống, tham vọng, vô minh ngự trị, tất cả do và đến từ chúng
ta. Chỉ cần trong tích tắc, những quả bom nguyên tử, bom chứa vi trùng,
bom hóa học, sẽ hủy diệt tất cả. Những nhà khoa học, chỉ dự báo chừng nào và
bao giờ, trái đất sẽ bị những thiên thể lao xuống hủy diệt, biến
đổi khí hậu sẽ gây tác hại như thế nào, động đất sẽ xảy ra ở
đâu, nghĩa là đều có dự tính. Nhưng, những nhà khoa học không thể đoán được
sự biến động ở trong tâm của ta, sự vô minh, tham sân sicủa chúng
ta, to chừng nào, lớn chừng nào, lúc nào thì khởi lên, tác hại như
thế nào. Sự sống vốn mong manh, lại càng mong manh hơn, chủ
nghĩa cá nhân, tôn giáo, cuồng tín, vô minh, liên tục gây
rối, góp phần gây khổ đau cho muôn loài. Có phải, bản chất cố hữu ở
trong ta là hủy hoại và tướt đoạt, kẻ thù đích thực của chúng ta,
ở bên trong hay ở bên ngoài?
Tâm không sáng suốt, cái tâm nặng nề, lo sợ, chất đầy phiền
não, tham sân si, tâm không lành mạnh, không kiềm chế, chạy nhảy lăng
xăng, không chịu yên tịnh. Nếu cái tâm đó làm chủ, người nào còn cái tâm
đó điều khiển, thì sẽ khổ đau, bất an, tự mình thiêu hủy chính
mình. Tâm thức của chúng ta bây giờ, nó mưu mô xảo quyệt,
nó ranh mãnh, tinh vi, nó có muôn ngàn chiêu thức biến hoá,
nó thừa năng lực lừa dối dụ dỗ ta đi vào mê lộ.
Môi trường tu tập của ta bây giờ cũng phải đối diện với nhiều biến
động, từ thế giới ảo thật khó phân, cám dỗ dẫy đầy, chỉ cần
trong sát na lơ là, ta mất tuệ mạng như chơi, phải cẩn trọng,
muôn ngàn lần cẩn trọng.
Bốn mùa luân chuyển đến đi, ta sống lặng giữa muôn
ngàn trôi nỗi. Bến thời gian, bến đổ của đời người, tuần tự đổi
thay, ta sống an giữa bốn bề lộng gió.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét