Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2018

9 bài thơ Việt hiện đại về mùa xuân

9 bài thơ Việt hiện đại về mùa xuân 
Mùa xuân, vạn vật nảy mầm, con người cũng cuồn cuộn tâm tư, đó là lúc hồn thơ Việt lại lai láng. Không buồn như thơ mùa thu, nhưng lại có phần giàu các chiêm nghiệm triết lý, thơ Việt hiện đại có không khí xuân vừa man mác như hoa đào, vừa rạo rực niềm yêu đời, lại vừa say đắm và lãng mạn.
Cáo xin giới thiệu với các bạn 9 bài thơ Việt hiện đại về mùa xuân hay nhất.
1. VỘI VÀNG – XUÂN DIỆU
Tôi muốn tắt nắng đi 
Cho màu đừng nhạt mất; 

Tôi muốn buộc gió lại 
Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật; 
Này đây hoa của đồng nội xanh rì; 

Này đây lá của cành tơ phơ phất; 
Của yến anh này đây khúc tình si. 
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi; 
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; 
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần; 
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa: 
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân. 
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, 
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, 
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. 
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, 
Không cho dài thời trẻ của nhân gian, 
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, 
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại. 
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, 
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; 
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, 
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt… 
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc, 
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi? 
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, 
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? 
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm, 
Ta muốn ôm 

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; 
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, 
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu, 
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều 
Và non nước, và cây, và cỏ rạng, 
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng 
Cho no nê thanh sắc của thời tươi; 
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!.

2. ÔNG ĐỒ – VŨ ĐÌNH LIÊN
Mỗi năm hoa đào nở 
Lại thấy ông đồ già 

Bày mực Tàu, giấy đỏ 
Bên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viết 
Tấm tắc ngợi khen tài: 

“Hoa tay thảo những nét 
Như phượng múa, rồng bay”

Nhưng mỗi năm mỗi vắng 
Người thuê viết nay đâu? 

Giấy đỏ buồn không thắm 
Mực đọng trong nghiên sầu…

Ông đồ vẫn ngồi đấy 
Qua đường không ai hay 

Lá vàng rơi trên giấy 
Ngoài trời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở 
Không thấy ông đồ xưa 

Những người muôn năm cũ 
Hồn ở đâu bây giờ?

3. CHỢ TẾT – NGUYỄN VĂN CỪ
Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi, 
Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh, 

Trên con đường viền trắng mép đồi xanh, 
Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết. 
Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc; 
Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon, 
Vài cụ già chống gậy bước lom khom, 
Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ. 
Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ, 
Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu, 
Con bò vàng ngộ nghĩnh đuổi theo sau. 

Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa, 
Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa, 

Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh, 
Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh. 
Người mua bán ra vào đầy cổng chợ. 
Con trâu đứng vờ rim hai mắt ngủ, 
Để lắng nghe người khách nói bô bô. 
Anh hàng tranh kĩu kịt quẩy đôi bồ, 
Tìm đến chỗ đông người ngồi giở bán. 
Một thầy khoá gò lưng trên cánh phản, 
Tay mài nghiên hí hoáy viết thơ xuân. 
Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm, 
Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ. 
Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ, 
Nước thời gian gội tóc trắng phau phau. 
Chú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu, 
Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu. 
Áo cụ lý bị người chen sấn kéo, 
Khăn trên đầu đang chít cũng bung ra. 
Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà, 
Quên cả chị bên đường đang đứng gọi. 
Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi, 
Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa. 
Những mẹt cam đỏ chót tựa son pha. 
Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết, 
Con gà trống mào thâm như cục tiết, 
Một người mua cầm cẳng dốc lên xem. 

Chợ tưng bừng như thế đến gần đêm, 
Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh, 

Trên con đường đi các làng hẻo lánh, 
Những người quê lũ lượt trở ra về. 
Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê, 
Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ...

4. XUÂN – CHẾ LAN VIÊN
Tôi có chờ đâu, có đợi đâu 
Ðem chi xuân lại gợi thêm sầu? 

– Với tôi, tất cả như vô nghĩa 
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!

Ai đâu trở lại mùa thu trước 
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng? 

Với của hoa tươi, muôn cánh rã 
Về đây, đem chắn nẻo xuân sang!

Ai biết hồn tôi say mộng ảo 
Ý thu góp lại cản tình xuân?

Có một người nghèo không biết Tết 
Mang lì chiếc áo độ thu tàn!

Có đứa trẻ thơ không biết khóc 
Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran!

Chao ôi! Mong nhớ! Ôi mong nhớ! 
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn.

5. MƯA XUÂN (1) – NGUYỄN BÍNH
Em là con gái trong khung cửi 
Dệt lụa quanh năm với mẹ già 

Lòng trẻ còn như cây lụa trắng 
Mẹ già chưa bán chợ làng xa

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay 
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy 

Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ 
Mẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”

Lòng thấy giăng tơ một mối tình 
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh 

Hình như hai má em bừng đỏ 
Có lẽ là em nghĩ đến anh

Bốn bên hàng xóm đã lên đèn 
Em ngửa bàn tay trước mái hiên 

Mưa thấm bàn tay từng chấm lạnh 
Thế nào anh ấy chả sang xem!

Em xin phép mẹ, vội vàng đi 
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe 

Mưa bụi nên em không ướt áo 
Thôn Ðoài cách có một thôi đê

Thôn Ðoài vào đám hát thâu đêm 
Em mải tìm anh chả thiết xem 

Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh 
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em

Chờ mãi anh sang anh chả sang 
Thế mà hôm nọ hát bên làng 

Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn 
Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!

Mình em lầm lụi trên đường về 
Có ngắn gì đâu môt dải đê! 

Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt 
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya

Em giận hờn anh cho đến sáng 
Hôm sau mẹ hỏi hát trò gì 

“- Thưa u họ hát…” rồi em thấy 
Nước mắt tràn ra, em ngoảnh đi

Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay 
Hoa xoan đã nát dưới chân giày 

Hội chèo làng Ðặng về ngang ngõ 
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”

Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày 
Bao giờ em mới gặp anh đây? 

Bao giờ chèo Ðặng đi ngang ngõ 
Ðể mẹ em rằng hát tối nay?

6. XUÂN TƯỢNG TRƯNG – BÍCH KHÊ
Hỡi lời ca man dại 
Ðiệu nhạc thở hơi rừng 

– Ðêm nay xuân đã lại 
Thuần tuý là tượng trưng – 
Nâng lên núm vú đồi 
Sữa trăng nhi nhỉ giọt 
Bay qua cụm liễu khơi 
Những cườm tay điểm hột 
Sương. Phất phơ lau lách 
Khẽ uốn mình giai nhân: 
Ðường non kheo điêu khắc 
Những dáng hình khoả thân: 
Lụa mây nẩy vàng chạm 
Tía ngọc bén màu ngân…

Chủ xuân đang triển lãm
Lời ca như hạc theo 
Gió lên. (Tình múa reo 

Những điệu vàng châu báu 
Dường có con chim báu 
Rỉa cánh trên ngai lòng) 
Loè xoè màu lông công 
Vườn thơm khua sắc mát: 
Rồng uốn vóc từng cong 
Áo bạch mai khoát khoát 
Môi đào chờ khoái lạc… 
Hồn tôi như đỉnh hương 
Bốc lên mình thánh giá! 
Ý xuân mát đến xương 
Ngậm tuyết phun lã chã!.

7. HỒN XUÂN – HUY CẬN
Ai biết em tôi ở chốn nào? 
Má tròn đương nụ, trán vừa cao. 

Tiếng mùa về gọi lòng em dậy, 
Lơ đãng lòng tôi chẳng kịp rào.

Ai biết người yêu nhỏ của tôi, 
Người yêu nho nhỏ trốn đâu rồi? 

Nhắn giùm với nhé, em tôi đó, 
Tròn trĩnh xinh như một quả đồi.

Ngực trắng giòn như một trái rừng 
Mắt thì bằng rượu, tóc bằng hương. 

Miệng cười bừng nở hàm răng lựu, 
Sáng cả trời xanh mấy dặm trường.

Anh khắp rừng cao xuống lũng sâu 
Tìm em, đi hái lộc xanh đầu. 

Trồng đâu chân đẹp tròn như cột? 
Em đẹp son ngời như cổ lâu.

Nghe nhịp đời lên em bỏ anh, 
Đua nhau xuân nở rộn trăm cành. 

Ý mùa cũng rộn trong thân mới, 
Tóc rủ bờ tơ sợi liễu mành.

Khách qua đường ơi! Em tôi đây. 
Chân em: cỏ mượt, mắt: hồ đầy. 

Lòng em hóa cảnh chờ anh gặp 
– Man mác hồn xuân ngọn gió hây.

8. CHIỀU XUÂN – ANH THƠ
Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng, 
Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi; 

Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng 
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời.

Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ, 
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ 

Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió. 
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa.

Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng 
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra, 

Làm giật mình một cô nàng yếm thắm. 
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa.

9. GÁI QUÊ – HÀN MẶC TỬ
Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sự 
Tôi đều nhận thấy trên môi em 

Làn môi mong mỏng tươi như máu 
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm

Từ lúc tóc em bỏ trái đào 
Tới chừng cặp má đỏ au au 

Tôi đều nhận thấy trong con mắt 
Một vẻ thơ ngây và ước ao

Lớn lên, em đã biết làm duyên 
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng 

Nghe nói ba em chưa chịu nhận 
Cau trầu của khách láng giềng bên.

Cáo Hà Thành
Theo http://foxspirit.info/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tiêu Sơn tráng sĩ 2XXXX

Tiêu Sơn tráng sĩ 2 Hồi 20 Vua Chiêu Thống Năm hôm sau, bốn người đến Lạng Sơn và theo Phạm Thái đi thẳng đến Kỳ Lừa thăm sư cự chùa T...